Nổi đau ai mang??
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 24 bài trong đề mục
Nhã Trang 02.04.2007 10:14:07 (permalink)
Tình đơn phương
 Gió và mưa đêm nay lạnh quá!
Khi chiếc chuông đồng hồ điểm 12 tiếng là tôi sẽ kỷ niệm cũng như vĩnh biệt(hay tạm biệt)mối tình đơn phương suốt hai năm qua
Hai năm là một quảng thời gian quá dài với tôi và cũng không hiểu làm sao tôi có thể chờ đợi được như thế. Tôi biết anh thật tình cờ khi cầm hồ sơ xin việc đến nơi cần tuyển và người tiếp nhận và phỏng vấn tôi là anh! Quả là một trò đùa của số phận. Tôi yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên còn với anh tôi chỉ là một cô nhân viên, là một người em gái...
Tôi ươm mầm và nuôi dưởng cho mình những hy vọng, chờ đợi và sau cùng là tự an ủi rằng thời gian sẽ làm anh quên người vợ mà đã đem lại cho anh nhiều đau khổ hơn là hạnh phúc để yêu tôi. Chờ đợi nối tiếp chờ đợi và thất vọng chất chồng. Ngày hôm nay dù biết là sẽ khó khăn nhưng tôi quyết định sẽ quên anh. Tôi không muốn mình mãi mãi là người em gái, là cô nhân viên đi bên cạnh cuộc đời anh.  Tình yêu của tôi dành cho anh thật nhiều nhưng anh hoàn toàn không biết và đã khiến cho tôi đau khổ tuyệt vọng.
Bây giờ anh chuẩn bị cho một hành trình đi vào vô định, tôi khóc rất nhiều, mâu thuẩn quá phải không?  Tôi đã quyết định sẽ nghĩ làm ở nơi anh khi anh bắt đầu cuộc hành trình, trong tận cùng sâu thẳm trong tôi, tôi vẫn luôn cầu mong anh sẽ bình phục và trở về làm việc, vì anh là người có tài và rất nhân hậu....và nếu sau này nếu có tình cờ gặp nhau tôi cũng và sẽ luôn nói với anh rằng:"Em yêu anh, nhiều lắm!"

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/31226/2BEB5F04649B46E4A5FB2C533B356138.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2007 10:17:31 bởi Nhã Trang >
Attached Image(s)
#1
    Nhã Trang 02.04.2007 10:57:45 (permalink)
    Xương rồng khóc

    "Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ..."
    Anh thương yêu!
    Trời đang mưa anh ạ, còn em thì đang ngồi tại nơi mà anh thường mời tụi em đi uống nước khi công việc rảnh rổi.  Em đang ngồi uống cafe-một mình.  "Trịnh Quán" vẫn thế, rêu phong và trầm buồn, em ngồi vào chổ mà anh thường ngồi, bên cạnh cửa sổ và giò hoa thạch thảo mà anh rất thích, bây giờ nó vẫn trổ hoa tím biếc đến hoang sơ, em bổng muốn khóc quá nhưng không thể.  Cafe nóng và đắng nửa, anh từng nói gì nhỉ?  " Anh thích uống cafe vì đi đến tận cùng cái đắng sẽ tìm thấy vị ngọt...." Em hứ một tiếng"Xì, có mà giống nước gạo rang cháy thì có " rồi bật cười khanh khách.  Ôi!  Kỷ niệm sao mà gần quá tưởng chừng như chạm tay vào là tìm thấy, em cảm thấy mình bơ vơ....
    Anh luôn coi em là một cô em gái, anh rất dịu dàng, giàu lòng vị tha...Mỗi khi em làm gì có lỗi, anh nhẹ nhàng chỉ bảo, ân cần chứ không bao giờ trịch thượng dù anh là sếp của em...Bây giờ thì  anh sắp sửa ra đi một cách nhẹ nhàng sao???  Em đã hụt hẫng tưởng chừng không còn nước mắt mà khóc..., em biết rằng trong anh, em chỉ là một cô em gái hồn nhiên, nhí nhảnh mà thôi...nhưng em hiểu trong thẳm sâu trái tim mình em đã yêu anh, yêu một người đàn ông đã có gia đình, một người đàn ông lớn hơn mình rất nhiều nhưng em vẫn chấp nhận, trái tim nó có nhịp đập riêng mà phải không anh?  Đã mấy chiều nay, em ngồi đây-Trịnh Quán này- để tìm về những kỷ niệm xưa....Em biết anh sẽ không đến nửa vì lý do sức khoẻ và anh đã tạm cho mọi nhân viên nghĩ việc để chuẩn bị cho cuộc hành trình.  Em tự cười mình là đồ ngốc rồi lại thấy thương mình xót xa.  Em chẳng hề trách anh, tình yêu mà, đến rồi đi, chia tay...có thể gỉ tất cả, mà cũng có thể chẳng vì lý do nào cả.  Mà em có muốn cũng đâu có thể bắt anh yêu em, anh là người như thế nào tất cả nhân viên, trong đó có em đều biết mà, em không hận hay ghét anh, làm sao em có thể ghét được đôi mắt tuy lạnh lùng nhưng rất đẹp và chứa đựng một bầu trời ấm áp, làm sao em ghét được khi ở anh, mọi hành động đều vì tụi em, vì " chúng ta đều là con người nên phải yêu thương và giúp đở lẫn nhau không phân biệt giai cấp, thứ hạng..." như anh đã từng nói...
    Em không biết nếu như anh không còn trên cỏi đời này nửa, em sẽ sống ra sao, kiên cường hơn hay nước mắt nhiều hơn!  Ai bảo xương rồng không bao giờ khóc?  Nước mắt xương rồng chính là hoa của nó đấy!  Vì quá khổ đau nên nước mắt biến thành hoa cho cuộc sống đẹp hơn.  Em cũng như xương rồng, em sẽ cố gắng sống thật mạnh mẽ.  Dẫu biết rằng sẽ rất đau khi nhớ đến anh, em không muốn quên anh, không muốn quên đi một thời nông nổi của mình.  Em sẽ nhớ về anh như một kỷ niệm buồn, để mà bước tiếp trong cuộc đời.
    Anh thương yêu, em cầu mong anh sẽ bình phục và dù như thế nào đi nửa, dù anh vẫn mãi mãi coi em là cô em gái thì với em, anh có thể không biết được rằng em vẫn khắc khoải nhớ anh...


    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/31226/30172DB3AD9A47D7853155005F6648D1.jpg[/image]
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2007 10:59:16 bởi Nhã Trang >
    Attached Image(s)
    #2
      Nhã Trang 03.04.2007 17:45:24 (permalink)
      Giai điệu của mưa
       
      Tôi chúa ghét những cơn mưa phùn nhỏ rích rắc của mùa xuân.  Những cơn mưa không đáng để người ta phải trú nhưng cũng đủ làm ướt quần áo, đầu tóc, giày dép mọi người.  Tôi thì vốn đại lười đi làm luôn quên áo mưa, mà trú mưa giửa thời tiết này thì có  mà mất cả ngày. Vì vậy tôi luôn luôn trở về trong trạng thái người ẩm ướt.  Và chuyện tôi sốt hay cảm lạnh và chuyện thường ngày.  Ba mẹ tôi luôn phát cáu mỗi khi nhìn thấy tôi về nhà với bộ dạng như con chuột lột...Sự la mắng của các bậc phụ huynh làm tôi rất áy náy nhưng chứng nào vẫn tật nấy, tôi vẫn run lên vì đi dầm trong mưa.  Tôi cũng không sao hiểu tại sao mình lại cố chấp đến như vậy.  Chỉ có việc bỏ cái áo mưa vào cốp xe là xong, vậy mà...Tôi lại không thích tạt vào một mái hiên hay ngôi nhà nào đó để trú mưa, hình như việc đó đối với tôi thật khó khăn và vẫn cứ như thế, tôi dầm mưa dài dài....
       
      Một hôm, tôi có việc phải đi ra ngoài. Trời ơi, mưa lại bắt đầu ập đến và những hạt mưa phùn ngày càng nặng hạt hơn.  Tôi tình  tiếp tục nhưng không hiểu sao lại lưỡng lự.  Hôm qua tôi vừa bị cảm lạnh xong, đầu vẫn còn hơi hâm hấp, nếu đi tiếp chắc sẽ lãnh đủ trận mằng của Ba mẹ.  Thôi thì cũng nên có lúc dành thời gian ngắm nhìn mọi người xung quanh ta ra sao.  Tôi đứng tránh mưa trong một nhà chờ xe bus rộng.  Cũng có rất nhiều người đứng tránh mưa như tôi, tôi có đủ thời gian nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây...Dòng xe cộ chạy qua nườm nượp.  Khắp phố xá được trang điểm bằng những màu sắc lạ mắt của những chiếc áo mưa, chiếc dù xanh đỏ.  Người ở đâu mà ra nhiều thề nhỉ?  A, lại cũng có những người đã già rồi mà vẫn còn đi đầu trần trong mưa nữa.  Thôi kệ, tôi tính đi trong mưa...Bổng nhiên tôi thấy một bà cụ khuỵ xuống, nẳm vật ra cạnh hè.  Trong lúc tôi còn đang sửng sốt thì một bóng người vụt chạy ra, xốc bà dậy và ôm bà chạy thẳng vào chổ tôi đang trú  mưa, đó là một người đàn ông gần tứ tuần, khá đẹp trai... Khuôn mặt căng thẳng, anh nhìn tôi và nói như quát:"Cô gọi xecấp cứu đi, nhanh lên!".  Tôi lảm theo như một cái máy.  Trong khi chờ xe cấp cứu đến, người đàn ông đó không ngừng giục tôi cùng xoa nóng thân thể bà cụ đã bị ngất.  Tiiếng còi cấp cứu vang lên inh ỏi.  Tôi bị người đàn ông đó đẩy lên xe cùng với một nắm tiền dúi vào tay :"Tôi đang rất bận, cô hãy giúp dùm tôi lo cho bà, , ..." và anh ra đi vội vả.
       
      Tôi được mọi người khen ngợi vì đã có hành động kịp thời cứu mạng một cụ già.  Tôi biết phần thưởng đó không đáng dành cho tôi mà phải là cho người đàn ông đó nhưng biết tìm anh ở đâu.  Anh vụt đến, vụt đi nhanh như cơn gió thoảng.  Hình ảnh cuối cùng tôi còn kịp thấy là là ánh mắt cương nghị tin tưởng nhìn tôi qua làn mưa bay.  Bây giờ tôi không còn đi dầm trong mưa nửa.Tôi bắt đầu thích đi xe bus.  Hằng ngày, cứ mỗi lần đứng chờ xe bus tôi như nghe thấy giai điệu êm dịu vang lên của cơn mưa hôm ấy.  Tôi lai nhin ve phia chan troi xa va hy vong se thay bong anh...
       
      Cac ban biet không, troi quả đã không phụ lòng tôi, ngày tôi xin việc làm cung la ngay toi được gặp lại anh ấy, người mà ký quyết định nhận tôi vào làm là anh, chính là sếp của tôi bây giờ đó...Tôi cảm thấy lúc này mùa mưa thật đáng yêu...
      #3
        Nguyên Đỗ 05.04.2007 12:50:34 (permalink)
        Nhã Trang viết cảm động lắm, chờ Nhã Trang viết tiếp... viết mỗi ngày nha!
         
        Nguyên Đỗ
        #4
          Nhã Trang 10.04.2007 20:03:58 (permalink)

          Trích đoạn: Nguyên Đỗ

          Nhã Trang viết cảm động lắm, chờ Nhã Trang viết tiếp... viết mỗi ngày nha!

          Nguyên Đỗ

           
          Trời ơi!  Run quá đi khi được một ĐHV vào ghé thăm và còn khen nửa chứ!  Hihihih, xin cám ơn NĐ nha, NT chỉ viết những gì mình đã trải qua thôi, mong được sự chỉ bảo của BBT và ĐHV NĐ nha!  Chúc anh dồi dào sức khoẻ và ngày càng viết và làm thơ hay...
           
          #5
            Tóc mai 11.04.2007 09:42:40 (permalink)
            Chào Nhã Trang
            Chẵng những bạn làm thơ hay mà viết cũng rất...tuyệt
            Những dòng tâm sự từ trái tim dễ đi vào lòng người...
            Những trái tim sẽ tự tìm ra lối để đến với nhau...
            Mong bạn vững tin vào tình yêu...
             
            #6
              Nhã Trang 12.04.2007 16:42:44 (permalink)

              Trích đoạn: Tóc mai

              Chào Nhã Trang
              Chẵng những bạn làm thơ hay mà viết cũng rất...tuyệt
              Những dòng tâm sự từ trái tim dễ đi vào lòng người...
              Những trái tim sẽ tự tìm ra lối để đến với nhau...
              Mong bạn vững tin vào tình yêu...
               

               
              Cám ơn Tóc Mai nha!  Mình còn phải học hỏi nhiều nơi bạn lắm đó, bạn có một lối làm thơ thật tuyệt vời, có dịp mình sẽ vào thăm bạn nửa đó, bây giờ mình phải lo cùng các anh chị đi thăm sếp...
              Chúc bạn ngày càng trẻ và có nhiều bài thơ và tuỳ bút hay nửa nhé!
              Thân!
              #7
                Nhã Trang 12.04.2007 16:58:20 (permalink)
                Lời cầu nguyện cho Anh
                 
                Ngày mai anh phải đối diện với một sự thật rồi đó, giửa lằn ranh sống-chết thật mong manh, ai mà không muốn mình được sống bên cạnh những người thân phải không anh?  Anh có biết là hiện tại bây giờ,em và các anh chị, Dì và con gái anh đang nguyện cầu để anh vượt qua số phận không?  Anh không thể bỏcuộc nửa chừng được, anh phải vững tin vào cuộc sống và chính bản thân mình nha anh, mọi người không ai bỏ anh, em cũng vậy, bây giờ em cũng cảm thấy mình vững tin một cách lạ kỳ,em tin là số phận không phủ phàng với anh, chặng đường anh đi còn dài lắm, dài lắm anh à...
                 
                Phải chi emvà mọi người được chia sẻ những gì anh đang chịu đựng thì hay biết mấy, tại sao một người như anh lại luôn luôn gặp nhiều bất công đến thế, em tuy còn nhỏ, kinh nghiệm cuộc sống chưa nhiều, nhưng em cũng có một cái nhìn và sự đánh giá tương đối chính xác phải không anh?...
                 
                Hãy nở một nụ cười đi anh, và hãy vữngtin rằng bên anh còn rất nhiều người ngày đêm dang lo lắng và cầu nguyện cho anh, anh sẽ vững vàng,mạnh mẻ như mọi khi mà, rồi mọi chuyện sẽ qua đi, anh sẽ trở về, trở về bêncạnh Dì, các con anh, bên cạnh mọi người và bên em nửa.  Rồi tất cả sẽ như xưa, anh sẽ cau mày nè, sẽ lắcđầu khi tụi em làm anh không hài lòng...,rồi anh sẽ lại mời tụi em đi đến "Trịnh quán " để thả hồn theo từng cung bậc của nhạc Trịnh, để tụi em vẫn còn được chọc anh, được anh ứng trước...lương nè, còn nhiều,nhiều lắm anh ơi!!!
                 
                Xin một lời nguyện cầu đến với anh !
                 
                #8
                  Nhã Trang 16.04.2007 13:19:20 (permalink)
                  Có lẽ nào...???

                  Tại sao lại như thế chứ hả anh?  Tại sao với những niềm vui anh đều đem đi chia hết cho mọi người?  Còn sự đau khổ hay nhọc nhằn thì anh lại mang trong lòng và không muốn ai chia sẻ?  Nhớ ngày nào anh đã từng nói:" Anh rất sợ và chịu đựng không nổi khi những người thân yêu của anh phải vì anh mà rơi nước mắt, phải vìanh. vì anh..."!  Dẫu biết rằng anh là như thế, chỉ muốn mọi người lúc nào cũng vui vẻ và hạnh phúc, anh không cần hay là không muốn một ai đem đến hạnh phúc hay một niềm vui nào đó cho anh??  Như thế có quá tàn nhẫn với chính bản thân mình và mọi người không anh?  Có độc đoán quá không anh?...

                  Hôm biết được ngày anh phẩu thuật, mọi người trong đó có em đã chuẩn bị xuống dưới để động viên và chia sẻ với anh nhưng..., lại nhưng nửa rồi đó anh ơi!!  Không một ai biết anh đang ở đâu, chổ nào.  Hỏi Dì thì Dì lắc đầu bảo anh chỉ nói vậy thôi và bảo Dì cứ yên tâm, anhsẽ trở về.  Anh lặng lẽ ra đi với vài người chí thân, và em biết họ sẽ nghe lời anh, sẽ không cho mọi người biết một tí gì về anh, tại sao vậy hở anh?  Anh không muốn mọi người phải thao thức vì anh, không muốn bất cứ ai phải chạy đôn, chạy đáo vì anh?  Em hiểu điều đó nhưng anh làm như thế càng làm cho mọi người thêm lo lắng, anh...anh...thật tàn nhẫn mà, lạnh lùng mà...

                  Hôm qua, khi vào phòng làm việc của anh để dọn dẹp và gởi lại báo cáo cuối cùng anh bảo em làm thì tình cờ em  thấy trên bức tranh in bài thơ Đôi dép anh hình như mới ghi vào dòng chử:" Yêu em nhiều lắm!  Và cũng chính vì yêu em, anh càng mong muốn khi " người đó " đến với em sẽ mang lại hạnh phúc cho em..., hai ta  suốt đời chỉ là hai đường thẳng song song...,đau lắm đấy, buồn lắm đấy nhưng thà như thế vẫn còn hơn khi cả một đời anh lại không được biết em, không được nói tiếng yêu em..."  Anh viết cho ai vậy hở anh?  Cho vợ anh à? Chắn chắn là không rồi.  Cho em à?  Càng hoang đường vì em biết trong anh, em chỉ là một người em gái tinh nghịch mà thôi!  Nếu anh đã có người sưởi ấm trái tim thì em mừng lắm đó...

                  Bây giờ chỉ là chờ đợi, chờ đợi mà thôi...

                  Xin mọi sự bình an sẽ đến với anh!
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2007 13:21:14 bởi Nhã Trang >
                  #9
                    Nhã Trang 18.04.2007 16:44:54 (permalink)
                    Sinh nhật buồn...!
                     
                    Hôm nay anh có biết là ngày gì không anh?  Có lẽ giờ đây, nơi nào đó trong một căn phòng trắng toát với bao lạnh lẽo, âm u...anh đang nằm và bất động, mặc cho cuộc đời đang nhộn nhịp, mặc cho mọi người hối hả với cuộc sống thường ngày.
                     
                    18/4.  Vấng!  Hôm nay là ngày sinh nhật anh mà, một sinh nhật mà nhân vật chính không có, chỉ có một người phụ nữ tóc đã bạc phơ, một em bé gái ngây thơ đang đòi Bà cắt bánh kem...và như cố gắng làm giảm bớt đi cái không khí sinh nhật đau buồn đó, những người từng làm việc dưới sự dẫn dắt của anh, trong đó có em, đã đến nhà anh, cùng với Dì và bé tổ chức sinh nhật cho anh...Có lẽ đây là một bửa tiệc sinh nhật lạ nhất trong đời, người được mừng sinh nhật đang đi về một nơi thật xa, đang chống chọi với cái chết cận kề...Một sinh nhật mà ở đó không có tiếng cười, không có bài hát chúc mừng sinh nhật, chỉ có nước mắt, tiếng thở dài và lời cầu nguyện...Tất cả đang hướng về anh đó !
                     
                    Thương Dì quá anh à!  Nhìn Dì đốt ngọn nến mừng tuổi anh mà không ai cầm được nước mắt, và tất cả đều vở oà ra khi nghe Dì nói:" Tại sao người mang nỗi đau đớn đó không phải là Dì, con còn trẻ quá mà, còn sự nghiệp, còn gia đình và bạn bè.  Con còn hứa là sau khi lành bịnh sẽ đưa Dì và con gái đi du lịch tới tận SaPa mà, con ước mơ Dì sẽ sống cho tới ngày con dựng vợ gả chồng cho hai đứa con của con, rồi lúc đó con sẽ không còn bon chen với đời và chỉ lo cho Dì tới ngày cuối đời...Về với Dì nghe con, đứa con mà cả cuộc đời hầu như chưa nghĩ cho riêng mình...Dì và các con đang đợi con đó..." 
                     
                    Anh có nghe Dì nói không anh?  Em tin là anh đã nghe và sẽ vượt qua tất cả, như anh đã từng vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.  Em tin và sẽ cùng mọi người, trong đó có Dì và con anh sẽ đón nhận anh về...Ngày đó chắc là vui lắm phải không anh?
                     
                    #10
                      Nhã Trang 19.04.2007 15:56:18 (permalink)
                      Người đàn ông đích thực
                       
                      Chị gặp Anh khi vừa bước ra khỏi một cuộc tình buồn và khi không còn hứng thú với tình yêu...Chị tiếp xúc với anh như với tất cả những người đàn ông lượn quanh mình thậm chí klhôngđược nhiệt tình như thế bởi đã có lúc Chị xác định sống độc thân.  Vậy nhưng tình yêu vẫn chính là thứ không thể nắm bắt , không hề sắp đặt và không thể biết trước...
                       
                      Buổi đầu gặp nhau ngay ánh mắt đầu tiên Chị đã bắt đầu thất vọng vì anh ăn mặc giản dị quá, thái độ cử chỉ cũng vậy, không giống như những người đàn ông đang trong thời kỳ chinh phục...Rồi một ly cà phê đen, một ly nước quả, một câu chuyện không màu mè câu nệ hay ngụy trang...Vậy mà không ngờ sau khi chia tay chính những thứ ngường ngược ấy đã khiến Chị bổng nghĩ nhiều về anh...Vài ngày sau anh gọi điện, vụng về và chân thành anh bảo:" Anh nhớ em nhiều lắm, tới mức chẳng làm được việc gì hoàn chỉnh, anh muốn gặp em được không?".  Nghe vậy Chị bật cười một mình :anh chàng này ngốc thật, không để đối phương" khắc khoải " chút nào...Rồi Chị cũng đồng ý ra phố gặp anh chỉ vì tối ấy mùa hạ quá nóng...Lại những câu chuyện không đầu không đuôi nhưng chân thành.  Chị say mê thổ lộ vì sự mộc mạc nồng nhiệt hiền hậu ở con người anh khiến Chị thấy như đang ngồi trước người tri kỷ...Và cứ thế Chị và anh thân thiết tự lúc nào...
                       
                      Rồi bổng một tối bên bờ hồ lộng gió anh nắm chặt tay Chị thì thầm:" Em hãy làm vợ anh nhé!"  Bất ngờ và ngượng ngậpChị khẻ rút tay ra khỏi tay anh, mặt đỏ bừng giọng Chị li nhí:"Chúng mình đã yêu nhau đâu...Hãy cứ hiểu nhau đã anh nhé!"  Bật cười, anh nhìn vào mắt Chị và hỏi:" Thế em nghĩ lấy nhau rồi mình yêu nhau không kịp nửa sao?  Hơn nửa đã hai năm rồi chẳng lẽ chúng mình chưa hiểu nhau?"  Chẳng biết lúc ấy vỉ sao trước anh cô gái cá tính bướng bỉnh xưa kia ở Chị biến mất?  Không biết trả lời thế nào Chị bối rối lặng im trong vòng tay ấm của anh...Nhưng Chị biết trong lòng mình Chị đã thầm yêu anh từ lâu...
                       
                      Biết Chị nhận lời cầu hôn của anh, bạn bè người thân đều ái ngại.  Ai cũng bảo anh và Chi làm sao hợp được nhau, hiểu được nhau chưa mà lấy nhau?... Chả là Chị đẵ từng có tới hai bằng Đại học, còn anh thì cũng tốt nghiệp Đại học nhưng chỉ là một thấy giáo quèn mà thôi, làm sao mà có thể sánh ngang với một cô kế toán trưởng của một Ngân Hàng danh tiếng của tỉnh.  Nhưng mọi người không biết rằng với Chị, đều ấy không quan trọng nửa từ khi gặp anh.  ANh là người đàn ông duy nhất mà chĩ cần Chị nói nửa câu là anh đã hiểu trọn ý.  Gìơ thì Chị không còn ngạc nhiêntrước sự hiểu biết của anh nửa vì biết anh là "con mọt"sách, người ưa học hỏi , thử nghiệm.  Điều đặc biệt ở anh đã ching phục Chị đó là tấm lòng chân thành và tình yêu đẹp đẽanh dành cho Chị.  Anh là người đàn ông duy nhất khiến Chị cảm nhận được một tình yêu trọn vẹn nồng nàn và sự sẽ chia và hơn thế nửa là sự mạnh mẽ, vượt khó vươn lên, đức tính không ngại gian khổ và sự thông minh ở anh khiến Chị luôn luôn tin rằng anh và Chị luôn đồng cảm được với nhau...Vậy là hể ai tỏ ra ái ngại vì sự khác nhau giửa anh và Chị, vì trước kia Chị cũng đã từng yêu người đàn ông có trình độ học vấn và giàu có , môn đăng hộ đối...thì Chị cũng chỉ nhoẻn miệng cười mà bảo rằng:Đó chính là người đàn ông đích thực của mình...
                       
                      Gần ngày cưới rồi, chiều nay Chị bớt chút thời gian đi chọn cho anh một chiếc sơ mi trắng mới.  Đón chiếc áo từ tay Chị, anh xúc động nói trong hạnh phúc:" Em là người con gái duy nhất chia sẽ mọi điều với anh..."  Nghe anh nói Chị quay đi giấu đôi mắt rưng lệ hạnh phúc, miệng nói đùa:" Anh là người đàn ông cuối cùng em tặng áo đấy...!"
                      #11
                        Nhã Trang 02.05.2007 17:17:32 (permalink)
                        Chuyện ngày ấy
                         
                        Tôi, Hạnh và hắn cùng học chung với nhau từ nhỏ.  Nhìn bên ngoài, hắn không có gì đặc biệt ngoài vẻ ít nói, rụt rè.  Trong mắt chúng tôi , ngày ấy hắn là một kẻ cù lấn nhưng vô haị.
                         
                        Một hôm, cầm quyển sách bài tập toán giải tích lớp 12 hắn trả, tôi vô tư nhét vào cặp, không để ý tới vẻ mặt ngượng nghịu của hắn.  Buổi tối, mở sách ra, tôi thấy một tờ giấy được gấp cẩn thận thành hình trái tim, với ba chử nắn nót bên ngoài: Gởi NT.  Nét chử thật đẹp, đều tăm tắp với nhửng đường uốn lượn sắc sảo.  Nhưng nội dung hắn viết trong thư làm tôi tức điên.  Hắn nói, hắn rất yêu tôi.  Tình yêu ấy, hắn đã mang trong trái tim mình nhiều năm, từ khi tôi còn là một cô bé con xấu xí quàng khăn đỏ cho đến bây giờ, tôi đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.  Nều tôi chấp nhận, hắn hứa sẽ làm tất cả để mang hạnh phúc` đến cho tôi.
                         
                        Tôi vò nát là thư, vứt vào sọt rác.  Đúng là đồ vô duyên…Ngày mai đến lớp, tôi sẽ cảnh báo hắn trước mặt mọi người để hắn chừa cái thói mơ mộng:” Hảy thử nhín vào gương xem anh có đáng xách dép cho tôi không?”  Tôi gọi điện kể cho Hạnh nghe về ý định này.  Hạnh phản đối quyết liệt :” Đừng!      Tội nghiệp hắn!”.       Tôi gằn giọng trong ồng nghe:” Này, nói thật đi.  Có gì không mà bạn bênh vực hắn dử vậy?”.  Hạnh cười yếu ớt:” Hắn yêu bồ chứ có them để ý tới mình đâu!”.
                         
                        Những ngày sau đó, tôi hay bắt gặp đôi mắt to của hắn lén nhìn tôi , vừa dò hỏi, vừa buồn rầu.  Tôi lướt qua hắn, mặt vênh lên.  Hắn cúi đầu. lủi thủi lẫn vào đám đông.
                         
                        Kỳ thi năm ấy, hắn đậu đại học, còn tôi thì tiếp tục học them lớp” 13 “.  Những ký úc về hắn bị tôi xoá khỏi bộ nhớ của mình một cách nhanh chóng.
                         
                        …Mấy năm sau khi tốt nghiệp đại học, tôi có việc làm tại một Công Ty nước ngoài.  Ngày đầu tiên đi làm, tôi đến trình diện trưởng phòng.  Sau những tiếng gõ cửa, hắn, phải, chính hắn xuất hiện trước mặt tôi.  Tôi sửng sờ: Anh , anh là trưởng phòng?”.  Hắn gật đầu, lịch sự.  Sau vài lời xã giao, tôi lung túng :” Cho tôi… cho NT xin lỗi…Chuyện ngày xưa…”  Hắn mĩm cười, điềm đạm:” Ngày đó…chính mình phải cảm ơn NT!”  Tôi ngơ ngác…Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt nâu trong veo, dịu dàng:” Vì NT đã không cảnh cáo mình trước lớp.  Và, quan trọng hơn, nhờ thế mà mình có Hạnh!  Chúng mình rất hạnh phúc!..”
                         
                        Tôi ngó lơ ra ngoài cửa sổ, cố dấu một tiếng thở dài…
                         
                        #12
                          Nhã Trang 03.05.2007 17:58:30 (permalink)
                          Bướm phượng
                           
                          Cánh phượng ngày nào anh cũng còn cất giữ?  Anh bảo rằng thích hai chử “ Hợp Bích” và em đã ghép tên cho nó là “ Song Điệp Hợp B  ích”, mười bảy tuổi em chưa biết yêu là gì, nhưng nhiều lần thư đi thư lại em bắt đầu thấy nhớ, thấy mơ, thấy mộng và long lâng lâng rạo rực khi nhận được thư anh.  Em nói dối với mẹ là con đang học bài nhưng thật ra, em đang viết thư cho anh.  Có lần em đã thức trắng đêm để viết thư và ghép cho xong đôi bướm phượng , rồi cẩn thận ép vào trang giấy trắng để gởi cho anh.
                           
                          “ Song Điệp Hợp Bích” cái tên mà hai đứa mình cùng đặt cho đôi bướm phưọng ngày ấy lại trở nên hay hay mà lưu luyến.  Hơn mười năm rồi còn gì?  “ Anh vẫn còn giử đôi bướm phượng đó phải không anh?”.  Ngày ấy, anh là nguồn cảm hứng cho em làm thi sĩ, em mơ ước sau này sẽ trở thành một nhà thơ, nhà văn hay chí ít củng là một giáo viện dạy văn.  Nhưng ba mẹ hết long ngăn cản và cho rằng nhà giáo hay nhà văn gì thì cuộc sống cũng khắc khổ lắm.
                           
                          Anh có biết ngày ấy em đã giận anh đến mức nào không khi nghe cô bạn bảo là anh nói em đã nói dối với anh chuyện gì đó.  Chỉ một câu ấy thôi mà đã làm cho em đau khổ biềt bao nhiêu.  Em tự nhủ là sẽ chẳng bao giờ viết thư cho anh nữa, sẽ xoá nhoà tên anh trong tâm trí của mình…Nhưng nhiều năm rồi em vẫn mãi không quên đôi bướm phượng.  Mỗi bận hè về, khi phượng hồng đỏ rực một góc trời, em lại mien man suy nghĩ không biết giờ này anh đang ở đâu?  Làm gì?  Có hạnh phúc hay khộng?  Có còn nâng niu kỷ vật mà em trao tặng?.
                           
                          Còn em… giờ đã có gia đình.  Chồng em không lãng mạn như anh, không thi sĩ như anh, không tạo nguồn cảm hứng cho em làm thơ và làm bướm phượng.  Nhưng hạnh phúc, hạnh phúc đủ để dung hoà cuộc sống xô bồ náo nhiệt.  Bất chợt, hôm nay vô tình đọc lại trang thơ ngày cũ:
                                  Phượng buồn hay mắt em rưng đỏ
                                  Ngoài trời sao ướt hang mi
                                  Em buồn em giận cái chi chi
                                  Mà bướm phượng héo sầu ủ rũ.
                           
                          Em chạnh long nhớ về kỷ niệm.  Nhớ về anh như một mối tình đầu.  Còn anh?  Ở phương trời nào đó dẫu gần dẫu xa anh có nhớ?  Có giử dùm em kỷ vật thuở ban đầu?...
                          #13
                            Nhã Trang 05.05.2007 11:13:17 (permalink)
                            Khúc tự hành
                             
                            Ai đó đã ví von:” Ký ức giống như tinh cầu bị huỷ diệt,tuy đã qua nhưng dư âm vẫn mãi còn đó”.  Dù biết ngàn vạn lần anh không xứng đáng song trái tim em vẫn cồn cào, thổn thức cùng những kỷ niệm cuộn dâng, cháy bỏng.  Qúa khứ cứ dội về khiến lòng em dậy sóng.  Em cảm nhận rất rỏ mỉnh đang sống những tháng ngày phiêu diêu như con thuyền lênh đênh giửa biển khơi chưa biết đâu là bến bờ.
                             
                            Con đường em tới cơ quan mỗi ngày dù muốn hay không cũng phải đi qua ngôi nhả anh đang sống.  Và ông trời thật trớ trêu khi thường xuyên để em bắt gặp bóng dáng quen thuộc của anh tình tứ sánh vai bên người ta.  Dù có phóng xe thật nhanh tâm hồn em vẫn rã rời như vừa bị tước đoạt đi nguồn sinh khí.  Chẳng thể lý giải được vì tò mò hay vì những nhịp đập lầm lạc khó kiểm soát của con timmà lướt qua vội vã, em vẫn nhận biết được anh mặc áo màu gì, nét mặc vui hay buồn, hạnh phúc hay mệt mỏi và lại thấy nhói lòng khi nghe tiếng húng hắng ho của anh.  Thời tiết` mùa này thay đổi thất thường mà anh thì mắc tật chủ quan với sức khoẻ…Những khoảnh khắc như thể ánh mắt ngập nước của anh trong lần cuối cùng chúng mình hò hẹn lại biểu hiện nhức nhối trong em” Anh chi là thằng đàn ông hèn nhát,  nên chẳng mong được em rộng lượng tha thứ.  Em cứ xỉ vả , cứ nguyền rủa, xua đuổi anh đi bởi anh đáng bị như vậy.  Có thể em không tin song hiện tại và có lẽ suốt đời em vẫn là người duy nhất ngự trị trong trái tim anh…” Em đã giơ tay lên định tát vảo mặt kẻ phản bội mình song rút cục lại ôm chầm lấy anh mà hít hà cái mùi quen thuộc toả ra từ lồng ngực vạm vở và siết chặt đôi bàn tay rắn chắc song hành cùng cuộc sống của em suốt bốn năm qua như để giử lại chút dư âm tình đầu trước khi chúng mình mãi mãi ở hai bờ cách biệt.  Anh là người ôm đồm quá nhiều tham vọng và cái tham vọng tiến xa trên bước đường công danh sự nghiệp cũng như khao khát thoát khỏi cái hàn vi, cơ cực đeo đẳng từ hồi thơ ấu đã choán hết tậm trí thúc đẩy anh bằng mọi giá phải đạt được ước muốn,ngay cả khi phải chấp nhận hy sinh tình yêu…Ngày anh lên xe hoa là ngày đất trời như quay cuồng, chao đảo trước chân em.  Nước mắt khộng tuôn rơi mà nó như lặn vào trong khiến trái tim em xót xa, quặn thắt.  Em thẩn thờ như một kẻ vô hồn.  Vậy mà em chẳng thể căm thù anh .  Em cứ lạc vào miền ký ức của những ngày đầu chúng mình quen nhau, rồi bao nhiêu kỷ niệm đằm thắm thuở giảng đường, bao lời thề nguyền, hứa hẹn..  Em tự dối lòng rằng cái hiện thực phủ phàng kia chì là giấc mơ nặng nề , mộng mị.  Trái tim em quá nhỏ nhoi, yếu đuối không dập tắt được ngọn lửa yêu thương dẫu biết tất` cả đã trở thành quá vãng, càng sa lầy vào kỷ niệm thì chỉ càng tự chuốc lấy đau khổ mà thôi…
                             
                            “ Là tà bay trước thành phố đông người.  Tro quá khứ tình yêu em đã đốt. Cái quá khứ không đem mà ăn được.  Song con người lại chẳng thể nguôi quên…”.  Từ khi không còn anh bên cạnh, em thường tìm sự đồng cảm quanhững vần thơ và em thấy trái tim mình phần nào được xoa dịu.  Anh thật tàn nhẫn khi cuốn theo trái tim em vào ngã đời riêng của mình để nó vẫn bồi hối thổn thức cùng nhửng kỷ niệm ngày ta bên nhau.  Rồi có thề cũng giống như những người phụ nữ khác em sẽ lập gia đình, sẽ có những đứa con ngoan và suốt đời phải bước đi trên con đưòng mà em miễn cưởng phải lựa chọn.  Còn anh, liệu anh có thực sự thanh thản với cuộc sống của mình?.  Anh đang đắm mình trong hạnh phúc lứa đôi hay phaỉ gồng mình lên đóng vai một người chồng tốt?. Khi không còn anh, em phả tìm hạnh phúc đích thực ở phưong nào?...
                            #14
                              Nhã Trang 12.05.2007 12:49:36 (permalink)
                              Chuyện ngày cuối năm

                              Những ngày cuối năm, tụi bạn xôn xao về mấy cửa hàng quần áo giảm giá.  Nhỏ bạn thân ghé tai:" Mai chủ nhật, đi sắm đồ tết nha!".  Cô gật, chiều về phải năn nỉ mẹ.  Nghe cô nói xong, mẹ lặng người nhìn lung mãnh vườn:" Con ráng đợi tới 27-28 tết, mẹ hứa sẽ cho con!"  Nghĩ đến cái hẹn ngày mai cùng nhỏ bạn, cô ào vô giường, khóc ngất, tối ấy bỏ cơm.  Không khí gia đình buồn lặng.  Khóc chán, cô nằm vùi một giấc, tỉnh dậy thì đã quá nửa khuya.  Căn nhà vắng ngắt, ngoảnh sang giường ba mẹ trống không, cô sợ hải băng ra sân... Vừơn trước có ánh đèn le lói.  Cô rón rén lại gần.  Mẹ đang cầm đèn, ba nâng từng búp bông, thở dài:" Sợ không nở đúng Tết?  Sớm chậm đôi ngày, cả nhà đói mất!"  Dưới ánh đèn khuya, mặt ba hằn lên những đường nét khắc khổ.  Mắt mẹ ướt nhòa, đầy nước mắt và âu lo....  Cô chỉ muốn khóc òa, quỳ xuống xin ba mẹ thứ tha, nhưng đôi chân ríu lại.  Cô lần vào nhà, bưng mặt, run vai.  Lâu thật lâu. bóng ba mẹ lặng lẽ vào phòng:" Con chưa ngủ sao?  Vẫn buồn ba mẹ hả?"  Đến lúc này , cô mới ập xuống, ôm ghì đầu gối mẹ, khóc òa: BA MẸ ơi, hãy tha thứ cho con!


                              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/31226/2EEEDA76E40946CCAE150D8F54528735.jpg[/image]
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.05.2007 12:51:29 bởi Nhã Trang >
                              Attached Image(s)
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 24 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9