NHỚ XUÂN QUỲNH . Thơ Bùi Thuỵ Đào Nguyên
NHỚ XUÂN QUỲNH Nếu một ngày Quỳnh thức dậy Thấy mình là giọt nước trong Trên dòng sóng nổi Nếu một ngày Quỳnh thức dậy Thấy mình là hạt muối Nằm phơi bờ bãi lặng mênh mông Có nghe một người Biết yêu dòng sông Thắm mối tình biển mặn… Có nghe một người Buông tóc rối Thả hồn mình ra khơi Chờ mong ai đó rất xa cười… Điều gì Day dứt trong tôi? Như trái khô một lần rơi Vào nước mắt … Như bờ môi xưa Run rẩy bao bí mật dấu môi đời… Như một người Đem hoa tươi gửi người trăn trở… “Nếu ngày mai Em không làm thơ nữa…” * Thủy tinh nào chợt vỡ trong tôi Sông . Như đêm nào Lại mang sợi tóc lẻ loi, Tìm trái khô Biết nhỏ Nước -mắt -người !… Bùi Thụy Đào Nguyên *Thơ Xuân Quỳnh
Bông Súng Trắng
Trước mặt chú, một vùng bông súng trắng
Dưới ánh trăng, say sưa với cháu con
Kể chuyện xưa, chuyện lịch sử, nước non
Thúc giục trẻ quên mình vì lý tưởng
Chú đơn sợ thật thà vì chí hướng
Lòng mênh mông như biển cả bao la
Lòng vị tha nở đẹp tựa muôn hoa
Chú đã sống hết lòng vì dân tộc
Cánh tay cụt không làm chú hằn học
Vẫn tười cười như ôm cả trần gian
Cuộc đời này, người thiện chí rất cần
Chẳng dị nghị những lỗi lầm quá khứ
Chuyện cũ qua, hãy để vào hộc tủ
Lịch sử sau sẽ đoán xét công minh
Hãy dấn thân thời đại mới hòa bình
Xây dựng lại, dân nghèo đang đói chữ...
Năm, mười năm, hai mươi năm lịch sử
Cháu quay về, phần mộ chú bên kia
Đât trời sông biển cách chẳng chia lìa
Lý tưởng chú ghi vào lòng muôn kẻ
Bông súng trắng linh hồn muôn lý lẽ
Chú nằm yên giấc ngủ trắng ngàn hoa
Như ngày xưa giọng chú nói hiền hòa
Khuyên con cháu lao mình vào dạy học
Nguyên Đỗ Cảm tác từ bài viết Bông Súng Trắng của
Bùi Thụy Đào Nguyên http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx...1&key=𿘔