CẢM TƯỞNG HẪNG HỤT tháisan
thaisan 11.04.2007 09:40:38 (permalink)
CẢM TƯỞNG HẪNG HỤT
( khi mất nửa chỉ vàng
và cô gái không chính chuyên)
 
 

 
Tôi bước trên con đường gần tới một thị trấn, mà vì vừa được lệnh thu hồi xe lambro cũ khi đã thấy xác những đứa  trẻ còn đang tuổi đến trường gần thị trấn đó mà không xa nhà là mấy.
Với nỗi lòng vui sướng như buổi hẹn đầu đời vì tôi đã bắt được nàng và với nàng tôi như là kẻ cứu cánh vì ngày qua vào buổi sáng đang nằm trong mùng đã nghe được diện thoại của nàng và hẹn nhau tới đây, chỗ này xa nhà chắc nhà tôi chẳng thể nào biết. Chợt nhìn thấy cái bảng quán càfé bốn mươi, tôi dừng xe bước vào chợt nhìn thấy một cảnh tượng hai đứa đang ôm nhau gục sát vào lòng vào ngực giữa cái phập phồng của cặp vú hơi hé mở, tôi chợt hiểu là nàng cần gì rồi. Tôi hắng giặng làm cả hai bừng chợt vì có người đến phá giấc, hai bộ mặt có vẻ nửa e thẹn nửa ngạc nhiên.
 Cái này, Nhan vô tình đã để lộ cho tôi thấy cái sơ hở của nàng tôi vẫn tỉnh như không hề biết gì vậy nên có lẽ nàng cũng cho qua luôn, thằng con chạy lại hô to:
-Sư phụ, con chờ sư phụ mấy ngày mà chẳng thấy.
-Vậy sao?
-Nay đem đến cho con niềm vui đây nè.
-Cái gì mới đó?
-Chắc không lạ đâu con.
-Tiền.
-Tiền! Sư phụ cho con ư? Và làm gì bây giờ?
-Mua một cái máy bơm điện và chuẩn bị sửa xe, mang theo cả đống đồ dết đây nữa nè. Bà  mẹ nhìn thấy con được quà làm như muốn ghen nhưng vì vừa xẩy ra sự việc vừa rồi trước mắt vẫn cọn sợ tôi chưa sẵng sàng quên nên tạm ngưng không tranh chấp với con mà nói nhẹ:
-Em chờ anh cả mấy buổi mà sao nay mới vác xác đến? Lúc nói đưa đôi mắt tình cố nên  như vẻ hờn dỗi tôi cũng chẳng quan tâm gì vì đã gần như dày dạn rồi. Tôi cũng chẳng thiết tha gì hơn là sự thúc dục chất của con đực và muốn trịch thượng nên tôi nói:
-Bây giờ đi chơi được chưa?
-Được chứ anh. Chẳng quản ngại gì khi ngửi thấy mùi tiền hay vàng. Và vội vàng quay qua người ngồi chỗ cũ cạnh nói :
-Em đi công chuyện. Thế là một sự việc phải xẩy đến thật nhanh.
Tôi lửng thửng theo con đường mòn vào trong  chợ mới của thị trấn và đúng vài phút sau có xe nàng trờ tới. Nàng đã ton hót. Tôi chợt nghĩ , có tiếng tẹo vàng là mắt xanh và nhanh như con mèo đêm:
-Mời thiên thần của em nào?
Tôi trèo lên phía sau chiếc xe wave alpha đỏ hơi cũ vì thằng con hay đua với những thằng học sửa xe với cùng thầy, tiếng xe cũng có vẻ như còn mới. Chợt Nhan hỏi:
-Vào chỗ cũ chứ anh?
-Tùy em.
Tôi bước nhanh đến và trèo nhanh hơn mọi khi quay nhìn xem có ai theo bước mình chợt nhìn thấy thằng bạn, vội quay ngoắt chỗ khác nhưng Nhan nhanh hơn hỏi:
-Ai zậy hả anh?
-Chẳng là ai cả.
Nàng đưa tôi vào trong chỗ nằm tôi thường xuyên nhờ vả một thằng bạn rùng mình chỉ vì cách sống của nàng dễ sợ như vậy sao? Và tự hỏi lòng, và các con thì sao… những câu hỏi về phần nàng càng ngày càng tăng dồn nén trong đầu tôi buông một câu hỏi:
-Chồng em trước làm gì?
Không kịp suy nghĩ nàng đã trả lời:
-Ảnh làm cho hãng Pháp nhưng bê bối quá nên em bỏ hẳn.
-Vậy còn đống con thì sao cho tương lai chúng?
-Thằng Bảo thì đó anh đang lo cho nó đó, còn thằng Dẹo thì đi bán vé số, còn mẹ nó thì đi bán cái anh đang mua đó đó.
-Vậy em đang bán cho anh ư?
-Chứ còn sao nữa nào, không có thì sao mà đụng được đến em hả anh? Tôi nghĩ mà đâm phát tởm lợm.
Trong lòng muốn nhảy xuống xe để trốn biến về về nhà ngay lập tức nhưng chẳng hiểu sao lại thôi. Xe đã dừng tôi cố nhìn lại nàng một lần nữa xem trong, trên con người nàng có gì khang khác hơn nào, và có chút nhan sắc, quần áo ăn mặc cũng khá đẹp. Thây kệ tôi bước theo nhẹ nhàng vào trong căn phòng thuê của một người bạn cho mượn.
Đành phải nhắm mắt đưa chân mà thôi. Vài phút toilet chúng tôi tiến hành việc phải làm và chính bản thân tôi cũng chẳng ưa là mấy.
Bỗng dưng đến khi nàng bỏ hết mảnh vải cuối ra, thì tôi bỗng dưng tôi vụt đứng dậy đi ra cửa và bước thật nhanh như bị ma đuổi dù sau một lúc có những tiếng gọi đuổi theo và đã trèo lên chiếc xe lambro thùng sắp hư và sắp sửa bị tịch thu và đi về đến ngã ba thị trấn mới thôi chạy như bị ma đuổi, tôi nghĩ đến những xác của những học trò lúc mới đến mà tội nghiệp và những thằng vô trách nhiệm, bây giờ tôi mới đọc rõ tên trường trần quốc toản trảng bom đồng nai là đây. Tự hứa với mình là tôi sẽ lo chu đáo cho một thằng con nàng biết sửa xe hoàn toàn.
Cái quỷ tâm lý là khi đã bỏ chạy lại là tự tạo ra kẻ cố níu kéo là tiếp tay cho chạy nhanh hơn. Tôi nghĩ đến đây thì Nhan đã đến bên cạnh lúc nào không biết, nói nhẹ bên tai là:
-Chút anh đến với em nhé, em chờ và đừng trốn em mà về đấy nhá. Tôi gật đầu nhẹ và làm như không nghe rõ, vả lại cố tình ý xem nàng muốn giở trò gì. Đi bộ đến cuối đường thì nàng đã chờ sẵn đó và:
-Mời anh lên em chỗ này còn ngon lành hơn chỗ anh và em vừa đến. Tôi thắc mắc bèn lặng thinh. Đến một cửa hàng có vẻ lạnh lẽo nàng bước mạnh vào làm tôi ngơ ngác, nàng  bước vào nha.ø
Đến nơi nàng mở nhạc mạnh hơn và giao cho hai đứa tiếp viên coi hàng còn trẻ khoảng độ mười sáu mười bảy gì đó và dìu tôi như sóng vai một người tình thực thụ. Tôi tiếc tôi không kiểm soát nổi chính bản thân mình nữa bị cuốn theo cơn dục vọng cố tình của nàng. Tôi bị bầm dập như kéo theo những cuộc truy hoan thường nhật của nàng, nàng tự động hoàn toàn và tôi chẳng hề phản ứng cho đến khi nàng buông tha mới khỏi bị hành hình dù rằng trong cuộc tôi cũng vẫn xúc cảm nhất là khi thấy thân hình nàng như buổi chiều không biết tại sao mỗi lúc thay đổi nhanh.
Lặng nghe tiếng hát nhà bên:
-Trong tiếng hát ve phượng là hoàng hậu đo phượng là phượng hồng thắm riêng trong đôi mắt…..
Lần này tôi có cảm tưởng cũng như sự đòi hỏi bên cạnh đó cũng có thể phải là tròng vào một chiếc nhẫn nào nữa đó chứ chẳng phải không đâu ạ.
Bỗng chợt tôi vỗ đùi đến đét và tự nói chỉ đủ để cho mình nghe thôi:
-Thì chỉ vì một lời hứa. Nó làm nàng đang dở dang câu chuyện dục vọng lôi cuốn theo mãi không thôi.
Tôi cũng chẳng ân hận vì tôi cũng đã quyết với lòng thật cố gắng giúp đỡ cho cả gia đình nàng vượt qua khỏi cơn khó khăn này. Nhưng tôi cảm thấy là một việc làm vô bổ. Tôi nghĩ ra rồi nàng muốn có cái tủ, và các vật dụng trong đó để bán.
Nhưng như vậy là tôi tiếp tay cho giặc phá sản tức là nàng vẫn không thay đổi cách sống hoang đàng trắc nết, tôi nghĩ có lẽ cũng chỉ vì như thế nên Sơn bỏ nàng là cái chắc, nàng muốn được tiêu xài thoải mái mà không phải làm, thế ai chả làm được và còn hoang nữa chẳng biết chi chiết cho gia đình, vô tình dậy các con cũng đi theo con đường mà nàng đang làm sai, kể cả thằng Dẹo cũng vậy. Thí dụ như tôi vừa mua cho nó cái tô vít tự động năm chục ngàn nó đem bán phéng đi và chỉ lấy ba chục ngàn mà tôi chọn lên chọn xuống bao nhiêu lần là tôi thấy không ổn rồi. Chiều qua nàng kêu đau cổ họng, chẳng hỏi tôi lấy một tiếng tự mình chạy đi tìm bác sỹ riêng và nó thịt hết vài trăm ngàn như không, và sau đó phát cho mấy viên thuốc strepsil ngậm.
Khi đó chiều về nàng định sấn nhanh vào làm tình với tôi, nhưng tôi thoái thác. Cái xác nàng và cuộc sống có lũ con ma nàng chẳng hề lo lắng theokiểu bình thường và chỉ muốn tiếp tục công việc đó nữa.
Trong thâm tâm nàng vẫn chỉ muốn cho tôi khoái lạc theo cách nghĩ của nàng tôi lại không muốn nên làm cho hai người bất đồng ý kiến từ đó và có lẽ là mầm mống xa nhau vĩnh viễn.
Tôi cúi cúi xuống lặng nghe rạn vỡ từng mảnh thịt trong người và chưa biết cách thoát ly bằng cách nào.
Ngay chiều đó tôi chạy xe mà lòng không cảm thấy mình quản lý được tốc độ cho đến khi về tới nhà.
Sáng sớm sau đã thấy có mặt nàng ngay cạnh chỗ tên dán xe cạnh nhà tôi làm giật mình, cả đứa con trai nữa tôi chẳng biết phải xử lý ra sao thì tên dán xe nói:
-Bỏ cái khăn ra xem nào.
Tôi nhìn thì ra Nhan kêu nhẹ:
-Làm sao mà biết tôi được anh ở đây?
Bèn phải nhẩy qua tường cụt và thật nhanh qua quán nước kiếm chỗ ngồi. Bản nào tính đấy, nàng kêu cho cô bạn, mình và con hai lon côca.  Thường thì nếu người tiệm tặn thì chỉ nên kêu nước ngọt thôi tuy nhiên tôi chẳng lạ lẫm gì vì chắc chắn là không phải tiền của cô ta nên như thế, lòng tôi không nuối tiếc gì nhưng những hành vi của Nhan làm cho tôi thấy một cảm tưởng không biết giữ gìn hạnh phúc, có thể cũng vì thế mà Sơn và nàng thôi nhau, tôi định cố gắng tìm hiểu và làm người hàn vá lại nhưng kiểu này tôi cũng phải chịu thôi vì trong gia đình có một người mẹ như thế này thì chẳng bao giờ dậy bảo nổi một đứa con nên người được vì chính bản thân mẹ suông đuột không có hồn, có thể tôi bào chữa cho nàng vì đến nước này thì nàng đành phải buông xuôi tuy nhiên mình phải lấy đám con là chuẩn mới được chứ.
Kể từ những buổi chiều đó tôi và nàng chẳng trao cho nhau gì về vàng và vòng nữa, nàng cũng bẵng đi khoảng lấy một tuần chưa nhỉ tôi vẫn chưa tính ra.
Sáng hôm sau nữa sau một tuần tôi gặp nàng và hỏi:
-Em ghi cho anh mấy số điện thoại chứ?
-Em nào biết viết chữ nào bao giờ. Tôi chưng hửng khi đến gõ cửa quán, vào ngồi được khoảng chừng dăm phút thì có một người đàn ông bước vô tôi gật đầu chào. Ông ta tự xưng là bạn mới quen của Nhan tôi vẫn lặng thinh một lúc sau nàng về và rửa mặt xong quay qua tôi nàng nói và như vừa giới thiệu:
-Đây là anh sáu Duyên. Tôi chợt nghĩ trong đầu chắc phải là anh sáu vô Duyên mới đúng vì trong lòng tôi chẳng hiểu thế nào mà nàng dám chơi với những loại hạng người này. Tôi đánh một câu hỏi cho không khí khỏi nhạt, kẻo không khì nhạt nhẽo vô kể:
-Vậy anh và Nhan quen nhau trong  thời điểm nào. Nàng nói chận thay cho câu nói của sáu:
-Coi nhau như là anh em đó mà, sao anh kỹ lưỡng thế, ảnh là người trong này, còn em là người bắc kỳ dún mà nghe chửa.  Tôi trả lời có vẻ bẳn gắt hơn thường ngày.
-Thì cứ coi đúng là như vậy đi. Tôi cố nhìn vào mắt sáu rồi quay qua Nhan tự nhiên nàng dúm người lại làm cho tôi có một cảm giác lạ. Cho dù có đi đến nước đó tôi cũng chẳng màng gì, dù gì đời mình cũng đã quá từng trải. Chỉ nhìn những cử chỉ của sáu Duyên thì tôi cũng có thể đoán được một vài tính cách của hắn vì khi nhìn vào cái cây tăm hai đầu nhọn đã xỉa một đầu vô tình hắn biến thành cái xỉa răng vẫn ngo ngoe một đầu còn miếng bông để ngoáy tai đã ngả màu nâu tức là đã ngoáy tai đến vài lần khi nói và phát biểu:
-Sự việc nói và làm khác xa nhau ngược lại Nhan nàng lại chỉ thích làm hơn nói mà tôi phát khiếp vì không biết sức mình có phục vụ nổi nàng nữa hay không nữa nên có lẽ  từ nay tôi đã thay đổi sự sai biệt này bằng sự suy nghĩ khác khỏa lấp chứ không phải bù đắp cái sai và hẫng hụt của những người làm và lo lắng cho cuộc sống dân chúng một cách sai lầm kể từ khi tôi được chính thức nhìn thấy cái bảng trường học mà một số em bé bảy đứa học sinh đã bị chết vì những cái sai của nhà cầm quyền  tại nơi cái bảng trường mà các em bé chết thê thảm chỉ vì cách làm thiếu đồng bộ vị vụ việc những xe chuyên chở học sinh tại ngôi trường trên.
Vì sáu Duyên là trưởng phòng giao thông huyện. Thực tế trước anh ta chỉ là một người chuyên chạy xe be để chở cây từ các rừng phía trên về như vùng đường hai mươi như đường đi lâm đồng, hay thuộc vùng đường một như rừng lá đến phan thiết mà thôi.
Dù rằng cuộc đời của chúng tôi không hề trói buộc hoặc thiên kiến về chính trị bao giờ, bây giờ tôi mới thấy ngoài chuyện lo cho các con cháu trên đường đến trường thì còn thì giờ đâu mà đi tán gái uống càfê hát karaoke mà có thể quen biết được Nhan tất nhiên ta chẳng thể nói họ không phải là những người chuyên nghiệp nhưng khi đã trở thành người làm cán bộ.
Cái lấy làm lạ sau này vô tình một lần tôi thấy nàng xuất hiện trong ngay chính căn nhà to lớn đề phía ngoài bằng những hàng chữ xi măng khắc nổi:” nhà văn hóa” từ đó tôi chẳng hiểu sao nổi vì biết chắc nàng chẳng hề biết lấy một chữ, đọc được một câu mà sao nghiễm nhiên trở thành một (mệnh phụ phu nhân) cấp huyện được, thì thử hỏi dân tộc việt sao mà chẳng càng ngày càng thụt lùi. Có lẽ chỉ do cái sắc và dục mà thôi chứ nàng thì biết những gì và học những gì.
Có một lần tôi xuống  và vào trong tận phòng NVH nhân tiện gặp nàng rồi tiện hỏi một cán bộ trong chính ban văn thư do chính nàng giới thiệu. Tôi hỏi:
-Này anh cho tôi hỏi rằng nếu tôi xin phép ấn phẩm, ấn bản tác quyền do chính bản thân tôi sáng tác thì phải làm sao, và làm những gì, thì có một ông bệ vệ lắm bước ra trả lời tôi:
-Em chẳng biết cái này là cái gì cả, hay bác lên trên tỉnh hỏi thử.
-Tức là tôi xin phép tác quyền tác giả của tôi đó mà, tức là tôi viết ra nhưng chưa biết chỗ xin phép, có thế thôi và tôi sẽ tự in lấy, được thì ăn, lỗ thì chịu.
-Chúng em ở đây chưa biết tác quyền là cái gì, thế ý bác nói về cái gì vậy?
-Viết lách đó thí dụ như truyện dài, truyện ngắn, thơ hay phú gì đó thôi.
-Ôi thời thế này đói còn chưa lo thì lo tác quyền, tác phẩm làm chi zậy hả bác?
-Lạ chửa cái ông nvh này, làm gì mặc người dân chứ lỵ chỉ cần ông ký giấy cho người ta hay không thế thôi, thưa ông cán bộ văn hóa ạ.
-Thế bác định mạ lỵ tôi đó hả?
-Tôi hỏi ông là chính mà sao ông ngu bỏ mẹ, đến xin phép bản quyền mà ông không biết thì ông biết thì thôi những cái gì vậy thưa ông?
Tôi vội vàng chạy về với nàng kẻo đứng đó một chút cái tính nóng mất nết của tôi chắc lại hại tôi mất nên cũng là cái may, vừa có ý định đó thì nàng bất chợt lại xuất hiện vì từ nhà nàng đến đây cũng chỉ vài phút mà thôi.
Tôi vời xe nàng và tự nhiên như đã hẹn trước, chẳng nói chẳng rằng tôi trèo ngay lên sau chiếc xe thì cùng lúc đó một chiếc bốn bánh đen trờ tới cũng đón nàng thoáng nhìn vào trong xe thấy sáu Duyên ngồi đó rồi, tôi tránh không kịp bèn phải bắt nhời chào thoáng một câu:
-Đồng chí cũng đang dự định đi dâu zẩy?
Không thấy tiếng trả lời tôi nghi ngay và chẳng nói thêm cho đến lúc nàng bước chân lên xe và tiếng xe vút mất để lại làn khói buông tỏa cũng chẳng một chút nhẹ nhàng gì nhưng vào đến chỗ ấn định, nàng xuống xe trước và Duyên theo sau nàng gõ cửa và nói tiếng anh như sau:
-Open the door please!
Duyên hỏi rất to:
-Em nói gì dậy làm sao người ta hiểu được. Nàng lặng thinh sau tiếng mở cửa và cái gật đầu của người giúp việc của Sơn. Có lẽ bà ta hiểu rất nhiều về Nhan nên chẳng thắc mắc hay hỏi han chi cả mà chỉ việc đưa chìa khóa phòng cho nàng Duyên líu ríu theo sau như gà con theo mẹ cũng chẳng cần hỏi han gì cả.
Sau này do nàng nói tôi mới biết người làm là người ngoại quốc con cháu của người giúp việc Sơn khi xưa nhưng do tính chất rất im lặng nên nàng đem theo về đây ở luôn với giá thuê mỗi tháng là một trăm đôla, sau này giúp việc cho Nhan luôn và chỉ lấy tiền hàng năm mà thôi do Sơn cung cấp có lẽ trong thời đang ly thân nên nàng đem theo luôn, lý do họ cũng cần việc làm.
Vào hẳn trong phòng cả hai sau vài phút rửa sạch và lại tiếp tục ân ái như người tình thực thụ.
Do Nhan kể nên tôi phát khiếp cái sức mạnh tình dục của người đàn bà và luôn đề cao cảnh giác với chứng bệnh thời đại do sự lây lan rất mạnh trên cả thê giới. Nhan nói với tôi sau này khi nàng quấn quýt với tôi khi tôi từ lúc tôi cho cái địa chỉ chính thức nhờ đứa con trai lớn về sài gòn lấy một trăm đôla rồi sau đó sắm toàn bộ  máy bơm, đồ dết, thùng đồ bắt buộc cho chính nó vào việc, có đôi khi tôi phải ngồi chờ đón khách thay cho chính nó.
Sự chung đụng tình dục đó chẳng sao, như ngay lúc Nhan hỏi chiùnh Duyên nhờ là viết dùm cái địa chỉ cho tôi về nhà nàng ở trên vùng cao thì Duyên lại không hề biết tôi một chữ nào thế mới chết và nàng bỏ hẳn hắn kể từ đó.
Chính như vậy cho nên tôi thấy sự hụt hẫng của chính bản thân và cả cho nàng. Tức là sao lại quen được một được anh chàng mang tiếng cán bộ nvh mà chẳng biết đến một chữ một, chỉ khổ thân cho tôi chưa biết cách nào thoát khỏi cái lưới tình dục cao như vậy lại bị tròng vào thêm nữa mà cái đáng nói ở đây không phải là chuyện nàng mà thôi. Đó chỉ là phiến diện, ngoài ra còn về vấn đề chính là những kẻ không biết chữ mà nhất vào thời đại này mà lại là những kẻ có quyền mà không biết lấy một chữ, tôi không tin nàng, tất nhiên phải có một ngày tôi sẽ kiểm chứng ác nhơn lại trúng ngay vào thứ hạng loại cán bộ cần phải có chữ không thể không.
Vài tháng sau tôi có dịp đi dự một bữa giỗ của một người trong xóm, bỗng dưng tôi lại được gặp sáu Duyên cùng ngồi chung một mâm. Có lẽ đây là dịp tôi kiểm chứng những gì nàng nói. Trong bữa ăn sáu Duyên nói thao thao bất tuyệt làm tôi chưng hửng và đoán già non:
-Rằng không thể như nàng nói được, chẳng một lý do nào tôi có thể tin và nghe nàng được, nhưng chưa, qua một giai đoạn một qua nhiều tuần rượu có anh chàng nổi hứng, tôi nói thật to và khiêu khích bướng bỉnh:
-Sau chầu này tôi xin mời các bạn cho phép được mời một tuần karaoke được không ạ.
Tưởng gì chứ mục đó thời đại này và những người chân lấm tay bùn này cũng vẫn nhất trí đồng ý phấn khởi giơ cả hai tay, và có khi cả hai chân nữa vì rằng đó là một mục chi phí cao, chẳng mấy ai dám đứng mũi chịu sào vứt tiền qua cửa sổ như vậy là mấy, thế là tôi có phương tiện đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành từ không tới không có đi theo.
Tôi được người ta chở nhét đầy chung với một xe trung quốc nay đã tràn ngập nước ta và kéo đến một nhà hàng bề ngoài có vẻ rách rưới nhưng chắc phía trong toàn là đàn bà con gái nằm ngang, nằm ngửa vô công rỗi nghề, tôi ngửi thấy cái mùi xú uế nó hơi tanh tanh như một đĩa đồ ăn nào cũ vài bữa qua đêm mà chưa được đổ và thu dọn tôi không nói thêm cho nó vu vạ cho họ nên lặng thinh. Và quả là đúng như vậy không phải là đồ ăn dư mà là chỗ đống ói của một thực khách nào quá chén bữa qua đến đây vẫn còn nằn trên đất, tôi cảm thấy không ổn nhưng lại cho tôi thấy một điều nghiêm chỉnh có nghĩa là nơi quán này là một chỗ đa số nhiều người lui tới. Một lũ các em cũng khật khừ vì hôm qua phải tiếp viên phải uống rượu nên nay vẫn còn uể uải không nhanh nhẹn là mấy.
Tôi khởi đầu bằng câu nói thật to để mở màn cuộc chơi:
-Muốn chữa cháy nay ta phải làm một cuộc mới nó sẽ lấy lại tinh thần ngay.
Có tiếng một cô em hưởng ứng:
-Em nghe anh nói em biết ngay là kẻ sành sỏi, vậy chúng mình bắt đầu nào. Các anh uống gì? Rhum chứ hay đế nếp trắng. Tôi ném câu thăm dò:
-Cả ba thứ được không nào?
Có tiếng cãi:
-Ba thư là thêm gì nữa gọi là ba?
Tôi nói vưa vui vừa ghẹo:
-Thêm bia vào sau khi uống những thú kia, được không nào?
Chẳng thấy ai dám lên tiếng vì chỉ sợ mình không ổn nên tôi tống thêm một chưởng:
-Xin lỗi quý vị, phần rượu tôi ra điều kiện, tôi chi phí cho tuần đầu, quý vị nào có ý kiến thì xin phát biểu. Cái gì không biết chứ vì sau tiệc rượu của cái đám giỗ có kẻ lên tiếng:
-Tôi đồng ý và việc đầu tiên là tôi mời anh vừa lên tiếng ba ly chào bàn và chào bạn.
-Được lắm hay hay.
Ly rượu được rót ra và bắt đầu tiếp những ly sau cho đến hết ba ly đầu, chưa thấy hiện tượng gì.
Tôi tống thêm một chưởng nữa:
-Để chúc mừng anh sáu đến chung vui, tôi khởi đầu hát bài đầu tiên:
-Biển cạn tức là vừa cạn ba ly chúc mừng cho anh sáu nhv, xin một tràng pháo tay mừng quý vị nào hưởng ứng.
Một tràng vỗ tay kêu đồng loạt mà đa phần vì thấy được chơi với người ttvh là quý lắm rồi. Còn tôi chuẩn bị độ trả lời. Mở cuốn sách ghi các bản nhạc của quán tôi nói:
-Xin mời anh sáu chọn bản.
-Tôi thuộc lòng rồi cần gì phải tìm thưa anh.
Chưa làm tôi e ngại gì. Tôi quay qua tìm bản nhạc khác cho người kế cạnh. Và hỏi:
-Và anh chọn bản gì?
-Một bản cải lương được không ạ?
-Được chứ sao lại không?
-Thưa thực trong lòng tôi chẳng phải gì quan trọng nhưng muốn đích thân anh sáu chọn một bản để cho chúng tôi được nghe tiếng oanh vàng của phòng văn hóa được không ạ?
Mọi người kêu to được được.
-Vậy xin anh chọn cho ạ.
Giữa bao tiếng hô, hò, hét, vui có tiếng nhè nhẹ:
-Nhưng tôi có đọc được chữ nào đâu mà anh bắt tôi chọn cơ chứ, cho tôi được khất khi khác hoặc tôi tự chọn hoặc nhờ anh bạn bên cạnh chọn được không ạ, thưa quý ngài kính mến. Mọi người càng kêu to hơn có lẽ vì lý do rượu đã ngấm ngáp. Riêng tôi lại khác. Tôi chưng hửng những tưởng Nhan nói chỉ để nói chơi thôi, ai dè cuộc đời lại xẩy ra những câu chuyện  ngoài sức tưởng.
Tôi chưa từng thấy được những câu chuyện không tưởng thành thực như ngày hôm nay. Theo tôi nếu đi cặp bài trùng với Nhan thì đúng nhưng chẳng biết tại sao lại không thuyết phục được nàng nên càng ngày càng như khiêu khích tôi trêu lại bọn họ (ý tôi nói cả nàng và Duyên). Chiều nay nàng hẹn tôi nhưng trong lòng tôi lại càng muốn chạy xa đi, hiện còn một chút dư vị với nàng về những gì nàng cần và đã làm với tôi trong tình dục nó vẫn thôi thúc âm ỷ trong cơ thể tôi nhưng chí tối vẫn quyết ra đi, buông bỏ tất cả dù rằng với nàng vẫn là miếng mồi ngon của tôi. Bấy nhiêu đó thôi những tưởng sáu Duyên biết là tôi cố tình trêu và bôi nhọ anh ta nhưng chẳng thấy phản ứng gì.
Nghiễm nhiên vẫn cứ hát, còn hát lớn, hát mạnh, nữa là khác.
Trước khi chia tay tôi vẫn chưa buông tha hắn:
-Thôi như thế này nhá, xin cho tôi được uống với anh để làm bạn thâm giao, tôi xin mời anh uống với tôi ba lần mỗi lần hai ly, tức là hai mép hai ly đó có được không vậy.
Tất cả ầm lên vì đồng ý, trong thâm tâm tôi tức là mày uống rượu chỉ tao uống bằng hai mép cũng đủ chết cửa tứ rồi con.
Thế là cuộc uống bắt đầu. Tôi giơ lên hai ly đầu rồi những ly kế tiếp, quanh quẩn chỉ với tôi hắn cũng đã uống cả thẩy chín ly rượu các cụ nói:”rượu nhạt uống lắm cũng say”). Đừng nói chi hắn tôi cũng đã bắt đầu say ngà và rồi kiếm cớ chuồn từ lúc nào cũng chẳng biết nữa.
Cho đến sáng hôm sau khoảng hai ba giờ đêm chợt tỉnh mới biết mình đang nằm trên giường với Nhan, tôi giật nảy người khi biết có Nhan bên cạnh.
Buổi sáng tôi ân hận suốt buổi cũng chỉ vì hơn thua người mà làm như vậy nàng đã nói:
-Em biết anh say nên tạm tha cho anh đó, người gì mà mềm như dưa rũ rù chẳng còn biết trời trăng mây nước gì nữa cả vậy anh.
-Vậy chứ em tha cái gì zậy?
-Thì tự mình sẽ biết..hà.
-Xin cám ơn em vô cùng có thể nói là anh thoát được một nhưng không thoát được hết phải không nào có chỗ cho không chẳng tính tiền chứ gì?
Suy nghĩ và rồi cho qua cũng không được vì dù sao cuộc đời toàn thể một nước mà trông cậy vào những thằng như thế thì rồi con cháu chúng ta sẽ về đâu. Tôi lặng nghe những nhịp đập của tim mà nghe chua xót chưa biết cách nào để xóa hết những nhục nhằn của một quốc nạn, vẫn biết rằng một con én không làm nên nổi mùa xuân nhưng vẫn làm, khổ nỗi tôi chẳng hề có một chút ý thức nào về chính trị cả thế chỉ có cách gào, thét, và làm mọi việc nếu có thể để gióng lên những tiếng báo động cho mọi người nhắc nhở rằng chúng ta, nước ta, đang bị chúng lúng chúng trong vực thẳm của cuối đường hầm suy kiệt may ra tiếng kêu trầm thống có làm được một chút gí không nữa. Thì dù có còn hơn không.
Lời thề trên trán:
Tôi là người việt và đang sống trong một đất nước có thật.
Đừng và chẳng bao giờ buông xuôi cho những kẻ cơ hội, tiếm quyền lũng đoạn một cách cẫu thả, quyền lực là trên hết, và dân tộc cúi đầu như những kẻ tội đồ.
Tôi xin thề trên mảnh đất quá đau khổ gần nửa thế kỷ, phải mang lại niềm vui, tiếng khóc trẻ thơ an hòa, những cụ già êm ái, cho các con cháu sau này những hy vọng, tương lai rực rỡ, trên mảnh đất quê cha đất tổ đã dày công xây dựng.
         
          thái san 10-10-2005
 

___________________


Thái San chịu khó đọc lại bài : canh hàng và sửa giúp chính tả.
Có rất nhiều bài cần duyệt để đưa vào thư viện. Nếu bài nào khó đọc hoặc chính tả nhiều thì khó cho Mod. đưa bài vào thư viện.
Cảm ơn Thái san giúp đỡ.

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2007 03:07:45 bởi NuHiepDeThuong >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9