Số mạng
Con Gấu 04.04.2007 19:28:58 (permalink)
-                     Ngày mai, mua giấy xe lửa, đi qua bên nầy chơi, anh TT. sẽ dẫn em đi khắp Paris ba trăm sáu chục phố phường. Dẫn em đi ăn « cơm tắm rệp » (couscous : món á-rập mà bên Đức, hình như ít người biết.)
 
-                     Không được đâu anh. Em không dám cựa quậy, ra khỏi nhà vì sợ nhà thương kêu đi ghép. Chừng nào ghép xong, đâu đó yên xuôi thì em qua với anh. Lúc đó thì mặc sức tụi mình tung hoành Paris cho thỏa chí anh hùng !
 
Tiếng nói của T. vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, giống như ngày em đã nói tôi câu đó. Tôi vẫn có cảm tưởng là cuộc điện đàm đó vừa mới xẩy ra hôm qua.
 
Vì mang phải căn bịnh ngặc nghèo đến từ người mẹ, em đã phải chịu giải phẩu ghép tim cách đây hơn một năm. Cuộc giải phẩu thành công. Từ đó trở đi, T. trông đứng, trông ngồi, đợi nhà thương kêu đi ghép gan (căn bịnh tới từ gan).
 
Căn bịnh nầy phá hại tất cả những bộ phận trong cơ-thể. Sự tàn phá đó đến từ một chất protéine được tiết ra một cách vô trật tự bởi lá gan. Vì vậy, thay gan được sớm chừng nào là tốt chừng đó.
 
Ghép là cách trị duy nhứt mà khoa học biết hiện nay để trị căn bịnh nầy. Nếu không, bịnh nhân sẽ bị ói thường, ăn thì không được gì nhiều, sẽ kiệt lực dần dần và đi tới cái chết. Bịnh nhân có thể chết nhanh chóng hay là đi đến sự chết lần, chết mòn trong đau đớn và mệt nhọc, tuy theo sự phát triển của căn bịnh.
 
Và ngày ghép đã đến : 17.01.2007. Hôm đó, nhà thương điện thoại, cho T. hay là có một lá gan đang chờ em. Và T. đã được người thân chở đến nhà thương, lòng tràn trề hy-vọng đến một ngày may tươi đẹp hơn cho sức khỏe của mình.
 
Sự ghép gan đã thành công. Nhưng vì có  nhiều lý-do khác, người ta không khép chỗ mỗ của em lại liền mà chỉ khép lại 3 ngày sau đó mà thôi. Và người ta đã để cho T trong giấc ngủ nhân tạo để dễ trị tiếp.
 
Sau 3 tuần lễ ngủ liên tiếp, T đã « được » cho thức dậy. Em đã nói chuyện đuợc, ngồi dậy tiếp người nhà lại thăm. Em cũng đã ăn uống lai rai những gi nhà thương cho.
 
Ngày 22.02.2007, nhà thương đã gọi điện thoại cho thân nhân của T và cho hay là em đã từ trần, sau khi uống nước bị sặc. Theo tôi biết thì vì T quá yếu, nên lúc sặc, không đủ sức mạnh để hất nước văng ra khỏi buồng phổi và đã bị ngộp.
 
Sau ba tuần lễ chống lại tử-thần với những gì khoa-học có thể làm (ghép gan, ngủ «nhân tạo«  ), rồi T cũng đã ra đi vì … uống nước bị sặc ! Và nhân viên bịnh viện đã bó tay trước cái sặc đó, sau khi đã thành công ghép gan với kỹ-thuật khoa học tân tiến…
 
Tin như sét đánh ngang tay, tôi nghe tin mà đứng không vững. Bầu trời xung quanh tôi bổng tối sầm lại.
 
Có lẽ số của em ở kiếp nầy đã hết nên có làm gì đi nữa, có ráng kéo níu em bằng đủ mọi thứ chăng nữa, T cũng ra đi. Âu cũng là số mạng.
 
Ngày tiễn em đi lần cuối là ngày đen tối nhất, ngày tàn nhẫn nhất trong đời tôi. Dù là trong lòng, tôi đã tự nói không biết bao nhiêu lần « Đó là số mạng », nhưng lúc hạ huyệt là lúc tôi « căm thù » số mạng. Cuộc đời đã đem em lại cho tôi và « số mạng » đã cướp em đi.
 
Ngủ ngon nha em.
 
Anh chúc em một giấc ngủ thật êm đềm.
 
Anh chúc em đầu thai vào một kiếp khác yên vui hơn. Một kiếp đem lại cho em thiệt nhiều hạnh phúc để bù lại kiếp trước đầy đau khổ.
 
Nếu có duyên với nhau thì mình sẽ gặp nhau lại, em à!
 
Nhìn đứa con của T đang cuối đầu trước mộ của má nó mà tôi rơi nước mắt:
 
Con ai lại đứng thở dài
Mồ ai đó nhỉ, u hoài làm sao!!
 
 
T ơi, anh thương em nhiều lắm.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.04.2007 21:52:24 bởi Con Gấu >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9