Tiểu thuyết " Như lục bình trôi " chương 31 - 35
nguyen hoang 20.03.2007 10:52:30 (permalink)
CHƯƠNG 31

Hai cạo heo từ nhà tắm bước ra, thấy vợ đang áp chặt tai vô vách tường bèn đưa tay đập lên mông mấy cái:
- Này,  làm gì đó? Nghe lén chuyện thiên hạ hả?
Chị Hai đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu chồng im lặng, thấy nhà bên đã im tiếng bèn ngoắc chồng lại nói nhỏ:
- Ông biết chuyện gì chưa?
- Chuyện gì?
- Chuyện động trời, ông nằm xuống đây, tui nói cho nghe.
Hai cạo heo ngoan ngoãn nằm xuống cạnh vợ, đầu tì lên cánh tay mặt. Thứ rượu đế nếp của bà Tám mập ngộ thiệt uống mấy ly đã chếnh choáng chưa kịp say đã tỉnh!
- Tui mới nghe chuyện tụi nó bàn tính với nhau. Con Trang nó...nó...
Hai cạo heo sốt ruột nhìn vợ, cằn nhằn:
- Chuyện gì thì nói đại đi cứ ấp a ấp úng. Sốt ruột.
- Thủng thẳng chớ, làm gì gấp dữ vậy! – Chị vợ cự nự :- Ông biết hôn? Con Trang nó định đẻ mướn cho người ta!
- Cái gì? – Hai cạo heo ngồi bật dậy, nói thất thanh:- Đẻ mướn là làm sao?
Chị vợ đưa tay bịt miệng chồng lại, mặt nhăn lại khó chịu:
- Ông định la lên cho cả xóm nghe hả? Nằm xuống!
Hai cạo heo nằm xuống chỗ cũ. Chị Hai nói tiếp:
- Tui nghe không ra đầu ra đuôi nhưng đại để là nó đẻ con cho người ta và người ta trả tiền sẽ trả cho nó một số tiền rất lớn.
- Trời đất, có chuyện đó nữa sao? Con người chớ đâu phải con gà con vịt mà đem ra gây giống! Thiên hạ loạn mất rồi!
           - Có chuyện gì mà không thể chớ. Bộ ông không nhớ chuyện vợ chồng thằng Dành đẻ con rồi đem bán cho người nước ngoài làm con nuôi với cái giá cả ngàn đô sao?
Hai cạo heo gật đầu im lặng. Chị Hai nói tiếp:
- Chà, cái vụ này chắc kiếm bộn tiền à. Con Trang trẻ đẹp như vậy mà, tui là đàn bà thấy nó còn mê!
Hai cạo heo nói:
- Nó với thằng Thật quấn quít như cậu với mợ lẽ nào nói “ xù “ là “ xù “ thiệt sao? Tui nghe mà nổi máu nóng lên mặt!
Chị Hai cắn đắn:
- Nóng làm gì. Thế gian đầy rẫy ra đó. Vạn sự chẳng qua được chữ “ tiền”. Thằng Thật nghèo trớt mồng tơi, con Trang bỏ cũng phải thôi.
Hai cạo heo sừng sộ, đập mạnh lên giường:
- Nói như bà thì lẽ phải, đạo lý ở đâu?
Chị Hai trớt môi:
- Ở trong thùng rác!
- Mẹ kiếp! Đúng là đàn bà.
Hai cạo heo nóng mặt, phun mấy bãi nước miếng, rồi nằm day vào vách, nhắm mắt lại.

CHƯƠNG 32

Cạn hết hai xị đế, một dĩa đậu phộng luộc và hai điếu Du Lịch, Thật lè nhè kêu  tính tiền. Ông chủ mặc quần xà lỏn màu nâu, áo thun sát cánh màu trắng đã ngả sang màu vàng bợt,  hai tay chùi chùi lên  miếng giẻ lau bàn, bước ra:
- Tám ngàn!
- Cái gì mà tám ngàn? Cứa dữ vậy?
- Hai xị rượu sáu ngàn, dĩa đậu phộng một ngàn cộng một ngàn tiền thuốc lá là tám ngàn đồng chẵn.
Thật nghếch mắt nhìn lão chủ quán, tay múa may loạn xạ:
- Mọi khi chỉ tính hai ngàn một xị, sau bữa nay lại tính ba ngàn? Bộ thấy tôi say tính ăn gian hả?
Chủ quán cố nhẫn nhịn, giải thích rằng giá cả và chất lượng mỗi loại khác, nhưng Thật không nghe còn đập bàn rầm rầm:
- Tôi chỉ đồng ý trả sáu ngàn, không chịu thì thôi. Ai làm gì tôi thì làm!
Thật móc túi lấy sáu ngàn đập mạnh lên bàn, đồng thời co chưn đá mạnh cái ghế nhựa. Chiếc ghế bay vèo, trúng vào người đang ngồi uống rượu ở bàn bên cạnh. Người này ném cái nhìn tóe lửa về phía Thật.
- Làm gì nhìn dữ vậy ông bạn? Muốn “ chơi “ tay đôi hả?
Người ngồi bên cạnh từ từ đứng dậy, nhếch mép cười gằn, bỗng nhanh như con sóc gã cầm chiếc ghế giáng mạnh xuống đầu Thật. Cú đánh vừa mạnh vừa bất ngờ khiến Thật ngả úp mặt xuống đất. Trong khi Thật chưa kịp ngồi dậy thì gã thanh niên đã dùng tay trái túm lấy cổ áo Thật giật mạnh, tay kia tung mấy nắm đấm như trời giáng vào mặt. Thật cảm thấy xương quai hàm như bị nát vụn, máu từ khóe miệng chảy xuống thành dòng. Nhưng gã thanh niên có nụ cười tên sát nhân hàng loạt vẫn chưa chịu buông tha, hắn nắm tóc Thật giật mạnh về phía trước và nhảy lên vung mạnh cùi chỏ thúc mạnh vào lưng Thật. Anh  “ hự “ lên một tiếng đau đớn, đầu cúi xuống thì gã thúc đầu gối lên mặt. Thật lại “ hự “ rồi té chổng gọng về phía sau, anh cảm thấy toàn thân ê ẩm và cảnh vật xung quanh quay tít thò lò.
Gã thanh niên đang cơn say máu  vẫn chưa có ý định buông tha. Trong khi Thật đã gần như nằm bất động trên đất thì gã loay hoay đi tìm một khúc gỗ từ cái chưn bàn gãy:
- Mẹ mày, nếu chán sống thì tao phụ cho một tay!
Gã cầm khúc gỗ định phang  xuống đầu Thật. May sao chủ quán đã kịp xông vào can thiệp, giằng lấy thanh gỗ ném ra xa.
- Nó say mà, hơi đâu chấp nhứt. Đánh nhiêu đó là đủ rồi.
Mấy người xúm lại đỡ Thật ngồi dậy lên chiếc ghế có chỗ dựa.
Bà bán nghêu sò, ốc hến cạnh đó vội chạy đến lấy chai dầu xanh trong túi áo ra xoa đều lên các vết thương:
- Chú này mọi ngày hiền như cục bột, nói gì cũng nhe răng ra mà cười, không hiểu sao mấy ngày nay bỗng đổi tánh, chắc là bị thất tình.
Gã thanh niên tiếp tục uống rượu bằng cái ly cỡ lớn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Thật lấy cườm tay quệt máu trên miệng, đi băng xiên băng nai qua đường và  khuất vào con hẻm sâu hun hút. Lũ chó hai bên  xông ra sủa ầm lên. Một con có bộ lông đốm đuổi theo anh, ngoạm một phát vào mông. Cáu tiết, Thật xoay người đá cho nó một đá trí mạng. Con đốm “ ẳng “ lên một tiếng rồi cúp đuôi chạy ra xa, nhe răng gầm gừ.
Ba người bạn cùng phòng đang chơi tiến lên, Thật bước vào, gieo người lên giường. Chiếc giường ọp ẹp kêu răng rắc rồi đổ sập xuống, mùng mền rớt tứ tung. Mấy người bạn chạy đến đỡ Thật dậy.
- Trời đất, sao máu me đầy mình vậy, hả Thật?
Thật oằn người như con trùn bị xéo, không cho ai chạm vào người, miệng luôn phát ra những câu vô nghĩa. Chừng mười phút sau anh nằm yên bất động như một cái xác. Một người trong đám lắc đầu, nói:
- Từ bữa bị bồ đá nó như người điên, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thế nào nó cũng bị ông chủ thầu cho về quê cắm câu!
Một người khác chia bài, nhìn Thật tỏ vẻ ái ngại:
- Tình yêu là cái cóc khô gì mà khổ sở đến vậy? Cứ như tao một thân, một mình ung dung tự tại sướng như vua!
- Mà con nhỏ người yêu của nó cũng đáng trách lắm – Người thứ ba tiếp lời:- Coi hiền vậy mà ghê gớm, nói chia tay là chia tay cái rụp chẳng thèm đếm xỉa gì đến người tình cũ sống chết ra sao.
- Tới bây giờ, tao vẫn không hiểu vì lý do gì mà hai đứa nó lại đoạn tuyệt một cách bất ngờ đến vậy. Mới hôm nào còn anh anh, em em ngọt xớt vậy mà..
- Chậc, đàn bà chẳng khác gì đứa con nít! Hễ ai cho nhiều kẹo là họ theo tò tò. Để yên con hai cơ, tao xuống ba đôi thông! Ha ..ha.
Một người trong bọn bỗng  ngừng chơi vễnh tai lắng nghe những âm thanh phát ra từ quán cà phê video cách đó vài căn:
- Thôi không chơi nữa, tới giờ chiếu phim rồi. Hôm qua đang tới màn gay cấn thì hết phim,  tức muốn chết.
- Có kêu thằng Thật dậy coi hôn?
- Nó đang gặm nhấm nỗi đau tình sầu còn tha thiết gì phim với ảnh, để cho nó yên.
Gần chín giờ Thật tỉnh dậy cảm thấy khắp người đau ê ẩm. Lạng quạng đi rửa mặt rồi mở khóa xe đạp. Đi ra cửa ngó thấy bộ đồ máu me, liền quay trở vô thay bộ khác rồi đạp một mạch không ngoáy đầu lại.

&
&&

Cả nhà đang sửa soạn đi ngủ. Ngân thả mùng mền, chiếu gối xuống cho Hiếu đón lấy. Hiếu trải chiếu chưa xong thì Nhành sà xuống nằm dài. Hiếu giựt giựt một đầu chiếu:
- Nhón người lên để tao trải cho ngay ngắn!
Nhành uể oải đứng dậy, hai tay ôm chặt cái mền:
- Thôi bữa nay khỏi giăng mùng.
- Không giăng cho muỗi nó làm thịt hả? Đừng có mà làm biếng.
Giăng mùng xong, Nhành tém vạt mùng lên trên nóc cho thoáng. Hiếu hơi khó chịu nhưng cũng nằm yên:
- Chuyện của con Trang coi như đã an bài rồi, đừng làm khó nó tội nghiệp. Mình là người ngoài cuộc nói gì cũng dễ. Tội nghiệp con nhỏ mới hai mươi tuổi đầu mà đã hứng chịu trăm bề đắng cay, tủi nhục.
Nhành ngồi chò hỏ, chưn mày chau lại:
- Biết là  không giúp được gì cho nó, nhưng nhìn thấy cảnh tượng đau lòng  tui không thể nào chịu nổi. Mình là con người bằng xương bằng thịt chớ đâu gỗ đá mà không biết đau! Cứ nghĩ đến chuyện con Trang là tự nhiên thấy chán đời. Sao mà tui căm ghét tụi nhà giàu quá sá!
- Coi như kiếp trước nó làm điều ác nên kiếp này phải trả nợ đời!
Nhành cắt lời:
- Nói như chị, tất cả mọi người trong nhà này đều bị tiền căn báo ứng hết sao? Chị nhìn coi chẵng đứa nào ra hồn ra vía!
Hiếu im lặng một lúc rồi nói:
- Hãy để Trang yên thân.  Lúc này đây nó  rất cần người động viên chia sẻ chớ không phải để lên án, đả kích. Nói dại. Rủi nó quẫn trí làm chuyện bậy bạ, chị em mình  sẽ khóc không kịp lau nước mắt!
Ngân bước xuống gác đi vệ sinh. Hiếu hỏi:
- Con Ngân phải hôn?
- Dạ.
- Cái vụ tiếp thị bia chừng nào bắt đầu?
- Một , hai bữa nữa em đi làm.
Nhành ngoắt Ngân lại gần, hỏi khẽ:
- Trang còn khóc không?
- Không, nhưng thần sắc trông thiệt dễ sợ! Đến nỗi  em không dám nhìn thẳng.
Hiếu  đột ngột lên tiếng:
- Huệ làm gì? Sao mấy bữa nay thấy nó lỏng nhỏng không vậy?
Nhành nói:
- Không biết. Nghe nói, nó đang theo học lớp trang điểm cô dâu gì đó. Nó miệng lưỡi, mau mắn, tướng tá dễ coi,  có vẻ thích hợp với nghề này.
Hiếu nói:
- Được vậy cũng mừng. Cầu chư Tiên, Thánh Thần, chín phương Trời, mười phương Phật đừng trút  tai họa đừng xuống ngôi nhà bất hạnh này nữa, bấy nhiêu cũng đủ chết lên chết xuống rồi, rước thêm có nước điên khùng cả lũ – Đoạn Hiếu day sang Nhành:- Người ta nói, đói ăn vụng, túng làm liều, mày nhớ để mắt tới con Huệ.
Nhành nói:
- Chị khéo lo xa! Con Huệ hay bỡn cợt, nói năng văng mạng nhưng là đứa có lòng tự trọng,  biết nghĩ , với nó tình yêu là ngôi tôn thờ không gì có thể đánh đổi được, chị yên trí đi.
Hiếu chấp tay lẩm nhẩm trong miệng như cầu khẩn  điều gì đó. Cái tật của Hiếu hễ đụng chuyện chẳng lành là van vái Trời đất, Thánh thần...Vái hoài vái hủy  mà có được gì đâu.
Nhành day mặt dòm Hiếu, trách:
- Tại sao gặp những chuyện không hay con người đều kêu Thần  gọi Thánh. Bọn họ rặt một lũ vô tích sự chẳng nên trò trống gì, khi sống cũng như lúc lên thiên đàng họ chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng do tín đồ cung phụng. No cơm rửng mỡ không biết chuyện gì làm nên nghĩ ra thứ hổ lốn tầm xàm và gán cho nó cái tên thiệt mỹ miều là triết lý giải thoát! Chị có để ý bất kỳ triết lý tôn giáo nào đều bắt buộc mọi người phải tôn thờ họ, phải coi những lời răn dạy của họ là khuôn vàng thước ngọc, phải cúng lễ vật để họ chè chén, phải quỳ sụp tung hô vạn tuế là gì. Ngoài miệng họ nói làm tất cả chỉ vì sinh linh đang đau khổ ( mà nhân loại có bớt khổ đâu )  nhưng thiệt ra họ làm  tất cả chỉ để thỏa mãn  cái Tôi mà thôi.
Hiếu cảm thấy bực mình lẫn bất lực vì không đủ lý lẽ để cãi với Nhành nên đành ngậm bồ hòn làm thinh. Nhành càng nói càng hăng:
- Bản chất con người luôn tự trói buộc,  làm khổ mình vào những điều phi lý. Cũng như con ngựa trong các đoàn xiếc, nếu không có người dạy thú  và chiếc roi da thì nó sẽ chẳng làm được trò trống gì! Bi kịch lớn nhứt của nhân loại là ở chỗ đó! Đã vậy, con người có cái tật học đòi bắt chước thiên hạ mà bất kể đúng sai, phải trái như thế nào. Đứng trước linh thiêng do chính mình tạo nên con người tự hạ thấp chính mình trong cái hư vô huyễn hoặc! – Im lặng một lúc, Nhành hỏi Hiếu một câu tưởng chừng không dính dáng đến câu chuyện vừa nói:- Tại sao dân ta hay thờ ông Quan Vân Trường bên xứ Tàu, chị giải thích thử coi?
- Bởi vì  Ông là người có nhân có nghĩa, có tài năng, đức độ…
Nhành gật đầu tán đồng, nói:
- Nếu đặt ông Quan Vân Trường bên cạnh đức Thánh Trần thì ai là người đáng tôn kính, thờ phượng hơn?
Hiếu thật sự lúng túng, chuyện Quan Vân Trường phò nhị tẩu Hiếu thuộc lào lào, còn vị danh tướng nhà Trần thì cô mù tịt.
Nhành nói:
- Quan Vân Trường ngoài những đức tính vừa nói thì ông ta còn là một kẻ háo thắng và bất tài! Khi Lưu Bị phong Ngụy Diên vào nhóm “ ngũ hổ tướng “ , Quan Vân Trường đã đùng đùng nỗi giận, nói Ngụy Diên là chó sao lại phong làm hổ.  Và nhứt quyết đòi về kinh để  một trận thư hùng cho rõ thấp cao với “ chó “ thì mới chịu phục. Nếu Khổng Minh không nhanh trí thì đã xảy ra cảnh huynh đệ tương tàn! Đó là bịnh háo thắng. Quan Vân Trường theo phò anh mình là Lưu Bị trọn cả cuộc đời đến lúc nhắm mắt xuôi tay  mà không lập nên nhà Thục cho đàng hoàng tử tế, đó là trí lực  của kẻ kém tài. Đã vậy ông ta còn bị Lã Mông nắm và khai thác điểm yếu bày kế chiếm thành để rồi bị bắt và chết thảm, đến nỗi thân hình một nơi, thủ cấp một nẻo, đó là bịnh chủ quan khinh địch! Một kẻ như vậy có đáng cho chúng ta tôn thờ hay không?
Hiếu im lặng, thầm phục những nhận xét tinh tế của Nhành.
- Trần Quốc Tuấn, mẹ bị cướp để dâng cho vua. Trần Liễu uất ức quá mà đổ bịnh. Trước khi chết có dặn con trai là Trần Quốc Tuấn phải trả thù nhà. Trong vô vàn nỗi nhục thì cái nhục bị cướp mẹ, cướp vợ là cái nhục ghê gớm nhứt , đau khổ nhứt của kẻ biết cầm gươm! Thêm vào đó chữ hiếu đè nặng trên vai. Vậy mà ông đã gạt thù nhà sang một bên để báo đền nợ nước. Đích thân ông phải hạ mình nấu nước thơm tắm cho thượng tướng Trần Quang Khải để hòa giải mối bất đồng giữa hai vị tướng. Ông đã chỉ huy đại quân ba lần đánh thắng quân Nguyên thiện chiến nhứt, hung hãn nhứt... Đội quân đã từng giày nát cả xứ Tàu và hai phần ba châu Âu! Khi đã nắm trọn binh quyền trong tay, một lần ông vờ hỏi con là Hưng Vũ Vương:- Người xưa có cả thiên hạ để truyền cho con cháu, con nghĩ thế nào? Hưng Vũ Vương trả lời:- Dẫu khác họ cũng còn không nên, huống chi là cùng một họ! Hưng Đạo Vương ngầm cho là phải. Rồi Ông đem chuyện này hỏi người con thứ là Hưng Nhượng Vương Quốc Tảng. Quốc Tảng thưa:- Tống Thái Tổ [/link]vốn là ông lão làm ruộng, đã thừa cơ dấy vận nên có được thiên hạ. Hưng Đạo Vương bèn rút gươm kể tội :- Tên loạn thần từ đứa con bất hiếu mà ra! Và định giết Quốc Tảng. Hưng Vũ Vương hay tin, vội chạy tới khóc lóc xin chịu tội thay, Quốc Tuấn mới tha. Bèn đuổi Quốc Tảng. Và dặn Hưng Vũ Vương:- Sau khi ta chết , đậy nắp quan tài rồi mới cho Quốc Tảng vào viếng!. Về già đi đứng khó khăn nên ông phải dùng gậy. Chiếc gậy có đầu sắt bịt nhọn cho dễ chống. Nghe những lời dị nghị ông lập tức tháo bỏ đầu sắt đó đi để thể hiện tấm lòng trung trinh tiết liệt! Vậy thì nhân, lể, nghĩa, trí, tín của đức Thánh Trần có thua kém ông Vân Trường bên nhà Thục không, chị Hiếu?
Hiếu gật đồng tán đồng. Nhành nói:
- Vậy tại sao ta lại không tôn thờ phượng vị tướng tài năng lỗi lạc  ngay tại quê hương xứ sở của chính chúng ta mà lại đi vay mượn kẻ kém tài kém đức ở xứ người!  Phải chăng đây là một sự tôn sùng mù quáng.
Kể đến đây bất giác Nhành nhớ lại chuyện cũ cách đây đã lâu. Cũng như những người đàn ông khác, ba cô cũng thờ Quan Công một cách trịnh trọng trên tran thờ. Mỗi tối đốt nhang dòm thấy ông mặt đỏ râu dài ngồi chễm chệ là cô thấy ghét nhưng phải ngậm miệng làm thinh. Một lần nhà tổ chức đám giỗ có người tặng một miếng đùi trâu. Ba thèm thịt trâu nhưng không dám ăn vì sợ bị Ông vật! Cuối năm ba biểu cô mang Ông xuống tắm. Nhân cơ hội này cô làm bộ trợt tay làm bể! Thế là Ông bị tan tành thành từng mảnh vụn! Giận quá ba quất cô mấy roi vì cái tội con gái lớn đầu mà vô ý vô tứ! Bị đánh đau mà trong bụng nở từng khúc ruột!. Từ đó, ba thôi không thờ cái lão mặt đỏ râu dài đó nữa…
Ngân lắc đầu thán phục, nói:
- Nghe chị Nhành nói chuyện nghe mà bắt mê! Nếu chị theo ngành sử, có lẽ, sẽ trở thành nhà sử học có tiếng tăm cũng nên. Trò chuyện với chị, em vỡ lẽ ra nhiều vấn đề mà trước đây còn ngờ ngợ.
Bị rà trúng đài, Nhành nói tía lia:
- Không những thế, Cha Ông chúng ta còn vay mượn luôn những nhân vật hư cấu kể cả tên triều đại, tên làng, tên sông, thậm chí cả trang phục…bên xứ người. Tại sao lại là sông “ Tiền Đường “ mà không là con “ sông Hương ? “ Tui dám cá với mọi người là con sông Hương của ta còn đẹp hơn gấp vạn lần dòng Tiền Đường bên xứ Tàu. Tại sao phải là năm Gia Tỉnh triều Minh mà không là niên hiệu Thuận Thiên,  Lê Thái Tổ, vị vua anh hùng đánh đuổi quân Minh chạy có cờ về đất Bắc! Tại sao lại là Vương Thúy Kiều mà không là một cô tiểu thơ nào đó có cái tên rất Việt Nam bắt đầu từ Nguyễn Thị…Tại sao? Tại sao? Đất nước chúng ta thiếu gì cảnh đẹp, người xinh, anh hùng đâu đâu cũng có  thì hà cớ gì mà phải mất công đi vay đi mượn núi sông, nhân vật xứ người cho mệt xác, mệt tâm! Phải chăng đây là sai lầm lớn nhứt trong toàn bộ lịch sử  văn học nước nhà.
Nghe Nhành nói chắc tới sáng! Ngân  chuồn vội  gác. Vừa lúc có tiếng kêu cửa:
- Trang ơi, anh, Thật đây.
Tiếng Thật nghe ai oán, não nùng như tiếng chim lẻ bạn  khiến ai cũng chạnh lòng. Hiếu định mở cửa nhưng Nhành đã kéo tay lại. Trong cảnh ngộ éo le này tốt nhứt hai người không nên gặp nhau.
Huệ từ trên ban công nói trệu trạo như đang nhai cái lưỡi của mình:
- Trang đi làm rồi anh Thật ơi, mai hãy đến.
- Xin các người đừng giấu tôi nữa. Trang ơi, tại sao em không chịu gặp anh?
           Trang nằm yên như xác chết liệm trong quan tài, gương mặt tạc bằng đá
không gợn một chút cảm xúc. Thật vẫn tiếp tục rền rĩ  như người hấp hối đang trăn trối những lời cuối cùng:
- Hãy cho anh gặp em một lần, một lần thôi Trang. Em có biết anh đau khổ đến thế nào khi mỗi ngày trôi  qua mà không nhìn thấy được mặt em, cuộc sống của anh trở nên sáo rỗng, vô nghĩa khi không có em bên cạnh, anh sống mà như người đã chết!
Thật nói tắc nghẹn, tiếng được tiếng mất . Ngân thấy bất nhẫn, mấy lần định mở cửa nhưng đều bị cản lại. Huệ nói:
- Không ngờ lão Thật mọi khi nói lúng búng như ngậm bồ hòn vậy mà khi thất tình thì xuất khẩu thành thơ! Chà ú ớ phen này bỏ nghề thợ hồ trở thành nhà thơ nổi tiếng cũng chưa biết chừng!
Nhành, mắt sòng sọc:
- Đùa giỡn cũng tùy lúc bạ đâu nói đó là đứa vô duyên!
Huệ xị mặt. Ngồi xuống bên cạnh Trang. Dưới sân Thật bỗng gào lên:
- Nếu không gặp được em, anh nhứt quyết không về!
Gần ba giờ sáng Huệ thức giấc đi vệ sinh, thấy Trang đang nép bên cửa nhìn xuống. Dưới sân Thật đang ngồi chùm hum trên cục gạch. Bên cạnh là vô số mẫu tàn thuốc lá vương vãi. Huệ giựt mình thốt lên:
- Trời ơi, ảnh ngồi cả đêm!
Trang im lặng gật đầu, đôi mắt ẩn chứa nỗi đau rên xiết. Huệ nói:
- Hay là mày xuống gặp ảnh một chút, nhìn tội quá!
- Không thể nào! – Trang lắc đầu :- Không thể nào!
- Thôi, để tao xuống dưới kêu ảnh về nghỉ ngơi để còn lấy sức ngày mai đi làm nữa.
Huệ chạy xuống. Vừa hé cửa thì cũng vừa lúc đội dân phòng đi tuần tra  đang quẹo vô hẻm. Một người có lẽ là đội trưởng, hất hàm hỏi một tràng dài như súng bắn liên thanh:
- Anh là ai? Sao đêm hôm khuya khoắt lại ngồi ở đây? Chiếc xe đạp này ở đâu ra? Giấy tờ tùy thân đâu?
Thật nói:
- Tôi chờ người yêu!
- Người yêu của anh đâu?
Thật hất hàm lên trên gác, nói cộc lốc:
- Trển!
- Nhảm nhí! Ai lại chờ đón người yêu vào lúc gà gáy canh ba. Họa may con nít mới tin lời của anh. Anh đang rình ăn trộm phải không?
- Ừ, ăn trộm! – Thật khêu khích:- Các người thích thì bắt tôi đi.
Thấy chuyện có chiều hướng phức tạp, Huệ  đẩy cửa chạy ra giải thích . Phải mất vài  phút người ta mới vỡ lẽ đầu đuôi câu chuyện. Ông đội trưởng túm lấy cổ áo Thật văng tục:
          - Mẹ nó! Làm mình cứ tưởng bắt được tên trộm gộc. Tình ái nhăng nhít bỏ mẹ!
Họ lôi Thật cùng chiếc xe đạp ném ra đầu hẻm.

CHƯƠNG 33

Chiếc ô tô đời mới bốn chỗ ngồi đổ xịch trước quán cà phê cách chốt đèn giao thông ngay ngã tư chừng mươi mét. Người đàn ông điều khiển xe trạc ngoài bốn mươi tuổi có gương mặt sáng sủa, thông minh, tóc chải dợn sóng, cặp kính cận năm độ  gắn chặt trên sống mũi làm tôn thêm vẻ trí thức lịch lãm. Người đàn bà ngồi phía sau kém chồng chừng vài tuổi , mặc chiếc áo dài nhung màu tím  có thêu hình phong cảnh, tóc vấn cao quý phái. Trên cổ đeo chiếc vòng kiềng bằng vàng mười tám bự cỡ ngón út.  Gương mặt đẹp, nghiêm nghị được trát một lớp phấn dày. Cặp môi mỏng dính thoa son đỏ tươi có vẻ  không phù hợp với lứa tuổi của bà.
Vụ từ trong quán bước ra, gật đầu cười cầu tài. Người đàn bà nghiêng mình mở cửa xe. Nhanh như  sóc,Vụ chun vô, ngồi xuống bên cạnh. Người đàn ông mắt nhìn vào kiếng chiếu hậu, hỏi:
- Bây giờ ta đi đâu?
Người vợ coi đồng hồ rồi nói:
- Còn sớm. Hay là kiếm một chỗ kín đáo dùng điểm tâm rồi bàn chuyện luôn thể.
Người đàn ông gật đầu. Đánh xe vòng vòng qua mấy ngã tư, cuối cùng dừng lại trước quán ăn xinh xắn, nằm nép mình kín đáo dưới tán cây tùng. Sau khi kêu mấy món, người đàn bà tỏ vẻ nôn nóng vào luôn câu chuyện:
- Chuyện chú nói với vợ chồng tôi tiến triển tới đâu rồi?
Vụ xé bánh mỳ cho vào miệng nhai ngấu nghiến, nói:
- Tốt thôi. Thằng em mà ra tay  thì anh chị cứ yên tâm!
Người đàn bà cựa mình trên ghế, tỏ vẻ kích động:
- Cái tánh xuê xoa của chú, tôi không yên lòng chút nào. Trước tiên, tôi muốn biết vài nét về cái cô gì gì đó..
- Trang! Anh chị muốn biết về điểm nào?
- Tất cả!
- Được thôi! – Vụ nhịp nhịp đầu ngón tay lên mặt bàn :- Một con nhà quê rặt một trăm phần trăm, không phết phẩy chút nào, tuy đã lên thành phố gần năm năm nhưng con nhỏ đó vẫn giữ nguyên cái chân quê vốn có, từ cách ăn mặc, đi đứng thậm chí cái tật nói ngọng “ rờ “ thành “ gờ “ vẫn i xì không thay đổi..
- Cưa sừng làm nghé đó chú Vụ ơi! Lơ tơ mơ coi chừng bị xỏ mũi.
Vụ ngả người vào thành ghế tựa, cười ha hả:
- Đầu tui có sạn bự chà bá, dụ ai thì dễ chớ dụ được tui hơi khó đó. Nói không phải khoe, con ruồi bay qua tui còn biết con nào đực, con nào cái nữa là. Về chuyện này, tui xin lấy cái đầu của mình ra bảo đảm với hai vị, được chưa.
Nét mặt người đàn bà nhẹ hẫng. Bà ta day mặt về phía chồng khẽ gật gù mấy cái, rồi quay sang Vụ:
- Cứ tạm tin như thế.  Chú nói tiếp đi!  - Người đàn bà nói như ra lịnh.
- Hoàn cảnh con nhỏ đó vô cùng bi đát, nợ nần tứ văng không hy vọng trả nổi..
- Chuyện đó chú không cần nói chúng tôi cũng rõ như lòng bàn tay. Nếu tiền bạc dư dả  thì chẳng ai lại làm chuyện dại dột như vầy. Điều tôi quan tâm là tư cách và hình thức của cô ta.
- Xinh đẹp. Nết na. Tuy mới tiếp xúc có một lần nhưng cô ta đã tạo cho tôi ấn tượng rất tốt.
Từ đầu người đàn ông chỉ ngồi theo dõi câu chuyện qua làn khói thuốc mờ đục, bỗng lên tiếng:
- Chú nên biết, đây là một việc hết sức tế nhị, xét về đạo lý và luật pháp đều không ổn. Chúng tôi  là những người có vị trí trong xã hội nếu để mọi việc đổ bể  thì uy tín, danh dự  cũng đi tong. Tôi lo gặp phải người không đứng đắn thì mệt lắm.
Người vợ gật đầu tán đồng ý kiến của chồng và nói thêm:
- Nhìn chung đám dân nghèo hạ tiện đều có chung một chứng bệnh là ham tiền, họ sẵn sàng giở mọi thủ đoạn bẩn thỉu để đạt được mục đích. Nếu không đáp ứng đầy đủ lòng tham vô đáy của họ thì họ làm lớn chuyện. Việc này chắc chú rõ hơn chúng tôi.
- Ừ, thiên hạ ở đâu mà không có người tốt, kẻ xấu – Vụ gật đầu:- Tui đã từng chứng kiến vài vụ làm tiền một cách trắng trợn. Không đưa thêm tiền thì họ nhất định không chịu giao con lại còn  dọa sẽ đưa lên mặt báo. Đối với bọn tráo trở đó, cách tốt nhứt là dùng luật rừng mới trị được. Tôi đã từng ra tay và kết quả không đến nỗi tồi. – Vụ vung tay như lưỡi dao chém mạnh vào không khí.
Người đàn ông thốt lên:
- Đừng làm vậy! - Tôi không đồng ý việc dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Không khéo bị lôi thôi với tòa án thì mệt lắm.
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của người đàn ông, Vụ toét miệng cười để lộ hàm răng đóng bợn:
- Đấy chỉ là hạ sách bất đắc dĩ mà thôi. Để hai vị yên tâm, tui sẽ làm bản cam kết chỉ nhận tiền đúng theo hợp đồng, nếu có gì trục trặc tui sẽ tự lo liệu theo cách riêng của mình. Anh chị là những người có học cứ đụng đến pháp luật là sợ té đái! Đối với những người như tui, luật giang hồ còn cao hơn cả luật của nhà nước!
Người đàn bà nói:
- Vậy thì ta cứ theo cách đó mà làm. Nhưng tôi nói trước, anh không được lôi chúng tôi vô cuộc.
Đoạn người đàn bà thờ dài thườn thượt:
- Cũng vì muốn có một đứa con để nối dõi tông đường mà chúng tôi phải khổ sở như vầy. Cầu trời cho mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Người đàn ông vò nát gói thuốc, ném xuống gầm bàn, định gọi nhân viên phục vụ mang gói khác thì bà vợ nói:
- Anh hút ít thôi, ho sù sụ cả đêm mà cứ hút! – Đoạn chị ta nhướng mắt về phía Vụ, nói:- Chú tả chi tiết  hình thức cổ có được hôn?
- Tuyệt! Không chê vào đâu được – Vụ trả lời, mắt liếc về phía người đàn ông một cách ngụ ý:- Tóc dài, da trắng như bông bưởi, gương mặt thánh thiện như đức Mẹ ở nhà thờ và đặc biệt vẫn còn là trinh nữ!
- Cổ có thông minh không? – Người vợ hỏi Vụ.
- Tôi không biết, nhưng nhìn mặt mũi cũng sáng láng lắm.
- Anh nói sao, tôi nghe vậy. Phải nhìn tận mặt mới tin. Tôi lo,  đẻ ra đứa con mặt mũi tối hù như đêm ba mươi,  chắc tôi chết mất.
Vụ coi đồng hồ rồi nói:
- Bây giờ là bảy giờ mười lăm phút. Còn bốn mươi lăm phút nữa mới đến giờ hẹn. Chỗ cô Trang  ở là xóm lao động nghèo, toàn là dân ba trợn chuyện nhỏ bằng cây kim cả xóm cũng biết, anh chị không nên quá phô trương dễ bị người ta để ý. Theo tui , hai vị nên ăn mặc dân dã và đi bằng xe taxi  sau đó đi bộ vào tránh gây ồn ào, không tốt.

CHƯƠNG 34


Đúng bảy giờ rưởi là giờ lên lớp nhưng kim đồng đã chỉ tám giờ thiếu mười lăm mà vẫn chưa thấy thầy Trình xuất hiện, cả lớp chộn rộn như đàn ong vỡ tổ. Mấy ngày đầu chưa ổn định lớp, ông Trình lại bận rộn chuyện vợ con, chuyện bồ nhí nên lịch học liên tục bị xáo trộn. Lúc sớm lúc muộn, hôm chẵn, hôm lẻ chẳng biết đâu mà lần. Không ngờ cái nghề buôn nước mắt mạt hạng lại có nhiều cô chạy theo  “ xin chết ! “ . Thế mới biết có tiền là có tất cả!. Bị học trò phản ứng, Thầy Trình cười hề hề,  hứa chắn chắc như đinh đóng cột trễ nhứt là cuối tuần này sẽ đưa vào nề nếp. Huệ ngồi gần cửa sổ, giở bài ra lẩm nhẩm. Đầu tiết học,  thầy Trình sẽ kiểm tra lại bài cũ. Đêm qua tranh thủ lúc mọi người ngủ say, Huệ len lén lấy tập vở ra học nhưng chỉ thuộc được mấy hàng thì mắt bỗng dính chặt lại, mở không lên,  ngủ quên lúc nào không hay. Buổi sáng thức dậy thấy cuốn tập nằm lăn lóc trên sàn gác Huệ sợ điếng người. May mà chưa ai kịp đọc bên trong ghi những gì. Nếu không, chẳng biết phải ăn nói làm sao. Huệ suy nghĩ. Tất nhiên chuyện của cô sớm muộn rồi mọi người cũng biết. Đã mấy lần Huệ muốn lên tiếng nhưng thấy chưa phải lúc nên đành im lặng  chờ tới khi đi làm rồi hẳn hay. Trong nhà Huệ sợ nhứt là chị Nhành. Nhành hay kích bác người khác và có tật giỡn nhây. Chuyện xưa từ đời tám hoánh, Nhành vẫn ghim trong bụng, chờ dịp là đem ra châm chích như ong.  Mà chị Nhành có hơn gì mình đâu.  Nhậu nhẹt với bọn đàn ông sàm sỡ cũng gọi là một nghề sao? Nếu đem so sánh thiệt hơn thì việc khóc mướn của cô còn ngay ngắn, tử tế hơn gấp vạn lần! Đám cưới, người ta còn mướn diễn viên hài đến làm trò cười giúp vui thì chuyện thuê người khóc trong đám ma cho ra đám thì có gì là sai quấy. Huệ bỗng nhớ đến Trang, nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của người sắp chết, nhớ đến giọng nói lạnh lùng, thê thảm như phát ra từ đáy mồ. Đêm qua nằm kế bên, người  Trang toát ra toàn hơi lạnh như xác chết! Phải rồi, Trang đã chết, chết mà mắt vẫn mở, tim vẫn đập và nhịp thở vẫn đều đều..Ngày xưa Nội đã từng nói với Huệ rằng, trên đời có những người đang sống mà như đã chết. Mắt họ vẫn mở mà không nhìn thấy gì, tim họ vẫn đập nhưng là trái tim đã chết! Lúc ấy, cô đã nói,  Nội không biết chữ mà nói cứ như nhà hiền triết khó hiểu quá!. Nội biểu, lớn lên con sẽ hiểu. Đời sẽ dạy con!
- Chào bạn!
Âm thanh chói tai cắt đứt suy nghĩ của Huệ. Cô ngẩng mặt lên và bắt gặp một gương mặt dài ngoằng, lốm đốm tàn nhang, cặp môi dày, đen như da trâu hé ra để lộ cái răng cửa bị gãy phân nửa. Đó là anh chàng sinh viên khoa luật.
- Chào bạn! – Huệ đáp lại nhát gừng.
- Tôi ngồi bên cạnh được không? – Miệng nói nhưng cặp mông lép của anh ta đã đặt xuống ghế rồi.
Huệ cười thầm trước cách nói năng kiểu cách của anh ta.
Anh chàng sinh viên đưa tay vò vò mái tóc rối bù, toét miệng cười giới thiệu:
- Tôi tên Tiền nhưng trong túi chẳng lúc nào có đến một xu để bơm xe đạp. Nhà tôi nghèo nên ba tôi đặt tên kêu leng keng để trả thù đời. Anh trai tôi tên Vàng, em gái tôi tên Bạc và cậu em út có cái tên mới oai làm sao, Huệ biết ba tôi đặt cho nó tên gì không? Nguyễn Kim Cương! Mọi người cứ nói giỡn chơi, cả nhà tôi mà xúm lại là có thể mở được tiệm kim hoàng!. Ông cán bộ phụ trách xóa đói giảm nghèo xã cứ mỉa mai , toàn là Vàng, Bạc , Tiền, Kim Cương mà tháng nào cũng vác đơn xin trợ cấp!
Nói xong Tiền tự ban thưởng cho mình một tràng cười khoái trá. Huệ cũng cười trước trò bông đùa có duyên của Tiền, cô nói năng mạnh miệng hơn:
- Có khi ba anh dự đoán đúng đó, trở thành luật sư tha hồ hốt bạc. Anh theo cái nghề làm con thiên hạ này để làm chi cho cực?
Tiền nhăn mặt, đưa tay bứt mấy cọng lông thò lò trong lỗ mũi:
- Coi vậy chớ hổng phải vậy đâu! Cái nghề cãi lộn coi vậy cũng trần ai khoai củ lắm.
- Thì có sao đâu!  Cãi lộn mà đẻ ra tiền sướng thấy bà!
- Bộ Huệ cứ nghĩ hễ anh nào ra trường cũng có cơ hội trở thành luật sư hả? – Tiền nói trã trẹt [link=http://diendan.vnthuquan.net/#_ftn1], mặt đỏ bừng:-  Luật sư là người phải có kiến thức sâu rộng, giỏi viết lách, tài hùng biện và nhứt là phải có người đỡ đầu. Muốn trở thành luật sư  tập sự phải chi năm chục triệu thiếu một xu thì đừng hòng nhá. Thầy giáo bộ môn của tôi đã đúc kết “ bài học xương máu “, muốn thành công ở thời buổi này mỗi người cần thuộc nằm lòng chân lý “ nhứt thân nhì thế “ , nếu không, hầu bao của các bạn  phải thật rủng rỉnh bởi vì  “ đa kim ngân phá luật lệ “ . Tôi chẳng có gì cả ngoài hai bàn tay trắng và đó chính là lý do tôi ghi danh theo học lớp này. Còn Huệ?
Huệ im lặng, nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
- Tui cũng như anh thôi.
Tiền nói như  reo:
- Vậy là cùng cảnh ngộ rồi, đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu! Tại sao chúng ta không kết bạn với nhau nhỉ?
À thì ra mục đích cuối cùng của anh chàng láu cá  này là muốn tán tỉnh mình đây mà, Huệ nghĩ thầm.
- Tui có nhiều bạn lắm rồi nên thấy  không cần thiết có thêm nữa.
- Ồ sao lại như vậy nhỉ.  Thế gian này đầy rẫy những xảo trá, lọc lừa thêm bạn bớt thù là điều mà tất cả mọi người luôn hướng tới cớ sao Huệ lại từ chối?.
- Anh nói trật rồi. Tui đã rút ra bài học cuộc đời, những người  sau khi không còn bạn bè  với nhau nữa đều trở thành kẻ thù, thậm chí kẻ thù không đội trời chung nữa là đàng khác. Vậy càng ít bè bạn thì càng ít kẻ thù.
Tiền giơ hai tay đầu hàng:
- Huệ nói năng y hệt bà luật sư! Nhưng dù sao đi nữa tôi cũng quyết chí kết bạn với Huệ. Hãy chờ coi!
Im lặng một lúc, Tiền tiếp tục tán dương:
- Mấy ông nhà văn nói rằng, phụ nữ đẹp nhứt là lúc cười, từ lâu tôi vẫn tin như vậy, nhưng kể từ hôm nhìn thấy Huệ khóc, tôi mới hiểu rằng khi phụ nữ khóc còn duyên dáng, đáng yêu hơn! Có thể nhận định của tôi là chưa hoàn toàn đúng với tất cả nhưng chắc chắn chính xác với trường hợp của Huệ. Huệ thật rực rỡ, thật kiều diễm mỗi khi rớt nước mắt!
Huệ cười ngất:
- Thôi, nịnh đầm như thế là đủ lắm rồi! Khóc mà đẹp cái nỗi gì.
Tiền định tiếp tục bài ca “ cá sống vì nước “ thì  thầy Trình từ ngoài xồng xộc bước vô, ông ta gấp  đến nỗi làm rớt  mấy tờ giáo trình dạy khóc  ngay lối ra vào mà không hay.
- Xin chào các bạn! Tiết học hôm nay chúng ta sẽ làm quen với kiểu khóc thứ ba trong toàn bộ mười hai kiểu mà tôi đã giới thiệu các bạn trong các buổi học vừa qua. Đây là kiểu khóc không tốn nhiều nước mắt nhưng phải vận dụng toàn bộ cơ mặt kết hợp với cơ bụng. Tôi đề nghị tất cả tập trung xem tôi khóc mẫu sau đó lần lượt từng người sẽ thực hành. Vì thời gian trên lớp có hạn, tôi đề nghị các bạn về nhà nên tranh thủ lúc rảnh rỗi tập khóc nhiều hơn, có vậy mới kịp chạy đua với thời gian. Các bạn biết rồi, thời giờ là tiền bạc!
Tiền giơ cánh tay xương xẩu lên và nói:
- Thưa thầy, khóc không có người hướng dẫn rất khó.
- Tôi ghét cay ghét đắng  những kẻ chỉ biết kêu ca! Khó khăn thì phải biết cách khắc phục. Bất kỳ việc gì cũng ỷ lại giáo viên hướng dẫn thì bao giờ mới ra nghề? Có nhiều người khi ở trong lớp  không tập trung nghe giảng mà chỉ lo ve gái, hẹn hò đàn đúm, tới khi kiểm tra thì ngơ ngơ ngác ngác như bò đội nón! Tôi nhận tiền thù lao của các bạn thì phải dạy hết mình, moi gan, móc ruột ra mà dạy, có bao nhiêu tôi dạy tất không giấu giếm. Các bạn cũng phải biết quý trọng đồng tiền của mình. Tiền là tiên là Phật phải đặt lên tran thờ, không ai lại quăng vô sọt rác!
Cả lớp hướng về anh sinh viên khoa luật cười ầm lên. Thầy Trình nói tiếp:
- Cứ nhìn vô kiếng mà khóc. Khi nào các bạn cảm thấy hài lòng với bản thân mình là được, hiểu chưa? Đề nghị tất cả tập trung xem tôi khóc mẫu. Cô mặc áo xanh nhả kẹo sing gum ra đi!

CHƯƠNG 35


Gần tới giờ hẹn, trong bụng Trang như có lửa. Sáng nay, cô dậy sớm tắm rửa sạch sẽ, chải chuốt gọn gàng rồi bận bộ đồ vía cất kỹ dưới đáy rương từ tháng sáu năm ngoái còn sực mùi long não. Sau đó Trang cầm chổi quét nhà. Cô quét đi, quét lại mấy lần mà vẫn thấy cát. Quét xong, cô ngồi yên trên ghế suy nghĩ mông lung, trống ngực đập thình thịch. Rồi cô đứng dậy, đi đi lại lại trong căn nhà chật chội. Cặp mắt dán chặt lên chiếc đồng hồ điện tử treo tường lòng dạ bồn chồn không yên. Khi đi qua tấm kiếng lớn bắc trên vách, cô đứng lại ngắm nghía hồi lâu rồi giựt mình phát hoảng. Chỉ một đêm mất ngủ mà da mặt cô xanh tái, đôi mắt trõm lơ thâm quầng. Chết! Mặt mũi như ma xó ai mà thèm! Nghĩ vậy, cô vội chạy lên gác, lay Nhành dậy hỏi mượn hộp trang điểm.
Nhành nói mơ màng:
- Ở trong tủ!
Trang cầm hộp trang điểm, loay hoay hoài mà không biết phải làm gì. Cuối cùng cô đành phải cầu cứu Nhành lần nữa:
- Chị Nhành ơi giúp em với, em không biết làm mặt.
Nhành nhăn nhó, nhìn Trang cằn nhằn:
- Sao cứ quấy rầy hoài vậy? Để yên cho tao ngủ!
Miệng nói vậy nhưng Nhành cũng ngồi dậy giúp cô trang điểm. Trang nói:
- Chị làm phơn phớt thôi.
- Ừa – Nhành gật đầu nói :- Sao mày run vậy? Làm như con dâu ra mắt mẹ chồng!
Trang thật thà:
- Chỉ sợ người ta chê  xấu không chịu em biết lấy tiền đâu mà trả nợ.
Nhành thở dài, lấy cây viết chì kẽ mắt kẽ vài đường lên cặp chân mày cong vút:
- Khổ thân em tui!
Trang thoáng buồn, im lặng. Nhành hỏi:
- Có xịt dầu thơm hôn?
Trang lắc đầu:
- Thôi chị à, em sợ người ta chê là đồ xí xọn.
Đoạn Trang nhìn thẳng vào mắt Nhành nói:
- Sao em run quá! Chị coi, em mặc bộ đồ này có già lắm hôn? Không được thì nói để em thay bộ khác, mà em có bộ nào coi ra hồn đâu mà thay với đổi!
Ngân từ nhà tắm bước lên, nhìn thấy Trang gật đầu khen:
- Trang đẹp quá! Đẹp như là công chúa sắp ra mắt hoàng tử!
Nói xong, Ngân biết hớ liền ngậm miệng im re.  Nhành liếc về phía Ngân có ý trách rồi xây mặt nhìn Trang, hỏi:
- Mày biết mặt người ta chưa?
- Chưa – Trang lắc đầu:- Chỉ nghe sơ sơ, người đó trạc tuổi trung niên, học vị tiến sĩ. Dù sao, gặp được người có học thức đàng hoàng, em cũng đỡ lo.  Em ăn nói dở lắm, có gì,  mấy chị nói phụ giùm em một tiếng, nghen.
Mấy chị em dòm nhau im lặng và thở dài. Ngoài đầu hẻm một chiếc xe đạp bán bánh mì đi ngang qua. Chiếc loa sắt treo trên xe phát ra những âm thanh chói tai:” Bánh mỳ Sài Gòn đặc biệt thơm ngon, bánh mỳ Sài Gòn một ngàn, một ổ..”
Trang đi nấu nước đặng pha trà mời khách. Cô run đến đỗi không sao nhúm được bếp. Nhành ngồi chong ngóc ngay lối lên xuống cầu thang miệng liên tục gầm gừ như cọp. Nước sôi, Trang bỏ một nhúm trà khô vô cái bình sứt vòi rồi bắt đầu rót nước. Thấy Trang căng thẳng quá sợ bị phỏng, Ngân giành làm thay. Trang hỏi Nhành có cần phải mua bánh trái gì không, tiếp khách đặc biệt mà chỉ có nước trà lợt thấy kỳ kỳ. Ngân dợm chạy ra đầu hẻm mua ít bánh, Nhành kêu giựt lại, nói như thét:
- Có nước là tốt lắm rồi! Đãi đằng  bọn nhà giàu đó chẳng  thà cho chó sướng hơn!
Thấy Nhành dữ tợn, Trang lo lắng:
- Chị Nhành thương em thì đừng có quậy! Em lạy chị!
Nhành rướm nước mắt:
- Chẳng thà mắt tao bị đui, tai tao bị điếc! Tai nghe, mắt thấy làm sao chịu nổi. Trời ơi!
Trang khóc như mưa làm lớp phấn trang điểm bị tróc lỗ chỗ trông như bị lang ben. Đứt ruột, Nhành hứa sẽ không làm lớn chuyện rồi lấy hộp trang điểm làm mặt
lại cho Trang. Sau đó mấy chị em ngồi chòm nhom không ai nói với ai một lời, chốc chốc lại coi đồng hồ.
Nhành lấy hơi lên:
- Tử tội ra pháp trường cũng không căng thẳng như vầy! – Đoạn Nhành nhìn Trang nheo mắt mấy cái:- Vái Thần tài, Thổ địa cho buổi “ coi mắt “ này không thành, tui xin cúng nải chuối.
Giọng Trang run rẩy:
- Chị đừng ăn mắm ăn muối! Người ta mà không chịu, chắc em nhảy xuống sông tự tử. Bộ chị khoái em chết lắm sao?

Đúng tám giờ sáng không xê xích một phút. Vừa nghe tiếng chưn người bước vô hẻm, Trang lật đật chạy ngược trở vô bếp, len lén nhìn qua khe hở tấm ván ép cong queo  ngăn cách gian trước với gian sau . Thấy người đàn ông ốm nhom ốm nhách vừa đen vừa dơ xuất hiện ngay cua quẹo, Nhành xây mặt về phía Trang hỏi:
- Thằng cha đó hả?
Trang lắc đầu:
- Không phải, người giới thiệu. 
Nhành thở phì phì:
- Cha này có cáp tiền tỉ, tao cũng lạy. Người không ra người, ngợm không ra ngợm!.
Theo sau Vụ là hai người, một nam , một nữ ăn bận sang trọng. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía người đàn ông cao dong dỏng, dáng vẻ lịch lãm. Mái tóc bồng chải xước về phía sau nom giống đạo diễn sân khấu hơn là nhà khoa học. Cặp kiếng cận dính chặt trên sống mũi làm tôn thêm thông minh, sáng sủa.
Ngân nói:
- Coi cũng được.
Nhành lập tức gạt ngang:
- Được gì! Đó chẳng qua là vẻ hào nhoáng, giả tạo bề ngoài. Loại người này, tao còn lạ gì nữa. Đời đã dạy tao, những kẻ có học đều là những tên xấu xa bỉ ổi,  nếu không, họ đã chẳng làm cái việc tán tận lương tâm!
Dòm vẻ mặt ham gây của Nhành, Trang nhắc lại đề nghị lúc nãy.
Nhành nói:
- Ừa, tao hứa nhưng phải còn xem thái độ của họ như thế nào.
Trang ấn đầu móng tay vô lưng Ngân , nói nhỏ:
- Có gì xảy ra, nhờ chị can giùm. Tánh chị Nhành nóng như Trương Phi!
Ngân ngó sang Nhành rồi kín đáo gật đầu. Người đàn bà đi cạnh chồng tuổi ngót nghét tứ tuần. Đàng sau gương mặt đẹp trát một lớp phấn dày vẫn phảng phất nỗi đau truyền kiếp. Ba vị khách dừng lại trước ngôi nhà mở toang cánh cửa. Trong khi cặp vợ chồng sang trọng đang lóng ngóng ngó quanh ngôi nhà, thì Vụ dấn lên một bước rồi đằng hắng mấy cái.
Nhành dợm bước ra thì Ngân đã nhanh chưn hơn. Trang cứ lấp ló sau bếp, run đến muốn xỉu.
Ngân trải chiếu ra giữa nhà, nhìn khách cười xã giao:
- Nhà nhỏ chật chội không có bàn ghế, anh chị ngồi tạm lên chiếu vậy.
Người đàn bà nhìn Ngân chằm chằm rồi liếc mắt sang nhìn Vụ. Vụ hiểu ý, kề sát lỗ tai:
- Không phải cô này.
- Cô này coi được. Sáng sủa. Cao ráo.
Đoạn anh ta ngước mắt nhìn quanh quất, nói trổng:
- Trang đâu rồi?
- Đang đang pha trà. Trang ơi, ra tiếp khách đi. – Giọng Ngân méo mó, run rẩy đến đỗi cô không nhận ra tiếng của mình.
Nhành cùng Trang từ dưới bếp bước lên. Mặt Nhành hằm hằm  và nặng trịch như đeo chì. Trên tay Trang là khay trà nghi ngút khói. Cô rót nước mời khách mà thân hình cứ lắc lư như con lật đật.
Vụ nhanh nhẹn giới thiệu:
- Đây là chị Vân, còn kia là  tiến sĩ Khả. Cô Trang. Mọi người hãy làm quen với nhau.
Bà Vân khẽ bấu vào đùi Vụ một cái ngầm ý nhắc nhở đừng đem học vị của chồng nói lung tung không có lợi. Trang khẽ gật đầu chào mọi người, miệng lí nhí nói điều gì đó không ai nghe được.
Bà Vân nhìn Trang bằng cặp mắt xét nét của nhà chăn nuôi chuyên nghiệp đang chọn con giống. Ánh mắt lướt chầm chậm từ mái tóc đen nhánh xuống cặp ngực tròn căng rồi tuột dần xuống bên dưới. Lát sau bà ngửng mắt lên, hỏi:
- Cô bao nhiêu tuổi?
- Dạ hai chục.
- Sanh tháng mấy?
- Tháng sáu, ngày mười hai.
Gương mặt người đàn bà bỗng nhẹ nhõm hẳn ra:
- Tuổi này lại nhằm tháng sáu là rất hợp với chồng tôi, hy vọng sẽ có được một đứa con trai kháu khỉnh. Cô học lớp mấy?
- Dạ đang học dở dang lớp chín thì nghỉ ạ! – Trang nói bằng giọng rè rè, mắt vẫn cúi gầm xuống đất.
Trang cố tình “ nói thách “ thêm hai lớp, thật ra cô chỉ học đến lớp bảy thì nghỉ ngang xương.
Gương mặt bà Vân thoáng thất vọng:
- Có lớp chín thôi sao? Uổng quá. Giá như  tốt nghiệp phổ thông trung học thì hay.
Nhành cảm thấy khó chịu, lập tức chõ mỏ vô:
- Văn hóa thì có dính dáng gì đến chuyện này?
- Sao lại không? – Bà Vân trề môi nói:- Học thức của người mẹ cũng là yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến thể chất, tư duy của trẻ.
Ông Khả liếc mắt về phía vợ có ý nhắc nhỡ không nên gay gắt như thế. Đoạn, ông Khả kín đáo nhìn Trang. Trang run quá không dám ngửng lên. Mấy ngón tay cứ miết lên chiếu.
Nhành bốp chác:
- Thiên hạ có không ít  người cũng có bằng cấp này, bằng cấp nọ, đừng nói đến con cái mà thậm chí bản thân họ có ra gì đâu! – Nhành chửi xéo.
Người đàn bà khó chịu ra mặt:
- Chuyện đó có thể xảy ra với người khác còn chúng tôi thì không. Chúng tôi bỏ ra một số tiền lớn không phải để nhận về một đứa trẻ dặt dẹo chẳng ra hồn! Cô hiểu chứ?
Nhành ngứa cổ muốn đốp lại nhưng Ngân đã nhéo vào chân Nhành một cái ra hiệu cô đừng tranh cãi nữa.
Bà Vân bóp bóp cánh tay Trang, hỏi:
- Cô có bệnh tật gì không?
Trang trả lời nhũn nhặn:
- Không ạ!
- Còn bà con bên nội, ngoại có ai bị bệnh cùi hủi, tâm thần hay dở dở ương ương  không?
- Không ạ! – Vẫn giọng nhẫn nhục đều đều.
- Cô thông cảm. Tôi phải tìm hiểu thật kỹ để tránh tình huống xấu nhứt có thể xảy ra. Chẳng nói đâu xa, người anh họ của tôi lấy một cô vợ rất thông minh và xinh đẹp chẳng kém gì hoa hậu hoàn vũ nhưng khi đẻ ra đứa con lại bị chứng trì độn. Sau khi tìm hiểu căn nguyên mới  vỡ lẽ bên ngoại có một người cậu đã từng chết ở nhà thương điên!
Trang nói gấp gáp:
- Em không bị bịnh gì, thiệt mà! – Đoạn cô đưa tay lên thề độc:- Em mà nói dối cho xe cán em chết tức thì không kịp thấy mặt người thân!
Nhành muốn tu nhưng quỷ cứ ám! Cục tức chặn ngang cổ không khạc ra có nước phát điên:
- Mày thề ai tin! – Nhành liệng cái nhìn nẩy lửa về phía bà Vân, nói cay nói đắng:- Chẳng giấu gì các người, em tui nó bị điên, vì điên khùng nên nó mới làm cái chuyện ngu ngốc này.
Bà Vân tái mặt. Cặp môi mỏng dánh giật giật liên tục. Ông Khả nắm lấy tay vợ bóp nhẹ ra hiệu phải biết kiềm chế. Vụ liệng mẫu thuốc lá ra sân, nói:
- Chúng ta gặp nhau để bàn công chuyện chớ không phải để đấu khẩu hơn thua. Nếu cứ như vầy đến tết chưa chắc đã xong.
Ông Khả khẽ gật đầu cho là phải. Mắt lại liếc về phía Trang. Trang ngửng lên. Hai ánh mắt chạm vào nhau. Trang lại cúi gầm xuống. Máu dồn tận chưn tóc. Ông Khả mím chặt môi che giấu cảm xúc nhưng cục hầu cứ liên tục di chuyển.
Im lặng. Bầu không khí ngột ngạt như thùng thuốc súng chỉ cần một mồi lửa là nổ tung tức thì. Trang nhìn Nhành bằng ánh mắt van xin, cầu khẩn. Nhành đứng dậy ngó Ngân và Trang, chót chét một hơi:
- Tao đi chợ, ở đây thêm chút xíu có khi trở thành tên sát nhân máu lạnh cũng nên! – Đoạn cô day mặt về phía Khách:- Mấy người cứ tự nhiên trả giá, chọn giống!
Nhành càm ràm trong cổ họng rồi te tét ra hẻm. Mọi người nhìn theo thở phào.
Vụ ngước mắt dòm Ngân hỏi:
- Cái cô vừa rồi chưa chồng phải hôn?
Ngân gật đầu. Vụ nói tiếp:
- Vào cái tuổi này mà chưa chồng con gì thì tánh tình cứ như là bà cụ non!
Bà Vân lại tiếp tục cật vấn:
- Cô có người yêu chưa?
Trang thật thà thú nhận:
- Dạ đã từng có.
- Vậy đâu có được! – Bà Vân nhăn mặt:- Lấy cái gì đảm bảo rằng đứa trẻ sau này là của chúng tôi?
Đoạn bà ta quay sang Vụ, trách:
- Sao chú dám nói với tôi, cổ chưa có người yêu?
Vụ gãi đầu sột sột:
- Ăn nhằm gì! Chỉ cần giám định ADN là con ông chằng, bà chuột  ra tất tật!
- Nếu phải dùng phương cách đó thì nói làm gì. Bộ chú nghĩ  chúng tôi dư dả thời gian và tiền bạc để làm cái chuyện tầm ruồng đó hay sao?
Ông Khả có vẻ ngại nên bỏ ra ngoài hút thuốc. Tụi thằng Giống thằng Nòi con Hai cạo heo đang chơi đá banh ngay khoảng trống trước nhà. Trái banh mủ bị xì lăn ngay chân, ông co chân vít nhẹ về phía chúng. Mắt nhìn ra đầu hẻm nhưng tai ông vẫn theo dõi nội dung cuộc nói chuyện bên trong. Chốc chốc, ông làm như vô tình xây người lại nhìn Trang.
Ngân buộc lòng phải lên tiếng, cô cố giữ bình tĩnh:
- Thưa bà. Tôi nghĩ trong chuyện này điều quan trọng nhứt là phải tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau, nếu bà vẫn giữ thái độ nghi kỵ tôi e rằng chúng ta không thể hợp tác với nhau  được.
Trang nói:
- Em đã từng có người yêu nhưng đã chia tay rồi. Xin bà hãy tin ở em.
Bà Vân nói:                              
- Tôi rào trước đón sau là chuyện bất đắc dĩ, chẳng qua tôi sợ gặp phải cảnh quạ nuôi tu hú mà thôi.
Ngân muốn lên tiếng nhưng Trang đã nháy mắt ra hiệu. Họ muốn nói gì thì nói thậm chí có lớn tiếng một chút cũng chẳng sao.Trong đầu Trang lúc này chỉ nghĩ đến số tiền để trả nợ, những chuyện khác cô chẳng bận tâm.
- Thôi, bây giờ chúng ta vô chuyện chính đi, rề rà mất thời gian quá! – Vụ sốt ruột :- Cô Trang đây, hai vị đã thấy rồi đó. Cao ráo. Trắng trẻo. Dễ coi. Ý hai vị như thế nào để tui biết đường mà liệu tính?
Bà Vân lại ngắm nghía Trang không chớp mắt. Chưa thật an tâm, bà biểu cô đứng dậy để nhìn kỹ vóc dáng.
- Cô đi thử mấy vòng, tôi coi!
Trang răm rắp làm theo. Bà Vân khẽ gật đầu:
- Coi không đến nỗi nhưng tướng đi hơi cực! – Đoạn bà Vân xây mặt ra phía ngoài gọi chồng vào và hỏi:
- Anh thấy cổ như vậy có được không?
Ông Khả nhìn Trang đỏ rần cả mang tai rồi quay sang vợ. Trang nín thở theo dõi, tim cô đập thùm thụp tưởng chừng nổ tung cả lồng ngực. Vái trời!
- Anh luôn tôn trọng và cùng ý nghĩ với em.
Trang thở phào. Tự nhiên thấy xốn xang trong dạ. Vui buồn lẫn lộn.
Vụ hớn hở ra mặt, hai bàn tay thô ráp liên tục xoa vào nhau. Giọng nói lốp bốp như pháo nổ:
- Thế này nhá cô Trang, theo thỏa thuận, nếu cô sanh con trai thì ông bà đây sẽ trả cho cô bốn chục triệu, nếu con gái thì chỉ có ba chục, không thêm bớt một xu. Vì vậy hàng đêm cô hãy đốt nhang cầu nguyện đặng sanh ra quý tử! Phía anh chị đây sẽ giao trước cho cô mười lăm triệu. Cô phải làm tờ khế ước mượn nợ có chữ ký của hai bên và người làm chứng là tui, khi nào thanh lý hợp đồng tờ khế ước sẽ được vô hiệu hóa. Cô rõ chưa?
Trang gật đầu máy móc:
- Em hiểu ạ! – Mặc dù cố nén nhưng giọng Trang vẫn hiển hiện niềm vui khôn tả. Mọi việc diễn ra có vẻ rất thuận buồm xuôi gió.
Bà Vân đế thêm:
- Cô phải cam kết đó phải là giọt máu của chồng tôi chứ không ngoài ai khác.
Trang gật đầu lập tức:
- Dạ!
Giấy tờ đã được thảo sẵn  bằng vi tính trên giấy A4, gồm Hợp đồng đẻ mướn và khế ước vay nợ, được in làm hai bản, mỗi bên giữ một bản, chỉ cần điền  và ký tên là hoàn tất. Để đúng thủ tục, trước khi đặt bút ký, Vụ đọc lên để hai bên cùng nghe:
- Cộng Hòa Xã Hội Chủ nghĩa Việt Nam. Độc Lập, Tự Do, Hạnh phúc. Thành phố Hồ Chí Minh ngày…tháng…năm…Hợp đồng đẻ thuê. Bên A,  gồm:  Ông Nguyễn Thế Khả, sinh năm…và bà…..Bên B: gồm cô Nguyễn Thị Thu Trang…Đọc xong, Vụ đảo mắt nhìn vợ chồng ông Khả và Trang rồi nói:
- Hợp đồng như vậy mọi người có ý kiến gì không? Nếu không thì xin mời ký tên và...
Bà Vân nói chen vô:
- Như thế là tương đối chặt chẽ rồi. Tuy nhiên tôi thấy cần phải nói rõ một việc: bên A là chúng tôi và bên B là cô Trang phải nhận thức rõ ràng, đây chỉ là một cuộc giao dịch mà nói thẳng ra là giữa bên mua với bên bán, hoàn toàn không có quan hệ tình cảm. Nếu quá trình thực hiện hợp đồng mà để phát sinh tình cảm là điều không thể chấp nhận. Đạo lý đó mong cô hiểu cho.
Trang gật đầu. Vụ chùi tay vô áo rồi ký tên dưới dòng chữ “ Người làm chứng “ rồi chuyền cây Bic cho bà Vân. Bà Vân xẹt một đường như cua bò rồi chuyền cho chồng. Chữ ký của ông Khả đầy quyết đoán và rối rắm.
Trang lóng ngóng cầm cây Bic. Mới đây, cô vui mừng, hớn hở bao nhiêu thì bây giờ lại đớn đau, tủi phận bấy nhiêu. Trong cô, những cơn sóng khổ đau trào dâng cuồn cuộn. Nhật thực toàn phần. Vực thẳm mênh mông. Cô oằn người như con trùn đất bị giẵm đạp dưới gót giày. Đau như có ai cầm lưỡi dao nhọn hoắt  đâm thẳng vào tim và ngoáy đến vỡ tan lồng ngực. Cô đang sắp sửa ký vào bản án tử hình cho chính mình! Một nhát bút sẽ hoàn toàn thay đổi số phận của cô. Cô sẽ trở thành đàn bà! Và những ước mơ về tình yêu về hạnh phúc sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi dưới ba thước đất. Cô sẽ không còn gì nữa cả. Chẳng còn gì! Cũng như bao đôi lứa đang yêu, cô đã từng ước ao, từng thao thức mong có ngày cùng Thật dắt dìu nhau ra ủy ban xã, cùng ký vào tờ đơn xin đăng ký kết hôn. Rồi hai đứa sẽ đàng hoàng thành vợ thành chồng, rồi sanh con đẻ cái cho vui cửa vui nhà! Ước mơ đó giờ đây đã trở nên viển vông vời vợi.  Không hiểu sao lúc này đây cô bỗng nhớ như in giọng nói thiết tha của anh:- Trang ơi, mình lấy nhau đi! Đám cưới xong, anh thề sẽ bỏ nhậu, bỏ thuốc, bỏ….Anh Thật ơi, anh nguyện  bỏ tất cả những thú vui để có em, để được sống bên em. Vậy mà..Cô  bỗng rướm nước mắt, thốt lên se sẽ:
- Anh  ơi, em đã phụ anh rồi! Hãy tha lỗi cho em! Anh Thật ơi!
- Cái gì mà thật với giả? Ký lẹ lên để người ta còn về nữa. Sốt ruột! – Vụ cằn nhằn.
Trang bừng tỉnh, ký rẹt một đường. Nước mắt rớt lộp độp trên tờ A4. Tự nhiên cô cảm thấy rã rời thể xác chỉ muốn được đi nằm, muốn được yên thân một mình.
Bà Vân giao tiền. Trang ngồi dựa vô tường. Nỗi đau tạc vào gương mặt câm nín. Ngân điếm qua loa cho có lệ, tiền mới lãnh ở ngân hàng làm sao thiếu. Ông Khả nhìn Trang tỏ vẻ ái náy không yên. Đôi cánh tay cử động vô thức. Sau đó hai người đàn ông ra xe. Bà Vân nán lại:
- Nhìn tình cảnh của cô, tôi cũng đứt ruột. Tôi khổ, cô khổ, chúng ta là những người khốn khổ.
Thái độ của bà Vân bỗng hoàn toàn thay đổi cứ như là người khác. Nhẹ nhàng. Và đầy cảm thông.
- Cô nhớ nhé. Chồng tôi chỉ được phép quan hệ tình dục với cô đến khi có bầu thì phải chấm dứt ngay lập tức! Hai người tuyệt đối không có tình ý gì với nhau, nghe chưa!
Trang nín khóc. Mặt đỏ bừng như gấc chín, bẽn lẽn cúi đầu:
- Dạ em hiểu!
- Đàn ông cho dù có thánh thiện đến mấy nhưng đứng trước một cô gái đẹp thì cũng hóa thành đần độn! Cùng là phụ nữ với nhau nên tôi nhắc trước  cho cô biết đường để mà tránh những chuyện không hay sau này. Tôi lo nẫu ruột!
Đoạn bà ta thở dài buồn bã:
- Người ngoài nhìn vô cứ tưởng tôi sung sướng lắm, mà làm sao họ có thể nghĩ khác được. Nào là nhà cao cửa rộng, ăn trắng mặc trơn,  kẻ hầu người hạ, bằng cấp này bằng cấp nọ, tiền bạc chất ắp lẫm  trong két sắt. Nhưng những thứ đó nào có nghĩa gì khi tạo hóa tước mất của tôi cái quyền làm mẹ.
Ngân nói chen vô:
- Theo em được biết thì người ta có thể thụ tinh trong ống nghiệm. Sao bà không làm theo cách đó?
Bà Vân cười như mếu:
- Trước khi đến đây, tôi đã làm hết cách rồi. Trời không chiều người biết làm sao được. Bạn bè cùng trang lứa với tôi ai nấy đều chồng con đề huề, có người đã lên chức bà, còn tôi cứ hẩm hiu một thân một mình. Nhiều lúc chán đời quá muốn chết quách đi cho rảnh nợ. Trong vô vàn nỗi đau trần thế thì nỗi đau không được làm mẹ là khủng khiếp nhứt, tàn ác nhứt mà ông Trời đày đọa phận đàn bà!
Bà Vân vò nát chiếc khăn mùi soa trong lòng bàn tay:
- Khi quyết định để chồng có con với người đàn bà xa lạ, tôi đã mất ăn mất ngủ cả tháng trời, nhiều đêm lang thang ngoài đường như người mất trí. Thậm chí có lần bị công an bắt đưa về đồn vì tưởng tôi là thành phần bất hảo, phải đợi khi chồng lên bảo lãnh mới được thả về. Vài lần tôi muốn khuyên chồng từ bỏ ý định nhưng thấy ảnh mê con nít quá, tôi chịu không nổi. Mỗi buổi đi làm về, ảnh cứ quấn quýt bên mấy đứa con nít nhà hàng xóm đến đỗi bỏ luôn cơm nước ngó mà đứt ruột! Ban đầu chúng tôi định xin một đứa con nuôi sớm hôm bi bô đỡ buồn nhưng suy nghĩ cặn kẽ  thấy không ổn, nếu gặp đứa hiếu thuận,  thấu hiểu công lao cha mẹ nuôi  thì chẳng nói làm gì, chỉ sợ gặp phải đứa có mang trong người dòng máu phản trắc,  lớn lên lại giũ áo đi tìm cha mẹ ruột của chúng thì coi như công dã tràng! Vả lại máu mủ, ruột rà vẫn tốt hơn..
Trang nhìn người đàn bà bất hạnh sẻ chia nổi đồng cảm. Bà Vân tiếp tục câu chuyện bằng giọng bùi ngùi:
- Bản chất của con người giàu lòng vị tha, nhân ái nhưng cũng vô cùng nhỏ nhen, ích kỷ. Bạn đang đói, tôi có thể bố thí một ổ bánh mỳ, bạn đang túng bấn, tôi có thể giúp bạn một ít tiền qua cơn hoạn nạn, nhưng hạnh phúc thì không thể nào nhường cho bất kỳ một ai mà thậm chí có khi phải dùng đến những thủ đoạn bỉ ổi, thấp hèn để giành lấy từ tay người khác! Bản chất con người là như vậy đó.
Bà Vân nhìn Trang bằng ánh mắt van xin:
- Trong chuyện này, tôi rất cần sự giúp đỡ từ phía Trang. Trang có hiểu ý tôi nói không?
Trang gật đầu, nắm chặt tay người đàn bà:
- Em hiểu, và bà hãy tin ở nơi em. Em biết mình phải làm gì.
Bà Vân đi khỏi. Trang chạy lên gác, úp mặt vô gối khóc như mưa. Thấy cảnh tượng đau lòng Ngân cũng không cầm được nước mắt. Hai cô gái trẻ ôm nhau khóc như ri. Nhành đi chợ về. Vừa thò đầu lên gác thấy cảnh đau lòng bèn bước vô nhà tắm. Cứ thế để nguyên quần áo trên người giội nước ào ào..

Trang cẩn thận gói tiền bằng tờ báo cũ , ràng bằng mấy sợi dây thun rồi cho vô túi xốp màu đen. Cả đời cô chưa bao giờ có nhiều tiền đến vậy nên cứ lóng ngóng trông thật tội nghiệp. Nhành từ trên gác bước xuống vừa đi vừa nói:
- Giàu rồi ha!
Ngân hỏi:
- Chừng nào Trang về quê?
- Ngay bây giờ – Trang trả lời :- Em nóng ruột quá, không thể nào ngồi yên được.
- Chừng nào mày lên? – Nhành nói.
- Ngày mốt! Em cũng muốn ở chơi vài ngày nhưng không được. Người ta hẹn chiều ngày mốt sẽ tới để...
Trang bỏ lửng câu nói giữa chừng, mắt len lén nhìn mọi người, mặt ửng đỏ vì mắc cỡ.
Nhành cười mai mỉa, tiếp lời:
- Để hoàn tất sứ mạng  phát triển giống nòi! Khốn nạn! Bọn họ toàn là những kẻ có học mà đối xử với đồng loại chẳng khác gì loài cầm thú! Nhìn cử chỉ của mụ vợ cư xử với mày nhìn mà xốn con mắt! Nếu không vì mày, tao đã nắm cổ mụ quẳng ra cửa.
Trang tái mặt, ngồi im thin thít. Ngân nắm tay Nhành giựt giựt mấy cái:
- Chị Nhành!
- Kệ tao! Tức quá phải để tao nói cho hả giận. Con chó cái tới kỳ rượn đực thì đi kiếm bạn tình. Thỏa dục coi như xong chuyện, chẳng biết nhớ nhung, yêu đương hay hờn giận gì. Chúng ta là những con người có trái tim biết thương, biết ghét!
- Chị Nhành. Trang khóc kìa!
Nhìn Trang khóc, Nhành bỗng xì hơi như cái phao bị lủng. Cô bước tới ôm Trang vào lòng, nói trong nấc nghẹn:
- Tội nghiệp! Số mày lận đận quá, Trang ơi! 
Trước khi Trang rời nhà, Nhành và Ngân cứ nhắc đi nhắc lại, tiền bạc phải giữ cẩn thận. Trên xe có ai mời ăn uống thì dứt khoát phải từ chối và nhứt là không được ngủ quên. Bao nhiêu người đã trắng tay trước khi về đến nhà.
- Thời buổi này người tốt, kẻ xấu lẫn lộn như  xà bần  chẳng biết đâu mà lường – Nhành nói.
Trang gật đầu, bước đi như chạy  ra khỏi con hẻm gầy guộc.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2007 09:27:00 bởi hoaidiephaphuong >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9