Tiểu thuyết " Như lục bình trôi " chương 86 -90
nguyen hoang 20.03.2007 13:22:07 (permalink)
CHƯƠNG 86

Gần sáng, trong lúc mọi người đang ngủ say thì có tiếng đập cửa gấp gáp, kèm theo là giọng nói thất thanh của Huệ:
- Mở cửa! Mở cửa lẹ lên! Làm cái gì ở trỏng mà lâu quá vậy?
Hiếu đưa tay dụi mắt. Gần ba giờ sáng Tưởng mới đưa cô về nhà, mới đặt lưng chưa được bao lâu thì đã bị Huệ dựng dậy, làm sao mà không bực mình cho được.
- Làm gì như cháy nhà vậy, con quỷ! Người gì mà lúc nào cũng ầm ầm ì ì như bom nổ!
- Còn hơn cháy nhà nữa là đàng khác! – Huệ thở hổn hển, mắt nhìn lên trên gác:- Con Trang có ở trển hôn?
- Không ở trển thì ở đâu? – Hiếu nằm xuống day mặt vô vách, trả lời bằng giọng buồn ngủ.
- Đừng ngủ nữa! Em có chuyện quan trọng muốn báo với chị.
- Chẳng có việc gì quan trọng trong lúc này bằng chuyện ngủ. Mày để tao yên có được không, cái con mồm mép kéo tận mang tai kia!
Huệ kéo Hiếu dậy, kề tai thì thầm một lúc. Gương mặt của Hiếu liên tục biến đổi theo tình tiết câu chuyện. Rốt cuộc, Hiếu thốt lên:
- Chuyện đó có thiệt hả? Trời đất! Không ngờ thằng Thật lại bệ rạc đến vậy. Bây giờ sao rồi?
- Anh Hoạt nhà em đang túc trực trong nhà thương. Anh Thật không chết nhưng  cũng “ sứt quai gãy gọng! “ Thấy máu me dầm dề, em sợ muốn xỉu.
Huệ lấy ca nước tu ừng ực, rồi đặt xuống chiếu:
- Bây giờ tính sao hả chị? Có nên nói thiệt cho con Trang biết hôn?
Hiếu chùng chình không dứt khoát:
- Nói cũng dở, mà không nói cũng dở, biết tính sao đây?
Huệ nói:
- Con Trang mang bụng chang bang sắp tới ngày đẻ, nếu để nó biết chuyện này ắt là không tốt. Nhưng nói đi phải nghĩ lại. Ở thành phố này, anh Thật chẳng hề quen ai ngoài con Trang với mấy chị em mình. Chẳng lẽ lại bỏ phế ảnh nằm một mình trong nhà thương không ai săn sóc? Ảnh bị thương tích nặng lắm phải điều trị cả thời gian dài chớ không phải một ngày một bữa. Vả lại hai người cũng đã từng yêu nhau chí tử. Bây giờ hết tình thì cũng còn cái nghĩa chớ không thể nào nhắm mắt làm ngơ. Mình không nói, rủi có chuyện gì, nó trách.
Hiếu gật đầu tán đồng:
- Mày nói cũng đúng ý tao, nhưng phải lựa lời nói kheo khéo, nó vốn yếu đuối về thể chất lẫn tinh thần, chỉ e  không chịu nổi cú sốc này.
Vừa lúc, Trang  từ trên gác bước xuống. Trên đầu còn lủng lẳng mấy cái cuộn tóc màu xanh  đọt chuối:
- Có chuyện gì mà réo um sùm vậy?
Huệ đưa mắt nhìn sang Hiếu. Hiếu khẽ chớp chớp mắt mấy cái. Huệ nói:
- Mày thu xếp thời gian vô thăm anh Thật đi,  ảnh đang nằm ở phòng cứu cấp.
- Trời! Trang thốt lên, gương mặt biến sắc:- Ảnh bị làm sao, có nặng lắm hôn?
- Cũng nặng. Một chiếc ô tô càn tới. Toàn thân ảnh bầm giập  như trái chuối!
Trang không khóc mà mặt bỗng đanh lại như cố dồn nén nỗi đau. Rồi cô lật đật trèo lên gác thu xếp đồ đạc. Gấp quá, cô trợt chân ở cầu thang suýt té. Hiếu lườm mắt nhìn Huệ trách:
- Mày làm cho nó sắp chết ngất rồi kia kìa. Cái gì mà ô tô với giập như trái chuối chớ. Chẳng lẽ, mày không tìm được từ nào nhẹ nhàng hơn sao?
Huệ cười biết lỗi. Từ trên gác Trang quảy cái túi du lịch bước xuống. Vừa bước ra cửa, cô bỗng sực nhớ trong túi không có đến một xu cạo gió.
- Chị Huệ có tiền cho mượn mấy trăm.
Huệ đưa tiền, rồi lấy xe chở Trang đi tới nhà thương. Vừa lái xe, Huệ vừa ngáp. Cả đêm thức trắng đầu óc cứ quay mòng mòng.
Đến nơi,  thấy Hoạt đang hút thuốc bên ngoài hành lang, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, căng thẳng. Trang để ý thấy Hoạt bị trầy xước nhiều chỗ. Hỏi han về Thật, Hoạt lắc đầu nói:
- Đợi bác sĩ ra mới biết đích xác, nói chung là hơi găng. Lúc đưa Thật lên xích lô, tôi thấy tay chưn của ảnh gãy nát, nhưng lo nhứt vẫn là cái đầu và nội tạng – Hoạt chép miệng, nói bằng giọng phẩn nộ:- Đụng đến mấy chỗ xung yếu đó thì mệt lắm. Bọn khốn đó ra tay thật độc ác!
- Cái gì? Anh nói bọn khốn nào? Chẳng phải ảnh bị xe ô tô đụng sao?
Trang hết đưa mắt nhìn Hoạt rồi day sang nhìn Huệ. Đôi mắt long lanh mấy giọt sương.
Huệ kín đáo đạp nhẹ lên chưn Hoạt. Hoạt hiểu ý bèn gật đầu lia lịa:
- Ý anh muốn nói là bọn lái ô tô, đụng người ta gần chết, rồi rồ ga chạy luôn chẳng thèm đếm xỉa gì tới nạn nhân. Bọn vô lương tâm này đáng được đem ra xử bắn!  Kia, bác sĩ đã ra rồi kìa, mình lợi đó coi sao.
Bác sĩ nhún vai, lắc đầu:
- Thật nghiêm trọng! Nạn nhân bị gãy nát tứ chi, chấn thương sọ não, và chảy máu ở cơ quan nội tạng. Đây là ca điều trị rất tốn kém và phức tạp. Chúng tôi sẽ hết sức cố gắng, nhưng không thể hứa trước điều gì. Mong cô hiểu cho.
- Trời! – Trang từ từ gục xuống.
Khoản mười lăm phút sau, Trang tỉnh lại trên chiếc giường trải ga trắng tinh. Tuy nhiên thần sắc vẫn chưa được tốt, gương mặt mất hết sinh khí như  được tạc bằng sáp. Cô thở một cách khó khăn, và đôi mắt luôn hoen ướt.
- Anh Thật ơi!
Trang kêu lên, thò chưn xuống đất định bước qua phòng cứu cấp. Nhưng Huệ đã kịp cản lại.
- Mày đi đâu? Ở bển người ta đang bận túi bụi, người không có phận sự không được sớ rớ. Nằm xuống!
- Tui muốn nhìn thấy anh Thật. Ảnh mà có làm sao, chắc tui chết mất.
- Mở miệng ra là nói đến chết! Bộ mày tưởng chết dễ lắm hả? Chưa tới số cho dù xe lửa cán qua vẫn cứ sống nhăn răng! Lúc này phải cần thật bình tĩnh, cứ  loạn lên chỉ làm mọi việc rối beng  thêm mà thôi.
Trang lại nằm xuống. Nước mắt chảy hoài không dứt. Huệ thở dài. Nước mắt ở đâu mà lắm vậy? Khóc hoài, khóc hủy, khóc  cả đời vẫn không bao giờ cạn. Tạo hóa thiệt bất công dè sẻn từng nụ cười, lại khoáng đạt  ban tặng cho con người bao la nước mắt. Phải chăng những đại dương được hình thành từ nước mắt nhân gian nên có vị mặn quá chừng?
Trang ngồi ở băng ghế ngoài phòng mổ, lắng tai nghe tiếng kim khí khua xủng xẻng. Mùi ê te nồng nặc làm đầu óc cô cháng váng. Chiếc kim đồng hồ treo trên tường nhích dần từng nhịp định mạng.
Bà Vân từ ngoài xăm xăm bước vô. Chùm chìa khóa trong túi áo phát ra tiếng lanh canh theo nhịp bước chân. Bà dừng lại giữa đám đông, mắt ngó loanh quanh. Khi phát hiện ra Trang đang ngồi thu lu trên băng ghế liền sán tới , nét mặt tỏ vẻ không vừa ý:
- Tôi đến nhà để đưa cô đi khám thai thì người ta biểu cô đang ở đây. Cô có biết đây là chỗ nào không mà vác cái bụng chình ình. Khỏe mạnh sờ sờ như tôi, hửi phải cái mùi chết chóc này đã phát ốm o rồi. Cô không lo cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ đến con tôi chớ.
Nghe mấy lời khó lọt cái lỗ tai, Huệ nổi nóng  lách chách một hơi:
- Nói như bà thì các bác sĩ, y tá ở đây chắc chết hết trơn rồi! Không có tình thương nào lớn hơn tình thương người mẹ, không có nỗi lo nào lớn hơn nỗi lo người mẹ. Còn bà là cái thá gì chớ.
Bà Vân tái mặt, đôi môi mím chặt lộ vẻ giận dữ. Dầu vậy, bà cũng đã kịp trấn tỉnh lại, hiểu rõ thân phận mình nên đành nín lặng. Con nhỏ này coi vậy mà ghê gớm, nó mà làm om sòm thì mệt lắm. Thôi thì tránh voi không xấu mặt nào!
Gương mặt lập tức chuyển từ trạng thái tối qua sáng:
- Ấy là tôi lo cho cô nên nói vậy thôi. Anh chàng người yêu của cô thế nào rồi?
Bà Vân cố tình kéo dài hai tiếng “ người yêu “ hàm ý mỉa mai .
Trang không màng đến lời nói cạnh khóe của bà Vân, lúc này đây cô đang lo lắng khoản tiền viện phí mà thôi.
Cô nói bằng giọng e dè, cầu khẩn:
- Bà làm ơn cho tui nhận hết  số tiền còn lại có được không. Bác sĩ nói chi phí điều trị rất tốn kém.
- Đâu có được! – Bà Vân giãy nảy lên như bị phỏng nước sôi :- Hợp đồng chưa kết thúc. Đưa trước cho cô rủi có chuyện gì, tôi biết tính sao. Thôi, cứ theo thỏa thuận mà làm, hai bên dễ xử hơn!
Trang kỳ sụp xuống, nước mắt như mưa:
- Tui cam kết với bà sẽ giữ đúng lời hứa. Tính mạng ảnh đang nằm trong tay bà, mong bà rủ lòng thương xót, cháu xin kết cỏ ngậm dành!
Trang nói năng lộn xộn, lúc thì xưng “ tui”, lúc xưng “ cháu “, giọng nói lúc đứt đoạn, lúc ào ào như súng liên thanh.
- Việc này còn phải đợi ý kiến của chồng tôi. Ảnh đang công tác ở Hà Nội tuần sau mới về. Cô chịu khó chờ.
Nói rồi bà Vân ngúng nguẩy bỏ đi. Trang hấp tấp đuổi theo. Sợ cô bị té, ảnh hưởng đến cái thai sắp đến ngày sanh nở, bà Vân phải đứng lại. Bực dọc:
- Cô định nằm vạ chắc! Đứa trẻ có mệnh hệ gì, cô đền không nổi đâu! – Đoạn bà Vân lườm Trang một cái bén như dao:-  Vô căn tin nói chuyện.

&
&&

Hoạt cùng Huệ bước sóng đôi ra khỏi bịnh viện. Sau một đêm thức trắng, lại uống liền mấy cốc cà phê đen nên người cứ rạc ra, Hoạt nghĩ thầm, giá mà được đặt lưng một lát thì hay. Huệ nhìn người yêu tỏ vẻ lo ngại, cô khuyên Hoạt vắng mặt ở Công ty một ngày, nghỉ ngơi cho lại sức. Hoạt lắc đầu, công việc ngập đầu, không thể vắng.
- Chúng mình đi ăn phở đi.
- Ừ. – Huệ lập tức đồng ý.
Hoạt hứa, tết này sẽ thu xếp thời gian về quê thăm bà nội của Huệ. Huệ vui lắm, vui đến nghẹn cổ họng không sao nuốt được. Nội cứ luôn giục Huệ sớm lấy chồng, để bà kịp mặt nhìn thấy cháu cố trước khi nhắm mắt xuôi tay. Nội không chết sớm vậy đâu, Nội phải sống đến trăm tuổi! Sống bằng ông Trình Giảo Kim đời Đường! Nội phải sống để giữ  con của con chớ! Thằng cha mày! Mày chỉ mong tao sống để làm mọi cho vợ chồng bây. Huệ vùng vằng:-  Nội không thích,  thì con mướn người khác giữ, có sao đâu. Nội nói:-  Được rồi, chuyện đó để  Nội  lo! Người gì mà đọng một tí đã ngoe nguẩy như cua gãy càng!
Nội nói, con gái tới tuổi phải đi lấy chồng, nếu cứ cù cưa, dây nhợ coi chừng ế. Nhưng không phải vì sợ ế mà nhắm mắt, nhắm mũi quơ đại. Gặp phải thằng chồng cọc cằn vũ phu  chẳng thà ở vá cho sướng cái thân.
- Nội yên trí đi. Con sẽ đưa ra mắt  nội một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú. Dĩ nhiên, anh ta còn có lòng quả cảm và trái tim nhân hậu!
Nội thở dài, thấy lo cho đứa cháu gái duy nhứt. Nó quá đỗi vô tư, chưa hiểu hết sự đời. Cầu trời cho nó gặp may mắn!
Huệ gắp miếng thịt bò chấm vô chén tương ớt rồi nhìn Hoạt, nói:
- Chừng nào gặp Nội, anh nhớ đừng bao giờ nhắc đến những chuyện buồn nghe. Đời Nội cơ cực, buồn thảm đã nhiều, chúng ta phải làm cho Nội vui mới phải!
- Ờ, biết rồi. Em ăn đi, tô phở nguội  lạnh  rồi kìa!
Nhưng Huệ vẫn chưa chịu ăn, cứ ngồi chống đũa, miệng tía lia:
- Anh Hoạt à, anh đã từng ăn canh bông điên điển nấu với tép chưa?
Đã là dân Miền Tây thì ai mà chưa từng nếm qua món đó. Gặp năm bị lụt lội Hoạt phải chèo xuồng hái bông điên điển về ăn trừ cơm cả tháng liền, ăn riết phát ngán tới lòi bản họng!
Hoạt đáp:
- Cao lương mỹ vị thì chưa được rớ tới, chớ mấy thứ đó thì hà rằm!
Huệ tiu nghỉu. Phải chi Hoạt nói là chưa thì cô còn cái mà nói!

CHƯƠNG 87

Hai người ngồi bên cửa sổ. Buổi sáng ở nơi đây yên tĩnh lạ thường. Sự yên tĩnh một cách đáng sợ, đượm màu chết chóc. Bà Vân đưa tay đập mạnh lên bàn. Ánh mắt rừng rực như lò lửa tưởng chừng thiêu cháy người ngồi đối diện:
- Cô là người không biết giữ chữ tín, uổng công tôi luôn tin tưởng ở cô, cô còn gì để nói nữa!
Biết nói gì đây, khi mà sự việc ràng ràng trước mặt. Trang sai rồi, sai từ lúc đầu. Thật tình, Trang đã cố kiềm chế, dồn nén lòng mình nhưng lý trí cô là một nhà huấn luyện thú thiệt tồi  không sao khuất phục được con hổ bản năng,  nó xổng chuồng tự tung tự tác! Để rồi hôm nay tâm hồn cô bị lưu đày ra trước vành móng ngựa.
- Khi nào cần thì cô tìm đến tôi. Xong chuyện thì phủi tay như chẳng có chuyện gì xảy ra, cô là đồ bạc bẽo như gà ăn rồi quẹt mỏ!
- Xin lỗi bà, tui hứa sẽ..
- Thôi, đừng hứa hẹn, thề thốt nữa, tôi chán nghe lắm rồi. Tôi muốn cô thể hiện thiện chí của mình bằng hành động. Mạng sống của người tình cũ  là do cô quyết định.
Bà Vân còn định nói gì thêm nữa thì bất ngờ viên cảnh sát điều tra xuất hiện. Rất tự nhiên, anh ta ngồi xuống chiếc ghế trống, lôi từ trong chiếc cặp da xấp hồ sơ dày cộm. Đôi mắt liên tục đảo ngang, liếc dọc.
- Cô là Trang, người nhà của Lê Văn Thật?
Bà Vân nói cay nói đắng:
- Không phải người nhà mà là người yêu!
- Người yêu! – Viên sĩ quan điều tra nói rập khuôn :- Một kẻ xấu xa, ti tiện như hắn mà cũng có người để lòng yêu thương sao?
Đoạn anh ta lấy cây viết lướt qua biên bản hỏi cung:
- Chúng tôi đã tóm được kẻ chủ mưu gây án. Hắn ta phun ra, Thật hành nghề mãi dâm nam nên mới xảy ra cớ sự.  Cô có biết chuyện này không?
- Anh nói sao ạ? -  Trang nói lắp bắp:- Mãi dâm nam là gì ạ?
- Cô giả bộ ngây thơ hay cố tình không biết? – Viên cảnh sát tỏ vẻ khó chịu:- Mãi dâm nam là đĩ đực, là thằng điếm thúi  chuyên  sống bằng vạt áo đàn bà. Chính anh ta đã làm bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát! Tội ác dĩ  nhiên sẽ bị trừng phạt. Tôi không tán thành việc dùng bạo lực thanh toán lẫn nhau. Dù sao, đây cũng  là bài học thích đáng dành cho những kẻ có lối sống buông thả, trụy lạc! Tôi vừa có mặt ở phòng cứu cấp. Người ta đã nối lại cái “ cần câu cơm “ cho người tình của cô, không hiểu sao lần này anh ta có chịu từ bỏ cái nghề dâm ô đó hay lại tiếp tục ngựa quen đường cũ. – Đoạn anh ta cười nhạo báng:- Chắc là không rồi, “ cái đó “ chỉ dùng để đi tè thôi, chớ xơ múi gì được nữa!
Anh ta nhìn xoáy vào gương mặt xanh xao như tàu lá héo của Trang, hút thuốc, rồi tiếp tục câu chuyện bằng giọng khá khôi hài:
- Tôi ăn lương đại úy, mỗi tháng lãnh chỉ vài trăm. Trong khi anh ta chỉ cần mười, mười lăm phút đã ẵm được tiền triệu, gọn ơ!
Trang bước ra căn tin như người mất hồn. Từ phía ngoài cổng, chiếc xe cứu thương vừa hụ còi, vừa lao vùn vụt  như cơn gió lốc. Mấy nhân viên y tế mang băng ca chạy ra hối hả. Một đứa bé gái chừng mười ba, mười bốn tuổi cuộn mình trong tấm mền  đẫm máu, mắt nhắm nghiền lại, hơi thở yếu ớt. Bác sĩ đặt ống nghe lên ngực cô bé đáng thương, rồi lắc đầu thất vọng. Nhìn cử chỉ của ông ta, có lẽ , cô bé sẽ khó mà qua khỏi lưỡi hái Tử Thần. Trang thở dài:
- Thêm một sinh linh bé bỏng sắp lìa bỏ cuộc đời ô trọc để về nơi đất Chúa vĩnh hằng.

&
&&

- Còn do dự gì nữa, em thấy “ mối đó “ coi được đó, chị chịu đại cho rồi! – Huệ đưa tay vòng ra sau ót, tháo sợi dây buộc tóc. Mái tóc được xổ tung, thoang thoảng mùi dầu gội bạc hà. Mới gội đầu hôm qua mà bữa nay đã thấy ngứa.
Hiếu cũng đồng tình với ý kiến của Huệ. Nhành ngồi duỗi thẻ cạnh đó hai tay khoanh trước ngực, mắt lim dim, trong đầu vẫn còn lưỡng lự chưa dứt khoát:
- Của người ta vụt đi, mình lại rước vô còn ra thể thống gì nữa. Ổng nhậu đến vợ bỏ thì biết.
- Nói người ta sao không nhìn lại mình? Ngày nào cũng say lặc lìa!
Nhành đuối lý nín thinh. Hiếu mân mê sợi dây chuyền của Nhành vừa được tặng, gật đầu khen đẹp rồi nói:
- Già như chị em mình, có người để mắt tới là may phước lắm rồi, kén cá chọn canh hoài có ngày chết già!
Huệ nửa nói nửa cười:
- Chuyện tình của chị Nhành đượm mùi bia bọt, mới nghe đã thấy say! Mai mốt về ở chung, anh một ly, em cũng một ly, sướng quá còn gì!
Nhành thoáng phật ý. Chuyện nghiêm túc bỗng hóa trò đùa! Huệ có tật giỡn nhây, nói hoài vẫn không sửa. Giọng Huệ lanh lãnh:
- Hình dạng của ổng ra sao, chị tả thử coi.
- Trắng trẻo, đẹp trai, đã từng tốt nghiệp đại học Y – Dược.
- Vậy thì tuyệt quá còn gì. Chị Nhành lớ ngớ lại mèo mù vớ cá rán!
Nhành thụi vô bụng Huệ một cái:
- Tao mà là mèo mù hả?  Con quỷ!
Đang cười khằng khặc Huệ bỗng dừng lại như chiếc xe bị thắng gấp:
- Nói chơi thôi. Đây là dịp may hiếm có đừng bỏ qua uổng lắm. Khi có tình yêu tự nhiên con người ta sẽ thay đổi. Chị thấy chị Hiếu rồi đó. Lúc trước,  chỉ lúc nào cũng  cau có, quạu quọ như mụ dì ghẻ khó tánh, vậy mà từ khi ăn phải bùa yêu lập tức thay đổi hẳn. Trẻ trung. Phơi phới. Yêu đời!
Hiếu ngó quanh quất, rồi thốt lên:
- Ủa, con Ngân đâu? Sao mấy bữa nay tao không thấy mặt nó vậy cà?
- Người ta còn đang bận yêu, chị không biết sao? Anh chàng giám đốc trẻ tuổi ngày nào cũng tới rước đi mất. Xem ra chàng và nàng mết nhau lắm rồi.
Hiếu  nói:
- Được như vậy cũng mừng cho nó. Chà, không chừng sang năm phải ăn liền mấy cái đám cưới đây; đám cưới con Ngân, con Huệ, và có thể là của con Nhành nữa. Vậy mà tao cứ đinh ninh cả nhà này sẽ trở thành những  “ bà già vú khí đá “ . Nghĩ lại thấy tội cho con Trang.
Nhắc đến Trang, mọi người nhìn nhau thở dài. Số con nhỏ chẳng ra gì, nó bị tước đoạt tất cả các quyền làm người; quyền yêu, quyền làm mẹ, quyền sống, và cả quyền được chết! Trời ơi, thế gian còn có cảnh tượng nào ngang trái hơn thế nữa không!
Nhành lên gác viết thơ. Ngồi cả buổi không bói ra một chữ. Lúc này trong tâm tưởng cô chỉ có hình bóng của Linh. Bia bọt chất đầy bàn. Nụ cười méo xệch. Lời tỏ tình sặc sụa men bia. Rồi cô thiếp đi lúc nào không hay...

CHƯƠNG 88

Phòng trưng bày tranh cũng là nơi ẩn náu bốn sinh linh bé nhỏ. Tranh treo tòn ten  xung quanh nhà, trên tường, dưới đất la liệt. Hớn đang cặm cụi bên giá vẽ. Chiếc cọ sơn múa thoăn thoắt trên tay. Vừa vẽ, anh vừa nói chuyện với người bên cạnh. Tuấn hỏi Hớn dạo này có bán được bức tranh nào không, Hớn lắc đầu cười buồn.
Ngân nói:
- Anh đừng nản. Vanhxăng Van Gốc khi sinh thời  mang cả chục bức tranh để có  một ấm cà phê mà chẳng ai thèm đổi. Em thấy tranh của anh tuy chưa sắc xảo nhưng rất có hồn...
- Em nói! – Hớn bật cười sang sảng :- Van Gốc là vĩ nhân, là thiên tài xuất chúng đem so với một kẻ mạt hạng như anh thì quả là khập khiễng. Động viên anh kiểu này, khác nào tán vô mặt anh!
Cả ba cùng cười. Chị Nhã đang lúi húi làm bếp, nói vọng lên. Giọng chị cao vun vút:
- Ảnh đúng là thiên tài đang núp dưới lá ủ, còn phải chờ thời!
Vì chờ thời nên Hớn đành phải xoay sang làm nghề chép tranh vừa kiếm thêm thu nhập, vừa có dịp rèn luyện tay nghề. Mỗi bức tranh chép  độ một tuần với giá dao động từ vài trăm ngàn đến một triệu, tùy theo kích thước và độ khó bức tranh. Có bà Việt kiều Mỹ, cứ vài tháng đến đặt hàng một lần. Cũng có khi Hớn gặp phải cảnh thất nghiệp, những lúc ấy, anh xây qua vẽ áo dài, rèm cửa, thậm chí vẽ cả guốc, bất kỳ việc gì miễn có tiền là anh không từ nan. Có vợ con rồi nên anh không có quyền lựa chọn.
- Hai đứa bây ở lại ăn cơm với anh chị luôn thể. Lâu ngày mới gặp nhau phải nói chuyện một bữa đã đời. Nhã à, chai rượu Tây em cất đâu rồi?
Chị Nhã tót vô buồng lấy ra chai rượu còn nguyên trong hộp. Chị thanh minh phải cất xa tầm mắt của chồng vì sợ anh thấy sẽ thèm chảy nước miếng! Chị kể, có lần Hớn nốc cả chai Napoleon, rồi thốc tháo giường chiếu. Hôi rình.
- Có chuyện đó kể hoài! Đó là lúc anh tìm cảm hứng sáng tác!
Chén bát được dọn ra. Hớn điều khiển xe lăn sát  bàn. Cái bàn được thiết kế phù hợp với vị trí  hơi thấp so với người bình thường. Ngân xuống bếp phụ chị Nhã bưng các thứ lên. Chị Nhã ngó chừng nồi canh chua, vừa chuyện trò  với Ngân:
- Em quen Tuấn bao lâu rồi?
- Dạ, cũng mới thôi. Em là thư ký riêng của ảnh.
- Vậy sao! Tuấn là người có bản lãnh và biết nghĩ về người khác. Anh chị đây được Tuấn giúp đỡ rất nhiều. Không phải vì Tuấn là ân nhân, là chỗ bạn bè thân thiết mà chị nói tốt cho cậu ta. Thật lòng mà nói, người như Tuấn không dễ gì tìm được. Nếu hai đứa đã gì gì...anh chị cũng mừng. Ba mươi  rồi chớ đâu còn trẻ trung gì nữa, vậy mà, hễ đề cập đến chuyện vợ con là cậu ta nhăn nhó như khỉ ăn ớt! Dạo này, chị thấy Tuấn khang khác, khi người ta yêu hạnh phúc cứ bừng trên gương mặt làm sao mà giấu được!
- Chị ơi, chúng em chỉ quan hệ công việc thôi chớ chưa có gì . Ảnh mà nghe được, em không biết xử sự làm sao!
Chị Nhã múc canh vô tô rồi đặt xuống mâm. Sau đó dùng đũa gấp cái bao tử heo đang sôi sùng sục trong chiếc nồi bằng inox:
- Em lấy giùm chị cái thớt. Ông xã chị khoái món bao tử  luộc chấm mắm tôm lắm. Nhưng luộc đừng để lâu quá, dai, ăn không ngon.
Chị Nhã xắc thành từng miếng nhỏ cỡ lóng tay. Chị chứng tỏ là một đầu bếp chuyên nghiệp, mắt nhìn Ngân mà tay cầm dao vẫn múa thoăn thoát:
- Em biết Tuấn thích ăn món gì không? – Rồi không đợi Ngân trả lời, chị nói luôn:- Rau lang luộc chấm nước cá kho, canh chua rau muống bỏ ớt thiệt cay, giám đốc mà chỉ thích ăn toàn là những món nhà nghèo. Em có kén ăn không?
- Không, em ăn gì cũng được, dễ nuôi lắm,  chị!
Chị Nhã gật gù:
- Như  vậy thì tốt! Nhiều khi ta cứ cho đó là chuyện cỏn con nên chẳng bận tâm, nhưng khi về ở với nhau mới sanh ra lắm chuyện lôi thôi. Đến đỗi có cặp vợ chồng lôi nhau ra tòa ly dị chỉ vì ông chồng thích ăn trứng chiên, còn bà vợ thì chỉ ưng mỗi  món trứng luộc!
- Chuyện đó có thiệt hả chị?
- Thiệt chớ. Vì thế vợ chồng phải biết cách dung hòa với nhau thì mới có thể tìm thấy hạnh phúc đích thực. Thật ra anh chị cũng có nhiều điểm khác biệt về sở thích, tính cách...Anh Hớn thích  mắm tôm, còn chị thì hửi mùi thôi đã cháng váng mặt mày. Vậy mà bây giờ chị lại ghiền còn hơn ảnh nữa!
Ý tứ trong lời nói của chị Nhã, cứ như  cô  và Tuấn sắp sửa nên vợ nên chồng!
Chị Nhã lại hỏi:
- Em có biết tật xấu của Tuấn không?
- Không! – Ngân đáp liền.  Dầu vậy, cô cũng suy nghĩ một lúc rồi nói không được tự tin:- Hình như là ..ảnh hơi bảo thủ thì phải.
- Đúng phóc! – Chị Nhã vắt chanh vô chén mắm tôm, cho thêm muỗng cà phê đường, bột ngọt rồi khuấy đều đến khi sủi bọt:- Đó là căn bịnh chung của những người trẻ tuổi sớm thành đạt. Bịnh này không phải không có thuốc trị, nhưng cần phải khéo léo, tế nhị và mất khá nhiều thời gian. Người đàn bà khôn là người phải biết  dại  đúng lúc! Hễ không vừa ý điều gì cứ gân cổ ra mà cãi thì thế nào cũng xảy ra chiến tranh!
- Ủa, mấy bà định ngủ dưới bếp hay sao vậy cà? Anh em tôi đói meo cả ruột đây. – Giọng Hớn rè rè, khôi hài.
- Có ngay! – Chị Nhã giục Ngân bưng phụ các thứ lên bàn.
Hớn rót rượu ra bốn cái ly nhỏ. Ngân định từ chối. Hớn lừ mắt nạt lớn:
- Hôm nay là ngày vui, mỗi người phải làm một hớp cho cuộc đời lâng lâng! Từ chối sẽ bị phạt gấp đôi!
Ngân bới cơm cho chị Nhã, cho mình. Còn hai người đàn ông phải lai rai trước đã, cơm nước tính sau.
Anh Hớn uống liền ba ly rượu, lấy đũa gấp trái cà pháo, chấm mắm tôm  cho vô miệng nhai ràu rạu, rồi rung đùi tỏ vẻ khoái chí:
- Uống đi thằng em! Chúng ta phải cạn ly này để cám ơn cuộc đời đã quá ưu ái cho hai thằng trôi sông lạc chợ. Hồi đó, tao cứ nghĩ  mình sẽ không sống đến mười tám tuổi, cái tuổi được quyền đi bầu. Vậy mà chúng ta vẫn sống phây phây, sống đàng hoàng như bao người khác, nếu không có phép lạ thì là cái gì?
- Ừ, nếu không có phép lạ, hai anh em đã chết rục xương ở đầu đường xó chợ mất rồi. – Tuấn nói.
Hớn bỗng “ à “ lên một tiếng, rồi nói:
- Tuấn, mày còn nhớ thằng Tâm ghẻ đại ca trong bọn đánh giày hôn? Cách đây ít lâu, nó có ghé thăm tao. Bây giờ nó làm đội trưởng đội bốc xếp ở chợ Cầu Muối, cũng vợ con đàng hoàng như ai. Vợ nó làm công nhân Xí nghiệp dược phẩm. Coi bộ cũng khấm khá. Tao bảo đảm với mày, nếu gặp mặt chắc chắn mày sẽ không nhận ra nó đâu. Đen cháy. Hiền như cục bột! Vậy mà tao cứ đinh ninh nó sẽ trở thành tướng cướp.
Hồi đó Tâm ghẻ thường kéo cả bọn đánh giày đến trấn lột tiền bán bong bóng của Tuấn. Tuấn khóc, năn nỉ nó chừa lại tiền để làm vốn,  nó không nghe còn đá cho mấy đá xịt máu mũi. Thấy cảnh trái tai gai mắt chịu không nổi, anh Hớn bèn lết ra. Hai tay cầm hai cục đá bự chần vần:
- Buông thằng nhỏ ra! Không thôi, tao chọi bể đầu!
- Ha.. ha.. thằng xi cà que này bày đặt làm nghĩa hiệp! Tụi bây xông vô đánh chết mẹ nó cho tao! – Tâm ghẻ ra lịnh.
Hớn chọi,  nhưng không trúng ai. Bọn trẻ đánh giày bèn xông vô “ dần “ cho một trận thừa sống, thiếu chết. Bọn chúng rút đi, cũng là lúc hai anh em nằm một đống trên vỉa hè như hai cái xác.
- Tui bị tụi nó đánh quen rồi, anh xông vô làm gì cho no đòn?
Hớn đưa tay quệt máu trên cặp môi giập nát, nói bằng giọng hết hơi:
- Thấy mày bị tụi nó đá như trái banh, tao cầm lòng không đặng. Ui, đau quá!
Cả ngày  không có hột cơm trong bụng, Hớn đói nhừ, không nhấc tay lên nổi. Tuấn bèn lẻn vô nhà dân ăn trộm, không trộm tiền, trộm bạc, mà rinh nguyên một nồi thịt kho! Không  cần đũa chén, cứ thế mà bốc! Ăn gần hết nồi thịt mới phát hiện ra là thịt chỉ mới ướp chớ chưa có kho! Hèn gì mấy miếng da cứ dai nhách! Chừng mười lăm phút sau bụng cứ reo lên ùng ục, và bị Tào Tháo đuổi một phen trối chết.
Tuấn, tay chưn lành lặn nên không đến nỗi nào. Còn Hớn thì chịu chết. Cả tuần sau, quần áo vẫn còn bốc mùi!
Có lần, hai anh em vô quán hủ tiếu húp nước lèo. Gặp phải thằng cha khách chơi dã man, trút cả hũ ớt . Húp tới đâu, nước mắt chảy tới đó, vậy mà vẫn cứ khen ngon! Trước khi rời khỏi quán còn cắm vắt vẻo cọng tăm xỉa răng, làm như mới vừa đi ăn tiệc ở nhà hàng!
Hai anh em vừa nâng ly, vừa nhắc lại một thời cơ cực bằng chất giọng sôi nổi, vô tư, thỉnh thoảng lại chêm vài câu pha trò vui như tết. Ngân thấy đau nhói ở tim, cay cay ở sống mũi.
- Hết canh rồi, để em đi múc.
Ngân bước nhanh xuống bếp, tựa lưng vô tường thẫn thờ như người mộng du.
Tan tiệc, hai người đàn ông ngồi uống nước trà đặc sệt. Ngân dành phần rửa chén, nhưng chị Nhã không chịu. Rốt cuộc hai chị em cùng rửa.
Ngân nói bằng giọng xúc động:
- Em cứ tưởng mình khổ lắm rồi, không ngờ mấy ảnh còn khổ hơn gấp ngàn lần. Mấy ảnh kể về nỗi đau của mình mà tỉnh như không.
- Con người rất dễ thích nghi với cuộc sống, sung sướng cũng quen mà khổ cực cũng chẳng ảnh hưởng gì. Đó là ảnh chỉ kể sơ  sơ thôi. Em mà nghe từ đầu chí cuối, thế nào cũng khóc lụt lội cho mà coi.
Xong xuôi, hai người cùng ngồi vô bàn uống trà. Anh Hớn nheo mắt nhìn Ngân, gật đầu tỏ vẻ vừa ý lắm:
- Bây giờ  anh mới biết, tại sao thằng Tuấn cứ dùng dằng không chịu lấy vợ. Thì ra nó đang chờ đợi một người, và người đó chính là em! – Đoạn, anh Hớn dòm Ngân, ánh mắt  vừa khôi hài vừa ấm áp rồi  nhoẻn miệng cười hết cỡ :- Hai đứa bây trông xứng đôi vừa lứa lắm!
Ngân thấy nóng bừng ở vành tai. Day mặt sang chỗ khác trốn chạy cái nhìn của Hớn , lúc sau cô từ từ xây lại,  kín đáo liếc mắt về phía Tuấn. Tuấn cũng đang dòm cô. Cái miệng nửa mím nửa cười.  Mắc cỡ quá, Ngân liền cúi mặt xuống gầm bàn . Đôi giày da đen bóng của Tuấn gõ nhịp đều đều lên nền gạch. Tại sao Tuấn không tỏ thái độ gì cả, mà cứ rung đùi  như vậy nhỉ. Đúng là...
- Ngân năm nay bao nhiêu tuổi?
- Dạ, hai mươi bốn.
- Tuổi đẹp đây! Chừng nào hai đứa cho anh chị uống rượu mừng?
Hớn đưa mắt ngầm hỏi Tuấn. Tuấn im lặng,  liếc về phía Ngân một cách đầy ngụ ý.
Ngân ngây người như khúc gỗ. Toàn thân nhuộm màu đỏ ửng. Chị Nhã thấy vậy bèn ra tay “ cứu bồ “ bằng cách kể vài mẩu chuyện tiếu lâm vô thưởng vô phạt.
Chuyện trò vui vẻ,  gần mười giờ đêm mới rời khỏi nhà. Hai người đi bên nhau im lặng, đeo đuổi theo những ý nghĩ riêng của mình. Tuấn chở Ngân về nhà.
- Em thấy ảnh chỉ như thế nào?
- Vui, chân tình, cởi mở, nhưng...
- Ảnh hơi quá chén, nói giỡn thôi mà, Ngân đừng bận tâm làm gì.
Tuấn giảm ga, trả số, chờ chiếc xe tải chở bia lướt qua mới bắt đầu tăng ga vọt lên phía trước. Tuấn định nói điều gì đó, nhưng khó nói nên cứ nuốt nước bọt liên tục. Khi qua dãy phố cà phê, anh đề nghị: - Hãy còn sớm, mình vô quán uống cốc cà phê nhá.
Ngân cũng muốn lắm, nhưng cô lại nói ngược suy nghĩ của mình:
- Em mắc kẹt nhiều chuyện lắm.
- Vậy để khi khác.
Vòng vòng một lúc, xe dừng lại trước ngõ hẻm. Ngân bước xuống xe không quên nói vài câu cám ơn, chúc ngủ ngon cho có lệ. Khi cô vừa đi được vài bước thì Tuấn nói với theo:
- Ngân ơi, nếu chuyện đó là thật, thì em nghĩ như thế nào?
Ngân hơi khựng lại, xoay nửa vòng cổ rồi bước đi như chạy. Tuấn nhìn theo bóng Ngân, nói làu bàu trong cổ họng:
- Ngân ơi, anh yêu em!                                                          

CHƯƠNG 89

Ngay trưa hôm ấy Thật được chuyển  khẩn cấp về  Chợ Rẫy, bịnh viện chuyên khoa về chấn thương sọ não. Anh vẫn mê man bất động như hồi mới nhập viện. Sau khi chuẩn đoán,chụp X quang bác sĩ  nói phải mổ gấp kẻo không còn kịp chạy đua với tử thần!. Suốt thời gian đó, Trang luôn túc trực bên Thật. Cô cố giữ tinh thần thiệt tỉnh táo để giải quyết sự việc, nhưng coi bộ không phải dễ. Ngồi bên ngoài phòng mổ mà nước mắt ngắn, dài. Nghe bác sĩ  biểu ca mổ khá phức tạp nhưng có thể hy vọng, cô chưa kịp mừng, thì ông ta lại thòng thêm một câu:
- Thành công nhưng chưa chắc đã trở lại trạng thái bình thường, có khi trở nên nghễnh ngãng hoặc  bị tâm thần cũng chưa biết chừng!
Trời ơi, nếu bị điên điên, dại dại thì sống chẳng khác gì  đã chết!
Số tiền hai mươi lăm triệu bà Vân đưa cho Trang đã chi hết hai phần ba. Rồi sẽ còn phải chi thêm vô số những khoản khác nữa, biết lấy đâu ra?  Bà Vân là người tốt , tuy ngoài mặt đôi lúc tỏ vẻ lạnh lùng, vô cảm, nếu là người khác sẽ không dễ dàng đưa tiền cho cô khi mà hợp đồng chưa hoàn tất. Trang cảm thấy ân hận vì đã làm những việc không đúng đối với bà.
Ca mổ kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ. Trong khoản thời gian đó, tim cô như ngừng đập, máu thôi chảy về tim. Ngồi một chỗ không yên, thỉnh thoảng cô len lén đẩy nhẹ cánh cửa, ghé mắt nhìn vô bên trong. Ngay lập tức một  cô y tá có cặp chưn mày xăm trông rất dữ tướng, đóng sập cửa lại:
- Chị có để yên cho chúng tôi làm việc không. Trong khi mổ mà để tinh thần bị chi phối thì hậu quả sẽ như thế nào chắc chị thừa hiểu. Nếu  muốn chồng mình an toàn trở về với vợ con thì tốt nhứt  hãy thực hiện đúng những yêu cầu của chúng tôi, chị hiểu chưa?
Cả ngày không có hột cơm vô bụng, Trang cảm thấy đói, cô tạt vô căn tin  kêu dĩa cơm sườn nhưng nuốt không trôi, đành uống chai côca để quên cảm giác cồn cào trong ruột. Thật đã nhiều lần dặn cô không được uống thứ ngọt trước mỗi bữa ăn vì chất đường dễ gây cảm giác no hơi. Vậy mà cô vẫn cứ quên, đi làm về mệt là pha ngay cốc trà đá đường, tu ừng ực và sau đó là bỏ bữa. Nếu không vì đứa con trong bụng, cô chẳng còn lòng dạ nào nghĩ  đến chuyện ăn uống. Bà Vân sợ ảnh hưởng không tốt đến cái thai, không đồng ý cho cô chăm sóc Thật. Trang hứa, sẽ thực hiện khi nào Thật thoát khỏi cơn nguy kịch.
Nhờ Trời ca mổ đã thành công. Chập tối, người ta đưa Thật về buồng riêng. Đầu quấn băng trắng toát. Mắt nhắm nghiền như đang ngủ mê. Cô ngồi xuống bên anh, độc thoại với chính mình. Cô không dám rời anh nửa bước, cặp mắt dính chặt vào gương mặt xanh xao. Cứ thế cô ngồi cả đêm. Buồn ngủ nhưng không dám chợp mắt, cô sợ lúc  ngủ anh sẽ lẳng lặng ra đi. Nhưng gần sáng, Trang không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, cô gục đầu vô thành giường và thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ, cô thấy Thật chạy đến bên cô với cành hồng trên tay:
- Trang ơi, tụi mình cưới nhau đi! Đám cưới,  anh tính sẽ rước dâu bằng xuồng ba lá gắn máy đuôi tôm…” 
Sáng hôm sau, bà Vân đi cùng một người nữa đến bệnh viện, đó là chị Lài. Bà Vân nói, kể từ hôm nay chị Lài sẽ thay cô chăm sóc Thật. Mỗi tuần cô có thể đến thăm anh một lần vào chiều Chủ Nhật. Trang nhìn người đàn bà mà trong lòng vô cùng ái ngại. Chị ta trông thô kệch, vụng về như vầy thì làm sao có thể chăm sóc người bịnh  một cách chu đáo, cẩn thận cho được, chị ta chỉ có thể làm tốt công việc liệm xác  chết thôi! Tuy bực mình nhưng Trang không tỏ thái độ phản ứng, mà răm rắp làm theo mệnh lệnh của bà Vân.
Bà Vân còn cẩn thận, gọi điện kêu taxi đến đưa cô về. Trang muốn ngồi bên Thật thêm một lúc nữa, lúc nữa thôi, nhưng bà Vân đã nắm tay cô ấn vô  xe.
- Ngôi nhà cô ở vừa ẩm thấp chật chội, vừa đầy nhóc người, hay là cô về ở với chúng tôi sẽ tốt hơn. Sắp đến ngày sinh nở mà thần sắc của cô trông ủ dột như vầy, tôi đâm lo!
Trang từ chối, bà Vân thất vọng ra mặt:
- Cô đúng là cứng đầu cứng cổ! Con trai của tôi mà cũng như cô, chắc tôi chết vì mệt hơi đây!
Xe chạy được một đoạn, Trang thấy không yên tâm bèn  kêu anh tài xế quay ngược trở lại. Đến nơi cũng vừa lúc bà Vân vừa đề  xe vọt đi. Cô rón rén bước vô. Thật nằm một mình, ruồi  nhặng bu kín mặt. Người đàn bà “ liệm xác “  chẳng thấy đâu. Tìm hoài tìm hủy mới thấy chị ta đang ngồi đọc báo trên băng ghế đá, điềm nhiên như chẳng có việc gì xảy ra. Trang giận run. Và lần đầu tiên trong đời, cô đã làm một việc ngoài sức tưởng tượng, chạy xộc đến, giựt lấy tờ báo trên tay chị Lài, xé ra thành từng mảnh vụn. Nếu như  không kịp trấn tỉnh lại có lẽ Trang đã cho chị ta mấy cái tán nên thân.
Hai người đang đôi co thì thấy bác sĩ, y tá bỗng chạy rầm rập về phía cuối dãy hành lang, nơi Thật đang nằm điều trị, Trang hết hồn chạy theo, vấp phải bậc tam cấp chới với. May thay có một cánh tay kịp thời túm chặt lấy cô, tránh một cú té trông thấy. Cô ngẩng mắt lên định cám ơn thì người đó nói:
- Tôi biết thế nào cô cũng quay trở lại mà!
Người đàn bà đó chính là bà Vân!


CHƯƠNG 90

Lần này họ hẹn nhau ở một nhà hàng sân vườn  ở tuốt luốt ngoại ô thành phố.  Phong cảnh ở đây thật nên thơ, tình tứ có vẻ thích hợp để nghỉ ngơi, giải trí hơn là chỗ nhậu nhẹt chè chén. Linh khoe đã cất công “ sưu tầm “ dữ  lắm mới tìm được một chỗ vừa ý như vầy:
- Em biết không, anh phải tốn chầu nhậu, thằng bạn mới chịu tiết lộ chỗ này. Tuyệt thật! Nhành có thích hôn?
Linh cất giọng nhựa nhựa, cái giọng đã ních ít nhứt dăm chai bia. Nhành cứ thắc mắc lần nào gặp cô  Linh đều trong trạng thái say la đà. Cô cảm thấy buồn  buồn pha lẫn chút  tự ái.
- Em hãy thông cảm cho anh, công việc mà. Tuy nhiên anh vẫn luôn nhớ tới em và nóng lòng chờ đợi câu trả lời từ phía em, lâu lâu rồi em nhỉ.
Hôm nay là ngày Chủ Nhật thì có công việc gì chớ,  chẳng lẽ Công ty làm việc cả ngày nghỉ, rõ là nói dối không đúng sách! Nhậu nhẹt là quyền của anh cần gì phải đôi chối lung tung.
- Trên đời có lắm chuyện tréo ngoe! Việc chánh thành phụ, phụ thành chánh. Đối với anh nhậu nhẹt là bổn phận, là nghĩa vụ, là công cụ để hái ra tiền, là..
Bia bọt, đồ biển bày ra chật bàn. Lại cụng ly chan chát. Nhành vừa uống bia, vừa âm thầm quan sát, ngầm đánh giá bản chất con người thật của Lưu Linh. Bia rượu hại người, điều đó chẳng có gì phải bàn cãi. Nhưng cũng chính nó giúp ta nhận xét một con người một cách chính xác nhứt. Tự nhiên Nhành bỗng liên tưởng đến nhân vật Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký, con khỉ đột giả làm tiên đến dự hội bàn đào, khi đã nốc vô số rượu thì lòi chưn tướng khỉ! Cô cũng đang chờ  Linh lộ ra chưn tướng thiệt của mình, anh ta là tiên hay là khỉ đây.
- Dzô đi em! Uống trước nói sau.
Linh ực một hơi hết nửa ly bia rồi đặt xuống chỗ cũ:
- Sắp tết rồi, em sẽ đem đến cho anh niềm vui chớ?
- Em chỉ có toàn là nỗi buồn thì lấy đâu ra niềm vui để ban phát cho người khác, hả anh Linh?
Đúng là  Linh hoàn toàn không như những người đàn ông khác, anh say rượu chớ không say lời, say cử chỉ, càng uống nhiều, anh nói chuyện càng tếu táo rất có duyên , khiến người khó tánh đến mấy cũng phải phì cười.
Nhành đã từng gặp nhiều người khi tỉnh táo thì hiền như bụt, vậy mà chỉ cần vài hớp bia là bỗng hóa thành quỷ!  Linh không phải là loại người đáng sợ đó. Tuy nhiên, cô vẫn canh cánh bên lòng, tự hỏi, tình yêu qua ly bia, chén rượu liệu có bốc dần theo hơi men?
Linh hứa hôm nào sẽ đưa Nhành đến giới thiệu với anh em trong Công ty, đưa cô đến thăm “ căn lều của bác Tom “, để biết  anh sống như thế nào. Anh còn hứa sẽ đưa cô về quê thăm ông bà già, các em. Nhành cười thầm, giọng điệu của anh ta cứ như hai người đã gì gì với nhau từ muôn kiếp trước!
Uống say là đà Lưu Linh bắt đầu  ư ử mấy câu thơ do chính anh sáng tác. Bài thất ngôn tứ tuyệt theo lối cổ và đượm màu bi ai ” Đêm nằm nghe trống trải cô liêu/ Chẳng biết nhớ ai nhớ thật nhiều/ Ừ, biết có ai mà nhớ nhỉ?/ Trăng buồn bên cửa, gió liu xiu..Nhành hơi bất ngờ, dân y khoa mà cũng thơ phú văn chương coi bộ cũng ra trò! Rồi Lưu Linh đề nghị tới phiên cô. Nhành đọc bài thơ không nhớ rõ viết từ hồi nào, có vài đoạn không thuộc ” …Khai quật thành lũy đổ nát của Tâm hồn/ Tìm kiếm mẫu xương tình yêu hóa thạch/ Nỗi cô đơn oặn mình trong hổ phách/ Bỗng hóa thành  hạt ngọc cháy lung linh!..Linh gật đầu khen:
- Nếu em dùng từ “ sáng “ thì chẳng có gì mới, bởi vì phát sáng là thuộc về bản chất, còn “ cháy “ lại thuộc về bản năng!
Sau đó, hai người lại tiếp tục uống và nói chuyện thơ ca đến gần hai giờ sáng rất ý hợp tâm đầu. Lưu Linh đột nhiên ngừng nói, mắt nhìn cô say đắm. Nếu tỉnh táo nhứt định Nhành sẽ trốn cái nhìn mơn trớn, vuốt ve đó nhưng men rượu đã làm khơi dậy men tình. Nhành cảm thấy rạo rực, thèm khát được yêu. Vì thế, khi  Linh đặt lên môi nụ hôn cháy bỏng, rừng rực hơi men, cô hoàn toàn không chút kháng cự̣, nói đúng hơn không đủ sức kháng cự. Cơ thể trinh nguyên  của người đàn bà gần ba mươi  tuổi  như cánh rừng khô hạn bất chợt  gặp ngọn lửa cháy bùng lên, cháy rần rật, cháy điên cuồng, tàn bạo mà cho dù có dùng đến thứ nước cam lồ của Quan Thế Âm Bồ Tát đã từng dập tắt hỏa diệm sơn cũng trở nên vô dụng. Phút chốc  đám cháy đã nhanh chóng lan ra khắp cả khu rừng. Toàn thân cô bỗng hóa thành ngọn đuốc. Nóng quá! Linh đưa tay lòn qua áo ngực. Nhành thốt lên hấp hổi :
- Đừng anh! – Giọng cô hụt hơi.
- Anh yêu em! – Linh cúi xuống đưa hàm răng ngậm vào đầu vú đỏ hồng săn chắc.
Nhành muốn đẩy ra, nhưng cánh tay đã trở nên rã rời, bất lực...
- Đừng anh! – Nhành thốt lên trong mê sảng, thậm chí cô còn không nhận ra tiếng nói của mình. Cả vũ trụ trước mắt bỗng quay mòng mòng như cái chong chóng rồi cô lịm đi trong mê ly da thịt.
Đêm ấy, cô là đàn bà chính xác theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.       
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2007 16:09:07 bởi hoaidiephaphuong >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9