HAI GIỌT NƯỚC - Truyện ngụ ngôn
HAI GIỌT NƯỚC Truyện ngụ ngôn của : PVK. -------------------- Long Lanh và Lung Linh là hai giọt nước đang hòa cùng một dòng sông
chảy ra biển.Khi dòng sông chảy qua một khu
rừng tuyệt đẹp.Những bông hoa muôn màu rực rỡ,những cánh bướm tung tăng bay lượn,
tiếng chim hót líu lo...khiến dòng nước như muốn
ngừng trôi. Long Lanh thì thầm với lung linh :
- Mình nhảy lên bờ chơi đi Lung linh ! Trên bờ thật tuyệt vời !
Lung Linh lắc đầu :
- Đừng bạn ơi ! chúng mình là những giọt nước
,chúng mình phải chảy ra biển ! Long Lanh nói :
- Tại sao cứ phải ra biển ? Mình thích nhảy lên
đây ! Mình thích ngắm hoa,thích nghe chim
hót,thích nô đùa với cỏ cây ! Thích cho tất cả biết tớ là ai chứ? không có tớ...vạn vật đều chết ! Bạn không muốn
thì ở lại !
Vừa dứt lời,Long Lanh lựa theo một con sóng nhỏ
nhảy vọt lên bờ. Lung Linh không kịp ngăn cản.
Nhưng than ôi,Long lanh chưa kịp bám vào những
ngọn cỏ xanh tươi thì đã tan biến...tan biến như chưa từng có.
Lung Linh đã nhìn thấy hết. Nó khóc ! HN/2007
.
Vừa dứt lời,Long Lanh lựa theo một con sóng nhỏ
nhảy vọt lên bờ. Lung Linh không kịp ngăn cản.
Nhưng than ôi,Long lanh chưa kịp bám vào những
ngọn cỏ xanh tươi thì đã tan biến...tan biến như chưa từng có.
Lung Linh đã nhìn thấy hết. Nó khóc !
HN/2007
Qua màn nước mắt, Lung Linh nhìn thấy Long Lanh rực rỡ chói lọi như cầu vồng.
Long Lanh đang bay lên.
Ánh sáng chiếu vào từng phân tử nước li ti.
Đỏ xanh vàng lục lam chàm tím.
Long Lanh đang chiếu sáng.
Long Lanh đang sống.
Gió đưa Long Lanh bay lên.
Bay lên, lên, lên, lên mãi.
Khi Lung Linh chùi nước mắt, thì đám mây trắng trên cao đang cười.
Đám mây thủ thỉ:
"em đây, bây giờ em nhìn thấy cả trần gian, em cao hơn biển và xa hơn ngàn, long lanh lóng lánh muôn vàn tự do ..." ngọc lý
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.04.2007 15:10:39 bởi Ngọc Lý >
Trích đoạn: hnvatoi
HAI GIỌT NƯỚC
Truyện ngụ ngôn của : PVK.
--------------------
Long Lanh và Lung Linh là hai giọt nước đang hòa cùng một dòng sông
chảy ra biển.Khi dòng sông chảy qua một khu
rừng tuyệt đẹp.Những bông hoa muôn màu rực rỡ,những cánh bướm tung tăng bay lượn,
tiếng chim hót líu lo...khiến dòng nước như muốn
ngừng trôi. Long Lanh thì thầm với lung linh :
- Mình nhảy lên bờ chơi đi Lung linh ! Trên
bờ thật tuyệt vời !
Lung Linh lắc đầu :
- Đừng bạn ơi ! chúng mình là những giọt nước
,chúng mình phải chảy ra biển !
Long Lanh nói :
- Tại sao cứ phải ra biển ? Mình thích nhảy lên
đây ! Mình thích ngắm hoa,thích nghe chim
hót,thích nô đùa với cỏ cây ! Thích cho tất cả biết tớ là ai chứ? không có tớ...vạn vật đều chết ! Bạn không muốn
thì ở lại !
Vừa dứt lời,Long Lanh lựa theo một con sóng nhỏ
nhảy vọt lên bờ. Lung Linh không kịp ngăn cản.
Nhưng than ôi,Long lanh chưa kịp bám vào những
ngọn cỏ xanh tươi thì đã tan biến...tan biến như chưa từng có.
Lung Linh đã nhìn thấy hết. Nó khóc !
HN/2007
Hai giọt nước song sinh không giọt nào tan cả. Nhìn thấy giọt nước trên khóe mắt Lung Linh là biết rất thế nào rồi.
Truyện ngụ ngôn 2007 dễ chịu quá.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: