Tiểu thuyết " Như lục bình trôi " chương 56 - 60
nguyen hoang 20.03.2007 12:33:24 (permalink)
CHƯƠNG 56

Ngân tới rất sớm,  khi cánh cổng Công ty còn im lìm đóng kín. Bây giờ mới bảy giờ mười lăm phút, còn mười lăm phút nữa mới đến giờ làm việc. Đắn đo một lúc, cô bước vô quán cà phê đối diện kêu một ly trà đá. Cô chủ quán tóc uốn phi dê nhìn Ngân vẩu  cặp môi dày đỏ chót:
- Trời lạnh như vầy mà uống trà đá sao?
Ngân im lặng, mắt nhìn ra phía trước. Lúc sau, anh nhân viên bảo vệ từ bên trong bước ra đẩy cánh cửa sắt nặng trịch qua một bên, vừa đưa tay lên coi giờ. Trong
sân,  một chị lao công đang quét dọn một cách chăm chỉ, chị gom rác thành đống rồi cho vô chiếc giỏ cần xé bung vành đặt cạnh đó, thỉnh thoảng ngừng lại lấy tay quệt mồ hôi trên trán. Ngân định thanh toán tiền nước thì thấy một chiếc ô tô màu cà phê sữa từ ngoài chạy vô. Anh tài xế nhanh nhẹn bước xuống mở cửa. Ông Van Vuuren bước xuống cùng cô thư kýxinh đẹp, hai người khoác tay nhau như đôi tình nhân thong thả cuộc dạo chơi, cười nói vui vẻ lắm. Ngân hơi ngạc nhiên trước cử chỉ quá thân mật của họ. Khi bước lên bậc tam cấp, ông giám đốc bất ngờ hôn chụt lên má cô thư ký một cái. Cô thư ký ngả đầu lên vai ông ta và khuất dạng sau cánh cửa. Kỳ quá! Ngân thốt lên. Trong lúc Ngân đang đắm chìm với những ý nghĩ rối nùi,  thì vài người nữa bắt đầu xuất hiện. Cô đặt tờ năm trăm dưới ly trà đá, dắt xe đạp băng qua đường, tiến vô bãi giữ xe. Nhân viên bãi xe là một giáo viên  về hưu non, có gương mặt đen đúa khắc khổ. Ông ta  nhìn chòng chọc lên gương mặt thoáng lúng túng của Ngân:
- Lính mơi hả? – Ông ta nói mà không hở răng.
- Dạ.
- Làm ở Phòng nào?
- Kế hoạch!
Ông ta dắt chiếc xe đạp dựa cột bê tông bên cạnh nhà vệ sinh. Cả công ty không có chiếc xe đạp nào. Chỉ toàn xe gắn máy, mà chiếc nào chiếc nấy đều bóng lộn. Nhức mắt.
Ngân chờ lấy thẻ, ông ta lắc đầu nói:
- Tôi chỉ đưa thẻ cho những khách hàng đến liên hệ công việc, tất cả nhân viên ở đây tôi đều quen mặt thẻ thiếc làm gì mất công.
Ngân tranh thủ tìm hiểu một số thông tin:
- Chú làm ở đây mỗi tháng lãnh bao nhiêu?
- Tám trăm. Tiền giữ xe cho  khách hàng dồn hết vô  quỹ công đoàn để cuối năm tổ chức  liên hoan, du lịch. Ở thành phố xài tiền như nước  này bấy nhiêu chẳng thấm vô đâu, nhưng sức khỏe của tôi chỉ thích hợp với công việc đại loại như vầy thôi.
- Còn những Phòng, Ban khác thì sao hả chú?
- Tùy theo bộ phận nhưng bét nhứt cũng triệu rưởi, có người lãnh được bốn năm triệu.
Ngân tính hỏi thêm, nhưng thấy ông ta bận bịu với mấy chiếc xe nên thôi. Cô đi thẳng lên lầu một. Phòng kế hoạch nằm nằm cuối dãy hành lang, đâu mặt với phòng tổ chức. Ngân gõ cửa nhưng chẳng thấy ai ra mở mặc dù có tiếng người cười nói bên trong. Gõ thêm vài lần nữa cũng vậy, cô đành tự đẩy cửa bước vô.
- Xin chào! – Ngân nói vừa vừa đủ nghe.
Trong phòng có kê bốn cái bàn làm việc. Đồ đạc la liệt ;  giàn vi tính, điện thoại, giấy tờ, sổ sách chất đống  trên kệ gỗ. Lúc này có ba người; hai nam một nữ  đang ngồi bình luận về nội dung bộ phim truyện chiếu trên tivi tối qua. Thấy Ngân, họ ném những ánh mắt lạnh lùng, khó chịu về phía cô rồi tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở. Cô gái duy nhất trong phòng khoản hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, có mái tóc xù, gương mặt khá xinh nhưng đôi mắt xếch hơi dữ. Cô ta mặc chiếc áo thun hở cổ để lộ đường hõm chân ngực  trông rất nữ tính, vừa nói chuyện chị ta vừa nện gót giày cao gót xuống nền gạch lộp cộp:
- Đúng là ái tình tréo cẳng ngỗng! Yêu người thì người lại không yêu, trong khi mình lại từ chối tình yêu kẻ khác! Rõ là theo tình tình chạy, chạy tình tình theo!
Người đàn ông đang chơi trò xếp hình trên vi tính, ló mặt ra nói:
- Nếu là tôi, tôi sẽ chọn người yêu mình hơn là chọn người mình yêu. Còn ông Tần nghĩ sao?
Người tên Tần kéo ngăn kéo lôi ra quyển tiểu thuyết “ trăm năm cô đơn “, lật hững hờ vài trang:
- Tôi bị dị ứng với mấy chuyện tình lăng nhăng, cái gì mà yêu rồi bỏ, bỏ rồi lại yêu làm rối tung rối mù cả lên, tôi hoàn toàn không thích thứ  tình ái  ba xu đó, chỉ có cô Ngà phòng ta là mê tít thò lò! Nè, cái ông nhà văn Columbia này viết kỳ quá, loạn luân mà mọc đuôi thì cả thế gian này thành khỉ  tuốt luốt!
Ngà nói:
- Có một nhà văn đã từng thốt lên ái tình là trò chơi trẻ con mà. Coi vậy đó, nhưng thiếu nó,  con người sẽ biến thành động vật cấp thấp.
Chẳng ai đoái hoài đến sự có mặt của Ngân, dường như trong mắt họ, cô không hề tồn tại.
-  Xin chào tất cả! – Ngân nói hơi lớn để gây sự chú ý của mọi người.
- Biết rồi. Chào hoài không mỏi miệng hả? – Ngà lừ mắt khó chịu, đoạn hất hàm hỏi:- Vô đây làm gì?
- Giám đốc phân công tui công tác ở phòng kế hoạch.
- Chắc hôn? Sao không thấy Sếp nói gì hết ráo. – Ngà vẫn giữ thái độ khó chịu, đoạn quay sang người đang chơi vi tính :- Anh Lắm có biết chuyện có nhân viên mới về phòng ta hôn?
Lắm nhấn nút  “ escape “ thoát ra khỏi chương trình, nhìn Ngân hỏi:
- Có phải cô được tuyển trong đợt vừa rồi?
- Dạ!
- Vậy thì đúng rồi. Ái chà, thêm một cô gái trẻ đẹp nữa về phòng của chúng ta!
Tần rời mắt khỏi trang sách, hết nhìn Ngân rồi quay sang nhìn Ngà, nói:
- Ông Van Vuuren quả là có cặp mắt tinh tường, chọn toàn là người đẹp. Phen ngày cô Ngà mất đứt danh hiệu hoa khôi của phòng rồi đấy nhá!
Ngà bĩu môi:
- Sắc đẹp chỉ là thứ  cho bọn đàn ông vọc phá chớ có hay hớm gì đâu mà khoe mẽ không biết nữa! – Ngà liếc xéo về phía Ngân:- Tôi nghiệm ra một điều, hầu như tất cả cô  có nhan sắc thì chẳng làm nên tích sự gì. Mấy người còn nhớ cái cô Tuyết Thu  bị sa thải đợt rồi không? Cô ả suốt ngày chỉ biết chưng diện lòe loẹt, áo hở cổ khoe ngực, váy cụt ngủn khoe đùi cốt để cho bọn đàn ông ngắm nghía, bàn tán chứ có làm được trò trống gì, chỉ mỗi việc đánh  cái văn bản mà cũng không nên hồn! – Đoạn Ngà hất hàm về phía Ngân:- Rồi cũng vậy thôi!
Ngân không ngờ “ màn chào sân “ lại ấn tượng quá sá! Không hiểu tại sao mọi người lại có  ác cảm với mình đến vậy? Đòn “ phủ đầu “ khiến cô choáng váng, đánh mất sự tự tin. Trong khi đó Ngà vẫn nhìn cô bằng ánh mắt giễu cợt:
- Nè, ở quê lên phải hôn?
- Dạ!
- Dòm là biết ngay mà. Bộ đồ cô đang mặc trông rất đẹp nhưng mà hơi nhà quê,  mốt này dân thành phố “ khai tử “ lâu lắm rồi!
Ngân muốn hét vào mặt chị ta, ăn mặc như thế nào là quyền của cô không mắc mớ gì đến ai, xin miễn bình luận. Nhưng Ngân lại im lặng. Đứng hoài mỏi chưn , Ngân tiến lại cái ghế trống. Chưa kịp đặt đít xuống, thì Ngà đã la bai bải:
- Chỗ đó của Sếp! Chưa chi muốn làm bà hả?
Ngân lật đật đứng sõng lưng như người lính gác. Lắm mở word, gõ mấy chữ “ Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam “ thì dừng lại, nhìn xoáy vào gương mặt khó chịu của Ngà:
- Thôi đi, đừng có ma cũ ăn hiếp ma mới nữa! Cùng là chị em với nhau mà cứ cắn đắn như  lấy chung một ông chồng thì làm sao mà làm việc với nhau được.
Đang lúc khó xử thì ông trưởng phòng kế hoạch bước vô, trên tay khệ nệ chồng hồ sơ. Tất cả lập tức đứng dậy, gật đầu chào. Tiếng của Ngà lảnh lót cao vút  lấn át tất cả:
- Em chào sếp Dương ạ!
Ông Dương khoản bốn mươi tuổi, có gương mặt to, tròn mà giẹp giống như cái mâm. Nổi bật nhứt là bộ râu được tỉa tót rất công phu. Ông Dương đặt chồng hồ sơ lên bàn của Lắm, rồi day mặt sang phía Ngân:
- Cô là cô Ngân phải không?
- Dạ!
Ông Dương bắt tay cô, mấy đầu ngón tay cấu nhẹ vô lòng bàn tay. Ngân không hiểu ông ta làm như vậy có mục đích gì.
- Ngài giám đốc tỏ vẻ hài lòng về cô. Năng lực của cô như thế nào thời gian sẽ chứng minh. Ông Van Vuuren là người rất tiết kiệm lời khen. Bước đầu như vậy coi như đã thắng lợi. Bây giờ chúng ta hãy làm quen với nhau.
Ngà xua tay tay lia lịa:
- Khỏi! Quen rồi!
Ông Dương gật gù:
- Vậy thì tốt! – Đoạn ông Dương nhìn mọi người một lượt, nói:
- Hôm nay tất cả  phải làm bản  kế hoạch riêng của từng người, mô tả chi tiết về phương pháp  tiếp cận  mặt hàng điện thoại di động của công ty đến người tiêu dùng sao cho hiệu quả nhứt, đến cuối ngày phải hoàn tất và trình lên giám đốc. Tôi lưu ý là mọi người phải viết đúng suy nghĩ của mình, không được “ xào nấu “ ý tưởng của nhau. Cả cô Ngân cũng không ngoại lệ.
Ngân gật đầu. Ngà liên tục rên rỉ, chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ mà phải hoàn tất khối lượng công việc như thế là quá sức. Ông Dương nghiêm mặt bảo:
- Đó là mệnh lệnh. Ai không thích thì lên gặp Sếp!
Đoạn ông trưởng phòng ra lệnh cho hai nhân viên nam xuống nhà kho khiêng một cái bàn đặt ở chỗ trống góc phòng để Ngân có chỗ làm việc. Lắm nhìn Ngân nhăn nhó:
- Cô vừa đến mà hai đứa tôi đã bị Sếp đì sói trán rồi!
Phân công công việc đâu vô đó,  ông Dương cắp cặp đi mất,  sáng nay có cuộc họp với Tổng Công ty Bưu chính viễn thông. Chừng mười phút sau, Tần, Lắm khiêng cái bàn phoóc mê ca màu trắng đục lên vừa thở phì phò như trâu cày.
- Này lính mới phải làm thủ tục đầu tiên đi! – Lắm nhìn Ngà nháy mắt mấy cái.
Ngà sốt sắng đứng dậy, hỏi:
- Mọi người ăn gì, uống gì nào?
- Khỏi chọn lựa lôi thôi, thống nhứt  một món được rồi. Theo tôi, cô Ngà kêu mấy ly cà phê sữa đá, tiện xe phóng thẳng tới tiệm bánh kem mua một cái ba tấc là đủ - Tần nhìn Ngân, nói:- Ý cô sao, cô Ngân?
Ngân chưng hửng nhìn mọi người tỏ vẻ không hiểu. Ngà sán tới trước mặt Ngân, xòe tay ra, nói cộc lốc:
- Tiền!
- Tiền gì ạ?
- Tiền cà phê, bánh trái chớ tiền gì nữa! Vậy mà cũng hỏi! Cứ như người từ trên trời rơi xuống!
- Nhưng ..nhưng,  tôi đâu có kêu.
- Luật ở phòng này, lính mới phải khao cả phòng một chầu, rõ chưa? Cô là nhẹ đó. Hồi tôi mới vô phải tốn hết một chầu dê bảy món nữa đấy. Đưa lẹ lên!
- Nhưng mà tôi đâu có đủ tiền. Trong túi chỉ còn bây nhiêu,  – Ngân lục túi áo, lấy ra tờ hai chục.
- Nhiêu đây không đủ trả tiền cà phê nữa là... Đừng có chơi xấu nghen. – Ngà khó chịu ra mặt.
- Thiếu bao nhiêu tôi cho mượn đợi lãnh tạm ứng rồi tính luôn thể. – Lắm  nói, rồi rút ra tờ một trăm mới cáu, đưa cho Ngà.
Ngân bực lắm nhưng không tiện nói ra. Cố tạo vẻ tươi tỉnh , cô hỏi:- Trong giờ làm việc mà bỏ ra ngoài làm chuyện riêng, không sợ bị kỹ luật sao?
- Chủ vắng nhà gà vọc nêu tôm! – Tần vừa nói vừa cười hề hề:- Coi vậy cũng có lần bị tổ trác,  giám đốc bắt gặp, thế là đi tong nửa tháng lương!
Thấy trong phòng chỉ có mỗi chiếc máy vi tính, trong khi có đến bốn người. Nếu cần đánh văn bản cùng một lúc thì không biết phải làm sao. Lắm nói:
- Phòng vi tính cách đây ba căn, trong đó có cả máy in, máy quét. Tha hồ!
Đang nói chuyện, thì một người đàn bà ăn bận lôi thôi bưng  khay cà phê để đại lên chiếc bàn trống  rồi tự nhiên đi ra không chào hỏi bất kỳ ai. Nhìn cử chỉ của bà ta, rõ ràng đã ra vô chỗ này như đi chợ. Ngân chuyển ly cho hai người đàn ông. Lắm lấy muỗng cà phê khuấy đều , rồi nhấp một ngụm lớn:
- Đã quá! Ngày nào cũng như vầy cuộc đời đúng là nên thơ!
Tần cãi lại:
- Thơ ca và ẩm thực  là hai chuyện hoàn toàn tách bạch. Một đàng là món ăn tinh thần, một đàng là món ăn vật chất, không nên để cái nọ xọ cái kia.
- Tại sao không liên quan? Có ai nhịn đói mà làm thơ không? Hồn thơ chỉ chắp cánh khi cái bao tử đầy nhóc thức ăn và bia rượu. Chẳng thế các nhà thơ, nhà văn đều là con sâu rượu. Tôi nói có đúng không cô Ngân?
Ngân không biết nên gật hay lắc đầu nên đành im lặng. Tần nói:
- Cuối tuần này bà già tớ sẽ làm món bò bóp thấu. Cậu muốn tham dự thì mang chai rượu tới, nhớ là phải rượu xịn nghen, mấy thứ Bình Tây với Lúa Mới là tớ quăng ra đường.
- Tớ bị dị ứng với thịt bò, ăn vô là nổi mề đay cả về như  cơm cháy! Cậu làm món gà xé phay thì tớ ủng hộ ngay.
- Gà xé phay thì tớ lại không ưa! Nói, cậu đừng buồn. Nếu phải nhá món ấy, tớ thà gặm rơm còn ngon hơn!
Ngà bước vô. Trên tay toòng teng hộp bánh kem ba tấc. Nắp chụp vừa mở  ra, Lắm đưa ngón tay quệt kem cho vô miệng rồi gật gù khen xuýt xoa. Không hiểu Tần kiếm ở đâu ra mấy cái đĩa giấy, mấy cái muỗng nhựa. Lắm châm chọc:
- Động đến chuyện ăn uống là cậu nhanh còn hơn sóc!
Không có dao cắt bánh, nên  dùng muỗng mà xắn. Loáng một cái mỗi người một dĩa đầy ú ụ đặt trước mặt. Ngân cũng có phần nhưng cô không hề đụng tới. Cô đang ăn kiêng vì vòng đo số hai đang bắt đầu phát triển hậu quả của những ngày ăn không ngồi rồi.
- Sợ mập hả người đẹp? Đàn bà mà không mỡ màng thì làm sao hấp dẫn được đàn ông. Mấy cô người mẫu chưn  dài nhìn thì đẹp thiệt  nhưng khi cởi đồ ra chỉ toàn xương là xương, có cho, tôi cũng chả thèm! – Lắm nói.
Ngà cười đến sặc bánh:
- Thôi đi ông tướng! Làm ơn im miệng lại cho tôi nhờ! Mấy con người mẫu mà chịu anh, thì cóc nhái cũng lên làm người!
Hơn một tiếng đồng hồ cả Phòng kế hoạch chỉ bàn toàn kế hoạch ăn nhậu, mua sắm, và đi chơi. Tuyệt nhiên chẳng ai đả động đến công việc trước mắt. Ngân cứ thắc mắc, một công ty do người nước ngoài quản lý lại có thể sinh hoạt một cách bừa bãi, tùy tiện đến vậy, chẳng lẽ, người ta bỏ đô la ra để thuê người tán phét, ăn uống và thời trang.  Tự nhiên, cô cảm thấy thất vọng ghê gớm.
- Cô chưa biết đó thôi. Tới chừng  làm việc thì chẳng còn sức để mà thở đâu! – Tần nói :- Sếp của chúng ta khó mà dễ, dễ mà khó.
- Là sao ạ?
- Thế nào cô cũng biết, yên trí đi.
Ngân chỉ ăn chiếu lệ rồi bỏ ra ngoài. Phòng vi tính bị khóa. Ngân trở vô báo cho mọi người biết. Tần buột miệng thốt lên:
- Chết mẹ! Cô Ngọc bữa nay vắng mặt đột xuất, thôi đành viết tay vậy.
“ Bữa tiệc “  kết thúc lúc chín giờ. Ngà phát cho mỗi người mấy tờ A4, nói với Ngân:
- Trưa nay đi ăn cơm với tôi nghe!
Ngân chưa kịp trả lời thì Lắm đã bật cười ha hả:
- Bánh kem, cà phê sữa đá chưa đủ hay sao mà còn bắt người ta khao cơm trưa nữa? Cô Ngà này quả là biết khai thác tối đa!
- Nói chơi thôi, làm gì dữ vậy! Thế nào trưa nay lão Khánh cũng rủ tôi đi ăn.
Mọi người bắt đầu làm việc. Ngân ngồi cắn bút suy nghĩ. Trong khi ba người cùng phòng cắm cúi viết. Cuối cùng, cô cũng tìm được ý tưởng cho bản kế hoạch của mình, cô bắt đầu viết một mạch không nghĩ tay. Viết được hai trang, Ngà đọc lại, nhăn mặt tỏ vẻ không vừa ý, vo tròn tờ giấy ném vô sọt rác dưới gầm bàn, rồi viết lại từ đầu. Ngoài hành lang có tiếng  giày, guốc nện lộp cộp lúc xa, lúc gần. Giọng người con trai đang tán tỉnh cô gái. Tiếp theo là một tràng cười ré lên, tiếng bước chưn  đuổi nhau xa dần. Một cái đầu xì ton ló sau cánh cửa:
- Ủa, mấy người tính  tuyệt thực đòi tăng lương hả?
Cô gái vừa đi khỏi thì một người đàn ông cao lêu khêu bước vô, anh ta tiến lại chỗ Ngà đang ngồi, đưa ngón tay đeo nhẫn tăng gô gõ gõ lên mặt bàn:
- Ăn cơm! Có thực mới vực được đạo chớ, người đẹp.
Ngà õng ẹo một lúc rồi cất các thứ vô hộc bàn. Nhìn mọi người đắc thắng. Ánh mắt  như thầm nói, đó tôi nói có sai đâu!
- Định khao em món gì đây, anh Khánh? Nhưng em nói trước, không ăn mấy thứ đồ biển đâu nghe. Bữa nọ nhá phải món cá nhám nhúng giấm  nổi mày đay cả về,  em “ đờn “ cả đêm không ngủ nghê gì được.
- Bím bò hầm thuốc bắc. Chà, thứ này hết sảy nghen.
- Anh mà ăn món này thì bà xã làm sao chịu thấu?
Khánh cười bả lả:
- Vợ anh chịu không nổi thì đã có em thay thế, lo gì!
Người đàn ông choàng tay qua eo ếch, dìu Ngà đi vài bước thì dừng lại, đưa tay vẫy chào mọi người có vẻ đắc chí lắm. Sau đó mất dạng sau cánh cửa. Tần vươn vai mấy cái, chép miệng nói:
- Tớ  cũng phải đi mời người đẹp của tớ đi ăn trưa đây. Tình phí tháng này bị bội chi, thâm thủng hầu bao. Kể ra làm thân con gái sướng thiệt, được săn đón, chiều chuộng đủ điều. Chỉ tội cho cánh đàn ông bọn mình bị các nàng quần cho tơi tả, thể xác lẫn túi tiền! Cậu còn tiền cho tớ mượn một ít.
Lắm đưa cho Tần tờ năm chục, nói:
- Còn khoản nợ lần trước cậu chưa thanh toán cho tớ đó nghen!
Người đẹp  của Tần là cô Kim nhân viên phòng kế toán. Trước khi quen Tần, Kim đã từng quan hệ với vài người trong công ty. Tần là mối tình thứ tư của cô ta.
Thấy Ngân vẫn ngồi làm việc một cách say sưa, Lắm mở mắt thao láo sau đôi mục kỉnh:
- Ủa, cô không ăn trưa hả?
Ngân nói không đói, thật ra cô không còn một xu dính túi. Lắm cũng không đi  do dĩa bánh kem khiến cái bụng lình sình. Ngân vô cùng ngạc nhiên vì những mối  quan hệ rối rắm của mọi người trong công ty, người ta tự do bồ bịch cứ như đây là một câu lạc bộ làm quen không bằng.
- Tất cả đều do ngài giám đốc khả kính của chúng ta khởi xướng! Ông ta nói cách sống cổ điển của người Việt chúng ta là lạc hậu, lỗi thời và muốn làm một cuộc cách mạng tình dục ngay tại công ty này. Để chứng minh lời nói của mình, ông ta lập tức cặp bồ ngay với bà Hoa - phó phòng tài vụ. Bà này đã chồng con đề huề. Ông chồng bạc phước thỉnh thoảng xuất hiện trước cửa công ty đón vợ nhưng sau này không thấy tới nữa. Tôi đoán, có lẽ do bà vợ cấm cản. Bà Hoa là người nghiêm túc, không hiểu ông Van Vuuren đã “ khai hóa “ như thế nào mà ba ta bỗng quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cặp bồ lung tung! Hai người quen nhau một thời gian ngắn thì chia tay trong vui vẻ. Bà Hoa bây giờ cặp kè với ông Thiện trưởng phòng. Còn ngài giám đốc thì với cô Tuyết Nhung thư ký. Voi đú, chuột chù cũng đú! Thế là đám nhân viên cũng bắt chước làm theo nhặng xị cả lên!
Lắm càng nói càng kích động, tay chưn  huơ huơ loạn xạ:
- Tôi không ủng hộ lối sống gấp này, nhưng cũng không đủ can đảm để đả phá, bởi vì còn vợ con nheo nhóc ở nhà. Còn cô thì sao, cô Ngân?
Nghe Lắm nói, Ngân tưởng mình đang lạc vào một thế giới khác. Cô không trả lời câu hỏi của Lắm, mà hỏi lại bằng giọng lo lắng:
- Quan hệ chằng chịt như vậy thì làm sao mà làm việc được hả, anh Lắm?
- Cô lầm to rồi! Người châu Âu có những suy nghĩ rất thoáng trong quan hệ nhưng  trong công việc đâu đó phải rạch ròi  chớ không như  ở xứ ta. Đối với họ chuyện quan hệ tình dục là thú vui thể xác chứ không hề dính dáng đến chuyện tình cảm! Thấy thích nhau thì lên giường, chán rồi thì chia tay, không nợ nần, ràng buộc với nhau bất kỳ điểm gì. Tối hôm trước ông giám đốc với bà phó phòng tài vụ còn quần nhau  tơi tả trong khách sạn, thì ngay ngày hôm sau, ông ta đã đe dọa sẽ cho bà ta nghỉ việc vì tội không hoàn thành báo cáo đúng thời hạn! Cô thấy có hay không?
Ngân như người từ trên cao rơi xuống đáy vực sâu thăm thẳm, chưa kịp mừng vui vì có được chỗ làm tốt thì cô lại phải đối mặt với một thực tế quá phũ phàng. Một nơi có cách sinh hoạt bừa bãi như vầy hoàn toàn không thích hợp với tính cách của cô.
- Mọi người ở công ty chê bai tôi là bảo thủ,  không biết thức thời. Họ nói gì, tôi mặc kệ! Miễn sao mình sống đúng với suy nghĩ của mình là được rồi. Nếu cô không đứng về phía họ thì cũng đừng chỉ trích mà tròng vô  người những chuyện lôi thôi. Tôi lưu ý cô một điều, nếu không có tình ý thì tuyệt đối không nhận bất cứ lời mời nào, hay quà cáp, rõ chưa?
Ngân gật đầu máy móc. Con đường trước mắt không bằng phẳng như cô nghĩ. Nó chông chênh, đầy rẫy những ổ gà, ổ voi, bất giác cô thở dài thườn thượt.

CHƯƠNG 57

Hôm nay là ngày  giỗ dì Tám Thoại. Không như mọi năm , đợi phiên  chợ sắp vãng , ra mua bậy mấy trăm gờ ram thịt ôi, một ít rau nguội, nấu nướng đơn giản rồi đặt lên cái bàn nhỏ thường ngày dùng để các thứ linh tinh,  cắm vô hũ vài cây nhang coi như xong chuyện. Năm nay làm ăn khấm khá cũng nên tinh tươm một chút. Nhành dậy sớm hô hoán mọi người đánh răng rửa mặt, phân công mỗi người một việc: ai quét dọn nhà cửa, ai chợ búa, ai lo  nồi niêu soong chảo, ai mượn bàn ghế, đâu đó rõ ràng. Trong khi mọi người sửa soạn bắt tay vô công việc, thì Huệ mặc đồ mới, chuẩn bị dắt xe đạp ra khỏi nhà. Nhành hỏi, Huệ trả lời hôm nay là buổi thực tập đầu tiên không thể vắng mặt. Trời đất! Khóc mướn màcũng có thực tập nữa sao,  Hiếu nói mà mắt trợn dộc. Huệ gật đầu rồi dặn mọi người nhứt định phải chờ cô về mới được nhập tiệc. Nhành cười biểu chỉ có một  bà má đã chết lâu rồi không còn bà má nào nữa! Hiếu hỏi Huệ đã mời Hoạt chưa,  Huệ cười nói dĩ nhiên là đã. Nhành nhìn Trang nói năm nào Thật cũng có mặt chắc năm nay cũng không ngoại lệ.
Trang nói:
- Mấy chị mời ảnh làm gì? Dòm mặt  nhau càng thêm khó xử!
Ngân thay chiếc áo thun ngắn tay, cổ rộng,  bó sát thân hình trông rất nữ tính. Tay xách chiếc giỏ nhựa từ  trong bước ra:
- Số mình có lộc ăn, đám giỗ rơi đúng vào ngày chủ nhựt.
Chờ Ngân và Nhành ra khỏi nhà, Hiếu giục Trang quét tước nhà cửa. Còn cô qua nhà hàng Hai cạo heo mượn bàn ghế.
Chị Hai nói:
- Mọi năm làm đơn giản, sao năm nay linh đình quá vậy? Ăn nên làm ra có khác!
Chị Hai sai mấy đứa nhỏ bưng mấy cái ghế nhựa sang nhà bên. Còn chị phụ Hiếu lôi cái bàn xếp nằm trong kẹt , lẫn với đống gỗ mục. Loay hoay một lúc cũng kéo được ra. Mình mẩy đầy bụi bặm.
- Trưa nay anh chị qua nhập tiệc  với tụi em luôn thể.
- Chỗ toàn là đàn bà con gái để tao đi là được rồi, ổng nhậu như hũ chìm ai mà chịu nổi. Cái bàn này phải chà rửa sạch sẽ mới xài được. Mà đám giỗ của ai vậy?
- Bà già con Nhành.
Hiếu mang cái bàn để giữa hẻm,  rồi vô nhà lấy bàn chải , xà bông chà rửa cẩn thận. Trang ôm mấy thứ linh tinh tống hết trên gác. Khi bước xuống cầu thang chẳng may bị trợt chưn chúi nhủi. Ngoài này nghe tiếng động, Hiếu  lật đật chạy vô. Thấy Trang đang bò lê dưới đất, mặt nhăn nhó vì đau, Hiếu giựt mình la lớn:
- Sao mà vô ý quá vậy, Trang? Cái thai trong bụng bị động thì chết!
Hiếu chạy tới đỡ Trang dậy, đưa tay phủi bụi trên quần áo. Ánh mắt lo lắng:
- Có thấy khó chịu trong người hôn? Có đau bụng hôn?
Trang lắc đầu, cầm cây chổi định quét tiếp, nhưng Hiếu đã giựt lại:
- Thôi, bà bầu đi nghỉ đi! Rủi có chuyện gì, tao đền không nỗi.
- Mới có mấy ngày ăn nhằm gì chị?
- Sao lại không? Mày dễ ngươi quá! Có ngày khóc hận không kịp. Đi lên gác nghỉ ngơi . Mọi chuyện để tao lo.
Hiếu liệng cây chổi, đẩy Trang lên đến tận gác rồi mới trở xuống tiếp tục công việc còn dăng dăng. Chà rửa gần xong cái bàn thì anh Mười “ đau khổ “  nhà kế bên quẹo Honda vô quẹo vô hẻm.
- Bữa nay có gì mà làm rùm beng quá vậy cô Hiếu?
- Đám giỗ! – Hiếu dẹp các thứ qua một bên nhường lối  Mười đau khổ vô nhà:- Trưa nay anh ghé tụi em ăn một chén cơm.
- Cám ơn, nhưng tui kẹt rồi. Thôi để khi khác.
Con hẻm nhỏ chỉ có ba căn: nhà Hai cạo heo, nhà chị em Hiếu và cuối cùng là nhà của anh Mười đau khổ. Anh Mười đau khổ là con thứ mười nên mọi người ở Bến Đình dựa vô thứ tự trong nhà kêu thành cái tên Mười luôn cho tiện. Anh Mười vốn là thợ sửa khóa làm chìa. Tay nghề không cao nên thu nhập bữa đực bữa cái chẳng bõ bèn gì so với vô số khoản phải chi tiêu, trong khi chị Mười lại bụng mang dạ chửa. Đến ngày chị Mười đi đẻ mà trong túi không có nổi một xu cạo gió. Anh chạy nợ xấc bất xang bang nhưng chẳng ai động lòng từ tâm mà móc hầu bao. Chẳng trách thiên hạ được, bởi vì “ có lúa mới người ta cho mượn gạo “. Chập tối, chị Mười kêu đau bụng, huyết ra lênh láng. Anh Mười đưa vợ vô nhà thương rồi bắt đầu tính chuyện ăn trộm! Anh đột nhập vô một ngôi nhà giàu ở quận Một nhưng không thể nào mở được cửa két sắt quá kiên cố của Mỹ. Và  bị bắt tại trận! “ Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí “, tại nhà thương, chị Mười đột ngột từ giã cõi  đời sau cơn đẻ khó. Cả đứa trẻ cũng cùng chung số phận như mẹ. Từ đó tên “ Mười sửa khóa “ được đổi thành “ Mười đau khổ “ cho hợp tình hợp cảnh.
Anh Mười đau khổ ở tù gần một năm thì được tha về. Anh sống khép kín. Không rõ làm nghề gì mà sáng đi, tối về. Hành tung có vẻ bí mật. Và giàu lên một cách đáng ngờ. Nghe đồn công an đang để mắt tới. Tuy nhiên trong xử sự với mọi người xung quanh, anh rất hòa nhã và có phần tốt bụng.
Dọn dẹp xong, Hiếu nhúm lửa, bắc nồi nước lên bếp, rồi tranh thủ gội cái đầu.
Trang ngồi ngoài ban công mắt nhìn ra đầu hẻm. Một đứa bé đi lẫm chẫm với trái banh nhựa màu đỏ. Trái banh quá to, mà tay đứa bé thì ngắn nên cứ bị tuột xuống đất, lăn đi. Chú bé lại lẫm chẫm rượt theo và vấp ngã. Cú ngã không đau nhưng đứa bé không ngồi dậy, mà đưa mắt nhìn xung quanh, thấy mẹ nó đang nhìn nó xót xa, lập tức cu cậu khóc ré lên. Người mẹ bước đến đỡ cu cậu dậy, nói ngọng nghịu:
- Nín! Nín, mẹ thương. Chết trái banh này này, tại mày mà cu Tý bị té đau nè. Mẹ đánh trái banh rồi, cu Tý đừng khóc nữa, nghe.
Nhìn cảnh vui vầy  hai mẹ con,  trong lòng Trang bồi hồi xúc động. Sang năm cô cũng được làm mẹ, người mẹ trẻ chỉ mới ngoài hai mươi tuổi đầu. Mình còn con nít  vầy mà đã làm mẹ sao? Thật là tức cười! Trước đây Thật đã từng hỏi cô chừng nào sanh em bé? Cô đỏ mặt, trả lời:- Chưa gì mà đã nghĩ tới chuyện đó, anh thiệt là lẩn thẩn! Biết đâu chồng em sau này không phải là anh. Thật cười loe xoe:- Không lấy anh thì lấy ai nữa. Trên đời này chỉ có anh là yêu em nhứt mà thôi, và chỉ có anh là người duy nhứt đem hạnh phúc đến cho em. Trang cười:- Bổn cũ soạn lại, em nghe đầy cái lỗ tai. Bây giờ chưa lấy nhau thì nói vậy, mai mốt về ở chung có khi lại treo người ta lên xà nhà! Thật đưa tay lên ngực, mắt ngửa lên nhìn trời:- Tôi, Lê Văn Thật  xin thề trước trời cao đất rộng, nếu sau này có phụ rẫy hay đối xử tệ bạc với người yêu thì xin ông hãy đánh tôi chết không kịp ngáp ! Trang hoảng hồn:- Em nói chơi thôi, làm gì thề độc dữ vậy. Rủi thiệt thì làm sao. Rồi cả hai nhìn nhau trong im lặng, Trang nói nhỏ:- Theo em,  phụ nữ chừng hai bảy, hai tám có con là vừa, anh nghĩ sao? Thật la lớn:- Sao lâu dữ vậy? Hai bốn, hai lăm đi! Trang nói:- Thôi, anh đừng “ trả giá “ nữa. Em nhứt định tuổi đó mới đẻ con. Trang nghĩ ngợi, năm nay mới hai mươi, vậy hai mốt mình sẽ có con,  không phải hai bốn, hai lăm như Thật hằng mong muốn và đứa con ấy cũng không phải là của anh! Nhớ đến Thật, cô càng thêm chạnh lòng, mấy tháng nay cô không gặp anh, nói đúng hơn là cô lẩn tránh, chạy trốn anh. Mặc dù cứ cách vài ngày anh lại đến tìm cô, anh đứng dưới mái hiên, nghểnh cổ lên, gọi tên cô thống thiết:
- Trang ơi, hãy cho anh được nhìn thấy em, một lần thôi. Anh hứa sẽ không nói gì, chỉ nhìn em là đủ rồi, rồi anh sẽ về nhà.
Cô không phải là gỗ đá mà không biết đau. Nhưng gặp nhau để làm gì khi mà tất cả đã an bài.  Cô không còn xứng đáng, và tình yêu của cô dành cho anh đã dần dần phai lạt. Hình ảnh người đàn ông khác đã dần choán chỗ và ngự trị trong trái tim cô mất rồi. Nhiều đêm thao thức, Trang cứ băn khoăn tự hỏi,  mình còn yêu anh Thật nữa hay không? Chắc là không. Những kỷ niệm cũ kỹ đầy ắp chỉ khơi gợi lại sự tiếc nuối một thời đã qua. Cô vẫn nhớ về anh nhưng bằng sự ân hận, nỗi day dứt dày vò ghê gớm chớ không bằng sự thiết tha rung động của con tim. Cô vật vã đau đớn và không ngớt lời sỉ vả, nguyền rủa chính mình. Tại sao mình có thể quên ảnh một cách lạnh lùng, tàn nhẫn, trong khi anh vẫn tha thiết yêu mình. Sự ân hận khiến cô cố nghĩ về anh nhiều hơn với hy vọng mong manh tìm được đốm lửa nhỏ trong đống tro tàn ký ức. Chỉ cần một đốm lửa nhỏ thôi, cô sẽ thổi cho nó cháy bùng lên. Cô đưa tay đấm ngực, gào thét trong câm lặng:  trái tim tội tình ơi, hãy run lên, hãy gõ nhịp một trăm hai mươi phát phút, hãy rỉ máu từng giọt, từng giọt một cho đến khi cạn kiệt. Nhưng trái tim bướng bỉnh đã không nghe theo lời cô, nó đã hóa câm như đá. Lúc này cô mới hiểu ra rằng tình yêu của cô dành cho  anh đã chết, đã chết thiệt rồi.
Cô đã từng có ý định nói thật  lòng mình để anh khỏi bám víu vào cái phao cứu sinh tình yêu mà anh luôn đặt trọn niềm tin và hy vọng, nhưng cô không thể, bởi vì cô sợ làm anh đau đớn, làm anh phát điên lên trước sự thật quá ư  tàn nhẫn, phũ phàng. Anh quá ngây thơ, không bao giờ anh nghĩ cô đã phản bội lại anh, phản bội lại những gì cô đã từng thề thốt. Anh không thể nào tin rằng; bức tranh tình yêu do cả hai dày công tô điểm lại bị cô tạt cả lọ mực đen làm hỏng. Anh không thể tin một cô gái có vẻ yếu đuối,  chân  thành như cô lại mang trong người trái tim phản bội! Chẳng phải anh đã từng nói với cô; cả thế gian này có thể bị chìm trong cơn hồng thủy, chiến tranh thế giới lần thứ ba có thể xảy ra và con người sẽ trở về thời kỳ đồ đá, nhưng anh không bao giờ tin cô sẽ phản bội lại anh. Đúng là cô đã quên anh thiệt rồi. Hình ảnh của anh giờ đây chỉ còn là ảo ảnh xa mờ. Những kỷ niệm êm đềm một thuở giờ đây  chỉ là hoài niệm một thời đã xa, thỉnh thoảng nhớ lại để ngẩn ngơ tiếc nuối , để ân hận xót xa chứ không thể nào hồi sinh lại một tình yêu đã chết. Suy đi nghĩ lại, cô nhận thức rằng không thể nào tiếp tục để tình trạng này kéo dài bởi vì nó sẽ làm cả hai thêm đau khổ. Cô như con ốc mượn hồn mang nặng chiếc vỏ xù xì  che dậy thân hình gầy yếu, quặt quẹo. Đã đến lúc cô phải trút bỏ nó ra khỏi cơ thể của mình. Cô phải giải thoát cho cô, cho anh..

CHƯƠNG 58

Điểm hẹn là là quán cà phê vắng khách. Đến nơi, Huệ đã thấy thầy Trình đang gọi điện thoại di động, nét mặt tỏ vẻ sốt ruột. Vừa thấy Huệ, ông ta dằn mạnh cái điện thoại xuống mặt bàn, gương mặt đỏ ké như tẩm rượu. Huệ cười cười định kêu cà phê. Ông Trình huơ huơ cánh tay đeo mấy chiếc nhẫn vàng y vàng giới:
- Giờ này mà cô còn bụng dạ nhấm nháp cà phê hả? Tôi dặn cô mấy giờ mà bây giờ cô mới đến? Làm ăn kiểu như cô, đất không có mà cạp chớ đừng nói...
Huệ giải thích nguyên do chiếc xe đạp bị bể bánh dọc đường nên không thể đến đúng hẹn. Ông Trình không muốn nghe, phụ nữ có vạn lý do để nói dối. Cằn nhằn mỏi miệng, ông Trình biểu:
- Bây giờ cô đem  con ngựa sắt này gởi vô bãi giữ xe ở đàng kia – Nói đoạn ông ta  đưa tay chỉ về phía nhà sách. Bãi giữ xe nằm bên hông:- Hai người đi chung một chiếc. Nhà người ta giàu có, cô mang cái của nợ này tới để thiên hạ cười vô mặt tôi à.
Huệ làm theo. Ông Trình vô số, rồ ga. Chiếc gắn máy chồm lên. Bất ngờ chiếc ba bánh chở cát từ xa trờ tới. Ông Trình văng tục, thắng gấp. Ngực Huệ chạm vô lưng ông Trình, cô vội dùng tay đẩy ra. Đi được một đoạn, Huệ hỏi:
- Sao lại buổi sáng hở thầy?
- Đi làm kiếm tiền, người ta hô lúc nào là đi lúc ấy kể gì sáng hay tối, nắng hay mưa, ngày thường hay ngày nghĩ, có khi đang nửa đêm đang nằm ôm vợ, điện thoại réo cũng phải lồm cồm ngồi dậy mặc quần áo đi liền. Vợ con là quan trọng, nhưng tiền bạc quan trọng hơn, không có tiền vợ con nó khinh như chó! Tui dặn cô làm bất kỳ công việc nào cũng phải nhẫn nhục, chịu khó. Công việc của chúng ta còn nhọc nhằn hơn gấp vạn. Đỏng đảnh như cô thì đừng hòng có tiền sắm xe, tậu nhà!
Huệ đuối lý đành im lặng.
Ông Trình nói tiếp:
- Làm bất cứ nghề nào cũng phải có cái tâm trong sáng, cô phải nhớ kỹ mấy lời tôi dặn.
Thấy Huệ có vẻ không hiểu ý tứ câu nói, thầy Trình giải thích:
- Đó là tôi muốn nói đến những kẻ tán tận lương tâm đang lúc tang gia bối rối ra sức làm eo. Những kẻ coi đồng tiền như cái bánh xe bò thế nào cũng bị trời hại. Thây kệ họ! Điều tôi muốn nói với cô là nhân cách. Khóc mướn là cái nghề mạt hạng, chúng ta phải đau lòng thú nhận một thực tế đầy cay nghiệt,  nhưng cho dù có thấp kém đến thế nào đi chăng nữa thì cũng phải biết tôn trọng bản thân, ông bà xưa từng có câu “ giấy rách phải giữ lấy lề “ , không chỉ có vậy mà còn là chuyện  uy tín. Khóa trước có vài cô cậu vì ham tiền làm điều càn quấy, khiến tôi cũng bị mang tiếng là không biết dạy học trò. Mấy đứa đó, tôi tởn tới già, không dám giới thiệu với ai nữa.
Huệ bám chặt hai tay vô ba ga, sợ ông thầy thắng gấp bất tử như lúc nãy. Cô thắc mắc:
- Họ đã làm những gì hả thầy?
Thầy Trình nói một hơi:
- Chuyện là như vầy,  hợp đồng đã thỏa thuận đâu đó hết  rồi. Vậy mà đến nơi, thấy gia chủ có vẻ giàu có, họ lại giở chứng đòi thêm. Nếu chủ nhà không đáp ứng thì họ chỉ khóc chiếu lệ, khóc cho có khóc. Thế có bỏ mẹ không chớ!
Huệ vỡ lẽ đầu đuôi câu chuyện:
- À ra là thế!
Ông Trình vẫn chưa hết bực bội, nói văng nưóc miếng:
- Cô mà là loại người như vậy thì đừng bao giờ kêu tôi là thầy. Mà có thấy cô, tôi cũng tránh xa, mắc cỡ lắm.
Huệ hỏi:
- Chỗ có xa không thầy?
- Không, chừng vài phút nữa là tới nơi. Tôi dặn trước, cô sẽ nhập vai cô con gái khóc  mẹ, còn tôi nhập vai ông chồng thương vợ, nhớ chưa? Khi nào người ta làm lễ động quan thì mình về.
Huệ gật đầu, trong bụng hơi run. Hơn hai tháng trời chỉ quen “ khóc chay “, bây giờ mới khóc thiệt, có quan tài, nhang khói, đồ tang hẳn hoi.
Thầy Trình ngoáy cổ lại hỏi:
- Cô nghĩ gì vậy? Đang hồi hộp hả?
Huệ gật đầu thú nhận.
Ông Trình động viên:
- Cô hãy bình tĩnh lên, học như thế nào thì khóc y như vậy không cần “ sáng tạo “ thêm thắt gì hết. Sau này đã tích lũy được kinh nghiệm thì hãy tính sau. Có thầy bên cạnh, em đừng lo.
Ông Trình nói tiếp để trấn an cô học trò có gương mặt đẹp:
- Hồi mới đi thực tập, tôi cũng run dữ lắm mặc cho bà thầy“ hướng dẫn “ nói đến ráo nước miếng tôi vẫn run như cầy sấy, khớp hàm như bị trật, không sao há ra được. Thế này thì chết cha! Suy nghĩ một lúc, bà thầy lôi tôi ra quán, bắt tu liền một xị rượu đế! Nhờ có ma men trợ sức mà ông tôi đã hoàn thành bài thực hành vượt quá sự mong đợi.
Thầy Trình bẻ tay lái về bên trái tránh chiếc xe chở rác rồi tiếp tục huyên thuyên bằng giọng khôi hài:
- Chuyện đã qua lâu rồi, nhớ lại vẫn thấy tức cười! Suy cho cùng đó chỉ là hạ sách. Tôi không bao giờ để học trò của mình làm giống như tôi đã từng.
Huệ thắc mắc:
- Lớp mình đông vậy mà chỉ mỗi mình thầy thì làm sao…
Thầy Trình lẹ miệng cắt ngang câu nói giữa chừng:
- Thầy hiểu ý em! Mỗi mình tôi thì làm sao cáng đáng nổi chuyện này mà phải dựa vô  đám học trò cũ, họ cũng nhờ tôi mà kiếm thêm chút đỉnh coi như quan hệ cộng sinh đôi bên đều có lợi! ( bởi vì thực tập viên không được nhận tiền thù lao )
Huệ gật đầu lia lịa ra chiều đã hiểu ý. Xe chạy lướt qua con hẻm có treo cờ đám ma. Thầy Trình đột ngột giảm ga, quành đầu xe lại rồi quẹo vô  con hẻm tráng bê tông đã xuống cấp. Từ xa đã nghe tiếng nhạc đám ma rền rĩ não ruột. Ông Trình ngoảnh mặt về phía sau, nói:
- Tới rồi!
Hẻm nhỏ hẹp, chật chội lại phải chứa cả trăm người chuẩn bị đưa đám, xe máy không thể vô được tận nơi. Một người đeo khăn tang từ bên trong phăng phăng đi ra hướng dẫn hai người  gửi xe ở phía ngoài. Lại phải chạy ngược trở ra. Hai gã đàn ông say khật khưỡng, mắt thâm quầng như đeo kiếng đen, nhìn sơ qua cũng đoán ra, họ đã thức mấy đêm túc trực bên quan tài và nốc rượu như hũ chìm. Một người hỏi bằng giọng kéo nhựa:
- Đi đưa hả?
- Không. Khóc đám ma! – Ông Trình đáp cộc lốc.
Người thứ hai, hếch đôi mắt lờ đờ nhìn Huệ:
- Cô này cũng vậy à?
Huệ im lặng có vẻ ngượng. Người đó lại thốt lên:
- Đẹp quá! Được người đẹp như vầy khóc, chết cũng không tiếc. Em ở đâu cho anh xin cái địa chỉ để mai mốt anh mướn em khóc cho con vợ già sống dai như đỉa của anh.
- Im đi mày! Thấy con gái là hai mắt sáng lên như đèn pha ô tô! – Đoạn người kế bên  nheo mắt nhìn Huệ, cười hềnh hệch:- Thằng đó vợ con đùm đề rồi. Anh coi già như vầy chớ còn là trai tơ!
Ông Trình nắm tay Huệ đi sâu vô hẻm. Dàn nhạc tang bỗng trỗi lên khúc nhạc nghe buồn thê thảm. Mùi nhang khói quyện trong gió xộc vô mũi, mắt cay sè.


CHƯƠNG 59

Nắng lên cao. Cây bông sứ trồng  trong chậu kiểng nhà Mười đau khổ  đổ bóng loang lổ trên nền gạch ướt. Gần một tiếng đồng hồ mà Nhành và Ngân đi chợ vẫn chưa về. Chắc tụi nó định mua hết cái chợ chắc? Hiếu nghĩ thầm, đưa tay vặn lu cái bếp dầu. Nồi nước đã sôi từ đời nảo đời nào, và cạn gần phân nửa. Nhìn nồi nước sôi sùng sục, tự nhiên Hiếu nhớ đến chuyện xảy ra cách đây gần nửa tháng. Hôm đó, Hiếu đang ngồi ăn cơm tối với bà Trần ở phòng khách. Món ăn gồm; canh chua thịt gà nấu lá dang, sườn xào chua ngọt, cá rô kho tộ cùng vài món tráng miệng. Thật ra bà Trần không thích những món này, bà làm chủ yếu để cho Hiếu. Trước khi ăn, bà Trần tranh thủ đặt nồi nước lên bếp để chốc nữa tắm. Mấy bữa rày, Hiếu khó ở trong người. Ớn lạnh. Nhức đầu. Chóng mặt. Uống mấy cử thuốc rồi mà vẫn chưa khỏi bịnh. Cái máy tắm nước nóng bỗng trở chứng nằm ì ra đành phải dùng phương pháp thủ công. Bà Trần liên tục gắp thức ăn cho Hiếu, còn mình thì chỉ ăn cơm không với món canh.
- Em ăn có ngon không?
- Ngon lắm, chưa bao giờ em được ăn ngon như  vầy. Thậm chí tết ở nhà cũng còn thua xa.
Bà Trần lập tức chộp lấy cơ hội:
- Vậy dọn đến chỗ tôi ở đi, tôi sẽ biến một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều là tết.
Hiếu im lặng, nhai nhỏ nhẹ. Bà Trần nói lớn bằng giọng không hài lòng:
- Tại sao em cứ chần chừ hoài vậy? Bọn tiểu yêu đó là cái thá gì mà em phải nặng lòng với chúng. Chúng mà xúc phạm đến em, tôi sẽ cho chúng biết tay! Chỉ cần em lên tiếng, tôi sẽ không khách sáo!
Nhớ đến chuyện bị Nhành, Huệ cùng đám công nhân bất trị làm nhục giữa thanh thiên bạch nhựt dạo nào là bà Trần phát lên cơn điên, vung tay chém mạnh vào không khí một cách dữ  tợn như tên đồ tể đang say máu.
- Chúng nó biết chuyện rồi phải không?
Hiếu gật đầu. Bà Trần nói:
- Như vậy, có khi lại tốt hơn. Em không nói thì chính tôi cũng sẽ tuốt luốt mọi chuyện. Quan hệ của hai ta chẳng dính dáng gì tới chúng thì  chẳng có gì mà phải sợ – Đoạn  bà Trần nhìn xoáy lê gương mặt Hiếu:- Em bị  tụi nó  “ tra tấn “  dữ lắm phải hôn? Cái miệng con Huệ, con Nhành tôi còn lạ gì nữa.
Hiếu nói:
- Theo em, chúng ta nên để sự việc diễn ra như  vầy. Em không thể bỏ tất cả mà ra đi, bởi vì đó là gia đình của em.
- Gia đình ư? Một căn nhà ọp ẹp, tồi tàn  cùng với mấy đứa quỷ tha ma bắt không dây mơ rễ má mà em coi đó là gia đình. Còn tôi thì sao? Em nói đi!
- Chị rất tốt với em.
- Chỉ có vậy thôi sao?
- Còn nữa, còn rất nhiều. Nhưng, chị hiểu cho, em là người nhút nhát, thiếu bản lãnh, em không có được cá tính mạnh mẽ như chị, em sợ tất cả.
- Lại cái điệp khúc cũ rích ấy nghe mà phát mệt! Em chẳng chịu thay đổi chút nào. Tôi rất bực mình và thất vọng về em.
Câu chuyện khiến bữa cơm mất vui. Cơm nước xong, hai người ngồi nói chuyện một lúc. Chủ đề xoay quanh chuyện ở xí nghiệp. Bà Trần nói:
- Sắp tới có thể sẽ giảm bớt một phần ba công nhân, nguyên do hàng của chúng ta xuất sang các nước Châu Âu gặp khó khăn do bị hàng Trung Quốc cạnh tranh dữ dội. Tình hình này nếu không sớm khắc phục có lẽ xí nghiệp phải đóng cửa tạm thời chớ chẳng phải chuyện giỡn chơi.
- Nghiêm trọng vậy hả chị? Em vái trời chuyện ấy đừng bao giờ xảy ra. Em sợ  thất nghiệp lắm. Còn chị, chị sẽ ra sao?
- Phần tôi, em khỏi phải lo. Có mấy chỗ đánh tiếng mời tôi đến làm với họ, nhưng tôi còn lần xầng chưa nhận lời.
Thấy Hiếu tỏ vẻ lo lắng, bà Trần liền trấn an:
- Em khỏi phải bận tâm lo lắng về chuyện này. Tôi đâu thì em đó!
Chợt nhớ đến nồi nước sôi, bà Trần đứng dậy đi vô bếp. Hiếu nói để cô tự lo, nhưng bà Trần cứ giành lấy:
- Được chăm sóc người mình yêu là hạnh phúc nhất thế gian!
Hiếu bất đắc dĩ phải ngồi im. Vừa bật ti vi thì có tiếng gõ cửa dồn dập như công an kiểm tra hộ khẩu:
- Mở cửa! Mở cửa!
Đúng là tiếng của con Nhành! - Hiếu giựt mình thốt lên:-  Làm sao nó biết chỗ này mà mò tới? Bây giờ xử trí làm sao đây?
- Mở cửa!
Không phải chỉ có mình Nhành  mà có con Huệ cũng  đi theo a dua! Tụi nó tới đây để “ bắt cóc “ mình đây mà. Nghe ầm ĩ, bà Trần tắt bếp ga, te tái bước ra:
- Ai vậy, Hiếu?
Cánh cửa vừa hé ra, Nhành, Huệ, Ngân xộc vô như  cơn gió. Hiếu định chạy trốn  nhưng không còn kịp nữa, đứng ngây người, mắt thao láo nhìn mọi người.
- À thì ra là lũ chúng mày! – Đoạn bà Trần nhìn Nhành, Huệ từ đầu đến chưn:
- Nhìn bộ vó chúng mày có vẻ làm ăn nên làm ra đó nghen!
- Vì thế chị em tui đến đây để cám ơn bà đây – Huệ châm chọc.
- Chắc lại chun vô mấy quán bia ôm hay động điếm chớ gì? Ngoài mấy chỗ đó chúng mày chẳng làm nên tích sự  gì!
Huệ tức sùi bọt mép, mắt trợn trừng tóe lửa:
- Đúng rồi, điếm đó! Có tức không? Vậy vẫn còn hơn  loại người dở con dở thằng có muốn như tụi này cũng không được!
Bà Trần tím mặt như bị cái tát, không sao thốt được nên lời, ngó thấy  Huệ đứng chống nạnh, mặt cứ câng câng khiến bà  càng  lộn ruột:
- Muốn gì thì nói thẳng ra đi. Tao không có thời gian để cãi lý lẽ  với chúng mày. – Đoạn bà xây mặt về phía Hiếu, nói lớn cốt để trêu tức:- Hiếu à, nồi nước “ anh “  nấu sôi rồi. Đi tắm đi em! Tắm sạch sẽ để hai đứa mình còn lên giường! “ Anh “  đã chuẩn bị tất cả cho cuộc vui của đôi ta. Cái đĩa sex em để đâu rồi, sao “ Anh “ kiếm hoài mà không thấy?
Hiếu, mặt xanh như tàu lá. Mồ hôi xuất hạn dầm dề. Cô cứ đứng im không nhúc nhích. Những sợi gân xanh hai bên thái dương co giật như rắn.  Cả bọn ngồi xuống xa lông. Bà Trần gạt cốc tách sang một bên, nhìn đối phương gầm gừ như con bò điên thấy miếng vải đỏ. Nhành ngồi tréo ngoải, cổ chưn  lắc lư như trêu tức:
- Chị em chúng tôi đến đây đề nghị bà hãy buông tha cho chị Hiếu!
- Tao có làm gì Hiếu đâu mà buông vơi tha? Hiếu chán ngó mặt tụi bây nên đến đây với tao, thế thôi.
- Bà đừng buộc tui phải nói ra những điều không hay ho gì. Chị Hiếu không tự nhiên đến  mà do bà dùng mọi thủ đoạn. Chuyện riêng của bà, tui không màng đến nhưng tui cấm bà không được động đến những người thân thiết của tui, bà hiểu chưa?
Bà Trần thách thức:
- Tao vẫn cứ, chúng mày làm gì hử?
Huệ nói giận dữ:
- Thì chị em chúng tôi sẽ dạy cho bà một bài học nhớ đời!
Bà Trần bỗng cười phá lên, ánh mắt lóe những tia độc ác:
- Cả phân xưởng hàng trăm đứa còn không làm gì được tao nữa là. Chỉ có ba đứa nhãi ranh chúng mày mà dám hù dọa tao sao? Tiện đây tao nói toạc ra luôn. Tao và Hiếu đã yêu nhau, thề sống chết có nhau, nguyện sẽ suốt đới gắn bó như vợ chồng.  Tụi bây nghe rõ chưa? Hiếu, em nói đi, nói cho chúng nó sáng mắt ra.
Hiếu chết lặng. Nét mặt lộ vẻ căng thẳng và hoảng loạn. Huệ nắm cổ tay Hiếu lắc mạnh mấy cái:
- Chị Hiếu, chị nói đi. Có phải mụ này dụ dỗ, ép buộc chi hôn? Có mọi người bên cạnh bảo vệ, che chở chị,  – đoạn Huệ ngửng mặt lên nhìn bà Trần, nói lớn:- Chẳng có con quỷ mặt xanh nanh vàng  dám đụng đến cọng lông chưn của chị đâu mà chị sợ dữ vậy!
Im lặng đến ngạt thở. Tất cả cặp mắt đều dồn về Hiếu chờ đợi câu trả lời. Bà Trần khêu khích đối phương bằng cách choàng tay qua vai Hiếu, hôn chụt lên má một cái. Hiếu như khúc gỗ vô cảm không có bất kỳ phản kháng nào. Huệ thét lớn:
- Buông chỉ ra!
Bà Trần không buông mà càng siết chặt.
- Nói đi em, nói chúng ta đã yêu nhau và làm tình như thế nào.
Nhìn những diễn biến trên gương mặt nhăn nhó của Hiếu, Ngân thừa biết Hiếu đang ngả về phía bà Trần , cô thốt lên:
- Chị Hiếu!
Nhưng Hiếu lại gật đầu.
Bà Trần cười đắc thắng:
- Đấy chúng mày thấy chưa! Chúng tao đã yêu nhau , làm tình với nhau không biết bao nhiêu lần rồi. Chúng mày có muốn nghe tao kể tỉ mỉ từng chút không? Thế này nhá,  ban đầu là cởi quần áo và sau đó dìu nhau lên giường...
- Đừng nói nữa, tui lạy chị!  – Hiếu bịt tai lại, chạy nhanh ra cửa.
Huệ đứng phắt dậy. Mắt long lên sòng sọc:
- Bà là con quỷ, con quỷ đội lốt người!
- Thế chúng mày là người chắc? Ha...ha..Vậy thì chúng mày lầm to rồi! Tất cả đều là quỷ, tao quỷ, tụi bây cũng là quỷ!
Huệ bất ngờ sấn tới giơ thẳng cánh tay giáng xuống. Do không phòng bị nên bà Trần bị hứng trọn cái tán đau điếng, má bên phải hằn dấu năm ngón tay. Ngay lập tức bà ta đáp trả bằng cách túm tóc Huệ kéo ghịt lại và bắt đầu cào cấu. Huệ yếu sức hơn, đánh không lại, kêu cứu oai oái:
- Chị Nhành phụ em với!
Nhành bừng tỉnh xoắn tay áo xông vô “ trợ chiến “ . Hai đánh một không chột cũng què. Nhành giữ chặt đôi tay. Huệ ngồi trên lưng vừa đánh vừa chửi:
- Đánh cho chết con con mụ “ xăng pha nhớt đi “. Chết này! Lần đầu tiên mình được đánh cán bộ. Sướng tay!
Cuối cùng bà Trần cũng dùng hết sức bình sinh vùng thoát ra được sau khi bị dần một trận “ tơi bời hoa lá “. Bà ta đứng thở dốc, mặt đỏ phừng phừng. Tóc tai rũ rượi. Vú mớm lòng thòng. Khắp người đầy những vết trầy xước:
- Được, chúng mày ỉ đông hiếp yếu, coi tao trả lời đây!
Mụ chạy nhanh ra phía sau, hai tay bưng nồi nước sôi, hất mạnh về phía đối phương. Ngân, Nhành nhanh chưn chạy thoát. Huệ lính quýnh bị trật dép chạy không kịp bị tạt trúng ngay chưn. Cô cố nhịn đau vừa chạy cà nhắc ra cửa, vừa la bài bãi. Nhành, Ngân đang ngồi trên xe nổ máy xe chờ sẵn, Huệ nhảy lên bíu chặt người Ngân. Xe vừa vọt đi thì bà Trần cầm con dao sáng loáng chạy ra. Hú Hồn! Nếu chậm chưn một chút ắt xảy ra án mạng.
Hiếu về nhà, trèo nhanh lên gác, kéo mền che kín đầu, khóc thổn thức. Lát sau có tiếng động cơ xe máy, tiếp theo là tiếng rên rỉ của Huệ:
- Ôi rát quá. Cái chưn  của tui tiêu rồi!
Chưn  mặt của Huệ bị sưng phồng lên, cả mảng da to bằng lòng bàn tay bị rộp lên, ứ nước. Cũng hên, Huệ kịp nhảy qua một bên, nếu hứng trọn nồi nước đang sôi chắc đã thành món thịt luộc!
Nhành luôn miệng cằn nhằn xui xẻo bị công an phạt vì tội tống ba. Cô đi te te  xuống bếp lấy chai nước mắm  định giội vô vết thương. Ngân cản lại,  làm như vậy rất dễ bị nhiễm trùng, cách tốt nhứt là ngâm chưn  vô nước lạnh đợi hết rát thì băng bó rồi đi đến trạm y tế. Hiếu nghe ầm ì  quên cả tâm trạng không vui, vội chạy xuống. Vừa nhìn thấy Hiếu, Huệ khóc nhề nhệ như con nít. Đau thì ít mà nhõng nhẽo thì nhiều:
- Tại chị mà em bị xi cà que như vầy. Mụ đó đúng là tay giết người bẩm sinh! Ôi, đau quá! Cái chưn  của em có bị tháo khớp hôn chị Nhành?
Nhành cười:
- Tháo là cái chắc, thành Tôn Tẩn dễ đi ăn mày!
Huệ nhăn nhó:
- Giờ này mà chị còn có thể cười đùa trên nỗi đau của em được sao?
Ngân khệ nệ bưng thau nước cho Huệ ngâm chưn , cảm thấy dễ chịu ngay tức thì. Hiếu lấy tiền trong túi, giục Nhành đưa Huệ đi khám. Huệ lắc đầu:
- Thôi băng bó rồi mua mấy viên kháng sinh là được rồi. Vô trỏng, nhìn toàn người bịnh có khi càng nặng thêm!
Huệ muốn lên gác nằm nghỉ nhưng đau quá đi không nổi. Nhành hỏi tại sao lúc nãy chạy như điên mà bây giờ đi không được, Huệ đáp tại sợ chết. Nhành đành phải cõng Huệ lên gác. Ngân tò tò theo sau đẩy phụ.
- Trời đất! Con nhỏ này ăn cái giống gì mà nặng quá trời!
- Chị Hiếu, chuyện chị với mụ Trần  tính làm sao?
Hiếu làm thinh, ngó lơ chỗ khác làm bộ  không nghe thấy. Huệ cắn răng chịu đau, ngóc đầu dậy, nói:
- Hổng lẽ, chị yêu mụ ấy thiệt sao? Trời ơi, em có nghe lộn không vậy?
Hiếu bỏ ra ban công, nhìn ra bờ sông và im lặng. Tức quá, Nhành định nhân cơ hội nói cho hả giận, nhưng Ngân nháy mắt ra hiệu cho cô dừng lại:
- Chị Hiếu đang rối trí, đợi khi khác hãy nói.
Đúng là Hiếu đang rất khổ tâm không biết giãi bày cùng ai. Rõ ràng trong chuyện này cô đã trật lất chẳng có lý do gì để mà thanh minh, thanh nga được.  Cô không dám nhìn thẳng vào mặt ai nữa hết.
Đợi cho mọi người kéo hết xuống gác, chỉ còn Huệ đang rên rỉ với vết phỏng sưng phồng, Hiếu mới quay trở vô, ngồi xuống bên cạnh Huệ, an ủi Huệ mấy câu. Hiếu cảm thấy ân hận. Huệ trố mắt nhìn cô như người xa lạ:
- Chị Hiếu ơi, em không hiểu người đàng hoàng như chị sao lại quen với con mụ Trần đáng kinh tởm kia chớ. Em thấy lo cho chị quá! Đàn ông trên thế gian này còn nhiều lắm. Em nói thiệt lòng, chị đừng giận, không tìm được người khỏe mạnh,  đàng hoàng  thì quơ đại thằng đui, què, sứt mẻ cũng được. Dù sao họ cũng là đàn ông, những người đàn ông thật sự chớ không phải dân “ xăng pha nhớt “.
Hiếu cúi đầu im re, giống như một học trò già nghe cô giáo trẻ giảng bài! Cô không biết nói như thế nào nữa.
- Chị Hiếu ơi. Em coi chị như chị ruột của em. Tất cả mọi người đang lo lắng cho chị. Sao chị lại thiếu trách nhiệm với bản thân mình như vậy? Sự thú nhận của chị khiến em cảm thấy hụt hẫng, choáng váng. Em buồn lắm! Mụ ấy  dùng bùa ngải gì mà chị mê dữ vậy?
- Bùa ngải gì? – Nhành chạy rầm rầm lên gác :- Chẳng qua chị không thắng nổi bản thân mình mà thôi. Chẳng thà chị mê một gã đàn ông đã có vợ còn có thể chấp nhận. Đàng này...
- Tụi bây đừng nói nữa, hãy để tao được yên! – Giọng Hiếu chất chứa đau khổ:- Nếu mấy đứa bây cứ tiếp tục dồn vô đường cùng  thì tao sẽ ra khỏi nhà này ngay lập tức!
Hiếu khóc. Thấy nói nữa cũng vô ích, mọi người đành im lặng. Chán, Nhành lấy xe ra khỏi nhà. Ngân ngồi bó gối trong xó nhà, mặc cho lũ muỗi đói thi nhau “ làm thịt “. Hiếu vô toa lét nhưng không tắm mà đứng yên nhìn mình trong kiếng bằng đôi mắt đờ đẫn dở sống dở chết…
….Mười một giờ rưởi các thứ đã chuẩn bị xong xuôi , vừa lúc Huệ cũng về tới. Nhành bưng dĩa thịt gà luộc để lên bàn. Trên bàn đã bày sẵn dĩa mì xào, tô cà ri còn bốc khói, gỏi ngó sen, bông và trái cây. Hiếu từ dưới đi lên, tay cầm lon sữa bò đựng gạo để cắm nhang:
- Sao về sớm vậy?
- Mấy khi có lộc ăn phải nhanh chưn  kẻo hết! – Đoạn Huệ chun chun cánh mũi hít hà mấy cái :- Ái chà thơm quá! Tự nhiên thấy đói bụng quá trời!
Nhành cầm bó nhang định đốt, lại đặt xuống bàn, nhìn Huệ nói:
- Có tiền rồi, kêu mấy chai nước ngọt đi.
- Thực tập mà, đâu có đồng nào. Các người yên trí đi khi nào khóc sô đầu tiên tui sẽ khao một bữa ra tấm ra món!
Hiếu cười ghẹo:
- Tiền kiếm bằng nước mắt  ăn làm sao thấy ngon!
Ngân khệ nệ ôm cục nước đá bự chà bá từ ngoài bước thẳng xuống bếp, hối  Trang lấy dao chặt thành từng cục nhỏ. Nhành hỏi Ngân có kêu bia với nước ngọt chưa,  Ngân gật đầu, rồi hỏi Huệ:
- Thực tập có vui hôn?
- Bà Ngân này hỏi ngộ ghê! Khóc đám ma chớ  đâu phải đi biểu diễn văn nghệ mà vui với sướng! Đời thiệt  có lắm chuyện cười ra nước mắt. Trong khi mình đóng vai cô con gái khóc như cha chết thì cô con gái ruột  ngồi chình ình trên ghế giũa móng tay, miệng cười toe toét như trúng số độc đắc! Còn tang chủ thì ngồi cụng ly chan chát với mấy người bạn hàng!
Huệ đi xuống bếp rửa mặt, thấy trong nồi cà ri có cái mề gà bèn đưa tay nhón, cho vô miệng, chưa kịp nhai thì Nhành đi xuống, liền ngậm miệng lại. Nước cà ri dính tùm lum trên mép.
Trang bê cái xô nước đá vừa chặt đặt vô xó nhà. Thấy đã trưa, Hiếu giục Nhành ra cúng. Nhành cầm mấy nén nhang trong lòng bàn tay bộ tịch lúng túng như gà mắc tóc. Thấy bề không xong bèn đưa mắt dòm Hiếu cầu cứu:
- Tui không rành mấy chuyện mấy chuyện lễ bái ,  chị chỉ tui với!
Chị Hai cạo heo không qua dự tiệc như đã hứa bởi vì thằng Nòi bị thổ tả từ chập tối hôm qua hậu quả do ăn uống mất vệ sinh. Ban đầu chị Hai cứ ỷ y, chỉ cho uống vài viên ganidan như mọi khi. ( Chị Hai có cái tật hễ đau bụng bất kể nguyên do vì điều cho uống ganidan! ) Nhưng bịnh tình thằng nhỏ chẳng những không khá hơn mà mỗi lúc càng tồi tệ, vừa ói vừa ỉa khiến cu cậu kiệt sức, mắt trõm lơ, da xanh tái như người chết. Muốn đưa vô nhà thương nhưng ngặt nỗi trong túi không còn một xu. Thấy tình cảnh tội nghiệp, Nhành móc túi  đưa hai trăm ngàn nói là cho mượn chừng nào trả cũng được.
  Huệ mừng ra mặt, không có mụ già mồm lẻo mép  đỡ tốn công gây lộn mỏi miệng. Huệ nói:
- Chị nói vậy còn lâu bả mới trả. Mẹ Hai cạo heo em còn lạ gì!
Nhành nói:
- Tao biết! Cho, sợ chỉ không dám cầm nên phải nói vậy. Thậy kệ, coi như làm phước cho bá tánh.
Lúc không có tiền Nhành là bà chúa hà tiền,  tiền rủng rỉnh trong túi cô lại đổi tánh xài sang. Huệ thấy ấm ức nhưng đành im miệng.
Ông nội Hiếu vốn là dân Bắc rặt di cư vô Nam, rồi ảnh hưởng luôn tính cách xuê xoa của người Nam bộ. Nhưng việc cúng kiến, lễ bái thì ông giữ khư khư, không chịu thay đổi. Nhờ vậy, mà ông già Hiếu được thừa hưởng những gì Nội để lại. Ba  rành chuyện cúng kiếng, lễ bái  đến đỗi những tay thợ cúng chuyên nghiệp còn phải tìm ông để xin thụ giáo, chỉ dạy thêm. Thấy gia cảnh túng thiếu, vài người khuyên ông nên làm thầy cúng chuyên nghiệp để có đồng ra đồng vô, nhưng ông dứt khoát từ chối. Thiếu gì cách kiếm tiền, tui chỉ làm phước để lấy đức cho con cái! Trên bàn thờ nhà Hiếu lúc nào cũng để sẵn quyển sổ dày ghi chép tỉ mỉ những thủ tục lễ bái, những bài văn khấn: từ văn khấn Táo quân, lễ tạ mộ, lễ cô hồn thập loại chúng sinh, đến tang gia, cưới hỏi, động thổ, nhập trạch.. đều đủ cả. Khắp nơi,  từ làng trên đến xóm dưới, hễ nhà nào có đám là phải cậy đến ông. Cúng kiếng xong, ông chỉ uống ly nước trà rồi về, tuyệt đối không nhận một đồng thù lao. Có người chê bai ông là nghèo mà sĩ! Kệ, ai nói gì thì nói, miễn sao ông không cảm thấy có lỗi với lương tâm mình là được. Từ nhỏ Hiếu đã từng theo ba đi khắp nơi, nên việc này cô cũng rành rẽ. Hiếu nói sẽ làm mẫu, Nhành coi mà bắt chước làm theo.
- Trước khi cúng giỗ tổ tiên, ông bà, cha mẹ ta phải cáo từ với gia thần trong nhà:  Thổ Công, Táo Quân, Long mạch... rõ chưa?
Tất nhiên là Nhành chẳng hiểu gì cả, cô cứ nghĩ đơn giản bằng cách xá  mấy xá, cầu nguyện đại khái vài câu là xong việc. Ai dè lại rắc rối quá trời.
Hiếu nói:
- Trước khi cúng giỗ phải khấn Thần long mạch mới đúng thủ tục.
Rồi Hiếu thắp nhang và khấn như vầy:
- Nam mô a di đà Phật!
Kính lạy Hoàng Thiên Hậu thổ chư vị Tôn thần, các ngài thần linh cai quản. Nhân hôm nay là ngày giỗ của  mẹ con tên là Lê Thị Thoại, con cùng bạn bè tuân theo nghi lễ, sửa biện hương hoa lễ vật và các thứ cúng dâng. Trước án tọa tôn thần cùng chư vị uy linh, kính cẩn tâu trình.
Kính cáo bản gia Thổ công, Táo quân, Long mạch và các vị Thần linh, cúi xin chứng minh, phù hộ, cho toàn gia, cùng bạn bè an khang thịnh vượng.
Kính thỉnh các tiên linh, gia tiên chúng con và những vong hồn nội tộc được thờ phụng cùng về hâm hưởng.
Cẩn cáo.
Nhìn Hiếu đọc bài văn khấn mà đứa nào đứa nấy đều xanh lè mắt! Nhành biểu phải viết ra giấy. Học thuộc thì mới có thể làm được. Hiếu lại đọc tiếp bài văn khấn đám giỗ, như sau:
Nam mô a di đà Phật!
Kính lạy tổ tiên nội ngoại!
Hôm nay là ngày..tháng...năm...
Kính ngày cát kỵ của mẹ con là bà Lê Thị Thoại
Trộm nghĩ mẹ vắng xa trần thế, không thấy âm dung. Năm qua tháng lại, vừa ngày húy lâm. Ơn võng cực xem bằng bằng trời biển, nghĩa sinh thành không lúc nào quên. Càng nhớ công lao gây cơ tạo nghiệp  bao nhiêu, càng cảm thâm tình, khôn bề bày tỏ. Ngày giỗ mẹ, con ở nơi xa không về được. Con và bạn bè, nhất tâm sắm sửa lễ vật kính dâng, đốt nén tâm hương giãi tỏ tấc thành.
Thành khẩn kính mời mẹ...mất ngày....tháng...năm..., mộ phần táng tại...Cúi xin linh thiêng giáng về, chứng  giám lòng thành thụ hưởng lễ vật độ, cho cả nhà được bình an, gia cảnh hưng long thịnh vượng.
Con lại xin kính mời các cụ tổ tiên nội ngoại, Tổ khảo, Tổ tỷ, Bá thúc và toàn thể các hương linh gia tiên đồng lai hâm hưởng.
Con lại xin kính mời các ngài Thổ công, Táo quân và chư vị Linh thần đồng lai giám cách thượng hưởng. Lại mời các vị vong linh tiền chủ hậu chủ trong đất này cùng tới hâm hưởng.
Cẩn cáo!
Hiếu khấn muồi đến nỗi Trang phải rướm nước mắt. Trong khi chờ nhang tàn, mọi người ngồi quây quần bên chiếc bàn tròn được trải bằng tấm vải màu xanh phủ gần tới đất. Huệ tấm tắc:
- Không ngờ chuyện cúng kiếng lại nhiêu khê đến vậy. Nhìn chị Hiếu  múa may  mà bắt chóng mặt!
Hiếu nói:
- Cũng là một mâm giỗ nhưng chỉ cần làm đúng thủ tục, bài bản  là trở nên nghiêm trang, thành kính. Thời buổi này mọi thứ đều đơn giản hóa, ăn đơn giản, yêu đơn giản, thậm chí cách nói năng cũng giản lược hơn. Nhưng chuyện cúng kiếng mà quá đại khái, qua loa là không thể chấp nhận vì đó là đạo lý, là phép tắc làm người.
Nhành cười:
- Tui thấy chị Hiếu nên chuyển sang làm nghề thầy cúng có khi lại khấm khá hơn cái nghề may công nghiệp cực như chó mà thu nhập chẳng được bao nhiêu.
Huệ nói chen vô:
- Chừng nào em làm đám cưới chị nhớ soạn giùm một bài nhá. Kêu là gì ta?
- Văn khấn cưới gả.
- Nhưng mà không có ngày đó đâu, bởi vì  Hoạt thế nào cũng bỏ mày cho coi! – Nhành ghẹo.
- Ấy chết! Chị đừng ăn mắm ăn muối mà nói xui xẻo. Hai đứa chúng em đang “ hương lửa mặn nồng “ mà, chị.
- Tao thấy lo cho mày đó Huệ. Hoạt mà biết chuyện mày làm thế nào nó cũng cho mày ra rìa  cho coi. Đường đường là ông cử nhân ai lại lấy đứa khóc mướn! Nếu là tao, tao cũng bỏ quách cho xong!
Hiếu đế thêm:
- Nhân tình thế thái đổi trắng thay đen đời nào cũng có. Mày đã coi tuồng “ Bao Công xử án Trần Thế Mỹ “ chưa? Tay nho sinh Trần Thế Mỹ khi còn hàn vi,  khố rách áo ôm thì ăn bám vợ  đến khi đỗ đạt thì phụ rẫy tình nghĩa tào khang. Thời trước còn có ông Bao Công cầm cân nẩy mực, với lại nó trái với đạo lý thánh hiền nên chẳng ai binh vực. Còn thời nay thay bạn tình như thay áo đương là mốt. Tao tuy tiếp xúc với tuy Hoạt không nhiều nhưng theo nhận xét, Hoạt là người trọng liêm sỉ, khó tánh, hơi cố chấp, có lẽ, nó khó lòng chấp nhận chuyện làm trật lất của mày. Trong nhà này toàn là một lũ vô duyên, còn mỗi mình mày hãy cố mà lo liệu!
Huệ, mặt mày xanh lè xanh lét van xin mọi người đừng nhắc đến chuyện xui xẻo kẻo có huông. Nhìn cử chỉ như gà mắc tóc của Huệ, tất cả không nhịn được cười. Hiếu nhìn đồng hồ, hỏi:
- Mày mời khách mấy giờ?
- Mười hai giờ. – Huệ trả lời giọng sốt ruột.
- Bây giờ là mười hai giờ mười lăm phút, vậy mà vẫn chưa thấy tới. Cả thằng Thật cũng vậy. Đàn ông gì chậm lụt như rùa! Ngữ này chẳng làm nên trò trống gì hết!
Chiếc xe đạp chở bia, nước ngọt xuất hiện ở đầu hẻm. Huệ biểu Trang ra khiêng phụ. Nhành gạt phắt đi:
- Để bà bầu yên thân! Mấy chục triệu chẳng phải ít! Mày đi.
Huệ cằn nhằn cửi nhửi một lúc, rồi bưng các thứ đặt ở hiên nhà. Nhành dặn người chở bia khi nào tới  lấy vỏ chai thì tính tiền luôn thể. Nhìn két bia, Huệ hỏi:
- Sức chị Nhành uống được bao nhiêu?
Nhành chưa kịp mở miệng  thì Hiếu lên tiếng trước:
- Tiệc tùng như vầy, chiều có tính đi làm không?
Nhành trả lời lấp lửng, đi cũng được mà không đi cũng được, chuyện đó tính sau. Đoạn day sang Trang hỏi, chốc nữa gặp Thật thì xử trí làm sao,  Trang suy nghĩ một lúc, rồi mím môi nói sẽ dứt khoát hẳn một lần.
Hiếu gật gù:
- Đúng đó. Nợ nần ân oán nên giải quyết sòng phẳng một lần, cứ cù cưa dây nhợ mệt lắm. Người ta đã từng nói, có yêu thì bảo rằng yêu, không yêu thì nói một điều cho xong!
Vừa lúc Hoạt xuất hiện trên chiếc Wave Tàu nhuốm đầy bụi đỏ, cả người anh cũng đỏ quạch từ đầu tóc tới gót chưn. Anh rút chìa ra khỏi ổ khóa, quơ  lấy túi trái cây treo trên xe. Huệ lăng xăng chạy ra đón:
- Trời đất! Bộ anh từ dưới đất chun lên hả?
- Chở khách đi Chơn Thành, đường sá bụi bặm quá chừng!
Huệ ngó bịch nho Mỹ, chắc lưỡi tiếc của:
- Thứ này tới sáu, bảy chục ngàn một ký. Xài sang quá vậy!  Em đã dặn đi dặn lại, mua đại thứ gì đó rẻ rẻ thôi. Nho xứ mình  bán có mấy ngàn một ký.
Đoạn Huệ day mặt vào trong, nhìn Nhành nói lớn:
- Tại anh không biết đó thôi. Chị Nhành giàu lắm chẳng cần những thứ bá tánh đem tới đâu! Chị Nhành nhà em đổi đời qua những cơn say!
Nhành tím mặt, lừ mắt nhìn Huệ như kẻ thù.
Hoạt bước vô gật đầu chào mọi người. Nhành nói nửa thiệt nửa đùa:
- Bảnh tẻn quá ta! Ông cử nhân tương lai làm ơn bỏ giày dép ra, nhà tui mới vừa lau xong!
Huệ nhăn nhó:
- Chưa già mà khó tánh quá, thảo nào từng tuổi này không sắm nổi một tấm chồng! Kệ, anh cứ mang vô, có gì em chịu.
- Ở đây không có ngoại lệ, người yêu, chớ tía người yêu cũng phải chấp hành. Nhập gia tùy tục! – Nhành nói.
Hoạt tháo giày. Huệ cầm đôi giày lên ngắm nghía, thấy chiếc bên mặt bị hả mỏ  bèn la lên:
- Bị vầy mà anh còn mang được sao? Không ngờ người yêu của em bầy hầy hết chỗ nói!
Hoạt cười gượng gạo, nói phải tận dụng tối đa, chừng nào có tiền thì thay đôi mới. Huệ cằn nhằn, tiền mua ký nho Mỹ để dành mua giày có tốt hơn không. Bắt gặp cái nhìn nhắc nhở của Hoạt, Huệ tiu nghỉu im re.
- Trời ơi, sao mà trùm quá vậy? Cứ muốn dỡ nhà người ta về làm chuồng heo nhà mình! – Hiếu nhìn Hoạt cười cười:- Có người yêu như nó, Hoạt có ngán hôn?
- Ngán lắm chị ơi. Động đến tiền bạc là Huệ cứ ca cẩm cả buổi. Nhức đầu.
Huệ trong nhà tắm chuẩn bị sẵn thau nước, khăn mặt. Nghe mọi người nói động  tới mình, bèn thò đầu ra:
- Không vậy, để anh có đồng nào tung tẩy hết đồng ấy à? Sau này về sống chung, em phải là người giữ tay hòm, chìa khóa.
Có Hoạt, Huệ líu lo như chim hót! Nói chuyện mới chưa đầy hai phút, Huệ đã giục Hoạt đi rửa mặt mũi, chưn tay. Hoạt thấy không tiện, tính từ chối. Huệ lừ mắt nói toàn là người trong nhà cả, có gì đâu mà ngại với ngùng. Trực nhớ mấy cái quần lót treo trong nhà tắm, Huệ gom tất cả đem lên gác.
Gần mười phút sau, Thật tới bằng xe đạp. Anh không mang trái cây như Hoạt mà xách cặp rượu Bình Tây, chỉ khoản hai chục ngàn đổ lại. Vừa thấy Thật, Trang đang cười nói vui vẻ đột ngột im bặt, mắt len lén nhìn ra phía cửa. Thật bận  áo sơ mi ngắn tay cũ kỹ, quần jean bạc thếch, trông rất bụi. Gương mặt tôi tối vì râu ria lâu ngày không cạo.
- Xin chào!
Thật nói mà mắt lại hướng về phía Trang nhìn không chớp.
Chừng năm phút sau tất cả bắt đầu nhập tiệc. Hiếu cố ý xếp Thật ngồi bên cạnh Trang. Nhành cầm ly bia lên ngang mặt, tuyên bố lý do và đề nghị mọi người cùng nâng cốc. Chỉ có ly của Trang có màu nâu sẫm.
- Không được. Bữa nay là ngày sum họp, con Trang phải làm một hớp bia.
Hiếu gàn:
- Bà bầu không được dùng chất chứa cồn làm ảnh hưởng đến em bé.
Nói xong Hiếu biết mình hớ, liếc mắt về phía Thật thăm dò phản ứng. Thật hơi rùng mình, quay mặt về phía Trang hỏi:
- Em có bầu rồi à?
Trang không trả lời mà gật đầu. Thật nói vừa đủ nghe không rõ vui hay buồn:
- Xin chúc mừng!
Lời nói của Thật nhát dao đâm thấu tim. Trang thấy mắt mình hoa lên bèn thò tay vào túi áo, bóc viên kẹo cho vô miệng. Cảm giác xây xẩm , khó chịu nhanh chóng bị xua đi. Từ hôm bị té xỉu trong nhà tắm khách sạn, Trang mới biết do bị chứng thiếu máu mà ra. Ông Khả mua cho cô mấy bịch kẹo, dặn lúc nào cũng phải chuẩn bị vài viên kẹo trong túi áo đề phòng bất trắc.
Từ lúc đó Thật liên tục rót bia. Thấy Hoạt chỉ uống cầm chừng, Huệ nhắc:
- Uống đi anh! Năm ngàn một chai chớ đâu phải đồ bỏ. Uống để bù lại ký nho Mỹ!
Tất cả cùng cười ré lên. Nhành nói cứ uống tùy thích, hết bia thì kêu thêm, chẳng ngại gì cả. Mọi khi Ngân không bia bọt, mọi người cứ  tưởng là không biết uống, vậy mà nốc  cũng ra trò! Cả nhà toàn là dân bợm!
Hiếu đã bắt đầu say là đà, cặp mắt nhướn nhướn về phía Hoạt:
- Nghe nói Hoạt sắp ra trường rồi phải hôn?
- Dạ!
- Vậy chừng nào hai đứa tính chuyện làm đám cưới?
Hoạt nói chắc hơi lâu lâu. Trước tiên phải tìm việc làm, dành dụm được lưng vốn kha khá rồi mới nghĩ đến chuyện cưới xin. Nhành để ý, thấy gương mặt của Thật bỗng tối sầm lại, bèn nháy mắt ngầm bảo Hiếu hãy lái sang chuyện khác.
Gần hai tiếng đồng hồ, két bia đã bay vèo, thức ăn trên bàn chỉ còn lại một ít đầu thừa đuôi thẹo. Nhành định kêu thêm bia. Nhưng Hiếu cản lại, sương sương như vậy là đủ rồi,  “ tửu nhập tâm như cẩu cuồng tại thị “.
Hiếu, Ngân, Nhành cùng chuồn lên gác để mấy đôi tình nhân tâm sự. Bốn người nói chuyện bâng quơ, chiếu lệ. Được một lúc, Hoạt đề nghị:
- Hôm nay ngoài nhà hát kịch thành phố có vở “ Lôi Vũ “ của soạn giả Tào Ngu hay lắm, các bạn có đi coi không?
Thật đưa mắt nhìn Trang dọ hỏi. Trang từ chối. Huệ định đi tắm, Hoạt nói:
- Thôi, trễ rồi. Trâu bò không tắm bán vẫn có giá như thường.
- Anh dám so sánh em với mấy con động vật kéo cày đó hả? – Huệ véo tai Hoạt, rồi chạy nhanh vô nhà tắm. Vừa cởi quần áo, Huệ vừa nói vọng ra:- Chờ em một chút, mau thôi mà! – Huệ nói như nghệ sĩ cải lương đang lên câu giọng cổ.
Cái mau của Huệ mất đúng mười lăm phút, mất thêm từng ấy thời gian trang điểm vừa vặn nửa tiếng đồng hồ. Huệ mặc bộ đồ thun màu đỏ bó sát trông rất gợi cảm, gương mặt được ướp men bia không cần son phấn vẫn cứ hây hây.
- Mày thấy tao thế nào, hả Trang?
- Đẹp! – Trang đáp gọn lỏn.
Huệ lại xây mặt về phía Hoạt:
- Anh thấy em có được hôn?
Hoạt làm bộ xuýt xoa:
- Em đẹp còn hơn Chung Vô Diệm…
Huệ kêu ré lên, véo lấy tay Hoạt:
- Em như vầy mà giống con mụ xấu xí đó à! – Đoạn cô làm mặt giận:- Đã vậy không đi chơi gì ráo!
Hoạt cười:
- Ấy là anh muốn nói Chung Vô Diệm sau khi lột xác kìa!
Chung Vô Diệm sống vào thời Đông Chu xấu như quỷ dọa xoa sau nhờ phép tiên mà thay hình đổi dạng thành mỹ nhân, bà là người có công lớn giúp vua Tề an dân trị quốc. Nghe Hoạt giải thích cặn kẽ Huệ mới thôi không giận nữa.
Đợi hai người đi khỏi, Thật nói:
- Trông họ thật tình tứ! – Đoạn anh thở dài:- Trước kia hai đứa mình nào thua kém – Thật bỗng lái sang chuyện khác:- Trang có rảnh không? Anh muốn mời em đi uống nước, với lại anh có nhiều chuyện muốn nói.
Đã chuẩn bị sẵn tinh thần, Trang sẽ gật đầu  đồng ý. Cô leo lên xe đạp cho Thật chở đi. Cả ba người trên gác nhìn xuống dõi theo họ, Hiếu lắc đầu:
- Tội nghiệp, tụi nó trông xứng đôi vừa lứa như  chén với đũa, như cậu với mợ. Thế mà...Lát nữa về nhà, thế nào con Trang cũng khóc như mưa cho mà coi! Cuộc tình nào cũng bắt đầu bằng nụ cười và kết thúc bằng nước mắt.

CHƯƠNG 60

Thật đưa Trang đến quán cũ, anh cố tình khơi gợi lại kỷ niệm xưa, kỷ niệm mà Trang đã cố quên đi. Vẫn là chỗ ngồi cũ bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngôi chùa âm u. Đúng ra phải gọi là cái am mới phải, bởi vì nó quá nhỏ hẹp và xập xệ. Chỉ khoản vài chục mét vuông, cánh cửa sắt ở giữa có hình chữ Vạn bị tróc sơn lỗ chỗ. Đến đây giải khát nhiều lần, nhưng Trang chưa bao giờ thấy phật tử đến viếng.
Bà chủ quán từ trong lạch bạch bước ra, thấy khách  quen bèn reo lên:
- Ủa, lâu quá không thấy tới, tưởng đâu nên vợ nên chồng rồi  vĩnh biệt luôn cái quán này rồi chớ! Uống gì?
Thật nói:
- Y như cũ!
Bà chủ quán dợm bước đi, Trang kêu lại, nói:
- Dì cho con chai sữa đậu nành.
Không hiểu sao Thật lại buồn vì chuyện Trang thay đổi khẩu vị. Trước kia, lần nào vô quán Trang chỉ uống nước chanh nóng, phải là nhiều chanh mà ít đường, lâu ngày thành quen, hễ thấy hai người bước chưn vô quán là bà chủ xăng xái pha nước chanh cho cô. Trang đã thay đổi thiệt rồi.
- Em bị chứng thiếu máu không được uống thứ chua.
- Sao em biết? Bộ bác sĩ nói vậy hả?
Không! Ông Khả. Em bị bịnh này lâu lắm rồi, mãi sau này mới biết. Ông ấy khuyên em nên ăn nhiều chất ngọt, hạn chế đồ chua.
Đoạn cô thò tay vô túi áo, xòe ra mấy viên kẹo:
- Anh coi nè, trong túi của em lúc nào cũng có vài viên kẹo để phòng khi xây xẩm mặt mày.
Câu nói vô tình của Trang chạm vào nỗi đau của Thật. Anh tự rủa thầm:
- Mình đúng là đứa vô tích sự. Người yêu bịnh hoạn  thế nào mà cũng không biết. Vậy mà lúc nào cũng xoen xoét là sẽ bảo bọc chở che cô ấy suốt đời!  Tự nhiên Thật cười không thành tiếng, anh cười giễu chính mình.
- Độ rày anh vẫn bình thường chớ?
Thật muốn lắc đầu nhưng lại gật. Bình thường sao được hả em? Không có em bên cạnh anh không thể sống nên cái thằng người, Thật nghĩ thầm. Rồi cả hai lại im lặng, nhìn nhau ngỡ ngàng, xa lạ. Thỉnh thoảng họ trao đổi vài câu hỏi thăm chiếu lệ không ra đầu, cũng chẳng ra đũa.
- Chuyện của em sao rồi?
- Sao là sao hả anh?
- Em có thai được bao lâu rồi?
Trang hết nhìn xuống đất rồi day mặt ra ngoài đường. Người đàn ông đen đúa đẩy chiếc chiếc cân di động. Âm thanh phát ra từ chiếc loa sắt làm inh tai, nhức óc:” Chiều cao một mét sáu mươi hai, nặng sáu mươi cân . Huyết áp …” Đợi chiếc xe đi qua,  Trang nói:
- Mới hơn một tháng.
- Vậy là còn tám tháng nữa phải không em?
Thật buông ra một câu đầy ngụ ý. Trang hiểu ý đơn giản nhứt:
- Dạ!
Thật cảm thấy khó thở, đưa tay mở nút áo ngực. Anh đã uống cạn cả ấm trà mà vẫn thấy khát khô cổ họng.
- Trang nè, sanh con xong, chúng ta sẽ “ tái hồi Kim Trọng “  phải không em? – Thật hướng cái nhìn cầu khẩn về phía Trang và nín thở chờ cái gật đầu.
Trang xoay xoay cái ly trong lòng bàn tay, cố nén xúc cảm đang căng phồng như chiếc phao bị nén đầy hơi. Bất giác Trang thở khì một cái thiệt mạnh.
- Trang ơi! Yêu em,  anh sẵn lòng bỏ qua tất cả, miễn sao có em bên cạnh là anh hạnh phúc lắm rồi! Chuyện em có con với người đàn ông khác, anh coi đó chỉ là một biến cố nhỏ nhặt không đáng bận tâm. Đối với anh, đó chỉ là cơn mưa bóng mây, ào một cái rồi lại tạnh.
Thật càng nói khiến Trang càng thêm khó xử. Mấy lần cô định lên tiếng nhưng cổ họng như bị tắc lại. Giọng Thật tha thiết khẩn cầu :
- Hãy quay về với anh. Cánh cửa lòng anh lúc nào cũng mở sẵn chờ đón em. Anh biết, em vẫn còn yêu anh...
- Anh Thật! – Trang thốt lên rồi im lặng. Sự thật cay nghiệt quá khiến cô không đủ can đảm nói lên. Ánh mắt của Thật tuyệt vọng van xin khẩn thiết như con chó chuẩn bị hóa thân làm món tiết canh, món luộc cho mấy tay bợm.
- Anh thật ơi, em không thể nào quay về với anh được nữa, mặc dù anh có  tấm lòng  cao thượng, sẵn sàng tha thứ tất cả những lỗi lầm của em. Bởi lẽ, em không xứng đáng với tình cảm của anh dành cho  và điều quan trọng nhứt là…- Trang ngập ngừng dòm Thật, nói thiệt mau:- Là em không còn yêu anh nữa.
- Không, em nói không đúng! Chẳng qua đó chỉ là cái cớ để em xa lánh anh mà thôi. Tại sao em cứ  làm khổ mình hoài vậy? Anh đã nói là quên tất cả, không những vậy, anh còn yêu em nhiều hơn gấp bội. Anh ân hận vì đã không thể giúp được em trong lúc em đang khó khăn hoạn nạn. Người đáng trách phải là anh, là anh!
Thật thở ồ ồ. Nét mặt còn hiển hiện nỗi kinh hoàng:
- Anh không tin em  có thể dễ dàng quên những gì mà hai đứa tụi mình đã cố công tạo dựng. Những kỷ niệm êm đềm, hạnh phúc lúc nào cũng cựa quậy trong anh, nó chẳng lúc nào để anh yên thân. Hễ nhắm mắt lại, những dòng ký ức lại cuộn về ào ạt, anh bị cuốn trôi đi, bị nhấn chìm trong hân hoan, đau đớn và tuyệt vọng. Chỉ có em mới có thể cứu rỗi được anh, một tâm hồn đang cơn hấp hối. Anh hiểu, em cũng đang rất khổ tâm. Mặc cảm thân phận khiến em chẳng dám đối diện với anh, với chính mình. Cuộc đời này có biết bao oan trái, chúng ta không thể tồn tại nếu cứ gặm nhấm  nó  rồi an bài số phận mà cần phải vượt qua, vượt qua để tìm kiếm hạnh phúc đích thực cho chính bản thân mình. – Giọng Thật chùn xuống:- Anh đã trông mong biết bao,  hy vọng biết bao về sự tái hợp. Rồi chúng mình sẽ về lại quê xưa với dòng sông, bến nước, với một túp lều tranh bên bờ mương cạn hăng hắc phù sa…Em còn nhớ lần hai đứa về thăm quê. Khi ngồi bên đìa nhỏ to tâm sự, em đã hứa với anh sẽ yêu anh hoài, yêu cho tới chết và trên thế gian này chỉ  anh là người duy nhứt em gởi phận trao thân. Anh chưa kịp mở miệng thì  bất chợt lũ ếch xanh thò đầu qua khỏi mấy miếng lá sen. Chúng nó nói gì, em còn nhớ không?
Thật xây mặt dòm Trang chờ câu trả lời, nhưng Trang chỉ im lặng. Giọng anh như nghẹn đờm:
- Chúng nói “ nhớ nhe! Nhớ nhe! ”. Lũ ếch coi vậy mà khôn, hiểu được tâm trang của những kẻ đương yêu!
Thật kể lể dông dài những chuyện đã qua. Anh hy vọng những kỷ niệm sẽ là liều thuốc hồi sinh mối tình đang ngoắc ngoải..
Trang ngước mắt lên không cho nước mắt chảy xuống, nhưng những giọt nước mắt nóng hổi vẫn lăn xuống gương mặt nhợt nhạt. Thật bối rối, cựa quậy vô thức. Lần nào cũng vậy,  hễ  nhìn thấy Trang rớt nước mắt là anh lại luống cuống tay chưn.
- Anh đừng nói nữa! Em đã yêu người khác rồi anh có hiểu không?
- Sao? Em đã ...- Thật lắp bắp, nhìn thẳng vào mắt Trang. Ánh mắt như một dòng sông  băng, không còn gợn chút sự sống nào, anh  nhìn thấy một tình yêu đã chết!
- Tại sao vậy em? – Giọng Thật thất thanh, hoảng loạn:- Chẳng lẽ chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà em lại thay đổi lẹ vậy sao? Anh không tin đâu! Anh không tin!
- Nhưng đó là sự thật!
Thật ngồi chết lặng. Trước đây vài phút anh còn khấp khởi hy vọng hàn gắn thì giờ đây tất cả đã tiêu tan. Cảm giác hụt hẫng, đau đớn như người bước lên đoạn đầu đài mà không biết mình phạm tội gì.
- Chính hắn có phải không?
- Dạ - Trang gật đầu thú nhận:- Em đã yêu ông Khả mất rồi.
Thật thở dài. Điều anh lo sợ đã thành sự thật, tuy nhiên anh vẫn bị choáng váng, không ngờ sự việc lại diễn ra nhanh quá chừng:
- Em có biết mình đang đánh cược số phận mà phần thua đang cầm chắc trong tay hay không? Giả sử ông ta có thiệt lòng yêu em đi nữa thì liệu ông ta có dám từ bỏ tất cả để đến với em? Và em có cảm thấy vui sướng với những thứ đã cướp đoạt trong tay người khác?
- Em yêu người đàn ông đó bằng một tình yêu rất thật mà không hề bận tâm đến những chuyện sâu xa khác. Có thể ông ấy đã yêu em hoặc chỉ là sự rung động thoáng qua, nhưng em sẵn sàng chấp nhận tất cả bởi vì trái tim không bao giờ biết nói dối! Em biết chắc rằng kết cục sẽ chẳng tới đâu, em sẽ nhận vào mình những đắng cay, bất hạnh nhưng em vẫn cứ yêu...
- Em điên rồi, điên thiệt rồi! – Thật rên rỉ.
- Đúng là em điên thiệt rồi anh Thật ơi! Chỉ có người điên mới yêu mù quáng đến vậy,  chỉ có người điên mới từ chối một tình yêu chân thành tha thiết và độ lượng dường ấy. Nhưng anh ơi, làm sao em có thể quay về với anh khi trong tim em ngự trị một bóng hình khác. Và mặc cảm tội lỗi mỗi ngày càng chồng chất như núi lớn đè nặng đời em! Cho dù không yêu ông Khả, em cũng không thể nào trở lại với anh, xin anh hãy hiểu và tha thứ cho em.
- Trời ơi! – Thật gào lên trong thê thảm và tuyệt vọng khôn cùng:- Vậy là anh đã mất em thiệt rồi sao? Em là ngôi tôn thờ mà anh luôn kính cẩn nghiêng mình và đặt trọn niềm tin, đức tin của anh đối với  em còn hơn Chúa cao cả. Chính những niềm tin ấy đã nâng giấc cuộc đời anh, số phận anh. Anh đã tự hào biết bao, sung sướng, hạnh phúc biết bao  khi bên đời anh có em. Em là tất cả những gì anh ngưỡng vọng! Vậy mà ..Ha..ha..  – Thật cười man dại :- Thì ra tất cả chỉ là trò nhảm nhí! Thần tượng mà anh luôn cúi đầu vọng bái  lại ẩn chứa trong lòng một trái tim phản bội, đổi trắng thay đen! Tên đàn ông đạo mạo đạo đức giả   ấy có gì hay ho mà em lại say mê đắm đuối? Hắn đã ton hót, bày những trò gì mà khiến em đành đoạn bỏ anh? Em mê tiền, mê nhà cao cửa rộng, mê phù phiếm xa hoa! – Thật đưa tay đập mạnh xuống bàn, gào lên trong nước mắt, trong bi phẫn tột cùng:- Anh khinh bỉ  em, khinh bỉ  bọn đàn bà bội bạc được đó quên đăng! Anh căm thù bọn nhà giàu giả nhơn giả nghĩa! Anh căm thù tất cả nhân loại trên thế gian này!
Thật đập ngược đầu vào vách tường. Tóe máu. Hai tay nắm chặt lại. Nét mặt đấy ắp nỗi hận thù, tuyệt vọng.
Trang nói qua nước mắt:
- Anh đừng xúc phạm đến người ấy. Bởi vì tất cả là do em, chính em tự nguyện dấn thân vào cuộc phiêu lưu  không lối thoát này.
- Em đừng binh cho hắn! Chính vợ chồng hắn đã hứa với anh đủ điều, vậy mà giờ đây hắn đã bội ước thẳng tay cướp mất phần xác lẫn phần hồn của em mất rồi – Giọng anh bỗng lạnh toát cả xương sống. Đôi mắt man dại vằn những tia máu đỏ như tên đao phủ thủ chuẩn bị xuống tay:- Họ xây đắp hạnh phúc cho chính mình bằng nỗi đau người khác. Một kẻ thấp cổ bé miệng như anh không thể đòi lại được thì anh thề sẽ đạp đổ, sẽ phá cho hôi. Họ phải trả giá cho những hành động cao ngạo của mình! Em hãy chống mắt coi anh hành động! – Đoạn Thật ném về phía Trang cái nhìn tóe lửa:- Anh căm thù em đến chết, Trang ơi!
Thật lao nhanh ra khỏi quán như cơn lốc xoáy. Trang vừa rượt theo vừa gào lên khản hơi:
- Đừng! Anh Thật ơi! Đừng. Xin anh hãy nghe em!
Thật không thèm ngoáy đầu lại mà bặm môi  đạp thẳng. Trang thấy thân thể rã rời, không tài nào gượng lên được. Thật phóng xe như điên đến trước nhà ông Khả. Thấy cửa khóa, anh tấp vô quán nhậu gần đó, kêu liền chai một lít. Uống chẳng cần mồi, cũng không cần “ chữa lửa “, cứ cầm cả chai tu ừng ực. Trời về chiều, đường sá đông đúc. Hoàng hôn tím bầm như những giọt máu loang loáng trên khắp các tòa nhà, quán xá và  những lối đi đầy bụi bặm...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2007 16:00:30 bởi hoaidiephaphuong >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9