Mùa Thu Mây Ngàn!
Ta cảm giác mình như chiếc lá nằm giữa cơn lốc xoáy, lưng lững và không thoát ra được...
Ta muốn nghỉ ngơi nhưng thời gian không cho phép...ta muốn lao vào công việc thì lại dật dờ như kẻ vô hồn...
Đôi lúc ta tự hỏi, có phải mình quá yếu đuối nên đôi lúc cảm xúc cá nhân đã lấn át phần thực tại?
Lúc nào cũng có người xung quanh, nhung sao trái tim ta cô độc đến thế?
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: