Người Tình Dĩ Vãng - (tiếp theo chương đã đăng)
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
huong_thao 14.08.2004 02:45:32 (permalink)
Chương 19

Sau một đêm ngủ ngon giấc , Mẫn Nghi thấy thật sảng khoái . Nàng làm vệ sinh cá nhân xong , bước xuống phòng khách . Vừa thấy nàng , Trực Nhân đã nhanh nhảu :

- Chào buổi sáng . Ở đây , cô thấy thế nào ?

- Cảm ơn anh . Tôi rất khỏe . À ! Anh ...

- À ! Tôi tên là Trực Nhân . Còn cô ?

- Tôi tên là Mẫn Nghi . Anh Trực Nhân này ! Bác gái đâu , sao tôi không thấy ?

- À ! Mẹ tôi có thói quen là buổi sang đi dạo vườn hoa . Chắc mẹ tôi cũng sắp vào . Chờ một chút , mẹ tôi vào rồi chúng ta cùng dùng điểm tâm nhé . Ờ , Mẫn Ngh này ! Cô có thể nói một chút về cô được không ?

Mẫn Nghi thở dài , lắc đầu :

- Anh Trực Nhân à ! Tôi biết anh là một người tốt . Tôi không muốn giấu anh điều gì cả , nhưng chuyện của tôi rất buồn . Tôi đang cố quên đi , không muống nhắc lại nữa . Mong anh thông cảm .

- Vậy cũng không sao . Thế bây giờ cô có dự tính gì không ?

Nàng nghĩ dù sao Trực Nhân cũng đỡ nàng một lần rồi , nên nàng nói :

- Bây giờ , tôi muốn có một việc làm . Anh Trực Nhân ! Anh có thể giúp cho tôi không ? Việc gì cũng được . Lau nhà hay nấu cơm cũng được , miễn là tôi đủ sống qua ngày là được rồi .

- Nếu vậy thì cũng không khó . Cô cứ ở tạm đây , tôi sẽ lo giúp cô .

- Anh Trực Nhân ! Cám ơn anh nhiều lắm . À ! Hình như tôi thấy nhà anh rất ít người phải không ?

- Ở nhà chỉ có tôi và mẹ tôi thôi . Nhưng tôi thường đi làm suốt cả ngày . Nếu cô có ở đây , chắc mẹ tôi sẽ vui lắm .

Mẫn Nghi buồn buồn :

- Tôi không dám làm phiền anh và bác nhiều đâu . Nếu có việc làm , tôi sẽ đi ngay .

Lúc đó thì bà Vân Tường từ ngoài bước vào . Mẫn Nghi lễ phép đứng dậy , khẽ chào :

- Cháu chào bác ạ .

Bà Vân Tường cười nhẹ rồi đáp lễ :

- Chào cháu .

Trực Nhân lên tiếng :

- Ồ ! Mẹ đã về . Chúng ta cùng dùng điểm tâm , mẹ nhé .

- Ờ , cũng được .

Khi mọi người đã ngồi vào bàn ăn , Trực Nhân nói với mẹ :

- Mẹ à ! Đây là Mẫn Nghi , cô ấy từ xa đến . Con đã nhận lời xin cho cô ấy việc làm . Tạm thời cô ấy ở nhà mình , mẹ nhé .

Bà Vân Tường có vẻ ái ngại , nhưng cũng trả lời :

- Vậy cũng được . Con lỡ giúp người thì giúp cho trót .

Mẫn Nghi biết bà Vân Tường không mấy có thiện cảm với nàng , nên nàng chỉ ăn qua loa rồi nói :

- Cháu đã ăn xong . Cháu xin phép xuống trước ạ .

Nói xong , nàng khẽ chào Trực Nhân rồi đi xuống nhà .

Bà Vân Tường lại nói với con trai :

- Trực Nhân ! Con nghĩ sao mà cho cô gái ấy ở lại nhà ta thế ?

- Mẹ ! Chứ bây giờ cô ấy không còn chỗ để đi , nếu chúng ta để cô ấy bơ vơ một mình , lỡ sa vào cạm bẫy của người xấu thì rất tội mẹ ạ . Con nghĩ chúng ta nên cho cô ấy tá túc ở đây một thời gian . Bao giờ con xin được việc làm cho cô ấy rồi hãy tính .

- Mẹ biết . Nhưng con và Bảo Ngôn đã có giao ước . Hiện nó đang du học ở Mỹ , nếu không may chuyện con đem cô gái lạ về ở nhà tới tai nó , thì nó sẽ nghĩ sao đây ? Mẹ sợ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của các con .

Trực Nhân nhìn mẹ , cười ngất :

- Mẹ ! Mẹ mà cũng nghĩ con trai mẹ như vậy nữa sao ? Mẹ ơi ! Mẹ nghĩ quá xa vấn đề rồi đó . Sở dĩ con có hành động như vậy là do ở tình người . Mẹ cũng biết đấy , con trai của mẹ là một luật sư , mà luật sư thì xưa nay ít bao giờ thờ ơ với những bất công hay những mảnh đời khốn khó . Vả lại , đây là bản tính của con , cũng đâu phải lần đầu con giúp người đâu mẹ .

- Mẹ biết . Mẹ rất hiểu ý con . Nhưng cô ấy là một cô gái , lại quá đẹp nữa . Liệu dư luận họ có cùng quan điểm như con không ? Mẹ e là chuyện này sẽ đến tai của gia đình Bảo Ngôn .

- Mẹ ! Chúng ta không làm điều gì trái cả , mẹ đừng lo . Nếu chuyện này đến ta Bảo Ngôn thì con nghĩ , Bảo Ngôn là một người tốt và rất hiểu ý con , cô ấy sẽ không trách hờn gì con đâu .

Bà Vân Tường thở dài :

- Nhìn thấy cô gái ấy , mẹ cũng cảm thấy xót xa , nên con hãy cố gắng sắp xếp mọi chuyện cho được êm xuôi và tốt đẹp .

- Đã bảo là mẹ để con lo mà .

Nói xong , anh nhìn đồng hồ rồi tiếp :

- Đã đến giờ rồi , con phải đi làm đây . Mẹ nhớ giúp con , quan tâm đến cô ấy nhé mẹ .

- Được rồi . Con cứ lo cho công việc của mình đi , mọi chuyện ở nhà hãy để mẹ lo .

- Con cảm ơn mẹ .

Trực Nhân sửa lại áo rồi chào mẹ , đi ra cửa . Bà Vân Tường nhìn theo con trai , bà cảm thấy Trực Nhân là niềm an ủi vô biên của bà . Con bà quá tốt , bà biết Trực Nhân đã hành động vì tình người , nhưng bà biết rõ anh còn hành động vì một lý do khác , đó là đem niềm vui đến cho bà . Mắt bà lại chợt buồn . Bà nhìn xa xăm và thở dài .

Những ngày ở lại nhà Trực Nhân , Mẫn Nghi thấy dài đăng đẳng . Trực Nhân thì đi làm suốt ngày , công việc của một luật sư dường như chiếm hết cả thời gian của anh . Còn bà Vân Tường thì dường như không mấy tin tưởng nàng . Nàng biết rõ điều đó , nhưng không hề trách bà , vì nàng rất hiểu và thông cảm với bà khi có người lạ trong nhà . Bởi thế , ngoài những giờ dùng bữa , nàng luôn tìm cách tránh né bà . Nàng kiên nhẫn chờ đợi Trực Nhân xin cho nàng việc làm . Nhưng hầu như ngày nào Trực Nhân cũng nói với nàng là chưa có công việc thích hợp . Thế là nàng đành phải chờ đợi và chờ đợi .

Chiều nay , Mẫn Nghi ngồi soi gương chải tóc . Nàng cảm thấy nhớ Tử Trung da diết . Không biết bây giờ anh đã thế nào rồi ? Khi phát hiện ra nàng bỏ đi , anh có buồn không ? Nàng nhớ những lời anh xỉ vả nàng , đuổi nàng đi và ngậm ngùi nghĩ bên anh bây giờ còn có Dạ Thu bên cạnh , chắc chắn anh không còn nhớ đến nàng nữa . Nhưng làm sao nàng có thể quên anh được . Yêu anh bao nhiêu , nàng cảm thấy hận anh bấy nhiêu . Tại sao anh không chịu tìm hiểu thực hư mà lại sớm buộc tội nàng , không để cho nàng có một lời giải thích ? Nàng kêu thầm : Tử Trung ơi ! Em hận anh vô cùng . Suốt đời em cũng không tha thứ cho anh đâu .

Nàng ngước lên , màn lệ đã làm nhòa cả mắt nàng , rồi những giọt nước mắt đau thương , oan ức thi nhau lăn xuống đôi gò má của nàng rồi rơi trên cổ nàng .

Mẫn Nghi đưa tay lau mặt và lau cổ . Nàng bổng giật mình , mặt biến sắc và hối hả tìm kiếm . Nàng lục tung cả đồ đạc trong phòng , tìm kiếm khắp cả phòng mà không tìm thấy . Nàng hối hả mở cửa phòng và lao xuống cầu thang . Lúc ấy , bà Vân Tường và Trực Nhân đang ngồi nói chuyện . Thấy Mẫn Nghi hối hả chạy xuống , Trực Nhân hỏi :

- Có chuyện gì thế , Mẫn Nghi ?

Mẫn Nghi nói như muốn khóc :

- Tôi bị mất sợi dây chuyền rồi . Anh hay mọi người có nhặt được không ?

- Ồ ! Không . Chúng tôi không thấy sợi dây chuyền nào cả . Cô xem lại xem có rớt đâu đó ở trong phòng không .

- Không . Tôi đã tìm hết rồi . Trời ơi ! Tôi không thể mất sợi dây chuyền này được .

Nãy giờ nghe thấy vậy , bà Vân Tường tỏ vẻ khó chịu lên tiếng :

- Cô xem lại đi . Xưa nay ở nhà này , cái gì để đâu thì còn nguyên ở đấy , chứ không bao giờ bị mất mát gì đâu .

- Nhưng lúc sáng cháu còn đeo trên cổ mà .

- Tôi đã bảo , nếu cô làm rớt ở đâu thì vẫn còn ở đó .

Thấy mẹ căng thẳng nên Trực Nhân nói với Mẫn Nghi :

- À ! Mẫn Nghi này ! Có lẽ là cô bị rớt đâu đó thôi , để chúng ta từ từ tìm lại nhé .

Đến bây giờ , Mẫn Nghi mới thấy mình thật hồ đồ . Đã ở nhờ nhà người ta mà còn la toáng lên là mất đồ . Nàng quay sang bà Vân Tường , vẻ hối lỗi :

- Cháu xin lỗi bác . Cháu vô ý quá , xin bác thông cảm .

Bà Vân Tường không trả lời , quay đi nơi khác , thở dài . Thấy thế , Mẫn Nghi nói với Trực Nhân :

- Thôi , bỏ đi . Chỉ là sợi dây chuyền nhỏ thôi mà . Xin lỗi anh , tôi về phòng đây .

Nói xong , nàng thẫn thờ bước lên cầu thang .

Bà Vân Tường nhìn theo với ánh mắt bực bội . Bà lắc đầu , thở dài . Bỗng chị giúp việc từ nhà sau chạy lên bảo :

- Bà chủ ! Lúc nãy con nghe cô Mẫn Nghi nói mất sợi dây chuyền , không biết phải là sợi này không . Con mới nhặt ở trong phòng tắm .

Bà Vân Tường thở phào , bảo :

- Đâu , cô đưa tôi xem sợi dây chuyền bao lớn mà nó làm ầm lên thế .

- Dạ , thưa đây này , bà chủ .

Vừa cầm sợi dây chuyền chị Mai đưa , bỗng mặt bà Vân Tường biến sắc . Mắt bà dán chặt vào sợi dây chuyền , bà lắp bắp :

- Trực Nhân ! Con lên gọi Mẫn Nghi mau xuống đây cho mẹ .

Trực Nhân ngạc nhiên trước thái độ của mẹ , anh gặng hỏi :

- Chuyện gì thế mẹ ?

- Mẹ bảo con mau gọi Mẫn Nghi đi . Con đừng hỏi nhiều nữa , rồi con sẽ biết mà .

Trực Nhân ngơ ngác trước thái độ của mẹ , nhưng anh không dám hỏi thêm mà chạy lên gọi Mẫn Nghi xuống .

Lúc Mẫn Nghi từ trên cầu thang bước xuốngg , đôi mắt bà dán chặt vào gương mặt nàng . Đây là lần đầu tiên , kể từ khi Mẫn Nghi đến đây , bà mới nhìn kỹ nàng như vậy . Cái nhìn lạ lẫn của bà làm Mẫn Nghi cảm thấy hoang mang , nàng hỏi :

- Thưa bác , bác gọi cháu có chuyện gì không ạ ?

Bà bước đến bên Mẫn Nghi , đưa sợi dây chuyền ra và hỏi :

- Mẫn Nghi ! Đây có phải là sợi dây chuyền của cháu không ?

Nhìn sợi dây chuyền bạch kim có hình trái tim , Mẫn Nghi mừng rỡ kêu lên :

- Đúng là của cháu rồi . Cảm ơn bác . Cháu cứ tưởng suốt đời cháu sẽ không tìm lại được nó .

Bà Vân Tường run rẩy , cầm chặt hình trái tim lên mở ra và thấy bên trong được lộng một tấm hình một bé gái mặc chiếc áo đầm đỏ khoảng một tuổi . Bà hỏi :

- Đây là hình của ai thế ?

- Là của cháu đấy .

- Thế ba mẹ cháu là ai ?

- Cháu không có ba mẹ . Từ lúc còn rất bé , cháu đã sống trong cô nhi viện , nên cháu không biết gì về thân nhân của mình .

Bà Vân Tường hỏi dồn dập :

- Nhưng tại sao cháu lại phải sống trong cô nhi viện ?

Mẫn Nghi buồn buồn kể :

- Theo lời sư cô , người nuôi cháu kể lại . Vào một buổi sáng mùa đông của hai mươi sáu năm trước , sư cô vừa thức dậy đã nghe tiếng trẻ em khóc thảm thiết ngoài cửa . Lúc ấy , sư cô chạy ra thì thấy cháu được quấn trong một cái khăn và đặt ngay trước cổng . Người bế cháu lên ,lúc đó trời thì rét mướt nhưng người cháu thì nóng hầm hập . Người mau chóng đưa cháu vào nhà và chở đi bệnh viện . Người bảo cũng nhờ trời thương , chứ không cháu đã chết mất rồi . Và người còn bảo đây là sợi dây chuyền lúc ấy được đeo trên cổ cháu . Lúc đó cháu được khoảng một tuổi .

Giọng bà Vân Tường run rẩy :

- Ngoài sợi dây chuyền này ra , cháu còn giữ một vật gì lúc sư cô nhặt chàu ngoài ngõ không ?

- Dạ , còn cái khăn quấn cháu ngày xưa và chiếc áo đầm đỏ . Chiếc áo đầm giống như chiếc áo cháu mặc chụp trong tấm hình này nè .

Bà Vân Tường dường như nói không ra hơi :

- Mau ... mau lấy cho ta xem .

Mẫn Nghi vô cùng ngạc nhiên trước thái độ của bà Vân Tường , nàng nhìn bà chăm chăm . Bà lại hối :

- Cháu mau đi lấy cho ta xem .

- Dạ ... dạ , cháu sẽ đi lấy ngay .

Mặc dù ngạc nhiên , nhưng Mẫn Nghi không dám cãi lời bà . Nàng nhanh chóng chạy lên lầu , và trở xuống với gói đồ trong tay . Nàng đưa cho bà Vân Tường :

- Dạ đây , thưa bác .

Bà Vân Tường vồ lấy , bà mở khăn và chiếc áo đầm màu đỏ bé tí ra xem , bỗng bà khóc ngất :

- Đúng rồi , Vân Phi ơi . Cuối cùng , mẹ đã tìm được con rồi .

Nói xong , bà nhào đến ôm chặt Mẫn Nghi . Mẫn Nghi ngơ ngác :

- Bác ! Bác làm sao thế ? Cháu không phải tên là Vân Phi , cháu tên là Mẫn Nghi .

- Không . Con chính là Vân Phi lạc loài của mẹ hai mươi sáu năm trước . Trực Nhân ơi ! Cuối cùng thì mẹ cũng đã tìm được em con rồi . Mẹ hạnh phúc quá .

Nãy giờ Trực Nhân chứng kiến toàn bộ câu chuyện và anh đã hiểu ra tất cả . Nước mắt anh cũng ràn rụa , anh kêu lên :

- Mẹ ơi ! Cuối cùng con đã làm được rồi , con làm được rồi . Con đã mang em về cho mẹ rồi . Vân Phi ơi ! Anh mừng quá .

Mẫn Nghi gỡ tay bà Vân Tường ra , nói :

- Có lẽ hai người đã lầm rồi . Tôi không phải là Vân Phi đâu . Tôi tên là Mẫn Nghi .

Bà Vân Tường lắc đầu :

- Không . Mẹ không thể nào lầm được . Con chính là đứa con gái bị thất lạc của mẹ . Ngày xưa , lúc bị mất con , đúng là trên cổ con đang đeo sợi dây chuyền này , còn tấm hình được lồng trong trái tim nhỏ này là chụp lúc sinh nhật con tròn một tuổi . Chiếc khăn và cái áo này là lúc đó mẹ quấn cho con , còn nữa trên mặt trái tim còn khắc hai chữ V.P. là viết tắt tên con mà lúc sinh nhật con , mẹ đã thuê thợ kim hoàn làm đó . Mẫn Nghi ! Nếu thật sự những thứ này của con thì con chính là con gái của mẹ .

Mẫn Nghi bàng hoàng nhìn bà Vân Tường rồi nhìn Trực Nhân . Nàng nghẹn ngào :

- Trời ơi ! Con có mơ không ? Con đã thật sự tìm được mẹ sao ?

Bà Vân Tường khóc ngất :

- Con không mơ đâu . Là mẹ đây con .

Mẫn Nghi nức nở ngả vào lòng bà , thốt lên :

- Mẹ ơi ! Con cứ tưởng không bao giờ còn gặp được mẹ . Con không biết mình đang mơ hay đang tỉnh nữa . Nếu là giấc mơ thì con muốn nó được kéo dài mãi . Con rất muốn được ở mãi trong vòng tay mẹ . Mẹ ơi ! Con tha thiết mong có ngày này lâu rồi .

Rồi nàng khóc ngất , vùi đầu vào lòng mẹ . Bà Vân Tường cũng nấc lên từng cơn :

- Trời ơi ! Tội nghiệp cho con tôi quá . Vân Phi ơi ! Từ đây , mẹ sẽ không không bao giờ xa con đâu . Mẹ yêu con quá .

- Vân Phi ! Anh là anh Hai của em nè .

Mẫn Nghi rời mẹ , nhìn Trực Nhân . Mắt nàng sáng nhưng đầy lệ , giọng nghẹn ngào :

- Em thật sự có một người anh như anh sao , Trực Nhân ?

- Đúng . Anh là anh Hai của em đây , Vân Phi .

Một lần nữa , nàng lại ngả vào lòng anh trai . Trực Nhân ôm siết em vào lòng như truyền tất cả tình thương và sức mạnh cho em , rồi dỗ dành .

- Vân Phi ! Em đã gặp lại mẹ và anh . Kể từ đây , anh sẽ hết lòng lo cho em , không để cho em phải vất vả nữa đâu .

- Anh Hai ơi ! Em không cần gì cả , gặp lại mẹ và anh là em mừng và mãn nguyện rồi . Kể từ nay , em không phải là kẻ mồ côi nữa rồi . Em đã thật sự có một gia đình rồi .

- Trời ơi ! Vân Phi tội nghiệp của mẹ !

Nàng quay sang ôm mẹ :

- Mẹ ơi ! Được gọi tiếng mẹ thân thương , con thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời . Mẹ ơi ! Con yêu mẹ quá . Mẹ có biết không ? Khi con mười tám tuổi , sư cô cho con ra đời để tự lập và nuôi lấy thân . Người đã trao cho con những kỷ vật này và bảo rằng , con hãy cất kỹ những thứ này , nó có thể giúp con tìm lại cha mẹ mình . Vì thế , bao năm nay , con đã cất giữ sợi dây chuyền , chiếc khăn và cái áo như một báu vật với hy vọng mong manh là sẽ có ngày tìm được ba mẹ . Ông trời đã không phụ con , đã đưa con về với mẹ rồi . Mẹ ơi ! Con đã toại nguyện quá rồi . Con không còn ước mơ gì thêm nữa .

Bà Vân Tường vuốt nhẹ mái tóc con , giọng hối lỗi :

- Con gái ơi ! Mẹ xin lỗi con . Chỉ một phút sơ ý mà mẹ đã làm cho con khổ .

- Ờ phải . Tại sao mẹ lại bị thất lạc con vậy hở mẹ ?

Bà Vân Tường lau mắt :

- Tất cả là do mẹ , tại mẹ hư quá . Năm đó con vừa một tuổi , ba mẹ và hai con đang sống yên vui , bỗng ba con bị bệnh tai biến mạch máu não chết đột ngột . Lúc đó , mẹ chới với hụt hẫng , không biết nương tựa vào ai , đành bán hết tài sản định về nương tựa vào bà ngoại . Mẹ còn trẻ với một nách hai con đưa nhau lên tàu , nhưng không may con bị sốt nặng cứ co giật và khóc nằng nặc . Mọi người trên tàu ai cũng bảo mẹ nên đi mua thuốc cho con vì bên ngoài gió quá mạnh , nên mẹ mới gởi con cho một người đàn bà ngồi ở ghế cạnh bên và dẫn Trực Nhân đi mua thuốc . Mẹ nhớ lúc đó mẹ dẫn Trực Nhân chạy trên một sân ga rất đông người . Khi mua được thuốc về thì chuyến tàu trên đó có con đã rời sân ga từ bao giờ . Lúc đó , mẹ chỉ còn biết kêu gào và gọi tên con con thảm thiết . Nhưng chuyến tàu đã mang con đi xa vời vợi . Và sau đó , mẹ đã đi khắp nơi mà con tàu đã đi qua để tìm lại con , nhưng vô vọng . Không ngờ người đàn bà đó đã mang con bỏ trước cô nhi viện . Cũng may là vị sư cô kịp phát hiện và cứu sống con của mẹ . Vân Phi ! Tha lỗi cho mẹ nhé .

- Mẹ ! Con rất hiểu nỗi khổ của mẹ . Dù chúng ta có gặp nhiều bất trắc , nhưng bây giờ gia đình mình cũng đã hội ngộ . Mẹ hãy quên hết chuyện cũ đi . Con cũng không bao giờ dám hờn trách mẹ đâu . Phải không anh Hai ?

Chương 20

- Anh Hai này ! Em thấy anh đẹp trai này , hào hoa phong nhã mà lại là một luật sư có tiếng tăm , sao đến bây giờ anh vẫn chưa có vợ , hay một người bạn gái nào vậy ?

Trực Nhân sà xuống ngồi bên em , bảo :

- Ai nói với em thế ? Anh đã có vị hôn thê rồi đấy . Cô ấy cũng xinh đáo để , nhưng không bằng em đâu .

- Nhưng em ở đây lâu rồi , sao không thấy chị ấy đến , hay nghe mẹ và anh nhắc nhở gì hết vậy ?

- Xin lỗi , anh vô ý quá . Người yêu của anh tên là Bảo Ngôn , hiện đang đi du học và bảo vệ luận án tiến sĩ . Hết năm nay , cô ấy sẽ về và cùng anh là đám cưới . À này ! Khi về nưới gặp em , chắc cô ấy mừng lắm đấy . Mấy hôm trước , anh có gọi điện báo cho Bảo Ngôn biết là gia đình đã tìm được em , Bảo Ngôn vui lắm , và gởi lời thăm em . Bảo Ngôn bảo , khi về nhất định sẽ có quà cho em đấy .

Mẫn Nghi cười cười :

- Anh Hai ! Anh thật là tốt số . Em cũng rất mong sớm gặp được chị Hai của mình .

Trực Nhân nhìn em :

- Còn em sao hở , Mẫn Nghi ? Em đẹp như vầy , chắc có nhiều người yêu lắm phải không ?

Nhắc đến tình yêu , bỗng gương mặt Mẫn Nghi sa sấm . Trực Nhân tinh ý bắt gặp , anh cứ ngỡ là Mẫn Nghi chưa có người yêu nên buồn . Anh vội lả giả :

- Không hề gì . Nếu em chưa có người yêu thì để anh giới thiệu cho . Ðám đồng nghiệp của anh nhiều đứa còn độc thân nhưng được lắm . Ðể hôm nào anh tổ chức một buổi tiệc , bảo đảm gặp em , bọn chúng sẽ thích em ngay . Lúc đó , em mặc sức mà chọn nhé .

Mẫn Nghi định lựa lời từ chối :

- Anh Hai à ! Em ...

Nhưng tiếng bà Vân Tường vang lên :

- Hai con đang làm gì mà sôi nổi thế ? Thôi gác lại một chút , vì thức ăn đã sẵn sàng , các con mau ăn kẻo nguội . Hôm nay , mẹ và chị Mai làm đủ các món ăn mà hai con thích .

Ðược mẹ gỡ rối , Mẫn Nghi nhanh nhẩu :

- Con đang đói lắm đây , con sẽ ăn ngay .

Bên bàn ăn , bà Vân Tường và Trực Nhân thay phiên nhau gắp thức ăn cho Mẫn Nghi . Nàng rất cảm động khi biết mỗi một miếng thức ăn được mẹ và anh trai gắp đều gởi gắm cả tình yêu thương của mình vào đó như cố ý bù đắp cho nàng . Giữa không khí ấm cúng của gia đình , nàng ăn rất ngon miệng . Nhưng tự nhiên nàng thấy trong ruột mình cuồn cuộn lên và không cảm được , nàng ụa lia lịa và nàng bỏ chạy vào nhà vệ sinh , nôn thốc nôn tháo . Nàng đi như chưa từng bị ói . Và cảm giác này nàng cảm thấy đến cả tuần nay . Nàng thở hào hển rồi chợt nhìn xuống bụng , nàng đưa tay sờ bụng rồi thẫn thờ .

Nhìn con gái đứng thẫn thờ , bà Vân Tường bước đến dỗ dành :

- Mẫn Nghi ! Con có tâm sự gì thầm kín không nói ra được , phải không con ?

Mẫn Nghi biết không thể nào giấu được ánh mắt từng trải đầy kinh nghiệm của mẹ , nên nàng ngả vào vai mẹ , nghẹn ngào :

- Mẹ ơi ! Con không biết nên vui hay nên buồn nữa đây .

Vuốt nhẹ lưng con , bà ân cần :

- Bao lâu rồi ?

- Con cũng không biết và không chắc nữa , nhưng đã hai tháng nay con không thấy kinh nguyệt ... Như vậy có phải là có thai không mẹ ?

- Nhìn sắc diện của con cộng thêm những triệu chứng ói mửa và không có kỳ kinh , chắc chắn là con có thai rồi . Mẫn Nghi ! Con có thể cho mẹ biết cha của đứa bá là ai không ?

- Mẹ ơi ! Nếu thật sự có thì do ông trời định . Nếu mẹ và anh Hai thương con thì xin bảo bọc cho con và cho cháu ngoại của mẹ . Con không muốn nhắc tới chuyện trước kia nữa . Xin mẹ hãy thương con và thương đứa bé trong bụng con là con mang ơn mẹ lắm rồi .

Bà Vân Tường thở dài :

- Tội nghiệp cho con ! Có phải vì chuyện này mà con lưu lạc tới đây không ?

- Không hẳn như vậy đâu , mẹ à . Chuyện này , con cũng vừa mới biết đây thôi .

- Nhưng mẹ ...

- Mẹ ơi ! Nếu em con không muốn nhắc đến chuyện đã qua , xin mẹ đừng hỏi đến nữa .

Mẫn Nghi quay sang đã thấy Trực Nhân đứng đó từ bao giờ , nàng nhìn anh với ánh mắt nể phục .

- Anh Hai ! Em cám ơn anh nhiều lắm .

- Không có gì . Anh là anh của em mà . Mẫn Nghi ! Hãy tin tưởng vào anh . Anh sẽ giúp em vượt qua khó khăn này . Em vào nghỉ đi . Ngày mai , anh sẽ đưa em và mẹ đi đến bác sĩ . Anh cũng rất mừng khi mình sắp sửa lên chức cậu rồi .

- Phải đó con . Ngày mai mẹ sẽ đưa con đi đến bác sĩ . Mẹ rất nôn nao được đón cháu ngoại của mẹ .

Tình cảm của mẹ và anh trai làm cho Mẫn Nghi vô cùng cảm động , nàng cảm thấy thật tiếc khi không được gặp mẹ và anh trai mình sớm hơn để được sống trong vòng tay âu yếu của người thân mình . Nàng nói :

- Mẹ ! Anh Hai ! Con có làm phiền hai người không ?

- Mẫn Nghi ! Mẹ và anh con rất tôn trọng sự quyết định của con và rất vui vẻ với quyết định của con về đứa bé .

- Anh Hai ! Dù có làm sao đi nữa thì em vẫn quyết định giữ lấy đứa bé này .

Trực Nhân vuốt tóc em :

- Mẫn Nghi kiên cường lắm . Như vậy mới đúng với luân thường đạo lý chứ .

- Nhưng nếu em giữ đứa bé thì có ảnh hưởng gì đến uy tín của anh hay danh dự của gia đình ta không ?

Bà Vân Tường nhìn con gái trìu mến :

- Mẫn Nghi ! Con đã có quyết định không trái với lương tâm thì con không cần phải lo ngại gì cả . Ðiều ấy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến gia đình cả . Bây giờ con hãy cố gắng vui lên để lo cho đứa trẻ . Hãy nhớ là lúc nào cũng có mẹ và anh Hai ở bên cạnh ủng hộ con .

Mẫn Nghi rơm rớm nước mắt :

- Mẹ ! Lòng mẹ bao la quá .

- Thôi , con vào phòng nghỉ đi . Hãy nhớ chớ nên lo nghĩ nhiều con nhé .

- Dạ , con biết rồi mẹ ạ .

Mẫn Nghi bước về phòng , lòng mang nhiều tâm trạng khác nhau . Nàng thấy mình vừa mừng , vừa buồn , lại vừa tủi .

Nàng không bao giờ ngờ được , sau cái đêm hạnh phúc đó , kết quả tình yêu của nàng và Tử Trung là một hài nhi đang lớn dần trong bụng nàng .

Tử Trung ơi ! Chắc anh không bao giờ ngờ được có một giọt máu của anh đang nằm trong người em . Em ước gì bây giờ em được nằm trong vòng tay anh , để chúng ta cùng chia sẻ niềm vui này .

Nhưng Tử Trung ơi ! Có lẽ điều này đến suốt cuộc đời anh sẽ không bao giờ biết được . Và mãi mãi sẽ không có người nào biết ngoài em .

Tử Trung ! Em sẽ mãi mãi giấu kín chuyện này , không bao giờ anh biết là anh đã từng có một đứa con . Ðó sẽ là một hình phạt xứng đáng dành cho anh .

Tử Trung ơi ! Em yêu anh vô cùng , nhưng em cũng hận anh nhiều lắm .

Nàng nấc lên rồi gục xuống gối .

Bên ngoài , ánh nắng vẫn chói chang chiếu xuống làm sáng rực cả một vùng không gian rộng lớn .

Tử Trung từ sau khi Mẫn Nghi bỏ đi , anh không rượu chè be bét như lần trước bị Dạ Thu bỏ . Nhưng anh hoàn toàn thay đổi , lầm lì không nói cả ngày . Anh lãnh đạm với tất cả mọi thứ .

Dạ Thu vẫn ở bên anh , nhưng ngoài việc đưa tiền cho Dạ Thu đi tái khám chữa bệnh , anh vẫn không hỏi gì thêm . Có tiền trong tay , Dạ Thu cũng không làm phiền gì anh nữa .

Nhưng kể từ sau đó , anh lao vào công việc như điện như dại , hầu như anh không để cho mình rảnh rỗi một phút nào .

Kỳ này , anh có một chuyến công tác ở tỉnh xa . Sau khi xong việc , anh bỗng nhớ tới một người bạn thân đang sống ở tỉnh này , nên anh quyết định ghé thăm người bạn đã gần mười năm chưa gặp .

Từ khách sạn đến nhà người bạn cũng gần nên anh quyết định đi bộ . Khi đã đến gần nhà người bạn thì anh thấy có một người phụ nữ mặc một chiếc đầm bầu với cái bụng cao sau làn vải , buộc anh phải chựng lại kêu lên :

- Trời ơi ! Sao mà giống thé ? Nhưng không thể nào .

Người phụ nữ vẫn vô tư bước đi và khi hai người đối diện thì cả hai cùng kêu lên :

- Tử Trung !

- Mẫn Nghi !

Mẫn Nghi muốn loạng choạng khi đột ngột gặp lại Tử Trung . Nàng đã gần đến ngày sinh nên định đi mua ít đồ cho em bé , không ngờ gặp lại anh trong hoàn cảnh này . Nàng chỉ muốn nhào vào lòng anh và báo cho anh tin mừng này , nhưng không hiểu sao chân nàng như bị chôn xuống đất , nàng cũng không mở miệng được .

Nhưng Tử Trung qua phút bàng hoàng , anh đã kịp bình tỉnh lại . Giọng anh lạnh lùng ;

- Thì ra bây giờ cô đã đi đến đây . Cô khỏe chứ ?

Mẫn Nghi thấy nghẹn nơi cổ , nàng không trả lời được . Tử Trung tiếp :

- Cô cũng hay thật . - Rồi anh chăm chú nhìn vào bụng nàng - Mới đó mà đã tìm cho mình một ý trung nhân rồi , còn sắp có tin vui nữa chứ . Chúc mừng cô .

- Tử Trung ...

- Còn tôi đấy à ? Tôi không sao , vẫn sống , vẫn làm việc bình thường , nhưng không được may mắn như cô . Tôi vẫn chưa tìm được người vừa ý .

Trời ơi ! Lúc này nàng chỉ muốn kêu gào lên rằng , Tử Trung ơi ! Một lần nữa anh đã hiểu lầm em rồi . Em không có ai hết . Ðứa con trong bụng em là con của anh , đó là kết quả tình yêu của chúng ta . Nhưng vì lòng tự trọng và tủi hận nên nàng đành âm thầm cắn răng giấu kín . Nàng hít thật mạnh vào , rồi nói :

- Vâng . Tôi cũng gặp may thôi . Bây giờ tôi rất tốt và rất ổn định .

Tử Trung cay đắng mỉa mai :

- Vậy thì tôi rất mừng cho cô . Hy vọng cô sẽ giữ gìn và trân trọng những gì mình đang có .

Trời ơi ! Tử Trung lại tàn nhẫn nghĩ nàng như vậy sao ? Nàng muốn khóc , muốn kêu gào quá , nhưng nàng không muốn mình khóc trước mặt Tử Trung . Ðiều ấy có lẽ sẽ làm cho Tử Trung coi thường nàng thêm . Nàng cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa nên run rẩy nói :

- Tôi có việc phải đi ngay . Chào anh .

Nói xong , nàng ôm mặt chạy đi . Tử Trung bần thần nhìn theo . Anh rất muốn chạy theo nàng . Nhưng chạy theo để làm gì nữa chứ ? Mẫn Nghi đã có gia đình rồi , chạy theo để rồi anh chỉ nhận thêm sự phũ phàng nữa mà thôi .

Lúc nãy , anh háo hức đến nhà bạn , nhưng bây giờ gặp lại nàng , anh cảm thấy mình mất hết cả hứng thú . Nhà bạn đang ở trước mặt , nhưng anh không còn muốn vào .

Trong lúc anh định quay trở về thì nghe tiếng xe thắng gấp và tiếng reo lên :

- Tử Trung ! Cậu làm gì mà đứng ở đây thế ?

Tử Trung quay lại thì bắt gặp gương mặt với nụ cười rạng rỡ của Trực Nhân , người bạn thân của anh thuở đại học . Anh cũng vội cười và bảo :

- Ờ , thì mình đang đến thăm cậu đây .

- Thế sao không vào nhà ? Mau vào đây . Lâu quá rồi , chúng ta không gặp lại . Hôm nay gặp cậu , tớ mừng quá .

Dù không muốn , nhưng bây giờ Tử Trung cũng phải theo Trực Nhân vào nhà . Vừa vào nhà , Trực Nhân đã gọi ầm lên :

- Mẹ ơi ! Mẹ xem ai đến đây này .

Bà Vân Tường chạy lên , cũng reo to :

- Tử Trung ! Lâu lắm mới gặp cháu . Chà ! Bây giờ trở thành ông chủ rồi , trông oai phong dữ hén .

- Dạ , cháu chào bác . Bác vẫn khỏe ?

Trực Nhân đưa cho bạn ly bia rồi cướp lời :

- Cậu không biết chứ lúc gia đình cậu dọn đi , sức khỏe mẹ tôi rất xấu , nhưng bây giờ khác rồi . Báo cho cậu một tin mừng , chúng tôi đã tìm được Vân Phi rồi .

Tử Trung cùng hòi chung niềm vui của bạn :

- Thật vậy sao ? Vậy thì thành thật chúc mừng gia đình . Mình cũng mừng cho cậu đấy .

Trực Nhân quay sang mẹ :

- Ủa ! Em con đâu rồi hở mẹ ?

- À ! Nó mới bảo muốn ra phố mua ít đồ .

Trực Nhân so vai :

- Tiếc thật . Nếu không , mình sẽ giới thiệu với cậu . Nhưng không sao , lần sau cậu đến sẽ gặp thôi . Ờ phải , sao rảnh rỗi trở về đây thăm bạn bè vậy ?

- Mình đi công tác , nhân tiện ghé thăm cậu . À ! Cậu với Bảo Ngôn đến đâu rồi ? Hai người cưới nhau chưa mà không thấy gửi thiệp hồng ?

- Bảo Ngôn còn đang bảo vệ luận án tiến sĩ ở bên Mỹ . Cuối năm nay cô ấy mới về , khi đó bọn mình sẽ tổ chức lễ cưới , nhất định sẽ có mặt cậu .

Tử Trung thầm ngưỡng mộ :

- Cậu thật tốt số . Có công việc ổn định , có người yêu xinh đẹp , chung thủy . Mình ghen với cậu đấy .

Thấy hai người ngồi nói chuyện , bà Vân Tường đã tế nhị rút lui . Ðến bây giờ , Trực Nhân mới phát hiện nét buồn trên mặt bạn , anh hỏi :

- Thế còn cậu , Tử Trung . Công việc , vợ con cậu thế nào ?

Tử Trung hớp một ngụm bia rồi thở dài :

- Nói chung công việc của mình rất thuận lợi , phải nói là mình rất thành công trên thương trường . Nhưng về tình duyên , mình không được may mắn như cậu . Hai lần yêu là hai lần bị "đá" , mà lần nào cũng bị đá một cách phũ phàng đau đớn .

Trực Nhân áy náy cho bạn , nhưng cũng an ủi :

- Cậu đừng quá bi quan và mềm yếu như vậy . Với điều kiện của cậu như vậy , mình tin có ngày cậu sẽ có được một tình yêu chân thật và một người mà cậu yêu mến .

- Trực Nhân này ! Nói thật với cậu nhé , mình dường như đã mất hết niềm tin nơi phụ nữ rồi , nhất là những cô gái đẹp .

Trực Nhân bênh vực :

- Cậu không nên mới bị vài lần thất bại với phụ nữ mà đã bi quan . Ðó chỉ là vài người xấu , còn lại họ rất đáng yêu . Chẳng hạn như Bảo Ngôn của tớ đấy , mười mấy năm trời cùng chung vai gánh những vất vả với tớ , nhưng cô ấy vẫn vui vẻ , chung thủy đó .

- Ước gì tớ cũng tìm được một người giống như Bảo Ngôn của cậu .

Bỗng đôi mắt Trực Nhân sáng lên :

- Ê ! Nói cho cậu biết nhé . Em gái của tớ cũng đẹp lắm . Hay tớ làm mai cho cậu nhé ?

Tử Trung cười :

- Làm như em gái cậu chịu lấy tớ vậy . Nếu tớ chịu thì chưa chắc cô ấy đã chịu .

Bỗng đôi mắt Trực Nhân thoáng buồn :

- Mình mới tìm gặp được em gái mình . Tội nghiệp , có lẽ mấy chục năm qua sống cô độc ngoài xã hội , chắc em mình đã gặp nhiều điều bất hạnh . Mình rất muốn bù đắp cho em mình . Tử Trung ! Mình nói thật lòng , mình rất muốn Vân Phi có một người chồng như cậu . Mình tin cậu sẽ mang lại hạnh phúc cho nó . Nhưng có lẽ mọi chuyện khó được như điều mong ước của chúng ta , phải không ?

- Có lẽ cậu nói đúng . Thôi , chúng ta cứ để chuyện gì đến cứ đến . Nhưng dẫu sao tớ cũng rất muốn diện kiến với Vân Phi . Nghe cậu bảo cô ấy đẹp , tớ cũng cảm thấy bị thu hút đấy .

Nói xong , Tử Trung cười lớn . Trực Nhân cũng cười :

- Bởi vậy , người đời thường gác cho bọn đàn ông chúng ta là bọn háo sắc không sai mà .

- Thế mới là đàn ông chứ . Nhưng đó cũng là mối hiểm họa cho chúng ta , phải không ?

- Nhưng tớ nghĩ đó là những đặc ân mà trời ban cho chúng ta chứ .

Thế là họ cùng uống bia , cùng kể lại những chuyện làm ăn , chuyện vui buồn một cách sôi nổi và vui vẻ . Bia cạn dần , nhưng câu chuyện của họ vẫn không dứt .
#16
    huong_thao 14.08.2004 02:45:59 (permalink)
    Chương 20

    Dù rất hận Mẫn Nghi , nhưng vô tình gặp lại nàng , lòng Tử Trung bấy lâu nay tạm lắng dịu bây giờ lại bị khuấy động mạnh . Anh nghĩ bây giờ nàng đã có chồng và sắp có con , nên giữa anh và nàng không còn một chút quan hệ nào cả .

    Bảo là không muốn gặp lại nàng , nhưng trái tim anh luôn thúc đẩy . Anh rất khao khát gặp lại nàng , dù sự thật có phũ phàng là nàng bây giờ đã là vợ người ta rồi .

    Đã mấy ngày giam mình trong khách sạn để kềm chế lòng mình và cuối cùng anh quyết định quay về nhà . Kể từ đây , anh sẽ vĩnh viễn không gặp nàng nữa . Chỉ có như vậy mới tốt cho anh hơn .

    Trên đường về , anh chưa muốn về nhà vội , anh định ghé lại thành phố vài hôm để lo công việc . Xe đến thành phố thì trời đã tối . Sau khi đăng ký khách sạn và cất hành lý , anh định tản bộ ra đường để tìm chút gì đó bỏ bụng . Anh lang thang mãi và vô tình đi ngang qua tiệm đồ cưới mà trước đây anh đã đưa Mẫn Nghi vào đây sắm đồ . Thế là kỷ niệm xưa lại ùa về , anh bần thần đứng ngắm khá lâu và nghĩ , nếu Mẫn Nghi không tàn nhẫn phản bội anh thì có lẽ bây giờ anh và nàng rất hạnh phúc . Nhưng không ngờ nàng đã làm cho trái tim anh tan nát . Bỗng Tử Trung thấy dáng một người con gái đi qua mặt anh rất nhanh làm anh phải kêu lên ngạc nhiên :

    - Sao mà giống Dạ Thu quá .

    Đúng . Người con gái đó chính là Dạ Thu . Cô dáo dác nhìn khắp nơi , nhưng không thấy Tử Trung . Lấy làm lạ là sao giờ này Dạ Thu lại ở đây và hành động có vẻ bí ẩn quá , Tử Trung định gọi , nhưng thấy Dạ Thu rất cảnh giác , dường như sợ ai đó theo dõi , nên anh âm thầm đi theo xem Dạ Thu đang làm gì .

    Dạ Thu đi rất nhanh và khuất vào một góc hẻm vắng . Tử Trung như một thám tử chuyên nghiệp theo sát phía sau . Đến một góc vắng , Dạ Thu dừng lại bên một gã thanh niên đang chờ sẵn . Tử Trung nép sát vào bờ tường nghe ngóng .

    Tiếng của Dạ Thu :

    - Sao , có thuốc không ? Đang đói qua rồi .

    Tiếng của gã con trai thì thầm :

    - Em đến đây có ai theo dõi không ?

    - Trời ơi ! Em mà anh còn nghi ngờ nữa sao ? Thuốc đâu ? Đưa lẹ lên .

    Gã thanh niên lấy trong chiếc giày ra một gói nhỏ , đưa cho Dạ Thu . Dạ Thu vồ lấy và cho vào mảnh giấy bạc , đưa lên mũi hít lấy hít để .

    Trời ơi ! Là hêrôin . Tử Trung thấy bàng hoàng cả người . Dạ Thu đã sa vào con đường này sao ? Chẳng lẽ thất vọng trước chứng bệnh nan y nên Dạ Thu tìm đến chất ma túy để làm thú vui cho cô sao ? Tử Trung không thể ngờ được .

    Hai người bí ẩn kia im lặng khá lâu . Dường như Dạ Thu đang phê thuốc và một lát sau , gã thanh niên lên tiếng :

    - Có tiền không ?

    - Chỉ có một ít thôi . Lúc sáng mới mượn tạm của bà quản gia - Rồi nàng nói với vẻ hậm hực - Cái tên Tử Trung chết tiệt này . Không biết hắn chết ở chỗ nào rồi mà đi công tác hổm nay vẫn chưa về nữa .

    - Có một ít là đủ cho mấy bữa .

    - Chỉ vài cữ thôi . Có bao nhiêu đó mà lúc sáng phải năn nỉ bà quản gia muốn gãy lưỡi . Em phải giả bộ đau đớn , bả mới miễn cưỡng đưa đó .

    Tiếng gã thanh niên đay nghiến :

    - Trời ơi ! Như vậy là chết rồi . Thế cái tên tỉ phú đó chừng nào mới về ?

    - Em cũng không biết nữa , nhưng chắc cũng sắp về rồi . Ngày mai , em trở về dưới để đợi hắn .

    - Em phải nhớ moi tiền của hắn cho thật nhiều vào . Bây giờ "đô" của chúng ta ngày càng lên , nếu không đủ thuốc thì chết . À này ! Hắn có nghi ngờ gì về chứng bệnh của em không ?

    Dạ Thu cười xòa :

    - Anh quá lo xa . Làm sao mà hắn biết em bệnh giả được . Vả lại , bây giờ hắn đang thất tình vì thành quả của chúng ta . Hắn đâu thèm màng đến chuyện gì cả . Em chỉ hỏi tiền đi tái khám là hắn xí ra ngay .

    Một lần nữa , Tử Trung lại bàng hoàng . Thì ra Dạ Thu đã lừa anh . Cô ta nói là mắt bệnh nan y để moi tiền của anh để chích ma túy và nuôi nhân tình . Anh cảm thấy máu nóng bốc lên , anh bước nhanh đến bên Dạ Thu , gằn giọng :

    - Dạ Thu ! Thì ra đây là chứng bệnh nan y của cô sao ?

    Sự xuất hiện đột ngột của Tử Trung làm cho Dạ Thu và gã thanh niên sững sờ , mặt mày tái mét .

    Dạ Thu ấp úng :

    - Anh Tử Trung ! Sao anh lại ở đây ?

    - Cô không ngờ phải không ? Cô thật là đê hèn !

    - Tử Trung ! Anh lầm rồi ...

    Bốp !

    Tử Trung giáng thẳng tay vào má Dạ Thu . Gã thanh niên thấy Dạ Thu bị đánh liền nhào vô , nhưng tướng ta còm nhom của gã xì ke như hắn bị Tử Trung đẩy nhẹ là té chỏng gọng . Anh chỉ thẳng vào mặt Dạ Thu :

    - Dạ Thu ! Tôi báo cho cô biết . Tôi đã biết tất cả những mánh khóe lừa gạt của cô . Kể từ nay , tôi cấm cô bén mảng đến trang trại Ức Thiên nhé . Nếu cô còn ngoan cố thì đừng trách tôi nhé . Đồ dơ bẩn !

    Nói xong , Tử Trung phủi tay và hậm hực bỏ đi . Anh cảm thấy thật ngán ngẩm và cay đắng cho sự đời . Là một nhà kinh doanh lão luyện như anh mà bị lừa gạt hết lần này đến lần khác . Ngay cả lòng tốt của anh cũng bị bọn đàn bà đem ra lợi dụng , họ đã làm tổn thương đến tình người trong anh .

    Mà anh cũng khờ thật , hơn một năm qua bị Dạ Thu giả bệnh để lấy tiền đi hít hêrôin mà anh không hề hay biết .

    Bây giờ Tử Trung chỉ còn muốn giết người , giết Dạ Thu và giết luôn cả Mẫn Nghi , vì họ đã làm tổn thương quá nhiều cho anh .

    Tử Trung chán chường , cứ lang thanh mãi ngoài đường . Bỗng anh nghe một tiếng gọi rụt rè :

    - Ông Tử Trung !

    Tử Trung quay lại , thấy một thanh niên cũng ốm yếu xanh xao , nhưng khuôn mặt rất quen thuộc . Tử Trung không nhớ ra , anh hỏi lại :

    - Anh gọi tôi à ?

    Người thanh niên rụt rè :

    - Vâng .

    - Nhưng tôi không hề quen anh .

    - Tôi xin lỗi ông . Tôi đã theo ông từ nãy đến giờ . Tôi có một điều cần nói với ông , mong ông tha thứ cho tôi .

    - Tha thứ ? Nhưng là chuyện gì ?

    - Rồi ông sẽ hiểu . Hay chúng ta lại băng đá kia ngồi một chút , có được không ?

    Tử Trung lấy làm lạ trước thái độ của người thanh niên , nhưng cũng bước đến băng đá ngồi . Khi hai người đã ngồi , người thanh niên lên tiếng :

    - Tôi tên là Bội Phong .

    Nghe đến tên Bội Phong , Tử Trung đã nhảy nhỏm như chạm phải điện . Anh nói với vả ác cảm :

    - Thì ra anh chính là kẻ ...

    Bội Phong cắt lời :

    - Tử Trung ! Tôi biết ông rất ghét tôi , nhưng xin ông hãy bình tĩnh để nghe tôi kể hết mọi chuyện . Tấm thân tôi bây giờ không còn gì nữa , nghe xong rồi ông muốn làm gì tôi thì làm . Nhưng bao lâu nay tôi rất ăn năn về việc của mình làm , nên lúc nào tôi cũng mong được gặp ông để cho ông biết một sự thật .

    - Chuyện gì ? Anh nói mau lên đi . Tôi không có nhiều thời gian .

    Bội Phong ho sù sụ một hồi rồi bắt đầu chầm chậm kể :

    - Ông cũng biết đấy , ngày xưa , tôi và Mẫn Nghi đã một thời yêu nhau . Tuy chúng tôi không gần gũi nhau nhiều , nhưng chúng tôi cũng có một tình yêu đẹp .

    Nhưng không ngờ Dạ Thu lại xuất hiện , cô ấy đẹp và giống như một phù thủy có đầy ma lực đã cuốn hút lấy tôi . Thế là tôi đành phụ Mẫn Nghi , tôi bị cuốn vào sắc đẹp của Dạ Thu . Nhưng thật là khốn nạn , cô ấy không hề yêu tôi . Cô ấy chỉ nhắm vào tài sản của gia đình tôi mà thôi , nhưng tôi nào hay biết . Và những lần đi chơi với đám bạn của cô ấy , chính cô ấy đã cổ động tôi hít cái chất bột trắng chết người .

    Khi đã nghiện rồi thì tôi mới phát hiện Dạ Thu cũng đã nghiện từ lúc nào . Thế là cô ấy bảo tôi bòn rút tiền của gia đình để mua thuốc , nên đồ đạc trong già đình tôi mất dần . Khi sự việc đổ bể , cơ quan cho tôi nghỉ việc , gia đình tôi không thể chấp nhận đứa con hư đốn như tôi nên đã cắt đứt mối quan hệ và tuyệt giao với tôi .

    Ông có biết không ? Lúc đó tôi vừa trắng tay thì Dạ Thu cũng quay lưng với tôi và tiếp tục săn đuổi những tên đàn ông có tiền khác . Tôi vì đói thuốc phải tò tò theo cô ấy như một con chó ghẻ , để cô ấy ném cho một chút thuốc thừa . Và khi những tên đàn ông khác cạn tiền thì cũng là lúc chất ma túy đã hủy hoại nhan sắc của cô ta . Không còn sức quyến rủ nữa , cô ta bèn nghĩ cách giả bệnh để mua chuộc lòng thương hại của ông và như ông đã biết rồi đấy , cô ấy đã thành công .

    Tử Trung hậm hực :

    - Đó là chuyện của các người , đối với tôi bây giờ không còn nghĩa lý gì nữa . Anh hãy xéo đi cho tôi nhờ .

    - Khoan đã , ông Tử Trung . Lúc nãy , khi ông theo dõi Dạ Thu và tôi cũng đi sau lưng ông , ông có nghe cô ấy bảo "là thành quả của chúng ta" không ? Cái thành quả đã làm cho ông thất tình ấy .

    - Thế nghĩa là sao ?

    - Ông Tử Trung ! Tôi biết tôi có tội rất lớn với ông và Mẫn Nghi . Ông có biết không ? Khi biết ông và Mẫn Nghi chuẩn bị làm đám cưới , Dạ Thu rất lo . Cô ấy sợ rồi đây Mẫn Nghi sẽ gây trở ngại cho cô ấy trong việc moi tiền của ông , nên tìm cách hại Mẫn Nghi . Ông còn nhớ những tấm hình chụp tôi và cô ấy không ?

    Tử Trung bàng hoàng :

    - Chẳng lẽ những tấm hình đó cũng do Dạ Thu làm đạo diễn sao ?

    - Đúng . Chính cô ấy đã bắt buộc tôi . Tôi vì bị khống chế và đang ở bước đường cùng , nên đành phải nghe lời cô ấy . Nếu không thì không bị thiếu thuốc làm cho chết , cũng bị bọn người của cô ấy giết chết . Tử Trung ! Ông hãy giết tôi đi để cho hả dạ ông .

    Tử Trung ôm đầu khổ sở :

    - Trời ơi ! Mẫn Nghi ơi ! Anh đã trách lầm em rồi . Hãy tha thứ cho anh .

    Rồi Tử Trung nhìn sang Bội Phong , nghi ngờ :

    - Nhưng bằng cách nào mà mọi người lại thành công như vậy ?

    - Dạ Thu bảo hôm đó là ngày ông và Mẫn Nghi đi thành phố thử đồ cưới . Buổi sáng hôm đó , cô ấy đã cho người gọi điện thoại cho ông , hẹn là có người khách muốn đến hợp tác làm ăn , với mục đích để Mẫn Nghi đi một mình sẽ dễ dàng hành động . Tôi sẽ đón đường Mẫn Nghi và giả bộ lên cơn ghiền . Khi được Mẫn Nghi đưa vào nhà thì không ngờ cơn ghiền thuốc đã lên thật , tôi đã đau đớn vật vã , cấu xé Mẫn Nghi . Lúc đó , tôi đã cố sức mình để không làm tổn thương cho Mẫn Nghi , nhưng không ngờ Dạ Thu đã độc ác chụp những tấm hình đáng sợ đến như vậy .

    - Trời ơi ! Mẫn Nghi ơi ! Em bị oan ức đến dường nào . Vậy mà lúc đó anh không thèm nghe một lời giải thích của em . Anh khốn nạn quá !

    Bội Phong lại đau khổ kể tiếp :

    - Và sau đó , tôi nghe Dạ Thu bảo là Mẫn Nghi đã bị ông đuổi đi , tôi thấy tội mình tày đình và cảm thấy ăn năn vô cùng . Rồi sau sự việc đó , thấy tôi không còn giá trị lợi dụng , Dạ Thu đã ném tôi ra đường như ném một miếng dẻ rách . Tử Trung ! Hôm nay tôi nói với ông sự thật này , mong ông và Mẫn Nghi nối lại tình xưa , và chúc hai người hạnh phúc .

    Tử Trung cay đắng nghẹn ngào :

    - Bây giờ biết được thì có lợi gì chứ . Tất cả đã quá muộn màng rồi .

    - Hả ? Chẳng lẽ Mẫn Nghi xảy ra chuyện rồi sao ?

    - Không . Bây giờ tất cả đã an bày , cô ấy đã có gia đình và sắp có con . Nhưng có thể tôi sẽ gặp lại cô ấy một lần để giải oan cho cô ấy .

    - Ông Tử Trung ! Nếu có gặp lại cô ấy , xin cho tôi gửi lời xin lỗi . Tử Trung ! Nếu ông không truy cứu tôi , thì tôi thấy mình không nên làm phiền ông nữa . Một lần nữa xin ông tha thứ . Xin chào .

    Bội Phong thiểu não bước đi , bỗng Tử Trung gọi giật lại :

    - Bội Phong !

    - Ông gọi tôi à ?

    - Bội Phong ! Chẳng lẽ anh định bỏ phí cuộc đời mình sao ?

    - Không bỏ cũng không được , vì tôi đã ở bước đường cùng rồi . Tôi mong mình được chết quách cho rồi để khỏi làm phiền cho xã hội .

    - Bội Phong ! Sao anh không nghĩ đến chuyện đi cai nghiện ?

    Bộiu Phong chua chát :

    - Tôi đã từng nghĩ đến , nhưng liệu có chỗ nào chịu nhận tôi chứ ?

    - Bội Phong ! Nếu anh có đủ nghị lực , tôi sẽ giúp anh .

    Bội Phong tròn mắt :

    - Anh không dối tôi chứ ? Tôi đã hại anh và Mẫn Nghi như vậy mà anh còn muốn giúp tôi sao ?

    - Bội Phong à ! Đánh kẻ chạy đi chứ ai lại đánh kẻ chạy lại . Vả lại , anh cũng bị bắt buộc thôi . Tôi nghĩ nếu Mẫn Nghi biết được , cô ấy cũng không hờn trách anh đâu . Kẻ đáng trách nhất là Dạ Thu , cô ấy thật là độc ác , nhất định sẽ có ngày bị quả báo . Bội Phong ! Anh còn trẻ , cuộc đời anh còn dài , nếu anh chịu kiên trì lánh xa cái chất làm chết người ấy đi .

    Tử Trung mở ví , lấy một mảnh giấy đưa cho Bội Phong :

    - Nơi đây tôi có quen biết , nếu anh muốn trở thành người tốt thì ngày mai đến địa chỉ cai nghiện này , tôi sẽ đến giúp anh .

    Bội Phong nghẹn ngào :

    - Tử Trung ! Ông tốt quá . Suốt đời tôi không bao giờ quên ơn ông đâu .

    Tử Trung vỗ vai Bội Phong , cười :

    - Là thanh niên , hãy cứng rắn lên . Thôi , anh về suy nghĩ lại đi , ngày mai gặp lại . Tôi muốn ở đây thêm một lát nữa .

    Ngồi lại một mình , Tử Trung chỉ muốn gào thét . Chỉ một phút hồ đồ nóng nảy , anh đã làm khổ cho Mẫn Nghi . Nhớ lại những lời anh mắng chửi nàng thậm tệ , anh cảm thấy thương nàng vô cùng .

    Mẫn Nghi ơi ! Anh biết em bây giờ đã yên bề gia thất . Anh không biết phải làm gì hơn là cầu chúc cho em được nhiều hạnh phúc . Nhưng nỗi oan của em còn mang mãi . Không . Dù có như thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ tìm gặp em một lần nữa , để giải oan cho em và xin lời tha thứ . Mẫn Nghi ơi ! Nhất định anh sẽ tìm lại em , dù chỉ một giây để nói lời xin lỗi .

    Về phần Mẫn Nghi cũng vậy . Từ khi gặp lại Tử Trung , cộng thêm những lời mỉa mai của anh làm cho tinh thần nàng càng ngày càng suy sụp , thêm cái thai đã gần ngày sinh làm cho nàng vô cùng mệt mỏi , biếng ăn , mất ngủ . Thấy thế , bà Vân Tường và Trực Nhân rất lo , luôn an ủi và ân cần săn sóc nàng . Điều đó làm cho lòng nàng rất ấm , nhưng nàng không thể nào quên đi nỗi buồn oan ức của mình .

    Sáng nay , bà Vân Tường đã đi chợ sớm để mua một số đồ cho em bé và mua đồ về tẩm bổ cho nàng . Hôm nay là ngày nghỉ nên Trực Nhân ở nhà . Thấy em gái cứ ngồi suy tư mãi , anh đến bên em , ân cần :

    - Mẫn Nghi này ! Em thấy trong người thế nào ? Sao dạo này anh thấy em hay ngồi thừ người ra như đang nghĩ ngợi điều gì phải không ?

    Mẫn Nghi vội cười giả lả :

    - Dạ , không có gì đâu , anh Hai . Có lẽ cái thai càng lớn làm cho em mệt nên anh thấy như vậy thôi mà .

    Nhìn thẳng vào mắt em gái , Trực Nhân nói :

    - Mẫn Nghi ! Em cũng biết đấy , anh và mẹ rất thương em , hạnh phúc của em cũng là của mẹ và anh . Nhưng nhìn em , anh biết em có một tâm sư gì đau buồn lắm , phải không ?

    Sự quan tâm ân cần của Trực Nhân làm Mẫn Nghi cảm động vô cùng . Nàng rươm rướm nước mắt và phân vân . Nàng không biết có nên kể thật cho anh nghe về dĩ vãng của mình không . Nhưng nàng lại không muốn cho mẹ và anh phải bận lòng vì mình .

    Thấy Mẫn Nghi rơi lệ , Trực Nhân khẽ hỏi :

    - Mẫn Nghi ! Có phải nỗi buồn của em có liên quan đến cha của đứa bé không ?

    Mẫn Nghi lau nước mắt :

    - Anh Hai à !

    Reng ... Reng ... Reng ...

    Câu chuyện của hai anh em bị cắt ngang bởi một hồi chuông gọi cửa . Cả hai cùng nhìn ra và Trực Nhân reo lên :

    - A ! Là bạn anh đến . Để anh ra mở cửa .

    Còn Mẫn Nghi thì sững sờ , nhưng nàng đã kịp bịp miệng để khỏi kêu lên . Trời ơi ! Sao lại là Tử Trung ? Tại sao Tử Trung lại đến đây ? À ! Lúc nãy anh Hai vừa nói gì nhỉ ? Là bạn thân của ảnh ? Không được rồi . Nàng không thể để cho Tử Trung biết được nàng đang ở đây . Mẫn Nghi nhanh chóng đứng lên và chạy lên lầu , núp sát vào cánh cửa .

    Dưới nhà, Tử Trung và Trực Nhân đã đi vào . Tiếng Trực Nhân vui vẻ :

    - Cậu đến khi nào , sao không báo cho mình biết với để mình đi đón cậu ?

    Tiếng trầm ấm thân quen của Tử Trung :

    - Mình biết cậu rất bận nên không dám làm phiền .

    - À ! Kỳ này cậu ra đây làm ăn hay có việc gì không ?

    - Chuyến này mình không đi làm ăn , mình định đi du lịch thăm lâi bạn bè cũ . Nhân tiện tìm gặp một người có chuyện quan trọng .

    Trực Nhân dí dỏm :

    - Ai thế ? Phụ nữa hả ?

    - Gần đúng như vậy .

    - Ê ! Có gì bật mí chút coi .

    Tiếng Tử Trung thở dài :

    - Không được . Chuyện của mình dài lắm , khi nào xong thì mình sẽ kể cho cậu nghe . Nói chung tất cả là do mình cả .

    "Tìm gặp một người phụ nữ" . Chẳng lẽ là mình ? Mẫn Nghi suy nghĩ . Nhưng để làm gì chứ ?

    Dưới nhà , tiếng Trực Nhân tiếp :

    - Người phụ nữa đó có liên quan đến đời tư của cậu à ?

    - Đó là trước kia . Nhưng bây giờ cô ấy đã có gia đình , yên bề gia thất rồi .

    - Thế cậu còn định tìm cô ta làm gì nữa chứ ?

    - Đã bảo mình có chuyện quan trọng muốn nói với cô ấy mà .

    Đích thị người Tử Trung muốn gặp là nàng rồi . Nước mắt Mẫn Nghi ràn rụa , nàng gọi thầm :

    - Tử Trung ơi ! Bây giờ anh còn tìm gặp em để làm gì nữa ? Anh đã làm tổn thương quá nhiều cho em rồi . Em không thể gặp anh hoặc tha thứ cho anh điều gì đâu , mặc dù lúc nào em cũng muốn được ở trong vòng tay anh .

    Dưới nhà lại là tiếng của Tử Trung :

    - À ! Ghé thăm cậu , tiện thể hỏi cậu chiều nay có rảnh không ?

    - Có chuyện gì thế ?

    - Không có gì , chỉ để rủ cậu đi nhậu lai rai thôi .

    - Vậy thì ô kê .

    - Nhất trí như vậy hén . À ! Bác không có nhà sao ?

    - Mẹ tới đi chợ từ sáng rồi .

    - Nếu vậy , cho mình gởi lời thăm bác . Bây giờ mình phải đi , chiều nay sẽ quay lại đón cậu .

    Bỗng Trực Nhân la lên :

    - Ơ khoan . Cậu đã nói rất muốn gặp Vân Phi phải không ? Hôm nay nó đang có nhà đây , để tớ bảo nó xuống cho hai người làm quen .

    Mẫn Nghi giật thót . Chết rồi ! Làm sao đây ? Không được . Nàng không thể nào gặp Tử Trung . Nàng nhanh chóng lau nước mắt và chạy nhanh vào phòng , khóa trái cửa . Bên ngoài , nàng nghe tiếng bước chân thật gần rồi tiếng gõ cửa và Trực Nhân gọi khẽ :

    - Mẫn Nghi ơi ! Em đang làm gì trong đó ? Có bạn thân của anh đến chơi . Hay em xuống một chút , anh giới thiệu với bạn anh nhé . Tử Trung cũng rất muống gặp mặt em gái của anh đó .

    Mẫn Nghi không mở cửa mà nói vọng ra :

    - Anh Hai nói với anh ấy cho em xin lỗi . Bởi vì em không khỏe , xin hẹn lại lần khác vậy .

    Tiếng bước chân Trực Nhân xa dần , Mẫn Nghi thở phào nhẹ nhõm và nàng chạy ra nghe ngóng . Khi thấy Trực Nhân đưa Tử Trung đến tận cửa , nàng mới chậm chạp bước xuống nhà . Trực Nhân vừa bước vào nhà , nàng cố nén cảm xúc hỏi :

    - Bạn anh đã về rồi à ?

    Trực Nhân trố mắt ngạc nhiên :

    - Sao mới đây em bảo là em không khỏe mà ?

    Mẫn Nghi cười , giả lả :

    - Ồ ! Không . Em nói dối thôi . Vì em thấy mình bụng mang dạ chửa mà đi gặp bạn anh thì ngại quá , nên em đành phải nói dối . Anh Hai ! Cho em xin lỗi nha .

    - Vậy mà em làm anh lo vô cùng . Bây giờ em không có gì thì anh mừng lắm rồi . À này ! Tử Trung bạn anh tốt lắm đó . Tội nghiệp , con người vừa giàu , vừa đẹp trai , lại có đức tính tốt , nhưng luôn gặp bất hạnh , hai lần yêu thì cả hai lần đều bị thất bại . Mẫn Nghi này ! Anh định làm mai hắn cho em đó .

    Mẫn Nghi giãy nảy :

    - Trời ơi ! Anh nói cái gì vậy anh Hai ? Bụng mang dạ chửa như em mà anh đem gả cho người ta , thử hỏi có ai dám lấy một bà mẹ trẻ không chồng chăng ?

    - Nhưng Tử Trung thì khác . Nếu biết rõ hoàn cảnh của em , chắc chắn hắn sẽ yêu em hơn . Vả lại , em không nghe người ta thường bảo : "Gái một con trông mòn con mắt" sao ?

    - Anh Hai này kỳ quá . Em không giỡn nữa đâu .

    Cả hai anh em cùng cười . Bỗng Mẫn Nghi cảm thấy vô cùng thắc mắc . Không hiểu tại sao từ trang trại Ức Thiên đến đây cách nhau gần cả ngàn cây số mà sao họ lại là bạn thân với nhau , thật là lạ . Nàng nhìn anh , dò hỏi :

    - Anh Hai này ! Em ở đây đã lâu , sao ít thấy anh bạn của anh đến đây chơi quá vậy ?

    - Tử Trung ấy à ? Nó đâu có ở đây đâu mà em gặp .

    - Chứ ở đâu ?

    - Ở tuốt trong thành phố lớn lận .

    - Vậy à ? Cách nhau xa đến vậy , sao hai người lại là bạn thân ?

    - Bọn anh chơi thân từ nhỏ lận . Lúc trước , nhà Tử Trung ở gần nhà mình nè . Tội nghiệp , cha mẹ cậu ấy chết sớm nên cậu ấy phải một mình bươn chải , khó khăn lắm mới tốt nghiệp đại học . Khi ra trường , cậu ấy chuyển vào ở vùng ngoại ô lân cận thành phố để hồi phục một trang trại lơn nhưng hoang vu của cha cậu ấy để lại . Không ngờ cậu ấy giỏi thật , chỉ gần mười năm qua , cậu ấy đã trở thành một ông chủ trang trại và trở thành một tỉ phú trẻ .


    Bây giờ , Mẫn Nghi mới vỡ lẽ . Thì ra đây là quê hương của Tử Trung . Không ngờ anh cũng có một tuổi thơ không mấy tốt đẹp , vậy mà cuối cùng anh cũng làm nên sự nghiệp .

    Thấy em gái ngồi suy nghĩ mông lung , Trực Nhân trêu :

    - Sao hả ? Em cảm thấy thu hút với câu chuyện của Tử Trung hả ? Ê ! Hắn là một tỉ phú đó nhe .

    - Làm gì có . Bạn anh là tỉ phú thì mặc ảnh chứ .

    Bỗng nhiên Mẫn Nghi nghe bụng mình quặn lên , rồi cơn đau đột nhiên ập tới . Không chịu nổi , nàng phải ôm bụng kêu lên :

    - Ui da !

    Tự nhiên thấy mặt mày em gái tái mét , mồ hôi đầy trán , anh hốt hoảng :

    - Mẫn Nghi ! Em bị làm sao thế ?

    Cơn đau làm nàng nói không ra lời . Nàng bấu chặt tay anh :

    - Anh ... Hai ! Em ... đau ...

    - Đau hả ? Đau ở đâu vậy ?

    - Em ... đau bụng ... quá

    - Chết rồi . Vậy là em trúng gió ngồi đây để anh đi lấy dầu .

    Tội nghiệp Trực Nhân , anh chạy đi mà hai hai chân đánh vào nhau như gà bị mắc tóc . Anh gọi chi Mai , nhưng chị đã cùng đi chợ với bà Vân Tường . Nhưng cuối cùng anh cũng tìm được chai dầu . Anh xức dầu khắp nơi trên người Mẫn Nghi , nhưng cơn đau vẫn không dứt mà càng lúc càng nhiều hơn và cả hai đã ướt đầm đìa mồ hôi . Thấy em gái đau đớn vật vã , nước mắt Trực Nhân cũng trào ra . Nhưng ngoài việc dỗ dành , anh không biết phải làm gì hơn . Cũng may , lúc đó bà Vân Tường và chị Mai về đến . Thấy thế , bà hốt hoảng hỏi :

    - Trực Nhân ! Em con làm sao vậy ?

    Thấy mẹ , Trực Nhân mừng rỡ :

    - Mẹ ơi ! Mẫn Nghi bị đau bụng nhưng không biết bị gì , đau dữ dội lắm mẹ ơi .

    Bà Vân Tường la lên :

    - Mẫn Nghi sắp sinh rồi . Mau mau lấy xe , đưa em con đi bệnh viện .

    Trời ơi ! Thì ra nãy giờ Mẫn Nghi đau bụng là vì sắp sinh con . Là thanh niên , từ nhỏ đến giờ anh có gặp trường hợp này đâu . Nhưng bây giờ anh không còn thời gian suy nghĩ . Anh chạy và garage lái xe ra , rồi chạy vào bế thốc Mẫn Nghi , để lên xe rồi hối mẹ . Sau đó , anh cho xe lao đi . Lúc này , cả bà Vân Tường và Trực Nhân đều cầu nguyện cho Mẫn Nghi được mẹ tròn con vuông .

    Đó là điều mà họ thiết tha mong ước bởi vì Mẫn Nghi đã chịu quá nhiều bất hạnh rồi .
    #17
      huong_thao 14.08.2004 02:46:24 (permalink)
      Chương cuối

      Những cơn đau liên tục dường như muốn vắt kiệt sức lực của Mẫn Nghi . Nhưng cuối cùng , nàng cũng sinh được một bé trai bụ bẫm , điều này không những làm cho nàng vô cùng vui mừng mà cả bà Vân Tường và Trực Nhân cũng vậy , cả hai lăng xăng vây lấy hai mẹ con nàng . Điều này giúp nàng bớt đi cơn tủi hờn .

      Nhưng dường như tạo hóa sinh Mẫn Nghi ra để gánh vác tất cả những bất hạnh khổ đau trên thế gian này . Nỗi vui mừng và nụ cười chưa trọn vẹn trên môi mọi người thì nàng bị băng huyết và cơn sốt hành hạ nàng li bì , làm cho Trực Nhân đau thắt tim và bà Vân Tường thì khóc đến sưng cả mắt . Dù cho bác sĩ có làm thế nào thì cơn sốt của nàng cũng không hạ và băng huyết cũng không cầm . Mẫn Nghi dường như bị chìm trong cơn hôn mê và bị cơn sốt hành hạ làm cho sức khỏe của nàng suy yếu .

      Mẫn Nghi choàng tỉnh , nàng không biết mình đã nằm trong bao lâu rồi . Nàng thấy mình dường như không còn sức lực gì cả . Cơn sốt dường như vẫn không thuyên giảm tí nào và ở phía dưới bụng nàng vẫn còn cảm giác cái chất âm ấm trong người nàng chảy ra không ngừng .

      Nhướng đôi mắt lờ đờ mệt nhọc , nàng bắt gặp đôi mắt lo lắng của Trực Nhân và đôi mắt sưng đỏ của mẹ . Nàng cảm nhận một điều không may . Nàng thét lên :

      - Mẹ ơi ! Anh Hai ơi !

      Cả hai cùng chạy đến bên Mẫn Nghi :

      - Mẫn Nghi ! Có chuyện gì thế em ?

      - Mẫn Nghi ! Con đừng làm mẹ sợ nha con .

      Mẫn Nghi đưa bàn tay yếu ớt nắm lấy tay anh và mẹ :

      - Con của con đâu rồi ? Con muốn gặp nó .

      Bà Vân Tường run rẩy nghẹn ngào :

      - Được , được . Để mẹ bế đến cho con .

      Khi bà Vân Tường đặt đứa bé nằm bên cạnh Mẫn Nghi , nàng vội ôm lấy con như sợ bị ai cướp đi vậy . Đứa bé vô tư nằm ngủ ngon lành , không hề hay biết những cảm giác hay tâm sự của mẹ .

      Nhìn con trai vô tư nằm ngủ , lòng Mẫn Nghi dạt dào thương mến . Nàng nói thầm : Tội nghiệp con trai của mẹ , mới vừa lọt lòng nhưng không được vòng tay ôm ấp của ba như những đứa trẻ khác . Nước mắt tràn ngập bờ mi , nàng thầm thì bên con :

      - Con trai ơi ! Xin hãy tha thứ cho mẹ . Mẹ không thể nào cho ba con biết chuyện này . Mẹ biết mẹ làm như vậy là rất có lỗi với con , nhưng con hãy hiểu và thông cảm cho mẹ .

      Mẫn Nghi lại khóc , làm nước mắt rơi cả vào mặt thằng bé làm nó giật mình , chóp chép cái miệng xinh xắn . Thằng bé giống Tử Trung như đúc . Nhìn con , nàng càng nhớ Tử Trung hơn và càng thấy đau lòng hơn . Tử Trung ơi ! Làm sao mà anh biết , anh có một đứa con như vầy .

      Cơn sốt và cơn nhức đầu lại hành hạ nàng . Phía dưới bụng , cái chất âm ấm dường như đang chảy ra nhiều hơn , nàng thấy mình choáng váng và sức lực cạn kiệt . Nàng nhìn mẹ và Trực Nhân , bắt gặp những ánh mắt thất thần của họ đang nhìn nàng trong nỗi tuyệt vọng . Bỗng nàng kinh hoàng khi nghĩ đến một chuyện , đó là ... cái chết .

      Nàng đã nhiều lần đọc sách và nghe nói người đàn bà sau khi sinh bị băng huyết , không cầm được thì sẽ bị tử vong . Trời ơi ! Chẳng lẽ nàng phải chết sao ? Mẫn Nghi lấy hết sức lực ôm chặt con vào lòng , nghẹn ngào . Chẳng lẽ con nàng phải chịu mồ côi sao ? Con ơi ! Mẹ không cam lòng . Nhưng mẹ thấy sức lực đã cạn kiệt rồi . Trời ơi ! Sao con tôi lại khổ thế này ? Con ơi ! Nếu mẹ có mệnh hệ gì thì con sẽ sống với bà ngoại và cậu Hai .

      Nhưng nàng lại nghĩ bà ngoại rồi cũng già , Trực Nhân thì sẽ có vợ và anh phải lo cho gia đình anh , dù thế nào thì con nàng cũng là một đứa trẻ mồ côi . Nàng còn nhớ lúc nàng còn nhỏ . Tuy lúc nào nàng cũng tỏ ra cứng rắn , nhưng sau mỗi buổi chiều tan trường hoặc ra phố , nàng thường lén nép mình vào một góc nhỏ để nhìn những bạn nhỏ được cha mẹ đón hoặc dẫn đi chơi một cách ngưỡng mộ , thèm thuồng . Lúc đó , nàng luôn mơ ước , một ước mơ nhỏ thật đơn sơ nhưng thật cháy bỏng là mỗi buổi chiều tan trường , nàng được cha mẹ đón như bao bạn trẻ khác . Nhưng điều ấy đối với tuổi thơ của nàng chỉ tìm thấy trong giấc mơ mà thôi . Còn con nàng sau này thì sao ? Chẳng lẽ lại lặp lại những gì của mẹ ngày xưa sao ?

      Với sức lực tưởng chừng như cuối cùng của nàng , nàng đã quyết định . Không được . Con trai ơi ! Dù mẹ có chết đi , nhưng mẹ vẫn không nhẫn tâm để con mồ côi đâu . Mẹ không muốn con là phiên bản của mẹ ngày xưa . Bất giác , nàng gọi thét lên :

      - Mẹ ơi ! Anh Hai ơi !

      - Mẫn Nghi ! Anh Hai đây .

      - Mẹ đây , Mẫn Nghi . Con thấy trong người thế nào ?

      Mẫn Nghi níu tay Trực Nhân , hối thúc :

      - Anh Hai ơi ! Hãy giúp em gọi Tử Trung đến đây . Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy.

      Trực Nhân ngạc nhiên :

      - Em bảo Tử Trung nào ?

      - Là bạn anh đó .

      - Nhưng em gặp Tử Trung làm gì trong lúc này ? Em có quen cậu ấy sao ?

      Mẫn Nghi lấy hơi lên , cố nói :

      - Em không còn thời gian để giải thích đâu . Anh mau tìm Tử Trung đến đây , kẻo không kịp . Rồi mọi chuyện em sẽ nói rõ .

      Trực Nhân lớ ngớ trước em gái , nhưng anh thấy Mẫn Nghi trong trạng thái nguy kịch nên không hỏi thêm mà vội vã chạy tìm Tử Trung . Anh nhủ thầm : Cũng may là Tử Trung đang còn ở đây . Nhưng khi anh đến khách sạn nơi Tử Trung ở thì cô tiếp tân bảo là Tử Trung đã đi vắng . Trực Nhân lo lắng chạy đi khắp nơi mà hai người thường khi lui tới nhậu . Trực Nhân chạy đến bở hơi tai và cuối cùng cũng gặp được Tử Trung đang ngồi trong quán nhậu với một đống vỏ lon bia nằm lăn lóc trên bàn . Trực Nhân hào hển chạy vào :

      - Tử Trung ! Cậu ngồi đây mà tớ tìm muốn chết .

      Nhìn đầu tóc bạn bù xù , Tử Trung ngạc nhiên :

      - Có chuyện gì thế ?

      - Cậu mau lên . Em gái tớ ở trong bệnh viện đang ở trạng thái nghìn cân treo sợi tóc . Nó tha thiết muốn gặp cậu .

      - Cái gì ? Em gái cậu muốn gặp tớ ? Nhưng vì chuyện gì ?

      - Tớ không biết . Nó bảo có chuyện rất quan trọng muốn gặp cậu . Chúng ta mau lên , kẻo không kịp .

      Tử Trung không biết ất giáp gì , cũng nhanh chóng trả tiền rồi chạy theo Trực Nhân .

      Khi hai người vừa bước vào phòng thì Tử Trung đã sững sờ kêu lên :

      - Trời ơi ! Mẫn Nghi !

      Trước đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên của bà Vân Tường và Trực Nhân , Mẫn Nghi cũng yếu ớt kêu lên :

      - Tử Trung ! Cuối cùng anh cũng tới . Em chỉ sợ không kịp gặp anh lần cuối mà thôi .

      Tử Trung dường như không để ý tới đứa trẻ nằm bên cạnh Mẫn Nghi , anh chạy đến bên nàng , lo lắng :

      - Mẫn Nghi ! Tại sao em lại ra nông nỗi như thế này ?

      Mẫn Nghi nắm chặt tay Tử Trung , khóc ngất :

      - Tử Trung ơi ! Em định giấu kín bí mật này , nhưng em nghĩ mình không qua khỏi . - Xoay về phía đứa con , nàng tiếp .

      - Tử Trung ơi ! Đây là giọt máu của anh , là con của chúng ta . Nó là kết quả sau cái đêm mật ngọt của anh và em .

      Tử Trung như lọt vào cõi u mê nào đó , anh nhìn đứa bé rồi nhìn Mẫn Nghi :

      - Em nói sao ? Đây là con của chúng ta ư ? Đứa bé là con của anh đây sao ?

      Câu chuyện của Mẫn Nghi đã làm cho bà Vân Tường và Trực Nhân đều bàng hoàng , nhưng cả hai đều rất mừng .

      Giọng Mẫn Nghi lại thều thào :

      - Tử Trung ! Em biết mình không sống nổi , và em không muốn con chúng ta bị mồ côi , nên xin anh hãy vì em mà thương con , nuôi nấng nó lên người . Như vậy , em mãn nguyện và mang ơn anh nhiều ... lắm .

      Vừa nói xong , Mẫn Nghi đã ngất đi , làm Tử Trung phải kinh hoàng gào lên :

      - Mẫn Nghi ơi ! Em tỉnh lại đi . Bác sĩ ơi ! Hãy cứu vợ tôi .

      - Gọi bác sĩ đi !

      Tiếng ồn ào , tiếng la khóc và tiếng chân chạy rầm rập . Lúc này , cả Tử Trung , bà Vân Tường và cả Trực Nhân gần như điên cuồng , cũng may các bác sĩ đã kịp thời có mặt .

      Và bây giờ , Tử Trung chỉ còn biết ôm con và cầu nguyện .
      Cánh của phòng cấp cứu bật mở , một vị bác sĩ bước ra làm cả bà Vân Tường , Trực Nhân và Tử Trung đều bật dậy . Tử Trung lo lắng hỏi :

      - Thưa bác sĩ , cô ấy thế nào rồi ạ ?

      Vị bác sĩ nở một nụ cười thật tươi , bắt tay Tử Trung :

      - Xin chúc mừng gia đình . Hiện tại , cô Mẫn Nghi đã qua khỏi cơn nguy kịch .

      Nỗi vui mừng làm cho mọi người đều rơi nước mắt . Trực Nhân lên tiếng :

      - Chúng tôi không biết nói gì để cám ơn bác sĩ đã cứu em tôi . Xin cám ơn bác sĩ .

      Vị bác sĩ xua tay :

      - Không có chi . Đó là trách nhiệm của chúng tôi mà . Một lần nữa , tôi xin chúc mừng gia đình .

      - Bác sĩ à ! Chúng tôi có thể vào thăm cô ấy được không ?

      - Ồ ! Tất nhiên . Mọi người cứ vào đi . Có lẽ cô ấy đang chờ đấy .

      - Cám ơn bác sĩ nhiều lắm .

      Và mọi người nhanh chân bước vào phòng Mẫn Nghi . Vừa thấy mọi người , Mẫn Nghi đã reo lên :

      - Mẹ ! Anh Hai ! Tử Trung !

      Bà Vân Tường mừng đến khóc ngất :

      - Con ơi ! Con không sao thì mẹ mừng lắm .

      - Mẹ ! Con đã làm mẹ lo lắng lắm phải không mẹ ?

      Trực Nhân lên tiếng :

      - Mẫn Nghi ! Em thấy trong người thế nào ?

      - Dạ , em khỏe lắm , anh Hai à .

      Trực Nhân và bà Vân Tường đã nghe Tử Trung kể hết chuyện của anh và Mẫn Nghi . Lúc này , Trực Nhân cảm thấy nên dành riêng cho hai người là tốt nhất , anh nhìn mẹ với nhiều hàm ý và nói :

      - Mẹ à ! Em con có lẽ cần phải ăn một chút gì đó . Hay để con đưa mẹ đi chợ mua đồ ăn nhé ?

      Hiểu ý con , bà gật đầu :

      - Ờ được . Mẫn Nghi ! Con ở đây với Tử Trung nhé . Mẹ đi một chút sẽ về ngay .

      Khi bà Vân Tường và Trực Nhân đi rồi , Tử Trung bước đến nắm tay Mẫn Nghi , giọng anh nghẹn ngào :

      - Mẫn Nghi ơi ! Bây giờ em không sao , anh mừng quá . Nếu em có mệnh hệ gì thì suốt đời này anh sẽ không tha thứ cho mình đâu .

      - Tử Trung ! Em cứ ngỡ mình sẽ không sống nổi , cho nên ... À ! Tử Trung ! Con chúng ta đâu ?

      - Em yên tâm . Hiện con chúng ta đang ngủ ở phòng bên , có y tá chăm sóc . Lát nữa em khỏe , anh sẽ đưa con về với em mà . - Đưa tay lau những giọt nước đọng trên má người yêu , anh thì thầm :

      - Mẫn Nghi ! Cho anh xin lỗi . Anh quá hồ đồ đã làm khổ cho em .

      Nhìn gương mặt đầy khổ sở của Tử Trung , Mẫn Nghi thắc mắc :

      - Tử Trung ! Chẳng lẽ anh đã biết được chuyện gì rồi ?

      - Phải . Bội Phong đã tìm gặp anh và nói rõ tất cả sự thật .

      - Sự thật gì ?

      - Những tấm hình chụp em và Bội Phong đều là do âm mưu của Dạ Thu .

      - Hả ? Là do Dạ Thu làm sao ?

      - Phải . Cô ấy là một kẻ ác độc . Cô ấy đã lừa chúng ta từ đầu đến cuối . Nhưng cũng may là anh phát hiện ra kịp thời .

      - Nghĩa là sao hở Tử Trung ? Em không hiểu gì cả .

      - Em có biết không ? Dạ Thu không hề bị bệnh nan y gì cả .

      - Nhưng Dạ Thu nói với chúng ta như vậy nhằm mục đích gì ?

      - Để lợi dụng sự thương hại của anh , để moi tiền anh mà hút chích ma túy .

      Mẫn Nghi kinh hoàng :

      - Trời ơi ! Dạ Thu nghiện ma túy sao ?

      - Phải . Và cũng chính cô ấy đã lôi kéo Bội Phong vào con đường ấy , hại anh ta đến tan nhà nát cửa , đến nỗi cha mẹ Bội Phong phải từ anh ấy . Còn nữa , Dạ Thu còn lấy thuốc khống chế , buộc Bội Phong đón đường em , để cô ấy chụp những tấm hình như vậy .

      Tử Trung ôm đầu , khổ sở tiếp :

      - Chỉ có anh là ngu đần để cô ta lợi dung hết lần này đến lần khác và còn làm khổ cho em . Mẫn Nghi ơi ! Xin em thứ lỗi cho anh .

      Mẫn Nghi nắm tay Tử Trung , mừng rỡ :

      - Tử Trung ơi ! Em rất mừng là anh đã hiểu được em . Anh cũng đừng nên trách mình nữa .

      - Nhưng em không còn giận anh sao ?

      - Tử Trung ! Em không phủ nhận trong thời gian xa anh , em rất khổ sở . Nhưng có lẽ cũng do ông trời sắp đặt như vậy , em mới tìm được mẹ và anh Hai . Tử Trung ! Bây giờ em đã có gia đình rồi , có anh và con , em rất hạnh phúc . Và em cũng từng nghĩ , nếu được như ngày hôm nay , dù cho có khổ sở đến chừng nào thì em cũng chấp nhận được .

      Tử Trung ôm lấy người yêu và cúi xuống hôn nhẹ vào trán nàng .

      - Mẫn Nghi ơi ! Kể từ bây giờ , anh sẽ không để cho em khổ nữa đâu . Khi nào em bình phục , chúng ta sẽ làm đám cưới nhé .

      Mẫn Nghi vô cùng hạnh phúc và cảm động , nhưng nàng ái ngại :

      - Nhưng bây giờ em đã có con , nếu làm cô dâu thì ...

      - Càng tốt chứ sao , đó mới gọi là phúc hỉ đấy - Và anh đưa tay vào túi mình , lấy ra một chiếc nhẫn kim cương óng ánh :

      - Mẫn Nghi ! Đây là chiếc nhẫn đính hôn mà anh chưa kịp đeo vào em . Hôm nay , anh xin trân trọng được lồng vào tay em để kết chặt hai ta . Em không phản đối chứ ?

      Một giọt nước mắt hạnh phúc vừa rơi trên má nàng . Nàng đưa tay ra và chiếc nhẫn đã nằm vừa vặn nơi ngón tay nàng :

      - Tử Trung ! Em hạnh phúc quá .

      Bỗng chợt nhớ , nàng hỏi :

      - À ! Bây giờ Dạ Thu và Bội Phong ra sao rồi anh ?

      - Anh đã giúp Bội Phong vào trường cai nghiện , nghe nói cậu ấy đã bỏ được ma túy rồi . Còn Dạ Thu thì ăn chơi trác táng hút chích cẩu thả , và thêm tội cướp giựt nên đã bị công an bắt , sau khi kiểm tra , nghe nói cô ấy đã nhiễm phải chứng bệnh AIDS rồi . Âu đó là quả báo mà tự cô ấy gây ra và nhận lấy .

      Mẫn Nghi thở dài :

      - Bây giờ , đúng là cô ấy đã bệnh nan y rồi .

      - Thôi em à . Đó là do họ gây ra thì hậu quả họ phải gánh lấy . Còn chúng ta , tất nhiên là sẽ được hạnh phúc , phải không em ? Bây giờ , điều anh mong là em mau khỏi bệnh , để chúng ta tổ chức đám cưới . Chiếc áo dâu vẫn được anh giữ kỹ ở trang trại Ức Thiên , có lẽ cũng đang chờ có người mặc chúng đấy .

      Mẫn Nghi thấy hạnh phúc dâng trào , nàng không nói nên lời . Họ siết chặt tay nhau .

      Bỗng cô y tá bước vào , vui cười :

      - Bây giờ thì đúng là mẹ tròn con vuông rồi nhé . Bé đây , xin trao lại cho hai người .

      Tử Trung bế con , đặt bên Mẫn Nghi . Đứa bé vẫn ngủ vô tư . Tử Trung hôn vào đôi má hồng hào của con và thủ thỉ :

      - Con trai yêu quý của ba ! Cũng nhờ con mà bây giờ ba mẹ mới được ở bên nhau . Con có biết không ? Bây giờ ba mẹ mới là người hạnh phúc đấy , trong đó có con nữa , con trai ạ .

      Hạnh phúc đã thật sự trở lại với gia đình họ .

      HẾT
      #18
        thatsonanhhung 25.08.2004 21:28:50 (permalink)
        Thân chào huong_thao,

        Toàn bộ truyện đã được đưa vào thư quán.

        Xin chân thành cảm ơn sự đóng góp của bạn.
        #19
          Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9