Trích đoạn: tiểu thư hờn dỗi
Đêm thu lạnh lẽo quá người ơi,
Cái lạnh sương rơi đã thấm rồi
Đôi tay ấp ủ vào trong gối
Cõi lòng buốt giá mãi không thôi
Nhớ bóng người xưa cứ bồi hồi
Để dòng nước mắt cứ tuôn rơi
Để trái tim ai buồn héo hắt
Để hồn mong nhớ mãi khôn nguôi
Tiểu thư hờn dỗi
THU LẠNH
Thân tặng Tiểu thư hờn dỗi
Đêm thu lạnh lẽo quá người ơi
Giá buốt tim côi dạ rối bời
Sương đêm vây phủ trời thương nhớ
Luyến tiếc chi nhiều để lệ rơi
Đêm thu lạnh lẽo quá người ơi
Từ khi người cất bước xa rời
Hồn tôi như ngóng chờ năm tháng
Gió lạnh thổi vào mãi không vơi
Mắt trông theo ảo ảnh xa vời
Mơ về mộng đẹp buổi sớm mơi
Nhưng người biền biệt mờ nhân ảnh
Để lại nơi này bóng chơi vơi
Người đi người có thấy thảnh thơi
Nơi đây tâm trí vẫn rối bời
Vẫn còn tơ tưởng ngày sum họp
Đợi đến ngàn đời lệ mãi rơi
Nhớ ai nhớ đến mãi nghìn đời
Trong tim hình bóng chẳng thấy vơi
Hồn ai có thấu nơi quan ngoại
Có ngóng trông về đó một nơi
Đắng cay đến nói chẳng nên lời
Chỉ vầng trăng khóc chỉ lệ rơi
Chỉ có chua xót mời ai oán
Cất chén tình sầu giữa biển khơi
Ai đi héo hắt cả một nơi
Đợi ai tôi đợi cả một đời
Có ai thấu được nơi nào đó
Giữ mãi bóng người giữ chẳng lơi
Thu phong cuốn hết lá vàng rơi
Tím cả hoàng hôn một góc trời
Mây trôi lờ lững chiều hoang vắng
Nghẹn cả tim côi viết mấy lời