Tiểu thuyết " Như lục bình trôi " chương 21 - 25
nguyen hoang 20.03.2007 10:24:09 (permalink)
CHƯƠNG 21

Ra khỏi Trung tâm đã quá chín giờ giờ tối. Đường phố tràn ngập ánh đèn xanh đỏ với những bảng điện có những dòng chữ rượt đuổi trông rất ấn tượng. Những nhà hàng, quán nhậu, rạp chiếu phim…trước đó vài giờ hãy còn đang  ngủ gà ngủ gật như người ghiền thiếu thuốc  thì giờ đây bỗng rực rỡ muôn màu, muôn vẻ như nàng tiểu thơ đài các. Đạp được vài trăm thước Ngân dừng lại đề nghị Hà kiếm cái gì đó cho vô bụng. Hà lắc đầu nói đang bị chứng “ viêm màng túi “ hành hạ. Ngân nói:
- Thì cứ đi. Tớ sẽ khao vì lòng nhiệt tình của cậu, nhưng tớ báo trước là chỉ được ăn mì gõ thôi đó nghen!
Hà gật đầu. Mặt mày sáng trưng. Hai người đạp xe vòng vo gần mười phút mới kiếm được xe mì gõ nằm trên bãi đất trống bên cạnh công viên. Bán hàng là một thanh niên, nói tiếng đặc sệt tiếng Quảng Ngãi “ en,  không en tét đèn đi ngủ ” . Hai người cùng ngồi xuống bên cái bàn xếp vừa dơ vừa xục xịch, kêu hai tô mì. Loại mì bình dân chỉ hai ngàn đồng một tô. Cả nồi nước lèo bự chần vần mà chỉ nấu có nửa ký xương heo, chất ngọt chủ yếu là bột ngọt và đường. Người bán trụn xong, kêu thằng nhỏ mặt mũi chèm nhèm dính đầy ghèn, chừng mười hai, mười ba tuổi bưng ra cho khách.
Ngó tô mì bốc khói chỉ có hai miếng thịt mỏng tăng như lá lúa, Hà nói lớn:
- Cậu cẩn thận đấy, kẻo gió thổi bay mất tiêu!
Ngân cười rung cả người. Lấy đũa trộn đều rồi nhai ngấu nghiến:
- Chà, không ngờ cái món bình dân này cũng ngon dữ!
Hà nói:
- Đói, ăn cỏ cũng thấy ngon!
Đang ăn Hà nhóng nhóng  đôi mắt về phía mấy cô gái phấn son lòe loẹt đang đứng lấp ló bên cạnh mấy gốc cây dầu khuất ánh đèn điện:
- Cậu biết họ là ai không?
Ngân ngoáy cổ lại, nói:
- Chắc là mấy cánh vạc ăn sương.
- Cậu cũng tinh ý đó.
- Trong thiên hạ thiếu gì việc, sao họ không kiếm công việc tử tế mà làm hén!
- Cậu nói nghe hay lắm, vậy đó là những việc gì chỉ cho tớ với.
Ngân bí lù đành im re.  Hà đưa tô mỳ lên miệng húp nước lèo. Đang bực dọc trong mình về chuyện mưu sinh, Hà nói tía lia không kịp thở:
- Ai cũng muốn có công việc đàng hoàng, chánh đáng, được xã hội tôn trọng nhưng trên đời này đâu phải cứ muốn là được, nhiều khi gặp phải hoàn cảnh bí bách đành phải nhắm mắt đưa chưn. – Rồi Hà ngửng mặt lên dòm Ngân:- Không tiền, không nghề nghiệp, thậm chí một chữ bẻ đôi cũng không, lại phải bơ vơ vất vưởng ở xứ lạ quê người  vậy  họ biết làm gì ngoài bán cái vốn tự có của mình? – Nói đến đây Hà thở dài chán nản rồi cất giọng buồn buồn:-  Tớ đang lo sẽ có ngày theo chưn họ làm gái đứng đường.
Ngân giựt mình ngó Hà trơ trơ.
- Cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt lạ lùng như vậy. Con người ta chỉ có thể yêu đời khi còn có một niềm tin cỏn con nào đó  bám víu để có cớ mà trông mong, hy vọng tựa như người sắp chết khát trên sa mạc bất chợt phát hiện ra mầm xanh bị vùi trong cát nóng. Chính cái mầm non  ấy đã nhen nhóm lên khát vọng sống mãnh liệt. Còn bản thân tớ giờ đây mọi hy vọng đã cạn dần như chiếc đèn dầu đang cháy đến giọt cuối cùng, khi hết dầu rồi sẽ cháy đến tim đèn[1] và tắt ngấm. Tớ đang đứng trước bao nhiêu vấn đề nan giải mà không sao tìm ra lối thoát, ngôi nhà tớ đang mướn đang rục rịch sang tên đổi chủ, thất nghiệp như bóng ma ám ảnh triền miên và máu của tớ đã trở thành đồ phế thải không nơi nào chịu mua nữa. Vậy thì cậu bảo tớ phải làm gì bây giờ?
Hà thật lạ lùng luôn mâu thuẫn với chính mình. Yêu đó rồi ghét đó, vui đó rồi buồn đó, tin đó rồi ngờ vực đó chẳng biết đâu mà lần. Ngân suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Làm nhân viên tiếp thị chẳng hạn, tớ đọc báo thấy ngày nào cũng đăng cần tuyển người. Có lẽ, tớ cũng sẽ làm như vậy.
- Tớ  cũng đã làm cả chục nơi rồi, nhưng chẳng ở chỗ nào được quá một tháng! Cứ nghe những lời quảng cáo ra rả trên báo nghe thiệt sướng cái lỗ tai: nào là “ Bạn muốn thu nhập cao? Chúng tôi sẽ mở hầu bao cho bạn. Bạn đang bận công việc? Chúng tôi sẽ tạo điều kiện bạn làm bán thời gian! Bạn không có kinh nghiệm? Chúng tôi sẽ tổ chức những khóa huấn luyện cơ bản. Bạn muốn thăng tiến trong nghề nghiệp? Hãy đến với chúng tôi. Chỉ có chúng tôi mới có thể đáp ứng đầy đủ những yêu cầu của bạn! ..” Nhưng khi va chạm với thực tế mới hỡi ơi! Rặt những lời bốc phét! Cậu có biết không. Tất cả những mặt hàng đó do chưa có thị trường tiêu thụ nên họ cần những người bán hàng được khoác bằng chiếc áo ngôn ngữ mỹ miều “ nhân viên tiếp thị! “ . Khi được người tiêu dùng chấp nhận thì họ sẵn sàng liệng cậu ra đường như liệng thứ đồ phế thải.  Nếu không tiếp cận được với khách hàng hoặc bị tẩy chay thì họ lẳng lặng chuồn êm ,thậm chí còn quỵt cả tiền lương của nhân viên! Vả lại tớ hoàn toàn không  thích hợp với công việc mặt chai mày đá này, suốt ngày cứ lang thang ngoài đường, lừa phỉnh thiên hạ, một tấc đến trời! Người ta sợ bọn tớ còn hơn sợ tà ma quỷ ám, đến nỗi mỗi khi nhìn thấy từ xa là sập cửa lại, có người thậm chí còn xua chó ra rượt! Tớ đã từng bị chó táp rách cả áo, nhục lắm!
Nghe Hà nói Ngân ỉu xìu như người chưa xung trận đã bị thảm bại. Cô đã có dự tính, nếu trong vài ngày nữa không kiếm được việc phù hợp thì cô sẽ làm tạm một chưn tiếp thị đợi khi nào có thời cơ thì chuyển nghề. Đúng là kiếm được tiền thiên hạ quả là trần ai!
Ăn xong, đường ai nấy đi. Hà hẹn Ngân gặp lại tại điểm bán máu vào sáng thứ hai.
 
oOo
 
- Chị Nhành bữa nay có gì vui mà uống bia vậy. Chắc xin được việc làm rồi hả? – Huệ rút cái bàn ủi ra khỏi ổ cắm. Mất gần cả tiếng đồng hồ mới ủi xong mớ quần áo, Huệ đưa tai chùi mồ hôi bết trên trán, thở phào nhẹ nhỏm, đang nực nội mà ủi quần áo thì khác gì bị ông Trời hành. Nhành nằm trên gác sát bên cửa, đầu óc vẫn chưa tỉnh bia. Thấy Huệ tính dẹp cái bàn ủi, bèn ngửng đầu lên nói:
- Sẵn tay mày ủi cho tao cái áo.
- Thôi, nóng lắm. Chị tự làm lấy đi.
Nhành cửi nhửi:
- Con nhỏ này sao mà khó nhờ cậy quá! Hôm kia đứa nào giặt giùm mày bộ đồ vậy hả, con quỷ?
Huệ nhe răng cười, cắm lại bàn ủi, với lấy cái áo treo lủng lẳng trên sợi dây kẽm  cạnh đó:
- Giặt có bộ đồ mà chưa gì  đã vội kể công! Mai mốt lấy chồng, nó đày lên, đày xuống miệng lại câm như hến!
Nhành bật cười, ngồi dậy đấm nhẹ lên lưng Huệ mấy cái:
- Tại mày là đứa không biết điều nên tao phải nói. – Giọng Nhành rổn rảng:- Tao mà lấy chồng phải lựa thằng khờ khờ, ít mồm mép đặng  dễ xỏ mũi. Thằng Hoạt của mày chỉ giỏi tài  khua môi múa mỏ đỡ chưn tay! Thế nào mày cũng mệt gì nó cho mà coi!
Huệ di di đế bàn ủi lên mấy cái nút áo, quay mặt về phía Nhành, cặp môi cong lên:
- Ở đó! Em là cứ phải áp dụng chế độ mẫu hệ nhá! Lão Hoạt nhà em  là cứ phải cơm bưng, nước rót đàng hoàng, tối đến  phải trải chiếu, giăng mùng cho em ngủ. Không xong là em cho ngủ dưới đất!
- Thôi đi cô ơi! – Giọng Nhành cao vút như mũi tên cắp phập vào không khí: - Kinh nghiệm cho thấy, hễ đứa nào nói nhiều là y như rằng chẳng nên trò trống gì.
Huệ xon xỏn cái miệng:
- Người ta khác, em khác! Rồi chị chống mắt mà coi con nhỏ này cao tay ấn như thế nào!
- Ừ, thầy bói nói tao sống dai lắm, thế nào tao cũng có dịp chứng kiến tụi mày ăn ở ra làm sao. Nè, nói chuyện nhưng nhớ coi chừng kẻo cháy cái áo ăn nói của tao đó nghen.
Ủi xong Huệ vụt cái áo về phía Nhành. Nhành đưa tay đón lấy, hửi hửi mấy cái:
- Xà bông này thơm thiệt hén, mấy ngày vẫn còn mùi. Cám ơn!
Từ “ cám ơn “ Nhành cố tình kéo dài mỉa mai. Huệ cuốn dây bàn ủi, để nghiêng vô góc tường. Nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi Nhành:
- Chị Nhành nè, em nghe người ta nói  đám cưới  hễ ai bước vô nhà trước thì người đó sẽ là người “ nắm đàng cán “ [2] phải vậy hôn?
Nhành bật cười khanh khách rồi háy mắt nhìn Huệ, nói:
- Tầm xàm! Tao có người dì cũng  nghĩ như mày. Đám cưới của dỉ, tao cũng có dự. Nhớ lại tức cười muốn chết! Bữa đó mọi người tiễn dỉ về nhà dượng, dượng tay dài [3] đàng hoàng nghe, đang đi đứng bình thường gần tới nhà bỗng dưng dỉ xách cái vali cắm đầu chạy trối chết, khiến ai cũng ngạc nhiên. Tao hỏi thì dỉ trả lời  phải vô trước để sau này dễ xỏ mũi ông chồng! Xỏ mũi đâu không thấy, chỉ thấy vài bữa sau dì tao bị dượng đánh bầm giập như trái dưa gang!
Huệ thốt lên “ ối “ một tiếng, đưa tay đặt lên ngực, nói bằng giọng phẫn nộ:
- Dượng của chị ác như quỷ. Đánh như vậy chết người ta còn gì?
Nhành treo cái áo vô mắc bằng nhựa, đi quanh quẩn trên trên sàn gác chật chội hệt như con chốt đang vu bí vào ô tướng:
- Chết thì chưa thấy mà chỉ thấy dỉ đẻ liền một lúc bốn cô công chúa! Nói ông dượng là đồ ác nhơn thì hơi quá lời. Dì tao tánh vụng về, lểnh lảng[4]  lại không được siêng năng cho lắm. Thử  nghĩ mà coi, ông chồng đi làm mệt phờ râu, vậy mà về nhà thấy cơm chưa nấu, nhà chưa dọn dẹp, quần áo thì ngâm trong thau mấy ngày chưa giặt bốc mùi chịu không thấu,  thì có đáng đánh đòn không?
Huệ gật đầu tán thành rồi nói:
- Đúng là dì của chị hơi quá đáng, nhưng dù sao đi nữa cũng không được đánh phụ nữ nhứt là người đàn bà từng đấu ấp tay gối với mình. Em có tính thù dai chỉ cần tán[5] một cái là em thù suốt đời. Nghe nói bên châu Âu phụ nữ được ưu tiên số một, chỉ việc xúc phạm bằng lời nói cũng bị lôi thôi đến pháp luật rồi.
Nhành nói ghẹo:
- Biết vậy sao không đầu thai ở bển, làm người da trắng, tóc vàng, mắt xanh, mũi lõ  có sướng hơn không, ai biểu làm người da vàng, mũi tẹt chi cho khổ cái thân.
Nhành ngồi xuống bên cạnh Huệ để đón gió từ cái quạt máy thổi ra. Tóc cô bay lật phật ra phía sau. Huệ hỉnh hỉnh  cánh mũi, nhăn mặt nói:
- Chị uống nhiều rượu lắm hả? Thở ra toàn mùi cồn!
Nhành chột dạ, chớp chớp mắt mấy cái:
- Đâu có. Buồn quá uống chơi vài ly vậy mà. – Sợ Huệ tiếp tục hỏi đon hỏi ren  Nhành bèn lái sang chuyện khác:- À, mày kiếm được việc gì chưa?
Huệ không biết trả lời như thế nào, cứ lúng búng trong miệng, bàn tay mặt gãi sột sột lên chỗ muỗi cắn. Nhành suy nghĩ vu vơ, liên tục ngáp dài.
- Còn chị?
- Bí mật! Thiên  cơ bất khả lậu.
Huệ tỏ vẻ sốt ruột:
- Lúc nào chị cũng úp úp, mở mở làm người ta bắt mệt! Nói trắng[6] ra có được không.
Nhành im lặng nghĩ thầm, chuyện này chẳng giấu được lâu. Thế nào cũng bị mọi người “ lên lớp “ là thiếu vì việc không lựa lại lựa cái nghề chè chén với đàn ông. Ai nói gì thây kệ, chuyện  mình mình làm. Tốt hơn hết, đợi  đông đủ  nói thẳng[7] ra, để đến lúc lòi chưn tướng thì  mắc cỡ lắm.
- Sao chị Hiếu lâu về quá ha? Luôn con Trang nữa.
Nhành cựa mình như con sâu đo, nói:
- Công nhận nghen. Hễ đầy đủ cả nhà thì bực mình. Gây lộn, chửi  lộn um sùm trời đất. Nhưng thiếu  một người thì thấy buồn. Ông Trời bắt chị em mình phải dính chặt như sam.
Huệ mấp mấp máy môi chưa kịp lên tiếng thì đèn điện bỗng tắt ngấm. Không hiểu sao dạo này mấy ông nhà đèn hay cúp điện bất tử.  Nhành đưa mắt nhìn ra phía ngoài. Cả xóm đều tối tăm như hũ nút. Từ nhà kế bên vọng qua tiếng con nít khóc nhiếu nháo, tiếng cự nự  của Hai cạo heo đang cơn say rượu, tiếng kêu réo ầm ĩ của bà vợ lắm điều, tiếp theo là tiếng lẻng xẻng đồ sành sứ, thủy tinh.
- Đi kiếm mấy cây đèn cầy mau.
- Tối thui biết đâu mà lần?
Nhành bực bội, mò mẫm trong bóng tối, đầu húc vách đau điếng. Rốt cuộc cô cũng kiếm được cây đèn cầy cong vòng bị gãy làm ba khúc.
- Hộp quẹt đâu?
- Em đâu biết!
Nhành nạt lớn:
- Mày cứ như người từ trên trời rớt xuống, cái gì cũng hổng biết! Mò dưới đống mùng mền coi có hay không? Hồi nãy tao thấy trờ trờ [8] mà.
Rị mọ một hồi không kiếm được cái hộp quẹt, hai người đành ngồi im trong bóng tối. Mỗi người quấn quýt  theo những ý nghĩ riêng của mình. Huệ lấy tấm mền mỏng cuốn lên mình để tránh muỗi.  Cô thầm ao ước, giá chi ngồi bên cạnh cô không phải là chị Nhành mà là Hoạt thì hay biết mấy! Lúc đó, mấy ông nhà đèn[9] cứ việc cúp điện, cúp cả đêm, cả năm  thậm chí cả đời cô cũng không thấy ngán.  Không biết lúc này ảnh có nhớ đến mình không ha? Còn mình lúc nào cũng thấy nhớ, nhớ da nhớ diếc, nhớ tím ruột bầm gan!
Ai cũng nói Huệ là người nhiều mơ mộng. Hồi còn đi học, mặc dù học lực chỉ ở mức trung bình nhưng cô lại mơ thành cô giáo cấp hai! Bạn bè cười ghẹo:
- Học ngu như mày thành công nhân quét rác còn chưa xong  chớ đừng nói theo nghề gõ đầu trẻ. Mày mà là cô giáo thì cả thiên hạ đều thành tiến sĩ hết trơn!
Nhà nghèo, quanh năm, suốt tháng chỉ ăn toàn nước mắm kho quẹt. Trong nhà thiếu gì thì thiếu nhưng lúc nào cũng có sẵn chai nước mắm loại ba. Trước mỗi bữa cơm, bà nội bắc cái nồi nhôm đen sì, móp méo lên bếp, chờ cho nồi thiệt nóng, chế  mấy muỗng nước mắm, tiêu, bột ngọt, nếu có vài muỗng mỡ nước thì.. chậc..chậc.. không có cũng xong. Xong xuôi, hai bà cháu ngồi bệt giữa nhà. Cứ và một và cơm thì lấy đũa quẹt lên đít nồi một cái rồi cho vô miệng. Vị mặn đậm đà của nước mắm, vị cay cay của tiêu, vị béo của mỡ khiến cô ăn không biết no, nhứt là những buổi trời lạnh lùng, rét mướt thì không có món nào sánh bằng. Nhưng ăn riết  cũng phát ngán, đến nỗi mỗi khi dòm thấy là cô bắt ớn.
Bà nội nói:
- Cố mà ăn đi con vì đó là sự sống, khi nào ta còn ăn được có nghĩa là ta vẫn còn tồn tại. Miếng ăn là miếng vinh và cũng là miếng nhục, nhưng vinh hay nhục gì thì cũng cần phải sống. Sự sống là món quà vô giá mà tạo hóa ban tặng cho con người, hủy hoại nó là có tội.
Huệ hỏi:
- Vậy sao có người sanh ra được ăn ngon, bận đẹp, nhà cao cửa rộng, gạo lúa ắp lẫm[10] đầy bồ. Còn nội với con  lại phải ở chốn dột nát, ăn khổ, bận rách, nội giảng giải con nghe thử coi!
Bà nội nhắm chặt đôi mắt, ghiền ngẫm như nhà hiền triết, lát sau nói:
- Bởi vì tiền căn nội với con  là những kẻ gây nên tội lỗi tày đình nên kiếp này phải chịu trả báo. Số phận mỗi con người đã được ông Trời an bài từ trước, không cượng[11] lại được đâu, con à.
- Nhưng mà, con  nghe nói người ác phải đầu thai làm trâu để kéo cày, làm ngựa để kéo xe, làm chó để giữ nhà để trả nợ tiền kiếp. Nội với con  là người chớ đâu phải là thú!
- Con hiểu trật rồi. Kỳ thực chúng ta chỉ có ba phần người, còn bảy phần là thú vật. Con thấy hôn,  thiên hạ có coi chúng ta là người đâu. – Nội thở dài:- Chúng ta chỉ là những con thú bất đắc dĩ phải đội lốt người thôi con à!
Huệ cắn răng suy nghĩ, rồi nói đầy tự tin:
- Ông Trời thiệt bất công sanh ra người thế này lại có kẻ thế kia! Con thề cãi lại số phận cho ổng trắng mắt ra! – Giọng Huệ hùng hồn:- Con sẽ là một con người đàng hoàng đúng nghĩa thực sự, con phải được ăn ngon, mặc đẹp, có cao cửa rộng, có tất cả như bao người khác!
Bà nội khuyên can:
- Đừng đội đá vá trời,  con ơi, không ai có thể cãi được số kiếp mà ông Trời đã định đâu. Nếu muốn sung sướng đời sau thì kiếp này phải tu nhơn tích đức.
- Con không cần kiếp sau xa xôi, lâu lắc mà chỉ cần kiếp này thôi!
Để sống và cãi lại số mệnh Huệ đã huyễn hoặc chính mình. Ăn nước mắm kho quẹt cô tưởng tượng đến những bữa tiệc ê hề thịt cá, đầy đủ cao lương mỹ vị, giống như chuyện tiếu lâm anh học trò nghèo với con cá rô cây.  Không ngờ cái trò đánh lừa cũ rích ấy lại có hiệu quả. Cô ăn rất ngon miệng, ăn đến no ễnh bụng, khiến áo cô mỗi ngày càng chật và ống quần càng cụt ngủn. Ít ai ngờ cái món nước mắm kho quẹt mặn đắng ấy đã nuôi cô khôn lớn, trở thành cô gái đẹp.
Bây giờ Huệ ước mơ có một mái nhà, bên cạnh người chồng tốt với những đứa con. Những ước mong bình thường giản dị trong tầm tay mỗi kiếp người  mà sao với cô thì  xa vời vợi. Tại sao tất cả mọi người đều có mà cô thì không? Huệ tự hỏi và không sao tìm ra lời đáp. Bất giác, cô chợt nhớ câu danh ngôn đã từng đọc trên sách “ Hạnh phúc ví như  viên ngọc quý, muốn có được  phải dấn thân tìm kiếm chớ không ai dâng tặng cho mình “ . Huệ nghĩ thầm, niềm vui lớn nhứt của người phụ nữ là gia đình. Gia đình bao gồm hai vợ chồng, các con và một mái nhà thiếu một những thứ đó thì không thể gọi là gia đình. Hoạt  yêu cô. Hai người sẽ nên vợ nên chồng sẽ sanh con đẻ cái điều này là hiển nhiên, bởi Huệ luôn vững tin tình yêu chân thành anh dành cho cô.  Nhưng đấy vẫn chưa thể gọi là gia đình khi mà ngôi nhà ước mơ vẫn còn trong trí tưởng tượng! Phải có một ngôi nhà! Phải có một ngôi nhà! Ngôi nhà sẽ là đáp số căn bản giải bài toán đời rối rắm....Những ý nghĩ dai dẳng bám riết trong đầu Huệ không lúc nào nguôi.
Nhành nhớ lại chuyện hồi chiều, khi cô tỉnh rượu, không thấy Hường đâu, chỉ có miếng  giấy lí tí chữ như cua bò “ Tao đi làm đây! Chừng nào về  nhớ tắt đèn, khóa cửa cẩn thận. Nhớ mua đầy đủ những thứ tao dặn, nếu không có tiền thì tao cho mượn không lấy lời. Sáng mai tao mới về  nhà...”
Đèn điện bỗng nhấp nháy mấy cái rồi vụt sáng, Huệ vỗ tay reo lên như con nít. Nhành lườm mắt , nói bằng giọng khó chịu:
- Có gì đâu mà om sòm vậy, bộ lần đầu tiên mới thấy đèn điện hả?
Huệ có cái tật không sao chừa được. Cúp điện rồi có điện trở lại là Huệ vỗ tay reo hò như con nít thậm chí còn nhảy cà tửng. Mấy chị la hoài nhưng vẫn tánh nào tật nấy.
Có điện, cái quạt máy khô dầu bắt trớn không nỗi chỉ phát ra những tiếng è ..è… Nhành lấy cái que nhỏ ẩy ẩy cánh quạt. Có trớn, cái quạt bắt đầu quay chậm chậm rồi nhanh dần. Huệ đang ngân nga mấy câu vọng cổ trong tuồng “ đêm lạnh chùa hoang “ “…Sơn ca! tiệc rượu chưa tàn sao Sơn ca đã vội đi xa? Hãy ở lại đây cùng với thiếp uống cạn hết ly …” chưa kịp xuống xề thì nghe phía dưới nhà bỗng đánh rầm một cái,  tiếp theo là tiếng rên se sẽ. Nhành và Huệ cùng nhìn nhau ngơ ngác, Nhành nói:
- Chuyện gì vậy? Chắc là chị Hiếu. Xuống coi thử.
Không phải Hiếu mà là Trang. Trang nằm sóng soải  trên nền gạch,  chiếc xe đạp đè lên mình. Không hiểu sao Trang không ngồi dậy mà cứ nằm yên. Nhành xông tới dựng chiếc xe lên. Trang vẫn nằm im như xác chết, không cựa cạy.
- Trang! Trang! – Nhành kêu thất thanh, đưa tay rờ lên trán rồi giựt mình la toáng lên:- Chết cha! Con nhỏ bị nóng quá. Huệ lợi[12] phụ tao, lẹ lên! Chàng ràng ở đó làm gì?
Trời không mưa mà người Trang thì ướt mem và nóng như  cục than trong lò vừa đụng vô,  Huệ đã rụt tay lại. Nhứt định Trang đã bị trúng nước  rồi. Phải làm mau mau, để lâu thì găng lắm. Trong khi Huệ chạy lên gác kiếm quần áo khô ráo, thì Nhành tranh thủ cởi bộ đồ ướt trên mình Trang, lấy khăn lau tóc. Huệ chạy xuống, phụ Nhành thay quần áo. Chật vật  lắm hai người mới hoàn tất công việc. Trang bỗng hé răng, nói trong mê sảng:
- Hãy tha thứ cho em!
Nhành đưa tay vỗ vỗ lên mặt Trang :
- Trang ơi, tỉnh lại đi, đừng làm tao sợ!
- Hãy tha thứ cho em! – Trang phều phào mấy tiếng rồi nghẹo đầu qua một bên.
Nhành la lên:
- Huệ, lấy cho tao chai dầu xanh, mau!
Huệ luống cuống  như gà mắc tóc, hết  trèo lên gác rồi nhảy xuống đất, kiếm hoài mà hổng thấy. Chai dầu trốn biệt ở đâu rồi.
- Con nhỏ này! – Nhành nộ lên như Trương phi xung trận. Trực nhớ ra cô thò tay vô túi áo. Chai dầu nằm trong trỏng.
- Trời ơi, vậy mà chị bắt em chạy toát mồ hôi!
- Thôi, không nói nữa. Mày lật nó qua để tao cạo gió!
Huệ trải mền xuống đất, lật úp Trang,  rồi vén áo tới bả vai. Nhành thoa dầu khắp mình mẩy, lấy cái muỗng ăn  cơm cạo mạnh. Mới cạo có mấy cái đã bầm đỏ.
 Nhành than:
- Gió nhiều quá trời! Toàn gió hột.
Nhành cắn răng, cầm cả hai tay cạo thật mạnh. Huệ thốt lên:
- Nhẹ tay thôi chị, cạo như vậy nó chết làm sao?
- Chết iếc gì. Cạo như vầy mà nó còn nằm im không cục cựa thì mới chết!
Cạo lưng xong, Nhành quây qua cạo hai cánh tay rồi lật ngửa người Trang lại,  cạo ngực. Không hiểu sao, lúc “ dầu sôi  lửa bỏng “ như vầy mà Huệ lại thốt ra một câu hết sức vô duyên vô dùng:
- Chèn ơi, cặp vú của nó đẹp quá hén, chị Nhành, dòm là muốn bóp liền hà!
 Nhành vừa bực mình vừa tức cười, cô bặm chặt môi, co chưn đạp Huệ một cái té chổng gọng.
Trang vẫn nằm im bất động, gương mặt trắng xác không còn chút máu. 
- Tỉnh lại đi Trang! Tỉnh lại đi.
- Hay là mình đưa nó đi nhà thương hả chị?
- Trước tiên phải làm cho nó tỉnh lại.
Đoạn Nhành hất hàm hỏi:
- Trong nhà còn gừng hôn?
- Còn, nhưng để làm gì?
- Nấu nước gừng đổ vô miệng nó, hiểu chưa?
Huệ lăng xăng nhúm lửa. Cái bếp dầu bị thấm nước, ngún khói bay mù mịt một lúc rồi cháy le lói. Trên này, Nhành lấy cái mền quấn quanh người Trang như  đòn bánh tét. Chừng năm sau, Huệ bưng lên chén nước gừng với cái muỗng cà phê. Nhành ra lịnh:
- Cạy miệng nó ra!
Huệ rắm rắp  làm theo. Nhành múc từng muỗng đổ vô đến khi trong chén không còn một giọt.
Những cơn gió bất chợt thổi rung mái nhà. Lúc này thần sắc của Trang đã bắt đầu tươi tỉnh, tuy nhiên cô vẫn nằm im như khúc gỗ. Lau nhà xong, Huệ trải chiếu ra giữa nhà rồi phụ Nhành đặt Trang nằm ngay ngắn. Huệ nhìn Trang lắc đầu mấy cái,  nói:
- Em không hiểu tại sao mình mẩy nó ướt như chuột lột nữa. Có mưa gió gì đâu. Hay là nó té sông té suối, không biết.

 
CHƯƠNG 22

Hiếu giựt mình thức giấc lúc năm giờ thiếu hai phút sáng. Sở dĩ Hiếu biết rõ thời gian một cách chính xác là nhờ  chiếc đồng hồ treo trên tường  đối diện với chỗ nằm. Cảm giác đầu tiên là đầu đau như búa bửa , tay chưn nặng thịch như  đeo đá. Hiếu dậy vào giờ này không phải  vì những tiếng động xung quanh mà là quen tật. Ngày nào cũng vậy, dù có đi làm hay ở nhà thì cô cũng dậy vào lúc này chính xác như cái đồng hồ. Thậm chí nhiều bữa tăng ca, nửa đêm mới về đến nhà, một giờ sáng mới lên giường thì đúng năm giờ cô cũng thức dậy. Mọi người nói tại số Hiếu bị trời đày!
Khi ngồi bật dậy,  Hiếu mới nhận ra trên người không một miếng vải che thân. Cô giựt mình “ ối “ lên một tiếng thảng thốt, đưa mắt ngó quanh và “ ối “ thêm lần nữa. Bà Trần nằm kế bên, cũng trong tư thế lõa lồ, mặt xây vô  phía trong. Chiếc mền bông che nửa phần bên dưới. Cặp ngực tròn,  nhòn nhọn chảy xuống lòng thòng. Hiếu, mặt tái mét, ngồi sững sờ như tượng, cố ôn lại mọi chuyện đã qua. Và cô không mất nhiều thời gian lắm để nhớ lại tất cả. Ban đầu là....Sau đó cô thiếp đi. Trong mê man  cô cảm thấy có ai đó đang đè lên người mình...nhiều lần như  vậy cho đến gần sáng. Mùi mồ hôi lạ còn bám trên thân thể,  Hiếu bắt lộn mửa. Tại sao lại ra nông nỗi như vầy? Hiếu thầm hỏi và tự nhiên ứa nước mắt. Cô cố dồn nén cho nước mắt chảy vô trong nhưng nó bướng bỉnh không nghe theo sự điều khiển của lý trí, cứ chảy ngược ra ngoài. Ban đầu chỉ là những tiếng khóc thầm, rấm rức,  rồi  bỗng òa ra..
Bà Trần ngồi dậy, nhếch mông về phía Hiếu, đưa tay tính vuốt tóc cô. Tức thì, Hiếu đứng phắt lên, quăng cái nhìn tóe lửa về phía bà ta:
- Xin hãy để cho tui yên. Chị là một người đàn bà quái thai!
Bà Trần hơi sửng sốt trước sự phản ứng dữ dội của Hiếu, vẻ mặt  cau lại, đôi mắt như hai cây đinh cắm ngập  vào bầu vú săn chắc phập phồng theo từng nhịp thở. Hiếu quơ lấy quần áo định mặc vô thì bà Trần bất ngờ nhào tới,  giằng lấy, liệng xuống đất.
- Buông tui ra!
- Không buông!
Bà Trần cầm vai Hiếu lắc mạnh. Hai ánh mắt cọ quẹt vào nhau. Nẩy lửa.  Đôi mắt của bà Trần vừa man dại vừa ẩn chứa quyền lực của con cọp cái. Hiếu  hoảng sợ  như con chó hửi phải nước đái cọp. Cô cụp mắt xuống, nói vừa đủ nghe:
- Tại sao chị lại làm như vậy?
Thấy “ đối phương “ đã lép vế,  bà Trần dấn thêm một bước: đưa đôi bàn tay có những ngón dài hơi nhọn vuốt ve khắp cơ thể Hiếu. Hiếu bắt rùng mình ớn lạnh, muốn phảng kháng nhưng lại buông tay bất lực. Được đàng chân, lâng đàng đầu bà ta ôm cô thật chặt và hôn túi bụi khắp cơ thể. Giọng nói bị rè đi:
- Bởi vì tôi yêu em! Em có biết không?
- Đừng chị Trần – Hiếu nói yếu ớt.
Chẳng nói chẳng rằng, bà Trần vật ngã Hiếu xuống giường, vừa hôn vừa rờ rẫm. Cái lưỡi mềm rũn lướt nhanh trên cơ thể...Cô thở hổn hển , mắt đờ đi…Chừng vài phút sau cảm giác ghê tởm chuyển sang cảm giác đê mê và đôi tay ghì chặt bà Trần một cách vô thức lúc nào không hay....
 
oOo
 
Trên đường đưa Hiếu về nhà bà Trần tạt vô shop thời trang mua cho cô bộ quần áo mà theo cách nói của cô bán hàng là mẫu mới nhứt được cập nhật theo catalo. Hiếu từ chối không cầm. Bà Trần ra hiệu cho cô nhân viên lấy xuống cho vô bịch nylon, rồi ấn vào tay Hiếu:
- Em phải lấy! Không thôi, tôi  giận đó. Tôi giàu lắm. Em không biết tôi giàu như thế nào đâu, chút quà mọn có thấm gì.
Bà Trần nhìn Hiếu tình tứ rồi  đề nghị :
- Mình kiếm chút gì cho vô bụng đi, tôi thấy đói cồn cào!
- Thôi, để em về. Mấy đứa ở nhà chắc đang trông đứng trông ngồi.
Bà Trần vùng vằng tỏ vẻ không vui, liếc xéo một cái thiệt mạnh tưởng chừng văng cả con ngươi:
- Trước hết phải sống vì mình rồi mới tới người khác! Thân mình còn lo chưa xong, hơi đâu mệt óc lo cho thiên hạ. Bọn tiểu yêu ấy là cái thá gì mà em phải bận lòng dữ vậy?
Hiếu cương quyết từ chối, bà Trần đành miễn cưỡng chiều theo. Khi cách nhà gần trăm mét, Hiếu biểu dừng lại. Cô không muốn mọi người biết mối quan hệ tréo ngoe của mình với bà Trần.
- Em về đây!
Bà Trần đưa tay đặt lên môi hôn “ chóc “ một cái rồi vụt về phía Hiếu:
- Nhớ gọi điện cho tôi nhá, tôi chờ.
Hiếu không trả lời, cắm đầu bước đi như chạy. Cô cảm thấy khó xử với món quà trên tay. Vừa bước tới cửa đã thấy Nhành và Ngân đang đợi sẵn. Nhành lẹ miệng:
- Dữ hôn, đi đâu cả ngày hôm qua đến giờ? Công chuyện nhà dăng dăng, vậy mà bà trốn đâu mất biệt, bây giờ mới thấy lú mặt - Vừa nói Nhành nhanh tay giựt cái túi trên tay Hiếu, mở ra coi, rồi  trầm trồ:
- Ái chà hàng hiệu! Cả triệu đồng chớ chẳng chơi.
Hiếu không nói gì, đi một nước vô nhà tắm. Nhành vẫn không buông tha:
- Đích thị là chị đi ngủ với trai rồi nó trả công bằng thứ này rồi, có đúng không?
Hiếu kêu Ngân đóng cầu dao máy bơm, nói vọng ra:
- Mày đừng có mà nói sàm! Hổng lẽ tao bệ rạc  như vậy.
Nhành đưa bộ đồ cho Ngân. Ngân ướm thử rồi khen xuýt khen xoa:
- Đẹp quá ha! Của chị Hiếu mà em mặc vừa y!
Hiếu nói vọng ra:
- Nếu thích thì cứ lấy mà xài, tao tròng bộ cánh đó lên mình thì khác gì thím Tư Ếch đi Sài Gòn!
- Nói vậy thôi, chớ làm sao em dám hỗn.
Nhành bước lại nhà tắm, đập cửa rầm rầm:
- Nói thiệt đi, đi đâu từ hôm qua tới giờ?
- Con quỷ này, mày điều tra tao đó hả? Tao ghé thăm đồng hương rồi ngủ luôn ở đó, được chưa?
- Tui không tin, bạn bè của chị bao nhiêu người tui có danh sách hẳn hòi. Vậy chị ghé con Thỏa hay con Lành?
Hiếu im lặng, giội nước ào ào. Trong nhà này Hiếu chỉ ngán mỗi Nhành, mấy đứa kia thì nói sao làm vậy không dám cãi. Vừa kỳ cọ Hiếu vừa lo không biết phải đối phó với Nhành như thế nào. Con chằn ăn trăn quấn đó giỡn nhây như đỉa!
- Sao không trả lời vậy. Đứa nào?
Hiếu bực mình, đáp:
- Đứa nào. Thây kệ tao, mắc mớ gì mày mà hỏi đon hỏi ren!
Nhành bật cười khanh khách, ngửng cổ lên gác kêu lớn:
- Huệ ơi xuống đây nghe chị Hiếu kể chuyện ngủ với trai nè.
Huệ nhảy liền một lúc hai bậc thang:
- Vậy hả! Chị Hiếu lén ăn trái cấm mà giấu kín như bưng không cho em út biết hén! Trái cấm chua ngọt như thế nào, chị cho em một quả!
Hiếu đẩy cửa bước ra, nước từ trên tóc chảy ròng ròng xuống vai áo.
- Đâu mà. Tụi bây bị con Nhành cho ăn cháo lú mất rồi! Xích ra cho tao đi.
Nhành nói:
- Ở với chị mấy năm, tui còn lạ gì tánh chị nữa. Nói thiệt đi!
Ba con yêu nhền nhện quây lấy Hiếu thay nhau cật vấn. Hiếu cãi ong óng. Bỗng Huệ vỗ đùi đét một cái, reo lên:
- Em biết rồi, chị đi chơi với bà Trần có đúng hôn?
Hiếu biến sắc, đứa con ranh con lộn này coi vậy mà tinh ý, chưa kịp phản ứng thì Nhành tiếp lời:
- Bả là dân “ ô môi “ thứ thiệt, chị mà theo bả thì cũng thành “ ô môi “  tuốt!
Hiếu, mặt biến sắc không biết phải ăn nói làm sao bỗng trên gác có tiếng giậm chưn thình thịch, tiếp theo là tiếng la ú ớ của Trang, nhân cơ hội  Hiếu bèn lảng  sang chuyện khác, cô đưa mắt hỏi Ngân. Ngân trả lời:
- Trang bị nóng hầm hầm, nằm ngay đơ cán cuốc  từ đêm qua tới giờ. Em tính đưa đi nhà thương nhưng mọi người cứ lần chần.
Cuộc “ điều tra “ tạm kết thúc. Mọi người chen lấn nhau, chạy sầm sập lên gác. Chỉ có một đêm mà Trang khác đi nhiều, gương mặt hốc hác trơ xương, đôi mắt trõm lơ, cặp môi nhợt nhạt, khô cong tróc thành từng miếng vảy, miệng há ra thở từng hơi mệt nhọc tựa như cá mắc cạn đớp không khí. Thấy mọi người bước lên, khóe mắt cô lấp lánh hai giọt nước.
Hiếu rờ trán Trang, giựt mình la lên:
- Sao nóng quá vậy!  Tụi bây đã cho nó uống thuốc gì chưa?
Ngân gật đầu, nói đã cho Trang uống mấy viên acemol. Bây giờ đã đỡ hơn chớ hồi khuya nóng như lò lửa. Hiếu nhìn Trang lo lắng, nói:
- Tụi bây lấy khăn thấm nước, đắp lên trán nó đặng hạ nhiệt. Nó bịnh như vầy mà chẳng đứa nào thèm ngó ngàng gì ráo.
Tức quá, Huệ gân cổ cãi lẫy:
- Chị nói! Em đã thức cả đêm trầy trật với nó, cả chị  Nhành và Ngân cũng vậy, có ai ngủ nghê gì được đâu! Ba chớp ba nháng, vừa về tới nhà đã la um sùm trời đất!
Hiếu kề tai Trang nói nhỏ:
- Trang ơi, mày thấy trong người như thế nào, có cần phải đi nhà thương hôn. Sao lại lắc đầu? – Đoạn Hiếu ngước mắt lên nhìn mọi người, hỏi:- Có nấu cháo cho nó chưa?
- Rồi – Huệ đáp cụt ngủn :- Em nấu sẵn nồi cháo trắng đầy nhóc mà nó không thèm ăn. Con nhỏ này bịnh hoạn sao mà khó tánh quá trời không ai chiều nổi!
- Cháo trắng làm sao nuốt trôi, – Hiếu ra lịnh :- Ra chợ mua vài ngàn thịt, xin thêm mấy cọng hành. Nhớ nêm lạt lạt và cho mấy một nhúm tiêu cay cay đặng giải cảm.
Trang muốn ngồi dậy nhưng còn yếu quá không thể tự làm một mình được. Huệ đỡ cô lên, đặt sau lưng chiếc gối cho êm. Nhành hỏi:
- Về quê thế nào rồi,  Trang?
Trang ngồi thừ như người mất hồn, cặp môi mấp máy không sao bật thành tiếng. Lúc sau, cô nói bằng giọng lạ hoắc của một người khác:
- Chết rồi! Chết rồi!
- Má chết rồi hả? – Cả đám giựt mình la lên lạc giọng.
- Không. Em chết!
Mọi người nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm. Nói năng kiểu này có ngày bể  tim chết thiệt chớ chẳng chơi! 
Huệ lấy khăn ướt lau trán Trang, nói:
- Nó bị sảng rồi, còn sống nhăn răng mà nói chết.
Trang lắc đầu, đôi mắt vô hồn nhìn mà không thấy gì:
- Sống mà như người đã chết!
Đoạn Trang nắm tay Hiếu nói lào phào:
- Chị ơi, con người ta sống cần nhứt là cái gì hả chị?
Hiếu chưa hiểu hết ý tứ, thì Huệ đã vọt miệng nói liền:
- Tức nhiên là tình yêu rồi! Có vậy cũng hỏi đố!
Trang khẽ gật đầu:
- Vậy khi tình yêu đã chết rồi thì cuộc sống còn nghĩa lý gì, hả các chị?
Hiếu nói:
- Tụi bây chỉ quan trọng hóa vấn đề. Tao có yêu ai đâu mà vẫn sống phây phây! Yêu cha yêu mẹ còn không đủ thì lấy đâu tình cảm thừa thãi mà ban cho kẻ khác! Ứ hự! Lo trang trải nợ đời muốn sút quần, rớ thêm món nợ tình chi thêm cực!
Nhành đảo mắt nhìn mọi người, nói:
- Có khi phải đưa con Trang vô nhà thương gấp, nó nói toàn là những điều nhảm nhí, bậy bạ, cái gì mà yêu đương với chết chóc chớ! Thằng Thật còn trờ trờ ra đó, ngày nào nó cũng ghé đây, ngồi tới tận khuya thiếu điều muốn mọc rễ trên nền xi măng!
Huệ nói góp vô cho có tụ:
- Phải đó! Hễ mở miệng ra là ảnh nhắc tới mày. Bản tánh đàn ông vốn luôn biết kiềm chế, thương người ta đứt đuôi con nòng nọc cũng cố ngậm miệng để chứng tỏ cái nam nhi,  ảnh thì cứ tuốt tuồn tuột, người như vậy không phải dễ kiếm đâu, nghen! – Đoạn Huệ dòm ra cửa:- Thế nào lát nữa ảnh cũng vác mặt  tới cho mà coi!
Trang, mặt bí sị, nói trong nấc nghẹn:
- Em nói chuyện trong lúc đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, các chị hãy tin em. Em đã quyết định chia tay với ảnh rồi!
- Hả! – Mọi người đồng thanh thốt lên. Riêng Huệ không kiềm nén được, nắm vai Trang lắc thật mạnh :
- Mày nói cái gì vậy, con điên? Tao còn đang tính làm đám cưới một lượt với mày vừa vui vừa đỡ tốn. Vậy mà bây giờ mày lại...- Huệ xoe hai bàn tay ra phía trước tỏ vẻ bất lực:- Bộ ở nhà cấm cản mày hả?
- Không ai cấm tui hết. Tất cả là do tui tự quyết định.
Nhành dòm thẳng vào mắt Trang, nghiêm giọng nói:
- Có gì khuất tất đàng sau chuyện này phải hôn? Mày nói thẳng ra để mọi người còn biết đường mà liệu tính, chuyện to tát tới đâu còn giải quyết được nữa là. Bi quan, tuyệt vọng chỉ làm làm thêm rối beng  mà thôi.
-  Nói đi! Tao sốt ruột quá! – Hiếu nói.
- Em không thể nói được!
Huệ chĩa mỏ vô:
- Có chuyện gì buồn phiền nói ra cho mọi người biết đặng  cùng khóc cho vui!
Ngân bật cười bởi cách ví von của Huệ, “ khóc cho vui “ là nghĩa làm sao?
Trang lắc đầu, nhắm mắt lại ra hiệu kết thúc cuộc nói chuyện.
Hiếu nhìn Trang rồi quyết định:
- Con Trang còn đang mệt, đợi khi khác hẳn tính, bây giờ hãy để nó nghĩ ngơi.
Mọi người lục thục kéo xuống từng dưới. Riêng Huệ cố nấn ná lợi, cố ý  đợi một lời giải thích của Trang. Nhưng chưa kịp hỏi thì Hiếu đã đứng bên cạnh, nắm tay lôi xuống:
- Đừng ép nó tội nghiệp, xuống phụ tao nấu cơm.
Đợi mọi người khuất dạng, Trang ngồi dậy, hai tay ôm mặt khóc nức nở. Sợ tiếng khóc phát ra thành tiếng cô đặt nắm tay vào miệng, cắn chặt lại, cô cắn chặt đến nỗi các ngón tay rướm máu.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Ngân mang cháo lên cho Trang. Nghe tiếng chưn người bước lên cầu thang Trang nín khóc, nằm xuống, kéo mền trùm đầu. Ngân một tay cầm chén cháo, tay kia vỗ vỗ lên người Trang mấy cái:
- Dậy ăn chút cháo đi Trang!
Trang im lặng, không động đậy. Ngân ngồi xếp bằng bên cạnh, nói:
- Thôi mà, làm bộ hoài. Giờ này mà ngủ nghê cái gì? Ăn chút cháo đi cô nương, không ăn uống gì thì làm sao hết bịnh?
Kêu hoài không được, Ngân bất lực mang chén cháo đi trở xuống.
Nhành xăn tay áo lên, nói :
- Để tao! Con nhỏ này không dùng bạo lực là không xong.
Nhành chạy lên, giựt tung mền chiếu, dựng Trang ngồi dậy, đặt chén cháo trước mặt :
- Có ăn hay không trả lời cho một tiếng!
Trang lắc đầu, nói phều phào:
- Em không muốn ăn chỉ muốn chết!
- Muốn chết thì ra đường mà chết! Cái nhà này xui tận mạng rồi, rước thêm cái thây ma chết sình nữa làm sao ngóc đầu lên nổi?
- Em đang khổ tâm mà chị còn không thương em!
- Tao thương mình chưa đủ nói chi thương người khác! Mày có chịu ăn không hay là đợi tao biểu tụi nó đè xuống đổ vô miệng? Huệ, Ngân đâu?
- Thôi để em ăn.
Nhành day mặt sang chỗ khác cười thầm:
- Con Huệ coi chừng nó, nếu nó không giải quyết hết chén cháo thì nói cho tao biết để tao còn tính.
Mọi người trở xuống. Huệ múc từng muỗng cháo bón cho Trang:
- Ăn đi mày. Chị Hiếu phải lặn lội ra chợ mua mấy ngàn đồng thịt nấu cháo, mày mà không ăn là phụ lòng chỉ đó - Cháo mới nấu, còn nóng, Huệ đưa miệng thổi phù phù:- Chà, thơm quá! Giá như tao cũng bị bịnh để được ăn cháo thịt bằm.
Mọi khi Huệ thường hay bắt nạt Trang, việc gì cũng đùn đẩy cho Trang làm. Vậy mà hôm nay lại cư xử tốt với Trang quá sá, thế nào ông trời cũng mưa lụt mưa lội cho mà coi.
- Sao chị tốt với tui quá vậy?
           - Tốt gì tao. Trong nhà này tao đứng hàng áp chót. Mày bị bịnh tao không có ai để ăn hiếp. Nè, tao hỏi thiệt. Có chuyện gì buồn, nói tao nghe có được không?
Trang lắc đầu. Huệ lộ vẻ thất vọng, lấy cái khăn ướt lau trán Trang.
- Mày không nói thì thôi, nhưng phải hứa với tao là cho dù gặp bất cứ chuyện gì cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, nghe chưa?
Trang gật đầu, nằm xuống. Huệ nằm xuống bên cạnh. Sức nhớ ra một chuyện, Trang nói:
- Chừng nào anh Thật có tới, chị nhớ nói là tui chưa lên, nghen.
- Sao vậy? – Huệ ngỏm dậy, lấy tay gạt cái mền trên người Trang sang một bên, đang sốt mà đắp mền là không tốt:- Ngày nào ảnh cũng tới chờ chực, trông thiệt tội, trốn tránh không phải là cách hay.
Trang gật đầu rồi thở dài:
- Tui biết, nhưng không thể nào làm khác được. Rồi lần lần  ảnh cũng hiểu ra thôi.
- Dễ gì! Khi khổng khi không bị người yêu phụ rẫy  làm sao mà chịu nổi. Ít ra cũng phải biết nguyên cớ làm sao  mới được chớ. Tao dám cá với mày, nếu mày không giải thích ngọn ngành  anh Thật sẽ không bao giờ chịu để yên đâu, không đúng, tao làm con chó sủa gâu gâu!
Huệ ngồi xoải chưn , đôi tay cử động một cách vô thức, gương mặt hiện rõ sự băn khoăn, lo lắng:
- Thà cứ như  chị Hiếu, Chị Nhành không vướng bận chuyện yêu đương trai gái lại hóa ra hay! Mấy chỉ sống nhởn nhơ, thong dong  tự tại chẳng phải bận tâm lo nghĩ gì, chớ một khi đã vướng vô  vòng tình ái rồi thì khổ lắm! Biết là khổ  mà vẫn cứ đâm đầu vô vậy mới kỳ. Tình yêu giống như á phiện, chỉ cần thử một lần là ghiền, hễ thiếu nó là người cứ sặc sừ như kẻ mất hồn, sống mà như người đã chết!
Không ngờ những lời vô tình của Huệ khiến Trang càng thêm tủi thân, cô lấy khăn lau nước mắt. Nỗi khổ của Trang như thỏi nam châm hút chặt Huệ vào lực từ trường. Huệ cũng buồn lây.
Dưới nhà. Mấy chiếc xe đạp được đem ra dựng ngoài sân để lấy chỗ trống, tất nhiên đã được khóa lại cẩn thận. Dạo này đám thanh niên xì ke cứ lảng vảng trong xóm, hễ thấy sơ hở là ra tay. Tuần rồi nhà Tư Thắng dựng chiếc xe đạp quay ra quay vô có mấy phút thì mất! Chủ nhà tức giận chửi cả buổi. Bực mình ở chỗ, kẻ cắp đã cao  chạy xa bay chỉ người lương thiện là phải chịu tra tấn cái lỗ tai! Nhành nhắm mắt,  nằm quay mặt vô vách như đang ngủ. Hiếu nằm bên cạnh, mắt dán lên trần nhà, suy nghĩ lung tung. Ngân lấy sách tiếng Anh ngồi tựa lưng vào tường lẩm nhẩm như đọc kinh.
Hiếu nói:
- Trời đất! Lúc này mà còn tâm trí nghĩ tới việc học hành, tao phục mày quá sá quà sa!
- Dạ, ở không cũng hổng biết  làm gì, biết thêm kiến thức không bổ bề ngang cũng bổ bề dọc!
Hiếu gật đầu:
- Nói cũng phải! Mày giỏi thiệt đó. Nhắc tới chuyện học hành là tao nổi da gà. Đầu óc tao bây giờ chỉ nghĩ tới tiền và tiền, ngoài ra chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác. Này,  ngồi học nhớ dòm chừng mấy chiếc xe. Ở thành phố mà không có nó chẳng khác nào bị chặt mất cặp giò! – Sực nhớ chuyện chiếc xe đạp, Hiếu hỏi Ngân:- Chiếc xe sửa hết bao nhiêu tiền? Chắc cũng bộn, cái của nợ đó, bỏ thì thương, vương thì tội. Học đi. Tao ngủ đây.
Nói xong, Hiếu nhắm mắt lại làm bộ như ngủ để khỏi bị ai quấy rầy. Hiếu muốn thảnh thơi đầu óc nghĩ tới chuyện khác. Hiếu  nhớ đến bà Trần, nhớ đến những cử chỉ vuốt ve, mơn trớn, nhớ đến cảm giác vừa sợ hãi, vừa kinh tởm lại vừa đê mê...Hiếu tự thú nhận với mình, cô đã từng thèm yêu và thèm được yêu. Đã bao lần trong những giấc ngủ lưng chừng nửa tỉnh nửa mê, cô phác họa chân dung người yêu của cô là chàng trai có thân hình cao lớn, vạm vỡ, gương mặt đẹp như  những bức tượng cổ Hy Lạp , tất nhiên, người đó phải có cái tên thật đẹp và chiều chuộng cô hết mực! Cô và người đó sẽ có một ngôi nhà rộng rãi  và đàn con lóc nhóc. Hiếu đã ấp ủ những giấc mơ đẹp đẽ, hạnh phúc ngọt ngào trong triền miên huyễn hoặc giữa cuộc đời thật đắng cay tê đầu lưỡi, nợ đời nặng gánh âu lo như ngọn núi lớn đè trĩu đôi vai.  Năm tháng đi qua, Hiếu đã bắt đầu già và những giấc mơ cũng bắt đầu quắt lại...Cô chỉ mong  một người đàn ông đứng tuổi, điềm đạm, có một vài tật xấu cũng được miễn sao người đó yêu thương cô, sống có trách nhiệm là đủ lắm rồi.. Những lúc trần truồng trước tấm kiếng hoen ố trong nhà tắm, cô đau đớn nhận ra rằng mình đã già rồi, già thiệt rồi! Những nếp nhăn xuất hiện ngày càng nhiều hơn ở đuôi mắt, ở khóe miệng và cặp ngực tròn căng ngày nào  đã bắt đầu chảy xệ. Trên gương mặt chưa từng được hôn đã lấm tấm tàn nhang. Có người đã từng nói, tạo hóa sanh ra đàn bà để thuộc về đàn ông, nếu không,  chỉ đơn thuần là sinh linh  giống cái! Vậy mà cô chẳng thuộc về ai cả! Không thuộc về ai! Cô đã cắn răng, giấu chặt nỗi đau vào lòng, bám víu vào những niềm vui giả tạo để có cớ mà tin mà yêu cuộc đời này! Có lúc giận đời quá, Hiếu muốn gào lên, đàn ông trên thế gian biến đâu hết rồi! Các người có biết sự tồn tại của sinh linh nhỏ bé này hôn? Bề ngoài, Hiếu tỏ ra dửng dưng, sắt đá. Nhưng có ai biết nỗi cô đơn như  khối u ác tính đã bắt đầu di căn. Hiếu không thể ngờ và không bao giờ nghĩ rằng người đầu tiên chạm vào thân thể của cô lại là một người đồng giới! Chuyện sinh hoạt tình dục đồng giới xảy ra hà rằm.  Đó là những cô gái  lớn tuổi, lỡ thời. Trong số họ có những cô rất đẹp, rất dễ thương nhưng vì hoàn cảnh, vì  áp lực công việc mà đành cam phận gái già! Không có đàn ông để yêu, để được vuốt ve, chiều chuộng, họ quay sang yêu lẫn nhau! Đến nỗi có nhiều cặp còn mướn nhà sống chung rồi cũng  “ anh anh, em em “ như vợ chồng thật sự! Hiếu cho đó là trò tồi bại, một sự tha hóa nhân cách, quặt quẹo tâm hồn. Vậy mà hôm nay cô lại trở thành người trong cuộc! Hiếu miên man nghĩ ngợi, không biết khi người đàn ông chạm vào cơ thể,  cô có cảm giác như thế nào? Có giống như cô đã từng với bà Trần không?
Ngân không thể nào tập trung học bài được, những ý nghĩ lộn xộn, rối nùi như mớ bùng nhùng cứ bám lấy tâm trí cô. Ngân lại nhớ về ba, người đàn ông có gương mặt khắc khổ mà niềm vui hay nỗi buồn  không làm nét mặt ông khác đi. Hôm nhận được tin con gái thi đậu đại học, ông vẫn giữ nét mặt điềm nhiên cố hữu, uống liền ba chung rượu. Cô có vẻ phật ý, hỏi:
- Con thi đậu sao ba tỉnh bơ vậy?
- Ba rất vui, nhưng cái vui của ba nằm ở đây nè! – Ông đưa tay vỗ vỗ bụng.
Ngân không vui, nghĩ rằng ba không thiệt lòng, con cái học hành thành đạt mà ba cứ tỉnh như không. Đến khi má chết, ba vẫn thế, uống ba chung rượu. Lần này cô không nhịn được nữa, cục giận chạy lên tới cần cổ. Cô nói mà mắt rươm rướm:
- Má chết  mà ba tỉnh rụi vậy,  ba?
Ba ngồi thừ một lúc. Gương mặt hằn sâu những rãnh cày ngang dọc,  rồi nói:
- Ba đau lắm con à! Nhưng nỗi đau ba cất ở chỗ này! – Rồi ba lại vỗ vỗ bụng.
Lần này thì Ngân tin ba. Cô cứ thắc mắc, tại sao người ta lại phải dồn nén cảm xúc như thế làm gì cho khổ cái thân? Con chó thấy chủ về còn biết vẫy đuôi mừng rỡ, chủ chết nó còn biết buồn chẳng thiết gì ăn uống nữa là..
Ba nói ồ ồ trong cuống họng:
- Trước khi về ở với má con, ba đã có một thời gian dài làm nghề tắm rửa xác chết ở nhà thương. Đa số những người chết trẻ trước khi an táng phải qua mổ xẻ để giám định tử thi. Sau khi các bác sĩ  làm xong công việc, họ bỏ mặc cái xác lòi ruột gan lòng thòng trên bàn mổ rồi đi đánh cờ. Trước tiên ba phải đưa “ bộ đồ lòng “ trở về chỗ cũ rồi tắm xác chết bằng rượu trắng loại nặng độ, rồi mặc quần áo, rồi chuyển cho thân nhân. Hồi đó, ba là chàng trai đa sầu, đa cảm hễ thấy xác chết  là mủi lòng khóc sụt sùi, chẳng làm được việc gì. Có người nói thẳng vô mặt ba, làm cái nghề này mà giống nghệ sĩ cải lương thì tốt nhứt là về nhà ôm đít vợ đi. Đồ đồng bóng!
Nhà ba nghèo lắm nên cực chẳng đã phải víu theo để kiếm cái ăn cái bận riết rồi quen, lâu ngày mấy sợi dây thần kinh cảm xúc đã bị teo hết rồi! Con phải hiểu cho ba.
Ngân nhớ đến Trân, đứa em gái lúc nào cũng sẵn sàng kiếm chuyện gây gổ với cô. Trân không thích Ngân từ khi nhận thức được rằng, mình không thông minh, xinh đẹp bằng chị. Lúc còn sống má Ngân thường nói nửa thiệt, nửa chơi:
- Con Ngân phải thương em nhiều hơn vì nó nhường hết cái đẹp, cái khôn cho mày.
Nghe  vậy, Trân mỗi lúc càng quá quắt. Trong nhà có việc gì đều sanh nạnh với Ngân. Hễ cô lên tiếng thì Trân lại nói trăm lần như một:
- Chỉ có mấy chuyện lụn vụn chưa chi đã kể công! Tui nhường hết cái khôn, cái đẹp cho bà, sao bà không nói!
Chị em với nhau mà lúc nào Trân cũng “ bà với tui “ chẳng có cảm tình gì hết . Vậy mà hôm ra bến xe Trân đã kêu Ngân là chị xưng em ngọt xớt, nghĩ cũng thương thương. Ngân băn khoăn, làm biếng như Trân không biết có lo được cơm ngày hai bữa không.
Ngân nhớ đến má, người đàn bà có dáng đi “ nghèo ba năm “ đầu luôn chúi về phía trước. Áo vạt thấp, vạt cao. Quần ống dài, ống cụt. Gia đình bên ngoại tuy không giàu nứt vách nhưng cũng có của ăn, của để. Lấy ba, má trở thành đứa con bị từ chối. Chẳng trách được, không có cha mẹ nào lại đồng ý gả con cho một người
nghèo trớt mồng tơi, quanh năm suốt tháng gắn chặt với mấy cái xác chết chương , chết sình! Giá như má lựa người đàn ông khác thì đời má đâu đến nỗi  đắng cay, khổ cực như vầy.
Có lần  Ngân nói cà rỡn:
- Đàn ông tốt thiếu gì, má không lựa ai lại nhằm ba mà lấy?
Má không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi lợi:
- Nếu tao lấy ông khác thì làm sao có mày?
 Ờ há, nếu má lấy người khác thì làm sao có mình – Ngân nhủ thầm và cám ơn số phận đã ràng buộc hai người với nhau để thế gian này xuất hiện thêm ba con người; anh Hai, cô và Trân.
Bị gia đình ruồng rẫy, má cô phải sống khổ. Ba cô ân hận lắm, nhiều đêm gác tay lên trán nghĩ cách làm giàu. Ba nghĩ hoài không ra mà cảnh nhà càng thiếu trước hụt sau. Bữa cơm nào cũng chỉ toàn mấy con cá tạp bé xíu vớt ngoài ruộng. Cô dặn lòng, phải học thiệt giỏi, kiếm thiệt nhiều tiền để giúp má an hưởng tuổi già. Nhưng Ngân chưa làm được gì cho má thì má đã ra người thiên cổ! Má bị bệnh ung thư bao tử. Biết,  nhưng má lại giấu vì không muốn mọi người lo lắng, chạy vạy nợ nần. Khi biết mình sắp chết, má kêu ba lại trăn trối:
- Tui lấy ông bị gia đình xa lánh, lại phải sống trong cảnh thiếu trước hụt sau nhưng tui chẳng ân hận gì hết! Nếu có kiếp sau, tui cũng nhứt định kiếm ông mà lấy làm chồng. Ông là người tốt, không có thói hư tật xấu như người khác, lại thương yêu vợ con hết mực, vậy đâu có gì khiến tui phải nuối tiếc. Tui đi trước. Ông ở lại cố chăm sóc các con cho chu đáo.
Rồi má cầm tay Ngân, dặn dò:
- Nhà mình chỉ có con là học hành tới nơi tới chốn. Hãy cố gắng đeo đuổi đến cùng, bất kỳ trong hoàn cảnh nào cũng không được bỏ học giữa chừng. Người giàu mà thiếu chữ cũng bị người ta khinh dễ, con có biết không?
- Dạ biết.
- Vậy con hãy hứa với má một tiếng đi.
- Con hứa. Má đừng bỏ con! – Ngân khóc ngất.
Đám ma má đúng vào tháng mưa nước ngập đầy ruộng. Quan tài hạ xuống huyệt nổi lềnh bềnh như cái phao. Người ta phải dùng sào ghì xuống rồi lấp đất lên. Ngân xỉu lên xỉu xuống. Cả đời má sống khổ, đến lúc chết cũng chẳng được yên thân!
Từ khi má chết, ba già đi mỗi ngày. Ba thường ngồi đẫn đờ cả buổi trước di ảnh má. Tuyến nước mắt mấy chục năm không xài tới bắt đầu hoạt động, ba khóc bù cho những năm tháng chưa từng được khóc.
...Hết nghĩ đến mọi người, Ngân lại nghĩ về mình, về những ngày sắp tới. Ngày mai cô sẽ đến bệnh viện để bán những giọt máu đầu tiên. Má cô đã từng dặn, xương thịt, máu huyết là do cha mẹ sinh thành, dưỡng dục mà có, vì thế phải biết quý trọng nó. Nhưng trong hoàn cảnh này, cô không có sự lựa chọn nào khác. Có tiền, Ngân sẽ xây xở tạm vài ngày nữa để yên tâm tìm việc.
 
Nằm trên gác nghe tiếng xe gắn máy bon bon vô  hẻm, Huệ lật đật nghểnh cổ nhìn ra, trong bụng đánh lô tô , cứ đinh ninh là Hoạt đến. Khi nhận ra người ấy là Thật, cô xụi lơ như gà mắc mưa, đưa tay khều khều Trang đang mở mắt thao láo ngó lên trần nhà.
- Một nửa của mày tới kìa!
Trang ghé mặt nhìn ra rồi nói quýnh:
- Chị xuống nói giùm tui đi!
Huệ bước xuôi xị xuống gác, vừa lúc Thật xăm xăm bước vô. Vẫn bộ đồ ka ki cũ xì, đôi dép mủ sứt quay vàng ệch. Huệ dòm xuống mấy đầu ngón chưn bụi bặm của Thật, cất tiếng ghẹo:
- Ái chà, anh Thật bữa nay ăn mặc bảnh tẻn quá ta! Lại có xe Honda nữa à nghen!
Thật xòe hai bàn tay ra phía trước lên tiếng thanh minh thanh nga:
- Từ chỗ làm tới thẳng đây luôn nên chưa kịp tắm rửa, thay đồ. Còn chiếc xe này tôi mượn của thằng bạn. Nó ra điều kiện đi đâu thì đi nhưng khi trả xe là phải đầy bình xăng. Cái thằng coi vậy xài không vô!  Bạn bè mà lúc nào cũng tính toán thiệt hơn!
Đoạn Thật cầm xâu chìa khóa lắc lắc mấy cái:- Trang về chưa, Huệ?
Ngân định lên  tiếng thì Huệ đã nháy mắt ra hiệu:
- Chưa, chắc bà già bịnh nặng,  nó phải rốn lại lâu lâu.
Thật, mặt mày  ỉu xì  ỉu xịt dợm chưn tính quay trở ra. Vô tình cúi xuống đất thì nhận ra ngay đôi dép lào có quay màu hồng nằm lăn lóc trước cửa, bèn ngửng  đầu lên nói chắc như bắp rang:
- Trang đang ở đây, sao mấy người  lại giấu?
Huệ giả bộ làm mặt giận:
- Đã nói nó chưa lên mà, còn bày đặt chặn đầu, chặn đuôi làm gì.
Thật chẳng nói chẳng rằng, cúi xuống lượm đôi dép lên, chìa ra trước mặt Huệ:
- Bằng chứng đây!
Ngân nhìn Huệ, cả hai cười rúc rích. Đúng là giấu đầu, lòi đuôi, Huệ nghĩ thầm rồi trớ đi:
- Nó bị bịnh còn mệt, khi khác hãy ghé!
Không ngờ Thật càng lo hơn, anh cứ khăng khăng gặp Trang cho kỳ được:
- Em bị bịnh gì vậy? Để anh lên coi thử, thuốc thang gì chưa?- Thật nghểnh cổ nhìn lên gác nói như la.
Nói rồi, Thật dợm chạy lên gác thì Huệ đưa tay cản lại:
- Không được lên,  ở trển treo đầy đồ lót phụ nữ lên sao tiện. Đã nói về đi  sao mà cứ dai như đỉa, hổng biết!
- Nếu hôm nay không gặp được Trang, nhứt định tôi không rời khỏi chỗ này!
Hai bên nói giằng quay  om sòm trời đất.  Nhành tỉnh giấc, xây mặt về phía hai người, cự nự:
- Huệ để cho Thật lên trển  đi, có cản nữa cũng không được đâu. Chỗ người ta nghỉ ngơi mà cãi lộn rùm beng!
Chỉ chờ có vậy, Thật co giò dông lên gác. Chắc mắt mọc đàng sau ót, không thấy đường vấp té ngược ra phía sau làm bể mấy cái chén trên sàn bếp. Nghe tiếng rên, Trang hết hồn bước xuống. Thật đang đưa tay vò đầu, nhăn nhó.
- Cho bỏ cái tật ẩu xị ! Có sao hôn vậy?
Nói đoạn, Trang bước ngược trở lên. Thật lót tót theo sau. Trang ngồi tréo ngoe, lưng dựa vô tường, mắt cụp xuống, bàn tay lần mò, rứt mấy cọng  chiếu. Thấy người yêu thân hình tiều tụy, Thật thấy lòng xót xa như muối xát:
- Em bị bịnh gì vậy? Sao không báo cho anh biết?
- Bị cảm nhẹ hều, nói làm gì mất công!
Thật bẻ tay răng rắc, lắc đầu nói:
- Không nhẹ đâu nhìn thần sắc của em chắc bịnh hung lắm.
Thật hỏi đủ điều nhưng Trang chỉ trả lời nhát gừng, không mấy mặn mà. Ban đầu Thật cố nín nhịn nhưng rồi cục tức cũng văng ra cổ họng:
- Thái độ của em kỳ cục lắm! Cứ như người ngồi trước mặt em là kẻ hoàn toàn xa lạ!
Trang ho khúc khắc, mặt tái đi và làm thinh. Thật đứng dậy, đi lòng vòng rồi lấy thuốc ra hút:
- Em có biết,  mấy ngày em về quê, anh sống khổ sở như thế nào hôn? Anh cứ như thằng điên, chẳng tập trung làm được gì ráo, lúc nào hình ảnh của em cũng ám ảnh trong tâm trí anh. Anh lo sợ em đi xe cộ bị trục trặc, bị tai nạn, sợ đò chìm! Sợ đủ thứ! Vậy mà khi gặp nhau em lại cư xử anh như người dưng kẻ lạ! Em coi có được không?
Thật nói vừa nhanh, vừa lớn tiếng pha lẫn bực bội. Bên dưới Huệ khều Ngân, nói nhỏ:
- Chà, lại sắp xảy ra chiến tranh giữa các vì sao!
Không biết hai người nói những gì trong gần ba chục phút. Thỉnh thoảng từ trên vọng xuống tiếng khóc, tiếng hỉ mũi rột rột của Trang. Tiếng gầm gừ như cọp rống của Thật. Rồi Trang chạy rầm rầm xuống gác và mất hút sau cua quẹo. Vài giây sau Thật cũng từ trên gác bước xuống. Mặt mày buồn hiu:
- Chuyện gì đã xảy ra với Trang vậy các chị? Tôi chưa làm điều gì có lỗi với Trang, tự nhiên Trang đòi chia tay là cớ làm sao?
- Chị cũng không biết nữa – Hiếu lồm cồm ngồi dậy. Hai  tay túm chặt đuôi tóc về phía sau rồi cột lại bằng sợi dây thun:
- Từ lúc dưới quê lên, Trang bỗng trở thành người khác, hỏi, nó chỉ khóc chớ không nói gì hết, thậm chí còn thốt những lời nghe chướng cái lỗ tai! Có lẽ, Trang gặp cú sốc ghê gớm lắm. Trang là đứa hiền lành, dễ thương, giỏi chịu đựng. Trong mấy chị em, hoàn cảnh của Trang là bi đát nhứt. Nó đang rối trí  cần người bên cạnh an ủi, chia sẻ. Tất nhiên các chị sẽ hết sức lưu tâm đến chuyện này,  nhưng quan trọng nhứt vẫn là em. Em có hiểu không?
Thật ngước mắt nhìn Hiếu bằng ánh mắt lo lắng rồi gật đầu, nói:
- Em cám ơn chị. Nhưng hiện giờ đầu óc em cũng như mớ bòng bong. Em biết phải làm sao hả chị?
Nhành nói:
- Lúc này đây Thật cần hết sức tỉnh táo, nếu Thật cũng như Trang thì mọi việc sẽ rối  như canh hẹ. Đây là lúc, Thật cần chứng tỏ bản lãnh đàn ông của mình.
- Dạ, em hiểu! Em sẽ thường xuyên đến thăm nom cổ. Các chị làm ơn để mắt tới Trang giùm em, em mang ơn các chị nhiều lắm.
Thật bèo nhèo như miếng nùi giẻ, dắt xe ra đầu hẻm. Huệ nhìn theo lắc đầu, chép miệng mấy cái rồi  nói ãnh ẹ:
- Lúc  tới hăm hở bao nhiêu, khi về lại ỉu xì ỉu xịt bấy nhiêu! Ôi, đại lộ  tình yêu chỉ có một con đường vui mà đến hàng vạn nẻo buồn!
Nhành ngó xéo về phía Huệ, trách:
- Người ta đau khổ, mày thì vui như tết! Coi chừng tới lượt mày đó.
- Ấy, chị đừng nói xui xẻo! Em đang rất ..rất yêu đời! – Rồi Huệ  ca cẩm:- Ông Hoạt nhà em sao giờ này chưa thấy tới.
Mấy chị em nhìn em trong im lặng và thở dài.


 CHƯƠNG 23

Cửa hàng điện thoại ế ẩm, cả buổi sáng không có lấy một vị khách ghé chưn . Ông chủ của hàng giết thời gian bằng cách mở máy vi tính chơi tetris. Đi được gần mười ngàn điểm thì có hai khách nữ xinh đẹp bước vô, một  đài các, một  dân dã. Nhưng  có chung một điểm: cả hai đều rất đẹp và có mái tóc dài bóng mượt.
- Tôi có thể giúp gì cho hai cô? – Người chủ nói năng kiểu cách và xởi lởi.
Hường liếc mắt sang Nhành, hỏi:
- Mày muốn loại nào? Hàng xịn mới ra lò thì hơi mắc, à nghen?
Nhành lúng túng như cô bé nhà quê lần đầu tiên lên tỉnh, đôi mắt ngơ ngác nhìn những chiếc điện thoại xinh xắn, đủ kiểu dáng, màu sắc chất đầy trong tủ kiếng.
- Lựa cái nào thì nói, sao cứ đực mặt ra vậy?
- Khoản này tao bù trớt! Mày “ quân sư “ giùm tao với!
Chủ hàng lấy ra một cái chỉ lớn hơn hộp quẹt diêm một chút, bấm tách tách mấy cái:
- Theo ý tôi, các cô nên lấy cái này vì nó vừa đương mốt vừa có nhiều chức năng.
Rồi anh ta thao thao bất tuyệt không kịp nghỉ hơi:
- Chiếc điện thoại không đơn thuần để liên lạc mà còn là vật trang sức, nó thể hiện phong cách sành điệu, uy tín và bản lĩnh của người sử dụng nó. Chỉ cần liếc qua  chiếc điện thoại người ta có thể đánh giá bạn là người thế nào.
Nhành rụt rè hỏi:
- Bao nhiêu vậy?
- Bảy triệu hai!
- Trời đất, cái cục sắt  nhỏ xíu vầy mà mắc dữ vậy? Anh có nói lộn không đó?
Chủ hàng mỉm cười độ lượng:
- Thậm chí có cái hơn chục triệu nữa kìa! Nhưng không sao, ở đây có đủ loại từ thượng vàng đến hạ cám, muốn gì tôi xin chiều! – Trong giọng nói anh ta lộ vẻ chê bay.
- Loại rẻ nhứt là bao nhiêu?
- Sáu trăm. Nhưng tôi nói trước là hàng cũ nghen!
Nói rồi, anh ta lôi từ hộc bàn ra chiếc điện thoại màu đen vừa thô, vừa xấu, đặt cộp lên mặt tủ.
Hường cầm lên rồi nhăn mặt:
- Thứ này chọi chó còn chết nữa là..Lấy cái khác đi!
Chủ hàng chưa kịp cất đi thì Nhành đã kịp giữ lại:
- Tui lấy cái này!
-  Đừng làm xấu mặt tao đó Nhành. Lấy cái khác đi.
Nhành cứ khăng khăng. Rốt cuộc, Hường cũng phải chiều ý, vừa móc tiền trả, vừa cằn nhằn sốt ruột.
- Xài thứ này phải đứng xa tao nghen. Quê một cục!
Thử máy xong, Nhành hỏi:
- Có bảo hành hôn?
- Một tháng!
Nhành vuốt ve cái máy như báu vật rồi cho vô túi xách, nó quá bự không vừa túi áo.
Ra đến ngoài, Hường nói:
- Xong cái a lô rồi, bây giờ đi mua vài bộ “ thư ký văn phòng”. Này, mày mượn tao bao nhiêu rồi? Có nhớ hôn?
Nhành gật đầu, xây mặt về phía Hường cười ghẹo:
- Cái gì mày cũng mau quên nhưng tiền bạc thì nhớ rất kỹ!
- Tức nhiên! Vì nó là Đấng cứu thế của nhân loại! – Giọng Hường ngân vang:- Thôi lên xe, tao chở đi, trễ rồi, chút nữa tao có cuộc hẹn.
Hường chở Nhành chạy lòng vòng những nơi hoàn toàn lạ lẫm mà cô chưa từng đặt chưn  tới:
- Thời gian đầu chưa có tiền mày đi làm bằng taxi, hẻo, thì đi xe ôm nhưng nhớ dừng ở đàng xa rồi cuốc bộ tới chỗ hẹn. Chiếc xe đạp của mày liệng cô viện bảo tàng “ vết tích nghèo đói “  là vừa!
- Sao vậy?
- Ngây thơ cụ hoài! Thư ký giám đốc mà đi “ con cào cào “ chó nó coi.
Xe ngừng lại trước cửa hàng thời trang văn phòng trông khá ấn tượng. Hường co chưn gạt chống ngang rất điệu nghệ, nắm tay Nhành bước vô một cách tự tin.
- Bộ mày vô đây thường lắm hả?
- Vô hoài, tùy theo yêu cầu của thân chủ mà sắm bộ cánh cho thích hợp.
Hường gợi ý Nhành mua hai bộ, một bộ màu xám, một màu xanh đậm. Nhành nghe theo răm rắp. Dòm thấy bản báo giá suýt nữa Nhành chết ngất. Trong lúc cô đang trù trừ tính cò kè thêm bớt  thì Hường xua tay lia lịa:
- Ở đây bán giá cố định không nói thách mày đừng làm tao quê!
Nhành vô buồng bận thử. Lúc sau trở ra, đứng trước mặt Hường xoay xoay mấy vòng, cử chỉ có phần ngượng nghịu:
- Coi được hôn? Tao thấy kỳ kỳ.
Hường nhìn trân trối tưởng chừng lồi cả nhãn cầu. Chiếc váy ngắn gần tới đầu gối để lộ cặp chưn dài và thon. Cái veston nữ vừa y. Cà vạt đỏ treo trên cặp ngực tròn căng phập phồng, làm tôn thêm vẻ quý phái, quyến rũ.
Hường thốt lên bằng vẻ ghen tỵ:
- Không ngờ mày đẹp quá chừng, tao mà là đàn ông nhứt định cưỡng dâm mày!
Nhành nghiêm mặt:
- Đồ ba trợn! Mồm mép lúc nào cũng như dân hàng cá hàng tôm!
- Giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời mà!
Hường khởi động xe. Nhành lên ngồi đàng sau. Hường nói:
- Bây giờ đi đâu?
- Chắc về nhà thôi.
- Về nhà tao đi, chiều nay đi làm luôn thể.
Nhành thầm nghĩ, hai tiếng “ đi làm “ nghe sao mà tức cười quá! Bất giác Nhành cười ré lên thành một tràng dài.
- Chờ cả ngày mà Hiếu vẫn không gọi điện thoại cho tôi. – Giọng nói mồn một bất ngờ phát ra từ phía sau lưng khiến Hiếu giựt mình suýt làm hư cái cổ áo. Bà Trần xuất hiện với gương mặt tươi rói.
- Dạ, tại vì...- Nhìn bà Trần, nhớ lại chuyện xảy ra cách đây mấy ngày, Hiếu mắc cỡ, mặt đỏ bừng như gấc chín.
- Coi kìa! Chưa gì đã đỏ mặt lên rồi – Bà Trần cười xoe:-  Kể từ bữa đó lúc nào tôi cũng nhớ đến Hiếu, nhớ phát điên!
Hiếu biến sắc, mắt ngó dáo dác, rồi cúi đầu nói thật khẽ:
- Chị nói nhỏ thôi, người ta nghe được thì chết!
Bà Trần nhếch mép cười khinh bỉ :
- Kệ bà tụi nó! Đứa nào loe toe, tôi đuổi thẳng!
Đoạn bà Trần ngồi xuống đống quần áo đã gia công, cầm lên một cái ngắm nghía cho có lệ:
- Hiếu có nhớ tôi không?
Hiếu nói lầm thầm:
- Hơi hơi!
Bà Trần bật cười mãn nguyện. Đưa ngón trỏ ấn cặp kiếng dính chặt vô sống mũi. Nói hả hê:
- Hơi hơi là được rồi. Tôi cứ lo Hiếu thù tôi bầm gan, tím ruột!
Bà Trần nhích mông lại gần Hiếu. Bộ móng dài tô sơn đỏ chót bấu chặt vào chưn cô đau điếng:
- Giá như không có người nhất định tôi sẽ ôm hôn Hiếu trối chết!
Cử chỉ dồn dập của bà Trần làm Hiếu thấp thỏm, hoang mang. Dòm qua bên cạnh thấy cô bạn đồng nghiệp vừa may vừa cười tủm tỉm, nhứt định là nó cười mình rồi.
- Chị đi đi, ngồi lâu không tiện.
Bà Trần không những không đi mà còn áp sát hơn:
- Chiều nay Hiếu ghé tôi nhá!
- Không được.
- Tại sao không? – Bà Trần nói gằn. Ánh mắt vừa nhọn vừa xoáy như lưỡi khoan xuyên thấu qua hộp sọ, bóc trần những ý nghĩ thầm kín của Hiếu:
- Em có thằng nào rồi phải không?
- Không có!
- Nói thiệt đi!
- Đã nói không có mà. Tại mắc công chuyện.
Bà Trần thu hồi “ lưỡi khoan “ , gật đầu mấy cái:
- Tôi tạm tin Hiếu. Vậy thứ  Năm tuần này nhá!
- Em không dám hứa.
- Em bỏ cái tật làm reo đi, nghe thốn lỗ tai  lắm! Sự kiên nhẫn của con người đều có giới hạn, Hiếu đừng để tôi phải nổi nóng!
Hiếu sợ hết hồn. Bà Trần mà lên cơn thì chẳng có chuyện gì mà không dám làm. Cô đành phải xuống nước nhỏ:
- Chị la lớn như vậy làm em sợ.
Bà Trần lập tức thay đổi thái độ mềm mỏng:- Tôi  xin lỗi! Nhớ thứ Năm nghe.
Hiếu đỏ mặt, gật đầu. Bà Trần nói:
- Phải vậy chớ! Điện thoại nhà Hiếu số mấy?
- Em nghèo muốn chết, tiền đâu mà vô điện thoại, hả chị?
- Thì lấy số điện thoại của nhà hàng xóm.
Hiếu đọc số, bà Trần lấy viết ghi vô cuốn sổ tay bỏ túi. Sau đó bà vẽ hình trái tim bên trong ghi chữ “ Hiếu”, gương mặt tỏ vẻ hài lòng lắm.
- Hiếu mà không giữ đúng lời hứa là tôi mò tới nhà đó, nghe chưa!
Bà Trần vừa đi khỏi thì cô bạn ngồi bên cạnh lập tức lên tiếng:
- Tui thấy hai người sao mà muồi quá! Cứ như là đôi vợ chồng mới cưới ấy! Chị chị em em ngọt xớt!
Hiếu  mắc cỡ, mặt thộn ra như . Cô bạn đồng nghiệp “ nổ “ một tràng dài như súng liên thanh:
- Cái gì mà nhớ nhung, hò hẹn, thể thốt đủ điều! Ái đà, coi bộ miếng bả ái tình, cho dù là tình  tính tang thì vẫn cứ đắm cứ say, cứ tha cứ thiết như thường!
Mấy người ngồi cạnh đấy được dịp chọc ghẹo một trận đã đời. Mỗi người góp một câu:
- Chị Hiếu quen cán bộ, phen này tụi em cũng được nhờ lây rồi!
- Bà Hiếu ơi, đàn bà với đàn bà thì “ chuyện ấy “ làm sao?
- Vậy trong hai người ai là chàng, ai là nàng? Ai nằm trên, ai nằm dưới?
- Còn hỏi nữa. Nhứt định chị Hiếu là nàng rồi!
- Hai người định chừng nào làm đám cưới? Có mời tụi này hôn?
Hiếu nói như thét:
- Im đi! Đồ bá láp! Đùa giỡn cũng phải tùy lúc, tùy nơi chớ không phải bạ đâu nói đó. Tánh tôi dễ thiệt nhưng không phải để ai muốn nói gì thì nói! Chị Trần mà hỏi,  thì tui không dám hứa là sẽ im miệng đâu!
Nghe Hiếu nẹt sẽ học lại chuyện này cho bà Trần, đám đàn bà con gái nhiều chuyện phát hoảng. Nín thinh. Không dám cục cựa. Hiếu trở lại chỗ làm. Chưa đặt đít xuống  thì cúp điện. Không phải cúp điện toàn bộ phân xưởng mà chỉ vài khoảng một chục máy đổ lại. Hiếu còn lưỡng lự  chưa biết làm gì thì một cô đã nhanh nhẹn đi kiếm anh Tưởng thợ điện. Tưởng là dân Trà Vinh, gần bốn mươi tuổi, dáng vẻ gồ ghề coi giống lực điền hơn là dân kỹ thuật.. Trước khi dừng chưn ở xí nghiệp Đại Phát  này, anh đã trải qua đủ nghề. Và nghề mà mọi người hay nhắc đến làm đề tài đàm tiếu  là nghề đấm bóp, giác hơi.
- Anh Tưởng ơi, em nhức lưng quá, đấm em một tẹo!
- Anh Tưởng ơi, giác hơi cho em đi. Em sẽ làm mai chị Hiếu cho anh, chịu hôn?
Tưởng liếc ngang về phía Hiếu rồi nhìn cô vừa nói, cười hề hề:
- Đứa nào có cách mời chị Hiếu đi ăn kem với anh, anh sẽ đấm bóp, giác hơi  một năm miễn phí!
Thế là các cô gái trẻ nghịch ngợm như quỷ phá nhà chay  vây quanh Hiếu buông lời chọc ghẹo:
- Chị Hiếu ơi, đi ăn kem với anh Tưởng đi, em nhức lưng quá chừng!
- Chị mà quen ổng hả, tối về ổng đấm lưng sướng hơn vua!
Hiếu bỏ ngoài tai những lời gán ghép của mọi người, cô không muốn dính líu  với thứ đàn ông vợ con đùm đề. Hiếu nghĩ, mình già thiệt nhưng chẳng thà ở vá chớ dính vô mấy chuyện này lôi thôi lắm. Năm ngoái tại đây đã xảy ra một trận đánh ghen long trời, lở đất: tay Tự vốn là lái xe Xí nghiệp, vợ con đề huề, đã vậy không chịu yên phận làm chồng, làm cha lại lẹo tẹo với cô nhân viên kế toán. Cô này đẹp gái, có học thức, biết người ta đã có gia đình mà vẫn nhắm mắt đâm đầu như ăn phải bùa mê thuốc lú! Hai người quan hệ vừa công khai, vừa lén lút được gần ba tháng thì bà vợ dữ như chằn ở quê hay tin liền nổi cơn tam bành, huy động đám “ lâu la “ nội ngoại gần một chục người chực sẵn trước cổng Xí nghiệp. Cô nhân viên kế toán mắt nhắm, mắt mở bước ra, liền bị đám đông xông vô, kẻ xé áo, người tuột quần. Bà vợ già thủ sẵn một thùng “ sơn đâu cũng đẹp “ loại năm ký trút thẳng lên đầu. Mái tóc vừa được duỗi hai trăm ngàn biến thành cái chổi sơn ....Kết quả là ông chồng có máu hảo ngọt bị đuổi khỏi Xí nghiệp và cô nhân viên thì bỗng nhiên biến mất như chưa từng tồn tại trên thế gian này. Nhưng Tưởng thì không nghĩ như Hiếu. Anh ta thường hay kiếm cớ để ghé lại chỗ cô, buông ra những câu nửa giỡn nửa thiệt:
- Hiếu nè, mấy bữa nay anh bị bịnh uống thuốc hoài không hết, Hiếu có cách gì giúp anh hôn?
Hiếu ghét cái bản mặt của Tưởng, người gì mà lúc nào cũng tí toe tí toét, chẳng lúc nào đứng đắn đàng hoàng!
- Bị bịnh thì đi bác sĩ khám, sao lại hỏi tui? Đồ vô duyên!
Tưởng cười hềnh hệch, mắt đóng đinh câu rút lên chiếc áo ngực bị hở:
- Bác sĩ nói anh bị chứng thiếu hơi đàn bà! Nè, gài nút áo lại đi, tênh hênh vậy,  anh nhồi máu cơ tim!
Mặt Hiếu như nhuộm phẩm đỏ, cô đưa tay gài lại nút áo:
- Kêu bà xã dưới quê lên, tha hồ mà ôm ấp, chẳng lo thiếu hơi mà sợ.
Nhưng mà con vợ của anh nó hôi lắm, toàn là mùi cá chết chớ không thơm như Hiếu!
 Chịu không thấu, Hiếu trừng mắt nạt lớn:
- Tui thà chết  làm gái già chớ không bao giờ dây dưa với thứ  bờm xơm như anh, anh không nên phí thời gian vì chuyện tầm ruồng!
- Uổng lắm! – Tưởng tặc lưỡi tiếc rẻ:- Bây giờ còn hương, còn sắc không tranh thủ, mai mốt tình cho không biếu không chẳng ai thèm lấy!
Hiếu nói rít qua kẽ răng:
- Anh cút đi! Nếu không tui sẽ báo việc này cho quản đốc.
Tưởng cười cười nhún vai bỏ đi, được vài bước thì ngó lại, ánh mắt hay háy như chọc tức…
...Chừng năm phút sau, Tưởng mang túi dết đồ nghề đến bên Hiếu và ra điều kiện:
- Em chịu đi ăn kem với anh, anh sẽ sửa ngay tức thì, còn không thì cứ ngồi chơi ngáp ruồi!
- Không đời nào!
Mấy cô khác cũng bị cúp điện, năn nỉ Hiếu:
- Chị Hiếu ơi, làm ơn gật đầu một cái cho tụi em nhờ. Từ sáng tới giờ chưa kiếm được đồng nào.
Hiếu lắc đầu một cách dứt khoát. Tưởng ngồi phệt lên đống đồ, lấy thuốc ra hút, vừa nheo mắt nhìn cô khiêu khích.
- Anh có sửa không? Nói cho một tiếng!
- Tức nhiên với một điều kiện.
Hiếu chẳng nói chẳng rằng, ngoe ngoảy bước đi. Tưởng liệng vội mẫu thuốc, lật đật chạy theo:
- Đi đâu vậy?
- Báo quản đốc! – Hiếu nói cộc lốc.
- Thôi, anh chịu đầu hàng! Người gì mà khó tánh quá trời!
Tưởng bước lại mở tủ điện hý hoáy một lúc thì có điện trở lại.
 

  CHƯƠNG 24

Hết tiết học, Hoạt  cùng mấy người bạn ngồi trên mấy phiến đá bên cạnh bãi cỏ xanh um, mọi người đang bàn tán sôi nổi về đề tài “ Sự thăng hoa trong quan hệ tình dục”. Một người có vẻ già đời nhứt trong đám nói oang oang:
- Muốn thăng hoa trong tình dục thì trước hết ta phải có kiến thức, có văn hóa trong quan hệ.
- Cái gì? – Hoạt ngạc nhiên thốt lên :- Chuyện ấy mà cũng phải đòi hỏi khắt khe dữ vậy sao?
- Thằng này khờ bỏ mẹ! – Anh chàng sinh viên già nói:- Khi chưa lập gia đình thì tình yêu là quan trọng nhưng đã có gia đình rồi thì tình dục là yếu tố then chốt, bởi vì tình dục là động lực của tình yêu! Một vạn tiếng yêu đầu môi chót lưỡi không bằng một lần lên giường! Tao nói có đúng không tụi bây.
Cả đám gật đầu, vỗ tay như pháo.  Người đó nói lách chách văng nước miếng tùm lum:
- Nhưng chuyện trên giường là vấn đề hết sức tế nhị, phải có bài bản hẳn hoi chớ không như anh thợ cày cứ hùng hục như trâu là xong chuyện! Vì thế mới nói là cần phải có kiến thức, có văn hóa. Vậy đó là những gì?
Anh bạn tằng hắng lấy giọng, cố tình dây dưa để mọi người sốt ruột rồi mới tiếp tục câu chuyện:
- Trước hết ta nói về vấn đề văn hóa trong quan hệ tình dục. Ở xứ ta chuyện quan hệ thể xác chỉ được thừa nhận bằng sự ràng buộc pháp lý. Xã hội và luật pháp không thừa nhận  mọi hình thức “ xé rào “ nào. Bên Châu Âu thì  khác: nếu tôi trân trọng bạn, ngưỡng mộ bạn thì tôi sẵn sàng hiến dâng cho bạn! Trong trường hợp này quan hệ tình dục không đơn thuần gói gọn trong khái niệm tình yêu nữa mà mang ý nghĩa sâu xa hơn, lớn lao hơn..
Một người sốt ruột cắt ngang:
- Ô hay, các ông chồng, bà vợ bên bển không ghen à?
Người đang kể nhíu mày khó chịu, há miệng cười khà :
- Đấy là triết lý sống của họ, ai cũng vậy thì ghen làm gì. Điều đó hay hay dở là do suy nghĩ của mỗi người. Riêng tao, tao ủng hộ triết lý đó.
- Vậy mai mốt vợ anh đi với thằng khác anh có nổi điên hôn? – Anh chàng có mái tóc rất nghệ sĩ lên tiếng.
- Nếu như cô ta đến với gã đàn ông lạ không bằng tình yêu thì có thể chấp nhận được.
- Nói hay! Lúc đó, anh  không cầm dao rượt vợ chạy có cờ, tui đi lộn đầu xuống đất!
Hoạt nháy mắt ra hiệu người bạn im lặng để người kia tiếp tục câu chuyện.
- Tạm thời dẹp chuyện này qua một bên, đợi khi khác nói tiếp. Trở lại vấn đề văn hóa, ta phải hiểu như vầy..Đứa nào còn thuốc cho tao một điếu.
Một người xăng xái móc thuốc châm lửa, gắn lên miệng anh ta. Người nói chuyện cười híp mắt. Cái đầu rối nùi không chải liên tục  gật gù ra chiều khoái chí:
- Thằng này coi vậy mà chơi được. Để tao truyền đạt một số kinh nghiệm mai mốt ngủ với vợ. Lớ quớ “  trả bài không thuộc “ nó đạp xuống giường! – Người kể chuyện chuyền điếu thuốc cho người khác rồi nói bô bô:
- Các cô, các chàng chúng ta có tật xấu cố hữu là: mỗi khi đi ra đường thì diện rất sang, phấn son rực rỡ, dầu thơm nứt mũi rồi thì giày cao gót, bóp da, quần là, áo lụa... Các chàng thì ăn mặc bảnh bao, sơ mi đóng thùng, giày da đen bóng, tóc tai láng lẩy đến nỗi mấy con ruồi đậu lên là trợt chưn té gãy giò! Nhưng khi lên giường thì hỡi ơi! Nàng xốc xếch như miếng xơ mướp nhún vô thùng sơn, da trắng bợt như người chết đuối! Chàng cũng chẳng hơn gì, quần xà lỏn ống rộng,  “ cái  sự đời “ lòng thòng đen như mõm chó! Đầu bù tóc rối như  ổ quạ. Dòm mà phát ói! Hôi hám, dơ dáy vậy còn hứng thú đâu nữa mà nghĩ đến chuyện ái ân!
Hoạt hỏi:
- Vậy anh phải làm sao?
- Còn làm sao nữa. Trước khi ngủ tao bắt con vợ phải ăn mặc thiệt là hấp dẫn, khêu gợi còn hơn lúc ra đường! Nhìn làm sao phải sướng con mắt! Con mắt mà sướng thì cái khác mới sướng theo!
- Còn đàn ông thì sao?
- Từ từ để tao kể tiếp, chưa chi đã nhảy vô miệng rồi ngồi chễm chệ ở trong trỏng! Dân gian có câu “ tốt khoe xấu che “ , nếu anh là người lực lưỡng, cơ bắp thì nên mặc áo thun ba lỗ, quần short..Còn như  anh là người hơi khiếm khuyết thì nên mặc quần áo ngủ loại dài vừa thanh lịch vừa hào hoa và có thể xức thêm một chút dầu thơm dành cho nam giới.
- Chà chỉ có “ chuyện đó”,  mà coi bộ rắc rối quá! Còn nghệ thuật?
Cả đám gần như nín thở, mắt không rời cặp môi dày thâm sì người kể chuyện.
- Nghệ thuật là ở chỗ, ta phải biết cách làm cho cả hai cùng thăng hoa. Đàn ông chúng ta có cái dở muôn thuở,  khi muốn thì muốn cho bằng được, cứ nghiến răng, nghiến lợi trèo trên bụng người ta mà hùng hục như trâu cày! Xong thì lăn đùng ra ngáy như sấm, không biết trời trăng gì nữa, cũng chẳng thèm đoái hoài đến tâm lý, cảm giác của bạn tình như thế nào. Cô nào xui xẻo quơ phải thằng chồng tệ lậu như vậy  coi như  gởi thân nhầm bến đục!
Đoạn anh ta ngừng nói, cặp mắt láo liên:
- Tạm thời nói tới đây thôi. Bữa nào tụi bây bao chầu nhậu đế Gò Đen với dê bảy món, tao tuốt luốt phần còn lại! – Giọng anh sinh viên già cao vút lên:- Các bạn trẻ hãy hiểu rằng, tình dục là một điều gì đó thiêng liêng hơn thú vui xác thịt tầm thường. Bây giờ  phải về nhà tranh thủ nựng bà xã một cái!
Cả bọn cười ồ lên. Cùng đứng dậy tiến ra bãi giữ xe ở gần cổng chính. Hoạt trèo lên xe chưa kịp đạp cần khởi động thì có tiếng kêu khe khẽ  phát ra từ phía sau gốc cây bàng:
- Anh Hoạt! Anh Hoạt!
Kêu mấy lần mà Hoạt vẫn không nghe thấy. Người bên cạnh đưa tay vỗ vỗ vai Hoạt mấy cái, vừa nói vừa cười :
- Cái rờ moóc của mày tới kìa!
Hoạt quay lại thấy Huệ, kêu lên:
- Ồ, Huệ!
Huệ có vẻ mắc cỡ,  nhìn mọi người rồi cúi mặt xuống, co chưn đá đá mấy viên sõi nhỏ. Hoạt bước tới, hai tay xòe ra. Người bạn cười rung cả đôi vai to bè:
- Chà vừa xong phần lý thuyết là có phương tiện thực hành liền ta, sướng quá ha!
Hoạt nhứ nhứ nắm đấm. Huệ nói:
- Họ nói gì vậy anh?
- Chuyện tào lao  hơi đâu bận tâm. Em chờ anh có lâu không?
- Mới tới tức thì! – Thật ra Huệ đã đứng chờ cả tiếng đồng hồ rồi. Sốt ruột quá tính về thì Hoạt xuất hiện.
- Em ăn trưa chưa?
- Chưa! Mà rồi!
Hoạt cười nhe răng. Hai bàn tay dang ra phía trước rồi thu về trước ngực như muốn gom không khí về phía mình:
- Yêu nhau thắm thiết thiếu điều thành vợ thành chồng rồi mà còn bày đặt giữ kẽ! Thôi, mình lại quán cơm đàng kia làm một bụng đi. Anh mà lên cơn đói thì mồ hôi xuất hãn dầm dề.
Huệ đỏ mặt , định nói gì đó lại thôi. Mỗi người dắt một xe đi bộ đến quán cơm “ Sinh Viên“ . Mấy người bạn đang ăn cơm, nhìn thấy Hoạt  bèn vẫy tay kêu rối rích:
- Vô đây còn chỗ trống nè! Sẵn dịp ra mắt phu nhân của mày luôn thể.
Huệ núp  phía sau Hoạt. Đầu móng tay cào cào lưng Hoạt mấy cái:
- Đi chỗ khác thôi anh, đám bạn của anh toàn là quỷ sứ với ma vương!
Hoạt  suy nghĩ vài giây rồi quyết định:
- Mình kiếm quán cà phê nào nghĩ chưn đi, đợi vãn vãn  thì quay lại ăn cơm.
Huệ gật đầu. Hai người ghé vô quán cà phê cách đó không xa.
 Hoạt  hỏi Huệ:
- Uống gì? Cà phê đá nghen.
- Thôi, cà phê dễ nổi mụn lắm kêu cho em ly đá chanh.
Huệ cầm cái muỗng cà phê cán dài dầm dầm nước đá một cách hẫng hờ, rồi hỏi:
- Sao chủ nhật anh không ghé để em chờ hoài?
 Nói xong, Huệ biết mình hớ mặt đỏ rần.
- Bài vở nhiều quá đi không được – Hoạt cầm ly cà phê nhấp một ngụm lớn, nói rổn rảng:- Anh đang chuẩn bị luận văn tốt nghiệp nên không có thời giờ rảnh.
Huệ muốn nói, chẳng lẽ, anh không dành một ít thời gian cho em sao.   Nhưng cô lại nói khác đi:
- Kẹt thì thôi, lúc nào rỗi hãy đến! Em cũng túi bụi.
Hoạt  vặn người mấy cái kêu răng rắc. Huệ hớp một ngụm đá chanh rồi tìm cách khươi mào câu chuyện:
- Thất nghiệp ở không buồn quá!
Nói xong, Huệ len lén nhìn Hoạt coi anh có phản ứng gì không. Hoạt nghểnh cổ tỏ ý lắng nghe.
Huệ nói tiếp:
- Em có đứa bạn bị thất nghiệp lên thất nghiệp xuống nằm khoèo cả tháng. Tánh nó xảnh xẹ  nên chẳng ai thèm mướn. Vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào lại đâm đầu vô cái nghề....Anh có biết nghề gì hôn?
- Gì? – Hoạt nói một cách máy móc, mắt ngó ra con đường nhựa cong cong đang trân mình chịu đựng dưới cái nắng trưa như thiêu như đốt.
Huệ thấy tim đập nhanh, mắt nhìn chăm chăm lên nút ruồi nhỏ béo trên sống mũi Hoạt, nói rõ từng tiếng:
- Khóc mướn!
Hoạt tỉnh bơ, đưa tay gãi gãi đầu rồi ngả lưng vô thành ghế một cách khoan khoái:
- Có gì lạ đâu!
- Anh không thấy kỳ à?
- Sao lại kỳ? Cũng là công việc lương thiện cả mà.
Huệ lén thở phào như vừa trút được gánh nặng. Để chắn ăn cô nói tiếp, giọng trở nên tự tin, rủng rảng hẳn lên:
- Em thấy nó làm sao á! Nước mắt đâu có dư để khóc người dưng, khóc cha khóc mẹ còn chưa đủ nữa là!
- Đói thì đầu gối cũng phải bò! Cô bạn em dù sao còn có lòng tự trọng hơn vạn người khác. Ra đường, anh thấy nhiều cô trẻ đẹp có sức khỏe  không tìm kiếm công việc tử tế mà làm lại đâm đầu vô vũ trường làm cave, bán bia ôm, hớt tóc thanh nữ... Gặp phải hạng người đó cho dù có trả tiền tấn anh cũng không chở. Dơ xe!
Huệ mừng ra mặt, định nói, nếu em làm cái nghề đó, anh có đồng ý không? Tuy nhiên cô không đủ can đảm để nói ra. Hoạt bỗng lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:
- Tuần tới mình đi chơi nghe?
- Anh bận làm luận văn mà! – Giọng Huệ có vẻ hờn mát.
Hoạt cười ha hả, choàng tay qua vai Huệ kéo sát về phía mình. Cô cảm thấy xúc động xiết bao, hạnh phúc xiết bao. Nếu không có bà chủ quán ngồi gần đó thì cô đã ngả vào lòng Họat từ lúc nào. Bao nhiêu điều muốn thổ lộ bỗng nhiên bốc hơi vào không trung.


 CHƯƠNG 25

- Em đã suy nghĩ kỹ càng chưa mà đã liều đời thí bỏ tương lai như  vầy? Thật có biết chuyện này không? – Yến nhìn Trang bứt rứt không yên.
             Trang ngồi bặm môi  suy nghĩ chừng vài phút rồi nói bằng giọng chắc  như đinh đóng cột:
- Rồi! Cả chuyện em với anh Thật đã giải quyết xong xuôi!
- Xong là xong thế nào? – Yến hỏi.
- Chia tay rồi chị à.
- Như vậy chị lại càng không nỡ.  Mang tiếng là giúp em nhưng lại làm khổ luôn hai đứa, chị không thể nào đành đoạn, với lại miệng lưỡi lưỡi thế gian sẽ không buông tha chị!
Trang thở khò khè, đưa tay vén mái tóc lõa xõa trước trán:
- Em hiểu nỗi khổ tâm của chị, chị Yến. – Cô thở dài áo não:- Nhưng em biết phải làm sao bây giờ. Ảnh đau một, còn em đau gấp mười! Chị biết rồi đó, nhà em đang lâm cảnh cùng đường không có cách vì cứu vãn. Em thương anh Thật nhiều lắm nhưng em cũng thương má và người thân của mình. Họ đang nhóng em từng ngày...
Yến dựa cái đầu ngoặt ngoẹo như không có xương  sống vô vách. Gương mặt hiển hiện nỗi chán chường:
- Chị hiểu,  nhưng chị không đủ can đảm  làm chuyện thất đức đó đâu. Người ngoài nhìn vô tưởng mọi việc đơn giản nhưng khi đối mặt với thực tế mới thấu hiểu nỗi đau bản thân mình phải gánh chịu. Đau lắm em ơi. Hôm giao con cho người ta chị đã chết đi sống lại mấy lần. Bây giờ hễ nhắm mắt lại là chị nhớ tới con!
Trang thốt lên một câu mà đáng lẽ cô không nên nói:
- Rầu làm chi chị. Dẫu sao thằng cu cũng được săn sóc đàng hoàng tử tế. Chị em mình nghèo sặc máu lấy gì mà lo cho nó, có khi , như vậy lại tốt hơn.
- Nói như em chẳng lẽ người nghèo không có cái quyền làm mẹ! Con chị sanh ra, chị hiểu tánh nết nó. Người dưng cho dù có bỏ ra tiền muôn bạc vạn cũng không thể nào mua được cảm giác làm mẹ sướng đến dường nào.
Nói động tới con là Yến thấy tủi thân. Sống mũi ửng đỏ như trái cà tô mát. Mắt ngấn  nước. Trang ho ran mấy cái rồi bất ngờ nắm lấy tay Yến, cất tiếng cầu khẩn như tên tử tội xin đình bản án:
- Chị cứu em với! Ruộng của cậu em bị đem đi cầm cố rồi, không chuộc sớm cả nhà cậu Năm sẽ chết đói nhăn răng! Lúc dầu sôi lửa bỏng này mà còn tâm trí nghĩ tới chuyện yêu đương chẳng hóa ra em là đồ ích kỷ hay sao.
Gần hết  buổi sáng, Trang nói hết lời, khóc hết nước mắt  vẫn không sao lay chuyển được lòng dạ sắt đá của Yến. Hoàn cảnh của Trang kể cũng tội nhưng cô không đủ can đảm làm chuyện bất nhơn. Để chạy trốn những lời tỉ tê than vãn của Trang, Yến lật đật  đứng dậy, với tay  lấy cái giỏ đi chợ ra hiệu chấm dứt câu chuyện tràng giang đại hải. Trang cũng đứng lên, dắt xe đạp tò tò theo sau, miệng không ngớt nỉ non. Yến giả điếc cắm đầu đi miết, đến chỗ ngoặc,  Trang nhìn Yến có ý  trách rồi nói bằng giọng cương quyết:
- Em đã năn nỉ ỉ ôi  khô cổ họng mà chị vẫn không thèm đoái hoài tới.  Chị không giúp thì em phải kiếm cách tự xoay xở!
Yến đứng lại. Đôi chưn mày cong lại như hai dấu chấm hỏi:
- Cách gì?
- Em sẽ làm cave, làm gái bao, gái đứng đường để trả nợ!
Yến giựt mình thảng thốt, làm rớt cái giỏ trên tay:
- Im đi! Đừng có nói sàm! Làm gái đứng đường nào có hay ho gì đâu mà nhắm mắt lao đại. Nói bậy nói bạ tưởng hay lắm sao!
Trang cười đau đớn:
- Bộ chị tưởng em thích làm cái việc xấu xa này lắm hả? Em bây giờ sống không được, chết cũng không xong!  – Trang nói một câu xóc ốc:- Em thành gái hạng sang là nhờ ơn chị đó!
Trang co chưn ấn cái  pê đan trong bụng thầm vái van trời đất chị Yến đổi ý. Trang đạp tới vòng thứ ba thì quả nhiên chị Yến kêu giựt ngược:
- Thôi được! – Giọng Yến rầu thúi ruột :- Chẳng phải chị làm eo làm sách không muốn giúp em. Nhưng mà khổ lắm Trang ơi! Cực chẳng đã chị phải liều mình  nhắm mắt đưa chưn. Với  lại hoàn cảnh của chị khác em, dù sao chị cũng một thân một mình không vướng bận điều gì, em còn có người yêu. Tương lai. Hạnh phúc  đang  trước mắt. Nếu em giẫm theo dấu chưn của chị thì tất cả những gì tốt đẹp nhứt sẽ đóng lại sau lưng. Em sẽ sống ra sau trong những ngày còn lại?
- Em không quan trọng chuyện đó. Điều thúc bách nhứt của em hiện giờ là làm sao có tiền để trả nợ thôi, chị Yến à.
Đoạn Trang cúi xuống măn vạt áo. Âm thanh phát ra như những sợi tơ buồn buộc chặt cô lại:
- Không còn cách nào khả dĩ  vượt qua giai đoạn ngặt nghèo này em mới tìm đến chị. Trước đó, em đã suy nghĩ rất hung,  em nghĩ nhiều đến nỗi đầu tóc  em bây giờ muốn bạc. Em trông mong một ông Bụt như trong truyện cổ tích ra tay cứu vớt. Nhưng chẳng có một phép mầu nào xảy ra giữa cuộc đời thật, chẳng bao giờ! Thôi chị Yến à, chị em mình sanh ra kiếp tằm phải trả nợ tơ, trả sớm  đặng đầu thai làm kiếp khác sướng hơn.
Trang đột ngột im lặng, đưa tay vuốt ngực một cách vô thức, đôi mắt vằn đỏ, mờ đục  như mắt cá ươn:
-  Em nguyện sẽ biến thành cục đá vô tri vô giác!
Yến nghĩ thầm, nếu con người có thể hóa đá thì thế gian này chắc gì đã hết khổ đau!
Cuối cùng Yến quyết định:
- Thôi được, chị sẽ giúp em. 
Trang nhảy xuống xe. Toét miệng cười hết cỡ mà khóe mắt vẫn chưa khô:
- Em biết thế nào chị cũng giúp mà. Chị là người tốt!
- Chị không rành chuyện này lắm đâu. Tất cả đều phải qua trung gian. Chị biết một người, anh ta vừa chạy xe ôm vừa làm cò cái gọi là dịch vụ đẻ mướn. Chốc nữa, chị sẽ gặp anh ta và đặt vấn đề của em.
Trang thoáng băn khoăn:
- Có lâu không chị?
- Không biết chừng! Đẹp như em chắc cũng mau. Em đưa chị địa chỉ, số điện thoại để tiện liên lạc. Chị sẽ báo trước một ngày để  sắp xếp thời gian.
Yến lại nói:
- Chị nói trước, việc này là do em hoàn toàn tự nguyện, không ai ép buộc em hết, em có thể suy nghĩ lại và thay đổi quyết định. Dù sao đi nữa chị vẫn không muốn chuyện đau lòng này xảy ra.
Trang gật đầu và đề nghị Yến giấu kín chuyện  không cho Thật biết. Thật hiền lành ít nói nhưng cộc tánh,  đôi lúc hành động thiếu suy nghĩ dễ làm hư bột hư đường.
Yến gật đầu, thở ra mấy cái:
- Được rồi. Dòm  tụi bây mà tao bắt rầu! Thôi về đi để tao còn chợ búa, cơm nước nữa. Trưa trờ trưa trật rồi!
 
oOo
 
Công trường xây dựng nằm trên bãi đất trống còn trơ gốc rạ, bùn đất nhão nhẹt. Những ngọn gió từ xa thổi đến hăng hắc mùi phân trâu trộn lẫn với mùi khen khét cây cỏ, mùi của nắng và hoa dại mọc um tùm bên vệ đường. Chỉ vài tháng nữa thôi với tốc độ đô thị hóa chóng mặt như cơn đại hồng thủy thì tất cả những gì còn sót lại chỉ là dĩ vãng một miền đất nghèo cỗi.
Đây là khu vực  định cư  nằm trong kế hoạch “ chỉnh trang đô thị “ của thành phố. Những miếng đất được phân lô ngay ngắn xếp thành hàng lối như  nghĩa trang liệt sĩ cách bờ sông chừng hai chục thước trải dài đến gần trục lộ chính. Những người có tiền đã kịp xí những chỗ tốt, thuận tiện cho việc kinh doanh, sinh hoạt sau này. Họ đổ nền, cắm cọc làm hàng rào chờ khi cơ sở hạ tầng đã hoàn chỉnh thì bắt tay vào thi công. Tuy nhiên trong số họ cũng có những người không thúc bách về chỗ ở, họ mua đất để kinh doanh kiếm lời.  Rất nhiều người nhờ vào cơn sốt đất đai mà từ tay trắng bỗng chốc trở nên giàu sụ, ở biệt thự sang trọng , đi xe hơi đời mới, uống rượu ngoại và là khách hàng thân thiết mấy dịch vụ “ tắm heo “  . Quanh đi quẩn lại  chỉ có dân nghèo là chịu thiệt thòi hơn cả, tiền đền bù không mua nổi cái nền thì nói chi đến chuyện cất nhà, đổ lăng xê vài ba tấm? Thế là đành ép lòng  bán suất của mình cho bọn đầu cơ rồi kiếm chỗ nào giá cả tương đối rẻ thì dọn tới ở. Vì thế người nghèo ngày càng nghèo hơn, kẻ giàu thì giàu thêm, khoảng cách mỗi ngày mỗi ngày càng đào sâu hơn là ở chỗ đó.
Trời nắng như đổ lửa. Tốp cu li làm việc ở bên dưới, họ trộn hồ, vác xi măng, khiêng cát, chất gạch...bụi đất mù mịt cả một vùng. Cánh thợ chánh ở bên trên xây tường, lắp cửa sổ..vừa làm việc họ vừa tán phét  chuyện trên trời, dưới đất và cả chuyện trong phòng ngủ. Ông chủ thầu có gương mặt lưỡi cày, tay cắp cặp đựng giấy tờ, bản vẽ, chạy lăng xăng, hò hét chỉ huy đến khản hơi.
- Mẹ kiếp! Lẹ lên, không bàn giao đúng kỳ hạn người ta đem tao ra xử chém.
Đoạn ông chủ thầu co chưn đá đít một anh đang khiêng cáng xi măng:
- Mẹ nó, thanh niên sức dài, vai rộng mà khiêng cái cáng như thằng bịnh lậu!
Anh công nhân bị đau xây mặt lại cự nự:
- Không đủ ăn lấy tiền đâu mà chơi gái mà dính lậu cầu. Đâu sướng như ông tuần nào cũng chun vô mấy quán bia ôm, ôm một lúc hai con!
Chủ thầu cười trây,  nhe bộ hàm vừa thô vừa đóng bợn vàng ạch:
- Bộ mày tưởng tao thích lắm hả. Mẹ kiếp, mấy thằng địa chính, quản lý đô thị cứ nheo nhéo cả ngày điếc con ráy. Lại còn mấy tay cảnh sát khu vực nữa chớ, vừa xong lễ động thổ đã thấy mấy ảnh lù lù xuất hiện rũ đi uống bia, mà phải là bia có gác tay mấy ảnh mới chịu,  có chết cha người ta không chớ! Mỗi tuần chỉ cần hai cữ như vầy chắc tao đi ăn mày sớm.
Một người bận áo thun ba lỗ đưa tay quệt mồ hôi trên trán rồi hỏi một câu chẳng dính dáng vì đến câu chuyện đang bàn luận:
- Tay tổ trưởng dân phố chiều hôm qua tới gặp Sếp để làm gì vậy?
Ông chủ thầu thở è ạch như đang vác bao xi măng:
- Xin tiền vận động Phòng chống lũ lụt! Tao đưa hai chục, thằng chả nói, hai chục đem về cho con ông ăn bánh đi! Đưa năm chục, thằng chả nhăn mặt chê ít. Đưa một trăm còn bày đặt làm ra vẻ thông cảm! – Đoạn ông ta lấy hơi lên như người sắp sửa từ giã cõi trần:
- Trăm lần như một, hễ trúng  thầu ngôi nhà nào cũng bị ba cái khoản “ hụi chết“ này ám ảnh! Mạt rệp tới nơi rồi!
Một cô nữ công nhân đội khăn sọc trên đầu, cười ghẹo:
- Mạt rệp mà có tới mấy bà! Già như ông không biết có trườn nổi không nữa? Liệu không vác nổi thì đừng đốn cây!
Chủ thầu đảo mắt dòm chừng đám thợ, đoạn xây mặt về phía cô vừa nói, cười trớt nhã:
- Muốn biết nổi hay không, chiều nay theo anh  vô nhà trọ là biết liền hà!
Người đàn bà mặt mày tỉnh bơ, há miệng cười khành khạch:
- Như cọng bún thiu mà còn bày đặt! Lúc đó không quỳ dưới đất nói  lạy em tha anh, anh chịu hết xiết rồi thì tui xin đi đầu dưới đất!
Cả đám cười thiếu điều rụng rún. Anh thợ chánh đang tô cửa sổ bỗng ngừng  tay, nói vọng xuống:
- Sao để mất mặt cánh đàn ông tụi mình quá vậy Sếp, chớ  sung   như em ấy à, đi ngang qua đá vô cái chưn giường là mấy con mẻ  mang bầu song thai rồi!
Đoạn anh ta, ngó xuống đá lông nheo với người đàn bà đội khăn sọc:
- Em ơi, Sếp anh xếp giáo quy hàng còn anh thì sẵn sàng đá với em từ hiệp chánh đến  hai hiệp phụ! Không ghi được bàn thắng vàng anh thề sẽ lắt “ cái đó “ cho chó nó tha!
Đám đông cười muốn sập nhà. Mấy cô chưa chồng mắc cỡ đấm lưng thùi thụi. Mẹ đàn bà đội khăn bĩu môi, nói:
- Nói cho cố xác! Lấy vợ gần hai năm mà cái bụng còn xẹp lép, không u lên một chút nào! Ông mà là chồng tui, tui đá đít từ khuya rồi!
Thật đang xây ở tầng một, từ đầu tới cuối anh đứng ngoài lề câu chuyện, trong đầu Thật lúc này chỉ nghĩ về Trang.  Anh lấy cái bay gạt hồ cho đều rồi đặt viên gạch ống lên, dùng cán bay gõ gõ mấy cái rồi đứng thộn ra như người mất hồn. Ông chủ thầu bước lại gần, ngó săm soi  bức tường chỗ Thật đang xây rồi gầm lên như cọp:
- Đ.M! Mày làm cái con c...gì vậy Thật? Bức tường xéo xẹo như  vầy mà mày coi được hả?
Tức mình, ông chủ thầu co chưn đạp  mạnh một cái, bức tường đổ sập xuống. Thật đứng im vô cảm. Chủ thầu nắm cổ áo Thật lôi đến cái cầu thang tre:
- Mày xuống dưới khiêng gạch! Mẹ kiếp, gặp vài thằng như mày, tao chỉ có nước đi ở đợ!
Thật trèo xuống, tiến đến đống gạch cao lút đầu kế bên đống cát vun như trái núi. Hai cô gái đang sàng cát cạnh đó, một cô lấy quay nón lá chùi mồ hôi trên mặt rồi xây người về phía Thật, nói bằng giọng khôi hài:
- Bộ bị người yêu đá hả?  Bèo nhèo cứ như người chết rồi!
Thật bưng chồng gạch chạm tới mũi, quắt mắt nạt lớn:
- Chuyện của tôi, mắc mớ gì các người?
- Bạn bè đồng nghiệp có quan tâm mới hỏi han làm gì mà sừng sộ dữ vậy?
- Kệ mẹ tôi! Tôi ghét nhứt loại người lúc nào cũng thích xía chuyện của người khác! Thân mình còn lo chưa xong mà bày đặt nhiều chuyện!
- Xí!
Một công nhân nam đang trộn hồ gần đó liền nhân cơ hội đổ dầu vào lửa:
- Phải đó! Mấy mẹ này chẳng vừa või gì! Cứ  phải cho một trận nên thân! Tiếp tục đi Thật, tao ủng hộ mày.
Người đàn bà sồn sồn  đứng kế bên thấy “  đồng minh “  bỗng dưng bị xài xể liền chĩa cái mỏ nhọn vô:
- Thằng Thật bậy rành rành ra đó, mày không góp ý, la rầy thì thôi, lại còn  nói bắc thang cho nó trèo nữa là làm sao, đồ chết bằm!
Bình thường Thật là người dễ dãi, hiền lành, hay cười, ít nói. Dáng vẻ đẹp trai, nhu mì, lại thêm tánh  siêng năng,  chăm chỉ khiến mấy cô chưa chồng thầm thương gắt củ kiệu! Vậy mà bữa nay lại trở chứng quạu quọ, ba gai cứ như  đàn bà có tháng!
Thật cố tránh mấy bao xi măng nằm chắn ngang,  vấp nhằm cái cái ki  té  cắm đầu xuống đống hồ đang trộn. Khắp mình mẩy  từ đầu đến chưn bê bết xi măng, đất cát. Anh lóp ngóp ngồi dậy trong tiếng cười giễu cợt. Ông chủ thầu chạy đến, nạt lớn:
- Cũng lại là mày! Trời ơi, mày có để cho tao làm ăn không! Công việc dồn đống, mày không phụ tao  thì thôi lại còn phá khuấy! Thôi, lại kia ngồi để tao đốt nhang lạy mày!
Thật cởi bộ đồ dài chỉ mặc mỗi cái quần xà lỏn, ngồi hút thuốc trên đống xà bần. Những ý nghĩ về Trang cứ bám riết trong tâm trí anh.
Đến giờ, mọi người kéo ra quán cơm cách đó chừng năm trăm mét. Thật vẫn ngồi lì trên đống gạch vụn, chưn mày nhíu lại đăm chiêu. Anh không thấy đói, cũng chẳng thấy khát, liên tục rít thuốc lá hết điếu này đến điếu khác.
 
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2007 16:09:42 bởi NuHiepDeThuong >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9