Lục bát ngày xưa
Ngày xưa ! Thương quá ngây thơ !
Dẫu rằng lỡ một chuyến đò sang ngang,
Dẫu không nên nghĩa đá vàng,
Cũng đành trót lỡ... đa mang... lỗi lầm !
Yêu anh từ thuở mười lăm,
Thắt hai bím tóc, trăng rằm lung linh.
Nỗi niềm chỉ biết riêng mình,
Trái tim khờ dại vô tình vẫn đau !
Ngày qua, tháng lại ví dầu,
Em giờ đã bước qua cầu đắng cay.
Anh giờ nơi cuối chân mây,
Trái tim còn một nửa này...Vì ai?
Dạ Quỳnh
tặng người còn lại nửa trái tim
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2007 13:35:49 bởi Dạ Quỳnh >