Nổi đau ai mang??
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 24 trên tổng số 24 bài trong đề mục
Ct.Ly 13.05.2007 02:55:19 (permalink)
#16
    Nhã Trang 14.05.2007 21:34:55 (permalink)

    Trích đoạn: Ct.Ly

    Chào Nhã Trang

    Những giòng tùy bút của Nhã Trang đọc thật xúc động

    Nhất là Chuyện ngày cuối năm.

    Ct.Ly đã mang vào thư viện , chúc Nhã trang lúc nào cũng vui, đừng buồn như những đọn khúc trong tùy bút " Nổi đau ai mang " nhé

    Tình thân

     
    Chào Ct.Ly.  Mình rất hạnh phúc khi được Cty. Ly ghé qua trang tùy bút và có lời nhắn gởi, xin cám ơn vì những bài viết của mình được Cty. Ly chọn vào diễn đàn.  Cuộc sống thì phải vậy thôi, như con nước lúc ròng lúc lớn vậy mà...
     Chúc Cty. Ly luôn vui
    #17
      Nhã Trang 14.05.2007 21:55:41 (permalink)
      Có một nơi
       
      Ngày chủ nhật thật đẹp, ta dậy sớm bước ra vườn.  Hình như lâu rồi ta đã quên mất thói quen ngắm những bụi cỏ dại còn ướt sương.  Lâu nay giửa bộn bề cuộc sống, ta quên mầt con đường đầy cúc dạidẫn ra vườn-Nơi ấy là thấ giới của ta-Cây ngâu nở hoa trắng xóa, hương ngát thơm vây quanh.  Khẽ lướt bàn tay qua từng đốm cỏ xanh, cảm nhận sự dịu dàng của thiên nhiên.  Ta hít một hơi dải đón chào bình minh vừa hé sau kẻ lá.  Hạt ngọc sương trên cành rơi vào tay ta lành lạnh.  Dường như ta quên mất cảm giác lo âu thường ngày.  Dang rộng tay, ta ôm cả ban mai, ôm cả cỏ cây.  Yên lành!
      #18
        Nhã Trang 15.05.2007 20:16:45 (permalink)
        Bất chợt
         
        Bất chợt tháng mười...
         
        Điên điển trổ vàng dọc những triền quê.  Tay ta ngắt từng cánh hoa bé nhỏ.  Những cánh hoa rưng rưng nổi nhớ.  Thả trôi theo giọng hát xa nào...
         
        Bất chợt tháng mười...
         
        Ta chống xuồng câu cá bờ ao.  Nghe cá đớp mồi mà cứ ngở tuổi thơ mình quẫy sóng.  Những buổi chiều lại ngồi như bất động.  Tiếc con thuyền giấy năm nào chưa qua hết dòng sông.
         
        Bất chợt tháng mười...
         
        Lũ trẻ đến trường, quần ống cao ống thấp.  Miệng líu lo những câu chuyện riêng mình.  Từng đôi chân trần lại thắp một bình minh.  Có tiếng sóng lẫn tiếng cười rạng rỡ...


        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/31226/A36C0EE7C41442ABB4DD3145D1192C58.jpg[/image]
        Attached Image(s)
        #19
          Nhã Trang 15.05.2007 20:18:56 (permalink)

          Trích đoạn: Nhã Trang

          Bất chợt

          Bất chợt tháng mười...

          Điên điển trổ vàng dọc những triền quê.  Tay ta ngắt từng cánh hoa bé nhỏ.  Những cánh hoa rưng rưng nổi nhớ.  Thả trôi theo giọng hát xa nào...

          Bất chợt tháng mười...

          Ta chống xuồng câu cá bờ ao.  Nghe cá đớp mồi mà cứ ngở tuổi thơ mình quẫy sóng.  Những buổi chiều lại ngồi như bất động.  Tiếc con thuyền giấy năm nào chưa qua hết dòng sông.

          Bất chợt tháng mười...

          Lũ trẻ đến trường, quần ống cao ống thấp.  Miệng líu lo những câu chuyện riêng mình.  Từng đôi chân trần lại thắp một bình minh.  Có tiếng sóng lẫn tiếng cười rạng rỡ...


          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/31226/A36C0EE7C41442ABB4DD3145D1192C58.jpg[/image]
          #20
            Nhã Trang 25.05.2007 10:34:09 (permalink)
            Người trở về từ đâu?
             
            Khi mà nổi nhớ nhung đang bị gậm nhấm từng phút từng giây, hình bóng của ai đó đang mờ dần theo năm tháng thì...người đó lại xuất hiện với một hình hài mà tôi chưa bao giờ hình dung ra, anh đây sao???
             
            Tôi cắn chặt môi đến rướm máu, nước mắt bao ngày qua chảy ngược vào trong bây giờ đã có dịp chảy đúng theo quy luật của nó, tôi sững sờ, đứng chôn chân, thân hình bất động, miệng thốt không nên lời...Tôi chỉ thấy qua làn nước mắt một thân hình tiều tuỵ đến thảm hại, đầu quấn băng trắng toát, đi chệnh choạng, giọng nói đứt quãng, duy chỉ có đôi mắt là vẫn sáng quắc, vẫn đầy nghị lực và nồng nàn... Nếu không có đôi mắt đó thì tôi cứ ngở đang gặp một người nào từ cỏi chết...
             
            Anh đó sao?  Còn đâu một bóng dáng đầy nét thanh cao, một dáng đi chậm rải nhưng chắc chắn, một giọng nói trầm trầm nhưng cuốn hút...Anh đã trở về.  Vâng!  Anh đã trở về nhưng ở anh hình như cái chết vẫn còn đang phảng phất, sự sống thì đang ở đâu đò chứ chưa thật sự trở về với con người anh...Anh ít nói hơn, trầm ngâm hơn, u buồn hơn, có lẽ đã quá mệt mõi khi từ cõi chết trở về.  Tôi muốn chạy lại và nói lên hết tất cả những gì mà tôi đã chịu đựng bao ngày qua, rằng tôi yêu anh, tôi nhớ anh...nhưng không sao nói được.  Nhìn anh mà nước mắt cứ tuôn rơi, giọng ngẹn lại, đầu óc cứ quay cuồng khi nhìn thấy anh trong một bộ dạng không sao tôi cóthể hình dung ra được. Đau đớn và xót xa quá anh ơi!!!!!
             
            Bây giờ tôi phải làm gì đây?  Tôi biết với anh, tôi mãi mãi chỉ là một cô bé nghịch ngợm và lí lắc mà thôi, nhưng anh ơi, em không buồn và hờn giận anh, vì em tự yêu đơn phương mà.  Rồi anh sẽ như xưa, sẽ lại cùng em và mọi người làm việc, rồi anh sẽ châu mày, lắc đầu và gõ gõ nhè nhẹ vào đầu em mỗi khi em làm sai, anh không quát nạt hay làm khó dể bọn em...Em cầu mong anh mau bình phục để emđược nhìn anh , được nghe cái giọng trầm trầm khó quên của anh, được say đắm nhìn vào đôi mắt mà ở đó, em đã không biết đường ra...
             
            Em và mọi người đang chờ anh, nhớ nha anh!


            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/31226/447344A31E1A4FD2963E52387C4D9F5E.gif[/image]
            Attached Image(s)
            #21
              Nhã Trang 01.06.2007 21:43:49 (permalink)
              Lời yêu thưong từ những nụ hoa
               
                             Nhà củ của mình nằm trên một chung cư, mở cửa ra chỉ thấy những hành lang chật hẹp giăng đầy quần áo ướt, lúc nào cũng âm u và ẩm ướt.Thế mà không hiểu sao ông ngoại tìm đựơc ở đâu cái bồn bằng gỗ, đổ đầy đất, ràng bằng dây kẽm ở lan can trước nhà.  Từ cái bồn gổ ấy, mọc lên không biết bao nhiêu là hoa.  Những bông hoa mà chẳng ai biết tên thật là gì, mỗi người trong nhà tự gọi theo cách mà mình thích.  Ba thì gọi là hoa của ông ngoại, mẹ thì gọi là hoa lá tím, ông ngoại gọi nó là hoa yêu thương.  Còn mình, cô bé lóc chóc gọi tất cả mọi loại hoa trong cái bồn của ông ngoại là hoa Thơm.  Bởi với một đứa trẻ con, hoa nào cũng thơm ngát, dù là không có hương thì vẫn có mùi nhựa cây mát mẽ, kỳ diệu…
               
                              Những lúc rổi, mấy đứa trẻ ở chung cư gạ mình ngắt hoa đem ra chơi, nhưng cứ hái được bông nào là bông ấy mềm xèo ra, héo quắt luôn.  Về sau, cả bọn rút kinh nghiệm , không hái hoa nửa, khi nào muốn ngắm thì dung dăng dung dẻ dắt tay nhau đi mấy tầng gác lên hành lang nhà mình ngắm hoa.  Dần dần, chúng mình gọi đấy là vườn hoa.
               
                                  Nhiều năm sau ngày ông ngoại mất, mình nghe ba mẹ kể lại rằng : Ông ngoại đã kỳ cạch đóng cái bồn gổ, đi xin đất ở ngoại thành, rồi trồng hoa vào đó cho  mình quen với lá hoa và có những niềm vui thơ bé.
               
                                    Và điều kỳ lạ là: lớn lên, mỗi khi thấy thưong yêu ai, mình cũng muốn trồng cho người ấy một cái bồn hoa nhỏ.  Để người đó được nhìn thấy màu sắc của hoa, được ngửi hương thơm , được hưởng niềm vui hân hoan chờ đón một cái nụ hoa bé xíu bắt đầu xòe cánh…
               
                                Có phải ngay từ khi mình còn bé, ông ngoại đã dạy mình cách gởi thông điệp yêu thương qua những nụ hoa?


              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/31226/8DD86501CBDC4602814484878FF3F366.jpg[/image]
              Attached Image(s)
              #22
                Nhã Trang 12.06.2007 23:19:55 (permalink)
                Bến đậu cuộc đời

                Tôi yêu đơn phương và để quên ngưòi ấy, tôi đã nhận lời yêu anh.  Anh yêu tôi thật nhiều, quan tâm và lo lắng cho tôi từng ly từng tí, nhất là mỗi lần tôi ốm đau...Anh đang đi làm ăn xa, nhưng thứ bảy hay Chủ nhật nào anh cũng về, rồi lại ào đến bên tôi, kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện mà anh đã gặp...Sau mỗi câu chuyện, anh thường thốt ra cả bầu trời thương nhớ mà anh đã dành cho tôi trong những ngày xa cách.  Tôi không vui mà cũng chẳng buồn khi anh nói rằng, anh nhớ tôi ngay cả khi anh ở bên tôi...

                Ngày tháng lặng lẽ trôi đi, bên tôi luôn song hành hai người đàn ông.  Một người thật tận tình, chu đáo-còn một người thì quá vô tâm.  Tôi hoang mang không biết ai sẽ là bến đậu của đời tôi...Và tôi đã bừng tỉnh khi anh háo hức đề cập đến chuyện hôn nhân...Vâng, anh đã rũ xuống như tàu là héo, khi tôi đau đớn thú nhận : trái tin tôi không thuộc về anh vì nó luôn hướng tới một người đàn ông khác, dù cho người đó vẫn vô tư và mãi mãi xem tôi như một cô em gái.  Anh giận dữ, đau khổ và tôi cũng nhớ câu nói của anh: Anh rất yeu em và cầu mong cho em được hạnh phúc.  Em hãy nhớ, anh luôn luôn ở bên cạnh em...

                Thế đấy,tôi và anh chia tay nhau trong ngổn ngang nổi dày vò và day dứt.  Tôi thấy căm ghét chính mình và oán trách ông trời sao nở đùa giởn với số phận của tôi.  Vâng, giá như người ấy cũng yêu tôi như anh hoặc trái tim tôi lưôn tràn ngập hình ảnh của anh, thì cưộc đời tôi sẽ hạnh phúc biết bao!


                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/31226/88BD809FDEC54A01AFF88B2714C3461F.gif[/image]
                Attached Image(s)
                #23
                  namtuocbongdem_lfo 15.06.2007 23:05:34 (permalink)
                  chào Nhã Trang nha ! mình đọc những dòng NT viết mình rất cảm động rất hay NT hãy viết ra những dòng suy nghĩ của NT nhé mình rất muốn đọc thêm nhiều bởi đôi lần những dòng NT viết có phần giống với hình ảnh của mình trong cuộc sống đời thực này chúc NT luôn vui vẻ và viết thật nhiều nha
                  #24
                    Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 24 trên tổng số 24 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9