Thuở trời đất còn hoang tàn mông quạnh
Thế gian buồn và giá lạnh hoang sơ
Tôi sinh ra để đón những hững hờ
Mà ghép lại cho thành thơ tình ái
Rồi bừng tỉnh giửa bão giông thực tại
Tôi thấy mình ngây dại quá mình ơi
Lỡ ngông nghênh đùa cợt với cuộc đời
Mà không biết rằng thế thời thay đổi
Người chê trách ...ừ thì tôi có lỗi
Thì tôi đành nhận chịu thế thôi
Ném cô đơn , chua chát thế đủ (vốn) rồi
Thêm chút nửa là khoản lời gia hạn.
Lão trời già mà vẫn còn nông cạn
Nắng với mưa ...khuấy chí làm càng
Trẻ như ta ...dù xép hàng thánh cả
Có ngông nghênh đôi chút cũng là....
Duyên với nợ !... Chém cha duyên với nợ
Mang gánh tình ra chợ bán ...ai mua
Sầu với khổ ! Nặng vai sầu với khổ
Ra chợ đời rao bán khổ sầu riêng...