Tiểu thuyết " Như lục bình trôi " chương 36 - 40
nguyen hoang 20.03.2007 10:59:24 (permalink)
CHƯƠNG 36

Nhà hàng “ Nướng “ nằm đối diện với Công ty chế biến hải sản. Xe đông lạnh đậu chật ních cả con đường vốn không rộng rãi gì cho cam. Chếch phía bên mặt chừng vài mét là trại hòm có cái tên rất ấn tượng “ Trường Thọ “ . Trường thọ là sống lâu. Thiên hạ mà sống dai thì trại hòm chỉ có nước dẹp tiệm! Đời lắm chuyện tréo ngoe! Phía bên trái là xưởng sản xuất bút bi được bao bọc bởi hàng rào sắt nhọn đầu. Mấy anh bảo vệ ngồi trong trạm gác nhỏ như cái chuồng cu vừa phì phèo thuốc lá vừa tán chuyện trên trời dưới đất. Lúc này là ba giờ mười lăm phút, đang trong giờ hành chánh nên nhà hàng thưa khách. Cả khuôn viên rộng mấy trăm mét vuông chỉ có vài người lèo tèo ngồi nhấm từng ngụm bia với thịt thú rừng. Ông Cự, chủ quán có bộ râu Hít Le  ngồi ngáp ngắn ngáp dài. Đôi mắt ti hí quan sát từng cử động các cô nhân viên mặc váy ngắn để lộ cặp chân dài trắng hiếu, thỉnh thoảng nuốt nước bọt ừng ực tỏ vẻ thòm thèm. Bất chợt một cô bận bộ váy “ Tiger “ quay ngoắt người lại, ông ta lúng túng cúi xuống lật lật mấy trang tạp chí “ Mode”. Cục hầu trên cổ liên tục cựa quậy.
Ngân đạp xe vù vù hướng về phía cổng chánh. Ngay lập tức một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục xuất hiện, hai tay giang ngang chắn lối. Ngân lính quýnh đạp thắng nhưng chiếc xe bất trị vẫn lao tới  khiến  anh ta phải né sang một bên để tránh đồng thời đưa tay túm lấy cái ba ga phía sau kéo lại:
- Đi đâu?
Ngân nhảy xuống xe, nhoẻn miệng cười ngượng:
- Tui đến để làm việc.
           Tay bảo vệ  nhìn Ngân, nói:
- Chỗ đàn ông ăn nhậu có chuyện gì mà làm?
Đoạn anh ta xua tay lia lịa, đuổi cô như đuổi tà:
- Đi chỗ khác để chúng tôi làm ăn.
Ngân nói:
- Tui là nhân viên tiếp thị bia.
- À, thì ra là vậy! – Anh bảo vệ gật gù, nhìn Ngân từ đầu đến chưn rồi cười hề hề :- Xinh đẹp như em không uống một giọt bia đã say quắt cần câu rồi.
Sau khi gửi xe đạp vô bãi, Ngân đến trình diện ông chủ nhà hàng. Ông ta cảm thấy hài lòng trước vẻ đẹp nhu mì, đoan trang của cô:
- Ủa nghe nói hai sao đến chỉ có một?
- Dạ, bạn tui sẽ tới sau ạ.
Ông chủ nhà hàng nhìn xoáy vào cái cổ trắng nõn của Ngân, gương mặt nung núc nghệch ra:
- Sao lại ăn mặc như vầy?
Ngân nhứ nhứ chiếc túi trên tay:
- Tui sẽ thay đồng phục ngay bây giờ. Nhờ ông hướng dẫn chỗ thay quần áo.
Ông Cự hất hàm về phía trong, rồi nói:
- Trước hết cô cần phải biết những quy định của nhà hàng chúng tôi. Công việc của cô là tiếp thị bia thì chỉ nên biết trong phạm vi của mình thôi không nên bận tâm đến những chuyện khác. Tôi rất ghét những người nhiều chuyện! Và sẵn sàng tống cổ ra khỏi cửa những kẻ mà  “ tinh hoa “ của họ phát tiết ra đầu lưỡi! Biết nhiều có khi là hại chứ không có lợi, cô hiểu ý tôi nói không?
Ngân gật đầu:
- Dạ.
- Còn nữa! Gặp lúc đông khách cô có thể phụ giúp chúng tôi một tay. Tôi nói trước là không có khoản bồi dưỡng nào hết bù lại cô có quyền giữ trọn tiền boa của khách.
Đoạn ông ta cúi xuống nhìn bàn tay búp măng của Ngân đặt trên quầy rượu. Không biết vô tình hay cố ý bàn tay của ông ta lại đặt chồng lên tay của cô. Ngân ngước mắt nhìn ông ta và nhẹ nhàng rút tay ra.
- Nhà hàng chúng tôi có hai tầng, tầng trệt và tầng lửng. Cô đẹp dáng ra vẻ là người có chữ , tôi ưu tiên phân công cô phục vụ ở từng trên. Ở trển toàn là khách VIP, cô phải để ý từng li, từng tí đừng để họ nỗi quạu. Họ mà quạu quọ thì tui dẹp tiệm luôn.
Ngân gật đầu, xin phép ông Cự đi thay quần áo. Cô vừa cất bước thì ông Cự lập tức tót theo. Phòng ông Cự chung vách với phòng thay quần áo của nữ nhân viên, có khoét một lỗ nhỏ được che đậy bằng bức tranh tĩnh vật, chỉ có ông Cự là người duy nhứt biết được bí mật đó.
Lát sau Hà đến bằng xe ôm. Không như Ngân, Hà đã thay đồng phục từ nhà. Lý do đến trễ của Hà là do chiếc xe đạp bỗng nhiên trở chứng nằm vạ. Ông Cự phân công Hà làm ở tầng trệt.
Nhà hàng “ Nướng “ có gần ba chục nhân viên, trong đó bộ phận phục vụ bếp hết bảy người, bốn nam  bảo vệ, giữ xe, còn lại là nhân viên phục vụ, tất cả đều là nữ. Ngân chủ động làm quen với một cô có gương mặt dễ coi, đôi chân mày kẽ chỉ, cong vút làm nổi bật gương mặt thanh tú hơi buồn. Ngân tự giới thiệu:
- Chào bạn! Tôi là Ngân là nhân viên tiếp thị bia “ sức mạnh thời đại”. Bữa nay là ngày đi làm đầu tiên, có gì khó khăn nhờ bạn giúp đỡ.
Cô gái đang dùng khăn ướt lau bàn ghế, gật đầu chào đáp lại mà mặt không ngẩng lên:
- Chào, tui tên Nga.
Sau vài câu xã giao, thăm hỏi. Ngân biết Nga là gái Bạc Liêu  lên thành phố lập nghiệp đã gần ba năm. Trước khi dừng chưn ở “ Nướng” Ngà đã từng làm tiếp viên quán bia ôm, cà phê đèn mờ…
Nga nhỏ hơn Ngân đúng một tuổi. Lanh lẹn  và hơi nhiều chuyện. Mới quen chưa đầy mười phút mà Nga đã bộc bạch hết ruột hết gan:
- Làm nghề cho thiên hạ ôm ấp hái ra tiền. Có đêm thậm chí tui kiếm được tiền triệu nữa đó. – Nga cười buồn:-  Tiền nhiều mà nhục cũng lắm. Tại mình nghèo nên phải cắn trăng mà chịu. Từ khi có người yêu, tui quyết chí làm lại cuộc đời.
Ngân kiếm được miếng giẻ, phụ Nga lau chùi bàn ghế:
- Làm việc ở đây có tốt không?
- Ý chị muốn hỏi về cái gì, tiền lương hay điều kiện làm việc?
- Cả hai!
- Tiền lương mỗi tháng hơn một triệu cộng thêm tiền boa của khách thêm được vài trăm. Nói chung là không đến nỗi nào. Còn chỗ làm thì ở đâu cũng vậy, có tốt có xấu,  cái chính là do mình.
Cách đó vài bước chân,  Hà cũng đang trò chuyện với một cô có nút ruồi son dưới cổ. Hai người có vẻ tâm đầu ý hợp nên cứ cười nói rổn rảng. Ngân hỏi:
- Nga nói vậy có nghĩa là sao?
- Còn sao nữa! Phải biết làm chủ bản thân trước mọi cám dỗ, mắt chỉ được nhìn thấy những điều nên thấy, miệng chỉ được nói những điều nên nói và cuối cùng là phải biết nhẫn nhịn. Người ta có xúc phạm đến mấy cũng phải cắn răng mà chịu. Nói thiệt nếu tìm được chuyện khác tương đối ưng ý thì tui đã bỏ cái cái việc làm dâu thiên hạ này từ lâu rồi.
Ngân lại hỏi:
- Ông Cự nói tầng trên là tầng của VIP nghĩa là sao?
Ngà trợn mắt nhìn Ngân:
- Đừng có hỏi! Ông Cự mà biết thế nào cũng xạc cho một trận. Nóng vội làm gì, từ từ rồi  cũng biết thôi mà.
Càng về tối nhà hàng càng đông khách, từ chủ đến nhân viên chạy lăng xăng đến toát mồ hôi. Bãi giữ xe chật kín không còn chỗ trống, phải tận dụng vỉa hè khiến khách bộ hành phải tràn  xuống lộ gây nên cảnh tắc nghẽn. Những vị khách ở từng trên đều có một điểm chung là ăn bận sang trọng, quyền lực hiển hiện qua cử chỉ, lời nói, trên những gương mặt bóng nhẩy, hồng hào như  trứng gà mới lột.
- Xin chào các anh! Xin tự giới thiệu, em là nhân viên tiếp thị hãng bia “ sức mạnh thời đại “ nổi tiếng. Mong các anh ủng hộ...
Ngân chưa kịp dứt lời thì một người trong đám đông đã xua tay lia lịa như  muốn  đuổi tà ma chướng khí:
- Thôi, tụi tui chỉ  quen “ gu “ loại này rồi. – Ông ta cầm lon “ tiger “  lên lắc lắc mấy cái:- Xài thứ khác không quen , uống vô nhức đầu lắm.
Ngân tiếp tục năn nỉ:
- Các anh cứ thử một lần coi sao.  Em bảo đảm không gây nhức đầu mà làm cho người cứ sướng rần rần!
Một người có cái đầu như quả dưa gang, nheo mắt cười chớt nhả:
- Sướng thiệt hôn? Phải thử mới biết!
Cả bọn cười ồ lên. Ngân giựt mình, tái mặt vì câu nói xộ.
Một người trong bọn nói vuốt đuôi:
- Phải cho Sếp anh thử mới biết sướng hay không rồi mới trả tiền, nghen?
- Em không dám đâu. Cái đó phải để chị ở nhà, em không dám hỗn.
Người có cái đầu quả dưa nói:
- Con vợ của anh “ tắt đài “ rồi còn cơm cháo gì được nữa. Em mà bằng lòng đừng nói một két bia chứ cả nhà máy bia anh cũng dám mua!
Người khác chìa ly bia về phía Ngân:
- Uống mới tin!
Ngân chần chừ. Một người nói:
- Em mà cạn hết ly này anh sẽ kêu hẳn một két bia, đứa nào nói láo làm con chó!
Ngân nín thở uống cạn một hơi, cả bọn vỗ tay như pháo nổ. Ngân mang bia cho khách rồi chạy sang bàn khác tiếp tục công việc.
Để thuyết phục khách uống bia của mình, Ngân đã phải nốc hết mấy ly bia. Mỗi lần như vậy, cô lại vào nhà vệ sinh móc họng cho nôn ra. Sợ say rượu thì ít mà cảm giác tởm lợm khi uống chung ly với đàn ông thì nhiều.
Hoàn toàn tương phản với từng lửng, từng dưới khách khứa lộn xộn, lôi thôi  như đám quân ô hợp. Hà đang cụng ly với khách. Gương mặt cô đỏ bừng như thoa son vì đã nốc mấy ly bia:
- Lần sau tới đây các anh  nhứt  định phải uống bia của em đó nghen! Em cạn trăm phần trăm đây!
Hà uống một hơi rồi dốc ngược cái ly trước tràng pháo tay kéo dài pha lẫn những tiếng cười tục tĩu. Một người lại rót ly bia đầy tràn đưa cho Hà:
- Cạn với anh một ly nữa nào.
Thấy trong người đã chếnh choáng, Hà lắc đầu từ chối. Người đó cố nài ép cho kỳ được:
- Em uống với tụi nó mà không uống với anh rõ ràng là có ý khi dễ!
Hà nói:
- Các anh thông cảm, chốc nữa em còn phải tới lớp.
- Ối dào! Học hành cái Đ..gì. Đàn bà học cho lắm rồi cũng nằm dưới thôi!
Cả bàn nhậu cười sặc sụa. Được nước gã đàn ông càng trây trúa:
- Con vợ của anh học cao hơn anh một bậc nhưng cả đời cũng chỉ nằm dưới! Chỉ có ngày Quốc tế Phụ nữ là anh cho nó nằm trên!
Hà tái mặt, môi mím chặt, đôi mắt lóe lên những tia giận dữ. Cô muốn thét vô mặt gã là đồ ti tiện nhưng  đã kịp dằn xuống. Tốt nhứt là đi khỏi chỗ này.
- Đi đâu vậy người đẹp? Ở lại uống với bọn anh vài ly.
Hà im lặng, đi te te không ngó lại. Chẳng dè gã đàn ông say rượu cầm ly bia rượt theo, Hà hất tay gã ra, nói bằng giọng cứng rắn:
- Xin anh tự trọng cho!
- Tự trọng là cái Đ..gì? Nó có giống cặp ngực nay nảy  của em không?
Gã xòe bàn tay ra định bóp vú, ngay lập tức Hà giơ thẳng cánh tay tán  một cái như trời giáng lên gương mặt trơ tráo. Gã lảo đảo rồi gầm lên như cọp rống:
- Mẹ kiếp con đĩ! Mày tới số rồi dám vuốt râu hùm.
Gã cười gằn, hùng hổ sấn tới, trên má bên trái còn in hằn vết năm ngón tay, đôi mắt trắng dã lộn tròng trông thật khiếp. Vài người trong nhà hàng đứng dậy, gào lên:
- Chạy đi!
Nhưng Hà không chạy, đôi mắt hai mí lót theo dõi từng cử động của gã. Khi gã tiến đến vừa tầm tay bất ngờ Hà vơ lấy cái vỏ chai bia cạnh đó giáng mạnh xuống đầu. Gã “ ối ” lên một tiếng đau đớn rồi té chổng gọng, máu me lênh láng. Sau đó là cuộc rượt đuổi hỗn loạn diễn ra. Hà chạy thoát ra theo lối cửa sau. Tên bị đập bể đầu, hai tay ôm vết thương, gào thét ra lệnh :
- Tụi bây tóm cho bằng được con quỷ cái đó cho tao!
Sự việc diễn ra quá nhanh nên hầu như tất cả mọi người đều không kịp phản ứng. Ngân run quá tưởng chừng  té xỉu tại chỗ. Đến khi thấy bọn đầu trâu  mặt ngựa rượt theo Hà sát quá, cô quên hết sợ  liền chạy xuống từng dưới nghe ngóng. Chừng vài phút sau  cả bọn hậm hực kéo trở vô và ra sức đập phá đồ đạc. Một tên trẻ nhứt trong bọn túm lấy cổ áo ông Cự nói gằn từng tiếng:
- Mày phải đem con đó về đây cho bọn tao hỏi tội, nếu không số phận của mày sẽ như cái ly này.
Nói rồi gã ném mạnh cái ly vỡ nát trên nền gạch. Thực khách nhiều người sợ quá chạy vội ra khỏi quán. Thừa lúc nhốn nháo Ngân lẻn ra cửa sau tìm Hà.
- Hà ơi!
Ngân kêu mấy lần nhưng không thấy động tĩnh gì. Khi lần mò trong căn nhà đổ nát bất ngờ Hà ló đầu lên sau bức tường, gương mặt cô tái mét không còn một giọt máu.
- Tụi nó đi chưa?
- Chưa! Cứ ngồi yên đó!
Ngân lật đật quay trở vô. Mấy viên công an đang  lấy lời khai với mấy nhân viên nhà hàng. Tất cả mấy tên gây rối đều bị còng tay, dồn vô góc tường bên cạnh quầy rượu, mặt mày tên nào tên nấy như tổ ong tàn mắc mưa.
Ông Cự lúc nãy tiu nghỉu như mèo cụt đuôi, bây giờ coi ra vẻ khí thế lắm, đứng  chàng hảng chê hê,  nói chảnh hoảnh:
- Tôi không binh ai hết.  Tụi này say rượu rồi giở trò sàm sỡ với cô nhân viên tiếp thị nên mới xảy ra cớ sự. Bây giờ cả nhà hàng của tôi tan hoang như bãi chiến trường các anh tính sao coi được thì tính!
Viên đại úy công an nói:
- Được rồi, tôi sẽ bắt chúng xin lỗi và bồi thường không thiếu một xu!
Đoạn anh ta quay sang Ngân nói:
- Cô bạn của cô đâu rồi?
Ngân lắc đầu nói không biết. Anh ta nhăn mặt nói:
- Khi nào gặp nhớ nhắn cổ lên phường gặp tôi để tiến hành lấy lời khai. Đàn bà con gái gì mà dữ như gấu ngựa!
Đoạn viên đại úy kín đáo ngước mắt lên từng trên, nơi ông có cái đầu quả dưa đang tỉnh bơ cụng ly với mấy chiến hữu, anh ta  khẽ gật đầu chào rồi tiến lại bọn gây rối:
- Tụi bây biết đây là đâu không mà dám phá phách hả?
- Dạ tụi em lỡ dại không biết trời cao đất rộng là gì mong các anh thông cảm. Em sẽ xin lỗi mọi người và tự nguyện bồi thường ạ.
- Đâu dễ vậy! – Đoạn viên đại úy hất hàm ra lịnh cho nhân viên thuộc cấp giải cả bọn ra chiếc xe jeep đang nổ máy đợi sẵn :- Lên phường tao sẽ cho tụi bây biết thế nào là lễ độ!
Chờ cho mọi người ra hết bên ngoài viên đại úy bước lên lầu,  khúm núm chào ông đầu quả dưa lần nữa:
- Thưa anh Năm, anh muốn em tính sao với bọn nó?
- Cứ theo pháp luật mà làm. Đối với bọn này là phải thẳng tay, lôi thôi  chúng coi thường.
- Dạ em hiểu.
Anh ta dợm bước đi thì anh Năm  kêu lại, đưa gói ba số:
- Đưa cho anh em hút!
Viên đại úy mừng húm  như con chiên được cha xứ ban nước thánh, cám ơn rối rít, chạy nhanh ra xe. Ông Cự nhìn Ngân than thở:
- Mới ngày đầu “ ra quân “ mà bạn của cô đã gây ra biết bao phiền phức rồi. Trời ạ, nếu ngày nào cũng như vầy phá sản chớ chẳng chơi..
- Tôi thành thật xin lỗi ông chủ!
- Lỗi phải gì! Tôi không muốn nhìn thấy cô ta thêm một phút một giây nào nữa. Còn cô nếu thấy làm được thì làm, không làm được thì nghỉ luôn đi. Tôi sợ các người quá rồi.

CHƯƠNG 37

Ngân và Hà ghé tạt vào xe rau má bên vỉa hè, kêu hai ly loại lớn. Hà nói:
- Tớ chịu thôi,  không thể làm được cái công việc chó chết này. Bọn đàn ông say rượu đều hóa thành thú tất tật. Nếu còn tiếp tục, không chừng có ngày tớ trở thành kẻ sát nhân!
- Cậu nóng nảy quá! – Ngân nói:- Nhịn một chút có sao đâu!
- Cậu khác, tớ khác – Hà liệng ống hút, cầm ly tu ừng ực:- Đối với tớ nhịn là đi đôi với nhục!
Biết tính Hà vừa bảo thủ, vừa cố chấp, nếu tiếp tục đôi co thế nào cũng sanh chuyện ầm ĩ, thôi đành nhịn vậy.
- Bây giờ cậu định làm gì?
- Cũng chưa biết nữa, thây kệ, tới đâu hay tới đó, lo gì.
Ngân thở dài:
- Tớ nói thiệt  cậu đừng buồn. Nếu cậu không chịu thay đổi thì chẳng làm được việc gì đâu!
Chẳng dè, Hà bỗng đùng đùng nổi giận, dằn mạnh cái ly xuống bàn, nói một lèo không nghỉ hơi:
- Mới bao có ly rau má mà đã lên mặt dạy đời! Ừ, tớ như  vậy đấy, thích thì chơi, không thích thì thôi tớ không ép.
Hà dùng dằng, đạp xe đi một nước. Ngân đuổi theo nhưng không kịp đành đứng nhìn theo, lắc đầu thở dài.

CHƯƠNG 38

Rời khỏi quán cơm gà,  bà Trần đưa Hiếu về thẳng nhà mình. Hai người ngồi chuyện trò một lúc rồi bà Trần đi tắm trước. Khoảng mười phút sau bà Trần trần truồng bước ra với cái khăn choàng trên vai. Cặp vú chảy xệ nẩy lên theo điệu lắc lư của đôi guốc cao gót. Thấy Hiếu có vẻ ngượng, bà Trần vừa cười vừa nói:
- Ở truồng cho mát! Đã lên giường với nhau mà còn ...
Hiếu đỏ mặt.
- Đã nói đừng mặc quần áo. Cởi ra đi!
Hiếu líu ríu làm theo. Bà Trần nhìn không chớp mắt theo dõi từng động tác của cô. Khi mảnh vải cuối cùng được trút bỏ, bà ta lập tức bước tới đưa tay nắn nắn  cặp ngực tròn căng, chín mọng như  hai quả đào  rồi đưa hàm răng ngoặm chặt lên đầu vú đỏ hồng, mút mút như đứa trẻ bú mẹ.
- Chị Trần!
Hiếu thở hổn hển, mắt nhắm nghiền lại,  cảm giác như có luồng điện cực mạnh chạy rần rần khắp cơ thể. Sướng rơn! Bà Trần di chuyển cái lưỡi mềm oặt tuột dần xuống phía dưới. Hiếu bật lên những tiếng rên khe khẽ, bàn tay xoa xoa nhẹ lên mái tóc bồng của bà Trần. Phút chốc những sợ hãi đã chìm lắng nhường cho cơn điên rồ  da thịt. Bỗng Hiếu quỳ sụp xuống, ôm bà Trần hôn tới tấp như mưa. Hai cơ thể cháy bỏng dục vọng cuộn vào nhau rên xiết.
- Tôi yêu em. Em hãy nói yêu tôi!
- Em yêu chị!
- Không, phải gọi là anh chớ.
- Em yêu anh!
Cuộn với nhau một lút, hai người dìu nhau lên giường. Bà Trần rướn người lôi từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp vuông vức có in chữ nước ngoài.
- Cái gì vậy chị?
Bà Trần cầm cái hộp lắc lắc mấy cái rồi dứ dứ  trước mặt Hiếu:
- Biết cái gì hôn? – Rồi bà tự trả lời:- Đồ nghề!
Thấy Hiếu dớn dác, bà Trần cười đắc chí, từ từ lôi ra một cái dương vật bằng cao su , màu đen dài gần hai tấc. Rồi bà ta lấy cục pin tiểu lắp vô và ấn nút. Đầu dương vật bỗng cử động theo hình vòng cung từ phải sang trái. Bà ta lại đẩy nút bấm, đầu dương vật lại di chuyển theo chiều lên xuống.
- Còn nữa! Tôi đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho đêm động phòng của chúng ta!
Nói rồi, bà Trần lại lôi ra thêm vài thứ nữa , hình thù quái dị, dây diện xanh đỏ ngoằn ngoèo và bật cười dâm dật...
Đêm đó Hiếu ngủ lại nhà bà Trần nhưng nào có ngủ nghê gì được đâu!

CHƯƠNG 39



Đang là thượng tuần  tháng Ba dương lịch còn lâu mới chính thức bước vào mùa mưa. Không hiểu sao mấy bữa rày thời tiết nóng bức, nực nội quá chừng. Bầu trời ráng đỏ, nóng hầm hập như cái lò thiêu xác. Quạt gió mở hết số chỉ phả ra toàn hơi nóng. Năm ngoái mùa mưa kết thúc sớm, nắng hanh kéo dài. Nông dân kêu trời như bộng mà ông chẳng thèm bố thí cho một giọt. Sông ngòi, ao hồ dần dần cạn kiệt. Mực nước các nhà máy thủy điện xuống quá ngưỡng. Con người cũng bị vắt kiệt sức. Chỉ có mấy cửa hàng bán máy lạnh, quạt nước và những quán bán nước giải khát, bia bọt là được dịp hốt bạc.
Sáng nay Đài khí tượng, thủy văn thành phố  thông báo sẽ có mưa lớn vào lúc chiều tối. Đây là hiện tượng hiếm gặp. ( thường thì chỉ xảy ra mưa nhỏ ) Và lưu ý người dân,  đây chỉ là cơn mưa trái mùa do hậu quả của việc nóng bức kéo dài, đối lưu khí quyển…Đài còn khuyến cáo  nông dân chớ có vội mừng, đừng lầm tưởng là mưa sớm. Những cơn mưa trái tánh trái nết như vầy chỉ tổ làm hại đất đai, hoa màu. Bởi vì những đợt nắng hạn kéo dài sau đó sẽ “ luộc chín “ toàn bộ cỏ cây hoa lá và cả những sinh linh đồ thán.
&
&&

Bà Vân thảy  tờ báo xuống mặt bàn kiếng màu khói, rồi nhìn chồng thở dài. Ông Khả tháo đôi mục kỉnh trên sống mũi lấy khăn mùi soa lau lau chiếu lệ. Chẳng có viêc gì làm lau kính cho đỡ buồn.
- Từ chiều tới giờ em thấy anh lau đi lau lại cả chục lần rồi.
Ông Khả im lặng, nuốt nước bọt ừng ực. Hai vợ chồng ngồi nói chuyện cả buổi mà không dám nhìn thẳng vào mắt nhau. Còn em có hơn gì anh, Ông Khả thầm nghĩ, cứ nhấp nhỏm như có lửa trong người.
- Mấy giờ rồi anh?
Ông Khả đặt cặp kính lên mũi, ngước mắt nhìn đồng hồ. Thay gì trả lời câu hỏi của vợ, ông nói:
- Còn sớm!
Bà Vân ném cái nhìn u tối qua cửa sổ. Bầu trời ráng đỏ, nặng nề như mụ dì ghẻ khắt khe  chuẩn bị trút cơn thịnh nộ xuống đầu đứa con riêng của chồng.
Đọc được tâm trạng trên gương mặt vợ, ông Khả nén tiếng thở dài, lấy thuốc ra hút. Vừa rít một hơi ông đã ôm ngực ho sặc sụa, ông bèn dụi điếu thuốc xuống cái gạt tàn bằng pha lê.
- Vân à, anh thấy chuyện này...- Ông Khả ngưng nói ngang xương, liếc mắt về phía vợ lén lút như kẻ trộm.
- Anh đừng ray rứt nữa ! – Bà Vân nói lào phào:- Em có thể chịu đựng tất cả vì hạnh phúc của chúng ta.
- Nhưng anh thấy bất nhẫn quá! Có lúc anh tự hỏi, phải chăng chúng ta đã quá liều lĩnh? Hạnh phúc là phải biết chấp nhận chứ không phải cứ muốn là được.
Bộ anh nghĩ , em thích làm chuyện này lắm sao? Cũng tại anh hay nhắc tới trẻ con trong mỗi bữa cơm bằng giọng nói thiết tha, thèm khát, cũng tại anh hay ngồi tha thẩn bên cửa sổ ngắm nhìn đám con nít đùa giỡn dưới sân, cũng tại anh hay  len lén nhìn em rồi thở dài thườn thượt, cũng tại anh luôn kiếm cớ về nhà rất trễ để khỏi phải đối diện cảnh cô đơn vắng vẻ, cũng tại anh  mà em đã làm tất cả..
Bà Vân nói:
- Phải, nhưng đó là hạnh phúc nửa vời, không trọn vẹn. Trong ngôi nhà dát vàng  này vẫn còn thiếu một tiếng khóc của trẻ thơ.
Ông Khả khẻ nhíu mày lộ vẻ băn khoăn:
- Đúng là anh đang khát một đứa con như cánh đồng khô hạn  mong trận mưa rào. Nhưng để đạt được điều đó chúng ta phải trả một cái giá quá đắt. Một cái gì đó bất ổn đang diễn ra trong  anh. Anh thật sự lo sợ!
Bà Vân nắm lấy tay chồng bóp nhẹ. Ánh mắt long lanh những tia sáng kỳ lạ rất khó đoán tâm trạng.
- Lúc này đây em khuyên anh đừng nói ra những lời như thế , vì nó chỉ làm em rối trí thêm mà thôi. Chúng ta đang đặt cược lên ván bài số phận và không thể nào rút lại được nữa. Chẳng lẽ anh thiếu tự tin đến thế hay sao?
Ông Khả xây nửa người. Ánh mắt lộ vẻ hoang mang. Bà Vân trấn an chồng:
- Em lúc nào cũng tin anh. Vì anh là người đàn ông có bản lãnh. Em cũng tin tưởng vào tình yêu của anh dành cho em.
Đám mây đen trên mặt người đàn ông dần bốc hơi vào không khí:
- Nghe được những lời này, anh phần nào cũng thấy yên tâm. Anh hứa sẽ không làm em phải thất vọng.
Bà Vân dụi đầu vào ngực  chồng. Đôi mắt loang loáng lộ vẻ xúc động.
- Rồi chúng ta sẽ thật sự hạnh phúc em vững tin như thế.
Trò chuyện một lúc, sực nhớ một chuyện bà Vân đứng dậy, đi vào bên trong. Lát sau  bưng ra hũ rượu cao hổ cốt, thất xà, cá ngựa.. cùng nhiều vị thuốc đặc sệt, rót ra một cốc to đưa cho chồng:
- Anh uống đi!
- Thôi em!
Bà vợ cố nài nỉ:
- Uống đi anh, hũ rượu này em ngâm gần năm rồi, cả cây vàng chớ  không phải ít. – Đoạn bà Vân cố tạo ra vẻ khôi hài:- Anh hãy uống vì con của chúng ta. Ông chủ  tiệm thuốc bắc nói uống thứ rượu này thì “ nhất dạ lục giao sinh ngũ tử đấy! “
Ông Khả vò đầu đau khổ. Còn bi kịch nào thê thảm hơn thế nữa, khi người vợ cho chồng uống thuốc cường dương để ngủ với người đàn bà khác!. Ông cảm thấy đau nhói ngay tim, vội day mặt đi nơi khác không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đau đáu của vợ.
- Uống đi anh!
- Thôi, Vân à, anh không quen với mấy thứ này! – Giọng ông Khả biến dạng.
- Anh phải uống vì đó là công lao khó nhọc của em, vì đó là tình yêu của em dành cho anh, và trên hết là vì con của chúng ta! – Giọng bà Vân vừa hờn mát vừa nũng nịu.
- Vì tình yêu ư? – Ông Khả lào phào hụt hơi.
Bà Vân  đặt cốc rượu lên miệng chồng, giục uống cho kỳ hết.
- Anh thấy trong người như thế nào?
- Nóng và đắng! – Ông Khả nhăn mặt, lè lưỡi ra.
- Nhất định anh phải sinh con trai cho em! Nó phải giống anh như tạc!
Ông Khả im lặng một lúc rồi nói bằng giọng buồn và đau đớn:
- Chốc nữa em có đi theo anh không?
- Theo để làm gì hả anh?  - Bà Vân thở dài:- Em tin anh. Vả lại em còn nhiều việc phải làm. Anh phải ở lại khách sạn sáng mới về nhá.
               Đoạn bà Vân đổi buồn làm vui:
- Nhứt định phải  đủ “ lục giao “ đấy nhé!
Cả hai đột ngột ngừng nói, mỗi người đeo đuổi theo ý nghĩ riêng của mình. Chỉ có tiếng máy điều hòa chạy vù vù.
- Cô bé ấy thật xinh đẹp. Em tin con của chúng ta sẽ là thiên thần!
Ông Khả cắn chặt môi ghìm nén cảm xúc. Bà Vân  thều thào:
- Em là kẻ vô tích sự, chỉ mỗi việc sanh con cũng không xong!
Ông Khả đưa tay bịn miệng vợ:
- Em đừng tự hành hạ  mình như vậy. Anh yêu kẻ vô tích sự như em!
- Thật hả anh? Vậy thì em yên tâm rồi.
Ông Khả choàng tay qua vai, kéo vợ vào lòng, hôn như mưa. Những nụ hôn thấm đẫm nước mắt. Sau đó họ ngồi yên hồi lâu trong bóng tối… Một vệt chớp rạch ngang bầu trời khiến bà Vân giật mình, bừng tỉnh:
- Trời chuyển mưa, anh đi ngay kẻo bị ướt.
- Còn sớm mà em. Anh muốn được ngồi bên  em thêm lúc nữa.
- Chúng ta còn cả đời để ngồi bên nhau! 
Bà Vân tiễn  chồng ra cửa. Ông Khả nắm tay vợ bịn rịn, lưu luyến như sắp sửa bước vào  một chuyến viễn du. Công việc của ông luôn gắn liền với những chuyến đi xa. Lần nào vợ cũng quyến luyến  tiễn chồng cùng với niềm vui trọn vẹn.  Nhưng cuộc đưa tiễn hôm nay, sung sướng và nỗi đau phân chia cõi lòng thành hai bờ thái cực. Chúng gào thét xâu xé lẫn nhau. Tim  bà tan nát.
Ra tới cửa, bà Vân nói:
- Anh đi!
Nói đoạn, bà làm bộ tỉnh như không, xây người đi thẳng vào bên trong mà không ngoảnh lại. Ông Khả nhìn theo rồi bước những bước nặng nề ra phía cổng. Người tài xế đang chờ sẵn với điếu thuốc cháy đỏ trên môi.
- Ta đi thôi! – Ông Khả nói chẳng ra hơi.
Chiếc xe từ từ lăn bánh. Bà Vân từ trong chạy ra, mắt nhìn qua cửa sổ theo dõi chiếc ô tô cho đến khi khuất dạng. Nước mắt chảy tràn trên gương mặt nhợt nhạt. Thật ra bà đã khóc, khóc rất thảm thiết từ hôm đặt bút ký vào Bản hợp đồng. Nhưng bà đã cố dồn nén  chảy ngược  vào trong. Bây giờ đây nó đã biến thành cả đại dương mênh mông, cuồn cuộn. Con thủy quái  bản năng bất kham  hung hãn húc vỡ  con đê lý trí và chỉ trong nháy mắt bà đã bị nhấn chìm trong cơn đại hồng thủy đươc tạo bằng nước mắt, bằng nỗi đau..
Bà khóc thỏa thuê  rồi đứng dậy đi rửa mặt và dắt chiếc xe gắn máy ra khỏi nhà. Ngoài trời gió thổi rào rào, không khí lạnh từ đâu thổi đến báo hiệu một cơn mưa lớn sắp đến.

CHƯƠNG 40



Lúc này trong nhà chỉ có mình Trang và Huệ. Chị Hiếu bị tăng ca đột xuất, Ngân đi học ngoại ngữ, còn chị Nhành có lẽ đang cụng ly chan chát tại một quán nhậu nào đó. Trang bận quần áo đẹp, coi kiếng gỡ đầu. Huệ nhìn Trang cầm thỏi son thoa môi thở dài:
- Làm đẹp mà không cho chồng, cho người mình yêu  thì có ích gì! Nếu đặt vào hoàn cảnh của  mày, tao sẽ để xấu như ma lem cho thằng chả không dám rớ!
Trang buồn hiu,  nín thinh. Huệ nói như thét:
- Tao thề, thân thể trinh nguyên của tao chỉ có người yêu mới được chạm tới. Thằng nào sớ rớ, tao chém bay đầu!
Trang bịt chặt tai, gương mặt lộ vẻ đau đớn tột cùng. Huệ hối hận xuống nước nhỏ:
- Nghe lời tao trốn đi Trang ơi! Nhìn mày, tao đau lòng quá!
Trang im lặng, cắm cúi trang điểm. Cô cố tình đánh lảng sang chuyện khác đặng xua đi không khí u ám, ngột ngạt:
- Nóng quá! Thế nào cũng mưa cho mà coi!
Huệ tiếp tục năn nỉ ỉ ôi:
- Trốn đi Trang!
Trang trơ ra như đá. Căn nhà bỗng yên lặng một cách đáng sợ chỉ có tiếng nấc nghẹn, tiếng hỉ mũi rồn rột của Huệ. Ở nhà kế bên,  chị Hai  đang áp tai vô vách nghe lén câu chuyện một cách say sưa đến nỗi quên béng nồi canh khoai đang sôi trào trên bếp. Trang dòm trời, thầm vái trời mưa, mưa thiệt lớn, mưa lớn thì “ bản án “ sẽ được đình lại  và cô được “ trong trắng “ thêm một ngày.
Huệ vái độc:
- Vái Trời cho cha Khả đang đi đứng đàng hoàng bỗng dưng sùi bọt mép, ngã lăn quay! Lúc đó mày rảnh nợ!
Huệ vừa dứt lời thì anh tài xế nện gót giày lộp cộp bước vô hẻm. Anh ta giương cặp mắt lộ dòm Trang:
- Cô có phải là cô Trang?
Huệ trừng mắt nhìn người lạ, nói rít qua kẽ răng:
- Ở đây không có ai tên đó. Cút đi!
Anh tài xế tỏ ra nhũn nhặn:
          - Mấy cô hiểu cho. Tui cũng chỉ là kẻ làm thuê làm mướn, đừng làm khó dễ tội nghiệp! Tui theo lịnh của ông Khả đến đưa cô Trang đi, xe đang đậu ở ngoải.
Nói đoạn anh tài xế hất hàm ra phía hẻm. Huệ cầm cây chổi khua lia lịa, vừa quét vừa nhìn khách chửi phong long:  
- Sao mà rác nhiều quá vậy, quét hoài vẫn không sạch!
Trang lấy khăn chấm nước mắt bước theo anh tài xế.
Hai người ra tới đầu hẻm thì Huệ bỗng xỏ dép chạy theo. Bác tài cố tình bước vượt lên để hai cô gái tâm sự. Huệ nói:
- Bây giờ nghĩ lại vẫn còn kịp. Nghe lời tao, vô tới khách sạn mày tìm cách trốn đi, nếu không thành thì tìm kế “ hoãn binh “ cứ nói đại  là đang bị “ bật đèn đỏ “ , hổng lẽ thằng chả bắt mày cởi quần ra khám! Trước mắt cứ làm như vậy, được tới đâu tính tới đó. Mày có nghe tao nói không? Sao im re vậy?
Ông Khả đứng bên cạnh ô tô, mặt thộn ra trông rất tội nghiệp. Bắt gặp ánh mắt căm thù của Huệ ông Khả cúi mặt nhìn xuống đất.
- Có tiền sướng thiệt  xài toàn gái tơ! Nhưng mà ở ác như vậy thế nào cũng bị ông Trời trả báo hà!
Huệ vẫn chưa hả giận. Cục giận khiến Huệ nói tầm bậy tầm bạ:
- Mai mốt trúng độc đắc vài chục tờ, tao mướn mấy thằng tiến sĩ, kĩ sư xách dép cho tao, bắt tụi nó làm chó sủa chơi!
Trang nắm vạt áo Huệ giựt giựt mấy cái. Người tài xế mở cửa xe.Trang đi vài bước rồi quay đầu chạy ngược về phía Huệ, nói:
- Anh Thật thế nào cũng tới, chị đừng cho ảnh biết chuyện này. Đau lòng lắm.
Huệ khóc ồ ồ:
- Ông Trời có mắt mà cũng như mù!
Hai người trao đổi qua những âm thanh nấc nghẹn. Chợt tiếng còi ô tô vang lên, Trang cắm đầu như ma rượt. Chiếc ô tô đen bóng cua nửa hình tròn rồi phóng thẳng về khách sạn mới xây ở phía bên kia cầu.
Huệ đi thất thơ  như cái xác không hồn quẹo vô con hẻm bên hông chợ. Đám con nít đang chơi đá banh ồn ào. Huệ vừa đi cúi gầm mặt, vừa khóc rúc rích thì trái banh nhựa màu xanh trờ tới chưn. Một thằng trong đám đưa tay vẫy vẫy:
- Chị ơi, tiện tay liệng giùm trái banh.
Huệ co chưn đá một cái thiệt mạnh. Trái banh bay vèo theo hình vòng cung rồi chun tọt vô căn nhà đối diện. Tiếp theo là tiếng đồ sành sứ rớt loảng xoảng . Đám con nít mặt mày xanh lè xanh lét, cắm đầu chạy trối chết. Ngay lập tức, một người đàn bà tóc hoa râm cầm cây chạy ra:
- Đứa nào? Đứa nào đá banh làm bể bình bông của tao? Đồ mất dại! Quân phá làng phá xóm!
Chị Hai đã đợi sẵn ngay đầu hẻm, thấy Huệ bước vô liền giảnh cặp môi mỏng lét:
- Con Trang đi ngủ với thằng cha tiến sĩ phải hôn, chắc là tiền nhiều lắm đây!
- Im đi! Thứ đàn bà nhiều chuyện! Chị biết gì mà xía vô! Chuyện mình không lo, lo chuyện thiên hạ!
Huệ bước vô nhà, ấn cửa lại rồi lên gác ngồi khóc một mình.

&
&&

Vòng vèo một lúc,  chiếc ô tô dừng lại trước khách sạn sang trọng kiến trúc theo lối cổ điển. Phía trước có đặt rất nhiều chậu bon sai  được tỉa tót rất công phu xếp thành một hàng dài choán hết mặt tiền. Hai nhân viên khách sạn ăn mặc giống sĩ quan hải quân xăng xái bước đến mở cửa xe. Ông Khả quay sang thì thầm điều gì đó với bác tài. Anh ta gật đầu như con bửa củi  kèm theo nụ cười đầy ẩn ý rồi cho xe phóng thẳng.
- Thưa ông bà không có hành lý ạ?
Ông Khả lắc đầu. Đi vài bước thì dừng lại có ý chờ Trang. Trang cố tình tụt lại phía sau, mắt nhìn dáo dác như tên trộm sắp sửa ra tay, vừa ngượng ngùng vừa lo lắng, cô có cảm giác tất cả các cặp mắt đang chỉa về cô, họ đang bàn tán về cô một cách khinh miệt. Cô muốn co chưn bước thiệt mau chạy trốn tất cả nhưng nó không chiều theo ý. Vừa bước lên bậc tam cấp, không hiểu sao như có ma lực buộc cô ngoảnh mặt lại. Bà Vân đang đứng đối diện phía bên kia đường. Cặp kính mát che gần kín gương mặt. Bà  chào cô bằng nụ cười méo xệch. Trang khẽ gật đầu chào đáp lại rồi cắm đầu bước nhanh vào bên trong.
Đợi cho hai người khuất bóng, bà Vân vụt băng qua đường. Cặp mắt nhìn như thôi miên về phía cầu thang hình xoắn ốc, liên tục tháo cặp kính ra lau nước mắt. Bỗng một tiếng nổ long trời kèm theo là cơn mưa như trút. Người đàn bà đau khổ cứ thế đứng yên như trời trồng với cây dù màu xanh lá lúa. Mưa cứ mưa và người đàn bà cứ đứng đó. Nước mắt hòa lẫn với nước mưa. Cái nhìn đau đớn pha lẫn bất lực của con chiên nhìn thấy đức Chúa cao cả bị đóng đinh câu rút trên thập tự giá đăm đăm về phía căn phòng ở tầng ba leo lét  ánh đèn.

&
&&

Thật  quẹo xe đạp vô hẻm, chưa kịp gõ cửa thì ở nhà bên cạnh chị Hai đã thò cái đầu rối bù, dường như chị ta đã canh me sẵn từ lúc nào:
- Thật! – Chị Hai kêu vừa đủ nghe, một tay ngoắt ngoắt và ngón tay bên kia đặt lên miệng ra dấu biểu anh im lặng:- Tới kiếm con Trang phải hôn?
- Dạ – Thật gật đầu tức thì:- Trang có ở nhà không chị?
- Nói nhỏ nhỏ thôi kẻo con Huệ nghe được. Con nhỏ đó dữ như quỷ! Vô đây nói chuyện cho tiện.
Thật vừa bước vô thì trời đổ mưa. Hổm rày nóng quá, mưa một trận cho mát cửa mát nhà.
- Anh Hai chưa về hả chị?
- Ôi thôi, ổng đi nhậu rồi hơi sức đâu mà bận tâm! Thời gian ổng ở quán nhậu còn nhiều hơn ở nhà. Mà có khi như vậy lại hóa ra hay. Ổng tuổi dần, tao tuổi thân, dần , thân, tỵ , hợi tứ hành xung! Hễ ráp lại  là y như chó với mèo! – Thấy chưa thật yên tâm, chị Hai bước ra cài chốt cửa lại.
Thật tỏ vẻ sốt ruột. Chị Hai xuống giọng làm ra vẻ quan trọng:
- Mày đừng tìm kiếm con Trang cho uổng công. Nó không đoái hoài gì tới mày đâu. Ở chỗ làm coi con nào được mắt thì quơ đại làm vợ luôn đi. Loại đàn bà ăn ở hai lòng đó có đáng gì mà mày phải bận tâm cho mệt.
Thật càng lo lắng, cứ liên tục đứng lên rồi ngồi xuống.
- Ngồi yên! Cứ như con rối làm sao mà nói chuyện cho được. Tao nói chuyện này nhưng mày phải hứa  phải thiệt bình tỉnh, thiệt bình tĩnh nghe chưa?
Thật gật đầu:
- Chị nói đại đi cừ lòng vòng, tôi sốt ruột quá!
Chị Hai nhìn Thật tỏ ý trách:
- Mày cứ như người từ cung trăng rớt xuống, chuyện con Trang cả tám mươi triệu dân đều biết chỉ có mày là bù trớt!
Đoạn chị Hai xít lại gần Thật, nói thầm qua lỗ tai. Khắp người chị ta nồng nặc mùi cá ươn:
- Con Trang nó đi làm vợ tạm cho người ta rồi!
Thật vừa bực mình vừa thất vọng, khi không lại kéo mình vô đây để nói chuyện tầm ruồng!
- Chuyện đó tôi biết rồi còn gì mới không? – Thật cố tình nói tỉnh bơ.
Bây giờ đến lượt chị Hai bị xì hơi. Hổng dè, thằng Thật cũng là đồ bạc bẻo! Người yêu đi ngủ với trai mà nó cứ tỉnh như không! Té ra lão Hai cạo heo nhà mình coi vậy mà được hơn nhiều đứa. Tức mình chị nói xẵng:
- Tao tưởng mày chưa biết, chớ biết rồi thì thôi!
Nhìn dáng điệu ngoe ngoảy như cua gãy càng của chị Hai, Thật bắt đầu chột dạ:
- Chị nói thiệt đi, Trang đâu rồi?
Chị Hai trợn mắt, nạt:
- Ô hay! Chẳng phải tao vừa nói là gì? Chẳng lẽ chuyện nó đẻ mướn, mày không biết, làm bộ làm tịch hoài!
- Cái gì? – Thật trợn trừng mắt, tóc tai dựng ngược:
- Chị nói giỡn! Đẻ mướn là sao?
- Mày chưa biết thiệt à? – Chị Hai nói:- Vậy để tao nói cho mà nghe nhưng trước hết làm ơn nhỏ nhỏ giùm cái miệng! Chính mắt tao thấy, chính tai tao nghe rõ ràng, nó chịu đẻ mướn cho một nhà dư tiền mà thiếu con với cái giá in như là mấy chục triệu lận đó. Mới vừa rồi thằng chả tới rước con nhỏ đi ngủ ở khách sạn rồi.
Thật như phát điên, nắm vai chị Hai bóp mạnh.
- Chị nói đi! Khách sạn nào? Nói lẹ lên!
- Ái, Buông tao ra, đau quá! Ở đâu tao không biết chính xác, chỉ nghe mang máng cái khách sạn mới xây bên kia cầu Chà Và.
Thật xô chị Hai một cái té chúi nhủi vô vách rồi phóng xe như ma rượt dưới cơn mưa như trút nước:
- Trang ơi, em ở đâu? Trang ơi!
Chị Hai lồm cồm ngồi dậy, nói lằm bằm:
- Khổ quá! Chỗ người ta đang tò te tí te tới đó làm gì không biết nữa.
Ngồi trên gác thấy Thật đạp xe thục mạng, Huệ bừng tỉnh, chạy ra ban công, thì bóng của Thật đã khuất sau cua quẹo. Huệ thò đầu sang phía nhà chị Hai:
- Chị lẻo mép với anh Thật rồi phải hôn?
- Đâu có, tại nó hỏi tao mới nói chớ. – Nói xong sợ Huệ làm dữ, chị Hai vội đóng sập cửa lại.
Huệ định đuổi theo nhưng thấy mưa lớn quá nên đành trở vô, nhìn mưa mà thở dài ngán ngẩm...

&
&&

Thật đạp xe trối chết. Mưa quất vào người như roi vụt. Ra đến chợ xe Thật cán nhằm vỏ dưa té đụi một cái, cả người xây xát. Anh ngồi bật dậy như miếng cao su đàn hồi, dựng xe lên, đạp tiếp:- Trang ơi! Trang! – Tiếng Thật bị gió và nước mưa xé toạc thành từng mảnh vụn.
Lúc này đây trong đầu Thật chỉ có một ý nghĩ duy nhứt, là phải tới thiệt lẹ trước khi “ bản án “ được thi hành! Đôi chưn khỏe khoắn của anh guồng hết sức lực. Tầm quan sát bị bức màn nước che khuất nên mấy lần suýt va vào những chiếc xe khác chạy cùng chiều.
- Trang ơi!
Đạp xe tới gần dốc cầu Thật đâm sầm vô  chiếc xe gắn máy chạy ngược chiều. Hai gã thanh niên say rượu mặt mày dữ tợn chẳng nói chẳng rằng, xông vô  đấm đá túi bụi. Lúc này Thật gần như mất trí. Anh không mảy may phản kháng lại mà liên tục gọi tên người yêu. Một người đang đụt mưa bên vệ đường thấy cảnh bất nhẫn bèn đội mưa chạy ra:
- Thôi mà mấy chú, đánh như vậy đủ rồi. Bộ mấy chú không thấy anh ta dường như có vấn đề à?
- Ừ, hình như nó bị điên rồi, tha nó đi.
Thật dường như đứng không vững nữa. Toàn thân bầm giập. Một người định kéo anh vô mái hiên, lập tức anh gạt tay ra.
Bánh trước xe đạp đã biến thành con số tám không thể đi được nữa, Thật liệng  xe, chạy bộ lên cầu. Mọi  người ngó theo lo ngại,  sợ anh nhảy xuống sông tự tử. Nhưng điều đó không xảy ra.
- Trang ơi!
Lên đến giữa cầu Thật đã hoàn toàn kiệt sức, lúc này anh gần như lết từng bước, hai tay mặt bám chặt vào thành cầu mới có thể đứng vững. Dưới gầm cầu dòng nước đen ngòm đang cuồn cuộn chảy. Thật bỗng ngửa mặt lên, hai tay giang ra, cố thét thật lớn thấu đến tai ông Trời:
- Trời ơi! Tôi nguyền rủa ông! Tôi căm thù ông! Tôi căm thù tất cả! Tôi căm thù chính tôi! Á..á…á..
Âm thanh đáp lại là những tiếng sấm rền như bom dội và những tia chớp ngang dọc ở lưng trời.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2007 09:31:23 bởi hoaidiephaphuong >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9