QUÁN THƠ ĐƯỜNG LUẬT - ĐUYÊN HỒNG
CHIA TAY NGÀY MÃN KHÓA Mãn khóa chia tay trước cổng trường
Mắt nhòa lệ ứa mỏng hơi sương
Tâm tư níu lại nơi cành phượng
Nỗi nhớ gởi về chốn gốc dương
Lưu bút bao dòng chưa cạn chữ
Sổ hồng một cuốn vẫn hoài thương
Hè ơi! Chóng hết cho ta gặp
Bạn cũ ngày nao bước một đường
MÙA HÈ Phượng đỏ trời cao nắng bốn bề Vườn cây trĩu quả nhộn lời ve Ban trưa hơi nóng mờ đuôi mắt Buổi tối gió nồm rạc ngọn tre Vải chín chim về vui ruộng lúa Mít thơm sáo thổi rộn đồng quê Mưa rào đổ xuống từng cơn tạnh Trăng sáng ai đi cuốc gọi hè..
THĂM VƯỜN CŨ Lần lữa bao thu lạc chốn xưa
Vườn hồng trở lại buổi giao mùa
Bâng khuâng bóng cũ mờ hư ảnh
Xào xạc đường mơ đượm nét hoa
Lá rụng rơi đầy vương bước nhỏ
Bụi che phủ mỏng dính chân thưa
Nào đâu thỏ thẻ oanh vàng nhỉ
Chỉ thấy trời buồn chực đổ mưa
CHIỀU HÔM TRÊN NÚI Chiều về thảng thốt hạc tầng không
Nước biếc non xanh lánh bụi hồng
Gió thoảng cành cao chim gọi bạn
Mây thưa suối nhỏ bóng in dòng
Chập chờn bướm lượn cùng mai cúc
Thong thả ta ngồi với trúc thông
Vắng vẻ non xa ai tới viếng?
Đêm vàng nguyệt đã rạng đầu song
GIẤC NAM KHA Công hầu phú quý tựa làn mây Vỡ mộng Nam Kha chợt trắng tay Thế sự niềm riêng còn sót lại Thơ sầu một áng, nửa cơn say
ĐẦU HÈ Hè sang mới nở bằng lăng tím Trở lạnh hôm nay gió bắc lùa Trưa vắng giật mình ve gọi cửa Ngoài hiên phượng đỏ đã lưa thưa…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.05.2007 21:54:20 bởi Đuyên Hồng >
TẾT NƠI ĐẤT KHÁCH Thập Thủ Liên Hoàn Bài Xướng : Trần Nhất Lang
Bài I
Đất người năm tháng bước lưu vong
Đón tết gọi là có cũng không
Mấy cặp bánh chưng âu thế đủ
Vài cây giò lụa kể như xong
Xuân về càng tủi, trông quê mẹ
Năm đến thêm buồn, nhớ núi sông
Độc ẩm xứ người sao thấm thía
Giăng giăng thương cảm mối tơ lòng.
Bài II
Tơ lòng tóc bạc vẫn còn vương
Trải mấy mùa đau cuộc hí trường
Ngoảnh lại núi non mờ cát bụi
Nhìn về đất Việt bạc phong sương
Tình xưa ngày ấy vui mây nước
Chốn cũ hôm nay khuất nẻo đường
Tháng lụn năm tàn gây nỗi nhớ
Giấc mơ canh vắng vọng quê hương.
Bài III
Quê hương xuân đến dáng xuân phai
Em tựa bên lầu tóc gió bay
Còn nhớ năm nào vun chậu cúc
Đâu quên ngày ấy ngắm cành mai
Ly trà thiếu bạn trà thêm nhạt
Chén rượu xa người rượu chẳng say
Tết nhất lại càng tăng cách biệt
Nói sao cho cạn nỗi u hoài
Bài IV
U hoài đeo đẳng chốn quê người
Mỗi độ xuân về nước mắt rơi
Phố vắng nhìn quanh làn tuyết phủ
Nhà xưa ngó lại áng mây trôi
Nơi này đứng ngóng thư bên cửa
Chốn ấy ngồi trông nhạn cuối trời
Cảnh tết miền Nam đâu có nữa
Buồn nơi đất trích bạc tình đời.
Bài V
Tình đời viễn xứ đã từng qua
Mấy kẻ ly nhân chẳng xót xa
Một thuở tung hoành cung kiếm gẫy
Bao lần dâu bể muối sương pha
Đón xuân đất lạ lòng chua chát
Nhớ tết quê xưa lệ nhạt nhòa
Đêm cúng giao thừa rưng nước mắt
Người ơi, người có thấu lòng ta.
Bài VI
Ta hỏi trời mây em ở đâu?
Người nơi sông cuối, kẻ sông đầu
Xuân sang mấy độ lòng thêm nhớ
Tết đến bao lần dạ lại đau
Năm tháng sương pha đầu tóc bạc
Đêm ngày tuyết nhuộm phiến thơ sầu
Ngồi đây ta đốt buồn lưu lạc
Và dệt mấy vần thương nhớ nhau
Bài VII
Thương nhớ tin sương mới gửi về
Mấy dòng xuân cảm đượm tình quê
Loan phòng lệ rớt niềm xao xuyến
Lầu mộng mây bay cảnh não nề
Từ lúc chim bằng qua đất khách
Là hồi mưa gió phủ sơn khê
Thương em ta nói sao cho cạn
Giấy trải tâm tư mấy vận đề. Bài VIII
Mấy vận xướng hòa nhớ khó quên
Cuối đời ai khiến chuyện thơ duyên
Chân mây mong thấy làn môi thắm
Đầu núi tìm đâu dáng tố uyên
Đất trích phiêu du thân lữ khách
Quê hương hận tủi phận thuyền quyên
Bao giờ nàng hỡi ta xum họp
Cho vết thương lòng em ngủ yên
Bài IX
Ngủ yên giấc mộng một chiều xuân
Mơ cảnh Đào Nguyên tiên giáng trần
Ta nắm tay thon còn bỡ ngỡ
Em lau mắt lệ bỗng bâng khuâng
Hương bay nắng sớm trời trong vắt
Hoa nở vườn xưa cúc trắng ngần
Đất nước qua rồi cơn bão lửa
Thời lai Lã Vọng mới buông cần.
Bài X
Buông cần ta bước chặng đường sao
Về lại hiên thơ, ngõ trúc đào
Ngắm thú điền viên chim ríu rít
Nhìn khung trời nguyệt gió lao xao
Hoa xưa ngày trước hương càng đượm
Tình cũ bây giờ mộng biết bao
Cạn chén tương tri mình đối ẩm
Chân mày anh vẽ chịu chưa nào?
Bài Họa : Đuyên Hồng.
I
Xuân về xứ lạ cảnh ly vong
Đón Tết đào không quất cũng không
Pháo đỏ chợ tây nào kiếm dễ
Mai vàng đất khách chẳng tìm xong
Quê nhà vời vợi mờ sương khói
Non nước xa xăm biệt núi sông
Năm mới tha hương buồn biết mấy
Lâng lâng hoài cảm xót xa lòng
II
Xa lòng cố quận mãi tơ vương
Cách biệt bao thu nỗi đoạn trường
Nhớ lại trời Nam mưa khuất nẻo
Vọng về đất Việt khói mờ sương
Người xưa hôm đó còn thề ước
Lối cũ giờ đây đã lỡ đường
Lá đổ bao xuân cây đổi lá
Canh tàn khắc khoải nét quê hương
III
Quê hương buổi ấy mãi không phai
Em đến đời anh ngọn gió bay
Nét liễu nhẹ nhàng mơ lối trúc
Lưng ong lửng thững tưởng nhành mai
Đầu xuân bẻ lộc vươn tay hái
Năm mới nâng ly nhấp chén say
Từ độ Tết đi ta bỏ xứ
Mà chưa gặp lại ước mơ hoài
IV
Mơ hoài cảnh ấy biết chăng người
Năm mới xuân về đổ lệ rơi
Tiếc chốn vườn hồng lời yến khản
Buồn nơi suối ngọc cánh hoa trôi
Mưa giăng lạnh ngấm mờ cây cỏ
Tuyết phủ mù bay ngợp đất trời
Lữ thứ bao ngày phiêu bạt mãi
Dầu hao bấc lụn nhớ thương đời
V
Thương đời một bóng áng mây qua
Khuấy nước chọc trời đâu đã xa
Bảo kiếm một thanh chưa nhạt máu
Chiến bào nửa mảnh mãi xông pha
Công danh bỏ lại đôi chung rượu
Phú quý quên đi mộtchữ nhòa
Niên tận thu qua ngồi ngẫm lại
Ai người ngang dọc dễ bằng ta
VI
Ta níu mây hồng hỏi bạn đâu?
Tương Giang đôi nẻo cắt tình đầu
Dòng trôi nước lạc buồn khôn chảy
Bến đợi người đi nhớ mãi đau
Cánh nhạn tìm quê lời gọi thảm
Cung tơ lỡ nhịp tiếng kêu sầu
Xa em dạ ngấm buồn ly biệt
Thương nhớ dệt lòng gửi đến nhau
VII
Gửi đến tri âm chút nắng về
Tình xuân thắm đượm giữa lòng quê
Lầu son bóng ngọc đừng phai sắc
Gác phụng hồn hoa chớ não nề
Nỗi nhớ nhớ về nơi núi biếc
Lòng vui vui tận chốn sơn khê
Em qua mỗi bước rung vần nhạc
Ngân mãi thơ ta một chữ đề
VIII
Ngân mãi lòng ta sao chẳng quên
Bóng hồng một thoáng buổi nên duyên
Năm canh trằn trọc mơ tùng liễu
Sáu khắc ờ hờ nhớ tố uyên
Quê lạ chạnh lòng lời dế cỏ
Đất người xót dạ tiếng chim quyên
Đường xa em hỡi ngày nao đó
Sum họp một nhà giấc mộng yên
IX
Mộng yên hồ điệp một ngày xuân
Lưu Nguyễn gặp tiên thoát cõi trần
Tay nắm tay em lòng dịu ngọt
Mắt soi mắt bạn dạ bâng khuâng
Lời vàng đã thốt lời thơ cất
Tiềng ngọc vừa trao tiếng nhạc ngân
Giã biệt trời xa chim hót mãi
Công danh có đổi cũng không cần
X
Không cần danh lợi, chỉ trăng sao
Sớm viết vần thơ, ngắm liễu đào
Phụng gáy chim thưa lời thỏ thẻ
Long nằm bến gọi sóng xôn xao
Khi vui trà rượu vui bao nhẽ
Lúc sướng cầm thi sướng biết bao
Cũng bởi trời chia nên tặng lại
Đoàn viên mộng cuối thỏa chưa nào
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.05.2007 23:26:32 bởi Đuyên Hồng >
BÀI KHÔNG TÊN SỐ 6 Phượng loan chung mộng đẹp đôi ta Thơ phú họa vui dưới mái nhà Đắm đuối lòng trao khi gặp gỡ Luyến lưu dạ gửi lúc đi xa Vui dăm ba bận nâng ly rượu Quý một hai hôm hưởng cốc trà Chăn gối chưa lần mơ tưởng tới Sao lòng mãi nhớ chẳng phôi pha?
QUÊ HƯƠNG NỖI NHỚ [THẬP THỦ LIÊN HOÀN]
BÀI XƯỚNG
Mộng Hoài Nhân.
I
Buồn thảm nào hơn cảnh biệt ly
Một người ở lại, một người đi
Câu thơ lạc vận sầu trăm mối
Vườn mộng ươm tơ lỡ hết thì
Bao nỗi tương tư tình tạc đá
Mấy dòng thương cảm lệ tràn mi
Nghìn trùng thăm thẳm mờ sương khói
Mong buổi cầm tay khó định kỳ.
II
Định kỳ hẹn giữa lối hoa sương
Đà Lạt Trạng Nguyên đỏ rực vườn
Nơi đã chôn nhau thành cố quận
Chốn nào đất khách gọi quê hương?
Cho em tim héo niềm thương cảm
Để giọt châu rơi nỗi đoạn trường
Nam Bắc đôi miền chung tổ quốc
Đông đoài một lối vẫn hai phương.
III
Hai phương cao ngất một thành sầu
Trời hỡi! Chàng đâu? Anh ở đâu?
Không được bên nhau đền nghĩa trọng!
Lấy gì ngăn cách đáp ân sâu?
Ngẩn ngơ cánh hạc đời cô lữ
Man mác hồn hoa cảnh bể dâu
Bao nỗi vơi đầy khôn tả xiết
Tuôn dòng máu lệ giữa mưa Ngâu.
IV
Mưa Ngâu Chức Nữ nhớ Ngưu Lang
Cũng chẳng bằng em giọt lệ tràn
Năm tháng trông vời tin nhạn tới
Đêm ngày chờ đợi cánh thư sang
Niềm riêng khó gửi câu tâm sự
Nỗi khổ khôn nguôi chữ đá vàng
Mực nghẽn dòng thơ tình khó cạn
Một bầu tim huyết nặng ai mang.
V
Ai mang duyên nợ cột tay này
Người ở đầu ghềnh kẻ cuối mây
Vạn dặm xa xôi vui mấy hội?
Một thời ngang dọc phủi hai tay
Tình quê chưa trọn, tình thương trải
Nỗi nước khôn nguôi, nỗi nhớ đầy
Mỗi khoảnh trời riêng trăng gió quyện
Giải sầu men cúc, chén hoa say.
VI
Chén hoa say có nhớ quê hương?
Bao nỗi thương mong bấy đoạn trường
Vướng nghiệp tao nhân say ý bút
Đậm tình mặc khách ngát từ chương
Vườn thơ lai láng hồn khơi vận
Biển học mênh mông tứ cụt đường
Một phiến băng tâm chưa cạn hết
Nên đành khất lại mấy tin sương.
VII
Tin sương lặng lẽ dạ bồi hồi
Nỗi nhớ trong lòng lại sục sôi
Viễn xứ thơ sầu cay khóe mắt
Cố hương lệ thảm mặn làn môi
Núi rừng sương phủ giăng muôn lối
Bờ cõi mưa tuôn mịt một trời
Kẻ ở người đi trăng nước lạnh
Ruột đau tùng đoạn bạn vàng ơi!
VIII
Bạn vàng ơi hỡi! Giọt châu sa
Phần thưởng trao anh vận xướng hòa
Hạnh phúc chàng mơ ngày hội ngộ
Sum vầy em đợi lúc vui ca
Thiên Thai trăng rọi thềm mai trúc
Hàm Cốc bướm vờn cảnh cỏ hoa
Tình ái mặn nồng yêu thắm thiết
Đẹp trang nhật ký khó phai nhòa.
IX
Khó phai nhòa dẫu bước thời gian
Muôn thuở nâng niu nghĩa đá vàng
Chẳng mộng xa hoa quyền chức trọng
Không màng danh lợi cảnh giầu sang
An nhiên đùa với thuyền mây gió
Tự tại vui cùng bến nước trăng
Trăm sắc hoa thơm, thềm bướm lượn
Rừng thông vi vút trỗi cung đàn.
X
Cung đàn réo rắt giũa trời mơ
Vọng chín tầng mây nguyệt thẫn thờ
Thi hữu đến thăm vui nét mặt
Tri âm hòa điệu đẹp lòng thơ
Sum vầy phỉ nguyện cùng năm tháng
Ngăn cách quên rồi, chuyện sớm trưa
Hoa quyện nắng vàng tươi rực rỡ
Thắm vườn xuân mộng thỏa mong chờ.
QUÊ HƯƠNG NỖI NHỚ Bài Họa: Đuyên Hồng I Xót lắm người ơi, buổi cách ly Quan hà cạn chén tiễn nhau đi Vần thơ ngắt nửa lời thừa thãi Câu nói ngưng môi tiếng thầm thì Mắt lặng nhìn nhau mờ đôi mắt Mi cong dõi bước nặng bờ mi Chia tay biết đến ngày nao gặp Kẻ ở Giang Nam biệt Bắc Kỳ II Bắc Kỳ đông lạnh núi mờ sương Đà Lạt hoa tươi nở khắp vườn Đất Việt muôn nơi tình cắt rốn Trời Nam vạn nẻo nghĩa quê hương Nỗi lòng hư hoải bao đêm lẻ Tâm sự đầy vơi mấy khắc trường Ngoảnh lại chốn xưa, nào cố hữu Lòng đau bạn hỡi kiếp tha phương III Tha phương lệ nhỏ bước chân sầu Em hỡi giờ này em ở đâu? Xứ lạ quên sao làng xóm nhỏ Đường xa nhớ mãi nghĩa ơn sâu Giang sơn trôi nổi trò con tạo Đất nước tang thương cuộc bể dâu Trời đã cách chia đành chịu phận Đôi mình cam cảnh vợ chồng Ngâu IV Vợ chồng cách biệt cảnh Ngưu Lang Nỗi nhớ hàng năm lệ chảy tràn Biển bắc ngày trông tin nhạn tới Bờ nam đêm đợi cánh thư sang Lòng riêng riêng những bao sầu tiếc Nghĩa trọng trọng hơn cả đá vàng Mượn bút đưa lời ai có biết Tình chung đã trọn kiếp đa mang V Đa mang khắc khoải mối duyên này Dẫu ở chân trời cuối biển mây Chẳng thể cùng nhau chia hạnh phúc Sao đành chung cảnh trắng bàn tay? Tình yêu lỡ nhịp tình yêu đẹp Nỗi nhớ khôn đong nỗi nhớ đầy Vạn cổ sầu riêng lưu sử sách Lệ tràn hận đổ choán men say VI Men say ấm lại nỗi tha hương Gạt lệ đơm vui chốn hí trường Đôi ngả thiết tha mơ xướng họa Cả đời đau đáu mộng văn chương Trùng phùng ước hẹn ngày tao ngộ Gặp lại chờ mong buổi một đường Hận cảnh núi sông giờ cách biệt Sầu lòng thơ thoảng nét phong sương VII Thơ thoảng chờ tin nhạn khứ hồi Bao thu thương nhớ cứ bùng sôi Non xưa bạc phếch mây mờ núi Người cũ hững hờ son nhạt môi Bóng ấy nơi nao vời đất nước Hình kia đâu tá giữa mây trời Tình sầu đứt đoạn buồn đêm vắng Cay đắng nào hơn hỡi bạn ơi VIII Hỡi bạn xin làm giọt nước sa Bên nhau êm ái điệu giao hòa Vui chung xướng họa lên lời vận Tức cảnh cầm kỳ cất giọng ca Dõi bóng non xanh cười sóng nước Tìm âm gió thoảng hái trăng hoa Đoàn viên tấu khúc vang xa mãi Dâu bể ngàn thu chẳng nhạt nhòa IX
Nhạt hòa hư ảnh chốn nhân gian Chức sắc giầu sang lẫn bạc vàng Ngắm núi chiều về nghe suối hát Đùa sao đêm tới đón mây sang Lều tranh vui vẻ cùng mai trúc Am cỏ thỏa lòng với gió trăng Em hỡi! Đoàn viên ngày mãn phúc Tiêu dao ngân mãi một cung đàn X Cung đàn thảng thốt tiếng suối mơ Quê cũ chiều sang nhớ thẫn thờ Sầu vọng nam ai lơi điệu nhạc Tình trông giã bạn núng bài thơ Sông quê trăng tỏa sương nao gió Non nước mây mờ nắng phủ trưa Réo rắt rừng xa vang khúc hát Bóng ai sao giống dáng em chờ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2007 22:12:56 bởi Đuyên Hồng >
Bài xướng:
VỊNH CON CHIẾN MÃ GIÀ Bao năm trận mạc gắng xông pha
Thương tích còn in dấu tuổi già
Đuổi giặc, công thành nên mỏi gối
Trúng tên, vướng giáo mới hư da
Chung vai trấn Bắc ngăn quân Rợ
Góp sức phòng Nam giữ nước nhà
Ngựa chiến nay thân tàn sức kiệt
Đau lòng nhớ lại tháng ngày qua
Trần Nhất Lang
Bài Họa :1
VỊNH CON CHIẾN MÃ GIÀ Vào sinh ra tử bụi hồng pha
Thể xác hằn sâu dấu vết già
Vó dục sa trường tên lướt mũi
Ngựa phi chiến trận kiếm xuyên da
Đâu e gội tuyết đền ơn chủ
Chẳng ngại dầm sương trả nợ nhà
Đạp đất đội trời chàng tuấn mã
Đem thân cứu quốc lúc can qua
Thùy Linh Bài Họa :2
VỊNH CON CHIẾN MÃ Sinh tử nhẹ lòng ngọt đắng pha Sờn vai tên đạn vóc thân già Sa trường chẳng quản gươm kề cổ Chiến trận đâu nề xác bọc da Sương tuyết ngậm lòng đền nghĩa chủ Nắng mưa khắc dạ nhớ ơn nhà Ở đời đất nước đâu còn giặc Vó giục lên đường bóng ngựa qua
Đuyên Hồng…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2009 20:25:51 bởi Đuyên Hồng >
HÈ CUỐI Ve khóc bằng lăng tím gọi hè Sân trường phượng đỏ xõa cành che Thầy cô mãn khóa ngồi lơ đãng Bè bạn hết kỳ đứng tỉ tê Quyển sách ghi đầy dòng kỷ niệm Vần thơ đứt đoạn tiếng chia ly Hết giờ trống vọng dăm ba đứa Lệ ướt mi nhòa mắt đỏ hoe
THĂNG LONG TỨC CẢNH Thành quách Thăng Long bóng đã mờ Phải đây ngày trước chốn kinh đô? Hồn xưa nào hỡi gương Trần, Lý Dấu cũ còn đây vết Trịnh, Hồ Cả lũ quan tham đua cướp giật Một bầy sâu mọt sống say sưa Giang sơn chìm đắm ai hào kiệt? Cảm phận nước nhà tóc trắng phơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2007 13:26:13 bởi Đuyên Hồng >
TÔN PHU NHÂN QUI THỤC Bài xướng của Tôn Thọ Tường:
Cật ngựa thanh gươm vẹn chữ tòng
Ngàn thu rạng tiết gái Giang Đông
Lìa Ngô bịn rịn chòm mây bạc
Về Hán trau tria mảnh má hồng
Son phấn thà cam dày gió bụi
Đá vàng chi để thẹn non sông
Ai về nhắn với Châu Công Cẩn
Thà mất lòng anh được bụng chồng
Bài họa của Phan Văn Trị:
Cài trâm sửa áo vẹn câu tòng
Mặt ngả trời chiều biệt cõi Đông
Ngút tỏa đồi Ngô ùn sắc trắng
Duyên về đất Thục đượm màu hồng
Hai vai tơ tóc bền trời đất
Một gánh cương thường nặng núi sông
Anh hỡi Tôn Quyền anh có biết
Trai ngay thờ chúa gái thờ chồng
Bài họa của Đuyên Hồng:
Bước xuống thuyền hoa dạ quyết tòng Duyên về Tây Thục nặng trời Đông Khói sương nước Hán mờ ngàn dặm Tình nghĩa vua Ngô đựom máu hồng Kết tóc đành cam cơn ngược sóng Xe tơ nào ngại cuộc ngang sông Đôi lời gửi lại Chu Du tướng Xuất giá gái chuyên đã phụng chồng!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2009 21:42:29 bởi Đuyên Hồng >
KỶ NIỆM TÌNH YÊU Trao nhau một chút mộng văn thơ Thỏa chí hai ta ở cuộc cờ Đã hẹn ba sinh tròn mộng ước Rồi thề bốn kiếp vẹn cơn mơ Năm ngày hạnh ngộ bao trìu mến Sáu tháng lìa xa bấy thẫn thờ Bảy bữa tuần nào không tưởng nhớ Gửi người tám đoạn khúc tương tư
TẬN CÙNG
Tận cùng nỗi nhớ là hy vọng Đáy biển tận cùng của độ sâu Tận cùng ngọn gió là con sóng Em bỏ. Đời anh vỗ nhịp sầu
Bài Xướng:
VỊNH LÃO ĂN MÀY
Càn khôn một túi quẩy trên vai
Dạo khắp phố phường chẳng sợ ai
Tửu điếm mỗi ngày vào dự mãi
Cao lâu suốt tháng đến ăn hoài
Giang sơn gom lại dồn trong bị
Thế sự vo tròn thắt chặt quai
Thuở trước phong hầu ai bái tướng
Không màng danh lợi thế mà oai
Trần Nhất Lang
Bài Họa 1:
VỊNH LÃO ĂN MÀY
Quảy gánh cơ đồ lủng lẳng vai
Hang cùng ngõ hẽm sợ gì ai
Anh em bốn biển mời ăn mãi
Bạn hữu mười phương rủ nhậu hoài
Vũ trụ càn khôn dồn một bị
Sơn hà xã tắc siết hai quai
Không ngai không ấn không cờ lệnh
Chẳng có quân hầu cũng vẫn oai
Thứ Lang
May 30, 2007
Bài Họa 2:
VỊNH LÃO ĂN MÀY
Giang sơn nửa gánh nhẹ bờ vai
Ngõ hẻm hang cùng có sá ai
Bốn bể anh em thề thốt mãi
Mười phương bạn hữu kết giao hoài
Càn khôn một mớ chưa đầy túi
Xã tắc đôi đường chẳng vướng quai
Ấn soái ngai vàng đâu bận bịu
Thênh thang trời đất rõ thần oai
May 31, 2007
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: