QUÁN THƠ ĐƯỜNG LUẬT - ĐUYÊN HỒNG
CHIA LY Gặp một lần thôi mãi nhớ đời Làm sao níu được bóng mây trôi? Người xa để lại từng nhung nhớ Kẻ ở mất đi cả nụ cười Bến nước vời vời con nước chảy Cành hoa vĩnh viễn cánh hoa rơi Chia ly thoáng chốc dài niên kỷ Thắm mãi ưu tư một góc trời
BÀI KHÔNG TÊN SỐ 2 Xướng họa duyên văn bởi ý trời Lìa xa lời chẳng thốt lên môi Chia ly sông Thước rời đôi ngả Hội ngộ trời Tây ước một đời Nát cảnh lầu hoa bình ngọc vỡ Buồn lòng bóng nguyệt áng mây trôi Ai ơi có nhớ nơi xưa ấy Gởi ý trao thơ cũng có người
BÀI KHÔNG TÊN SỐ 3 Lẻ bạn đêm buồn chán gió hương Người xa lệ đẫm giọt canh trường Em đi buổi ấy càng mong ước Kẻ ở từ đây mãi nhớ thương Mực cạn lòng nghiên vời biển Bắc Buồn đong nét bút vượt dòng Tương Tình trần mấy kẻ không vương lụy Bởi đã mơ chung bước một đường
BÀI KHÔNG TÊN SỐ 4 Sóng vỗ Trường Giang sóng bạc đầu Thương người nhớ bạn hỏi vì đâu Đường mây cánh nhạn rời đất Bắc Chốn mộng chim bằng oán cảnh Ngâu Nửa miếng hồng nhan mòn mỏi đợi Một vầng lãnh nguyệt chán chê sầu Chia ly có phải là từ biệt Dệt tấm tơ lòng gởi đến nhau!
BÀI KHÔNG TÊN SỐ 5 Gặp lại người ơi! Nỗi ước mong Ngày nao bóng hạc đậu cành thông? Bao đêm thắc thỏm hoài câu nhớ Một dạ luyến lưu mãi tiếng đồng Cạn chén quan hà cay đắng lưỡi Đưa lời giã biệt chát tê lòng So dây biết đến khi nào hỡi Sum họp chung nhà hết vũ phong
QUA NÚI TẢN NHỚ THỦY TINH Sơn Tinh tích cũ hãy còn đây Thủy trận khi xưa cũng chốn này Mặt nước sông Đà cuồn cuộn chảy Ngàn mây núi Tản hững hờ bay Sầu này hóa gió sầu xô núi Hận ấy thành mưa hận bạt cây Mất vợ thần ghen nên cũng khác Muôn đời nhớ mãi mối tình cay
XUÂN NHỚ BẠN Mai vàng hé nở lối mơ xưa
Nắng nhạt hiu hiu gió động vừa
Mặt sóng sông quen thuyền khuất nẻo
Trên bờ bến cũ khách lưa thưa
Đường hoa bướm lạc vu vơ lượn
Ngõ trúc hương nồng thoảng thớt đưa
Điểm thắm bên song đào chớm nụ
Xuân về bạn cũ nhớ qua chưa?
HỘI NGỘ Suối cũ ai ơi, vẫn một dòng
Ta về bạn hữu có còn không?
Ngày đi nguyện ước ngày quay lại
Buổi gặp từng mơ buổi hợp lòng
Một bữa người xa người ứa lệ
Bao mùa lá đổ lá vờn song
Xuân thu cách biệt vời thương nhớ
Đợi phút tương phùng thoả ước mong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.05.2007 19:07:10 bởi Đuyên Hồng >
BẾN SÔNG Dừng chân lữ thứ trở về đây Vãn cảnh sông xưa bến cũ này Lặng lẽ lưng trời sao đợi bạn Im lìm mặt nước bóng in mây Lơ phơ khói phủ làn sương mỏng Thấp thoáng người đi ánh trăng gầy Lưới thả vàng lan đêm gợn sóng Chim bừng giấc mộng vỗ cành cây
TỰ NHỦ 1
Mặc kệ tình trần những đắng cay
Đắng cay quyết chí phải bằng hai
Bằng hai sẽ gắng vươn thành bốn
Thành bốn đâu cam thấp kém ai
2
Ai kém hơn mình sẻ áo cơm
Áo cơm nhường nhịn lẽ tình thường
Tình thường đùm bọc nên nhân nghĩa
Nhân nghĩa chi bằng sẻ áo cơm!
3
Ta dại người khôn chẳng đắn đo
Đắn đo khôn dại để mà chi
Mà chi khi chết tay buông gối
Buông gối quân vương chẳng khác gì…
4
Giàu có ai mua được mệnh trời
Mệnh trời thọ yểu chớ đùa chơi
Đùa chơi khi yếu nằm một chỗ
Một chỗ tiền tiêu được mấy người?
5
Tham lắm khổ nhiều lẽ tất nhiên
Tất nhiên vô nghĩ chẳng ưu phiền
Ưu phiền tự cảnh ưu phiền mất
Phiền mất trên đời khác chi Tiên!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.05.2007 21:52:32 bởi Đuyên Hồng >
CÔN SƠN Đường lên nghìn bậc gió thông reo Mây trắng phơ phơ ngược dốc trèo Suối nhỏ lững lờ len lỏi chảy Trời cao thăm thẳm nhẹ nhàng treo Bàn Cờ vắng cảnh người tiên hạ* Am cỏ nguyên danh kẻ sĩ nghèo Ở ẩn công thần xa thói tục Sao còn oan ức Lệ Chi** gieo! *Bàn Cờ Tiên trên đỉnh Côn Sơn, theo truyền thuyết đây là chỗ các vị Tiên thường giáng trần đánh cờ.
**Sau khi bình Ngô và xây dựng Lê triều xong, Nguyễn Trãi từ quan về ở ẩn tại Côn Sơn, Chí Linh, Hải Dương. Trong vụ án "Lệ Chi Viên", vua Lê Thái Tông khi về đến đây đã thức suốt đêm với Nguyễn Thị Lộ (vợ Nguyễn Trãi) rồi băng hà. Nguyễn Trãi bị kết án giết vua và bị tru di Tam tộc.
NGƯ ÔNG Một trời một nước một tay chài Dưới thả trên buông dễ lọt ai? Nước đục lưới giăng chờ cá tối Mồi thơm lưỡi móc đợi ngày mai Trăng thanh rượu nhạt đôi bầu cạn Gió mát chèo buông một giấc hoài Thế sự tranh giành nào để mắt Ngũ Hồ cảnh đẹp chỉ ta hay!
TÌNH KHỜ Xa nhau khắc khoải mối tình khờ Những buổi tan trường giữa cảnh thơ Áo trắng thương hoài đôi gót ngọc Tóc mây nhớ mãi cặp vai mơ Chung đường nguyện ước xe duyên kiếp Lỡ bước lìa xa đứt nhịp tơ Em vắng đời ta giờ quạnh quẽ Nắng mưa đỏ mắt sáng hôm chờ
ĐẤT TỔ Đây chốn cội nguồn gốc núi sông Phong Châu thủy tổ giống Tiên Rồng* Văn Lang một nước riêng biên cõi Âu Lạc mấy triều những đục trong Phượng múa đồi ca công mẹ Đất** Voi chầu núi cảm nghĩa cha Hùng*** Ngàn thu vẫn đượm trong con cháu Thấm mãi tâm tinh một tiếng Đồng**** GHI CHÚ: * Phú Thọ là vùng đất tổ cội nguồn của dân tộc Việt Nam. Nơi đây các vua Hùng đã dựng nước Văn Lang - quốc gia đầu tiên của Việt Nam, thủ đô là Phong Châu. **Đền Quốc Mẫu Âu Cơ ***Khu di tích đền Hùng ****Trống Đồng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2007 12:44:40 bởi Đuyên Hồng >
Sáng sớm vùng cao Một sáng đương hè vượt đỉnh non
Đường cao dốc vắng lối con con Khăn thêu trắng núi mây như gấm
Nắng nhuộm vàng cây lá phủ son
Chấp chới chim bay chim lớp lớp
Lô nhô núi đợi núi hòn hòn
Mênh mang tám nẻo đâu tiên cảnh Chỉ thấy nương chè bóng gái son
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: