Tiểu thuyết " Như lục bình trôi " chương 41 - 45
nguyen hoang 20.03.2007 11:06:34 (permalink)
CHƯƠNG 41

Căn phòng ấm cúng và tiện nghi. Sàn trải thảm màu huyết dụ. Vách được dán giấy bồi có in hoa văn gợn sóng, màu sáng trông rất ấn tượng. Phòng được chia làm hai gian. Gian ngoài làm phòng khách có tivi, tủ lạnh. Trên trần treo bộ đèn chùm bằng pha lê phả thứ ánh sáng vàng vọt.  Trên vách gắn máy điều hòa nhiệt độ chạy êm ru. Chính giữa kê bộ xa lông bọc nhung màu nâu sẫm. Trên mặt bàn bằng kiếng màu trà đặt sẵn cái gạt tàn thuốc lá, ấm trà, điện thoại, bình thủy nước sôi. Cách đó vài bước là toa lét sực nức mùi dầu thơm hảo hạng. Bồn tắm tráng men màu cẩm thạch. Máy tắm nước nóng. Và những thứ linh tinh khác. Phòng ngủ được  ngăn cách với phòng khách bởi một bức bình phong. Trên chiếc giường đôi trải một tấm vải bông che bụi. Cặp gối thêu hình đôi chim bồ câu ngậm bông lúa vàng, hai trái tim lồng vào nhau, bên dưới có dòng chữ “ trăm năm hạnh phúc “ . Ngay đầu giường kê chiếc tủ nhỏ, bên trên đặt một chiếc đèn ngủ hình nấm phát ra thứ ánh sáng dìu dịu.
Ông Khả tra chìa vào ổ khóa, xoay “ tách “ một cái rồi lẹ làng trườn qua cánh cửa màu thiên thanh có đính số phòng “ 301 “. Trước tiên ông cởi áo vét màu xám tro treo vô mắc rồi thay đôi giày da đen bóng bằng đôi hài vải loại dùng để đi trong phòng. Trong khi đang coi kiếng,  tháo chiếc ca vát toòng teng trên cổ, ông Khả mới biết  là Trang còn đứng xớ rớ  ở bên ngoài qua gương phản chiếu:
- Ủa, sao em không vô đi! – Giọng ông tỏ vẻ ngạc nhiên.
Trang giương mắt nhìn ông Khả, cái nhìn vừa bối rối vừa u tối, rồi cúi gầm xuống đất. Mưa gió tơi bời, lạnh căm căm  mà trên trán cô lấm tấm mồ hôi.
- Vô đi em! – Ông Khả giục lần nữa.
Trang mấp máy cặp môi  như muốn nói điều gì đó, đôi tay cứ măn vạt áo một cách vô thức. Ông Khả để ý cặp chưn của cô cứ run lên lật bật:
- Em không được ổn?
Trang ngước mắt lên nhìn qua khung cửa sổ. Những hột mưa đan xiên liên tục gõ nhịp lên mặt kiếng. Nỗi sợ hãi như bàn tay thô bạo bóp nghẹt tim cô:
- Không! –  Âm thanh thốt ra từ miệng cô như tiếng chim chíp chú chim non bị trúng tên đang cơn giẫy chết.
- Đứng hoài  ở ngoài không tiện, người ta thấy,  không hay đâu!
- Dạ! – Trang gật đầu nhẹ, nhưng đôi chưn như hóa đá không nhấc lên được. Nó không nghe theo sự sai bảo của cô:- Em run quá!
Bước qua cánh cửa này mình sẽ trở thành đàn bà! Ý nghĩ đó khiến Trang rụng rời tay chưn, hơi thở phì phò trong cổ họng như đang lên cơn suyễn. Cô đã từng mơ có ngày bước qua cánh cửa động phòng, tất cả những cô gái đang yêu đều ước ao như vậy, nhưng đêm nay cô lại phải trao thân gởi phận cho một người mà cô chưa từng quen biết.
Mưa mỗi lúc càng dữ dội. Bầu trời tối tăm như hũ nút. Nó tựa như cuộc đời của cô, số phận nghiệt ngã, cay đắng trăm bề của cô.
Ông Khả tỏ vẻ lúng túng khi có một vài người đi ngang qua ghé cặp mắt soi mói về phía họ. Khi ông bước tới tay chưa chạm tới mà  thân hình cô bỗng run bắn lên:
- Xin ông đừng đụng vô người em!
Trang hít một hơi thật sâu vào lồng ngực rồi thu hết can đảm bước qua cánh cửa.  Cô cảm thấy tự do đã khép lại sau lưng:
- Ông mở cửa ra đi, em lạy ông!
Cử chỉ của Trang khiến ông Khả cảm thấy buồn buồn. Nỗi buồn vô cớ.
Trang ngồi xo ro trên mép ghế, mái tóc dài che nửa gương mặt. Nhìn thấy đôi mắt ngấn nước, ông Khả thở dài:
- Tôi biết em đang rất khổ tâm cả tôi cũng vậy.
Trang im lặng. Ông Khả thở ra mấy cái, nói tiếp:
- Cả hai đều không muốn chuyện này xảy ra. Nếu như vợ tôi sanh cho tôi một đứa con. Nếu em không gặp phải hoàn cảnh bi đát thì chúng ta đã không gặp nhau. Số phận trớ trêu.
Trang nói chuyện mà mắt nhìn đâu đâu:
- Không có con người ta vẫn có thể sống hạnh phúc mà ông.
- Vợ chồng mà không có con chẳng khác nào hai người lạ góp gạo nấu ăn chung, cuộc sống sẽ trở nên vô vị, nhạt nhẽo biết chừng nào. Đứa trẻ sẽ làm cho đời sống vợ chồng thêm thi vị và có ý nghĩa rất nhiều, em có hiểu không?
Cả hai cùng im lặng một lúc lâu. Bầu không khí gượng gạo có phần căng thẳng lảng vảng quanh hai người. Ngoài kia mưa vẫn điên cuồng gào thét. Mưa thúi đất thúi đai, thúi cây thúi cỏ và xối vào cõi nhân gian cái  buồn thúi ruột thúi gan. Từ nhỏ đến giờ, Trang chưa từng thấy cơn mưa trái mùa nào khủng khiếp như vầy, thường là những cơn mưa nhỏ chưa đủ ướt đất.  Ông Trời càng già càng khó tánh. Anh Thật có cái tật hễ mưa lạnh là uống vài chung rượu. Thứ rượu rẻ rề, một ngàn một xị, chỉ toàn là nước lã pha cồn rồi bỏ vô thêm một chút nước màu cho đẹp con mắt là dân nhậu có thể ngồi nhịp giò mà say sưa tới chữ Tiền nào của nấy, rẻ tiền rượu thì tốn tiền thuốc. Mấy lần anh ôm bụng nhăn mặt than đau bao tử.  Trang biểu anh bỏ nhậu. Anh cười dã lã:
- Lấy anh đi, anh sẽ bỏ hết cho em coi!
Trăm lần như một, đợi mưa nhẹ hột là Thật bắt đầu rục rịch sửa soạn đi bắt cóc. Đồ nghề của anh chỉ có cây đèn pin với sợi dây kẽm cột ngang bụng. Bắt được con nào, anh lấy kẽm xiên qua đùi con vật xấu xí , tội nghiệp. Anh có đôi mắt nhìn xuyên qua màn đêm và có cái mũi thính có thể hửi mùi cóc bất kỳ bụi rậm, mô đá nào. Chừng một tiếng đồng hồ, anh đã đem vìa cả xâu cóc mấy chục con. Trong khi mấy người bạn cùng trọ đang hý háy bắc nồi cháo lên bếp thì anh bắt đầu làm thịt cóc. Anh lấy dao phay chặn ngang cổ cóc. Những cậu ông Trời oai hùng từng khuấy động thiên cung đến Trời già còn phải e dè, nể sợ bỗng trở thành những con vật  vô dụng đáng thương, chúng chấp hai chưn trước giơ lên như lạy lục van xin tha mạng. Anh ấn mạnh lưỡi dao xuống:
- Mày có lạy đến mai, tao cũng thịt!
Trang lè lưỡi:
- Anh ở ác quá! Thế nào chết cũng thành cóc, cho coi.
Thật cười híp mắt:
- Được sống với em một đời, anh xin nguyện làm trăm kiếp cóc!
Cháo nấu vừa xong, anh múc cho cô một chén, không quên bỏ thêm một nhúm hành ngò và rắc thêm chút xíu tiêu cay:
- Ăn đi em! Chỉ có những người nghèo như chúng ta mới thưởng thức món thịt cậu ông Trời! Người giàu, có tiền chưa chắc đã mua được.
Trang thấy ghê ghê nên lắc đầu từ chối. Anh cố nài nỉ:
- Ăn đi mà! Cháo cóc chữa bịnh còi xương vô địch! Coi kìa, da em xanh rớt!
 Sau này người ta thi nhau cất nhà. Đất ruộng hóa thành đất ở. Lũ cóc “ di tản “ vìa vùng đất khác chỉ còn sót lại một ít con “ liều mạng “ muốn hưởng chút tiện nghi thành phố. Cóc ít quá có khi đi rạc cặp giò mà chỉ bắt được có mấy con, không đủ ngọt nồi cháo. Anh không dùng kẽm xiên cóc nữa mà thay bằng cái xô nhựa có nắp đậy. Tối ngủ anh đặt chúng ngay đầu nằm. Giấc ngủ mệt nhoài của anh được âu yếm bằng những tiếng cóc kêu thảm thiết. Sáng ra lại đem lũ cóc thả về chỗ cũ. Bạn bè nhạo anh, biểu anh thích làm chuyện rỗi hơi! Anh cười cười, chớ không trả lời trả vốn. Chỉ có cô là người hiểu anh tuờng tận, anh là người của làng quê, của vườn rau, ao cá..hơi thở của anh đượm màu bùn đất, ánh mắt anh lấp lánh con sông nước lợ quê nhà. Đã nhiều lần anh thổ lộ với cô thèm được vìa nhà trầm mình dưới con sông quê, lắng nghe mưa rơi, tiếng đục, tiếng trong hòa lẫn trong dòng thủy triều cuộn chảy. Anh ghiền tiếng nhái bầu kêu ran cả đêm phía ngoài bờ ao. Con nhái bầu nhỏ bằng ngón tay cái có cái bụng tổ chảng, gần như là đứa nhỏ nhứt trong họ hàng cóc nhái ễnh ương, lại là đứa lớn miệng nhứt. Giọng nó vang xa và buồn thảm. Anh Thật đã coi không biết bao nhiêu tuồng cải lương, nghe vài trăm bản bài bản vọng cổ vậy mà chỉ thuộc duy nhứt điệu“ trăng thu dạ khúc  “ bài “  con nhái bầu “. Mà bài này thì một đứa con nít mới biết lật cũng thuộc nữa là! Giọng anh vừa khàn vừa hụt hơi:” Nếu mai thất nghiệp anh vìa quê cắm câu/ Bắt con nhái bầu/ Nhái kêu âu sầu/ Chờ khi nước lớn cá ăn câu/ Nếu câu không được, em vìa làm dâu cho má anh!” Anh vừa ư ử vừa nháy mắt ngó cô đầy tình ý.
- Ngộ ghê! – Trang cười :- Câu không được cá thì mắc mớ gì em phải làm dâu cho má anh?
Thật không trả lời mà tiếp tục ngân nga:” Chiều chiều bắt nhái cắm câu/ Nhái kêu cái ẹo, thảm sầu nhái ơi! “. “ Cóc chết bao thuở nhái rầu/ Ễnh ương lớn tiếng, nhái bầu dựa hơi.”. “ Cóc kêu dưới vũng tre ngâm/ Cóc kêu mặc cóc tre dầm mặc tre “ ...Cả buổi anh chỉ nói toàn chuyện cóc nhái ễnh ương , chán quá chừng! Anh nói thèm chảy nước miếng món canh bông điên điển. Cô phì cười:
- Bông điên điển thì có gì mà thèm không biết. Chát ngầm
Anh nói nhỏ:
- Đó là vị chát quê hương, nó thấm vô máu, vô xương anh thiệt rồi. Mai mốt mình vìa quê, nghe em,  - giọng anh tha thiết đến não nùng.
Làm con người ai lại không muốn được sống tại nơi mình đã sanh ra và lớn lên, bởi vì nơi đó ta còn có những  kỷ niệm buồn vui như con sóng vỗ tràn bờ, nơi đó có những người ta thân yêu nhứt… Cô thèm làm sao được nằm trên khoảnh cỏ xanh, ngước mắt nhìn lên bầu trời cao lồng lộng và cánh mũi phập phồng trong mùi thơm quyến rũ của hương đồng cỏ nội, tai lắng nghe tiếng gáy con dế than trong bụi rậm. Cô thèm được ăn trái bần  chua chấm mắm ruốc dầm ớt hiểm thiệt cay, nhai tới đâu lưỡi tê tới đó, nước mắt chảy ra, mới đã!  Thật dòm cô ghẹo một hơi:
- Em cũng hơn gì anh đâu. Trái bần thì ngon iếc gì vừa chua vừa chát,  nghe cái tên là thấy ngóc đầu không nỗi rồi! Em là nông dân, anh cũng là nông dân cho dù ở thành phố tụi mình có đầy đủ nhà cao cửa rộng, áo quần xênh xang, cao lương mỹ vị  bao nhiêu đi nữa cũng không thể nào gột hết chất “ Hai Lúa “ trên mình, bởi vì, nó đã ăn vô xương, thấm vô tủy mất rồi. Vìa với anh nghe Trang.
Cô nhớ quê và cũng muốn vìa lắm. Nhiều đêm nằm mơ, cô thấy mình đang chèo chiếc xuồng tam bản trên dòng sông nhỏ. Hai bên triền ôm ấp những rặng dừa nước sum sê, xanh mướt. Điệu “ lý cây bông “ muồi như trái chín từ xa vọng tới thấm từng lỗ chưn lông. Đến khi giựt mình tỉnh giấc, cô bàng hoàng nuối tiếc. Cô yêu quê hương, xứ sở như con cái yêu má yêu ba, như con nhái bén yêu cành cây, như con sâu yêu lá...nhưng nợ đời, nợ  áo cơm như con sóng dữ cuốn đi trôi dạt...
Thật vẫn hồn nhiên như gã trai mới lớn:
- Đám cưới tụi mình,  anh tính sẽ rước dâu bằng xuồng ba lá gắn  máy đuôi tôm. Anh sẽ mặc áo dài màu hột lựu, đầu đóng khăn, mang guốc cây như mấy ông già xưa. Còn em sẽ bận chiếc áo dài màu xanh lá mạ ( Thật có tật thích lấy màu sắc cỏ cây để diễn tả ) trên ngực cài một cây bông, vậy là đủ rồi , com lê, xoa rê vừa vướng víu vừa tốn tiền. Rồi chúng mình sẽ dựng đại căn lều, - giọng anh mơ màng:- Anh sẽ đi làm mướn nuôi em, anh làm ruộng giỏi lắm nên không lo thất nghiệp. Em chỉ việc ở nhà sanh cho anh đàn con lũ khủ  cho vui cửa vui nhà!
Cô hiểu, anh cố tình nấn ná lại thành phố là vì cô. Anh yêu cô và luôn muốn sống bên cạnh cô. Cô cũng không mong muốn gì hơn thế. Kiếp nhân sinh trầm luân trong bể khổ, lẩn quẩn, loanh quanh như kiến bò miệng chén, đầy rẫy những tà tâm, toan tính hơn thua..nếu không có tình yêu con người sẽ đi lộn đầu xuống đất, trở thành thú dữ, xâu xé, ăn tươi nuốt sống lẫn nhau, thầy giáo dạy văn  đã từng nói với cô như vậy. Lúc đó, cô còn khờ quá không sao hiểu hết ý tứ sâu xa câu nói, bây giờ nghiệm lại thấy y chang. Cô yêu anh, yêu nhiều lắm, nhiều đến đỗi không sao diễn tả hết bằng lời. Cô cố giấu anh những ý nghĩ thầm kín của mình, bởi vì sợ bị anh chọc quê: đứa con đầu lòng nhứt định là con trai. Nó có cái mũi dọc dừa giống anh như đúc, đôi chưn mày “ Võ Tòng đả hổ “, gương mặt sáng trưng và tướng tá lòng khòng “ con gấu mẹ vĩ đại “. Rồi cô nghĩ lại, con giống cha hết trơn vậy thì mẹ để đâu? Phải rồi, con sẽ giống cô cái miệng. Ai cũng khen cô có cái miệng có duyên, mỗi khi cười có đôi má lúm đồng tiền coi thiệt dễ thương. Thật khoái nhìn cô cười. Anh hay nói nịnh:
- Mỗi lần dòm thấy em cười là người anh nhẹ hều như mây lơ lửng trên không trung.
Nhứt định con trai của cô cũng ngoan hiền như cha mẹ nó. Chị Nhành hay nói lúc cả nhà đông đủ:
- Thằng Thật hiền, con Trang cũng hiền, hai đứa bây ráp lại thì chỉ có nước cạp đất mà sống. Thời buổi này, cần phải tàn nhẫn  một chút, ba ngoe xỏ lá một chút, gian xảo một chút thì mới có thể sống nổi.
Trang cãi thí:
- Nói như chị thì những lời dạy của ông bà, cha mẹ, thầy cô đều trật lật hết sao?
Chị Nhành nói:
- Không trật nhưng không hợp thời. Chúng ta cứ khư khư giữ cái lề lối cũ thì chỉ thiệt thòi cho bản thân. – Đoạn chị Nhành thở dài:-  Cái triết lý thổ tả  của lão Khổng Tử và đám hậu duệ ở tận bên xứ Tàu nào có hay ho gì mà một phần ba nhân loại lại tin sái cổ và răm rắp tuân theo như thứ Kinh Thánh cứu rỗi. Cái gì mà “ nhứt nam viết hữu hơn thập nữ viết vô “ chớ, nói bá láp như vậy mà thiên hạ cũng tin! Con người thông minh tột đỉnh, có thể nhìn thấy sao Kim, sao Hỏa, những tinh tú cách trái đất vạn vạn năm ánh sáng nhưng những gì trước mặt thì bơ ngơ báo ngáo! Tao thề kiếp sau không đầu thai làm người mà làm chó. Rồi chị nhại lại điệp khúc cũ “ vi gian nan/ làm người khó/ làm con chó mới dễ ”.
Nhiều khi cô nằm mở mắt trao tráo ngó lên trần nhà và nghĩ ngợi lung tung: không biết đêm tân hôn sẽ như thế nào? Khi không lại nằm kế một người đàn ông với cơ thể lõa lồ không miếng vải che thân để “ người ta “ tha hồ làm tình làm tội…Nghĩ tới đây, gương mặt cô bỗng đỏ bừng như trái chùm ruột ngào đường rồi cười ré lên. Tất nhiên, “ người ta “ là Thật, bởi chưa bao giờ cô có ý nghĩ một ai khác ngoài anh chạm vô người cô. Ngay từ lúc chấp nhận tình yêu của anh thì cả tâm hồn lẫn thể xác của cô đã thuộc về anh mất rồi và cô có bổn phận gìn giữ nó như báu vật thiêng liêng dành tặng cho anh trong ngày cưới. Má có lần đã nói với cô:
- Trinh tiết là món quà vô giá mà ông Trời tặng riêng cho đàn bà và người đàn bà sẽ đem tặng vật đó hiến cho người mình thương. Trong đêm động phòng, người chồng sẽ trải dưới lưng người vợ mảnh khăn trắng. Những giọt máu tươi sẽ là bằng chứng cho sự trinh bạch của người vợ, cho dù có gặp cảnh bần cùng, khốn khổ đến thế nào đi nữa con cũng phải giữ cho được những giọt máu linh thiêng đó nghe chưa!
Má ơi, con là đứa con gái hư hỏng. Anh Thật ơi, hãy tha thứ cho em!..Một tiếng sét long trời như bàn tay thô bạo ném cô từ miền ký ức trở về vùng thực tại. Trang giương cặp mắt mọng nước hướng về ông Khả. Người đàn ông ấy cũng vừa bừng tỉnh sau những khoảnh khắc  thả hồn trôi dật dờ trong dòng hồi ức xa xăm..
- Em xin ông hãy tắt đèn! – Giọng Trang run rẩy, nhòe nước.
Cô cảm thấy đau rát phía bên dưới và toàn thân như tê dại đi...
 
CHƯƠNG 42

Mưa bắt đầu ngớt. Ánh đèn đường lấp lánh trên mặt đường trơn ướt. Những chiếc ô tô sang trọng nối đuôi nhau đậu trước khách sạn. Những vị khách nước ngoài từ trên xe bước xuống lủng củng  hành lý, miệng xí xô xí xào.  Mấy gã chạy xe ôm đang đụt mưa dưới hiên cao ốc liền rà xe tới, miệng nói ba xí ba tú . Vài nhân viên khách sạn bước ra đón và hướng dẫn khách làm thủ tục nhận phòng. Đây là đoàn du khách đến từ nước Nhật. Thời gian gần đây Việt Nam được biết đến là điểm du lịch an toàn, thân thiện. Giá cả cũng là một điều khiến mọi người phải quan tâm. Tuy nhiên khách cũng không khỏi phàn nàn vì đám ăn xin, bán hàng rong, xe ôm.. cứ bám theo như đỉa đói và nhứt là cách “ chém đẹp “ của đám “ cò “ du lịch.
Bà Vân đợi khi đèn ở từng ba tắt ngấm, vô ngồi run lập cập trong quán cà phê đèn màu vàng vọt, âm nhạc rền rĩ, nằm chếch về phía bên tay mặt chừng vài chục bước chưn. Bà cảm thấy vui vui  khi mọi việc diễn ra đúng như  dự tính. Rồi một ngày không xa bà sẽ có một đứa con để bồng bế, nâng niu. Bà sẽ chăm sóc con như một ông hoàng, bà chúa. Nó sẽ được theo học ở những trường danh tiếng nhứt thành phố. Quần áo của nó mặc phải là thứ tốt nhứt. Nó phải được ăn những món ngon nhứt và bà sẽ dành cho con những lời yêu thương nhứt! Lớn lên bà sẽ cho nó đi du học ở nước ngoài và nó sẽ trở thành một cán bộ trẻ tuổi đầy tài năng. Rồi bà sẽ đứng ra lo cho con yên bề gia thất. Con bà phải là người hạnh phúc nhứt thế gian! Chúng sẽ sanh cho bà những đứa cháu kháu khỉnh, bụ bẫm như thiên thần! Tuổi già của bà sẽ không phải sống trong cảnh cô đơn quạnh quẽ. Vây quanh bà lúc nào cũng có cả tá con nít, chúng trầm trồ, bi bô như chim hót cả ngày. Bà sẽ phải lăng xăng, mệt hơi vì chúng … Nghĩ đến đây bà bỗng nở nụ cười rạng rỡ. Một nụ cười mà cả đời bà chưa từng có...Giai điệu  sến do một ca sĩ hải ngoại vừa chấm dứt, người ta đã kịp thay vào đó đĩa tình ca  của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Khi ca sĩ  Khánh Ly  hát bài “ Diễm Xưa “  đến đoạn “.. làm sao em biết bia đá không đau...”, bà đã bật khóc rấm rứt. Bia đá còn biết đau huống hồ con người! Trên thế gian này có người đàn bà nào lại vỗ tay reo vui khi thấy chồng mình ân ái với người đàn bà khác. Chỉ có mình thôi,  người đàn bà vô tích sự chỉ  có mỗi việc chuyện sanh con cũng không ra hồn! Trời ơi, tại sao ông sanh ra bà lại tước bỏ của bà  cái quyền làm mẹ? Bà dám chắc rằng không có ai trên đời này yêu chồng bằng bà. Mỗi khi anh buồn bà buồn gấp trăm lần, mỗi lúc anh vui bà vui gấp vạn! Bà ghen với tất cả mọi người thậm chí với những bạn đồng nghiệp nam của chồng! Bà muốn chiếm hữu tất cả những gì thuộc về anh không nhường cho bất kỳ một ai. Giữa bà và mẹ chồng đã từng xảy ra những mối bất hòa cũng vì chuyện này. Vậy mà bây giờ bà  phải đánh đổi tất cả những gì quý báu nhứt để có một đứa con khác dòng! Một đứa trẻ hoàn toàn xa lạ không cùng huyết thống mà bà phải hân hoan  gọi đó là con! Bà đã tự huyễn hoặc chính mình khi vẽ lên thứ hạnh phúc mơ hồ, ảo tưởng. Ngày trước,  người đàn ông chỉ hôn bà một lần mà bà đã theo người ấy suốt đời! Ai dám tin  giữa chồng bà và cô gái ấy không nảy sinh tình cảm một khi đã quan hệ xác thịt và có với nhau một đứa con. Phải chăng bà đang đùa với lửa?
Bà Vân cảm thấy dã dượi cả tinh thần lẫn thể xác đến nỗi gần như ngồi bất động trên ghế. Bà không dám nghĩ xa hơn vì sợ sa vào vũng lầy tuyệt vọng không sao thoát ra được. Bà cảm thấy ân hận trước việc làm liều lĩnh của mình.
Bản nhạc đã chấm dứt, bà đề nghị hát lại lần nữa. Cô nhân viên răm rắp  làm theo và hỏi bằng lời lẽ lịch sự:
- Thưa bà, có cần dùng gì nữa không ạ?
Trời mưa. Quán vắng chỉ lèo tèo vài khách nhưng chủ quán đã lại có ý đuổi khéo nếu bà không kêu thêm thứ gì nữa:- Cho tôi thứ gì cũng được!
Gương mặt cô chủ lập tức dùn ra nhẹ nhõm:
- Bà dùng thêm lon nước ngọt nhé?
Bà Vân hỏi có bia không, chủ quán gật đầu.- Vậy cho tôi vài lon!
Bà Vân rót bia vô ly. Bọt bia chảy tràn ra mặt bàn. Nghĩ đến cảnh chồng đang hoan lạc với người đàn bà khác, bà cầm lòng không đặng, nước mắt cứ trào ra. Bà lấy khăn lau nước mắt và ngửa cổ uống cạn ly bia. Lại rót đầy,  và uống ..Xẹt một cái bà đã uống sạch mấy lon bia trên bàn:- Cho thêm mấy lon nữa!
Tửu lượng bà Vân rất kém, một lon là chếnh choáng, nhưng sao tối nay uống hoài mà chẳng thấy say.
Một chiếc ô tô màu cà phê sữa chạy vụt qua , nước dơ văng  tung tóe, kèm theo là chuỗi cười đắc ý. Trước cửa khách sạn xuất hiện một thanh niên mặc bộ đồ kaki cũ sờn,  ướt nhẹp chứng tỏ đã dầm mình suốt cả cơn  mưa trái mùa. Anh ta  bước xiêu vẹo hướng về phía quầy tiếp tân. Cô nhân viên mặc áo dài tím nhìn khách tỏ vẻ lo ngại, bèn  nháy mắt ra hiệu mấy nhân viên bảo vệ đang tán dóc gần đó áp sát anh ta.
- Cho tôi gặp cô Trang. – Thật nói ngắc ngứ trong cổ họng.
Nước mưa từ người Thật chảy xuống thành vũng gây cảm giác xốn mắt cho mấy người nước ngoài đang ngồi gần đấy. Cô nhân viên liệng ánh mắt lạnh, khó chịu về phía Thật:- Xin lỗi, chúng tôi không thể tiếp anh trong tư thế như thế này được, mong anh thông cảm.
Thật co chưn đá vô cái bục gỗ cái rầm, quắc mắt giận dữ:- Ăn mặc như vầy thì đã sao. Rách rưới mà trong sạch còn hơn sang trọng mà bụng dạ thúi hoắc!
Trong cơn bi phẫn tột cùng Thật nói năng dùi đục. Hai nhân viên lập tức xốc nách Thật kéo lê ra phía cửa. Thật vùng vẫy thoát ra được, chạy đến cô áo tím:
- Tôi có việc khẩn cấp, mấy người cố tình trì hoãn nếu có chuyện gì thì xảy ra thì ráng mà gánh chịu!
Lời đe dọa của Thật lập tức có tác dụng. Cô áo tím giở cuốn sổ theo dõi rồi hỏi:
- Cô Trang gì đó tới đây khi nào?
- Mới vừa rồi cùng với một người đàn ông rất sang trọng. Già chát. Đầu hói. Bụng bự! Tay chưn cà tong cà teo! – Trong trí tưởng tượng của anh, ông Khả là người quái dị như thế.
- Không có ai tên đó. Và cũng chẳng có người nào giống như anh vừa tả. Có lẽ, anh nên đến khách sạn khác mà kiếm.
- Có người biểu tôi chính xác là chỗ này!
- Tôi nói dứt khoát là không có, tại sao anh cứ lải nhải hoài vậy?
- Mẹ kiếp! Rõ ràng là các người cố tình tiếp tay cho tội ác. Cổ  là vợ sắp cưới của tôi, các người có biết không?
Hai nhân viên bảo vệ chưa kịp phản ứng thì bất ngờ Thật vụt chạy lên cầu thang, gào to lên:
- Trang ơi! Em ở đâu?
Mấy nhân viên khách sạn nhìn nhau ngơ ngác một lúc rồi  co giò rượt theo. Thật vung cú đá thật mạnh lên  cánh cửa phòng đầu tiên. Cánh cửa bật tung ra. Một đôi trai gái trần truồng đang quấn lấy nhau bỗng rú lên chói tai. Không gặp được người mình cần tìm, Thật tiếp tục đạp cửa những phòng khác:
- Trang ơi!
Những cánh cửa phòng liên tiếp bị đạp tung. Cảnh sinh hoạt trong phòng kín bị phô ra trước thanh thiên bạch nhựt. Tiếng kêu “ Trang ơi “  thảm thiết của Thật hòa lẫn cùng tiếng gào thét, chửi bới của đám đông. Cuộc đuổi bắt sau đó diễn ra hỗn loạn như trong phim hành động ở Holywood. Thật vừa chạy vừa xô đẩy tất cả những vật trong tầm tay tạo thành chướng ngại vật. Một cặp ông tây, bà đầm đang khoác tay nhau tình tứ từ từng trên đi xuống, người đàn ông bị Thật húc phải té ngửa về phía sau. Ông ta lồm cồm đứng dậy, nhìn đám đông đang hăng máu, ngơ ngác hỏi ” What? Why? “ . Một nhân viên bảo vệ nhỏ con đeo băng đội trưởng liên tục thổi tu huýt:
- Bắt nó! Bắt nó!.
Dòm thân hình bẩn thỉu, bầm giập của Thật, mấy vị khách trú đều chạy dạt ra. Thật chạy cắm đầu cắm cổ:
- Trang ơi!
Anh định co chưn đạp lên cánh cửa phòng cạnh đó nhưng thấy đám đông  đã đuổi theo sát gót đành chạy thẳng lên từng trên. Không may cho Thật, vừa lên đến từng ba thì trợt chưn té chúi nhủi. Người ta đè nghiến anh xuống đất, bẻ quặt hai tay ra phía sau, Thật cố vùng vẫy trong tuyệt vọng:
- Trang ơi!
Ông quản lý khách sạn xuất hiện, gương mặt nung núc thịt đỏ bừng vì tức giận:
- Tụi bây làm ăn như thế nào mà để thằng khùng này xông vào đến tận đây gây rối vậy, hả? Giám đốc thế nào cũng cạo đầu tao bằng dao phay. Dần cho nó một trận  rồi vụt  ra ngoài đường, có gì tao chịu!
Người ta kéo anh dậy. Mấy người thiếu kềm chế vung nắm đấm tới tấp vào bụng vào mặt rồi lôi xuống bên dưới. Thật vẫn không thôi gào thét:
- Trang ơi!
- Mẹ kiếp, làm cho nó câm miệng lại!
Những cú đấm giáng xuống đầu Thật như mưa. Gương mặt anh sưng húp đến nỗi không nhận ra. Nhưng anh hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, nỗi đau tâm hồn đã lấn át mất rồi:
- Trang ơi! Trang, em có nghe anh không? Trang! Tại sao em lại đành đoạn làm như vậy. Chẳng thà, em giết anh còn hơn. Trang ơi! 
Trong bóng tối lờ mờ, trong tận cùng nỗi đau, trong rã rời thân xác, Trang vẫn còn kịp nghe ai đó gọi tên mình thê lương, ai oán. Lúc đầu cô cứ nghĩ đó chỉ là ảo giác nhưng đến lần thứ hai, thứ ba..cô chắc chắn  có người đang gọi tên mình. Anh Thật có phải hôn? Đúng là anh thiệt rồi!
- Anh Thật ơi! - Cô bất giác thốt lên, dùng hết sức bình sinh đẩy ông Khả văng xuống giường. Rất nhanh, cô trùm tấm ga trải giường cuộn lên người và chạy nhanh ra hành lang:- Anh Thật ơi! Anh Thật! Anh đâu rồi?
Cô chạy xuống từng hai rồi từng một nhưng vẫn không thấy Thật đâu, chỉ thấy cảnh tượng hư hại như bãi chiến trường. Cô nhảy qua khỏi chiếc xe đẩy nằm chỏng chơ trên nền gạch ướt, miệng gào lên:
- Anh Thật ơi! – Cô quýnh quáng suýt nữa làm tuột tấm ga trên người.
Lúc này, cô mới nhận thấy có những ánh mắt dè bỉu đang nhìn mình. Có lẽ họ nghĩ cô chỉ là một cô gái làm tiền, một cánh vạc ăn sương không hơn không kém!
Trang thất thỉu quay lại phòng, nước mắt ràn rụa. Chẳng nói chẳng rằng cô ném tấm vải trên người và nằm xuống để thực hiện hợp đồng. 
Thật bị ném ra cửa dưới cơn mưa tầm tã. Lúc này trông anh như một cái xác thối rữa. Mặt anh úp xuống vũng nước bẩn, miệng ngậm đầy cát. Anh cố chống hai tay gượng dậy nhưng đành bất lực. Vài chiếc xe gắn máy chạy vụt qua suýt nữa cán lên người anh. Cuối cùng anh cũng gượng đứng lên sau khi dốc toàn bộ sức lực còn lại trong người. Anh bước đi lảo đảo như người say rượu, miệng liên tục lảm nhảm  tên Trang. Khi đi ngang qua chỗ bà Vân đang ngồi,  bất ngờ Thật té chúi một cái. Bàn ghế ly tách  tung tóe. Mấy người trong quán lật đật chạy ra đỡ anh dậy.
- Anh này hồi nãy bị mấy thằng bảo vệ khách sạn đánh đây mà! – Một người thốt lên :- Mấy thằng đó đúng là quân ác nhơn, đánh người ta như phát xít!
Áo quần trên người Thật rách te tua, để lộ những vết sưng vù bầm tím, ai trông thấy cũng xót xa. Bà Vân mượn chiếc khăn khô ráo,  rồi lấy chai dầu xanh xát lên vết thương:
- Anh làm sao để họ đánh dữ vậy, chắc là vô trỏng quậy phá chớ gì?
Thật oằn người như con trùn đất  vì rát. Một người khác tiếp lời:
- Chắc là anh quậy quọ  tùm lum phải hôn?
- Không có lửa sao có khói!
Thật bỗng nổi quạu, vung tay đấm mạnh lên bàn khiến mấy lon bia rỗng nẩy lên như trái banh da:
- Tôi đâu có ở không để làm những chuyện tầm phào đó. Người ta đã vung tiền ra cướp trắng người yêu của tôi!
Bà Vân giựt mình, đánh rớt chai dầu xuống đất, miệng nói lặp bặp:
- Anh nói sao. Ai cướp người yêu của anh. Cổ tên gì?
- Trang! Nguyễn  Thị Thu Trang, mà chị hỏi để làm gì? Để cười trên nỗi khổ của tôi chắc.
Bà Vân nhìn Thật, trong lòng vấy lên niềm thương cảm, ân hận vô bờ. Chàng trai tội nghiệp này đã bị mất người yêu và bị đánh đập tàn nhẫn vì vợ chồng bà. Buổi tối hôm nay sao mà có lắm chuyện buồn đến thế. Một người đàn bà đau xé lòng,  nhìn chồng ôm ấp người khác; một chàng trai bị cướp đoạt người mình yêu, bị đánh đập tả tơi như tù nhân chính trị; một cô gái bị rơi vào hoàn cảnh trái ngang lỡ làng duyên phận...
- Anh uống với tôi một lon bia. – Bà Vân đề nghị.
Thật gật đầu. Hai người chạm cốc. Bà Vân nói:
- Tôi cũng khổ như anh. Nào hãy cạn ly vì …nỗi đau trần thế!
Thật nhìn bà Vân lắc đầu, tỏ vẻ không tin:
- Trông bà có vẻ giàu sang, quý phái. Khổ nhục chỉ làm bạn với những người nghèo như tôi thôi.
Bà Vân thở dài buồn bã, nói cho chính mình nghe:
- Bất hạnh đâu chừa một ai.
 
CHƯƠNG 43

Nửa đêm, Trang rón rén ngồi dậy, đi vô nhà tắm. Cô vặn vòi nước hết cỡ rồi đứng bất động giữa vòi hoa sen. Thân thể cô đã bị vấy bẩn, phải khử trùng cho thiệt sạch! Vừa tắm , cô vừa khóc. Nước mắt của cô hòa lẫn với làn nước ấm thi nhau chảy xuống miệng cống róc rách. Cứ thế cô đứng thật lâu, thật lâu..Bỗng cô nấc lên mấy tiếng rồi từ từ khuỵu xuống nền gạch đầu va vào cái chậu nhôm kêu “ xoảng “ một tiếng và lịm đi...
&
&&
 
Buổi tối, tại biệt thự vợ chồng ông Khả có cuộc đón tiếp thạc sĩ tâm lý học Nguyễn Tiến Thịnh. Thịnh vốn là chỗ bạn bè thân tình với ông Khả, lâu rồi không có dịp gặp nhau. Sáng nay Thịnh bỗng nhận được cú điện của bà Vân nói là có chuyện rất quan trọng nhờ tư vấn. Thịnh có mặt đúng hẹn. Sau khi dùng bữa cơm thân mật, ba người ngồi uống nước trà ở phòng khách. Chuyện trò vòng vo một lúc, Thịnh bắt đầu sốt ruột muốn biết mục đích chính cuộc gặp.
- Chuyện là như thế này… - ông Khả lúng túng xòe bàn tay ra phía trước rồi im lặng đưa mắt nhìn sang vợ cầu cứu.
Bà Vân ho ran mấy tiếng, nói:
- Chuyện đường con cái của vợ chồng tôi chắc anh cũng biết…- Bà Vân đột ngột im lặng, mắt nhìn khách dò xét.
Thịnh gật đầu. Bà Vân thở ra:
- Chính vì thế vợ chồng chúng tôi quyết định nhờ người đẻ giùm một đứa con. – Sợ khách phản ứng, bà Vân nói liền một hơi:- Chuyện này tôi thấy cũng kỳ kỳ. Nhưng biết làm sao được gia đình mà không có con thì chẳng ra cái gia đình.
Khách ngồi yên, mặt không gợn cảm xúc, cứ như là chuyện thường tình, bà Vân thấy vậy cũng yên tâm, tiếp tục câu chuyện:
 - Lần đầu chuyện “ sinh hoạt “ của chồng tôi với cô gái đó diễn ra khá suôn sẻ nhưng không hiểu sao những lần tiếp theo lại gặp trở ngại, vì thế chúng tôi phải cầu cứu đến chuyên gia tâm lý.
- Cụ thể là như thế nào?
Ông Khả, ấp a ấp úng:
- Tự nhiên tôi hoàn toàn không có hứng thú sinh hoạt tình dục. Nó “ án binh bất động.
Thịnh cười ranh mãnh:
- Tôi hiểu rồi! Chuyện này cũng dễ thôi. – Thịnh nén cười, giương mắt nhìn hai vợ chồng gia chủ:- Các bạn có biết nguyên nhân do đâu không? – Rồi không đợi phản ứng của vợ chồng ông Khả, Thịnh nói tiếp:- Do anh Khả bị ức chế tâm lý.
Ông Khả gật đầu thú nhận:
- Tôi thật sự gặp khó khăn khi làm chuyện đó với người đàn bà khác, cảm giác phản bội vợ mình luôn dày vò tâm trí tôi đến  khổ sở...
- Đó chính là rào cản nếu không vuợt qua được chắn chắn sẽ thất bại. Người có lý trí sẽ không quan hệ tình dục bừa bãi với kẻ mà mình không yêu. Tôi hiểu anh, anh Khả.
Bà Vân lo lắng nói:
- Vậy chúng tôi phải làm sao, anh Thịnh?
Thịnh phán một câu xanh dờn:
- Anh Khả phải tống khứ hình ảnh vợ mình ra khỏi ý thức và anh phải yêu cô gái đó trước khi có thai!
Bà Vân rùng mình như điện giựt. Những mạch máu lên mặt như bị nghẽn lại. Xanh tái. Thịnh khẳng định đó là cách duy nhứt để có một đứa con. Trong khi bà Vân cựa mình trong đau đớn thì ông Khả lại tỏ vẻ băn khoăn:
- Nhưng tôi không tài nào quan hệ với một thể xác vô cảm với những giọt nước mắt bi thương đến tột cùng…
Thịnh gật đầu:
- Đây chính là điểm mấu chốt của vấn đề. – Thịnh liếc mắt nhìn vợ chồng ông Khả:- Trước đó, cô gái ấy đã từng có người yêu?
Bà Vân im lặng thở dài. Thịnh đập đập mấy đầu ngón tay lên mặt bàn:
- Một cô gái trẻ đẹp đã có bạn trai, tương lai hạnh phúc rành rành trước mắt vì hoàn cảnh éo le mà phải đánh đổi tất cả, không đau khổ thảm thương mới là chuyện lạ. Chỉ có những kẻ cuồng dâm, bạo dâm mới có thể sinh hoạt tình dục với cái xác sắp sửa liệm vô quan tài! Chuyện sinh lý phải dựa trên cơ sở hai bên đồng thuận, mọi hình thức cưỡng bức, ép buộc đều dẫn đến những kết quả không hay ho gì.
Thật sự là như vậy, nếu ông Khả có vượt qua được chính mình thì cũng khó lòng bước qua được rào cản từ phía Trang. Ngoài đường thì hai người nói chuyện có vẻ thoải mái nhưng khi cánh cửa phòng khép lại thì mọi thứ bỗng nhiên bị đóng băng. Vô cảm. Vô hồn.
Thịnh lại hỏi:
- Cô gái đó là người như thế nào? Ấy là tôi muốn nói đến tính cách riêng của cô ta.
Bà Vân đáp gọn lỏn:
- Hiền thục. Dễ thương. Hay cười. Mau nước mắt.
Thịnh ngửng cổ lên, nói như reo:
- Như vậy vẫn còn may mắn! Nếu gặp phải những người bảo thủ, sống thiên về nội tâm, vui không ai hay, buồn không ai biết thì mệt lắm. Những tâm hồn đa sầu, đa cảm thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. – Thịnh bỗng lên giọng uốn éo:- Theo kết quả nghiên cứu khoa tâm lý, những phụ nữ bị ức chế, đau khổ dồn nén trong khi sinh hoạt tình dục có thể, tôi nhấn mạnh từ “ có thể “ , sẽ sinh ra những đứa trẻ khiếm khuyết về thể chất lẫn tinh thần.
Bà Vân “ ối “ lên một tiếng. Nỗi lo như đám mây đen kìn kịt trong đôi mắt ướt. Bà mơ có một đứa con nhưng nó phải là đứa trẻ lành lặn, đẹp đẽ, thông minh.
- Nếu muốn như vậy, - Thịnh nói lớn :- anh chị phải làm mọi cách để cô gái đó yêu anh Khả hoặc ít ra cô ta cảm thấy thoải mái, hưng phấn trong quan hệ và điều này cũng giúp anh Khả xua đi những ức chế về tâm lý.
- Anh có thể nói rõ hơn được không? – Bà Vân nói.
- Tôn trọng, Quan tâm, gần gũi và giải trí là cách tốt nhứt để xua đi những ưu tư, phiền muộn trong tâm trí. Hai người đã sai lầm trong cách nghĩ, con người chớ đâu phải con giống mà cứ tới giờ thì đưa vô khách sạn, xong việc thì trả về. Cô gái ấy, ít nhiều sẽ cảm thấy bị tổn thương. – Đoạn Thịnh cúi đầu dòm xuống đất, nói như chỉ để cho mình nghe:- Tuy nhiên, hậu quả có thể sẽ…
Bà Vân hiểu ý,  lập tức nói chen vô không cho Thịnh kết thúc câu nói:
- Anh Thịnh ạ, tình thế vợ chồng chúng tôi ví như tên lửa đã rời bệ phóng, công việc của chúng ta là phải điều khiển nó về đến đích một cách nhanh chóng và an toàn. Bàn vô đừng bàn ra!
Tiễn khách ra cửa, bà Vân còn thòng thêm một câu:
- Chuyện này chỉ có mỗi mình anh biết, mong anh kín miệng giùm.
Khách về. Hai vợ chồng nằm thưỡn ra giường, mỗi người một góc dưới ánh sáng leo lét ngọn đèn ngủ. Những ý nghĩ buồn rầu như roi gai quất vào da thịt. Ông Khả nằm gác tay lên trán. Điếu thuốc cháy rực trên môi.
- Khó khăn quá, hay là mình dừng lại đi em.
Bà Vân nằm im như xác chết. Thoát đó đã tới nửa đêm. Bà Vân bỗng trút bỏ y phục trên người, ôm chầm lấy chồng. Ông Khả hơi bất ngờ trước cử chỉ của vợ rồi bị cuốn theo.
- Anh hãy “ yêu thương “, chiều chuộng cô bé ấy  như đã yêu em. – Giọng bà Vân như roi vút trong không khí :-  Em phải có một đứa con bằng mọi giá!
 
 CHƯƠNG 44


Sau cái đêm mưa gió bão bùng ấy, Thật rách nát, tả tơi như  cánh buồm bị cơn sóng dữ. Anh cố lê bước về nhà và nằm vật xuống. Gần sáng thì người bắt đầu lên cơn sốt. Lúc đầu chỉ nóng âm ỉ không đáng bận tâm, nhưng càng lúc nhiệt độ càng tăng, mắt hoa lên, đầu nhức như búa bổ , tay chưn  không thể nào nhấc lên nổi. Gần đến giờ đi làm, mấy người bạn cùng trọ muốn cắt cử người chăm sóc. nhưng  Thật ngại phiền nên từ chối :- Sốt nhẹ thôi, chỉ cần uống vài viên para là khỏi mà. Mọi người rời nhà được một lúc thì Thật bắt đầu rơi vào trạng thái nửa mê, nửa tỉnh, cơn khát cháy bỏng cổ họng, môi khô cong bóc ra từng mảnh vảy. Thấy ly nước đặt trên kệ gần đầu nằm, anh với tay định lấy nhưng không tới. Cái ly rớt xuống đất bể nát. Lúc này Yến đang phơi quần áo ngoài sào cách đó chỉ vài bước chưn , nghe tiếng động lật đật chạy vô.
- Nước! Cho tôi nước.
Yến đưa tay rờ trán, giựt mình thốt lên:
- Nóng như cục than trong lò! Nằm yên để tui chườm nước lạnh!
Yến lấy khăn thấm nước, lau mình Thật, thấy chỗ nào cũng sưng tấy lên, hốt hoảng hỏi:
- Tại sao lại ra nông nỗi này, hả Thật?
Thật uống hết ly nước đầy, giương đôi mắt mệt mỏi nhìn  Yến:
- Chuyện của Trang, đầu dây mối nhợ  là do chị có đúng không?
Yến đánh trống lảng, xả khăn trong cái thau mủ đục ngầu.
Thật phều phào:
- Đúng là chị rồi! Sao chị nỡ lòng nào rẽ thúy chia quyên hai đứa chúng tôi? Tôi đâu ở ác với chị, sao chị lại đối xử tệ với tôi quá vậy?
Yến lục túi tìm chai dầu nhưng không có, nhìn Thật thở dài:
- Thật trách thì tui đành chịu, nhưng tui không ác độc như  Thật nghĩ .
Thật nhếch mép cười cay đắng:
- Nhờ chị mà tôi được một bữa no đòn, nhờ chị mà tôi mất trắng người tôi yêu quý nhất trên đời. Vậy chị muốn tôi cám ơn có phải không?
Thật im lặng, mắt nhìn lên mái nhà lợp bằng giấy dầu. Những tia nắng xuyên qua lỗ lủng, chiếu thẳng lên mặt. Thật vò đầu, bức tai, thu hết sức lực còn lại gào lên:
- Cổ đang bị thằng khốn nào đó cưỡng đoạt chị có biết không?
- Tui van Thật đừng nói nữa, đau lòng lắm!
- Chị đau một, tôi đau gấp ngàn lần! Mỗi khi nhắm mắt tôi lại thấy cảnh tượng trái ngang đó mà không sao ghìm được cơn giận đang ngùn ngụt trong người. Tôi muốn cả thế gian này nổ tung lên!
Thật gồng người ngồi dậy, tay vịn vô vách bước ra cửa. Yến rượt theo chận lại. Thật giận dữ hất ra:
- Tôi phải đi kiếm thằng khốn đó để nói chuyện phải trái. Người trên thế gian này  vô số, sao hắn lại nhè Trang mà chọn? Công trình tôi với Trang gầy dựng bao năm trời sắp tới ngày thu hoạch, hắn bỗng nhảy vô cướp sạch sành sanh!
Đi được vài bước Thật cảm thấy trước mặt lập lòe đom đóm, đầu quay tít như và tất cả đột nhiên tối sầm lại...
Thật nằm liệt giường đúng hai hôm. Trong lúc mê man, anh cảm thấy có bàn tay ấm áp, thân thương đặt lên trán mình kèm theo những lời khóc than kể lể. Khi khỏi bịnh, anh hỏi những người xung quanh có phải là Trang không, một người gật
đầu nói Trang  có đến nhưng vội vã đi liền. Cổ còn  nhắn lại  đừng bao giờ tìm cổ nữa vì tất cả đã chấm dứt.
- Làm sao có thể kết thúc dễ dàng như  vậy được - Thật nói buồn rầu, những kỷ niệm  êm đềm, tha thiết lướt nhanh trong đầu anh.
Thật đi tìm Trang, nhưng cô tránh mặt không tiếp. Thật bỏ cả ngày ngồi lì ở quán cà phê chờ thời cơ. Cuối cùng anh cũng giáp mặt với Trang khi cô từ chợ trở về với chiếc giỏ trên tay:
- Trang ơi!
Trang giựt mình xây lại, đánh rớt chiếc giỏ, mắt nhòe nước. Cô buộc miệng gọi “ anh “ nhưng giữa chừng thì tắt nghẹn. Thật băng qua đường. Trang vội cầm giỏ lên, chạy mạch về nhà đóng chặt cửa lại.
- Trang ơi mở cửa cho anh!
Trang đứng tựa lưng sau cánh cửa, nước mắt chảy vô trong, gương mặt hiện lên nỗi đau tê tái. Bên ngoài Thật vẫn không ngớt kêu gào khản hơi.
- Trang ơi , hãy cho anh được gặp em một lần, một lần thôi.
Trang từ từ ngồi bệt xuống nền nhà, chưn  duỗi thẳng, bịt chặt hai tai để khỏi nghe những âm thanh não nùng, ai oán...
Thật nhứt quyết không chịu bó tay. Không gặp được Trang, Thật quyết tâm tìm gặp người người đàn ông đã  chia rẽ mối tình của anh và Trang. Anh đã cất công mai phục trong nhiều ngày. Đến  sáng sớm ngày thứ tư, anh phát hiện gã đàn ông đáng nguyền rủa đó thả Trang xuống gần đầu hẻm. Ngay lập tức, anh trả tiền nước và bám theo,  nhưng vì đi xe đạp nên không đuổi kịp, đến gần ngã tư thì mất dấu. Tuy nhiên, anh cũng đã nhìn rõ chân  tướng của gã. Không như tưởng tượng,  gã đó trông lịch lãm, trí thức chớ không phải là tay xì thẩu bụng phệ, đầu có vài cọng tóc.  Điều này khiến Thật càng tức tối, lo sợ. Nhớ lại cảnh Trang cười nói vui vẻ với hắn máu ghen trong người anh nổi lên chẹn ngang cổ họng làm nghẹt thở.
Nằn nì gãy lưỡi,  người bạn cũng đồng ý cho Thật mượn chiếc cub 50 đời 78 tróc sơn lỗ chỗ như bị lang beng , với điều kiện phải khao một bữa nhậu xôm tụ. Mất thêm mấy hôm  phục kích, cuối cùng anh cũng biết được chỗ ở của người đàn ông đó. Một ngôi biệt thự song lập sang trọng nằm trong khu dân cư cao cấp có cổng sắt và hàng rào bao quanh. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ , Thật đưa tay ấn chuông. Bước ra mở cửa là người đàn bà đứng tuổi, ăn mặc giản dị, Thật đoán, có lẽ là người giúp việc. Người đàn bà đó nhìn anh từ đầu đến chưn  bằng ánh mắt ngờ vực pha lẫn khó chịu.
- Chú tìm gì?
Thật bực mình trước câu hỏi đầy ngụ ý của mụ đàn bà. Tại sao  không hỏi “ tìm ai “ mà lại “ tìm gì “  làm như  mình là ăn trộm không bằng! Nuốt cục giận trở vô, anh nói:
- Tôi kiếm thằng cha mới quẹo xe vô đó!
- Cha nào? Hình như chú lộn rồi. Ở đây không có cha nào hết. Chỉ có ông bà chủ thôi.
- Ừ, tôi kiếm thằng chả đó.
Người đàn bà giúp việc lại nhìn Thật cảnh giác:
- Chú nói giỡn! Ông bà chủ toàn tiếp những vị sang trọng. Chú như vầy mà...
Người đàn bà kéo dài những dấu chấm lửng để khách tự suy nghĩ. Thật nổi cáu gắt lên om sòm. Người đàn bà nói:
- Tui phải hỏi ý ông bà chủ rồi mới quyết định mở cửa hay không, nhưng trước hết tôi muốn biết chú muốn gặp ông chủ nhằm mục đích gì để tui còn thưa lại.
Thật nói liền mà không cần suy nghĩ:
- Tôi đến để đòi nợ!
- Đòi nợ? Nghe tức cười quá! Chú như vầy mà là chủ nợ của ông bà chủ tui sao? Thiệt không thể nào tin nổi.
Thật không dằn được nữa, co chưn  đá mạnh vào cánh cửa tole. Nghe tiếng động ông Khả từ trong bước ra, vừa đi vừa nói:
- Chuyện gì vậy, chị Lài?
- Thưa ông chủ, con người dơ dáy, lỗ mãng  này đòi gặp ông chủ!
Ông Khả không dấu nổi ngạc nhiên trên gương mặt mệt mỏi. Ràng ràng đứng trước ông là một người hoàn toàn xa lạ. Tuy nhiên ông cũng ra hiệu cho người giúp việc mở cổng. Chị ta thò vào túi áo lấy ra chùm chìa khóa leng keng, lựa chìa bự nhứt tra vô ổ, vặn “ tách “ một tiếng khô khốc.
- Xin mời anh vô nhà! – Ông Khả nhường lối, người hơi khom, cánh tay mặt duỗi ra chỉ vào phía bên trong thể hiện cử chỉ lịch sự.
- Đồ lịch sự dỏm! - Thật rủa thầm, dựng chiếc xe gắn máy bên cạnh mấy chậu bông kiểng, rồi theo chưn  ông Khả bước vô bên trong.
Phòng khách rộng rải, thoáng mát không có một hột bụi. Nội thất sang trọng ra vẻ phô phang. Bức tranh tĩnh vật treo bên trên  chiếc dương cầm đen bóng. Ông Khả ung dung lấy hai túi trà Lipton cho vô hai chiếc cốc sứ Bát Tràng, đổ nước sôi. Trong khi ông Khả pha trà, Thật  đảo mắt quan sát khắp ngõ ngách. Cử chỉ bặt thiệp, hào hoa của chủ nhà cộng thêm sự giàu có  càng khiến Thật mất dần tự tin. Ông Khả giới thiệu qua loa về mình và nói:
- Tôi đang vinh hạnh tiếp chuyện với ai đây?
Thật nhấp một ngụm trà rồi đặt xuống cái dĩa nhỏ bằng lòng bàn tay:
- Tôi là Thật , cu li thợ hồ! – Thật cố tình kéo dài hai tiếng “ cu li “ một cách có dụng ý khiêu khích.
- Chào anh Thật! Hân hạnh được làm quen!
Ông Khả chìa tay ra bắt nhưng Thật đã đút hai tai vô túi quần từ chối xã giao. Ông Khả thoáng ngạc nhiên, cặp mày chau lại rồi cười rộng lượng:
- Có chuyện gì cứ thẳng thắn, tôi nghe anh đây!
Thật  uống nước trà như người sắp chết khát, rồi  ngẩng mắt lên, nhìn xoáy vô mắt người ngồi đối diện nói rành rọt  từng lời:
- Vậy thì ông hãy nghe cho rõ đây, tôi là người yêu của Trang! – Thật lập tức sửa lại :- Không, phải nói là chồng sắp cưới mới đúng, bởi vì chúng tôi đã bàn tới chuyện cưới xin.
Ông Khả khẽ giật thọt một cái khiến cốc trà sánh ra tay. Nụ cười thường trực vụt tắt thay vô đó vẻ mặt bối rối  lẫn lo lắng, đôi mắt mở trừng không chớp. Đoạn ông gục đầu nhìn xuống, để lộ cái ót đầm đìa mồ hôi.
Bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt bao trùm. Cả hai im lặng, Thật liên tục rít thuốc lá, chờ đợi phát biểu từ phía ông Khả. Lúc sau, Ông Khả day mặt vô phía trong kêu lớn:
- Em ơi!
Có tiếng đáp lại, tiếp theo là tiếng bước chưn  người mỗi lúc một gần. Vừa nhìn thấy gương mặt ló sau bức rèm, Thật lập tức đứng dậy,  thốt lên:
- Thì ra chị là người đàn bà đêm đó!
Bà Vân nhìn Thật có vẻ ngượng, khẽ gật đầu, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh chồng. Ông Khả liền đứng dậy, thối thác bận công việc nên xin phép vô bên trong.
Thật nói rượt theo:
- Ông đứng lại! Người tôi muốn nói chuyện là ông.
Ông Khả không dừng bước:
- Mọi việc anh có thể trao đổi với vợ tôi.
Bà Vân sai chị Lài lấy thêm nước sôi. Nhưng Thật đã cản lại vì không muốn tốn thời gian. Anh vô thẳng câu chuyện:
- Chắc chị  đã biết tôi là gì của Trang rồi chớ?
Bà Vân gật đầu, rồi nói thêm:
- Và cô Trang nói với tôi rằng  hai người đã chia tay trước đó.
Thật chồm ra phía trước, hầu như toàn bộ sức nặng dồn lên hai cánh tay tì lên mặt kiếng. Giọng anh khôi hài pha lẫn chua xót:
- Vậy tôi hỏi chị có lứa đôi nào đang yêu nhau tha thiết bỗng dưng nói lời chia tay, nếu không bị kẻ thứ ba chọc gậy bánh xe? Chúng tôi đã từng có những khoảnh khắc êm đềm hạnh phúc bên nhau, từng thề thốt sẽ yêu nhau suốt đời, thậm chí đã tính đến chuyện hôn nhân, sanh con đẻ cái. Vậy mà.. hà...hà – Thật cười đau khổ :-  Chỉ trong phút chốc tất cả  bỗng tan thành mây khói chỉ vì những ước muốn bệnh hoạn của vợ chồng bà!
Thật càng nói càng kích động, càng tuyệt vọng. Gương mặt liên tục biến sắc từ tái sang đỏ, từ đỏ sang tái. Đôi đồng tử như hai viên bi chực rớt xuống bàn. Hơi thở từ buồng phổ đi qua cuống họng phát ra những tiếng ồ ồ như con trâu đang lên cơn điên:
- Tôi căm thù các người, căm thù cái đạo đức giả dối mà các người đang phỉnh phờ  thiên hạ, căm thù cả bản thân tôi đớn hèn nhu nhược chỉ biết trơ mắt đứng nhìn người yêu bị lăng nhục!
Nói đến đây, Thật đưa hai tay giựt mạnh ngực áo  tung cả hàng nút, để lộ thân hình rắn chắc. Máu từ những vết thương chưa kín miệng rỉ ra thấm vào thớ vải  bạc màu:
- Các người nhân danh là sinh vật cấp cao, có tư duy trác tuyệt vậy mà đối xử với đồng loại như một con vật không hơn không kém! Trang có tội tình gì mà các người nở đang tâm chà đạp, coi cổ không bằng một con chó! Bởi vì khi bị dồn vào chưn  tường con chó còn biết nhe răng ra gầm gừ, thậm chí cắn lại, còn cô ấy thì chỉ biết cam chịu và cam chịu! Các người có lương tâm hay không?
Mắt Thật ngấn nước:
- Từ bữa hổm đến giờ không lúc nào tôi được yên ổn. Cứ nghĩ đến cảnh Trang bị chồng bà chà đạp, dày xéo là trong lòng tôi bừng lên ngọn lửa căm thù. Trời ơi! – Thật đưa hai tay ôm đầu:- Nếu có một khẩu súng trong tay chắc tôi sẽ biến thành kẻ giết người!
Cảnh tượng đau lòng khiến bà Vân cũng không cầm được nước mắt. Chờ cho Thật trấn tĩnh lại, bà nói run rẩy:
- Xin hãy tha thứ cho chúng tôi!
Thật ngồi bất động trong chiếc ghế bành, qua cơn kích động anh trở về trạng thái ban đầu, có vẻ “ cù lần “ , hiền như cục đất. Giọng anh trầm lắng:
- Tôi van xin các người hãy buông tha cho cổ! Tôi xin quỳ dưới chưn  mà van xin!
Thật quỳ xuống đất. Bà Vân nói:
- Xin anh hiểu cho. Chúng tôi không thể. Sự việc đã tới nước này rồi, tôi mong anh đừng làm thêm rối rắm. Nếu anh có tấm lòng rộng lượng, bao dung và vẫn còn yêu  thì hãy chấp nhận cổ.
Thật gục đầu cú rũ như người đang mắc chứng bịnh trầm kha:
- Cho dù Trang có thế nào đi nữa tôi vẫn yêu cổ, yêu nhiều hơn nữa!
Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Thật, bà Vân vội trấn an:
- Tôi xin lấy tư cách của mình hứa với anh, điều tồi tệ nhứt sẽ không bao giờ xảy ra. Anh hãy yên tâm và chờ đợi.
- Yên tâm ư ? – Thật nhắc lại một cách mỉa mai.
Bà Vân ngồi chết lặng. Thật nói:
- Bà đang tự huyễn hoặc chính mình. Một người đàn ông chung giường với một phụ nữ trẻ đẹp và cô ta sẽ sinh cho ông ấy một đứa con kháu khỉnh, vậy mà bà nói là sẽ không có chuyện gì! Bà nói chuyện thậm chí một đứa con nít phải ôm bụng cười khì!
Vẻ tự tin mất dần trên gương mặt không son phấn:
- Tôi ..tôi tin chồng tôi! Nhứt  định, ảnh không phải là hạng người như vậy. Ảnh rất yêu thương, tôn trọng tôi, thấu hiểu những nỗi đau mà tôi đang gánh chịu, bản thân anh cũng rất khổ tâm khi phải làm chuyện này.
- Một người có học và từng trải như bà lại thốt ra những lời ngây thơ đến vậy sao! Con người khác gỗ đá vô tri vì có bản năng, lý trí và tình cảm. Chính vì lẽ đó mà tôi không đặt niềm tin vào lòng chung thủy của chồng bà, cũng như tôi không tin Trang vẫn giữ tình yêu với tôi trong khi lại ôm ấp người đàn ông khác!
Thật nuốt nước bọt, nói tiếp:
- Nếu đặt tôi vào hoàn cảnh, chắc chắn tôi sẽ bỏ cô vợ già, vô sinh để theo đuổi cô gái trẻ đẹp và quan trọng nhứt là cô ta biết làm mẹ!
Bà Vân gào lên, nước mắt ràn rụa:
- Anh im đi! Cấm anh xúc phạm đến tôi! Vô sinh nào phải là cái tội mà anh đem ra bêu riếu.
- Bà không dám nhìn thẳng vô sự thật. Nhưng sự thật bao giờ cũng là sự thật cho dù ta cố tình chối bỏ nó. Bà đang run sợ! Và tôi cũng đang có tâm trạng như bà. Trong canh bạc  này, tất cả đều thua cháy túi! Ha ..ha..
- Đừng nói nữa! – Bà Vân thét lớn :- Xin anh đi ra khỏi nhà tôi!
- Bà khỏi đuổi! – Thật đứng dậy lửng thửng bước ra. Khi cách cửa ra vào chừng vài bước chưn , anh ngoáy người lại:
- Bà sẽ trả giá cho việc làm rồ dại của mình!
 
CHƯƠNG 45
 
Đúng ngày lễ cúng giáp năm sư trụ trì chùa Phổ Minh viên tịch, Xí ngiệp may Đại Phát phải ngưng hoạt động vì không có việc, phải đến đầu tuần sau mới đi làm trở lại. Vốn quen làm lụng, bây giờ lại ngồi chơi xơi nước Hiếu cảm thấy trong người bứt rứt không yên. Cô vẫn giữ thói quen dậy rất sớm mặc dù chẳng biết phải làm gì. Cả nhà vẫn còn đang say ngủ. Hiếu lấy mấy tờ báo cũ ra đọc chờ trời sáng. Đọc hết trang báo mà mọi người vẫn chưa thức dậy. Hiếu lấy bộ quần áo cũ đem ra giặt. Chỉ có mỗi một bộ đồ vừa hao nước vừa tốn xà bông chẳng bõ công. Nghĩ ngợi một lúc, cô bước lên gác nói oang oang:
- Đứa nào muốn giặt đồ đưa quần áo, xà bông cho “ Lão bà bà! “
Cô nhắc lại nhắc lại mấy lần mà chẳng thấy ai lên tiếng bèn co chưn đá đá vô mông Huệ mấy cái:
- Có đồ đưa  tao giặt.
Huệ nhăn mặt, gãi đầu sột sột rồi xoay người nằm nghiêng, không thèm trả lời. Hiếu xây mặt về phía Ngân:
- Con Ngân?
Ngân hé đôi mắt ngáy ngủ, hất hàm về phía cái quần jean treo trên vách:
- Chị giặt giùm em cái quần.
- Xà bông đâu?
- Hết rồi!
- Hết thì nghỉ khỏe! Vừa làm không công cho mày lại vừa tốn tiền mua xà bông hả?  Còn khuya nhá.
- Chị cho em mượn, chốc nữa em mua trả.
Hiếu lấy gom đồ xuống nhà tắm. Huệ nói:
- Em còn cái áo treo trong nhà tắm, nếu chị có lòng thương đồng loại thì giặt luôn đi.
- Tao thương mình không hết lấy đâu thương người khác? Không có xà bông là không giặt.
- Em đang trong diện “ xóa đói giảm nghèo”. Chị em với nhau mà hở ra một chút là so đo, tính toán!
- Ừa, tao như vậy mà không trị nổi mày đó.
Hiếu cho quần áo ngâm vào nước lã, vò sơ qua rồi mới ngâm xà bông. Làm theo cách này vừa sạch vừa  đỡ tốn. Đang giặt chợt nhớ bộ đồ đàn ông cả tháng nay chưa rờ tới bèn lên gác, lấy xuống cho vô thau. Đích thân cô và Nhành đã cất công cả buổi lùng sục ở các cửa hàng bán đồ cũ để sắm mua bộ đồ này với giá gần bảy chục ngàn. Dạo mới về đây, thỉnh thoảng có vài người đàn ông cứ tò tò tán tỉnh. Nhìn sơ qua cũng biết tư  cách họ là người chẳng đàng hoàng. Chị em tui là gái đã có chồng, các anh đừng làm phiền nữa,  Hiếu nói. Gã đàn ông có gương mặt lưỡi cày nhe răng cười hềnh hệch, có mà chồng ngồng! Chồng của em chỉ có thể là anh thôi. Hãy làm vợ bé của anh! Trong lúc mọi người không biết đối phó  như thế nào với mấy vị khách không mời mà đến, thì Huệ bỗng nghĩ ra diệu kế! Đúng là con nhỏ này khôn từ trong trứng khôn ra! Từ khi treo bộ đồ này trước ban công tuyệt nhiên không thấy gã đàn ông có máu hảo ngọt  nào dám bén mảng!
Giặt xong đống quần áo trời đã bắt đầu sáng, Hiếu đánh thức mọi người dậy và nói:
- Bữa nay là ngày rằm tất cả mọi người phải ăn chay, đó là mệnh lệnh!
Ngân phản đối:
- Ai ăn chay thì ăn, em ăn mặn.
- Trong tâm tánh mỗi người đều có con quỷ ngự trị, vì vậy phải tu tâm dưỡng tánh thì mới có thể trục nó ra ngoài. Ăn chay là cách tốt nhứt.
Huệ thắc mắc:
- Tu thân có liên can gì tới chuyện ăn chay? Chị nói nghe ngộ quá!
- Sao không! – Hiếu ra vẻ là người có hiểu biết:- Lũ quỷ tha ma bắt tụi bây làm biếng nhớt thây  có bao giờ đi dự một buổi thuyết pháp hay đọc vài bài kinh Phật đâu mà hiểu với biết! Nghe chị Hiếu giảng giải đây: hàng ngày chúng ta ăn thịt thú vật, mà thú vật thì cũng như con người cũng hỉ, nộ, ái, ố, ta ăn vô chất bổ nuôi sống cơ thể, nhưng những tâm tính xấu của chúng cũng nhập vô ta và biến thành cái ác. Muốn trừ cái ác thì cách tốt nhứt là ăn chay! Nhân đây, tao cũng nhắc cho mấy đứa nhớ luôn, bữa nay cũng là ngày cúng giáp năm thầy Thích Thiện Giác viên tịch, đứa nào có lòng tốt  vô chùa đốt cho Thầy cây nhang xong rồi dự luôn bữa cơm chay miễn phí.
Nhành nói:
- Tui cũng muốn chay tịnh cho người nó hiền bớt nhưng công việc của tui là không thể...Mà ông Thầy  ở Bến Đình này tịch linh thiệt nghen, canh me đúng ngày rằm siêu thoát lên cõi Phật.
Hiếu cắt ngang câu nói:
- Kiêng cữ có một bữa sao mà khó khăn quá, tháng giêng vừa rồi tao ăn chay đủ hai mươi chín ngày có sao đâu.
Huệ  day mặt về phía Hiếu vừa nói vừa cười rúc rích:
- Chị Hiếu  khác lắm! Từ khi ăn chay trông chị khác hẳn.
- Khác gì, con quỷ?
- Bộ mấy người không thấy sao? Mặt chị Hiếu giống lắm..
- Giống ai?
- Phật Thích Ca!
Cả nhà cười ồ lên. Hiếu cũng không nhịn được, bật cười khanh khách:
- Không được nói bậy mang tội! Thôi, không bá láp nữa. Đứa nào đi ăn sáng với tao?
- Chị bao hả? – Trang nói.
- Con khỉ! Con Nhành bao. Bữa nay nó mua xe nên phải chiêu đãi mọi người.
Huệ nhìn Nhành tỏ vẻ ganh tỵ:
- Chị Nhành giỏi thiêt, nghen. Mới làm trên dưới  một tháng mà đã có tiền sắm xe. Em ủng hộ chị cả hai tay hai chưn, nhưng chị nhớ cho em mượn nghe. Chị định mua xe gì? Của Nhật hay của Tàu?
Nhành nói:
- Ừ, bao thì bao! Tiền đâu mà mua đồ xịn? – Đoạn cô quay sang Huệ :- Mày đừng hòng động bất cứ thứ gì của tao! Chuyện cái áo, tao sợ tới già!
Cách đây không lâu, Nhành bấm bụng sắm một chiếc áo mới, đúng mốt, hơn trăm ngàn, chưa kịp mặc thì Huệ hỏi mượn đi sinh nhật đứa bạn. Không hiểu Huệ đi đứng thế nào lại để rách một đường cỡ gang tay! Cái áo coi như vứt đi. Huệ hứa đền nhưng chỉ là lời hứa suông.
- Nào, tất cả lên đường! – Hiếu khoác tay như nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc.
Năm chị em kéo nhau ra chợ, sà vô  sạp hủ tiếu chay, kêu luôn năm tô cùng năm ly nước mía, ăn uống xong. Hiếu vừa xỉa răng vừa hỏi:
- Chương trình bữa nay như thế nào?
Nhành móc tiền ra trả, nói:
- Tui đi coi xe.
Huệ giơ tay lên:
- Em cũng theo chị Nhành.
Hiếu nhìn Ngân và Trang rồi hỏi:
- Hai đứa bây nếu không có việc gì thì theo tao dạo chợ rồi đi cúng  luôn thể. Tao nói trước, trưa nay không nấu nướng gì hết, ăn cơm chay trong chùa cho đỡ tốn.
Hiếu có cái tật thích đi chợ với siêu thị, chủ yếu là vuốt ve, ngắm nghía cho no con mắt chớ không mua thứ gì cả. Mấy người bán quần áo, mỹ phẩm đều rành mặt Hiếu, thoạt thấy cô từ đàng xa đã xua tay lia lịa như đuổi tà ma chướng khí!
        Xong xuôi, đám đông chia ra làm hai tốp. Nhành Huệ đi một hướng. Hiếu, Ngân, Trang cùng nắm tay rẽ vô nhà lồng chợ.
 
&
&&
 
Nhành và Huệ đi chung một xe đạp, Nhành ra lịnh:
- Mày chở tao!
- Chị nặng thấy ông bà ông vải ai chở nổi. – Huệ nói:- Chị chở em mới phải.
- Vậy thì mày đừng bao giờ hỏi mượn xe của tao nhá!
Huệ cười tít mắt, đưa tay đẩy Nhành ra giành tay lái:
- Chị nói đó nghen. Nếu vậy, em sẽ chở chị bận đi lẫn bận về!
Chạy đến dốc cầu Nhành cố tình không xuống, Huệ gồng mình ra mà đạp, thở không ra hơi. Nhành áp mặt vào lưng Huệ cười thầm, con nhỏ này phải đối xử “ tàn bạo “ như vầy mới đáng!
Lòng vòng hết mấy cửa hàng xe máy, cuối cùng hai chị em dừng lại trước một tiệm trông có vẻ bề thế. Cả dãy xe gắn máy đủ kiểu, màu sắc xếp thành hàng dài trên vỉa hè trông rất bắt mắt. Chủ tiệm tay dính đầy dầu nhớt, bước ra mời mọc. Nhành ngắm no mắt rồi hỏi giá chiếc Wave Trung Quốc màu xanh ngọc.
- Tám triệu bao sang tên.
- Mắc dữ vậy? Bớt đi. – Huệ nói.
- Không mắc đâu. Tiền nào của nấy. Ở khu này có tới mấy chục tiệm bán xe, chúng tôi đâu dám nói thách.
- Bảy triệu rưởi! – Nhành trả giá.
- Không được đâu.- Ông chủ lắc đầu nói:- Đợt hàng này tôi lỗ muốn trào máu họng. Ba cái đồ quỷ này – Ông ta hất hàm về phía dãy xe Trung Quốc:- Xuống giá từng ngày chịu đời không thấu. Thanh toán xong đám của nợ này, tui thề ăn chay trường!
Hồi mới nhập qua giá xe Trung Quốc hơn hai chục triệu vậy mà bây giờ chỉ còn bảy, tám triệu. Hàng nằm ngày nào là lỗ ngày ấy.
- Chắc giá bảy triệu tám, đồng ý thì tôi làm hóa đơn xuất hàng.
Nhành trả tiền. Huệ hỏi:- Tụi tui là dân KT3 có sang tên được hôn?
- Không! Các cô kiếm người quen nhờ đứng tên hộ, nếu không,  thì trả thêm vài trăm chúng tôi sẽ lo tất.
Chợt nhớ một việc, ông ta nói:
- Muốn bảng số đẹp thì phải trả thêm tiền. Thông thường chỉ từ năm nút trở xuống thôi.
- Trời đất, lại có chuyện đó nữa hả? Sao mà rắc rối quá vậy? – Nhành nhăn mặt.
Ông chủ tiệm thở dài:
- Biết làm sao được? Mấy ông giao thông cũng cần phải sống nữa chớ.
Đoạn ông ta đưa cái giá cụ thể như sau:
- Bảy nút thì hai trăm, tám nút hai trăm rưởi, chín nút ba trăm, cô chọn mấy nút?
Nhành thoáng ngần ngừ rồi móc túi trả thêm hai trăm.
Gần một tiếng sau xe ráp xong, ông chủ khuyến mãi thêm nửa lít xăng. Nhành nhìn Huệ nói:
- Tao chưa biết chạy, mày chạy đi!
Huệ cười dã lã, gật đầu thú nhận:
- Em chỉ biết chập chỗm, đường đông như vầy em run tay lái!
- Vậy sao hồi nãy mày dám nói là chạy rành lắm? Nổ văng miểng luôn hà! Đi kêu xe cho tao!
Chiếc Wave Tàu được đưa về nhà bằng xích lô. Thấy lạ bọn trẻ con trong xóm kéo đến xem đông nghẹt. Chị Hai đang băm cá nấu canh vội chùi tay vô áo chạy ra:
- Ái chà, xe đẹp quá! Bao nhiêu vậy Nhành?
Nhành trả lời. Chị Hai nói tiếp:
- Con nhỏ này coi vậy mà giỏi ghê! Ăn nhậu mà có tiền sắm xe mới cáu. Còn thằng chồng của tao bán nhà để nhậu nhẹt.
Nhành sượng trân. Huệ lừ mắt nói:
- Chị nói ít ít thôi để cái miệng mọc da non!
Chị Hai tiu nghỉu lật đật quành trở vô. Nhành phụ Huệ đẩy chiếc xe vô nhà, dựng sát góc tường. Nhành lấy giẻ lau xe, nói một cách thán phục:
- Công nhận  Trung Quốc bắt chước giỏi ghê, nhìn chẳng khác gì xe Nhật!
Huệ gật đầu tán đồng. Nhành trèo lên yên nhún nhún mấy cái:
- Êm ghê! Có nằm mơ tám kiếp tao cũng không bao giờ dám tin có ngày mình được làm chủ chiếc xe đẹp như vầy.
Huệ thoáng buồn:
- Chị thì sướng rồi. Em chắc suốt đời đi chiếc xe đạp cà tàng thôi.
- Biết chập chỗm cũng được, mày dắt xe ra đường tập tao chạy đi!
- Bây giờ chợ búa đông lắm, để khuya. Chị cho em ngồi lấy hên một chút.
Nhành trèo xuống nhường cho Huệ. Huệ mở công tắc điện, đưa ngón tay cái ấn nút đe. Chiếc xe rùng mình mấy cái rồi nổ máy. Nhành nhìn Huệ thán phục:
- Con nhỏ này coi vậy mà giỏi! Nghe tiếng máy êm như ru, sướng cái lỗ tai!
Huệ nghênh mặt ra chiều đắc ý lắm. Nhành sợ hao xăng định tắt máy, Huệ cản lại:
- Xe mới mua về phải chạy “ rô đa” vài lít xăng không thôi dễ bị “ đúp pê!”
- Vậy sao? “ Đúp pê “  là gì?  Để tao đạp xe mua mấy lít xăng, sẵn  kiếm cái gì để “ rửa xe” luôn thể.
- “ Đúp pê “ là gì hả..ờ đại loại là..” đúp pê “ , có vậy mà cũng hỏi! 
Huệ được dịp tha hồ chảnh:
- Người gì đâu mà “ chậm tiêu “ quá trời!
- Chà, biển động mắm lên giá! - Nhành giương mắt về phía Huệ cười cắm cắt. Rồi dắt xe lộc cộc  ra cửa. Huệ nói với theo:
- “ Rửa xe “ để bữa khác, bữa nay cả nhà ăn chay, chị hổng nhớ sao.
 




<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2007 15:39:01 bởi hoaidiephaphuong >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9