Những đoạn văn đi hoang.
whyube 28.03.2007 05:08:47 (permalink)
Tôi bước xuống xe. Cả một bầu không khí nóng oi nồng và bụi ào tới tôi. Chiếc xe khách lật khật hồng hộc như một con lợn nuôi rông chạy tiếp trên đoạn đường rộng lổn nhổn đá và thênh thang tha hồ bụi. Chiếc xe lắc lên lắc xuống giữa lưng chừng bụi xa dần nhìn như một con thuyền nhỏ đang đánh vật với sóng nước, sóng tung bọt trắng xóa phủ mờ con thuyền.
Rẽ vào con đường nhỏ nối từ đường cái, tôi chợt nhận ra mình nhỏ bé đang đứng trước một cách đồng rộng bát ngát, gió lồng lộng chạy siết lào xào trên những ngọn mía rập rờn luống cuống và vuốt ve một vài bụi kè đơn độc bơ vơ nghiêng mình trong nắng chiều đang nhạt dần. Giữa một con đường gập ghềnh lóc xóc đá, mù bụi và một cánh đồng xanh mướt mát, tôi có cảm tưởng mình là sinh linh nhỏ bé duy nhất thoi thóp đứng giữa ranh giới mỏng manh của bình lặng và ồn ã, của cội nguồn trong lành và đường mưu sinh bon chen những lo toan. Tôi hấp tấp bước trên con đường ngút ngàn gió và ưỡn cả vầng ngực ra đón một thứ hương thơm nồng nàn đang vồ vập tôi. Thứ hương thơm ấy mới quá, lạ quá mà sao bỗng dưng tôi lại thấy quen thuộc vô cùng. Mùi hương bay là là kéo theo vị mặn nồng của biển, qua một trảng cát, ùa tới những ruộng mía lịm ngọt mật và thỉnh thoảng là mùi thơm của đất, của khoai, của làng mạc thôn xóm, của ký ức tuổi thơ … Lạ như cả đời người chưa gặp và quen như ngấm vào từng thớ thịt mình từ kiếp trước.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9