Không có gì
Sen trắng Từng bước hạ về theo mưa nắng
Ký ức chiều xưa chưa nhạt nhòa
Anh ước được làm hoa sen trắng
Hương về chốn ấy xa thật xa Vẫn biết chỉ là một giấc mơ
Chỉ là hư ảo, chỉ vu vơ
Tim còn nhắc mãi niềm nhung nhớ
Hoa quỳnh một thưở gợi hồn thơ Sen trắng chiều nay lại nở rồi
Hương tỏa bâng khuâng một khoảng trời
Em có nghe hương chiều nhung nhớ
Dẫu chỉ là thoáng mộng mơ thôi
Vẫn biết chỉ là một giấc mơ
Chỉ là hư ảo, chỉ vu vơ
Tim còn nhắc mãi niềm nhung nhớ
Hoa quỳnh một thưở gợi hồn thơ
Dẫu chỉ là trong giấc mơ thôi,
Người đi? Thì cũng đã đi rồi !
Dạ Quỳnh thuở ấy mang màu nhớ,
Một chút niềm riêng gửi lại Người !
Trích đoạn: hoang_sa
Hương Quỳnh
Vườn hoang đêm ấy nở đóa quỳnh
Trắng ngời trong ảo mộng lung linh
Gió đưa hương chạm hồn xào xạc
Gọi suối thơ khoan nhặt tơ tình
Hương quỳnh quyện cả một trời đông
Xuân sang hương nhớ vẫn còn nồng
Ta say những chiều vàng nghiêng ngả
Khi tỉnh lại ... chập chùng hư không
Dạ Quỳnh Có một mảnh vườn nơi quê Ngọai, Dòng nước lững lờ trôi dưới trăng, Có một đoá quỳnh thầm lặng nở, Mùi hương không động đến thi nhân. Cô bé ngày xưa khờ dại quá, Một mình thức đợi đón quỳnh hoa. ............ DQ không thể hòan thành được bài thơ, đành để dở dang... Mong người giúp cho.
Trích đoạn: Dạ Quỳnh
Dạ Quỳnh
Có một mảnh vườn nơi quê Ngọai,
Dòng nước lững lờ trôi dưới trăng,
Có một đoá quỳnh thầm lặng nở,
Mùi hương không động đến thi nhân.
Cô bé ngày xưa khờ dại quá,
Một mình thức đợi đón quỳnh hoa.
............
DQ không thể hòan thành được bài thơ, đành để dở dang... Mong người giúp cho.
Dạ Quỳnh Có một mảnh vườn nơi quê Ngọai,
Dòng nước lững lờ trôi dưới trăng,
Có một đoá quỳnh thầm lặng nở,
Mùi hương không động đến thi nhân.
Cô bé ngày xưa khờ dại quá,
Một mình thức đợi đón quỳnh hoa.
Hương yêu thoang thoảng đêm thanh vắng
Vô tình trăng nước dệt tình ca Sông vẫn nghìn năm lờ lững trôi
Luyến lưu, trăng - nước vẫn không rời
Đêm dêm sông nhớ hương quỳnh ấy
Âm thầm thơ cất tiếng chơi vơi
vô tình lạc tới nơi đây
giật mình mới thấy nơi này lạ ghê
văn thơ một đống ê chề
dậy kêu không có lạ ghê hả trời
vô tình sống ở trên đời
nói lời phải giữ lấy lời chứ pa...
Lục bát tình yêu
Nhắn người về lại...
Có ai về lại ngày xưa,
Nhặt dùm tôi chút nắng trưa muộn màng.
Nhặt dùm sợi khói bay ngang,
Trái tim đi lạc vào ngăn tim Người...
Chữ yêu đành trả cho đời,
Cho tôi xin lại cả lời thề xưa,
Có ai về phố ban trưa,
Mang tôi về với thuở chưa có gì...
Dạ Quỳnh
Có gì ... Chiều chiều con phố trôi đi
Bước chân như đã có gì nặng thêm
Có gì khắc khoải trong tim
Có gì lay động êm đềm ngày xưa
Trời thì vẫn nắng vẫn mưa
Làm sao về được thuở chưa có gì?
Anh vờ như đã quên đi
Quên hoài không được, thôi thì ... nhớ thôi
Trích đoạn: hoang_sa
Lục bát tình yêu
Nhắn người về lại...
Có ai về lại ngày xưa,
Nhặt dùm tôi chút nắng trưa muộn màng.
Nhặt dùm sợi khói bay ngang,
Trái tim đi lạc vào ngăn tim Người...
Chữ yêu đành trả cho đời,
Cho tôi xin lại cả lời thề xưa,
Có ai về phố ban trưa,
Mang tôi về với thuở chưa có gì...
Dạ Quỳnh
Có gì ...
Chiều chiều con phố trôi đi
Bước chân như đã có gì nặng thêm
Có gì khắc khoải trong tim
Có gì lay động êm đềm ngày xưa
Trời thì vẫn nắng vẫn mưa
Làm sao về được thuở chưa có gì?
Anh vờ như đã quên đi
Quên hoài không được, thôi thì ... nhớ thôi
Biết có gì không? Trưa nay về phố buồn sao ! Trái tim vẫn lạc phương nào mất tăm. Lời chia tay vẫn lặng thầm, Cháy trong đáy mắt nghìn năm nỗi buồn. Em từ... cái thuở còn không, Bây giờ thoắt đã rêu phong lối mòn... Hỏi người, biết có gì không? "Sao nghe như đã, đã từng vấn vương?"(trích HS) Dạ Quỳnh Cám ơn Hòang Sa, đêm qua Qùynh có nghĩ đến việc gởi bài "Nhắn người vế lại" vào cõi "Không có gì" nhưng sợ phiền gia chủ.
Trích đoạn: Dạ Quỳnh
Biết có gì không?
Trưa nay về phố buồn sao !
Trái tim vẫn lạc phương nào mất tăm.
Lời chia tay vẫn lặng thầm,
Cháy trong đáy mắt nghìn năm nỗi buồn.
Em từ... cái thuở còn không,
Bây giờ thoắt đã rêu phong lối mòn...
Hỏi người, biết có gì không?
"Sao nghe như đã, đã từng vấn vương?"(trích HS)
Dạ Quỳnh
Có chăng? Biết rằng thơ chỉ là thơ
Biết rằng mơ vẫn là mơ muôn đời
Mong manh mấy sợi tơ trời
Muộn màng không kết được lời trăm năm
Có chăng những lúc trăng rằm
Dòng sông lấp lánh hát thầm tình ca
Có chăng những lúc mưa sa
Con thuyền trôi giữa nhạt nhòa buồn tênh
Đất trời có lúc chênh vênh
Trái tim có lúc lênh đênh giữa dòng
Sông dài dẫu có mênh mông
Thuyền còn tìm lại bến hồng ngày xưa
Gửi buồn cho nắng ban trưa
Gửi thương gửi nhớ cho mưa chiều chiều
Có chăng một nẻo tình yêu?
Trích đoạn: hoang_sa
Có chăng?
Biết rằng thơ chỉ là thơ
Biết rằng mơ vẫn là mơ muôn đời
Mong manh mấy sợi tơ trời
Muộn màng không kết được lời trăm năm
Có chăng những lúc trăng rằm
Dòng sông lấp lánh hát thầm tình ca
Có chăng những lúc mưa sa
Con thuyền trôi giữa nhạt nhòa buồn tênh
Đất trời có lúc chênh vênh
Trái tim có lúc lênh đênh giữa dòng
Sông dài dẫu có mênh mông
Thuyền còn tìm lại bến hồng ngày xưa
Gửi buồn cho nắng ban trưa
Gửi thương gửi nhớ cho mưa chiều chiều
Có chăng một nẻo tình yêu?
Dù không hay có... Có chăng một nẻo tình yêu?
Em về mây phủ quạnh hiu phố phường Rối lòng một chút tơ vương Dù không hay có, vô thường thế thôi... "Mong manh mấy sợi tơ trời
Muộn màng không kết được lời trăm năm" Thôi thì thôi nhé, tri âm ! Dù không hay có, trần gian vẫn buồn...
Em và thơ Em một chiều xưa nhẹ gót hài
Mở lối vườn thơ trái tim ai
Lỡ đón em vào trong cõi nhớ
Chẳng biết bao giờ mới phôi phai
Anh vẫn mơ màng trong nắng mai
Nỗi nhớ từng chiều gió lắt lay
Em còn thắm mãi trong màu nắng
Thơ còn ẩn hiện mấy trời mây
Em cứ là tiên chốn bồng lai
Cứ là cơn mộng ảo thật dài
Kẻ ở trần gian hay thơ thẩn
Thả hồn theo gió lộng mây bay
Em hãy là thơ đến thật đầy
Là vần gieo xuống suối hồn ai
Cho tiếng thơ vang trong hư ảo
Tiếng mơ, tiếng mộng, tiếng u hoài
Hoàng Sa R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.08.2007 21:08:20 bởi Viet duong nhan >
Lại vu vơ Rồi một mai tôi về chốn ấy
Một màu đen không sáng không chiều
Mây còn bay mà tôi chẳng thấy
Chẳng còn chờ gió thổi hiu hiu Cát bụi chờ tôi cũng đã lâu
Bao nhiêu lần nữa lá phai màu?
Tôi còn gieo được bao vần điệu?
Mai này thơ ấy sẽ về đâu? Thôi thì cứ nuốt từng đêm sâu
Gặm từng chiều nắng buồn thơ thẩn
Cứ thở ra muôn ngàn ngớ ngẩn
Vài cọng vu vơ, mấy giọt sầu
Vài cọng vu vơ, mấy giọt sầu
Chỉ là vu vơ Vài cọng vu vơ, mấy giọt sầu
Dạ Quỳnh đêm lạnh xót tình Ngâu
Bây giờ em đã mù xa lắm
Không biết ai còn nhớ đến nhau
Không biết là mây hay tóc em
Chiều xưa qua phố vắng. Vô tình
Vu vơ rồi bám vào vai áo
Rồi cũng hoang vu, một bóng hình
Trích đoạn: Dạ Quỳnh
Chỉ là vu vơ
Vài cọng vu vơ, mấy giọt sầu
Dạ Quỳnh đêm lạnh xót tình Ngâu
Bây giờ em đã mù xa lắm
Không biết ai còn nhớ đến nhau
Không biết là mây hay tóc em
Chiều xưa qua phố vắng. Vô tình
Vu vơ rồi bám vào vai áo
Rồi cũng hoang vu, một bóng hình
Cứ là vu vơ Không biết là mây hay là thơ
Không có gì hay có vu vơ
Lỡ vương vào tóc, lay tà áo
Vô tình gửi gắm những ngẩn ngơ
Buồn vui một cõi trời hư ảo
Dã Quỳnh nở giữa một chiêm bao
Đã lỡ nhớ rồi, thôi cứ nhớ
Để đêm về thêm chút lao xao
Hạt mưa trên lá Từng hạt buồn nho nhỏ
Từ đâu về long lanh
Giọt mưa trên lá cỏ
Buồn vẫn buồn xanh xanh
Tặng cho người tự xưng là Tiểu Yêu Quái
Trái tim yêu quái? Trái tim của loài yêu quái
Vu vơ như loài hoa dại
Nhớ thương từ đâu đến vậy?
Vấn vương vài hạt sương mai
Có phải là tim yêu quái
Mà sao thơ lại dễ thương
Mà sao phảng phất trầm hương
Mà sao mời gọi thiên đường mộng mơ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: