Tiểu thuyết " Như lục bình trôi " chương 61 - 65
nguyen hoang 20.03.2007 12:41:53 (permalink)
CHƯƠNG 61

Hai người bỗng đổi ý không coi kịch nữa mà vô công viên trò chuyện. Chọn một băng đá nép dưới lùm cây vắng người đi lại, Huệ ngả đầu lên  vai Hoạt vừa cắn hột dưa tí tách. Cách đó khoản vài bước chưn, trong bụi cây rậm rì, đôi vợ chồng già đang ngồi tâm sự. Không hiểu người đàn ông có mái tóc hoa râm nói gì mà bà vợ thỉnh thoảng cười ré lên làm giựt  mình mấy con bướm đậu. Nhìn cảnh tình tứ Huệ của họ Huệ thèm chảy nước miếng:
- Trông họ thiệt ạnh phúc. Không biết sau này già cả mình có được như  người ta  không há, anh Hoạt?
- Sao lại không! Còn hơn nữa là đàng khác. Khi con cái trưởng thành, anh sẽ đưa em đi chu du khắp thiên hạ.
- Anh môi mỏng lắm, em không tin!
- Không tin hả? Vậy để anh chứng minh cho coi!
Bất ngờ Hoạt hôn chụt lên má Huệ một cái rất kêu.
- Anh định chúng mình sẽ có mấy đứa con?
- Nếu dư dật, anh sẽ cho em tha hồ đẻ, còn cái trứng lép cũng đẻ! Anh vốn thích con nít. Nhìn chúng nó bi bô sao mà đáng yêu đến thế!
Huệ bật cười khanh khách, đưa ngón trỏ xỉ lên trán người yêu:
- Tham quá! Người ta nói phụ nữ đẻ nhiều mau già lắm. Em thành bà lão, thế nào anh cũng kiếm con trẻ đẹp hơn. Đàn ông đều cùng một giuộc với nhau thôi.
- Em coi thường anh quá! Thì cứ đợi đến lúc đó hẳn hay. Nói giỡn. Chỉ cần hai đứa là đủ lắm rồi.
Huệ nói:
- Có thế chớ! Anh định đặt tên con trai là gì?
Hoạt suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Bát. Anh tên Hoạt, con tên Bát là hợp lẽ nhứt.
- Ai lại đặt cái tên đọc líu cả lưỡi! Bát canh, bát cơm à? Nghe kỳ cục làm sao!
Hoạt nói:
- Xa xôi quá, nói gần gần đi.
- Ờ, thì gần. Vậy anh đã chuẩn bị được bao nhiêu tiền làm đám cưới rồi?
- Đang còn đi học. Chạy xe ôm kiếm được đồng nào “ xào “ đồng ấy làm gì có dư? Anh dự tính rồi,  khi có việc làm ổn định sẽ tranh thủ làm thêm vào buổi tối để tăng thêm “ ngân sách”.
- Sức người chớ đâu phải voi! Anh định cho em ở vá[1] suốt đời hả?
- Còn sức khỏe phải tranh thủ. Ở thành phố này kiếm tiền không khó, chỉ e mình ngại khó mà thôi.
Huệ tin tưởng, mặt lộ vẻ hớn hở. Hoạt hỏi:
- Em học lớp trang điểm tới đâu rồi?
Mỗi khi ai hỏi đến công việc là Huệ lại lo sợ, nhứt  là người ấy lại là Hoạt. Cô đáp lấp lửng:
- Sắp rồi, chắc vài bữa nữa là đi làm thôi.
- Tốt! – Hoạt gật đầu tỏ vẻ hài lòng:- Công việc này có vẻ thích hợp với em đó nghen. Hồi còn làm ở Xí nghiệp  may, thấy em cứ tăng ca liên tục, anh xót lắm.
Sực nhớ một chuyện, Hoạt nói:
- Cái cô bạn gì gì của em đó có còn theo nghề khóc mướn nữa không?
- Còn! – Huệ bịa chuyện:- Thu nhập khá lắm. Ví dụ em theo nó học nghề, anh nghĩ sao?
Hoạt nhìn Huệ chừng vài giây rồi cười phá lên:
- Em mà khóc thì cả thiên hạ sẽ ôm bụng cười lăn ra!
Huệ im lặng. Mây đen lướt nhanh trong mắt:
- Em nói thiệt đó! – Huệ cười ỏn ẻn cố tình làm cho câu chuyện nhẹ đi phần căng thẳng:- Nghề đó nhiều tiền lắm, thấy mà bắt mê!
Hoạt ngửng mặt lên nhìn Huệ trân trân:
- Em nói giỡn hay nói thiệt vậy? – Gương mặt Hoạt bỗng chùn xuống, cặp môi giãn ra :- Cái tật giỡn nhây không chịu chừa! – Đoạn Hoạt cười phá lên:- Thôi, để dành nước mắt khóc cho mình anh là đủ rồi!
Huệ sa sầm nét mặt, mấy đầu ngón chưn cọ vào nhau. Hoạt đang còn mải mê đeo đuổi theo những ý nghĩ tinh nghịch:
- Em có thấy trên đời này có nhiều chuyện bất công không?
- Bất công gì hả anh?
- Tại sao khi yêu nhau đàn ông phải có bổn phận hôn phụ nữ, trong khi phụ nữ chẳng bao giờ hôn đáp lại? Kỳ quá vậy ta!
Tâm trạng rối bời còn lòng dạ đâu mà nghĩ đến chuyện hôn hít! Anh lúc nào cũng vậy, vô tâm vô tánh như một đứa trẻ còn day vú mẹ! Chẳng đoái hoài gì đến tâm trạng của người khác!
Huệ vùng vằng bỏ đi.

CHƯƠNG 62

Trời đã tối hẳn. Thật núp trong bụi cây cách nhà ông Khả chừng vài thước. Trên tay khư khư khúc gỗ dài cỡ sải tay. Khúc gỗ này, anh lượm được trong ngôi nhà hoang gần quán nhậu, khi đang “ trút bầu tâm sự “. Lúc đầu anh chẳng bận tâm đến nó. Nhưng khi đi được vài bước, Thật  bỗng nghĩ lại và quay lại nhặt lên. Đấm bằng tay không sướng, phải dùng cái này. Thật vun vút khúc gỗ vào không khí, tưởng tượng kẻ thù đang đứng trước mặt. Chờ gần nửa tiếng mà ông Khả vẫn chưa thấy xuất hiện. Quái, chẳng lẽ hắn đoán trước nên lẫn như chạch? Cho dù ông có chạy trốn đàng trời, tôi cũng quyết tìm cho ra. Ông đã cướp của tôi tất cả, thì tôi phải lấy lại của ông thứ gì đó chớ. Đời mà! Hửi thấy hơi người, lũ muỗi đói kéo đến quây kín người Thật. Mẹ kiếp! Trong máu tao toàn rượu, chúng mày cũng muốn say sưa thì cứ lao vô.  Thật lấy thuốc ra hút. Khói không làm lũ muối đói hoảng sợ. Anh ôn lại những chuyện vừa xảy ra. Cơn giận bừng lên như trận đại hồng thủy cuốn phăng lý trí.  Trang ơi! Em đã phản bội lại anh, phản bội lại tất cả những kỷ niệm êm đềm yêu dấu, phản bội lại chính mình. Thật bỗng rít lên:- Đàn bà rặt một lũ  bội bạc, phản trắc. Phải cho họ nếm mùi đau khổ cũng như họ đã từng làm cho ta đau khổ. Trong đầu anh bỗng lóe lên những ý nghĩ trả thù một cách mãnh liệt.
Tiếng động cơ xe máy vọng lai mỗi lúc một gần. Thật vén đám lá lùm sùm
nhìn ra thì thấy ông Khả đang điều khiển xe gắn máy hướng về phía mình. Thật hít một hơi thật sâu căng phồng lồng ngực, chờ cho ông Khả đến gần bèn cầm thanh gỗ từ bụi rậm bất ngờ phóng ra. Ông Khả thắng gấp. Bố thắng kêu  ken két như tiếng nghiến răng.
Thật đặt thanh gỗ trên vai, nhếch nép cười gằn:
- Xin chào cố nhân!
Giọng nói của Thật lạnh lùng nghe rợn cả người, thậm chí anh không nhận ra tiếng của mình.
Khi không bị người lạ chặn ngay đầu xe, ông Khả chưa kịp định thần, nhận ra người đó là ai, thì Thật lừng lững bước tới, đưa tay đấm mạnh lên đầu xe, cất giọng khêu khích:
- Ông thiệt đã quên tôi, hay cố tình đóng kịch?
- Thì ra là anh Thật! Vậy mà suýt nữa tôi nhận không ra. Trông anh khác quá!
- Tất cả là nhờ ông!
Thấy Thật đang say rượu lại thủ sẵn cây gậy, ông Khả cảm thấy chờn chờn muốn tìm cách rút lui. Thật co chưn đá mạnh vào bánh trước, gào lên:
- Ông đi đâu đó? Tôi muốn sòng phẳng với ông!
Ông Khả tỏ cử chỉ nhún nhường, có chuyện gì cần giải quyết thì vô trong nhà chứ đứng bên ngoài không tiện. Thật phản đối:
- Tôi không muốn đặt chưn vô căn nhà của loại người bẩn thỉu.
- Thôi được! – Ông Khả thở hắt một cái:- Có chuyện gì anh cứ nói, nhưng xin anh hiểu cho, tôi không có nhiều thời gian.
Ông Khả bước xuống xe, đứng đối diện với Thật. Ánh sáng từ bên trong hắt ra soi rõ tư thế đĩnh đạc, lịch lãm vốn có của ông. Thật tức tối như bị  gai nhọn chọc vô mắt. Mẹ kiếp! Chỉ được vẻ hào nhoáng bên ngoài để đánh lừa những người nhẹ dạ,  thằng này coi khinh!
- Nhìn ông lúc nào cũng sáng choang như đồ kim khí được đánh bóng! – Thật phun nước bọt phèo phèo.
Ông Khả bắt đầu mất hết kiên nhẫn:
- Tôi đang rất vội. Nếu không có việc gì, hẹn  khi khác chúng ta sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh thuận lợi hơn.
- Ông khách sáo quá đó! Đại từ nhân xưng “ chúng ta “ mà ông vừa thốt ra, tôi không dám nhận. Một thằng đầu đường xó chợ như tôi làm sao có thể ngang hàng với một người giàu có, học cao hiểu rộng như ông! Cứ kêu tôi là chó hay gì gì cũng được. Nhưng tôi cấm ông không được đề cập đến hai tiếng “ chúng ta “, ông rõ chưa?
Nhìn điệu bộ dữ dằn của Thật, ông Khả gật đầu im lặng. Thật chống cây gậy xuống đất một chưn bắt chéo:
- Tôi đến đây vì chuyện gì chắc ông thừa hiểu rồi.
- Là chuyện gì? Thật sự tôi không biết gì cả.
- Im đi! – Thật rít lên:- Mẹ kiếp! Đừng làm bộ nữa, tôi chán ngấy rồi.
Thật thở như trâu. Cơn giận như bàn tay bóp chặt yết hầu:
- Tại sao ông lại bội ước? Ông đã hứa với tôi những gì, ông còn nhớ không? Ông đã chiếm đoạt thể xác người tôi yêu quý, và bây giờ ông lại rắp tâm chiếm hữu cả linh hồn cổ! Ông là một thằng hèn! Tôi đã ấp ủ hy vọng, sau khi sanh con, Trang sẽ quay về với tôi, bây giờ thì không còn gì nữa cả. Trang là lẽ sống của đời tôi. Tôi sống và vững tin bước tiếp trên con đường đau khổ này là nhờ vào tình yêu của cổ, ông có biết không?
Thật ho mấy tiếng, khạc ra cục đờm xanh đục xuống ngay mũi giày ông Khả, nói tiếp:
- Tôi vừa gặp Trang. Và cổ đã từ chối tôi như ngườ̀i chủ từ chối một con chó ghẻ không hơn không kém! Cổ nói đã yêu ông! Ông nghe rõ chưa? Đã yêu ông! Tôi quá ngu ngốc, cứ nghĩ rằng tình yêu không thể mua được bằng tiền, và tôi đã lầm!
Trang thật sự đã yêu mình hay đó chỉ là cách để cô ấy từ chối tình yêu của Thật? Nhưng  nhìn chàng trai đang đau khổ vì bị phụ tình, ông Khả cảm thấy mình có lỗi trong chuyện này.
- Ông không cần phải thanh minh điều gì hết, bởi vì tôi không muốn nghe! Mục đích của tôi đến gặp ông để đòi lại những gì mà ông đã cướp đoạt! – Thật nói khẽ, nhưng sắc và tàn nhẫn. Cặp mắt đỏ vằn những tia máu trông rất khủng khiếp.
Thật từ từ bước tới, chiếc gậy vung lên khỏi đầu. Ông Khả lùi dần, lùi dần đến khi lưng chạm vô tường..
Bộp! Âm thanh khô khốc phát ra tựa như tiếng lưỡi dao phay bửa xuống trái dừa khô. Ông Khả mắt trợn trừng, miệng mấp máy như muốn nói điều gì đó, rồi từ từ ngả xuống, máu từ giữa đỉnh đầu chảy ra thấm ướt cả vạt cỏ. Trước khi ngất lịm, ông kịp nhìn thấy Thật đang dùng chân giẫm nát cặp kính cận trên cỏ ướt, sau đó bóng Thật mờ dần ..mờ dần....
Chừng mười phút sau , bà Vân về tới chở theo cô Lài giúp việc. Cả hai bắt gặp chiếc xe của ông Khả dựng chỏng chơ ngoài bãi cỏ. Linh tính có chuyện chẳng lành, bà Vân bèn bước xuống xe sục sạo. Trong khi bà Vân đang cố chun vô bụi cây, thì chị Lài bỗng kêu rú lên:
- Trời ơi, cậu chủ!
Mười phút sau, xe cấp cứu hụ còi chạy đến. Người ta vội vã làm công tác sơ cứu ban đầu, rồi đặt nạn nhân lên băng ca, khiêng lên xe. Bà Vân trèo lên quên xỏ cả dép. Theo nhận định của bác sĩ, tình trạng của ông Khả là rất nguy kịch. 

****

Về phần Thật. Sau khi “ đo ván “ kẻ thù, anh không về nhà mà đạp xe  đến thẳng nhà Thoa. Lúc này nhà Thoa vẫn còn sáng đèn ở phòng khách. Anh ấn chuông, đứng chờ, đầu óc hoàn toàn tê dại vì rượu. Lát sau Thoa bước ra trong bộ đồ ngủ mỏng te. Thoa lập tức nhận ra anh, mặc dù bộ vó của Thật trông rất thảm hại:
- Nè, bộ thất tình mới ghé đây, chớ gì?
Thật bước vô, kêu khát. Thoa lấy nước ướp lạnh đưa cho Thật. Thật tu ừng ực, cảm thấy người dễ chịu hơn.
- May cho anh đó. Thằng chồng của em mới vừa đi sáng nay. – Đoạn Thoa nhìn Thật soi mói - Em hỏi thiệt nghe, anh bị thất tình, hay nhớ em mà tới đây?
- Cả hai!
Thoa nhìn Thật bĩu môi có ý thất vọng:
- Say nhừ tử còn làm ăn được mẹ gì!
Để chứng minh mình còn đủ sức làm thằng đàn ông, Thật bế thốc Thoa ném mạnh xuống giường nệm mút. Người Thoa nẩy lên như trái banh tennis. Như con thú say mồi, Thật lao đến ôm chầm lấy Thoa ngấu nghiến. Trước mặt anh không phải Thoa mà là Trang, người phụ nữ anh yêu thương nhứt và cũng là người anh căm thù nhứt trên thế gian này:
- Trang ơi! Tại sao em lại phụ rẫy anh? Tại sao em lại đem lòng yêu thằng khốn đó? Em mê tiền, mê nhà cao cửa rộng, mê cái mã lịch lãm dỏm đời. Em đã từng thề thốt, chúng ta mãi mãi  cùng sống dưới một mái nhà, chết cùng một huyệt. Phản bội anh, em phải chết! Cả hai ta cùng chết! Chẳng ai có thể chia lìa hai ta!
Thật trợn trạo đôi mắt, đưa hai tay như gọng kìm thít chặt cổ Thoa. Ban đầu Thoa cảm thấy thích thích trước kiểu làm tình có phần bạo lực nhưng cuối cùng người đàn bà xuân tình đầy ặp cũng hiểu ra mình đang đối diện với Thần Chết. Cổ họng bị bóp nghẹn không thể kêu la, Thoa dùng hết bản năng sống cố vùng vẫy và dần kiệt quệ. Trong lúc cái chết đang đến thật gần, Thoa trực nhớ cái trâm để dưới gối. Cái trâm làm bằng nhựa cứng, dài hơn một tấc có đầu nhọn hoắt. Một nhát đâm cắm phập vô bắp tay. Thật kêu “ ối “ và buông ra…
Sáng hôm sau. Trong khi Thoa đang chuẩn bị bữa ăn sáng thì Thật đi tắm.
Lúc sau, từ bên trong Thật kêu lên là không có đồ thay. Thoa lấy quần áo ngủ của chồng vo tròn liệng vô. Tắm táp mát mẻ, Thật thấy người khỏe ra. Thoa ngắm Thật trong bộ quần áo cụt ngủn, bật cười khanh khách:
- Quần áo người ta anh mặc, vợ người ta anh xơi,  nhứt anh còn gì!
Thật nhả khói lên trần nhà, nheo mắt nhìn Thoa:
- Vợ chồng em sống hay thiệt đó! Mạnh  ông ông ăn chả, mạnh  bà bà ăn nem!
Thoa cười lẳng lơ:
- Em khoái vậy đó! Chuyện đó là do cảm nhận của mỗi người thôi. Có thể đối với người này là chướng tai gai mắt, là phi đạo đức ...Nhưng đối với kẻ khác thì chẳng có gì mà ầm ỉ! Em có thể quen hàng tá thằng đàn ông nhưng em cũng yêu  cái gia đình của mình.
Thật dụi điếu thuốc xuống cái gạt tàn, thốt lên:
- Gia đình là thiên đàng hạnh phúc. Cái này ném về địa ngục thì đúng hơn!
- Tây, người ta vẫn sống như vậy, vẫn văn minh, giàu có hơn ta gấp ngàn lần. Ta nghèo sặc máu, chỉ giỏi tài khư khư chiếc áo đạo đức rách teng beng!
Đoạn Thoa cao giọng:
- Cái lịch sự văn minh của dân ta là thứ thổ tả! Thử nghĩ coi, lịch sự kiểu gì, văn minh kiểu gì mà tiểu tiện, đại tiện thì cứ tênh hênh giữa đường, còn hôn nhau thì chun vô bụi! Tây thì ngược lại.
- Sao em rành quá vậy?
- Thằng chồng của em nói chớ ai! Hắn đi nước ngoài như đi chợ, từng ăn nằm với hàng trăm cô đủ các quốc tịch, màu da. Hắn còn khoe, gái Châu Âu có cách làm tình rất bạo liệt.
Thật cảm thấy lợm giọng, muốn nôn ọe.
Nhớ tới chuyện xảy ra lúc tối, Thoa dòm bắp tay còn rướm máu của Thật rồi hỏi:
- Anh làm em sợ quá! Đúng là đồ khờ! Thằng đàn ông nào cứ hễ thất tình là giết người thì trên thế gian này nhân loại đã bị tiệt chủng từ khuya rồi. Ái tình cũng như tiền bạc, nhẵn túi thì tìm cái khác, khư khư những quan niệm cũ xì là những kẻ không biết thức thời!
Thật xé miếng bánh mì cho vô miệng, những lời của Thoa khiến anh bị mắc nghẹn. Trợn trắng.
Điểm tâm xong, Thoa dẫn Thật đi coi khắp lượt ngôi nhà lầu mấy từng. Nhìn bên ngoài, ngôi nhà chẳng có gì đặc biệt nhưng bên trong được trang hoàng như cung điện của vua chúa. Lần trước Thật chỉ quanh quẩn ở trong phòng ngủ nên chẳng biết gì. Lên tới lầu thượng, Thoa nheo mắt dòm bao quát xung quanh rồi xây mặt về phía Thật cười cười:
- Anh có thấy gì lạ không?
Thật dòm một lượt rồi đưa tay dụi mắt mấy cái:
- Quái lạ! Dường như những ngôi nhà xung quanh đều bị nghiêng vài chục độ!
Thoa nói:
- Không phải, mà là chỗ chúng ta đang đứng nó bị nghiêng!
Đúng là ngôi nhà bị nghiêng thiệt. Thật cứ thắc mắc làm sao người ta có thể bình tâm sống với những nguy hiểm rình rập. Do không quen với tình trạng nghiêng ngả như vầy nên dôi chưn của anh cứ run lên.
- Đây là “ kiệt tác “ của tay thầu vừa tốt nghiệp trường xây dựng! Hồi ăn tân gia mọi người phát hiện nó có dấu hiệu bị nghiêng qua một bên rồi. Thắc mắc thì hắn nói sẽ lún đều không sao đâu mà sợ. Bây giờ nó đã trở thành “ kỳ quan “ của thế giới. Những người lần đầu tiên tới đây chỉ việc hỏi  đường tới  “tháp nghiêng  Pisa “ là tìm ra nhà em, dễ ợt!
Thảo nào lúc nãy Thật để ý thấy tất cả đồ đạc trong nhà đều bị chêm một bên.
- Lỡ nó sập làm chết người thì sao? Ở như vầy Thoa không cảm thấy khó chịu?
- Khó chịu gì! Còn khoái nữa là đàng khác! Cuộc đời cứ bằng phẳng như xa lộ siêu tốc thì chán lắm, phải chông chênh, nghiêng ngã thì mới thú vị. Có lần vì kẹt công chuyện phải qua đêm ở chỗ lạ, em không tài nào chợp mắt được vì cái giường nó không nghiêng! Cuối cùng người bạn cũng nghĩ ra sáng kiến kê thêm mấy cục gạch và lúc đó em mới có thể yên trí đánh một giấc tới sáng.
Thoa nắm tay Thật bước xuống bên dưới. Vừa đi vừa nói:
- Còn chuyện giữa sự sống và cái chết nào có ý nghĩa gì. Chúng ta là những sinh linh bất hạnh bị lão Trời già lẩm cẩm thộp cổ  liệng vô cõi đời khốn nạn này và bắt buộc phải tồn tại. Chết suy cho cùng cũng là một sự giải thoát!
Thật hơi bất ngờ trước những lời lẽ chán đời của Thoa. Và có phải vì chán đời mà Thoa sống gấp? Không hiểu sao hình ảnh “tháp nghiêng Pisa” cứ ám ảnh hoài tâm trí anh.
Giọng lanh lảnh của Thoa kéo Thật trở về:
- Dạo này đói lắm phải hôn?
- Sao biết?
Thoa không trả lời mà hỏi tiếp:
- Chuyện em nói hồi hôm, anh nghĩ sao?
Thật im lặng. Thoa nói cao kỳ:
- Cách tốt nhứt để quên một người  là đi kiếm những người khác. Càng hiểu tận tường về những người khác phái, ta càng thấy chán. Họ chẳng có gì hay ho đáng  để ta bận lòng thương nhớ, đắm đuối yêu đương  hay xót xa bi lụy cả. Lúc đó sẽ vỡ lẽ ra, từ trước đến nay ta chỉ là tên ngốc! Bây giờ thì em thích anh nhưng mai kia sẽ chán khi biết rằng anh chẳng có gì hấp dẫn, cứ như con công đã xòe hết bộ lông đuôi rực rỡ.
Thật cắm đầu ra phía cửa. Thoa nói giựt ngược:
- Anh Thật! Nếu đồng ý thì  đến đây, em sẽ giới thiệu cho mấy mối làm ăn! Mấy mụ ấy khát tình như như cánh đồng khô hạn khát cơn mưa rào! Nhưng mà em nói trước, tay nghề của anh còn non lắm, phải “rèn luyện“ hơn nữa,  thì mới có thể moi tiền được của các bà mệnh phụ, hiểu chưa cưng.



CHƯƠNG 63

Không hiểu sao Trang lại có cảm giác thích thú khi nghe những tiếng mưa tí tách trên nón lá, bởi nó gợi cô nhớ lại những ngày đội mưa làm lúa. Những ngày mưa gió dầm dề,  cực mà vui.
Mưa bắt đầu ngớt, mấy chị em chưa kịp mừng thì ông Trời lại ào lên một cái dữ dội hơn. Gió xoáy như cánh tay khổng lồ đang cố nhấc cái mái nhà ném đi chỗ khác.
Lại Trời! - Trang nói lầm rầm - Ông mà dở cái nóc nhà tụi con biết ngủ ở đâu?
Sấm sét vang rền. Mưa như chưa từng được mưa. Gió như chưa từng được thổi. Đêm như chưa từng có đêm. Cả thế gian oặn mình rên xiết trước cơn thịnh nộ của vũ trụ. Không hiểu ngày xưa Mẹ Âu Cơ khi sanh ra trăm trứng có oằn oại, vật vã như vầy không.
Những tấm mền cũ bắt đầu thấm nước khiến mấy chị em run lên lập cập. “ Lão bà bà “ Hiếu đi làm ca đêm coi như trốn được trận mưa quỷ quái này.
Ngồi  dòm mưa hoài cũng buồn, Nhành tìm cách  khơi mào câu chuyện để xua đi cảm giác lạnh lẽo cô đơn:
- Ở thành phố, mưa đầu mùa lớn như vầy chỉ làm buồn thúi ruột, chớ ở quê tụi mình thì vui, vui biết mấy!
Đúng rồi, ở dưới quê, mọi người náo nức chớ đón cơn mưa đầu mùa như ngày hội lớn. Nếu mưa vào buổi chiều tối thì càng vui. Cơn mưa đầu mùa mọi người kêu là “mưa rước cá lên đồng “. Lũ cá sông bụng mang dạ chửa chỉ chờ mưa đổ xuống ngập đồng,vừa ngớt hột là chúng liền lóc lên bờ, lao xuống ruộng để làm tròn chức năng sanh sản. Lũ cá lóc, rô, trê, sặc…thi nhau chen chúc đen kín cả con đê ngoằn ngoèo ngập nước. Người đi bắt cá lúc nào cũng chuẩn bị sẵn cái đèn soi . Đó là loại đèn gồm một cái niền gắn trên đầu, phía trước có lắp cái chóa và bóng đèn nối với cái bình accu xe gắn máy. Cá nhiều mà người cũng đông. Tiếng cười nói ồn ào hòa cùng  tiếng xuýt xoa vì bị sểnhcon cá lớn làm át cả tiếng mưa rơi, làm quên đi cái lạnh như những ngọn roi da quất vào da thịt. Con rô di chuyển bằng hai cái ngạnh, đuôi vẫy lung tung. Con sặc nẩy lách tách. Con trê ngoe  nguẩy. Khó bắt nhứt vẫn là con lóc. Cá lóc di chuyển toàn thân, tinh ranh như cáo hễ  thấy ánh đèn là nó phóng cái vèo mất hút. Muốn bắt được nó thường phải dùng lưới. Tạnh mưa vài giờ đồng hồ mà lũ cá vẫn thi nhau lóc lên bờ rồi xuống đồng để thực hiện thiên chức làm mẹ bất chấp nguy hiểm đang rình rập. Thế mới biết tình mẫu tử của loài cá cũng thiêng liêng như chính con người.
Sau một đêm thức trắng, ai nấy đều lạnh cóng cùng với niềm hân hoan rọ cá trĩu nặng. Cá đồng vào mùa này, con nào con nấy đều mập ù, bụng đầy trứng,  rất ngon. Cá rô làm sạch rồi đem kho tộ, chiên xù. Cá lóc nấu canh chua với bạc hà, cà chua hay đem nướng trui nhưng ngon nhứt vẫn là đem nướng bầu. Người ta dùng trái bầu non khoét lỗ vừa vặn con cá sau đó đặt lên vỉ than. Bầu chín cũng là lúc cá vừa chín tới, vị ngọt của trái bầu thấm vô con lóc, cắn một miệng ngọt lịm tới óc o. Món cá trê, bắt mồi nhứt  vẫn là đem chiên giòn dầm nước mắm gừng, nếu có thêm dĩa củ cải bóp gỏi là tha hồ say sưa tới chữ.
Huệ nói:
- Nhà em nằm kẹp giữa con mương với ruộng nên chẳng phải mắc công đi đâu cho cực. Nước ngập lưng chừng, em cứ ngồi trên giường cùng cái vợt. Hễ cá lóc[3] tới thì chỉ việc cầm vợt mà quơ đại. Coi vậy mà có đêm em bắt được cả kí lô!
Gần hết mùa nước nổi. Khoảng tháng mười một âm, chờ những cơn mưa lớn cuối  mùa lũ cá lại tìm cách ngoi lên những thửa ruộng chật chội , hướng ra sông rộng tìm lấy tự do. Và người ta lại một phen bận rộn. Những cơn mưa như vầy được kêu là “ mưa rước cá xuống sông “. Tội nghiệp, lũ cá khốn khổ đổi lấy quyền làm mẹ, quyền được tự do phải đánh cược  bằng chính sự sống của mình. Riêng về điểm này nhân loại còn thua xa loài cá!
Nhành, mắt mơ màng:
- Trước khi có những trận mưa cuối mùa, ông già thường lấy thuổng ra đào bốn góc ruộng. Sau đó xuống sông vét bùn bỏ vào đó để dụ cá. Lũ cá hửi thấy mùi bùn tưởng là sông cứ thế mà rúc vô. Đợi nước rút, cứ thế mà bắt không kịp.
Ngân nói cũng tham gia câu chuyện cho có tụ:
- Sau mưa, em thường theo anh Hai đi bắt ếch. Lũ ếch sống dưới hang suốt mùa nắng chỉ chờ mưa xuống là ló ra kiếm ăn, kiếm bạn tình. Lũ ếch đực, ếch cái thi nhau muồi mẫn đến đỗi có người tới gần cũng chẳng thèm buông ra. Đúng là chết vì yêu. Anh Hai kêu là “ ếch bắt cặp “. Em không khoái ếch rô ti  mà chỉ thích ếch xào sả ớt.
Huệ im lặng suy nghĩ vu vơ.  Cô đang nghĩ về Nội, không biết giờ này ở quê có mưa không. Nhà bị dột Nội biết nằm ở đâu. Bất giác cô thở dài.
                                                                                                                       
******

Ông Khả bị chấn thương nặng. Máu tụ trong não phải tiến hành mổ gấp. Gần sáng, ca mổ thành công. Người ta đưa ông lên phòng chăm sóc đặc biệt, có bác sĩ thường xuyên túc trực theo dõi. Thức trắng đêm, trong trạng thái lo âu, căng thẳng bà Vân xuống sức thấy rõ, gương mặt bợt bạt như tờ giấy bản nhúng nước, đôi mắt sưng húp, có quầng đen.
- Thưa bác sĩ, chồng tôi khi nào tỉnh lại?
- Khó nói lắm! Có thể trong vài giờ, vài ngày, hay vài tháng cũng chưa biết chừng! Nói tóm lại là vầy, thành công y học là chín chục phần trằm, mười phần trăm còn lại phụ thuộc vào bản năng sống của người bệnh.
Bà Vân khóc sụt sịt, ngồi xuống bên  cạnh, tay lần trên miếng băng trắng toát thấm máu quấn quanh đầu chồng:
- Anh ơi, tỉnh lại đi! Sao anh lại nằm yên như vậy? Anh có nghe em nói gì không?
Không nén được kích động, bà Vân nhào xuống người ông Khả, khóc rống lên. Bác sĩ, y tá phải hè vô , khiêng bà Vân ra phía ngoài.
Xế trưa có hai viên sĩ quan công an đến lấy lời khai. Bà Vân hoàn toàn mù tịt nên chẳng cung cấp được tin tức gì.
Một trong hai người hỏi:
- Chồng bà có kẻ thù nào không?
- Không, ảnh sống rất chuẩn mực, đạo đức, bạn bè đồng nghiệp, bà con xóm giềng đều quý mến, tôn trọng thì làm gì có kẻ thù.
Người đó lại hỏi:
- Trong công việc, ông ấy có hiềm khích với ai không?
- Chuyện này tôi không rõ lắm. Các  anh hãy đến viện mà tìm hiểu. Nhưng theo tôi biết, chỗ ảnh làm việc chỉ đơn thuần là cơ quan nghiên cứu chớ không dính líu đến chuyện kinh doanh, tiền bạc thì  khả năng thù tức khó xảy ra.
- Chúng tôi  nghe loáng  thoáng chuyện ông Khả có mối quan hệ phức tạp, bà có biết chuyện đó không?
Bà Vân chột dạ, thoáng biến sắc mặt, nhưng rất nhanh bà ta vội gạt phắt:
- Các anh nghe ai nói thì hãy xác định rõ tư cách của người đó. Chuyện thiên hạ, các anh còn lạ gì nữa, không thành có, có một thành mười, mười thành trăm. Về phần tôi, với tư cách là nguời vợ đã từng sống chung suốt mười mấy năm, tôi xin khẳng định chuyện ấy là hoàn toàn bịa đặt. Ảnh rất yêu tôi, hết lòng nâng niu hạnh phúc gia đình của mình.
-  Ông bà chung sống ngần ấy năm mà chưa có con, liệu đây có phải là lý do khiến chồng bà..
Bà Vân nói át đi:
- Các anh không được xúc phạm đến anh ấy và bản thân tôi!
Viên sĩ quan cảnh sát điều tra đứng dậy, thò tay vào túi áo đưa ra tấm card:
- Đây là địa chỉ, số điện thoại của tôi. Khi nào ông ấy tỉnh dậy, bà hãy thông báo cho chúng tôi biết càng sớm càng tốt.
Bà Vân đón lấy, cho vô xắc tay, nhìn theo bóng dáng hai người ̣ khuất sau dãy hành lang rồi thở dài ngán ngẩm.


CHƯƠNG 64

Kể từ buổi chiều hôm đó kéo dài đến tận mấy ngày sau, Trang sống trong tâm trạng lo lắng, hoảng loạn tột độ. Nhớ lại thái độ hung hãn của Thật, cô ân hận vì đã bộc bạch lòng mình  không đúng lúc. Hôm ấy Thật đã nốc bia như  hũ chìm. Men rượu dễ làm con người ta hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa, Thật như con thú cùng đường, không lối thoát. Ánh mắt khủng khiếp của Thật khiến cô liên tưởng đến tên giết người chuyên nghiệp mà cô đã có lần nhìn thấy trong bộ phim “ sự im lặng của đàn cừu “ chiếu trên vô tuyến . Nỗi lo sợ càng tăng lên gấp bội khi mấy ngày nay cô không nhận được tin tức gì từ phía ông Khả. Mọi ngày ông vẫn gọi điện cho cô, vậy mà mấy bữa rày bỗng bặt tin. Không thể ngồi yên được nữa, cô gọi di động cho ông nhưng không thấy ai mở máy, gọi vìa nhà cũng không thể liên lạc được. Nóng ruột quá, cô vội đạp xe đến nhà ông Khả xem động tĩnh thế nào thì chỉ thấy cánh cửa đóng im lìm.
Mải đến cả tuần sau, Trang mới liên lạc được. Người nói chuyện với cô qua ống nghe là chị Lài.
- A lô tui, Trang đây.
- Chèn đét ơi! Cô Trang đó hả!  Mấy rày  tui muốn kiếm cô mà không có địa chỉ. Bà chủ cấm tui không được hé răng, nguyên do tại làm sao thì tui không biết. Nhưng tui thì thấy chuyện này khủng khiếp quá nên không thể im lặng cho được.
- Chuyện gì vậy? – Trang bồn chồn.
- Ông chủ bỗng dưng bị ai đó dùng gậy phang bể đầu phọt óc! Tánh mạng đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc!
Trang sửng người  đánh rớt cái ống nghe, cặp gối run lên không sao đứng vững được nữa. Vậy là Thật đã ra tay độc ác! Anh Thật ơi, tại sao anh lại...Mắt cô hoa lên.... Mấy người đang đứng gần đó vội lao đến. Cô chỉ kịp nói lào phào:
- Kẹo ...kẹo...
Gần một tiếng sau, Trang có mặt ở bịnh viện. Lòng vòng một hồi, cô cũng tìm được nơi ông Khả đang nằm. Nhưng người đầu tiên Trang nhìn thấy không phải là ông Khả mà là Bà Vân. Bà Vân đang ngồi trên băng ghế gỗ ngoài phòng “ chăm sóc đặc biệt “. Buồn so. Nghe tiếng động, hé đôi mắt mệt mỏi, không còn chút sinh khí nhìn cô.
- Sao cô biết chuyện mà tới? – Giọng bà Vân lộ vẻ không vui.
Từ hôm ông Khả bày tỏ tình cảm tại khách sạn, Trang không có dịp gặp lại ông  nữa, bởi vì sau đó vài ngày ông phải đi công tác ở Singapore suốt một tháng ròng. Vừa về đến sân bay, ông đã gọi điện cho cô. Giọng ông tha thiết:
- Trang ơi! Anh, Khả đây. Anh nhớ em đến phát điên lên. Anh thèm món ốc đắng chấm nước mắm giấm ngọt ngọt, cay cay quá, Trang ơi!
Tâm hồn cô tròng trành như con thuyền, vừa vật vã say sóng, vừa nhẹ nhõm lâng lâng. Cô lặng im lắng nghe tiếng trống ngực đập liên hồi. Ông Khả vẫn thốt lên những lời yêu thương say đắm:
- Trang ơi, anh muốn được nhìn thấy em. Anh muốn ôm em vào lòng và gắn lên đôi môi những nụ hôn..
Cô buông ống nghe, đứng dựa lưng vô tường, lắng nghe tiếng con tim đang thổn thức.  Cô muốn nói, em cũng nhớ ông, nhớ nhiều lắm, nhớ cả lúc đi, lúc đứng, lúc ăn, lúc nằm, không lúc nào là em không nhớ tới ông, hình bóng của ông luôn lởn vởn trong tâm trí em. Nhưng Trang im lặng, bởi vì cô không được quyền yêu thương người đàn ông đó.
Hôm bà Vân đưa Trang đi khám. Bác sĩ  biểu đã cấn thai, Trang mừng muốn rớt nước mắt. Cô suy nghĩ vẩn vơ, phải chăng mầm sống chỉ phôi thai  khi tình yêu đơm bông kết trái. Càng vui cô càng nhớ tới ông, nhớ nhiều lắm. Giờ đây cô đang mang giọt máu của ông trong cơ thể và cô có bổn phận gìn giữ, nâng niu nó như chính sự sống của mình. Cảm giác xôn xao khó tả xâm chiếm tâm hồn cô. Cô tưởng tượng người đang đứng trước mặt mình là ông Khả chớ không phải bà Vân. Ông đang nhìn cô bằng ánh mắt thán phục:
- Cuối cùng chúng ta cũng có một đứa con. Em là người phụ nữ tuyệt vời nhất thế gian! Cám ơn em đã đem đến cho anh những niềm hạnh phúc vô biên. Rồi ông bước đến nắm lấy vai cô, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đôi môi nóng bỏng.
Cô ngửng mặt dòm ông xúc động:
- Em cũng có cảm giác như ông…
Nhưng người hạnh phúc nhứt chính là bà Vân. Người đàn bà lận đận về đường con cái đã trải qua những ngày tháng khủng khiếp nhứt đời mình. Như con sâu đo cố đo hết chiều dài nỗi đau mong vươn đến bến bờ khác tốt đẹp hơn. Nhưng nỗi đau thì cao vòi vọi mà kiếp côn trùng thì quá ngắn ngủi, có thể con sâu đo nhỏ nhoi tội nghiệp đó sẽ ngậm ngùi hóa kiếp chưa kịp hoàn tất cuộc hành trình cay nghiệt. Giả vụ, cuối cùng bà cũng vươn đến  bến bờ  hằng ao ước thì liệu có tốt đẹp như ý muốn? Nhưng dù sao thì màn một cảnh một bi kịch lớn nhứt trong vở trò đời cay nghiệt đã hạ màn. Những màn tiếp theo sẽ đeo đẳng bà cho đến tận cùng số kiếp.
Nhìn ông Khả nằm yên bất động như cái xác không hồn, đầu cạo trọc lóc, quấn băng trắng toát, tự nhiên cũng mủi lòng muốn khóc. Tuy nhiên cô đã kịp kềm hãm lại, bởi vì cô không là gì cả. Tạo hóa sanh ra và ban cho phận đàn bà tất cả các quyền, trong đó có quyền được yêu, quyền được làm mẹ, quyền được cười vui khi tìm được hạnh phúc, quyền được khóc khi gặp phải  trái ngang khổ hạnh. Nhưng cô lại là trường hợp ngoại lệ, phải chăng lão Trời già trong một phút lơ đễnh tạo ra hình hài  mà quên thổi cái hồn vào  sinh linh bé nhỏ để có thể sống làm người. Hai người đàn bà chuyện trò gượng một lúc thì bác sĩ đến hối cả hai ra ngoài để tiện việc khám bịnh. Cả hai ra ngồi trên băng ghế trước phòng. Phía trước họ là cái hồ hình tròn cẩn gạch men màu xanh nước biển, chính giữa có vòi phun nước. Đàn cá tai tượng lội lượn lờ, tranh giành từng mẩu bánh mỳ do người đàn ông ném xuống. Ngồi nói chuyện mà bà Vân liên tục ngáp chảy nước mắt:
- Cả tuần  rồi tôi chưa chợp mắt chút nào cả.
- Sao bà không tìm người thay thế nếu cứ  như vầy hoài  thế nào bà cũng sẽ quỵ mất thôi.
- Giao cho chị Lài, tôi không yên tâm lắm. Chị ta siêng năng mà thô vụng, lại không có chút kiến thức chăm sóc người bệnh.
- Bà nên về nhà tắm rửa nghỉ ngơi một chốc cho lại sức. Em ngồi nhà hoài cũng buồn lắm! Bác sĩ khuyên nên đi lại, vận động sẽ tốt cho cái thai.
Bà Vân suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu. Mệt mỏi, buồn ngủ nên  không còn cách chọn lựa nào khác . Bà cảm thấy phần nào an tâm khi chồng còn chưa tỉnh lại, tuy vậy trong lòng vẫn chút ghen. Tuy nhiên, bà không vội đi ngay mà cố tình  nấn ná thêm một lúc:
- Cái thai vẫn phát triển bình thường, không có gì trục trặc chớ?
- Dạ, tốt lắm ạ. Nó máy hoài hà!
Thai còn nhỏ xíu, tay chưn chưa định hình  làm sao biết máy, bà Vân cười thầm trước cách nói thêm không đúng sách của Trang. Đoạn bà  ngước mắt nhìn Trang:
- Tôi tính đưa cô đi khám thai theo định kỳ thì ảnh lại gặp tai họa. Tôi  nghĩ  hoài mà không thể nào đoán ra ai là thủ phạm. Người như anh Khả làm sao có kẻ thù được chớ! Hôm nọ, công an có tới làm việc. Họ hỏi han, hạch sách đủ điều. Dường như họ đã ít nhiều biết chuyện của chúng ta. Tôi lo lắm.
Trang cũng thấy lo. Chuyện này mà đổ bể  ra thì cô còn mặt mũi đâu mà vìa quê gặp người thân họ hàng. Bà Vân nói:
- Thật ra họ chẵng làm gì được ta cả. Luật tố tụng hình sự, dân sự đâu có những điều khoản này. Cô biết rồi, chồng tôi là người có tên tuổi, uy tín nếu để lộ thì coi như mất hết. Tôi dặn cô nên kín miệng, đừng có nói lung tung!
- Dạ em hiểu!
Bà Vân suy nghĩ rất hung rồi  thốt lên bằng giọng căm phẫn:
- Cho dù tốn kém đến đâu, tôi cũng quyết tìm ra thủ phạm đã ra tay tàn nhẫn với chồng tôi. Hắn đáng được đem ra xử bắn - Bà Vân rít lên :-  Đợi chồng tôi tĩnh lại, trắng đen thế nào cũng rõ.
Trang rùng mình,  bỗng nghĩ đến Thật, không biết bây giờ anh ta đang ở đâu? Vẫn ở chỗ cũ hay trốn chui trốn nhủi trong xó xỉnh nào đó? Khi bình tâm lại, anh có ân hận với những việc làm của mình hay là đang hả hê đắc chí? Cô không giận, không căm ghét anh mà trong lòng chỉ tràn ngập nỗi lo canh cánh. Nếu để công an bắt được, anh sẽ bị kết tội cố ý giết người. Án tù không nhẹ. Tự nhiên cô thấy căm ghét chính bản thân mình. Tại cô mà hai người đàn ông rơi vào hai hoàn cảnh bi đát khác nhau, không có cô thế giới sẽ an toàn biết bao.
- Cô đang nghĩ gì vậy?
- À không, em đoán thế nào ông ấy sẽ hồi tỉnh lại nhanh thôi.
- Tôi cũng cầu mong như vậy. Cô biết khôn, đối với tôi, ảnh là tất cả. Những việc mà tôi đang làm cũng vì ảnh mà thôi. –  Giọng bà Vân bỗng chùn xuống - Nếu ảnh có mệnh hệ gì, chắc tôi không sống nổi.
Bà Vân khóc, hỉ mũi rột rột vô chiếc khăn tay. Những lời nói thật lòng của bà ta tựa như những phát đạn nã  vào người cô. Oằn oại. Đau đớn. Trời ơi, nếu  biết rõ chuyện thầm lén giữa cô và ông Khả, người đàn bà bất hạnh sẽ vô cùng tuyệt vọng. Nhìn bà Vân, liên tưởng đến Thật, cô cảm thấy sợ hãi. Người đàn ông khi bị đau khổ vì tình có thể hủy hoại  một con người, còn người đàn bà mang trong mình nỗi hận tình có thể thiêu rụi cả thế gian!
- Tôi mệt quá phải về chợp mắt một chút. Cô làm ơn coi giúp. Nếu có gì mới cô làm ơn báo ngay cho tôi biết.
Bà Vân vừa đi khỏi, Trang liền lách mình vào trong, ngồi xuống  bên ông Khả. Nhìn người yêu nằm bất động như cái xác không hồn lòng dạ cô rối bời, nước mắt cứ trào ra. Cô vuốt ve khắp gương mặt ông, cầm cánh tay ông đặt lên ngực mình rồi kể lể như người mộng du:
- Ông ơi! Hãy tĩnh lại đi! Ông đừng nằm im như vậy, em sợ lắm. Ông có biết người ngồi bên cạnh ông là ai hôn? Là con nhỏ mà ông đã từng nói lời yêu thương tha thiết! Ông đã từng hỏi em không biết bao nhiêu lần, có yêu ông không. Lúc ấy vì nhiều nguyên do mà em chưa thể trả lời với ông được. Bây giờ ông hãy tĩnh lại mà nghe em nói đây. Trang kề sát vào tai ông Khả thốt lên: Em yêu ông! Ông có nghe thấy hôn? Hãy trả lời cho em biết. Em yêu ông! Em yêu ông một ngàn lần!
Trang kể lể như mưa gần hết buổi sáng. Sau đó cô lấy khăn đi xấp nước ấm lau mặt cho ông Khả. Khi cô từ toa lét bước ra thì thấy mấy ngón tay của ông khẽ cữ động. Lúc đầu cô tưởng mình bị hoa mắt, nhưng nhìn kỹ một hồi, cô xác định đó là sự thật:
- Ôi, ông đã tỉnh rồi!
Cô reo lên, chạy đi báo bác sĩ trực. Mọi người hối hả  chay đến thì cũng vừa lúc ông Khả vừa hé mắt ra:
- Trang! – Ông Khả cất giọng yếu ớt.
Bác sĩ khám rất lâu, hỏi thăm nhiều chuyện chẳng ra đầu cua tai nheo nào. Sốt ruột! Cuối cùng một người đến bắt tay cô,  gật đầu cười hoan hỉ:
- Tốt! Bây giờ thì có thể khẳng định mọi việc đã ổn. Ông ấy tĩnh lại, nhận thức được mọi thứ xung quanh, nhớ được chuyện đã qua. Chúng ta chẳng còn gì phải lo lắng nữa. Xin chúc mừng!
Hai người nhìn nhau rất lâu bằng ánh mắt đắm say tha thiết, hồi lâu ông Khả nói:
- Anh nằm mơ thấy mình đang đi xuống mười  tầng địa ngục. Toàn là lũ quỷ sứ với bọn đầu trâu , mặt ngựa. Cảnh hành hình tra tấn diễn ra ghê gớm lắm, nhưng không hiểu sao anh lại không cảm thấy sợ mà cứ đi,  đi mãi...Khi đến cánh cửa tầng ngục cuối cùng chợt nghe tiếng nói  tha thiết của em, thế là anh bừng tỉnh...
- Ông đã nghe em nói những gì?
- Em nói rằng “ em yêu anh! “.
Trang cười đỏ mặt:
- Ông đã nghe lộn rồi. Em chẳng bao giờ yêu ông!
Nhưng ánh mắt của cô đã phản bội lại chủ nhân của nó. Ông Khả đã đọc được những ý nghĩ thầm kín trên gương mặt đẹp kìn kịt lo toan, nở nụ cười hân hoan mãn nguyện:
- Cuối cùng em cũng đã chấp nhận tình yêu của anh. Chưa bao giờ anh thấy hạnh phúc như lúc này. Em hãy ngồi xích lại gần anh hơn. Anh muốn được nhìn em thật kỹ, được nắm bàn tay của em. Anh muốn...
- Ông còn yếu lắm, đừng nói chuyện nhiều, không tốt.
- Anh khỏe rồi! – Ông Khả động đậy.
Trang ấn ông nằm xuống:
- Đã biểu chưa khỏe mà cố làm gì. Đúng là anh hùng rơm!
Ông Khả bật cười, nằm yên ngoan ngoãn như đứa trẻ. Trang nói:
- Người ông đầm đìa mồ hôi, để em lau cho.
Ông Khả lim dim, đón nhận sự chăm sóc của cô. Lau xong Trang đem đi xả rồi vắt chiếc khăn lên thành giường. Hỏi:
- Ông có thấy khát không? Để em lấy nước cho ông uống.
- Em đã ở bên anh suốt từ hôm ấy đến nay à?
- Không, em vừa mới đến thay cho vợ ông. Bà ấy vừa về nhà chợp mắt một tẹo. Vợ ông rất lo cho ông khóc đến đỗi  sưng cả mắt. Trông thiệt tội.
Gương mặt ông Khả lộ vẻ căng thẳng. Trang hiểu ông đang nghĩ gì, cảm thấy lo âu:
- Bà Vân là người vợ tốt, bà ấy rất yêu ông, không thể sống thiếu ông.
Ông Khả lại im lặng, không nói gì. Trực nhớ một chuyện, Trang nói:
- Có phải người đánh ông là anh Thật không?
Ông Khả khẽ nhíu mày. Im lặng. Trang thốt lên:
- Ảnh đã hành động một cách nông nổi, em không hiểu làm sao nữa. Trước đây ảnh  không như vậy bao giờ. – Giọng cô tỏ vẻ lo lắng - Ông có định thưa ảnh ra tòa hôn? – Trang xuống giọng nói nhỏ - Thiệt ra trong chuyện này tất cả là lỗi của em.
Ông Khả lào phào kể tóm tắt chuyện đã qua. Trang ngồi nghe chăm chú, nét mặt liên tục biến đổi theo diễn biến câu chuyện. Cuối cùng ông Khả nói:
- Anh sẽ không làm gì anh ta cả. Dù sao Thật cũng là chàng trai tội nghiệp đáng thương.
Trang mừng rỡ ra mặt, cô ríu rít như chú chim non:
- Em cám ơn ông. Ông là người có tâm hồn rộng lượng!
Hai người ngồi bên nhau say sưa chuyện trò quên cả thời gian. Ông Khả áp tai lên bụng cô, reo lên:
- Anh đã nghe con chúng ta đang cựa quậy! Dường như cu cậu đang thích chí khi nghe cha mẹ chúng tâm sự với nhau. Ồ, nó đang nói chuyện với anh đây này.
Trang nhoẻn miệng cười:
- Ông chỉ khéo tưởng tượng! Mới mấy tháng, chưa thành tay thành chưn thì làm sao trò chuyện với ông được.
- Không, anh nghe thật mà. Nó nói rất rõ!
- Vậy ông  nghe con nói gì?
- Nó nói rằng,  nó rất yêu ba, yêu mẹ mong hai người mãi mãi bên nhau!
Trang cười buồn:
- Chúng ta sẽ không được gặp nhau một cách công khai nữa. Bà Vân nói, vai trò của ông đã chấm hết. Từ nay mọi việc sẽ do bà ấy tự lo liệu. Em nghĩ cũng đúng thôi.
- Vân đã tỏ ra thiếu tế nhị trong việc này. Dù sao anh cũng là cha của đứa trẻ. Không ai có cái quyền tước đoạt trách nhiệm làm cha của anh, cũng như không ai có thể ngăn cấm được tình yêu của anh dành cho em!
Trang ngửng mặt nhìn ra cửa sổ, nén tiếng thở dài..


CHƯƠNG 65


Ngân vừa đạp xe vô hẻm đã thấy Huệ đứng đợi sẵn trong bộ đồ tươm tất như chuẩn bị đi đâu đó, chưa kịp hỏi gì thì Huê đã giằng lấy xe nói cho mượn đi công chuyện gấp. Chiếc xe đạp cà tàng của Huệ đã đem đi “ đại tu “ ở tiệm sửa xe gần chợ.
- Đi đâu mà gấp dữ vậy?
- Có gì gấp hơn chuyện tình yêu chớ! Anh Hoạt hẹn tui ăn tối và sau đó là vô rạp chiếu phim.
Thật ra người hẹn Huệ không phải là Hoạt mà là Tiền. Lúc trưa Tiền đạp xe tới trong khi Huệ đang phơi quần áo ngoài ban công. Nhìn thấy anh chàng lơ ngơ như bò đội nón lá, Huệ kêu lớn:
- Kiếm ai vậy hén?
Tiền ngẩng mặt lên, thấy Huệ trong bộ đồ ngắn ngủn, nhàu nát, tóc tai rối bù như con điên, bất giác bật cười:
- Trông Huệ lạ quá!
Chết cha! Huệ giựt  mình chạy tuốt vô  trong chải đầu, thay quần áo. Tiền đứng đợi dưới sân mắt nhìn sang nhà chị Hai, phì phà điếu thuốc. Lúc sau, Huệ mở cửa mời vô nhà.
- Có chuyện gì gấp gáp mà mò đến tận đây?
Tiền gỡ cặp kính, lấy khăn mùi soa lau bụi, cặp mắt láo liên:
- Chà chỗ ở cũng lý tưởng đó nghen! Nhà của Huệ à?
Huệ xì một tiếng:
- Cái lò gạch này mà anh biểu tươm tất sao? Nhà mướn đó ông ơi!
- Vậy sao? Vậy mà tôi cứ tưởng..Nhưng dù sao vẫn còn hơn cái xà lim của tôi. Mùa mưa thì ướt như chuột, mùa hè thì nóng như cái lò nướng bánh. Sáu thằng trần trùng trục, lưng bự  như tấm ván, ra vô đụng chan chát đến tóe lửa!
- Anh ví von nghe ghê quá! Có việc gì, nói đi.
- Bạn bè đến nhà mà không đãi nhau được ly nước sao? – Tiền vừa nói, vừa cười. Huệ lấy nước. Uống xong, Tiền cười tít mắt:
- Giá như ngày nào Huệ cũng dễ thương như vầy.
- Dễ thương nhưng thương không dễ đâu! Vòng vo hoài hà!
Tiền cố tình dây dưa để được gần Huệ lâu hơn. Khi thấy Huệ quá sốt ruột, Tiền mới thủng thẳng nói:
- Tôi vừa tìm được một mối mở hàng. Người đầu tiên tôi nhớ đến là Huệ.
- À ra thế! Họ mướn mấy người?
- Hai; một nam, một nữ. Bà này bán cẩm thạch ở chợ An Đông giàu sụ, con cháu thì định cư ở nước ngoài hết rồi. Bả cặp bồ với một thằng đáng tuổi cháu nội mới ngoài hai mươi tuổi. Cả hai đang ôm nhau trên giường thì bà già hồi xuân muộn màng bỗng  lên cơn co giựt chết trong sung sướng. Người ta đồn thằng bồ nhí dùng thủ đoạn để hưởng cái gia tài kếch xù. Thôi, chuyện đó để cơ quan pháp luật giải quyết. Năm giờ chiều nay , tôi và Huệ nhập vai hai đứa con. Thời gian nửa tiếng. Trăm ngàn mỗi người. - Chèn ơi, coi bộ anh cũng biết làm ăn dữ ha! Đồng ý.
Tiền  không về liền mà ngồi tán hươu  tán vượn một hồi lâu phát chán. Cuối cùng Huệ phải nói là mắc công chuyện , anh ta mới chịu nhấc đít lên. Đàn ông gì mà ngồi ở đâu mọc rễ ở đó!
Huệ đạp xe lần dò theo địa chỉ, cuối cùng cũng đến nơi. Tiền đã ngồi đợi sẵn ở xe nước mía cạnh đó. Thấy Huệ, Tiền  lập tức tính tiền. Hai người quẹo vô con đường nội bộ vừa đủ chiếc xe tải hạng nhẹ đi lọt. Đón hai người là một anh thanh niên chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, đầu chít khăn tang mà mặt tươi roi rói:
- Tiến hành ngay đi. – Anh chàng ra lịnh - Đám ma mà không có tiếng khóc coi nó vô duyên làm sao đâu á!
Huệ hơi run run theo chưn Tiền vô bên trong. Chính giữa nhà chễm chệ cỗ  quan tài bằng gỗ cẩm lai nổi vân láng bóng, bên trên đặt mấy ngọn đèn sáng choang lồng trong những khung giấy hình quả trứng. Phía trước có kê một cái bàn đặt đi ảnh người quá cố. Đó là một người đàn bà, không, đúng hơn là một bà lão già khằn ăn vận sang trọng, ngồi trên chiếc ghế đẩu, tay đặt lên chiếc bàn gỗ tròn, nét mặt đầy vẻ mãn nguyện. Trước di ảnh là cái lư hương nghi ngút mùi nhang trầm thơm phưng phức. Tiền kề tai Huệ nói khẽ:
- Bà ta dễ đến tám mươi. Từng tuổi này mà còn “ sinh hoạt “ làm sao mà không nhồi máu cơ tim!
Huệ không nói gì, mắt dán chặt vào cỗ quan tài không chớp:
- Nhà này chơi sang thiệt! Chôn người chết bằng cây cẩm lai! Nội cái hòm tốn cả chục triệu chẳng chơi!
Thân nhân người chết  hầu như không có ai, chủ yếu là mấy người hàng xóm. Những thanh niên thất nghiệp, thích bù khú nhậu nhẹt nhân cơ hội này được chè chén  miễn phí. Họ ngồi chen chúc quanh cái bàn tròn kê sát góc nhà. Giữa bàn đặt chai Gò Đen lít rưởi và mấy dĩa thức ăn, thuốc lá... Cái chung nhỏ liên tục được chuyền tay, hầu như không chạm xuống mặt bàn. Vừa nhậu nhẹt, họ vừa bàn tán chuyện trên trời, dưới đất rồi chun xuống  tận dưới âm ty địa phủ. Một người được coi là chủ xị nói lè nhè:
- Sau này tao chết, tụi bây nhớ  chôn theo mấy chai bốn chục độ. Xuống dưới tao nhậu với Diêm Vương một bữa quắt cần câu  rồi mới yên tâm nhảy vô vạc dầu!
Dàn nhạc tang tranh thủ không có người đến cúng nằm ngồi ngả ngớn trên chiếc đi văng. Bên cạnh họ là mâm cơm ê hề rượu thịt, ruồi nhặng đen kịt như rắc đậu đen. Một người trong bọn ngáy ro ro, nước miếng ke chảy thành dòng.
Tang chủ chỉ vô họ, nói:
- Mấy người này biểu để họ khóc luôn cho tiện. Nhưng tôi không đồng ý, bởi vì họ thiếu tính chuyên nghiệp. Hai người mà lấy được nước mắt thiên hạ, tôi thưởng  trăm phần trăm.
Nói rồi, anh ta liệng hai bộ đồ tang đã chuẩn bị sẵn. Trong khi hai người đang mặc quần áo,  thì gia chủ  thúc giục đám tay chưn câu dây loa, đem ra đặt ngay lối ra vô. Một thanh niên cởi trần cầm chiếc micrô, tay kia điều chỉnh volum cái amply hiệu Sansui đen bóng.
- A lô! A lô..một, hai, ba bốn. Một, hai ba, bốn, được rồi!
Tiền cũng hơi hồi hộp, mấy nốt mụn bọc đỏ ửng cả lên. Nỗi sợ của Tiền  lây sang cả Huệ. Tiền hỏi Huệ, ai sẽ khóc trước, Huệ nói để cô khóc trước.
Huệ bắt đầu khóc thì một người đã xăng xái chạy tới đặt cái micrô trước mặt. Cô thật sự lúng túng khi gặp phải cảnh khó xử như vầy. Khóc đám ma mà cầm micro như ca sĩ! Sau phút giây ngỡ ngàng Huệ lập tức trấn tĩnh lại. Những lời lẽ bi ai, thống thiết qua bộ khuếch đại âm thanh, loa, vang xa cả một vùng, làm náo động cả khu cư xá vốn dĩ yên tĩnh.
- Ôi, má  ơi. Sao má  nở ra đi để con trở thành đứa bơ vơ côi cút....Đứa con bất hiếu này chưa một lần đền đáp công ơn sanh thành, dưỡng dục…
Đám con nít đang chơi đá banh trên bãi đất trống bên cạnh trường cấp một đang trong giai đoạn sửa chữa,  nghe ồn ào lập tức ngừng cuộc chơi , vểnh tai nghe ngóng. Ban đầu chúng cứ đinh ninh gánh cải lương “ bầu tèo “ nào đó  trên đường lưu diễn ghé tạt qua đây kiếm thêm chút đỉnh. Thế là không ai biểu ai chúng rồng rắn kéo đến. Khi vỡ lẽ chỉ là đám khóc mướn, vài đứa tiu nghỉu bỏ đi. Tuy nhiên đa phần vẫn nán lại theo dõi. Vừa nghe, chúng vừa trầm trồ bàn tán. Có đứa áp hẳn tai vô cái loa, cười như nắc nẻ. Vài đứa khác làm ra vẻ đăm chiêu, xúc động, thỉnh thoảng đưa tay chỉ trỏ vào bên trong vừa cười vừa nói. Lúc sau xuất hiện thêm nhiều người  nam có, nữ có đứng chật cả lối đi xe cộ không sao lách qua được, họ lắng nghe có vẻ nghiêm túc, vài người cảm động lấy tay quệt nước mắt.
...Má ôi. Trong giờ phút này đây, con như con thuyền không bến trôi dật dờ giữa dòng đời nghiệt ngã. Con không biết nơi đâu là chốn....
Đang khóc ngon trớn, bỗng cái loa tắc tị. Mấy người phụ đám ma liền chạy tới vỗ vỗ lên cái amply nhưng nó chỉ phát ra những tiếng u..u..nhức lỗ tai. Huệ chưa biết xử trí trong tình huống dở khóc dở cười, thì Tiền nháy mắt ra hiệu cô cứ tiếp tục, đừng để gián đoạn. Mấy đứa trẻ bên ngoài được dịp cười một trận bò lăn, bò càng. Cáu tiết, một người co chưn đá mạnh vô cái chưn bàn:
- Mẹ kiếp! Mày mà không lên tiếng, tao quẳng ra đường!
Không hiểu có phải sợ bị biến thành cục sắt vụn hay không mà nó bỗng dưng làm việc trở lại. Tiếng khóc của Huệ qua màng loa phầm phập nghe như buổi trình diễn ca nhạc. Lúc này anh chủ nhà đang ngồi uống rượu Tây với mấy người ăn mặc sang trọng. Chai Napoleon đã vơi quá nửa. Một người cất giọng lè nhè:
- Bữa nay, tôi với ông phải uống cho tơi bời hoa lá mới thôi. Nào cạn trăm phần trăm!
- Ừ, thì  cạn! Sợ đách gì – Chủ nhà nâng chiếc cốc đế cao, chạm mạnh vào cốc người bạn, cả hai uống một hơi hết sạch, lại rót...
- Này, ông còn nhớ con Tuyết Phương hôn?
- Tuyết Phương nào ta?
- Bộ “ mecury “ của ông bị chập rồi hả? Con Phương vú bự ở quán “ Mây Hồng “ đó, nhớ chưa?
- Ừ, rồi sao nữa?
- Nó khen ông chơi rất đẹp, nhắn tôi kêu ông lại đẳng.
- Đám ma làm sao đi được? Để khi khác.
- Tranh thủ một chút thôi mà. Mụ ấy chết rồi, chẳng lẽ đội mồ sống dậy đánh ghen? – Đoạn người đó cười hề hề, nói:- Cậu mất mấy năm trường kỳ mai phục, cuối cùng cũng đến ngày “ gặt hái ! “ Chúc mừng! Chúc mừng!
- Suỵt! Nói nhỏ thôi cha nội ! Bọn chúng mà nghe được thì lôi thôi lắm.
Đám cô hồn các đãng đang nhâm nhi món đế Gò Đen nhìn sang bàn gia chủ thấy chai rượu ngoại chình ình trên bàn, tỏ vẻ tức tối. Một gã gầm gừ:
- Mẹ kiếp! Tụi mình uống Gò Đen, còn bọn nó chơi Napồ. Rõ ràng bên trọng bên khinh. Tụi bây ngồi đây để tao qua bển quậy cho một trận tới bến luôn.
- Thôi đi cha nội! – Một người can:- Có rượu uống là may lắm rồi. Tụi nó quen thân mấy thằng “ Khu vực “ , ú ớ lên đồn ngủ với muỗi bỏ mẹ.
Huệ khóc một hơi đúng nửa tiếng thì tới lượt Tiền.











[1] Ở vá = ở hóa hay ở góa. Có người viết là “ ở giá “ không đúng chính tả.



<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2007 16:42:00 bởi hoaidiephaphuong >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9