GIÃ BIỆT SÂN TRƯỜNG Con nắng Hạ cháy bỏng
Tiếng ve kêu râm rang
Tiếng ve sầu như giục giã, oán than
Sân trường im bặt tiếng đùa nô thường lệ
Phòng lớp trống trơn
Không gian quạnh quẽ
Tự nhũ lòng “không trở lại mùa sau”
Thời gian đi quá mau
Đã bốn mùa mưa nắng
Làm thầy giáo tưởng sống đời bình lặng
Gượng làm vui với bụi phấn, bảng đen
Mặc cho đời với giành giựt bon chen
Bên tuổi trẻ chưa biết lọc lừa tính toán
Rốt cuộc rồi cũng chán
Tâm nguyện thả mây bay
Giảng dạy cho suông là việc của cô thầy
Một lớp học đã nửa phần lêu lổng
Năn-nỉ-rầy-la-hết-hơi-rát-giọng
Cũng tỉ như là “nước đỗ lá môn”
Bước chậm lên bục giảng
Cầm viên phấn trên tay
Tính viết lời giã từ lưu lại nơi đây
Trong lồng ngực con tim chừng co thắt
Trong cổ họng như có gì vướng mắc
Cũng một phần đời…
Đành ngoảnh mặt quay lưng
Nghe nặng bước chân
Nỗi buồn giăng mắc
Quay ngó lại sân trường một lần sau chót
Giọt nắng lung linh cùng tiếng ve sầu
Tuổi trẻ bây giờ biết sẽ về đâu
Khi bụi phấn, bảng đen…
Thầy cô, sân trường, sách vở…
Chỉ là những hình ảnh nhạt nhòa trong tâm tưởng các em ?!
Cuối niên học 2007-2008