Tiểu thuyết " Như lục bình trôi " chương 81 -85
nguyen hoang 20.03.2007 13:15:15 (permalink)
CHƯƠNG 81

Hôm nay xí nghiệp không có việc nên công nhân chỉ làm có nửa buổi, ăn cơm trưa xong mọi người có thể ra về. Tưởng hứa sẽ khao Hiếu một bữa cơm gà “ Hải Nam “ danh tiếng. Cơm gà không phải là ăn cơm với thịt gà mà người ta dùng nước luộc gà nấu với gạo Nàng Hương hảo hạng. Loại cơm này nuốt tới đâu, “ sướng “ tới đó, hương vị thơm lừng, béo ngậy xông đến tận óc o, chỉ cần một dĩa nhỏ là cả ngày không thấy đói. Thu dọn đồ đạc xong, Hiếu định đi tắm thì bà Trần đột ngột xuất hiện với nụ cười trên môi:
- Sao mấy bữa rày không thấy em tới nhà chị chơi?
- Dạ, tại em kẹt công chuyện  quá mà. – Hiếu nói.
- Bận thì thôi, chị đâu ép. Nè, chắc là bữa nay rảnh rỗi rồi phải hôn?
- Dạ..cái đó thì...
- Coi kìa, nhìn mặt em cứ nghệch ra kìa. – Bà Trần bật cười dễ dãi :- Tiện miệng nói vậy thôi  chớ chị cũng bận rộn lắm. Cuối năm cơ man là việc, nhiều khi phải thức đến tận sáng giải quyết không xong. Người ta thích tết, còn chị thì ghét nó kinh khủng.
Nói xong, bà Trần cười cười rồi bỏ đi. Hiếu vừa lo lắng trước thái độ quá mềm mỏng của bà, vừa cảm thấy day dứt như người có lỗi, cô vội chạy theo, nói:
- Chị làm việc vừa vừa thôi, kẻo đổ bịnh thì khổ!
- Em còn nhớ đến tôi sao. – Vẫn thái độ điềm tĩnh, bà Trần nói vui vẻ:- Vậy mà tôi cứ tưởng em ghét tôi như kẻ thù chớ!
Nói đoạn  Bà Trần đặt tay lên vai Hiếu tỏ cử chỉ ân cần:
- Nói giỡn thôi mà, chẳng phải tôi đã từng nói, cả thế gian này chỉ có chị  em mình là hiểu nhau thôi sao. Bao giờ tôi cũng tin em, em là người tốt, biết lẽ phải ở đời,  chớ đâu phải phường ăn chén đá bát có đúng không! Thôi em đi tắm đi, tôi phải đi họp đây.
Hiếu đi tắm. Quá lo lắng về chuyện bà Trần đến nỗi cô quên giội nước trên đầu  còn dính đầy xà bông. Khi Hiếu định mặc đồ vào thì mấy đứa tắm chung bỗng cười ré lên:
- Trời đất! Coi chị Hiếu kìa tụi bây, đầu óc của chỉ bây giờ đang  lơ lửng ở trên mây! Chị Hiếu ơi, bộ bị người yêu bỏ hay sao mà thần hồn nhát thần tính [1] vậy hả chị?
Đúng là Hiếu thần hồn nhát thần tính thiệt rồi! Thời gian gần đây, Hiếu thường hay mất tập trung, làm trước quên sau, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng và thường xuyên bị mất ngủ. Những cơn ác mộng ám ảnh triền miên . Để trấn an mình, cô cố nhớ đến Tưởng. Hình bóng của anh chen vào cánh cửa hẹp  xua dịu đi phần nào nỗi lo. Nhưng bóng dáng bà Trần có phần lấn lướt hơn . Tưởng bị hất ra khỏi ý nghĩ của cô, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng, đanh ác. Thái độ thân thiện, dễ dãi của bà Trần khiến cô càng thêm lo, lo đến phát bịnh.
Cô nói với Tưởng:
- Em sợ lắm, mình nhanh chóng rời khỏi chỗ này đi anh.
Tưởng lại cười một cách vô tư, nói làm việc cả năm chỉ chờ tết đến để lãnh tiền thưởng, tội tình gì mà gấp gáp dữ vậy.
Hiếu nói:
- Em không còn đủ kiên nhẫn để chờ nữa. Linh tính mách biểu, bà Trần đang chuẩn bị hành động. Chúng ta không thể nào sống bình yên với người đàn bà ác như rắn độc ấy đâu, anh.
Tường cười cười:
- Chỉ là một mụ đàn bà nửa người nửa ngợm, có gì mà em phải lo lắng thái quá. Em hãy xua đi những lo lắng phiền muộn canh cánh trong lòng, đời có nhiều niềm vui ta phải biết nâng niu tận hưởng. Con mẻ sẽ chẳng dám  làm gì em hết. Nếu cần, anh sẽ giáp mặt với mẻ,  phải trái một lời cho xong.
Hiếu giựt mình la lớn:
- Đừng! Em van anh đấy.
Tưởng thở dài:
- Thôi được. Anh chiều ý em, nhưng em phải hứa với anh, không để hình bóng của mẻ quấy rầy tâm trí em nữa, được không?
Nhưng Hiếu không thể nào sống bình yên, phẳng lặng cho được, mặc dù cô đã rất cố gắng nhưng mỗi khi nhắm mắt , cô lại thấy bà Trần xuất hiện bên cô với nụ cười rùng rợn, chết chóc.

&
&&

Bà Vân ghé vào tiệm thuốc Đông y, mua liền một lúc  chục hộp “ gà ác tiềm thuốc bắc “,  cả chục thang thuốc bổ thai. Gặp khách sộp, ông chủ tiệm ra sức tiếp thị thêm một số thảo dược quý hiếm, sâm nhung các loại:
- Bà lấy loại này đi, tốt lắm, hàng từ Triều Tiên gởi về chỉ có chỗ chúng tôi có thôi. Còn đây, là loại nấm ngày xưa chỉ dùng cho giới cung đình, những gia đình quyền quý, nó  sẽ giúp thai nhi cứng cáp và thông minh. Bà cũng cần có một ít sâm, dùng đều đặn mỗi ngày rất tốt cho thai phụ.
Bà Vân suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
- Ông gói tất cho tôi.
Trời nắng nhẹ, cả dãy phố Hải Thượng Lãn Ông vốn dĩ đã hẹp bỗng trở nên chật chội bởi những chiếc xe gắn máy, xích lô, ba gác đậu chật cả vỉa hè, tràn xuống lòng đường. Những ngọn gió lao xao thơm nồng mùi thuốc Bắc gây cảm giác dễ chịu. Bà Vân quành đầu xe, hướng về phía cầu Chà Và qua quận Tám. Từ đây đến chỗ ở của Trang khoản hai cây số, nhưng đường xấu và hẹp nên mất khá nhiều thời gian
nhứt là khu vực xung quanh chợ Xóm Củi, lúc nào cũng gặp cảnh kẹt xe. Do không tập trung nên khi đổ dốc, bà để xe đâm vô dãy phân cách ngã chỏng gọng ra giữa đường, may mà chiếc xe tải kịp lạn qua một bên. Hú hồn! Bà Vân lồm cồm ngồi dậy, xuýt xoa. Cánh tay mặt  bị xước một vết dài từ cùi chỏ đến cổ tay rướm máu. 
Sáng qua, bà đưa Trang khám thai theo lịch. Sau khi siêu âm, bác sĩ vui mừng báo, con trai! Cả bà và Trang cùng nhảy cẫng lên vì vui sướng, cười mà nước mắt cứ rưng rưng. Không vui làm sao được, khi mà chỉ hơn một tháng nữa thôi bà sẽ được nhìn tận mắt đứa con mà từ bấy lâu nay bà mòn mỏi chờ đợi như lũ cá sông chờ mưa lớn để xuống đồng sanh đẻ. Trong những ngày Trang mang thai, bà đã sống trong tâm trạng hồi hộp mừng  lo lẫn lộn, bà sợ mọi việc sẽ diễn ra không thuận buồm xuôi gió. Từ lúc người mẹ cấn thai đến khi đứa trẻ chào đời là cả quảng thời gian dài đầy rẫy những khó khăn trắc trở mà có khi chỉ vì một sơ suất nhỏ cũng làm đổ vỡ tất cả công trình. Mặc dù bác sĩ vẫn  luôn trấn an , mọi việc tiến triển rất thuận lợi và không có gì đáng phải lo lắng. Nhưng bà làm sao có thể yên tâm khi người mang thai không phải là bà. Đã mấy lần Trang vô ý bị té. Hơn thế nữa, Trang  lại chưa đủ kiến thức để chăm sóc bản thân mình huống chi còn đứa bé trong bụng. Thậm chí có lần bà đã lớn tiếng, tỏ thái độ giận dữ  khi Trang từ trên gác cứ ào ào chạy xuống:
- Đàn bà có thai đi đứng phải từ tốn, nhẹ nhàng. Cô không nghĩ đến bản thân mình thì cũng phải lưu ý đến đứa con chớ.
Trang nói xin lỗi rồi cười xuề xòa:
- Từ từ em sửa.
Bà Vân nói như ra lịnh:
- Không thể từ từ được mà phải sửa ngay tức thì!
Trang nói:
- Thiệt tình, em cũng lo lắm.
Trang lo một thì bà Vân lo gấp mười. Trang lại có cái tật hay thức khuya, dậy sớm, mặc dù chẳng có việc gì phải làm. Nhắc, thì Trang đổ thừa do thói quen. Thói quen xấu thì phải cố mà khắc phục, Trang đang sống  không chỉ cho bản thân mình mà còn cho bà và chồng bà nữa.
Tuần nào bà Vân cũng mang đến vô số thuốc bổ, thuốc dưỡng thai. Trang nhận cho có lệ chớ không uống, hoặc chỉ uống cho có. Hỏi, Trang nói do kỵ mùi thuốc Bắc, uống không vô. Còn một nguyên do nữa, tuy Trang không nói ra nhưng bà cũng hiểu là do cô làm biếng! Đàn bà mà làm biếng đích thị đàn bà hư! Người như vậy mà chồng bà lại đem lòng yêu thương đúng là chẳng ra làm sao!
Để chắc ăn, bà Vân nấu thuốc ngay từ nhà đem đến, hối Trang uống cho kỳ hết ngay trước mặt bà mới yên tâm. Vậy mà thỉnh thoảng, Trang cũng thừa lúc bà không để ý, len lén ọe ra sạch! Bà Vân giận dữ:
- Sao cô lại làm như vậy? Cô có biết, tôi đã tốn công như thế nào để có chén thuốc này hôn?
Người ta có bầu chẳng cần thuốc thang gì vẫn mẹ tròn con vuông. Trang nhăn nhó, nghĩ thầm chớ không dám cãi lợi.
Bà Vân còn lục tung cả nhà sách, khệ nệ ôm về cả chục quyển hướng dẫn cách chăm sóc sản phụ. Trang nói có đọc. Nhưng khi bà hỏi thì ấp úng không sao trả lời nỗi dù là một câu đơn giản nhứt.
Bác sĩ  nói như reo:
- Con trai! Chú nhóc rất khỏe. Xin chúc mừng!
Con trai! Có nghĩa là vợ chồng bà sẽ có đích tử để nối dõi tông đường. Khi vợ chồng bà nhắm mắt xuôi tay, nó sẽ là đứa rinh bát hương, chít khăn tang trắng, nó sẽ là đứa phụng thờ nhang khói cho vợ chồng bà, làm sao bà không vui, cảm động cho được. Chuyện ấy còn xa xôi quá, hiện tại, trong ngôi nhà quạnh vắng của bà rất cần tiếng trẻ bi bô, cần tiếng khóc oa oa để xua đi nỗi cô đơn hiu quạnh, thích làm sao khi được hít mùi nước tiểu trong tã lót, được hôn lên gương mặt thơm mùi sữa, nghĩ đến đây, bà cảm thấy rạo rực trong người, niềm khao khát làm mẹ như ngọn lửa cháy bùng lên dữ dội. Bà gọi điện báo tin vui cho chồng.
Giọng anh cũng rè đi vì xúc động:
- Tốt quá! Bữa nay anh bận nhiều chuyện, chiều mai  sẽ về sớm, chúng ta phải ăn mừng vì sự kiện trọng đại này. Em nhớ mời Trang đấy nhá. Cô ấy đáng được tưởng thưởng công lao một cách xứng đáng.
Đêm ấy, cả ba cùng thao thức không sao chợp mắt được. Nếu ông Khả, và Trang có cớ để mừng vui, hạnh phúc thì bà Vân lại cuộn mình trong nỗi đau trần thế. Nói trắng ra, bà chẳng là gì cả! Bà là người xa kẻ lạ đứng bên lề cuộc chơi đầy đắng cay, nghiệt ngã này. Cảm giác tủi thân, ghen tỵ  khiến tim bà quặn thắt. Nước mắt ròng ròng trên gối.
Chập tối hôm sau, ông Khả trực tiếp lái ô tô đưa bà Vân và Trang đến “ Center food “ nếm món vịt quay Bắc Kinh. Bà buồn đến phát khóc. Chồng bà thừa biết, bà không thích các món vịt, vậy mà ông vẫn đưa bà đến đó. Rõ ràng ông chẳng thèm đoái hoài đến cảm nhận của bà.  Trong khi hai người cười nói vui vẻ nhấm nháp món vịt quay thì bà phải nhơi món bánh mì hamburger cứ như voi nhai bã mía. Điều khiến bà khổ tâm nhứt là chồng bà len lén trao những ánh mắt tình tứ, say đắm về phía Trang. Và hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ ỉu xìu, buồn thảm mọi ngày, anh cười nói huyên thuyên cả buổi tối cứ như  anh nông dân vừa đào  được hũ vàng!
- Còn hơn thế nữa em ạ. Chẳng phải chúng ta đã mất vô khối thời gian, tiền bạc để có một đứa con nối dòng đó sao. Cứ nghĩ mình sắp được làm cha là sung sướng đến phát điên lên. Trang, em thật là tuyệt vời. Nào, chúng ta hãy nâng cốc chúc mừng vì con của chúng ta!
Tại sao không phải là “ chúng tôi “ mà là “ chúng ta “, anh ấy vô tình hay cố ý thốt ra câu nói đó. Nhìn hai người vui vẻ, trong lòng bà Vân nhói đau:
- Người mừng nhứt là cô Trang mới phải. Cô được nhận thêm mấy triệu tiền thưởng mà chẳng phải tốn một chút hơi sức nào, sướng ghê!
Lúc ra về ông Khả tỏ vẻ giận, trách vợ nói năng thiếu cân nhắc khiến Trang buồn và tủi thân. Bà Vân cho rằng mình chẳng có gì sai cả, rõ ràng cô ấy sẽ có thêm tiền triệu mà chẳng phải đọng đến cái móng tay.
Đêm đó hai người ngủ riêng, ông Khả mang mền, gối ra ngủ ở  phòng khách.
CHƯƠNG 82
- Tối nay là tết Noel, tụi bây có chương trình đi chơi ở đâu hôn?
Hiếu đưa tay bứt cọng chiếu cho lên miệng nhấn nhá mấy cái rồi phèo ra, đưa mắt nhìn mọi người một lượt như dọ hỏi.
Huệ dí ngón tay vào chỗ muỗi cắn, thốt một câu chẳng ăn nhập vô đâu:
- Chà, lụi hụi [1] tới tết Nguyên Đáng lúc nào không hay! Năm nay chết sống em  cũng phải về quê ăn tết với Nội . Năm rồi đón tết ở đất lạ quê người, buồn quá. Nè, chị Hiếu có về hôn?
- Có, nhưng là về ở luôn không lên thành phố nữa. Tao với anh Tưởng đã bàn tính , lãnh xong lương tháng mười ba là ra bến xe Miền Tây mua vé liền.
- Ủa, sao kỳ vậy ta! Chị đã từng nói với em “ giàu ở nhà quê không bằng ngồi lê thành phố “, bây giờ sao lại bỗng nhiên đổi ý?
Hiếu im lặng không trả lời trả vốn. Trang gieo người nằm khoanh như rắn sát góc nhà, cái bụng lặc lè  sắp đến ngày sanh ngồi lâu khó chịu. Ngân từ dưới bếp đi lên, sau khi thanh toán đống chén bát:
- Chị Hiếu nè, chị dẫn anh Tưởng về rủi ông bà già dưới quê không chịu thì biết tính sao?
Ba Hiếu rất khó tánh, được mệnh danh là ông già “ Ba Tri “. Thật ra ông không khó, thậm chí còn dễ dãi là đàng khác, con cái thích gì ông cũng chiều. Nhưng đối với những chuyện sai quấy, trái với  sách vở thánh hiền thì ông dứt khoát không chấp nhận. Hiếu đang lo sốt vó  chuyện của Tưởng. Về mặt pháp lý thì anh vẫn đang có vợ, chắc chắn ba cô sẽ kịch liệt phản đối. Tưởng đã hứa sẽ giải quyết chuyện này một cách êm thấm, nhưng cô vẫn thấy lo lo.
Chuyện Hiếu quan hệ với Tưởng, lúc đầu mọi người cũng không tán thành, nguyên nhân thì ai cũng biết cả rồi, nhưng nghĩ lại, quan hệ với một người đàn ông đã yên bề gia thất vẫn tốt hơn gấp vạn lần so với con mụ đồng tính, nên thôi không nói nữa.
Ngân hỏi:
- Về quê, chị sẽ làm gì để sống?
- Chưa biết. Nhưng thiên hạ sống được thì mình cũng sống được, lo gì mậy!
Huệ nói:
- Chà, có tình yêu  nói năng mạnh miệng quá ta. Chừng  nào làm đám cưới nhớ mời tụi em một tiếng, nghen.
Nhành đứng dậy thay đồ chuẩn bị “ đi làm”. Huệ nói:
- Chị bị bịnh chưa hết mà  đã “ đi làm “ rồi sao? Thế nào đêm nay về nhà cũng ôm bụng lăn lộn cho mà coi. Em nói trước, không thức canh chừng chị được đâu. Đêm nay tụi em vi vu tới sáng.
Cả tuần nay, Nhành bị “ vật “ chết lên chết xuống vì chứng loét bao tử, bịnh đường ruột, sưng phế quản...phải uống thuốc trừ cơm!. Bác sĩ dặn phải tuyệt đối kiêng cữ bia rượu, vậy mà vừa thấy trong người hơi đỡ đỡ Nhành lập tức phóng xe đến quán, rồi lại đi bác sĩ như cái vòng lẩn quẩn không sao thoát ra được:
- Tao có chứng bịnh thương tiền không cách chi chữa khỏi nên phải  chịu thôi.
Nhành quyết tâm dành dụm tiền để xây nhà. Ngôi nhà đang ở đã xuống cấp thê thảm, chỉ cần một cơn gió mạnh là có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào. Nhiều đêm nằm ngủ nghe gió thổi rào rào tung mái, cô lại liên tưởng đến ngôi nhà mục nát ở dưới quê, lòng dạ ngổn ngang tơi bời.
Hiếu rù rì bên tai cô:
- Nghe nói đợt bão vừa rồi  hoành hành ở Miền Tây dữ  lắm, nhà cửa ruộng vườn bị cuốn sạch trơn! Bữa nọ, ông tổ trưởng đến vận động tiền cứu trợ lũ lụt, luôn miệng than vãn tình hình bi đát lắm. Nghe mà bắt rụng rời tay chưn!
Sợ quá, Nhành vội viết thơ hỏi han sự tình. Nhưng chờ hoài không thấy hồi âm. Giữa lúc cô gần như hoàn toàn tuyệt vọng, đang rục rịch sửa soạn về quê xem xét sự thể ra sao,  thì nhận được thơ nhà. Ông già nói, mọi người vẫn bình yên, tuy ngôi nhà đã bị sập hết gian bếp, cũng may là Nhánh chạy kịp nên chị bị xây xát chút đỉnh không đáng lo.
Không lo làm sao được, khi mà hai sinh mạng đang ký thác vào tánh khí cà khịa của ông Trời! Hồi còn ở nhà, đêm nằm ngủ nghe tiếng mọt nghiến cột ken két mà rợn cả người. Ba phải lấy nhớt cặn đổ vô. Nhưng chỉ được dăm bữa, nửa tháng thì đâu lại vô đó. Lũ mọt háo ăn đã nhanh chóng làm rỗng ruột mười mấy cây cột nhà to bằng cả vòng ôm. Trong khi cô lo sợ cầm canh thì ông già lại tỏ vẻ lạc quan:
- Coi vậy chớ lâu sập lắm.
Nhành biết, Ba nói vậy cốt để cô yên tâm. Thay cả giàn cột, giàn  kèo phải tốn rất nhiều tiền, mà cả nhà đang chạy ăn từng bữa đã mướt mồ hôi rồi.
Gần tết, công việc của Nhành lại càng chộn rộn. Người ta tìm đủ một trăm lẻ một lý do để đưa nhau tới quán nhậu. Chán mấy món “ lục quân “ rẻ tiền nhạt nhẽo, người ta thay đổi khẩu vị bằng “ không quân “, “ hải quân “ . Thậm chí có một ông cán bộ Sở nhất định đòi hỏi cho bằng được món chim sảnh, mà phải là sảnh biết nói tiếng người mới chịu!
Ông ta tỏ vẻ là dân sành điệu:
- Đừng cho rằng anh thích chơi ngông. Có thằng còn ngông cuồng hơn anh gấp vạn. Mẹ nó! Nhậu, nó chỉ ăn mỗi món cá, mà phải là cá kiểng ngoài biển mỗi con đáng giá bạc triệu! Đem so với hắn, anh còn kém xa.
Tiền của dân nên họ tiêu xài không thấy tiếc. Hồi Má còn sống hễ thấy viên thuốc nào là cho vô miệng nuốt chửng cứ như trẻ con nuốt kẹo!  Hỏi,  má cười hề hề nói thấy bỏ lăn lóc thì tiếc, uống vô không trị được bịnh này cũng trị được bịnh kia! Trời ơi, kháng sinh chớ không phải là cơm gạo mà má cứ uống lung tung. Má qua đời đúng vào hôm mưa gió bão bùng. Mưa từ trên mái nhà rơi lộp độp xuống nắp quan tài.  Má sống khổ, chết cũng khổ, cả đời má gắn liền với chữ “ khổ “. Giấc mơ về một ngôi nhà bắt đầu ám ảnh cô từ đó không lúc nào nguôi ngoay, giờ đây đang dần trở thành hiện thực nên phải cố, bị bịnh cô cũng không dám nghỉ...
Trang bỗng ngồi nhỏm dậy, la lên:
- Ui da, đau quá! Đúng là đứa con hư!
- Sao lại rủa sả con cái dữ vậy. – Ngân nói.
Trang ôm bụng, vừa nhăn mặt vừa cười sung sướng:
- Nó đạp em đau quá! Chắc là ở trỏng tối thui, nó muốn ra sớm để nhìn thấy mặt trời đây!
Đoạn Trang đưa tay vỗ vỗ lên bụng, nói:
- Đừng nôn nóng con trai! Đời cơ cực, và đầy rẫy những bất trắc, chẳng thà con ở trong bụng mẹ an toàn hơn.
Nhành hỏi:
- Chuyện của mày tới đâu rồi?
- Em cũng chưa biết tính liệu làm sao.
- Mày cứ nửa nạc nửa mỡ rồi chẳng làm nên cơm cháo gì, nói hoài cũng vậy.
- Kệ, tới đâu hay tới đó, càng lo càng thêm rối.
Nhành cự nự:
- Nghe mày nói, mà tao nổi nóng. Đến lúc người ta tới bắt con đi thì  tha hồ khóc hận.
Trang im lặng, mắt tối sầm lại. Thấy Huệ thay đồ mới, Hiếu hỏi:
- Đi chơi hả?
Huệ, mặt sáng trưng:
- Ừ, chốc nữa anh Hoạt đến rước đi. Đêm nay bọn em sẽ lông bông ngoài đường đến sáng mới về.
Nhành dắt xe ra cửa, ngoáy đầu lại nói:
- Nhìn tụi bây mà tao phát ham. Trong khi mọi người dung dăng, dung dẽ bên nhau,  thì con này lại phải “  cày “ trối chết.
Nhành đi chừng năm phút thì Hoạt tới trong bộ dạng tươm tất sang trọng, cả chiếc xe cũng được cọ rửa sáng giới. Hiếu cứ tấm tắc khen, mọi khi trông Hoạt dơ dơ, vậy mà diện đồ lên coi cũng không đến nỗi nào.
Huệ cười cắm cắc:
- Hơn đứt lão Tưởng của chị là cái chắc! Em đã thắp đuốc đi  tìm trong mấy chục triệu thằng đàn ông, chỉ chọn được mỗi mình ảnh!
Hoạt vẫy tay chào mọi người, dựng xe định bước vô, thì Huệ đã khoát tay biểu đừng. Anh mà ngồi đây nói chuyện với mấy bả đến sáng cũng chưa hết chuyện. Đêm Noel đáng giá ngàn vàng  mình phải tranh thủ thôi, anh.
- Mọi người ở nhà vui vẻ nhá, em đi với người yêu em đây!
Còn lại ba người ngồi với nhau. Vừa nói chuyện, Hiếu vừa nhìn ra phía ngoài như ngóng ai đó. Tưởng không có hẹn với cô, nhưng cô vẫn cứ mong.
- Ngân ở thành phố này cả năm rồi, có tìm được nửa phần còn lại của mình chưa? – Hiếu day mặt về phía Ngân.
Ngân nói nhát gừng:
- Chưa, xấu như em ai thèm để ý hả chị.
Trang nói:
- Chị đẹp như hoa hậu mà than xấu à? Em mà có được sắc đẹp, học thức như chị, nhứt định phải chọn mấy ông cỡ tiến sĩ!
Hiếu lẹ miệng:
- Thì cũng có ông tiến sĩ  theo mày xin chết đó, sao cứ lần chần hoài vậy?
Trang làm thinh, cựa mình sột soạt trong góc tối. Hiếu xọ sang chuyện khác:
- Tao thấy, anh chàng giám đốc Tuấn gì đó, coi cũng được quá chớ. Đừng bỏ
qua cơ hội, uổng lắm. Trong thiên hạ, Thạch Sanh thì ít, Lý Thông thì nhiều kiếm  được người tốt không dễ đâu.
Ngân cười bẽn lẽn, mặt ửng đỏ trông càng duyên dáng:
- Em với ảnh chỉ là quan hệ công việc chớ không có tình ý gì hết, nói bậy lỡ  ảnh nghe được, cười cho ê mặt!
Tuấn chỉ đến đây có một lần nhưng đã tạo được ấn tượng rất tốt. Sau lần gặp gỡ ở quán cà phê, Ngân luôn trăn trở bởi câu chuyện của anh. Cô khâm phục sức chịu đựng, ý chí vươn lên, cách sống đầy trách nhiệm  của Tuấn. Cô nghĩ, được làm việc với một người như Tuấn thì chẳng có hạnh phúc nào bằng, nhưng cô còn bị ám ảnh bởi chuyện cũ nên cứ chùng chình, không quyết.
Sáng hôm sau, trong lúc Ngân đang đánh răng, rửa mặt thì bất ngờ Tuấn xuất hiện trong bộ y phục giản dị, khỏe khoắn. Nhìn thấy Tuấn, Ngân giựt mình đánh rơi cái bàn chải, Ngân cứ phân vân tự hỏi, làm sao anh ta biết được chỗ ở của mình mà mò tới. Lúc sau cô mới vỡ lẽ, Tuấn lần theo địa chỉ liên lạc trong hồ sơ xin việc. Có thế mà cô không nghĩ ra.
Tuấn nhìn Ngân, nói nghiêm chỉnh:
- Anh đến  rước Ngân đi làm!
Tuấn ngồi bệt xuống đất rất tự nhiên, nói chuyện với mọi người một cách vui vẻ, khiêm tốn. Anh không hề đả động đến công việc của mình mà dành thời gian hỏi han từng người. Nếu ai có đề cập tới công việc  thì anh chỉ trả lời một cách qua loa đại khái bằng thái  độ nhún nhường rồi lảng sang chuyện khác.
Huệ nói:
- Làm giám đốc như anh nghĩ cũng sướng, được hò hét chỉ huy, được xã hội tôn vinh, kính trọng, được ăn trên ngồi trốc và nhứt là rủng rỉnh túi tiền!
Tuấn nói:
- Giám đốc cũng là một công hết sức bình thường như bao việc khác chẳng có gì đáng phải tự hào. Xã hội đã phân công mỗi người một công việc, ai hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao phó đều đáng được kính trọng như nhau, một ông tiến sĩ kém tài không thể sánh bằng chị lao công đường phố. Giả sử ai cũng là giám đốc, cán bộ chỉ huy thì lấy ai làm công nhân, thợ may, thợ hồ? Lúc ấy sẽ chẳng có quần áo để mặc, nhà để ở...
Tuấn nói chân thành và có vẻ nặng tính “ giáo khoa” khiến Trang và Huệ cứ bấm nhau cười thầm. Đợi khách ra về, Huệ nói:
- Tay này coi được đó, chị Ngân  không “ câu “ ổng đi còn đợi gì nữa!
Ngân không thích kiểu nói năng bỗ bã của Huệ. Người ta có tên có họ đàng hoàng, vậy mà cứ kêu là “ tay này “, “ tay nọ “, lại còn dùng những từ  “ chim “ với “ câu “ nghe chướng tai.  Ngân được phân công  với chức danh  trợ lý giám đốc. Ngay lập tức  cô từ chối:
- Nhiệm vụ  vượt quá năng lực của tui. Đề nghị anh bố trí công việc khác thích hợp hơn.
- Có lẽ, việc này đối với Ngân là hoàn toàn mới mẻ nhưng anh  tin Ngân, cũng như tin vào năng lực, lòng nhiệt thành của Ngân, hãy tự tin, và bắt tay vào công việc, có gì anh sẽ hướng dẫn thêm.
Thấy Ngân còn lưỡng lự, Tuấn tiếp tục động viên:
- Con người kiến tạo nên thế giới này, trong đó có  anh và Ngân!
Ngân vừa làm vừa học hỏi. Tuấn luôn chỉ bảo cho cô rất cặn kẽ chân tình và hết sức tế nhị, chẳng bao giờ, anh lớn tiếng, hay gay gắt khó chịu. Anh còn cung cấp cho cô những kinh nghiệm bổ  ích trong công việc. Về quan hệ, anh luôn tỏ ra nghiêm túc, đứng đắn , biết giữ khoảng cách cần thiết. Vì thế mà cô càng tôn trọng và quý mến anh. Tuy nhiên, có những lúc Ngân cảm thấy mình đang bị nhìn trộm từ phía sau. Cô xoay người lại, anh vội cúi mặt xuống, đôi tai đó ửng trông rất ngộ nghĩnh. Tự nhiên cô cũng thấy lòng bồi hồi, xao xuyến.
Hiếu tỏ ra sành sỏi:
- Không phải vậy đâu! Chỉ cần nhìn vào ánh mắt, cử chỉ là đoán ra thôi mà. Đích thị là anh chàng đó đã có tình ý với mày nhưng lòng còn e ngại, giống như cụ Nguyễn Du đã từng nói, “ ..Lòng trong thì đã , mặt ngoài còn e..”.
Trang cũng tham gia vào câu chuyện, bằng câu hỏi khó trả lời:           
- Giả sử, ảnh thích chị, ngỏ lời với chị thì chị tính làm sao?
Ngân cúi mặt,  che giấu ánh mắt bối rối. Cô nghĩ thầm, nếu chuyện đó thật sự xảy ra, cô cũng không biết xử sự  ra sao nữa. Mà anh ta có thích mình đâu, sao mình lại nghĩ về  ảnh nhiều thế nhỉ?
- Linh thiệt nghen ! Vừa nói đến  thì đã thấy anh chàng lấp ló trước cửa! Hiếu lầm rầm:- Phải chi nhắc tiền, nhắc bạc mà được như vầy thì hay biết mấy.
- Ủa, sao...lại đi bộ?
Hiếu bỏ lửng chỗ đại từ nhân xưng vì không biết kêu như thế nào cho phải phép. Tuấn bằng tuổi Hiếu, nhưng trông anh ta trẻ hơn Hiếu rất nhiều, nhìn cái mặt non choẹt búng ra sữa mà kêu bằng anh thì kỳ quá, mà gọi là chú em thì không ổn.
- Noel năm nào cũng gặp cảnh ách tắc vì dòng người nườm nượp đổ xô về
trung tâm thành phố, các khu vui chơi giải trí...đông đến nỗi chen chưn còn không lọt, đi bộ là thượng sách!
- Nè, tới đây rủ rê em gái tui phải hôn? Không “ hối lộ “ , tui không cho phép nó bước ra khỏi cửa đâu nhá!
Quả thật, Tuấn có ý mời Ngân đi chơi lễ, Ngân cũng muốn đi lắm nhưng mắc cỡ và muốn “ làm eo “ một chút nên  từ chối cho có lệ. Hiếu và Trang phải nói phụ, Ngân mới đồng ý, nhưng cô ra điều kiện không được quá mười giờ đêm.
Ngân đi lên gác trang điểm. Cô cố tình rề rà thử thách lòng kiên nhẫn của Tuấn. Ngân coi kiếng thoa môi, lắng nghe giọng Tuấn tiếng được, tiếng mất, lúc trầm, lúc bổng. Dường như, câu chuyện của Tuấn buồn cười lắm, chốc chốc lại nghe Trang cười ré lên. Mọi khi, Hiếu luôn tỏ ra biết kềm chế nhứt là trước mặt người lạ khác phái, vậy mà tối nay Hiếu cũng không nín nhịn được. Giọng cười của Hiếu nghe ục ục như  nồi  nước đang sôi.
Trang điểm xong, Ngân bắt đầu thay quần áo. Cô hết mặc vô rồi cởi ra chẳng ưng ý bộ nào. Những bộ cánh mọi khi được mọi người đánh giá là rất hợp với dáng người của cô bỗng trở nên lố bịch, xấu xí làm sao! Trong lúc Ngân đang loay hoay, thì Hiếu đứng trên cầu thang, ló đầu lên:
- Ủa xong chưa? Sao lâu quá vậy?
- Bộ đồ này trông vô duyên quá hả chị? – Ngân xoay người một vòng để Hiếu quan sát thật kỷ.
- Đẹp! Mà hơi xấu! – Chợt nhớ bộ đồ bà Trần cho dạo nào, Hiếu bèn lợi tủ lôi ra đưa cho Ngân:- Dáng mày phải mặc thứ này thì thánh thần cũng lé con mắt!
Ngân thoáng do dự, Hiếu ướm thử lên người cô rồi reo lên:
- Trời ơi, đẹp như vầy còn chê gì nữa. Bận lẹ lên  còn xuống dưới, người ta đang sốt ruột kia kìa!
Ngân thấy hồi hộp. Đây là lần đầu tiên, cô đi chơi với một người con trai.
Tuấn đang tán gẫu với Trang, thấy Ngân bước xuống trong bộ áo váy màu tím sẫm, đột ngột im lặng, ánh mắt trìu mến hướng về phía cô tỏ vẻ thán phục:
- Mỗi ngày em càng trở nên đẹp hơn!
Ngân cười ngượng. Chà, anh chàng cũng biết “ nịnh đầm “ ra trò lắm! Vậy mà cô cứ đinh ninh dân kỹ thuật chỉ con số, những công thức toán học, còn trái tim của họ thì khô như ngói.
Hai người sánh bước bên nhau, đi, mà không cần xác định phương hướng, cứ thấy phía trước rộn rịp là bước tới. Lúc này, dòng người đã tràn ngập chật ních  khắp ngỏ[2] đường đến nỗi không thể nào nhích lên được một bước.
Ngân rời khỏi nhà chừng mười lăm phút thì Tưởng đến. Vẫn chiếc xe đạp cà tàng, bộ đồ kaki màu xanh cũ sờn, và nụ cười để lộ hàm răng ám khói. Anh dựng đại xe đạp vô vách tường, bước nhanh đến chỗ Hiếu đang ngồi. Không gì có thể diễn tả trọn vẹn niềm vui của Hiếu, suýt nữa thì cô đã hét toáng lên nếu không có Trang bên cạnh. Cô chắc mẩm đón lễ Noel với “ bà bầu “ và lũ muỗi đói cứ nheo nhéo điếc con ráy.  Từ trước đến giờ, Hiếu chỉ bận tâm đến những ngày lễ Phật, chay tịnh, cúng bái, ngoài ra chẳng màng để tâm đến những chuyện khác. Từ khi trái tim biết thổn thức vì yêu cô bắt đầu thay đổi cách nghĩ. Và nóng lòng chờ đợi những ngày nghỉ cuối tuần, những ngày lễ lộc..đây là cơ hội để cô được gần người yêu, được vuốt ve, chăm sóc..Trong lúc cô đang buồn, đang mong ngóng thì Tưởng xuất hiện, cứ như anh đọc được suy nghĩ của cô vậy.
Tưởng đề nghị:
- Mình đi uống nước đi em.
Hiếu muốn đi lắm, nhưng ngại bỏ Trang ở nhà một mình.
Trang nói:
- Anh chị cứ đi chơi để em ở nhà cũng được. Em đang muốn viết lá thơ nhưng ồn ào quá.
Hiếu bèn chộp lấy cơ hội:
- Vậy em viết thơ, chị đi nhen.
Cô leo lên ngồi phía sau xe. Tưởng đạp mấy cái thì xe bị tuột sên, phải nhảy xuống mò mẫm một hồi mới lắp vào được. Chưa kịp leo lên xe, thì bà Sáu Khoan từ đầu hẻm hấp tấp bước vô:
- Hiếu, có điện thoại.
Hiếu nói:
- Ai vậy dì Sáu?
Hỏi vậy thôi, chớ Hiếu thừa biết người đó là ai rồi. Ngoài bà Trần ra, chưa ai gọi điện cho Hiếu bao giờ.
- Thì cũng con nhỏ đó chớ ai, giọng nó kéo nhựa dữ lắm, chắc là nốc bí tỉ rồi.
- Kệ mụ ấy. Mình đi thôi, em.
- Dì Sáu à, mai mốt có ai gọi điện cho con, dì làm ơn cúp máy để khỏi làm phiền dì nữa.
Đang vui bỗng cụt hứng. Hiếu ngồi trên xe , áp mặt vào lưng Tưởng im thin thít, đầu óc suy nghĩ vẩn vơ. Hiểu được tâm trạng của Hiếu, Tưởng ra sức kể những chuyện khôi hài, chọc cười, nhưng Hiếu mặt mày vẫn bí xị. Tưởng cũng bực mình. 

CHƯƠNG 83

Còn lại một mình buồn quá. Ngày lễ ai cũng có đôi, có cặp vui vầy, còn mình thì thui thủi một mình. Trang leo lên gác định đánh một giấc tới sáng nhưng không tài nào chợp mắt được, những gương mặt người thân cứ lần lượt hiện về. Cô nhớ đến má, anh Hai Tràm, mấy đứa cháu ghẻ chóc đầy đầu lúc nào cũng léo nhéo than đói. Cách đây gần một tháng, cô nhận được thơ nhà. Anh Hai vui mừng báo tin bịnh tình của má đã thuyên giảm đáng kể, bây giờ má đã có thể đi lại và xuống bếp nấu cơm. Anh Hai muốn má nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng má không chịu. Tánh má hay lam hay  làm, nếu nằm một chỗ chắc chết sớm. Anh Hai đành để má làm những việc nhẹ. Từ khi có được tiền của Trang, gia đình đã bớt khổ. Chị Hai chạy chợ mỗi ngày, anh Hai sắm được chiếc đò chở khách qua sông cũng tạm lây lất qua ngày đoạn tháng. Mấy đứa cháu cũng được đi học lớp tình thương ban đêm, chúng không được học lớp ngày vì không có giấy khai sanh. Cuối thơ, anh Hai cứ nhắc đi nhắc lại năm nay Trang nhứt định phải vìa nhà ăn tết. Bà già còn dọa, nếu Trang không vìa bà sẽ mò lên thành phố tìm cho kỳ được, mới thôi! Đọc thơ, mà Trang lo quá. Má mà nhìn thấy cảnh cô mang bầu, chắc lên cơn tăng xông mà chết! Cô liền viết  thơ nói vì bận công việc nên không thể vìa được, và chỗ ở cũng đã thay đổi, rất khó tìm. Vì thế mọi người đừng tìm kiếm mất công. Cô hứa sau tết sẽ thu xếp thời gian vìa thăm nhà một chuyến và có thể cô sẽ ở hẳn luôn ở dưới quê, không lên thành phố nữa.
Trang lại nhớ đến Thật. Mặc dù, không muốn gặp anh, nhưng cô luôn muốn biết tất cả về anh. Nghe tin anh đã chuyển chỗ ở và làm ăn khấm khá, cô vừa mừng vừa lo. Mấy lần, cô định đến chỗ trọ cũ, hỏi thăm tin tức về anh, nhưng nghĩ lại thấy không tiện nên thôi. Mình nào có ra gì đâu mà bày đặt quan tâm lo lắng đến người khác, Trang nhủ thầm, mang cái bụng chang bang chỉ làm trò cười thiên hạ. Một hôm tình cờ  gặp chị Yến ở Trung tâm răng – hàm - mặt , khi nghe cô hỏi về Thật, chị Yến tỏ vẻ không vui, mặt buồn xo,  trả lời lấp lửng:
- Thật bây giờ khác xưa nhiều lắm, khác đến nỗi nếu gặp lại chắc em nhìn không ra! Từ thể xác cho đến tâm hồn đều thay đổi tất tật.
Giọng Trang lo lắng:
- Khác là như thế nào hả chị? Nhìn cử chỉ thất vọng của chị, chắc là ảnh đã làm chuyện động trời có đúng không? Ảnh đã gây nên lỗi lầm gì? Chị hãy cho em biết, em lạy chị!
Im lặng một lúc chị Yến nói:
- Em đừng hỏi nữa, chị sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của em về Thật. Hãy coi đó như  giấc mơ qua.
- Chị nói vậy khiến em càng nôn nóng muốn biết về ảnh hơn. Nhứt định ảnh đã làm chuyện xấu rồi. Ảnh trở nên hư hỏng cũng có lỗi của em, em phải gánh lấy một phần trách nhiệm.
- Không nên đổ thừa hoàn cảnh. Cuộc sống mỗi người không phải cứ muốn là được. Chẳng lẽ cứ gặp thất bại trong đời, đều trở thành kẻ xấu hết hay sao, cái chính là do bản thân mình thiếu tu dưỡng, rèn luyện mà thôi.
Rồi chị Yến lật đật cắm đầu bước đi như chạy, để lại muôn ngàn dấu hỏi nhảy múa trong đầu cô. Anh Thật ơi, anh đã gây nên những lỗi lầm gì? Trái tim em đang run rẩy, lo lắng vì anh đây.
Tiếng động phía dưới nhà kéo Trang về với thực tại. Lúc đầu, Trang cứ đinh ninh là âm thanh phát ra từ nhà Hai cạo heo, nhưng khi tập trung chú ý thì đúng là có người đang gõ cửa nhà mình. Âm thanh không dồn dập gây cảm giác khó chịu cho người nghe, cũng không quá rời rạc, mà vang lên một cách đều đặn, vừa phải, thể hiện phép lịch sự đúng mực.
- Ồ, ông Khả! – Trang reo lên khe khẽ.
Ông Khả đứng chắn ngay cửa che khuất ánh sáng từ bên ngoài hắt vô. Trang lúng túng ấn nút công tắc. Bóng ông Khả đổ dài lên nền gạch. Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt chan chứa yêu thương. Ông Khả bỗng dang rộng vòng tay, môi mấp máy và bật lên thành tiếng:
- Em!
Chỉ chờ có thế, Trang lao đến ngả vô  lòng ông, hai tay cô bám chặt vào lưng ông, và những giọt nước mặt thổn thức trên vai áo.
- Anh nhớ em vô cùng!
- Em cũng vậy!
- Sao em lại khóc?
- Em khóc vì ông còn nhớ đến em.
- Lúc nào anh cũng nhớ đến em, nhớ đến phát điên lên được! – Ông Khả nói bằng giọng nghèn nghẹn trong cổ họng:- Đến chết anh vẫn nhớ!
Trang dụi đầu lên vai ông Khả như một con mèo:
- Em nhớ ông còn hơn thế nữa, nhớ nhiều lắm!  Trang muốn nói vậy, nhưng lại im lặng.
Ông Khả đưa tay vuốt tóc người yêu, và hôn như điên như dại. Trang nhắm mắt đón nhận bằng nụ cười mãn nguyện, hạnh phúc, tự nhiên những phiền toái, lo âu đột nhiên bay biến, chỉ còn lại cảm giác rạo rực cháy bỏng của con tim.
- Vợ ông có biết, ông đến với em không?
Ông Khả không trả lời câu hỏi của Trang mà hướng sang chuyện khác:
- Anh đã quyết định rồi, sau khi em sinh con, anh sẽ chính thức ly dị.
Trang ngước mắt nhìn ông Khả, chưa kịp lên tiếng thì ông Khả đã bịt miệng lại:
- Em đừng nói gì nữa hết  – Đoạn ông Khả đưa tay đặt lên bụng Trang:- Em thử đoán xem , con của chúng ta sẽ giống ai, anh hay em?
Đôi mắt đẹp của Trang bừng sáng,  nụ cười rạng rỡ trên môi:
- Tất nhiên là giống ông rồi. Người ta nói khi mang thai mà nhớ cứ nghĩ đến người nào thì đứa trẻ sẽ giống người đó, mà lúc nào em cũng nhớ đến ông!
Ông Khả bật cười trước suy nghĩ quá đỗi ngây thơ của Trang. Tuy nhiên, ông vô cùng hạnh phúc khi nghe được những lời chân thành của người yêu.
- Anh lại muốn con sẽ là bản sao của mẹ, bởi vì em là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế gian này!
- Ông đừng khen em quá lời như vậy khiến em càng thêm ngượng. Thật ra, em rất đểnh đoảng và có nhiều tật xấu, tại ông không biết đó thôi.
Ngừng một chút, Trang tiếp tục câu chuyện:
- Số em chẳng ra gì, cứ liên tục gặp hết trắc trở này đến rủi ro khác, con mà giống  em, thì đời nó khổ thôi. – Giọng Trang bỗng sôi nổi hẳn lên:- Hồi  nhỏ, ông có nghịch ngợm lắm hôn?
- Có. Má nói, anh phá phách như giặc chẳng bao giờ chịu ngồi yên một chỗ. Anh trở thành “ tên phá hoại “ khét tiếng đến nỗi mọi người trong nhà không lúc nào rời mắt khỏi anh. Vậy mà chỉ cần lơ là một chút là thế nào cũng có chuyện, nếu không làm bể chén dĩa, bình bông, thì cũng làm hư hỏng những thứ khác. Có lần thấy Ba sửa điện, anh cũng bắt chước, lấy tuốt nơ vít chọc vô ổ điện... Anh bị điện giựt, té đập đầu về phía sau, và phải nhập viện vì bị chấn thương sọ não...
- Chết! Rồi có sao hôn?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Trang, ông Khả phì cười:
- Tất nhiên là anh vẫn sống nhăn răng để gặp được em đây. Sau lần tưởng chết đó, mọi người trong nhà phải dời tất cả những ổ điện khỏi tầm tay của anh. Vậy mà thỉnh thoảng, anh vẫn len lén bắc ghế leo lên...Bị Má bắt gặp cho một trận nên thân!
- Eo ơi, nhìn mặt ông thấy hiền, mà sao phá dữ vậy, bị đánh đòn là đáng lắm! Người ta nói, hổ phụ sanh hổ tử chẳng sai chút nào. Thằng con trong bụng thế nào cũng nghịch ngợm như cha của nó. – Trang kéo đầu ông Khả áp xuống bụng mình:- Ông có nghe gì không, nó đang đạp trong bụng em đó. Ui đau quá!
Thật ra, Trang không đau lắm, chỉ hơi hơi, cô cố làm ra vẻ đau đớn cốt để nũng nịu với ông Khả mà thôi.
- Ừ, đúng là cu cậu đang “ đại náo thiên cung “. Chà, đích thị là đứa bé hư đáng phải phạt đòn!
- Ui! Ông không định giết chết con em đấy chớ? Tướng bự  như con voi, cầm roi mà quất thì thằng bé làm sao mà chịu nổi. Em van ông đấy, ông làm ơn tha cho con em. Thằng bé chẳng có tội tình gì...
- Trang!
- Gì vậy hở ông?
- Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé!
Trang chớp chớp mắt mấy cái, nhìn ông Khả im lặng.


CHƯƠNG 84

Gần hai giờ sáng. Họ ngồi bên hông khách sạn mini, cạnh chiếc xe ba bánh
chất nay những quả dừa đã được bóc lớp vỏ xanh bên ngoài. Bán hàng là một người phụ nữ dáng vẻ xộc xệch, quê mùa. Chị ta phát âm bằng giọng eo éo đặt sệt người Miền Tây- Nam bộ.  Noel là dịp cho những lứa đôi gặp gỡ, vui chơi thỏa thích, và cũng là cơ hội cho những người khốn khó như chị kiếm thêm đồng ra đồng vô. Mọi khi những quả dừa ướp lạnh ba ngàn một trái, hai trái năm ngàn thì đêm nay được nâng lên gấp đôi. Kệ. Ngày vui, có mắc hơn một chút cũng không sao, chẳng ai bận tâm đến chuyện mắc hay rẻ. Người bán vui vẻ. Người mua cũng chẳng phàn nàn. Không khí náo nhiệt ngày lễ hội khiến người ta trở nên rộng lượng, thân ái, xích lại gần nhau hơn.
Chị bán hàng múa con dao bén lẻm trên tay điêu luyện như nghệ sĩ hát xiệc[1], đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán, cười cắm cắc:
- Trời ơi, vui quá sá là vui. Giá chi một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều là ngày lễ thì hay biết mấy, tui sẽ không phải lo lắng chuyện kiếm tiền, con cái cũng có thêm manh quần tấm áo, trên mâm cơm có thêm khứa cá, dĩa rau.
Huệ bật cười trước câu nói thật thà của chị. Ngày nào cũng là ngày lễ thì có nước mà ăn cám! Đang lo, vài bữa nữa là tết Tây, không biết lấy đâu ra tiền để đi chơi.
- Chị vô đây một mình hả? – Hoạt cầm cái ống hút hươ thành vòng tròn trước mặt.
- Đâu có, còn ông xã với ba đứa nhỏ nữa. Ổng làm phụ hồ bữa đực bữa cái. Dạo này thất nghiệp, tui sắm cho ổng một xe giống tui. Bán ở đàng kia kìa! – Chị ta đưa tay chỉ về phía trước. Hoạt và Huệ nhìn theo nhưng chỉ thấy toàn người là người. Rồi chị ta thở vắn than dài, ở dưới quê kiếm tiền khó lắm, đành phải dắt díu lên thành phố năm,  bảy triệu dân này tìm kế sinh nhai, nhưng coi bộ cũng chẳng dễ dàng gì. Vợ chồng tui sống sao cũng được, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo, ở đầu đường xó chợ cũng xong, nhưng  mấy đứa nhỏ thì không thể bỏ mặc cho được. Chúng là con người chớ không phải cục đất, củ khoai. Không lo cho chúng đàng hoàng tử tế, lớn lên chúng oán hận sanh thành. Trời ơi, ở cái thành phố này, hễ mở mắt ra là thấy tiền là tiền! Nào là tiền mướn nhà, tiền cơm, tiền áo, tiền giày dép, thuốc thang tùm lum tà la! Nội tiền trường cho mấy đứa nhỏ cũng đủ mạt rệp!
- Sao chị không cho các cháu học ở trường công lập cho đỡ tốn? – Huệ nói.
Chị bán dừa, nhìn Huệ tỏ vẻ ngạc nhiên. Rồi như có dịp trút nỗi bực bội, chị ta nói một hơi:
- Bộ cô tưởng tui muốn như vầy lắm hả. Công dân hạng bét làm gì có được diễm phúc học ở những trường công lập! Tháng nào mấy đứa nhỏ cũng réo tiền học phí như nợ đòi, nghe mà bắt run. Vợ chồng tui đã cố lắm rồi, nhưng lực bất tòng tâm,  có lẽ, tháng này phải cho con chị nghỉ học phụ bán dừa thôi.
Hoạt cười buồn, cảm thấy ái ngại cho chị, cho cảnh nhà nheo nhóc của chị. Dù sao, Hoạt cũng một thân một mình nên cũng dễ thở.
Chị bán dừa tiếp tục ca cẩm:
- Đứa con gái đầu lòng cũng ý thức được thân phận bọt bèo của nó nên ra sức học hành. Nó học thiệt giỏi, luôn đứng nhứt lớp. Và mơ ước trở thành nhà kinh tế học, nhưng coi bộ ước vọng này xa vời vợi. Bữa nọ, nghe cha mẹ bàn tính, nó khóc quá trời quá đất, nhìn mà đứt từng đoạn ruột. Cha mẹ nào mà không muốn con cái thành đạt, làm ông này bà nọ. Nhưng trời chẳng chiều người biết phải làm sao.
Chập tối Hoạt đưa Huệ qua bên kia cầu Nhị Thiên Đường xem dân theo đạo tổ chức lễ hội mừng ngày Chúa giáng sinh. Không như trước đây, giới trẻ thành phố chỉ dồn về nhà thờ Đức Bà ở ngay trung tâm thành phố mà kéo nhau qua khu vực cầu Bà Tàng. Ở đây, không khí lễ hội tưng bừng hơn, màu sắc hơn, và tất nhiên là vui vẻ hơn. Người dân theo đạo ở đây dù giàu hay nghèo đều sắm sửa cho ngày lễ trọng đại này một cách tươm tất, đầy đủ nghi thức với lòng thành kính thiêng liêng, và khá ấn tượng. Từ cầu Nhị Thiên Đường trải dài đến khu vực cầu Bà Tàng là cả không gian sắc màu rực rỡ đến choáng ngộp. Những con đường hẹp té luôn xảy ra nạn kẹt xe, thì giờ đây dường như đã bị nuốt chửng bởi dòng người chật cứng, người chen chưn còn không lọt nói chi xe cộ nên Khách đi chơi lễ  phải đứt ruột gởi xe ở những bãi dã chiến với cái giá mà người yếu tim có thể bị đột tử! Vậy mà  vẫn cứ nươm nướp lo âu bị tráo phụ tùng xe! Ngày sinh của Chúa lại là cơ hội cho bọn quỷ tự tung tự tác, mặc sức hoành hành!
Đi đến mỏi chưn, hai người quay ngược về trung tâm thành phố chủ yếu dòm thiên hạ. Mà thiên hạ thì có gì để dòm, cũng đầu mình, tứ chi, cũng áo quần sột soạt ;
xanh đỏ, tím vàng chẳng có gì là lạ. Hạnh phúc nhứt của Huệ là được ở bên cạnh người yêu, được nghe những lời êm ái đắm say, được dỗi hờn, chiều chuộng.
Hoạt than:
- Anh chán lắm em à, thiên hạ đầy rẫy những kẻ cơ hội, xu nịnh, họ có đôi chưn chẳng phải để đi mà để quỳ và cái đầu không biết nghĩ mà chỉ biết gật! – Rồi Hoạt thở dài:- Cái đà này nếu tiếp tục kéo dài, chắc anh sẽ bỏ công ty mà đi.
- Ấy chết! Đừng anh. Cuộc sống không phải cứ đàng hoàng ngay thẳng là có kết quả tốt. Anh không nghe người Trung Quốc có câu; lùi một bước để thấy trời cao đất rộng là gì? Cứng nhắc quá chỉ rước thêm những bực bội, phiền toái mà thôi. Người ta quỳ, mình cũng quỳ, có chết ai đâu. Sau này ngồi chễm chệ trên ghế, bắt người ta quỳ lại!
- Em nói! – Hoạt bực tức nói văng cả nước miếng rồi nhìn Huệ, nói xẵng :- Giọng điệu của em khó nghe lọt tai lắm! Sống hèn, thì sống để làm gì. Anh rất buồn, và thất vọng khủng khiếp  khi nghe những lời này. Giữa chúng ta có khoảng cách từ bao giờ vậy? Trước kia, em đâu như vầy!
Huệ thấy ấm ức nhưng không dám cãi lại. Bài học trường đời đã dạy cô phải biết an phận, thừa hưởng những gì sẵn có. Đấu tranh là đồng nghĩa với tự sát! Hoạt vẫn chưa hết kích động, vung tay đấm mạnh vào không khí:
- Thằng khốn ấy rõ ràng là đứa bất tài, vô dụng, nó chỉ hơn anh khoản xu nịnh, vậy mà lại được lên lương, lên chức! Anh thà thất nghiệp chứ không thể để một kẻ vô tích sự như hắn chỉ huy.
Huệ lo, tánh khí nóng như lò lửa của Hoạt thế nào cũng có chuyện lôi thôi. Công việc đang diễn ra khá suôn sẻ , có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Chẳng lẽ vì một lý do cỏn con mà vứt bỏ hết công lao gầy dựng. Huệ muốn đưa ra một lời khuyên, nhưng cô không dám mở lời, đành lãng sang chuyện khác cho bớt căng thẳng:
- Cái khách sạn ấy đẹp tuyệt, anh nhỉ. Giả sử, sau một đêm ngủ dậy bỗng trở nên giàu có,  nhứt định em sẽ vô đó ở hẳn một tháng cho sướng cuộc đời! – Huệ hếch mắt về phía trước.
Hoạt nói:
- Anh đã từng đưa mấy đoàn khách du lịch vô nghỉ trọ ở trỏng, đa số họ là dân Tây ba lô, chỗ nào rẻ tiền thì họ đến.
- Công việc của anh nghĩ cũng sướng, được đi đây đi đó, ở khách sạn, ăn nhà hàng. Còn em thì ăn cơm bờ, ngủ bụi! Hôm nào có điều kiện, anh đưa em vô trỏng để nếm mùi sung sướng!
- Coi vậy chớ không phải vậy đâu em, cũng cơ cực trăm bề. Gặp phải những vị khách khó tánh tụi anh phải chạy vắt giò lên cổ! Đoạn Hoạt gật đầu:- Ừ! Nhứt định là như vậy rồi. Rủng rỉnh, chúng ta sẽ mướn một căn phòng đôi, qua đêm ở đó!
Huệ cười khanh khách:
- Để anh “ làm thịt “ em à!
Bây giờ đã là hai giờ sáng. Dòng người bắt đầu thưa thớt. Đi bộ hoài mỏi chưn, người ta kéo về các khu vui chơi giải trí, các nhà hàng, quán  ăn. Khi mà bao tử đã đầy nhóc thức ăn, đầu óc say là đà vì men rượu họ dắt díu nhau vào các nhà trọ bình dân mọc nhan nhản khắp nơi. Mang tiếng là nhà trọ nhưng chẳng ai vô trọ mà để kế tục sự nghiệp  phát triển giống nòi!  Vì thế, chẳng có gì ngạc nhiên, sau những đợt lễ hội tỉ lệ  phá thai ở các bệnh viện phụ sản bỗng tăng lên cấp tam thừa!
Khi hai người sửa soạn nhấc đít lên, bỗng trước mặt họ xuất hiện một chàng thanh niên ăn bận sang trọng, cởi chiếc spacy màu nho bóng loáng từ hướng trung tâm thành phố đổ về, rồi dừng lại trước khách sạn mini. Chuyện chẳng có gì phải bận tâm, nếu người ngồi trên xe không phải là người coi bộ quen quen.
- Ồ, anh Hoạt. Anh ngó kỹ coi, có phải là anh Thật không?
- Đúng là Thật rồi! – Hoạt thốt lên:- Anh chàng tới khách sạn để làm gì ta? Chà, mấy tháng không gặp mà cậu ta thay đổi nhiều quá. Sang trọng. Bảnh bao!
Hai người bỏ ý định ra bờ sông hóng gió, mà nán lại theo dõi Thật. Thật dừng xe, móc di động bấm liên tục, tỏ vẻ sốt ruột. Trong nháy mắt, một người đàn bà xuất hiện với dáng điệu è dè, cảnh giác. Hai người trao đổi với nhau vài câu, rồi khoác tay nhau và khuất dạng sau cánh cổng khách sạn.
- Ồ, thì ra ảnh đã kịp tìm kiếm cho mình một mối tình mới. Vậy mà em cứ đinh ninh, ảnh dở sống dở chết  khi bị phụ tình cơ đấy. Đúng là đàn ông mau quên! Uổng công em thương xót cho anh ta!
Hoạt lắc đầu, chuyện này đáng nghi lắm, chỉ cần nhìn dáng vẻ bên ngoài cũng  đoán ra. Người đàn bà đã khá lớn tuổi. Chẳng lẽ, vì “ khát tình “ mà Thật nhắm mắt quơ đại một người đáng tuổi cô, tuổi dì của mình hay sao. Cứ ngồi đây, chờ coi chuyện gì sẽ xảy ra.
Hoạt hút thuốc,  kêu thêm nước giải khát và  dán mắt nhìn vào bên trong khách sạn. Trong góc tối cách đó không xa đã có mấy người chực sẵn, mặt mày người nào cũng  đằng đằng sát khí, gậy gộc trên tay. Một người đàn ông đầu hói, bụng phệ, chỉ huy đám lâu la, đệ tử bằng giọng the thé chói tai, pha lẫn giận dữ:
- Tụi bây hãy thẳng tay nện một trận nên thân, có gì tao chịu trách nhiệm. Cái đồ đĩ đực ấy đáng phải bị thiến! Tụi bây đè nghiến nó ra, lấy dao phăng đi cái “ của nợ “ thằng khốn đó, tao thưởng gấp đôi!
Gã thanh niên đội sùm sụp cái nón lưỡi trai, xoa hai tay vào nhau, nói:
- Như vậy có ác quá hôn,  anh Tư? Mất cái đó chẳng thà chết còn sướng hơn.
- Mặc xác. Tao muốn nó sống cũng dở mà chết cũng không xong! Mày đừng nói với tao là đã run tay rồi nghe. Tiền đã lấy thì phải hành động! Mẹ kiếp! Gia đình tao đang yên ấm, tại nó mà tan nhà nát cửa. Phải bằm nhuyễn thằng điếm thúi đó cho chó nó ăn, tao mới hả dạ!
- Bọn tôi lo cho anh Tư thôi, làm lớn chuyện dễ lôi thôi với nhà chức trách. Còn tụi này trên răng dưới dái có gì mà sợ.
- Vậy thì được rồi! Tao đã nói là sẽ lo liệu hết thảy, tụi bây không phải bận tâm lo lắng gì sất!  Thôi, ra tay đi.
- Đợi đã! No mất ngon, giận mất khôn! Lúc này chưa tiện, có khi chưa kịp ra tay đã bị bọn công an tóm cổ rồi. Hãy chờ đôi gian phu dâm phụ ra ngoài hãy tính.
Anh Tư nổi khùng, trừng mắt nạt lớn:
- Tao cấm tụi mày kêu vợ tao là dâm phụ, hiểu chưa. Chuyện vợ chồng tao, tụi bây biết đách gì mà xía vô. Công việc của bọn mày là xơi tái thằng điếm đàng ấy, nhận tiền rồi cút thẳng, vậy thôi.
Tên đội nón nhếch mép cười khinh bỉ, nói  ậm ừ trong cổ họng, mẹ kiếp! Đi chơi với trai mà không phải là đồ đĩ thõa thì là đồ gì? Rồi  gã ngồi xuống băng ghế đá trước khách sạn hút thuốc. Người đàn ông bụng phệ đi đi lại lại vòng quanh sân tỏ vẻ sốt ruột, thỉnh thoảng lại đưa tay lên coi đồng hồ.
- Đ.M! Chúng nó ngủ luôn ở trỏng sao mà lâu quá vậy!
Không ai biểu ai,  cả Huệ và Hoạt đều nghĩ đến Thật và cảm thấy lo lắng cho anh . Rồi Hoạt lại nghĩ, có thể là do quá nhạy cảm nên suy nghĩ lung tung. Người như Thật lẽ nào lại làm chuyện hèn mạt như vậy. Huệ gật đồng tán đồng, tuy nhiên cô vẫn băn khoăn, một người đàn ông cùng với một người đàn bà vô khách sạn giữa đêm hôm khuya khoắt để làm gì, nếu không ngoài  chuyện chung đụng xác thịt. Chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ biết họ không phải là bồ bịch với nhau vì tuổi tác và hình thức quá chênh lệch.
- Mình làm gì đây anh?
- Anh chịu thôi. Trước hết cứ quan sát  động tĩnh như thế nào đã, rồi tùy cơ mà ứng biến.
Gần ba mươi phút sau, đôi gian phu, dâm phụ bắt đầu bước ra khỏi khách sạn. Họ xì sầm chuyện trò dưới ánh sáng ngọn đèn cao áp. Lúc sau, người đàn bà phóng xe đi mất. Còn lại một mình, Thật lấy thuốc lá ra hút, ngửa mặt khoan khoái nhìn lên bầu trời rồi nhếch mép cười không ra tiếng. Sau đó, anh tiến ra phía bãi giữ xe.
Chỉ chờ có thế, người đàn ông có tên “ anh Tư “ khoát tay ra hiệu cho bọn đàn em ra tay hành động. Tên đàn anh thủng thẳng bước lại về phía Thật, nụ cười đóng băng trên gương mặt đầy thẹo:
- Ê, tại sao mày dám mèo chuột với bà chị của tao?
Thật đảo cặp mắt láo liên, cánh mũi chun chun hửi phải mùi tử khí lẩn quất đâu đây. Bọn đàn em lầm lì tiến tới, vũ khí trên tay hươ hươ loạn xạ. Thật biến sắc mặt, ba chưn, bốn cẳng định co giò chạy. Nhưng tên đàn anh đã kịp túm áo giựt  lại, và tung một quả đấm thôi sơn vào mặt. Thật choáng váng, gượng dậy, nói lắp bắp:
- Các người lầm rồi. Không phải tôi!
- Đù má! Không phải mày thì ai vô đây! Dám chơi mà không dám chịu, hèn!
Lại thêm một cú đá nữa. Thật hự lên một tiếng, chưa kịp kêu cứu thì bọn sát thủ đã quây thành vòng tròn, gậy gộc vung xuống như mưa rào.
Thật rúm người lại, đưa hai tay ra chống đỡ một cách yếu ớt. Liên tiếp mấy nhát gậy vụt xuống, Thật cảm thấy xương cánh tay bị vỡ nát dưới sức mạnh của những cây gậy dòm như gậy đánh bóng chày.
- Bớ..
Hoạt mấy lần định xông vô nhưng đều bị Huệ nắm áo kéo lại. Cô sợ người yêu bị vạ lây:
- Tụi nó vừa đông vừa hung dữ, anh nhào vô thế nào cũng bị lãnh đòn!
Gã đàn ông bị cắm sừng đứng giạng háng, miệng không ngớt tuôn ra những lời tục tĩu, vừa thúc  bọn đàn em ra tay nhanh nhanh:
- Quật vô mõm nó cho nó câm lại!
Thật bị ví vô chân tường. Ngọn đèn cao áp vụt tắt trở thành đồng phạm với tội ác. Đòn thù  vụt xuống dồn dập. Thật không còn đủ sức để chống đỡ được nữa, anh khuỵu xuống như thân chuối bị đẵn gốc. Máu từ giữa đỉnh đầu chảy ròng ròng xuống nền gạch thành vũng. Trước mắt Thật giờ đây chỉ là một bức màn đen quay tít...
- Thiến nó!
Một gã lôi từ cạp quần con dao Thái Lan bén ngót, trong khi những tên còn lại đã kịp tuột quần Thật ra. Một tên cầm cái dương vật mềm oặt, cười hô hố:
- Mẹ! không ngờ cái của nợ này cũng biết hái ra tiền. Phen này tao cho mày tuyệt đường con cái luôn!
Sự việc diễn ra quá nhanh. Trong bóng tối lờ mờ chỉ thấy Thật đang nằm giẫy giụa trong vòng vây bọn côn đồ. Khi gã đàn ông ra lịnh thiến, Hoạt bừng tỉnh, chẳng đắn đo suy nghĩ anh  dùng tay xô ngã Huệ rồi lao vào giữa đám đông. Ngay lập tức gậy gộc phủ xuống người Hoạt tới tấp. Thấy người yêu bị tấn công, Huệ quên hết sợ hãi, cầm ly nước chọi mạnh về phía bọn chúng. Một thằng bị trúng ngay trán, phun máu. Tức giận hắn gầm lên như Trương Phi rồi vác gậy rượt theo. Huệ vừa chạy theo hình chữ chi, vừa la bài hãi:
- Bớ người ta giết người! Bớ người ta giết người!
Nghe tiếng kêu, vài nhân viên khách sạn tức tốc chạy ra ứng cứu. Bọn côn đồ lập tức ngừng tay, ngó dáo dác và phóng xe chạy thục mạng. Để lại một xác người nằm bất động trên vũng máu. Cái dương vật tiện đứt gần nửa, máu tuôn ra xối xả.
CHƯƠNG 85
Mặc dù đã ba giờ sáng mà quán “ Hẹn Hò “  chẳng còn lấy một chỗ trống. Khách khứa ra vô nườm nượp. Người này vừa bước ra thì lập tức kẻ khác xông vô  thế chỗ, cứ như là sắp hàng mua theo tiêu chuẩn  tem phiếu hồi còn bao cấp! Nhân viên nam nữ phục vụ quán chạy “ xịt khói “ vẫn không sao thỏa mãn  kịp yêu cầu của khách: bàn này kêu thêm đá, bàn nọ kêu bia, bàn kia gọi thức nhắm, thuốc lá...tạo nên cảnh huyên náo, lộn xộn. Một cô gái ngồi bên cạnh cửa sổ đang cười nói vui vẻ, bỗng ôm bụng ói ra một bãi to tướng xuống gậm bàn. Bên cạnh hồ cá cảnh, một người đàn ông vừa ca giọng cổ vừa khóc rưng rức như cha chết! Mặc! Ai khóc cứ khóc, ai cười cứ cười, ai nhậu thì cứ nhậu, bình thản , tự nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhành ngồi đối diện với người đàn ông gần bốn chục tuổi. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng. Chiếc ca vát đen được nới lỏng cho dễ thở bị lệch sang một bên. Trên bàn chất đầy bia bọt và đồ nhắm. Dưới chưn là vô số vỏ lon bia các loại, cùng những
mẫu tàn thuốc lá, vỏ đậu phộng, bịch ny lon đựng khô bò..              
- Chúc em một đêm giáng sinh vui vẻ!
- Chúc giáng sinh vui vẻ!
- Nào, hãy cạn trăm phần trăm!
Người đàn ông từ từ nâng ly bia lên ngang mặt, vô ý làm bia sánh ra áo. Anh ta đặt ly xuống, lấy khăn tay lau, rồi  đưa tay vuốt ngược mái tóc bù xù về phía sau. Nhành kề ly bia lên môi, thấy khách có vẻ mệt, bèn đề nghị chấm dứt tại đây.
- Chấm dứt là thế nào? Bữa nay là ngày vui phải nhậu xỉn quắt cần câu mới thôi. Ái chà, không ngờ tửu lượng của cô em cũng đáng mặt lắm. Đúng là tiếng đồn  quả không ngoa!
Người đàn ông đó tên Linh, nhậu nhiều nên dân bợm đã đổi họ Trần sang họ Lưu, kêu là Lưu  Linh. Lưu Linh  là cán bộ trong lãnh vực  y tế,  thuộc bộ phận tiếp thị. Công việc này đòi hỏi phải có nhiều yếu tố quan trọng, ngoài chuyên môn ra điều kiện tiên quyết  là phải có tài ăn nói và nhậu nhẹt phải liệt vào hàng cao thủ. Về khoản ăn nói thì khỏi phải chê,  Linh hót hay đến nỗi cóc trong hang phải nhảy ra. Tuy nhiên, về khoản nhậu nhẹt thì Linh mới đáng gọi là “ Độc Cô Cầu Bại “. Thường thì, sau mỗi phiên giao dịch, ký hợp đồng  đều có tổ chức ăn nhậu gọi là tỏ chút lòng hiếu hỉ, mến khách. Đây là căn bệnh ung thư trong cơ thể Mẹ Âu Cơ đã đến thời kỳ di căn  không có thuốc trị! Lần nào trước khi nhập tiệc, Linh đều chấp trước đối thủ năm lon vậy mà bạn nhậu vẫn cứ  rớt  lộp độp như sung rụng! Nói, không ai tin, trước khi về công tác bộ phận tiếp thị Linh hoàn toàn không uống được rượu. Mà không uống được cái chất cay cay, đăng đắng này thì công việc cứ bị ách lại cứ như bị nạn kẹt xe ở ngã tư Hàng Xanh! Đối tác nhún vai, chê  Linh không phải là dân sành điệu nên lảng ra, không ký hợp đồng! Tất nhiên hợp đồng không ký được cũng đồng nghĩa với chứng bịnh “ viêm màng túi! ”. Dạo ấy Linh vừa mới lập gia đình. Tình yêu tiền hôn nhân giữa Linh với cô gái xinh xắn, mỹ miều tên Giang là một trong những mối tình “ dài nhiều tập “, có thể coi là đẹp nhứt thế gian. Trong đó,  có đủ  hỉ nộ, ái ố... Nghe đồn có một đạo diễn thường thường bậc trung đã nhanh tay chộp lấy cơ hội  dựng thành phim. Bộ phim có tên rất ấn tượng “ Anh không thể sống thiếu em  “ đã thu lãi ròng  bạc tỉ  và tiếng tăm ông ta bỗng nổi lên như cồn đến đỗi  các hãng phim, đài truyền hình thi nhau đặt hàng tới tấp. Giang tuy yêu chồng nhưng do sanh trưởng trong một gia đình giàu sang, có kẻ hầu người hạ, lại đươc mọi người trong nhà cưng như trứng mỏng nên  từ thuở lọt lòng đến lúc lấy chồng chưa từng  làm gì đọng đến cái móng tay. Mang tiếng là vợ mà cơm không biết nấu, quần áo không biết giặt, thậm chí quét cái nhà cũng lông mốt lông hai! …Tất cả chuyện giặt giũ, ăn uống và trăm thứ bà rằn khác đều ra tiệm hoặc mướn người làm  nên chi phí sinh hoạt đội lên đến chóng mặt mà tiền lương Linh nhận về  có nhiều nhõi gì cho cam. Trong lúc anh đang lo thắc thẻo thì ông trưởng phòng tấn công thêm một đòn phủ đầu:
- Tháng này mà cậu không kiếm được cái hợp đồng nào thì tôi sẽ chuyển cậu sang bộ phận bốc vác! – Đoạn ông ta nheo mắt nhìn Linh từ đầu đến chưn:- Tướng cậu ốm o  gầy mòn vầy không biết trụ được bao lâu đây! Muốn thành công trong sự nghiệp không những phải có năng lực chuyên môn mà còn phải biết nhậu nhẹt nữa, chân lý đó lẽ nào cậu không hiểu? – Ông trưởng phòng lên giọng dạy đời:- Con người khác biệt với mọi sinh vật khác là có thể uống lúc không khát và làm tình mọi lúc mọi nơi! Tớ “ tậu “ được ghế  trưởng phòng cũng nhờ vào những đặc ân của Thượng Đế ban cho  đó thôi!
Sợ bị mất việc, lo vợ cực khổ tấm thân ngà ngọc,  Linh bắt đầu tập làm quen với bia bọt. Ban đầu, Linh tập uống nước lạnh. Uống một hơi mấy lít nước đến khi cái bụng tròn căng như trái banh da. Óc ách. Tức thở. Sau khi đã quen rồi, Linh bắt đầu thay nước lạnh bằng bia, tất nhiên chỉ là mấy thứ bia hơi, bia “ lên cơn “ rẻ tiền mà thôi. Khi Linh trở thành cao thủ trong làng “ chai lọ “  và  là con cưng của Công ty thì cũng là lúc cô vợ xảnh xẹ chính thức  nói lời chia tay! Cô nàng hai mươi mốt cái xuân xanh. Hơ hớ. Thơm như trái chín cây. Lúc nào cũng rạo rực, thèm khát yêu đương, mơn trớn, trong khi  anh chồng một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày như một, cứ tối  đến là đi băng xiên băng nai về nhà và  lăn đùng ra chiếc giường nệm mút “ án binh bất động “ cho đến sáng! Chán đời, Linh càng  uống như hũ chìm,  uống khiếp đến nỗi  được “ dân ve chai “ mệnh danh là “ Độc Cô Cầu Bại “.
Vì muốn có thật nhiều tiền để giữ hạnh phúc gia đình,  Linh tìm đến bia bọt và cũng vì bia bọt mà Linh bị tan nát cả gia cang! Âu đó cũng là bi kịch kiếp nhân sinh!
Từ khi bị vợ “ đá đít “, “ Độc Cô Cầu Bại “ đâm ra thù ghét đàn bà. Trong suy nghĩ của  Linh, đàn bà là loại động vật cấp cao, có vú. Tham lam. Ích kỷ. Họ chỉ biết có mình chứ không đoái hoài  đến người khác.  Linh đã làm tất cả vì vợ, vì cái  tổ chim cúc cu, vậy mà cổ không hiểu cho, lại nói lời chia tay tỉnh như không! Mẹ kiếp! Đàn bà là cái thá gì mà làm cho ta đau khổ đến vậy? Không có giống cái yêu ma phản trắc đó, ta vẫn sống đàng hoàng, rất đàng hoàng nữa là đàng khác!
Trong Công ty có vài cô chưa chồng cũng để ý đến Linh, họ ra sức săn đón anh, thậm chí có cô còn tự nguyện “ sống thử “, nếu thấy được thì tính tới chuyện lâu dài! Chó chết! Thế nhân loạn mất rồi. Ăn thử, uống thử, hút thử, bây giờ đến sống thử! Linh thấy tởm lợm, nôn thốc, nôn tháo ra. Thôi, cho tôi xin, một thân, một mình không sướng hay sao, lại vớ cái ách giữa đàng mang vô cổ.
Nhưng có một điều khá kỳ quặc,  Linh chỉ căm ghét đàn bà những lúc đầu óc tỉnh táo, khi đã nốc bia rượu đầy bụng  thì anh ta bỗng “ nghĩ lại “  và vô cùng ân hận! Tất cả là lỗi do mình,  Linh tự giày vò bản thân:- Chính ta đã làm em thất vọng, cô đơn, buồn chán. Ta là một kẻ chẳng ra gì, có một người vợ xinh xắn, tuyệt vời dường ấy mà không biết giữ. Bây giờ có ăn năn, hối hận không còn kịp nữa. Hạnh phúc như chén nước đầy, đổ đi, không mong gì hốt lại. Linh ơi! Mày là thằng đàn ông tồi tệ! Một kẻ bạc nhược không đáng tồn tại trên thế gian này! Giang ơi! Hãy tha thứ cho anh! Không có em, anh sống như con sông dở ròng dở lớn!
Đã mấy lần trong cơn say chếnh choáng, Linh tìm đến người vợ cũ, quỳ sụp dưới chưn nàng van xin tái hợp.
- Giang ơi! Anh yêu em. Hãy về với anh. Anh đã biết lỗi của mình rồi! 
- Cái này rượu nói hay anh nói, tại sao những lúc tỉnh táo, anh không kiếm em?
- Anh nói thiệt mà, em hãy tin anh. Anh thề sẽ bỏ rượu, bỏ hết tất cả những gì anh đang có để đánh đổi tình yêu của em. Xin em đừng bỏ rơi anh! – Linh vữa nói vừa khóc như cha chết.
- Anh về đi, có gì, tỉnh rượu tới đây nói chuyện nghiêm chỉnh, đàng hoàng.
Thiệt tình cô vợ cũng còn thương chồng gắt cũ kiệu, cô chờ đợi ở Linh sự thay đổi nhưng tiếc thay điều đó lại không xảy ra. Mỗi khi tỉnh rượu,  Linh lại phản bội lại những gì đã từng thề thốt. Anh tự trách mình đã hành động một cách ngu xuẩn. Đàn bà là cái quái gì, khiến ta phải van xin, quỳ lụy đến vậy. Ngu! Mày ngu quá Linh ơi!  Giá như thế gian không có giống mặt xanh nanh vàng  đó cuộc sống sẽ đẹp hơn rất nhiều, rất nhiều.
Lần cuối cùng,  Linh mò tới nhà người vợ cũ cách đây đã nhiều năm. Cô vợ đã phát chán những lời thề “ cá trê chui ống “ nên đã ôm cầm sang thuyền khác. Hôm ấy lại đúng vào ngày nàng bước lên xe hoa lần thứ hai.  Linh say chúi đứng dựa lưng  trong góc tối nhìn  vợ cũ vui vầy với người đàn ông lạ mà không cầm được nước mắt, Linh đã khóc, khóc bù lu bù loa! Thế là, tôi đã vĩnh viễn mất em thiệt rồi!
Vì thất tình và công việc nên Linh càng chết đuối trong bia bọt. Một năm mười hai tháng, mỗi tháng ba mươi ngày, Linh đều say sưa. Nếu hôm nào bắt gặp anh ta tỉnh táo thì nhất định là ruột, gan, tim,  phổi  có vấn đề  phải đi bác sĩ!
Một hôm Lưu Linh nhậu với mấy nhân viên hải quan sân bay. Đang nhậu ngon trớn thốt nhiên  các đối thủ đồng loạt giơ tay đầu hàng:
-  Ông nhậu cứ như rồng uống nước, bố ai chịu nổi. Tụi tui  xin đầu hàng cả hai chưn lẫn hai tay! - Một người trong bọn cất giọng lè nhè và ói mửa ra mặt bàn. 
- Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu mà! Tôi còn ngồi đây thì các người không được phép đi về. Ai mà nói nữa sẽ bị phạt một lon! Nào, cạn ly! – Đoạn “ Độc Cô Cầu Bại “ day mặt vô phía trong kêu lớn:- Chủ quán cho thêm két nữa!
Bị gài vô thế bí, đám hải quan sân bay đành ngồi im chịu trận. Một người trong phe bỗng vỗ đùi cái đét, nói khấp khởi như vừa tìm được đấng cứu tinh:
- Tôi có quen một cô tửu lượng cũng không đến nỗi, nếu ông hạ được cổ, tui xin bái làm sư phụ!
- Đàn bà à? Các ông định chơi khăm tôi đó hả? Đường đường một đấng nam nhi mà phải hạ mình thi thố với bọn có vú sao?
- Ấy đừng coi thường phái yếu “ Độc Cô Cầu Bại “ ạ. Chưa biết chừng cô nàng “ bỏ túi “  cậu lúc nào không hay!
Nóng mặt Lưu Linh vỗ tay đập bàn rầm rầm:
- Nghe các người quảng cáo dữ quá, tôi cũng muốn chiêm ngưỡng dung nhan và tửu lượng cô ta như thế nào! – Đoạn Lưu Linh uống cạn lon bia:- “ Độc Cô Cầu Bại “ mà  thua cuộc  thề sẽ bỏ nhậu suốt đời!
Người đó  thò tay vô túi quần lôi ra cái các visit, đưa cho  Linh:
- Đừng hăng như vậy. Đụng thử  thì biết! Đây là địa chỉ của cổ. Lúc nào cần cứ bấm di động là xong! Nhưng tôi nói trước, anh phải cẩn thận kẻo “ ôm đầu máu “ đó nghe.
Kể từ hôm ấy Linh quen Nhành qua những chầu nhậu thâu đêm, suốt sáng.
- Uống đi Nhành. Cạn hết ly này, anh mời em đi hát karaoke có được không?
Thấy Nhành lưỡng lự,  Linh liền trấn an, hãy tin vào nhân cách của anh ta.
- Ừ, đi thì đi! – Nhành nghĩ thầm, bây giờ mà về nhà chỉ mắc công kêu cửa. Vả lại đêm giáng sinh vui quá!
Linh đưa Nhành tới quán karaoke đèn màu lấp lóe như ma trơi. Nhưng khi đã vô bên trong thì Linh không hát mà chỉ nhìn cô đăm đắm, cái nhìn như thôi miên của nhà phù thủy đại tài.
- Anh thật sự thán phục em đó nghe! Em thiệt là  xinh đẹp và đầy bản lãnh.
Nhành cười buồn:
- Bản lãnh gì, anh? Nhậu nhẹt mà cũng gọi là bản lãnh sao? Nghe tức cười quá!
- Đúng vậy. Men rượu dễ làm con người buông thả mất hết sĩ diện lẫn tư cách, còn em thì không, anh phục em ở điểm này.
Nhành ngồi xo ró, im lặng. Nhân viên phục vụ mang bia và thuốc lá.  Linh cầm micro hát ư ử. Giọng ca của anh như dính lại với nhau. Buồn thảm. Tự nhiên Nhành cũng thấy buồn buồn. Cô buồn cho số kiếp của mình, buồn cho thân phận lạc loài tha hương..
- Em hát đi! Bài này chắc hợp với giọng của em.
Không hiểu do vô tình, hay cố ý mà  Linh lại chọn cho cô bài “ Kiếp hoa lạc loài “, bài hát nói lên số phận của cô gái làm nghề mua vui cho thiên hạ, còn mình thì ôm chặt nỗi đau nhọc nhằn muôn thuở. Ca từ bi ai thống thiết làm mắt cứ cay xè.
- Thôi, không hát nữa, buồn quá!
- Vậy thì chúng ta hãy uống! Uống cho quên hết sự đời, quên luôn mình là ai!
Cạn mỗi người hai lon bia. Sực nhớ một việc, Linh liền nhỏm dậy, cho tay vô túi quần, lôi ra chiếc hộp vuông vức được bọc bằng lớp giấy kiếng bạc. Bên trên có ghim chiếc nơ màu đỏ thắm:
- Đây là quà của em.
Nhành nhìn  Linh vừa ngỡ ngàng, vừa cảm động. Cô lắc đầu từ chối, vì chẳng có lý do gì để cô nhận nó hết.
- Anh không khinh dễ là em hạnh phúc lắm rồi, làm sao em dám nhận những thứ anh ban tặng được chớ.  Hãy đem tặng người mà anh yêu mến.
- Người yêu ư? –  Linh bật cười phờ phạc :- Một kẻ nát rượu như anh, ai thấy cũng đều tránh xa, đến nỗi con vợ đầu ấp, tay gối cũng bỏ anh mà đi, chỉ có em là dám ngồi với anh, cùng uống rượu, cùng hàn huyên tâm sự mà thôi. Em nhận đi, của chẳng đáng là bao, cốt  ở tấm lòng.
- Nhậu mà cũng có thưởng, hả anh? Em mở ra coi thử nha.
- Ừa.
Thì ra đó là sợi dây chuyền bằng bằng vàng trắng. Nhành ướm vô cổ, xây qua, xây lại. Linh nói:
- Em có thích không?
- Thích! Nhưng cái này mắc tiền lắm, em không dám lấy đâu.
Linh tỏ vẻ đau khổ:
- Anh đã lăng xăng cả buổi chiều để có được món quà nhỏ nhoi này. Vậy mà em lại từ chối chút lòng thành của anh. Anh thiệt ngây thơ, cứ nghĩ em sẽ vui lòng đón nhận nó, thôi, nếu em không cầm thì anh liệng nó vào sọt rác cho rồi.
Bất đắc dĩ, Nhành phải nhận. Linh giúp cô đeo vào cổ, luôn miệng tấm tắc khen đẹp. Nhành cũng vui sướng không kém, lần đầu tiên trong đời có một người đàn ông tặng quà cho cô.
- Em có người yêu chưa?
Nhành thoáng buồn:
- Bợm nhậu như em, ai mà dám rớ, hả anh. Hỏi thiệt, anh có khinh em hôn?
- Tại sao lại khinh em? Ngược lại, anh còn thích em nữa là đàng khác. Nếu em không chê, chúng ta sẽ kết bạn với nhau nhe.
- Hổng dám đâu! Em đã có người bạn thân, tên là “ Cô Đơn “.
- Anh cũng vậy.
Nhành ngước mặt nhìn Linh. Anh trắng trẻo, đẹp trai. Mái tóc đen bóng lòa xòa trên vầng trán cao sáng sủa. Cô đặc biệt để ý đến cái cằm vuông vức của anh, mỗi khi anh cười, chiếc cằm bạnh ra trông rất nam tính.
Lần đầu tiên gặp  Linh ở quán “ Cánh Buồm “, cô rất đỗi ngạc nhiên khi biết mục đích của anh chỉ cốt tìm người vừa nhậu, vừa tâm sự đỡ buồn. Tâm sự thì thiếu gì cách, ai lại bỏ tiền ra thuê mướn, nghe thiệt tức cười.
- Mỗi giờ một trăm, từ giờ thứ tư  trở đi khuyến mãi còn năm chục. Anh chịu, thì em ngồi.
- Anh cóc cần em khuyến mãi, cái chính là tửu lượng của em có đủ sức ngồi với anh hay không, tiền bạc không thành vấn đề.
Hai người ngồi uống bia, nói chuyện tào lao vô thưởng vô phạt tới khi quán đóng cửa mới chịu rời quán.
Linh gật gù tỏ vẻ vừa ý lắm:
- Em uống được lắm. Anh rất hài lòng. Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau chớ.
Nhưng cho tới  gần nửa tháng sau, họ mới có dịp gặp lại nhau, bởi vì lịch hẹn của Nhành đã kín mít. Cô thích ngồi với Linh, anh tỏ vẻ nghiêm túc, cẩn thận trong từng lời ăn tiếng nói chứ không sàm sỡ, rờ rẫm  như những người khác. Hơn nữa, cô còn có dịp giãi bày tâm sự riêng của mình, nỗi lòng của Nhành như cục đờm nằm ngang cổ, phải khạc ra thì mới thở được.
- Chào em! Em lẫn như  chạch, cả tháng mới gặp!
Linh nói bằng giọng đượm mùi bia. Hai người lại có dịp cụng ly. Sau khi đã say ngà ngà, Linh bắt đầu kể lể chuyện riêng tư của mình bằng giọng rè rè, buồn thảm.
- Cuối cùng vợ anh cũng từ bỏ anh. Trần gian có thêm một kẻ thất tình!
Nhành nói:
- Anh đẹp trai, có học thức,  chỉ cần bớt nhậu là có nhiều cô chạy theo “ xin chết “, tội tình chi mà chán đời quá vậy.
Vũ Linh chống chế:
- Đâu có! Chỉ có đời chán  anh, chớ  anh đâu có chán đời.
Đúng là lý sự cùng. Không sầu đời mà suốt buổi toàn thốt ra những lời chán chường, tuyệt vọng. Thì ra trong muôn vàn nỗi khổ, thì nỗi khổ vì tình là trầm kha nhứt, khó trị nhứt.
Tàn tiệc nhậu, Linh lại hẹn gặp cô vào buổi tối mai. Cô nói nửa đùa nửa thiệt:
- Anh có đủ tiền để mướn em mỗi ngày hôn? Lương anh mỗi tháng bao nhiêu?
- Lương mỗi tháng vài triệu không đủ anh uống bia, nhưng tiền chạy vòng ngoài thì đếm không xuể,  nhiều lắm, nhiều đến nỗi anh không biết hiện có bao nhiêu tiền trong két sắt nữa. Em đừng lo bò trắng răng!
Sau này Nhành mới biết, do nhậu nhẹt thân tình với đám hải quan  Lưu Linh kiêm thêm nghề  làm cò nhận  nhập ủy thác các sản phẩm y dược từ nước ngoài cho các công ty trong nước, có khi nhiều lô dược phẩm của nhiều công ty khác nhau cùng về một lúc. Tất nhiên, trong trường hợp này, công ty nào giải phóng sớm lô hàng, kịp thời tung ra thị trường coi như ăn chắc. Và những kẻ chậm chân chỉ còn cách húp nước dão. Linh bắt tay với đám hải quan nhận chạy lo thủ tục. Hoa hồng tính theo phần trăm theo giá trị lô hàng. Có những phi vụ, anh kiếm được vài chục, thậm chí cả trăm triệu là chuyện thường. Có lần, anh tâm sự với Nhành muốn nghỉ việc, ra ngoài thành lập công ty riêng.
- Bây giờ em mới hiểu, nhậu nhẹt như anh lại đẻ ra tiền!
- Cũng như em vậy mà! Thôi đừng nhắc đến chuyện tiền bạc nữa. Ngày trước còn nghèo, anh  chạy chưn không bén đất  để kiếm nó, khi đã có nó trong tay thì chán. Bây giờ anh chỉ muốn được an phận với một người đàn bà và những đứa con.
Linh bấm chọn bài “ đám cưới đầu xuân “ trên giàn máy karaoke năm số. Từ cặp loa thùng hiệu “ Boss “ phát ra âm thanh vui nhộn giọng nam cao“ Ô, xuân sáng hôm nay trên quê hương tôi. Quê hương xinh tươi, quê hương tuyệt vời...Ồ, nhà ai có anh rể quý. Ồ, nhà ai có cô dâu hiền...”  Linh bỗng day mặt lại, nắm lấy tay Nhành bóp mạnh:
- Em hãy lấy anh nhá!
Một lời cầu hôn quá đỗi bất ngờ khiến Nhành cứ nghĩ là anh nói giỡn. Cô cười cười, đáp lại:
- Anh là bợm, em cũng là bợm, lấy nhau chúng ta sẽ đẻ ra một lũ bợm con bò lổm ngổm!
- Hãy nhìn thẳng vô mắt anh, có chút gì bỡn cợt trong đó không. Đây là một chuyện hoàn toàn đứng đắn. Anh yêu em, muốn được ở bên em!
Nhành đọc được trong ánh mắt thiết tha đăm đắm chẵng có gì dối trá hay đùa giỡn. Trời ơi! Cô giựt mình thốt lên, chẳng lẽ tình yêu  đến lẹ vậy sao, không, chắc là ảnh ghẹo mình thôi.
- Có lẽ anh đã say rồi, chúng ta không nên nhắc đến chuyện này nữa.
- Đúng là anh có say, nhưng đầu óc anh vẫn tỉnh táo. Em hãy nghe này, anh yêu em bằng tình yêu chân thành thiết tha và...
- Không! Làm sao em có thể tin anh được. Chúng ta chỉ gặp nhau không quá mươi lần. Anh hoàn toàn chưa biết gì về em, cả em cũng vậy. Tình yêu chỉ có thể đến với nhau khi tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn. Ta phải...
Linh cắt ngang câu nói của Nhành:
- Em có đọc truyện Romeo và Julete chưa? Họ chỉ gặp nhau có một lần trong đêm vũ hội hóa trang mà đã phải lòng nhau đến chết! Vậy thì tại sao chúng ta không đến tới với nhau? Hay là em chê anh là tên nát rượu? Một gã đàn ông vô tích sự?
Nhành đứng dậy, nói:
- Em thấy đầu óc choáng váng, chúng ta chia tay thôi. Có chuyện gì đợi khi tỉnh táo rồi hãy nói có được không,  anh?
- Không, anh muốn tất cả phải được giải quyết ngay trong đêm nay! Anh đã ba mươi chín tuổi, thời gian không cho phép anh chần chờ thêm nữa. Hãy chấp nhận tình yêu của anh. Anh xin em!
Nhành hất tay Linh ra, bước lẹ ra cửa:
- Anh say thiệt rồi!
Linh chạy theo nắm tay cô kéo mạnh vô lòng, hôn nhẹ lên mái tóc đen mượt:
- Anh biết rằng, em khó mà chấp nhận trước lời tỏ tình quá sấn sổ của anh, nhưng đây là những lời nói thiệt lòng xuất phát từ trái tim tha thiết. Em hãy suy nghĩ  kỹ càng trước khi đưa ra quyết định sau cuối. Từ giây phút này đây, anh luôn sống trong chờ đợi và hy vọng.
Nhành muốn đẩy Linh ra nhưng đôi cánh tay cứng như thép nguội đã ghì chặt lấy cô...

--------------------------------------------------------------------------------
[1] hát xiệc = làm xiếc

[1] Thần hồn nhát thần tính ( đúng ) –  nhiều người nói là “ thần hồn nát thần tính “ ( sai )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2007 16:08:01 bởi hoaidiephaphuong >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9