Lục bát tình yêu
Sợ sợ
tan vỡ giấc mơ hồng
trăm năm, em trót qua sông
mất rồi !
sợ
chiêm bao sẽ mồ côi
một mai vắng ngắt bóng người hôm nay
sợ
về lạc lối chân mây
màn sương mỏng quá
sợ ngày nắng lên
sợ
người rồi sẽ yêu em
sợ ta hun hút cuối miền tương tư
Thơ Thơ
thêu dệt giấc mơ hồng
chiêm bao quên tuổi
quên sông
quên đò Thơ
từ trong cõi mồ côi
từ nơi xa vắng
chơi vơi nỗi buồn Thơ
vờn mỏng mảnh làn sương
như mây
như khói
dẫn đường hư vô Thơ
thì lại vẫn là thơ
Vẫn là lục bát
mơ mơ màng màng
Trích đoạn: Phạm Không Trùng
Thơ
Thơ
thêu dệt giấc mơ hồng
chiêm bao quên tuổi
quên sông
quên đò
Thơ
từ trong cõi mồ côi
từ nơi xa vắng
chơi vơi nỗi buồn
Thơ
vờn mỏng mảnh làn sương
như mây
như khói
dẫn đường hư vô
Thơ
thì lại vẫn là thơ
Vẫn là lục bát
mơ mơ màng màng
Vâng Vâng thì vẫn cứ là thơ giấc mơ vẫn cứ là mơ một đời Vâng từ dạo ấy xa xôi em về bến lạ bỏ người năm xưa Vâng rồi ta lỡ chuyến đò chợ phiên ngày cuối ngẩn ngơ một mình Vâng khi hát khúc xa tình có cây si đứng lặng thinh bên đường !
Vần thơ chẳng biết đi đâu Câu lục câu bát nhìn nhau thở dài
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: