THIÊN ĐƯỜNG ĐÁNH MẤT
Năm này nữa, 36 năm rồi đó
Ta làm gì? Bóng đã ngã về tây
Mộng vá trời theo gió cuốn mây bay
Còn vướng vất ở đáy hồn tan nát
Ta như cánh chim trời phiêu bạt
Mặc mưa giông, mặc gió chướng dập vùi
Đứng nép mình nhìn biển rộng trùng khơi
Để tưởng tiếc một thiên đường đã mất
Thiên đường của ta một đời sống thật
Với bạn bè xem sinh tử như chơi
Đất nước điêu linh, khói lửa ngợp bời
Thừa đảm lược dưới màu cờ sắc áo
Diệt giặc thù như cuồng phong giông bảo
Đâu sá gì những chiến trận hiểm nguy
Dẫu chạnh lòng ở những sáng ra đi
Vẫn tự hỏi chiều có về thăm phố
Thiên đường của ta dòng sông tuổi nhỏ
Trong đói nghèo nhưng hạnh phúc chứa chan
Người thương người, ít nghe tiếng oán than
Xã hội an vui, xiển dương bác ái
Thiên đường của ta những người em gái
Áo trắng học trò, môi mắt tinh khôi
Lắm mộng nhiều mơ đi giữa cuộc đời
Dư can đảm làm người yêu lính chiến
Nề nếp gia phong bây giờ mất biến
Nhân bản, tự do vỗ cánh bay xa
Tuổi trẻ hung hăng từ trường đến nhà
Mặc sức ăn chơi, đua đòi, lêu lổng
Thiên đường bây giờ mịt mờ, lảng đảng
Dưới bàn tay của lũ giặc cuồng ngông
36 năm qua đất mẹ lầm than
Đạo đức suy đồi, tình người băng hoại
Thiên đường của ta giờ không tồn tại
Ta bỗng như một bóng quế hồn ma
Nhìn xuyên đại dương, nhìn thấu quê nhà
Niềm hy vọng dập dềnh trên lượn sóng
Tháng Tư 2011