Đêm cuối (truyện ngắn)
yêu em chân tình 19.04.2007 07:26:28 (permalink)
ĐÊM CUỐI
 
            “Anh Sáng ơi! Đến giờ em đóng cửa!”. Tiếng của một cô tiếp viên chạy bàn trẻ tuổi của một quán cà phê khẽ vang lên với chất giọng nhẹ nhàng dễ mến. Hắn liếc nhìn đồng hồ, đã 22 giờ 30 phút rồi. Hắn nhìn lên cô tiếp viên trẻ tuổi, rồi sau đó hắn khẽ gật đầu cùng với 1 tiếng “Ừ!”. Và hắn đứng dậy rời chỗ mà hắn đang ngồi và bước những bước thật chậm với một cảm giác thoải mái đến bên quầy tính tiền của quán cà phê. Lại nhìn cô tiếp viên trẻ tuổi này một lần nữa khi hắn rút bóp tiền trong túi để trả tiền ly cà phê tối nay. Có lẽ cô tiếp viên trẻ tuổi này hình như là đã quen hắn từ rất lâu rồi nên cũng nhìn lại hắn với 1 ánh mắt dịu dàng pha lẫn chút thông cảm và có hơi khói một chút  cái gì đó của sự buồn buồn!... Vừa trả tiền cho cô gái hắn vừa nói: “Dù anh biết đêm nay là đêm cuối nhưng anh không buồn bởi vì anh hiểu là sự kết thúc 1 cái gì đó cũng có nghĩa là sự khởi đầu của 1 cái mới. Nếu được nói thì anh sẽ nói là anh cảm ơn em rất nhiều vì em đã tự làm cho mình một việc có ý nghĩa!...”. Hắn nói xong câu đó thì hắn quay ra cửa và bước thêm những bước chân rải để đi ra về mà trong lòng luôn thầm nhủ rằng: “Đêm nay là đêm cuối cùng mình đến quán này. Hãy ráng mà ghi nhớ cái ngày hôm nay đi!”. Đường phố của cái thị trấn nơi hắn ở giờ này thật yên tĩnh và gần như thanh vắng. Có lẽ giờ này ba má của hắn cũng đã ngủ rồi thì phải? Đây đó bên chỗ cái bến xe cũ có mấy thằng thanh niên không biết con nhà ai đang ngồi chơi. Thấy hắn đi qua một đứa trong bọn nói: “Má nó! Bữa nào nó cũng chờ đến lúc quán đóng cửa thì nó mới chịu về!”. Hắn nghe vậy nhưng giả vờ như không nghe thấy mà cứ làm thinh cấm cúi nhìn xuống đất mà đi vì hắn biết rằng đời thường đang nói với hắn. Là 1 gả khiếm thị nhưng trong thời gian gần đây thì gần như đêm nào hắn cũng xuất hiện ở quán cà phê ấy nên mấy thằng ở chỗ bến xe nói như vậy là đúng rồi. Trong đầu của hắn lúc này chợt vang lên 1 đoạn lời của 1 bài hát do ca sĩ Quang Dũng hát với chất giọng ngòn ngọt, tha thiết nhưng lại đượm buồn: “Đường phố hoang vắng lúc đôi ta biệt ly. Bóng em đi phai tàn theo năm tháng! Từng ngày qua lẻ loi trong thu vàng hiu hắt. Mình anh thôi bước khuya trên đường côi!...”. Hắn cố vặn óc để nhớ xem cái đề của nó là bài gì nhưng hắn không tài nào nhớ nổi cái đề của bài hát đó. Cái bài hát mà cách đây mấy tháng hắn đã tình cờ nghe được khi ngồi ở quán cà phê mà hắn vừa rời khỏi ấy để đi về nhà. Cũng chính từ đó không hiểu sao hắn lại chợt trở nên thích cái bài hát đó và dần dà hắn cũng trở nên thích và ghiền nghe cái giọng hát của chàng ca sĩ có cái tên là Quang Dũng ấy luôn.
            Về đến nhà, sau khi đã khoá cửa cẩn thận thì hắn leo lên lầu, bật cái máy vi tính và ngồi cậm cụi dí mắt sát vào màn hình để đánh máy. Những con chữ vô nghĩa trên bàn phím vi tính cứ lần lượt được hắn gõ để xuất hiện trên màn hình mà dần ghép lại thành những đoạn văn mà hắn cho là có ý nghĩa. Lúc này một mảng ký ức trong quá khứ cách đây không lâu lại dần dần hiện về trong đầu  của hắn trong khi bên tai đang nghe tiếng của cái đồng hồ treo trên tường kêu tích tắc, tích tắc để nhích qua từng giây, từng giây một...
 
*
 
            Khi hắn vừa lớn lên, choai choai như những gả thanh niên khác. Lúc ấy trong đầu của hắn nghĩ cái gì nó cũng đơn giản và luôn tự đặt trong lòng của mình 1 câu hỏi: “Như thế nào là 1 người bạn tốt vậy nhỉ?” Và hắn đã được biết điều này từ 1 buổi chiều trời có lẽ không mưa nhưng cũng không nắng, cứ ui ui mà mang cái dáng dấp buồn buồn thế nào ấy!...
            Sau giờ sinh hoạt ở chùa Chi hội, khi tất cả mọi người đi sinh hoạt bữa hôm đó gần như đã ra về hết thì hắn lại không về mà lại ngồi lại tại 1 cái ghế đá được để cạnh 1 gốc cây ở trong chùa để mà ngồi suy ngẫm, ngồi ngắm trời mây một lát thì hắn mới có ý định về. Đang ngồi miên man theo dòng suy nghĩ của mình thì hắn bỗng chợt giật mình mà cắt ngang dòng suy nghĩ của mình vì có 1 người vừa đập tay vào vai hắn. “Anh Sáng!” Trong phút ngạc nhiên và ngỡ ngàng hắn thầm nghĩ: “Ai vậy trời? A! Thằng Nam! Nhưng sao nó lại để ý mình và quan tâm mình đột ngột như thế này nhỉ?” Hắn thắc mắc trong lòng điều này cũng phải bởi vì trong những lần trước khi đi sinh hoạt ở chùa này thì hắn cũng đã nhiều lần gặp thầng Nam và trong dáng vẻ của nó có vẻ giang hồ và dữ tợn lắm!... Vậy mà sao giờ nó lại đột ngột tim gặp hắn với cái giọng đầy vẻ thân mật và trìu mến vậy? Thây kệ! Dù sao thì nếu 1 người trông có vẻ bụi đời như thằng Nam này mà có sự quan tâm đến mình thì theo hắn nghĩ cũng đều là đáng quý cả chứ 1 người khiếm thị như hắn thì liệu có mấy ai quan tâm. Nghĩ vậy nên hắn cũng cảm thấy yên tâm khi thằng Nam đó cất lời rủ hắn đi uống cà phê ở 1 cái quán cà phê cạnh chùa. Khi bước vào quán thì trong người của hắn có 1 cái xúc gì đó lạ lắm bởi vì hồi giờ hắn cũng đã từng đi cũng khá nhiều quán rồi nhưng mà những cái quán đó ban ngày bao giờ cũng sáng quắc với anh mặt trời hay cũng ồn ào với tiếng nhạc gần như là vặn volum hết cỡ thì phải, nếu muốn nói chuyện với nhau thì phải kê miệng vào gần sát tai để nói thì mới nghe được. Vậy mà ở cái quán này tuy rằng là ban ngày đó nhưng sao trông nó có vẻ hơi tịch mịch, yên tĩnh và có chút gì đó vắng vẻ thế nào ấy!... Với tiếng nhạc được vặn volum một cách vừa đủ nghe để khiến con người ta được thoải mái. Tuy rằng chỉ đến đây lần đầu nhưng sao trong người của hắn cứ có cảm giác như thật là ấm cúng vậy? Hắn hỏi thằng Nam: “Quán này tên là gì, mở hồi nào mà sao anh không biết?” Thằng Nam nó nói: “Đồng Dao, mới mở cách đây khoảng 1 năm anh à!”. Lại hỏi: “Em thường đến quán này uống không?”. Nó nói: “Thường, uống hoài. Quán này là quán ruột của em mà!” Lại hỏi thêm 1 câu nữa có vẻ hơi ngớ ngẫn: “Tiếp viên đâu sao anh không thấy?”. Nó quay ra cất tiếng gọi: “Bích ơi! Bích!” Từ trong gốc tối của quán bước ra 1 con nhỏ tiếp viên không biết là bao nhiêu tuổi nhưng trông dáng thì hơi lùn. Tay bưng 1 cái măm trên có 2 ly trà đá bước đến chỗ cái bàn nơi hắn và thằng Nam đang ngồi rồi hỏi khẽ: “Anh uống gì?”. “Cho anh 2 ly cà phê sữa, mấy điếu thuốc và 1 ly đá nhuyễn”. Sau khi nghe vậy con nhỏ tiếp viên lặng lẽ quay vào bưng 2 ly cà phê sữa, mấy điếu thuốc lá ra. Rồi lại quay vào chỗ góc tối mà hỏi nảy nó đã từ đó bước ra, cũng với 1 dáng vẻ trầm tĩnh và lặng lẽ giống như đây là một công việc thường lệ mà nó vẫn thường làm không cần phải giải thích gì cả. Khi ngồi uống cà phê thì thằng Nam cất lời nói như hiểu những gì mà lúc đó hắn đang thắc mắc: “Chắc anh ngạc nhiên lắm phải không khi em quan tâm và rủ anh đi uống cà phê như thế này? Thực ra thì em cũng đã mến anh cũng đã khá lâu rồi nhưng chỉ có điều em không muốn nói ra thôi vì em muốn im lặng tìm hiểu kỷ thêm một chút về anh nữa ấy mà! Bởi vì tuy rằng anh không thực sự thấy đường như người ta nhưng ở trong anh có những cái mà nhiều khi những người thấy đường bình thường cũng không có!...”. Sau đó nói chung thì hắn với thằng Nam kia cũng đã nói chuyện với nhau khá là nhiều vấn đề khác. Một lát sau, thì hắn quyết định nhận thằng Nam này là đứa em trai kết nghĩa đầu tiên của hắn. Khi đã là anh em kết nghĩa với nhau thì thằng Nam nó hỏi: “À! Sắp tới ở chùa Mỹ Sơn trên Dựt Mỹ có tổ chức cấm trại ngày hạnh anh Sáng đi chứ?”. Hắn ngồi suy nghĩ ngần ngừ, do dự 1 chút rồi gật đầu: “Ừ đi!”. Ngồi nói chuyện với nhau một hồi nữa thì thằng Nam chợt hỏi: “Giờ anh có 20 ngàn không cho em mượn để em trả nợ người ta, chứ cứ nợ người ta lâu quá rồi giờ mà không trả thì mỗi khi gặp người ta em cảm thấy khó chịu lắm! Đi qua nhà người ta mà cứ nhìn chỗ khác chứ không dám nhìn vào nhà với lại nếu có về nhà thì cũng đi giấc sẩm tối không hà chứ không dám đi vào buổi xế chiều!”. Hắn nghe vậy, cảm thông rút 20 ngàn cho thằng Nam ấy mượn. Và chính cái lần rút tờ 20 ngàn cho thằng Nam mượn này mà về sau này đã khiến hắn phải thay đổi cách nhìn nhận cuộc sống theo 1 con mắt khác…
            “Sao rồi? Nó bị sao vậy? Có sao không?”. Tiếng xôn xao của cái trại bên cạnh đã kéo hắn về với thực tại khi đang miên man suy nghĩ về cái ngày hôm nay khi đi sinh hoạt trại hạnh ở chùa Mỹ Sơn - Dực Mỹ này. Cái ngày mà chắc có lẽ mãi về sau này hắn cũng sẽ không dễ quên được bởi vì suốt cả ngày hôm nay hắn đã thắm thía và biết như thế nào là cảm giác bơ vơ và cô đơn giữa cảnh đông người. Suốt cả ngày hôm nay, kẻ đi qua người đi lại tất bật làm những công việc để chuẩn bị thi đua và vui đùa trong trại của mình còn hắn thì dù có lúc buồn, lúc vui, đi ra đi vào vậy mà có mấy ai để ý đến đâu. Lắm lúc hắn cảm thấy mình như một cái bóng di chuyển trên đất trại. Tất cả cũng chỉ vì 2 cái con mắt đáng ghét không thực sự thấy rõ mọi thứ của hắn mà ra thôi! Bởi vì người ta biết hắn bị mắt như vậy nên người ta không cho hắn làm cũng chỉ vì sợ hắn phải khỗ… Trở lại với thực tại. Hắn nghe một cái giọng khác trong đám đông vang lên với 1 chút thương cảm nhưng đầy vẻ cứng cỏi cứ nghe gần như là một mệnh lệnh: “Hồi chiều thấy có vẻ hơi mệt thì đã bảo là phải ăn cơm đi kẻo nó đói, nó mệt thì không khéo gió nó sẽ thấm vào thì bị cảm đó vậy mà không chịu nghe. Cứ cải lời không chịu ăn uống gì cả cứ ham chơi giờ thì nằm lăn ra 1 chỗ đó thấy chưa!..” Hắn nghe kỷ thêm một tí nữa thì biết cái người đang nói đó là giọng của thằng Nam mà cách đây không lâu nó đã nhận hắn làm anh kết nghĩa. Không thể ngồi yên mà tiếp tục với cái dòng suy nghĩ lan man của mình nữa hắn thoáng có chút do dự rồi quyết định chạy qua chỗ trại sát bên cạnh mình coi thử tình hình ra sao vì dù sao hắn cũng mới vừa học xong cái khoá massar dành cho người khiếm thị mà. Khi chạy qua chỗ trại đang có tiếng xôn xao này thì hắn thấy ở trong đó có 2 con nhỏ đang nằm lăn ra trên miếng nhựa lót để nằm ở trong trại. Nhìn 2 con nhỏ đó bị gió nhập vào người nằm la liệt như thế thì hắn bỗng chợt động lòng thương cảm 2 con nhỏ này dù chưa thực sự gặp và tiếp xúc với 2 con nhỏ này một lần nào. Nên hắn xăng xái mà lao vào trại hỏi mượn liền mấy đứa con gái khác còn mạnh khoẻ đang xúm quanh 2 con nhỏ bị trúng gió nằm đó 1 đồng xu bằng bạc để hắn cạo gió cho 2 con nhỏ đó. May là có được đồng xu nên hắn cứ cậm cụi cào cào, xoa xoa, bóp bóp cho 2 con nhỏ đó đỡ bớt cảm thấy lạnh ở trong người, bao nhiêu vốn liếng và kinh nghiệm trong khoá học massar dành cho người khiếm thị mà cách đây không lâu hắn đẫ được học hắn đều đem ra vận dụng hết khi cạo gió và xoa bóp cho 2 con nhỏ này. Một lát sau, khi hắn đã cạo gió cho 2 con nhỏ đó rồi thì chừng như cảm thấy có lẽ là 2 con nhỏ kia cũng bớt bớt nên thằng Nam nó chẳng nói chẳng rằng mà cứ từ từ nâng đầu, rồi dần dần nâng thân người  2 con nhỏ kia lên. Từng đứa, từng đứa một nó bế thốc lên rồi cứ thế mà ôm chạy te te đến một căn phòng kín gió có một cái giường được trải chiếu cũng khá rộng đủ chỗ cho 2 người nằm thì nó lần lượt đặt 2 con nhỏ đang bị cảm gió đó nằm xuống giơừng trước những con mắt nể phục của những đứa con gái có trong trại đó và trong đó cũng có hắn nữa về những hành động tốt bụng xăng xái của thằng Nam. Lúc đó hắn thầm thắc mắc là không biết cái thằng Nam ấy nó lấy đâu ra sức mạnh mà khoẻ thế? Cứ bế 2 con nhỏ mà chạy băng băng đến phòng kín gió mà dường như chẳng thấy nó mệt gì cả…
            Rồi cũng từ mấy ngày trại hạnh ở chùa Mỹ Sơn ấy mà hắn và thằng Nam cũng dần dần trở nên thân với nhau hơn… Những lúc cả hắn và nó rảnh rổi vào buổi tối thì cả 2 thường gặp nhau ở cái quán Đồng Dao mà nó đã dắt hắn đến để uống cà phê. Và cũng như lần trước, mỗi lần hắn và thằng Nam vào quán thì cái con nhỏ có cái dáng hơi lùn đó từ ở trong góc tối của quán lại bưng ra 2 ly trà đá và cũng lại khẽ hỏi thằng Nam: “2 anh uống gi?”. Sau đó nó lại bưng những thứ nước mà hắn và thằng Nam yêu cầu rồi cũng lại lặng lẽ đi vào như mọi lần. Sau này hắn mới biết chỗ góc tối ấy là quầy tính tiền mà thực ra ban đêm chỗ đó cũng có đèn nhưng khá là mờ nên ban ngày nhìn vào cái góc đó hắn chẳng thấy rõ gì cả chỉ thấy đó là một vùng tối mà thôi. Mới đầu mãi lo nói chuyện với thằng Nam nên hắn chẳng mấy để ý gì đến con nhỏ này cả nhưng sau rồi hắn thầm để ý con nhỏ đó và cảm thấy có một cái gì đó khá thú vị bởi vì thường thì khi hắn đi các quán khác thì hắn thấy các cô tiếp viên trẻ tuổi dạng như thế này mỗi khi bưng cà phê ra bàn cho mấy gả thanh niên thì lắm lúc cũng hồn nhiên, cười đùa và có lắm khi còn chọc ghẹo nhau nữa. Cứ nhìn mà đoán thì chắc là mấy gả này với mấy cô tiếp viên trẻ tuổi ấy hình nhu là quen nhau và mấy gả này thường đến quán đó uống cà phê cũng đã khá lâu rồi thì phải. Riêng bản thân của hắn thì từ trong sâu thẩm của lòng mình hắn không thích lắm khi chứng kiến những cảnh vui đùa chọc giỡn một cách tự nhiên có phần đôi khi thái quá kiểu như thế. Không phải vì hắn khinh miệt gì mấy cái cô gái tiếp viên có tính cách vô tư kiểu ấy mà bởi vì trong lòng của hắn khi thấy những cảnh như thế thì cảm thấy có chút thương cảm cho mấy cô tiếp viên trẻ tuổi này vì mấy gả con trai khi đến quán uống cà phê có lắm lúc cá tính cũng có phần thất thường lắm. Nhiều lần cũng vì mấy cô tiếp viên bưng bê cà phê đùa giỡn sao đó mà có gả đã nổi xung thiên lên tát cho 1 cô nào đó 1 cái tát trời giáng hay lấy nguyên 1 ly cà đen đậm đặc như vậy mà đem chế thẳng lên đầu, lên cổ của cô đó khiến cho cả 1 cái áo trắng đồng phục mặc ở quán khi chạy bàn thắm đầy nước cà phê đen xì, vậy là coi như bỏ cái áo trắng đó luôn. Nhưng riêng cái con nhỏ tiếp viên ở cái quán Đồng Dao này thì lại có cái cá tính trầm lặng một cách khá kỳ lạ. Ít nói chuyện với ai, ít cười đùa với ai, chỉ lặng lẽ làm việc và nói những gì cần phải nói của người phục vụ bưng bê chạy bàn mà thôi… Có một lần vào buổi tối khi hắn và thằng Nam cùng với một số đứa bạn khác là bạn của thằng Nam cùng nhau đi vào quán uống cà phê. Trong khi đang chờ con nhỏ bưng lên ly chanh nóng cho hắn thì hắn đã huơ tay ra co giản qua lại cho thoải mái. Bất ngờ hắn quơ tay ra trúng cái mâm mà con nhỏ đó đang bưng ly chanh nóng lên để đặt xuống bàn cho hắn. Thế là cái ly chanh nóng trên cái măm mà con nhỏ đó đang bưng bị ngã xuống măm. Bao nhiêu nước chanh nóng như vậy đồ ụp vào người của con nhỏ đó. Hắn cảm thấy chột dạ vô cùng vì minh đã nhỡ tay đụng trúng măm làm đổ ly nước chanh vào mình của con nhỏ tiếp viên này. Nếu không khéo thì nước chanh nóng sẽ làm phỏng người nó mất. Nhưng thực sự thì hắn đâu có cố ý bởi vì hôm đó do dàn đền mờ phía trên đầu của hắn có lẽ bị hư hay sao ấy mà không thấy nó sáng nên quán có vẻ tối lắm bởi vì có mấy cái đèn ở góc xa xa nơi hắn ngồi là sáng à, với lại do bữa đó nhạc mở hơi to quá so với ngày thường nên hắn đâu nghe thấy tiếng chân đi của con nhỏ khi bưng nước đến bàn. Theo lẽ thường mỗi khi 1 người nào đó mà bị hắn lở tay làm như vậy thì đều chửi hắn 1 câu nào đó thiệt nặng hay là nhăn nhó khó chịu, hoặc thậm chí có khi còn muốn đánh hắn vì hành động vô tình này của hắn nữa là khác nhưng riêng con nhỏ tiếp viên này thì lại khác. Nó chẳng nói chẳng rằng cứ lặng lẽ quay vào chỗ góc tối của quán rồi một lát sau lại bưng ra 1 ly chanh nóng khác sau khi đã thay 1 bộ đồ khác. Hắn lúc đó do quá sửng sốt và bất ngờ vì hạnh động vô tình của hắn nên chỉ kịp biết ậm ừ ú ớ mầy chữ “xin lỗi em vì anh nhở tay quơ trúng” mà thôi. Còn con nhỏ tiếp viên thì không biết là có nghe thấy hắn nói hay không mà cứ lặng lẽ đặt ly chanh nóng khác trên bàn rồi lặng lẽ đi vào mà thôi chứ chẳng nói bất kỳ 1 lời nào cả. Chính vì điều này mà sau đó khi về nhà của mình hắn cứ cảm thấy áy náy và khó chịu vô cùng mà cứ thầm nghĩ: “Con nhỏ sao mà hiền quá vậy? Còn mình sao mình lại quá đểnh đoảng như vậy? Không biết liệu rồi nó có bị phòng nhiều vì nước nóng không? Không được! Nhất định mình phải làm 1 cái gì đó để bù lại cái lỗi sơ ý này của mình mới được nếu không mình sẽ cảm thấy trong lòng áy náy và khó chịu chết mất thôi dù mình biết là nó chẳng giận gì mình về chuyện vô tình ấy!...”. Thế là hắn quyết định sẽ làm quen với con nhỏ đó cũng như tặng nó 1 cái gì đó để âm thầm chuộc lại lỗi vô tình của mình. Và cuối cùng thì hắn cũng làm quen được với con nhỏ tiếp viên có cái tên là Bích đó cũng như tặng cho con nhỏ tiếp viên đó 1 cái đĩa nhạc do hắn làm để làm kỷ niệm. Khó mà diễn tả được cho hết cảm xúc vui mừng của hắn khi hắn biết rằng con nhỏ tiếp viên đó thích nghe cái đĩa đó do hắn đã tự tay làm ra!...
            Thắm thoát mới đó mà 1 năm đã trôi qua!... Lúc này giữa hắn và con nhỏ tiếp viên đó có lẽ là đã quen nhau rồi thì phải dù suốt cà 1 năm qua lắm lúc khi hắn và con nhỏ tiếp viên tên Bích đó gặp nhau ở quán cà phê Đồng Dao thì chẳng nói gì nhiều với nhau mà chỉ khẽ nhìn nhau thôi nhưng thẩm sâu trong lòng của hắn cứ có cảm giác như là con nhỏ đó đang cảm thông với hắn, là hiểu được cõi lòng của hắn và đang chía sẽ nỗi niềm của hắn chỉ bằng qua ánh mắt khi nhìn nhau mà thôi!...  Còn hắn với thằng Nam suốt cả 1 năm qua thì mới đầu hắn cứ nghĩ là tình cảm anh em sẽ suông sẻ bình yên lắm nhưng hắn có ngờ đâu sau đó tình cảm anh em giữa hắn và thằng Nam đã bị chi phối bởi đồng tiền vô cảm cuộc sống kinh tế thị trường thời bây giờ. Thằng Nam trong thời gian đầu khi đã mượn được của hắn 20 ngàn đồng rồi thì sau đó lại cứ mượn thêm với biết bao nhiêu là lý do được trình bày ra 1 cách thật thương tâm và bi thảm. Như là nếu không có số tiền đó thì ngày mai nó sẽ bị đuổi khỏi trường vì đã đóng tiền học phí ở trường hàng tháng quá trễ, rồi nếu như hôm nay không cho nó mượn thì ngày mai sẽ không còn gặp nó nữa đâu vĩnh viễn nó sẽ biến mất ở cõi đời này hay có muốn tìm nó thì vào nhà xác mà tìm hoặc vào bệnh viện phòng cấp cứu mà tìm… Nói chung lại là nhiều lý do lắm!... Còn hắn thì hắn bị tổn thương, bị giằng xé, bị đau khỗ trong cõi lòng, bị nhức đầu đến mức muốn dập đầu vào tường mà chết đi cho xong cũng vì không biết mình làm vậy đúng hay là sai? Cái nào gọi là giả, cái nào gọi là thật? Phải ra sao khi không còn có tiền nữa để giúp đỡ nó?... Mới bước những bước chân khập khiểng đầu tiên để ra trước ngưỡng cửa của cuộc đời thì hắn đã vội phải hứng chịu 1 cú thiệt là đau!... Và cái gì nó đến thì nó đã đến…. Đến một ngày hắn phải giật mình vì hắn đã cho thằng Nam đó mượn 1 số tiền quá lớn: “1 triệu 100 ngàn đông” hồi giờ hắn chưa cho ai mượn nhiều đến thế. Còn bản thân hắn thì lúc đó coi như đói meo vì hết sạch tiền vì đã cố hết sức bóp bụng cho thằng đó nó mượn... Cuộc đời là vậy! Đến lúc hết sạch tiền thì chẳng còn ai bên mình!... Lúc này hắn lại quay ra suy ngẫm kỷ thêm về cái câu hỏi mà ngày xưa hắn đã tự đặt ra: “Như thế nào mới thực sự là 1 người bạn tốt?”. Và lần này hắn đã tự tìm cho mình 1 câu trả lời đầu tiên: “1 người bạn tốt thực sự thì chắc chắn là người không bị chi phối bởi đồng tiền và lợi danh!”. Sau khi suy nghĩ được như vậy thì hắn đã trở nên thù đời, hận cuộc sống này của hắn. Thế là hắn đã quyết định quen thật nhiều người dù mới gặp đi chăng nữa hắn cũng cứ nhận đại là anh em. Phần vì cho đỡ buồn với nỗi đau vì mất tiền mà cũng không có tình đầu đời của mình, phần vì hắn muốn làm 1 trò chơi để thử cuộc đời xem lúc mình có tiền, có giàu sang và lúc mình giả không có tiền và nghèo nàn thì người ta sẽ đối xử như thế nào với mình? Và sau đó một thời gian sau hắn đã bị trả giá vì cái trò chơi của mình khi hắn gặp được 1 người con gái có cái tên là Thoa…
            Hắn gặp và quen con Thoa trong một lần đi tập văn nghệ chuẩn bị cho một buổi lễ cài hoa hồng trong dịp ngày Vu Lan báo hiếu rầm tháng 7 âm lịch. Mới đầu hắn chỉ định là chỉ quen chơi chơi thôi với cái trò chơi thử lòng người mà hắn đã nghĩ ra ấy. Nhưng rồi… Cuộc đời không đơn giản như hắn nghĩ. Từ chỗ quen chỉ để qua đường cho vui, để thử lòng của người ta xem sao? Cho đến dần dần hắn cảm thấy cảm mến cái con nhỏ có cái tên Thoa từ lúc nào chẳng hay biết. Hắn bị con nhỏ đó chinh phục, chiếm cảm tình thương mến bằng những lời đường mật ngọt ngào mà cũng đầy thảm thương bi thiết của nó. Nó đã nói với hắn những câu như là: “Nếu như nó biết là có thể thay mắt xho hắn vì hắn là một người khiếm thị thì nó sẽ sẵn sàng thay liền cả 2 con mắt sáng của nó cho hắn mà không hề hối tiếc!” Hay là “Dù anh sau này không còn thấy đường nữa thì em sẽ mãi mãi ở bên anh và giờ đây cho dù anh nói gì đi nữa thì em cũng sẵn sàng nghe theo lời anh chỉ bảo mà không bao giờ làm trái lại!”  Rồi nhiều câu khác nữa!... Thế là hắn đã vội tin những lời nó nói, đã sống trong sự tràn ngập ngây ngất hy vọng một cách ảo tưởng mà trong thời điểm lúc đó hắn không bao giờ nghĩ những lời đường mật đó có chút giả tạo nào cả… Thế rồi cho đến một ngày kia cái con nhỏ tên là Thoa đó đã tìm đến hắn, khóc trong nước mắt với hắn là hiện giờ nó đang gặp khó khăn, khốn đốn vô cùng nếu như hắn không thể giúp nó thì nó sẽ không biết phải nhờ đến ai? Rằng chỉ có hắn trong phút này mới giúp được cho nó mà thôi. Đó là cho nó mượn số tiền 200 ngàn đồng để nó vượt qua cơn khó khăn khốn đốn nguy cấp này. Thế là trong cõi lòng của hắn lại bị giao động mạnh, bị lòng thương cảm làm cho muốn đau nhói cả cỏi lòng khi mà trong túi hắn lúc đó chỉ có 300 ngàn đồng. Giờ không cho nó mượn thì biết rồi mình lấy tiền đâu ra mà xử dụng mà không cho nó mượn thì không được. Cuối cùng hắn quyết định cho nó mượn với cái cỏi lòng thương cảm và đau đớn vô hạn  của hắn vào thời điểm lúc đó!... Nhưng rồi hắn cảm thấy mọi thứ như bị sắp bị sụp đổ, như hắn sắp bị ngã quỵ khi hắn biết được rằng cái con tên Thoa ấy nó có 1 thằng bồ chuyên môn làm nghề leo vào nhà của người ta để ăn cắp đồ đạc. Dù đã bị đi tù nhưng thẳng đó không ngán cứ quen nghề cũ mà quay lại làm. Còn con nhỏ Thoa đó, nó không những không khuyên can người yêu của nó làm một người tốt mà còn hùa theo cùng đi hành nghề đó với nó. Nói là bồ vậy thôi chứ thực ra thì thằng kia đã có vợ và có 1 đứa con, con này thấy vậy xũng nhào vô quen rồi yêu. 2 kẻ này đã đi làm những chuyện tồi bại với nhau mà vợ thằng kia không hề hay biết. Cho đến khi vợ thằng kia hay biết ra mọi chuyện thì con vợ thằng đó có nói với con nhỏ Thoa này qua điện thoại là: “Sao chị không để cho gia đình tôi được hạnh phúc, yên vui mà chị lại xen vào phá vỡ cái hạnh phúc của gia đình tôi vậy?”. Con Thoa mới sừng sộ nói lại 1 câu: “Ai biểu mày không biết giữ chồng mày? Mày ngu thì mày chịu đồ không biết giữ chồng!”. Cái hôm mà con nhỏ Thoa mượn hắn 200 trăm ngàn là vì nó mượn cho thằng bồ của nó chứ không phải là nó mượn cho nó như nó đã nói một cách thảm thiết và dầy bi thương. Bữa đó do thằng bồ của nó thiếu tiền để đi nhậu với bạn bè nên nó mới suy nghĩ mãi không biết chạy đâu cho ra số tiền này thế là nó đã nghĩ đến hắn và quay ra đóng kịch bi thảm để mượn hắn. Mượn nhưng không biết khi nào có thể trả được. Thế rồi sau đó, hắn được biết là nó đã vào bệnh viện để phá thai sau tất cả những chuyến ngoại tình với thằng kia. Khi biết nó đi phá thai như vậy thì thằng bồ kia mà nó đã ngoại tình đã bỏ lơ nó, không thèm quan tâm đến nó nữa. Bị bỏ rơi như vậy nó buồn quá nó đã mua mấy liều thuốc ngủ về uống vậy mà nó vẫn không thể chết đi được vì nó đã được người khác cứu. Nó lại quay về tìm hắn. Con hắn thì lúc đó hắn không những không ruồng bỏ nó ở vai trò của một người bạn mà còn khuyên bảo nó mọi nhẽ. Nói nó thôi thì đó cũng là cái sai lầm đã lỡ rồi cứ cho nó qua đi và hãy làm lại cuộc đời. Nó cũng hứa với hắn là chắc chắn là nó sẽ làm lại cuộc đời dù có gặp phải bao nhiêu khó khăn và trở lực trong cuộc sống trên con đường để đi phục thiện làm lại cuộc đời. Nhưng rồi mới hứa với hắn trong buổi tối gặp mặt nhau đó vậy mà khi đến giấc cũng đã khuya cỡ 11 hay 12 giờ đêm gì đó thì cái con nhỏ Thoa này đã ngồi trên xe khách chạy tuyến đêm để vào đến chỗ mà cái thằng bồ kia của nó đang ở khi thằng đó đang ly thân với vợ… Còn hắn thì mãi đến buổi tối của ngày hôm sau thì hắn mới biết được sự thật về cái con nhỏ Thoa này. Sau suốt gần 1 ngày hắn đã chạy đi tứ tung để tìm nó vì hắn mới kiếm được nơi để cho nó đi làm để làm lại cuộc đời cho được tốt hơn, dù đôi mắt của hắn là đôi mắt mờ mờ của người khiếm thị khi đi tìm một ai đó là điều rất là khó. Hắn cảm thấy như mình muốn chết điếng, như mọi thứ xung quanh hắn vỡ oà hết cả và cứ nhoè dần, nhoè dần theo đôi dòng nước mắt đang từ từ chảy dài trên khoé mắt của hắn dù hắn không hề muốn khóc!... Cứ thế, cứ thế hắn cảm thấy mình như vô cảm với những bước chân của mình khi thả bộ đi trên đường phố mà chẳng hề định hướng và biết mình sẽ đi về đâu cả. Trong đầu của hắn lúc đang thầm nghĩ và đau đầu cũng với một câu hỏi: “Vậy thì như thế nào mới là một người bạn tốt thật sự đây? Lấy cái gì để tin tưởng vào cuộc sống để mà tiếp tục tiến đến quảng đời sắp tới của mình đây?”… Hắn cứ đi như vậy cho đến khi bước chân của hắn dừng lại trước quán Đồng Dao lúc nào mà hắn cũng chẳng hề hay biết khi đang miên man với dòng suy nghĩ của mình. Mãi đến lúc 1 chiếc xe máy chạy xẹt qua sát bên người hắn với tốc độ khá nhanh thì hắn mới giật mình vì mình suýt bị chiếc xe máy đó đụng phải. Nhìn đồng hồ cũng đã khá là gần khuya, khoảng 9 giờ rưỡi tối. Thoáng chút ngần ngừ khi đứng trước quán rồi sau đó hắn quyết định bước vào quán dù biết rằng giờ này chắc là quán cũng sắp đến giờ đóng cửa nhưng nếu không vào đây thì hắn còn biết phải đi đâu bây giờ? Với lại giờ này hắn cũng chưa muốn phải về nhà…
            Lúc hắn bước vào quán thì con nhỏ tiếp viên tên là Bích thấy hắn cứ bước vào quán mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn để tìm chỗ ngồi thì cứ tưởng là hắn đang định tìm ai như mọi lần mỗi khi lâu lâu hắn ghé vào quán với cái nhìn ngơ ngẩn thế này thì đang có ý định tìm một ai đó đang ở trong quán thí cất tiếng hỏi:
            - Anh định tìm ai thế anh Sáng? Hắn nói: - Không! Anh chỉ vào quán uống cà phê mà thôi.
            Thoáng chút ngạc nhiên qua ánh nhìn khi nhìn hắn vì giờ này hắn mới vào quán nhưng con nhỏ tiếp viên đó cũng không nói gì mà cứ lặng lẽ vào bưng bình trà nóng với 1 phin cà phê đen ra cho hắn sau khi đã được hắn gọi. Hắn ngồi lặng im một mình như vậy cho đến lúc con nhỏ tiếp viên tên Bích khẽ nói với hắn khi đứng trước mặt hắn: “Anh Sáng ơi! Đến giờ quán em đóng cửa. Mong anh thông cảm!”. Hắn chỉ khẽ “ừ” một tiếng rồi đứng lên, rời khỏi cái ghế nơi hắn ngồi mà bước những bước đầy chậm rải và nặng nề trong nỗi buồn để ra về.Cứ như vậy, thì hầu như cứ vào buổi tối thì hắn lại đến quán Đồng Dao này uống cà phê. Mới đầu thì cà phê đen có bỏ đường nhưng riết rồi hắn lại uống không đường luôn. Hắn cảm thấy thú vị khi uống như vậy. Những buổi tối khi đến quán ngồi một mình thế này thì hắn có một khoảng không gian riêng tỉnh lặng để suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện và suy ngẫm lại về mình. Dần dần hắn cảm thấy có lẽ chính hắn là người có những suy nghĩ sai trước tiên khi mới bước những bước chân đầu tiên ra ngưỡng cửa của cuộc đời này thì phải chứ chưa hẳn hoàn toàn là do ai hại hắn cả. Giờ đây, hắn mới thầm hiểu được một điều khi ngẫm thật kỷ lại về mình là: “Hạnh phúc chỉ thật sự có đối với một người nào đó khi họ chịu nhìn lại chính mình mà cũng đừng ví hạnh phúc thực sự như một cái gì đó thật đặc biệt và quý báu làm chi vì thực ra thì hạnh phúc thực sự chỉ là sự bình dị và đơn sơ mà thôi!...” Và cũng bởi vì hắn nghiệm ra được điều này là vì vào những lúc hắn cảm thấy lòng mình lắng đọng nhất khi ngồi uống cà phê một mình ở một góc bàn nằm trong quán thì hắn đã chợt phát hiện ra rằng vẫn đang có một ánh mắt nhìn mình một cách khá âm thầm và lặng lẽ nhưng lại đầy sự cảm thông, thương cảm như là đang thấu hiểu và chia sẻ với những nỗi niềm ẩn khuất trong con người của hắn!... Từ chỗ chỉ là một con nhỏ chạy bàn bưng bê nước bình thường mà ngày thường hắn ít khi để ý đến vậy mà giờ đây hắn bỗng cảm thấy quý mến vô cùng mà cứ xem như là một người bạn chia sẻ nổi niềm của hắn, hiểu hắn khi hắn đến quán cà phê này uống cà phê đen. Dù chỉ bằng qua ánh mắt khi nhìn hắn chứ ít khi có thời gian nói chuyện với nhau. Mà cái mà hắn quý mến con nhỏ ấy thực ra thì không phải bởi vì một cái gì đó thật to tát và đặc biệt cả mà cái mà hắn cảm thấy quý con nhỏ tiếp viên ấy thực ra chỉ là ở sự bình dị và trầm lặng mà thôi!...
            Chóp mắt một cái mà mới đó tính từ cái đêm đầu tiên hắn đến quán uống cà phê một mình ở cái quán này đến giờ thì cũng đã là 2 tháng và đã hơn 2 năm kể từ cái ngày đầu tiên đặt những bước chân của mình vào quán cà phê Đồng Dao này… Thời gian đối với hắn dường như cứ trôi thật nhanh thì phải khiến cho hắn vẫn chưa kịp làm được điều gì thực sự có ý nghĩa cho riêng mình cả… Trong những đêm hắn đi một mình đến quán này uống cà phê đen thì hắn đã gặp được lại thằng Nam sau gần một năm không gặp mặt nhau kể từ cái ngày hắn cho thằng Nam mượn tròn chẳn 1 triệu 100 ngàn đồng. Trong khi ngồi uống cà phê với nhau thì thằng Nam nó nói với hắn:
- Chắc anh nghĩ là em sẽ xù nợ, sẽ lãng quên và bỏ anh đi sau khi đã mượn anh 1 triệu 100 ngàn đồng phải không? Không bao giờ đâu anh à! Nhất là khi anh là một người khiếm thị mà có lòng tốt như vậy mà em lại làm như vậy thì em sẽ không đáng là một con người! Không! Em không phải là người như vậy đâu anh à! Bởi vì đối với em thì em không những chỉ nợ anh tiền bạc không thôi mà em còn nợ anh cả ân tình khi anh đã giúp em vào những lúc thực sự khó khăn nữa. Nợ tiền bạc thì sau này em sẽ cố gắng trả hết cho anh nhưng nợ ân tình thì dù em có trả bao nhiêu và như thế nào đi nữa thì vẫn không thể nào hết được!... Sở dĩ lâu nay anh không gặp được em là vì em muốn tránh nặt anh, không muốn anh phải khổ tâm vì em nhiều thêm nữa vì em cảm thấy là anh đã khỗ tâm vì em quá nhiều rồi. Em không phải là người lâu ngày gặp lại anh cốt là để có ý lợi dụng anh để mượn tiền anh thêm một lần nữa đâu. Thôi dẹp chuyện tiền bạc qua một bên đi! Em không muốn anh em mình lại phải vì chuyện tiền bạc này mà có khoảng cách với nhau đâu. Anh tin hay không và nghĩ về em như thế nào cũng được đó là tuỳ ở anh! Nhưng em có một điều mà trong lòng em luôn cảm thấy rây rứt mà cũng là mong muốn lớn nhất của em. Đó là em ước mình có đủ điều kiện và tiền bạc để chạy chữa cho đôi mắt của anh được sáng như những người bình thường. Nếu làm được vậy thì em mới thực sự cảm thấy lòng mình được thanh thản và thoải mái vì cuối cùng rồi em cũng đã làm được một việc có ý nghĩa để đền đáp lại cái ân tình mà trước đây anh đã giúp em. Nhưng anh cứ tin em đi nhất định là em sẽ làm được. Hãy cứ đợi thời gian rồi nó sẽ trả lời tất cả vào 10 năm sau nữa thôi anh à!...
Giờ thì hắn mới tin là trên đời này không hẳn cái gì cũng xấu cả mà vẫn còn có cái tốt ở xung quanh hắn. Suốt một năm qua không gặp nhau và khi gặp nhau dù hắn chưa kịp nhắc gì đến chuyện tiền bạc ấy vậy mà thằng Nam nó đã nói vậy thì hắn tin vào những lời của nó nói. Và hắn vẫn đang cố gắng chờ đợi thời gian trả lời!...
 
*
 
            Đêm nay, là đêm cuối cùng hắn ngồi ở quán cà phê này uống một mình. Vì đêm nay là đêm cuối cùng mà cái con nhỏ tiếp viên tên Bích mà hắn quý mến và hắn cho là hiểu hắn còn làm ở đây. Sắp tới đây khi con nhỏ tiếp viên này không còn làm chạy bàn ở quán Đồng Dao này nữa thì hắn cũng sẽ không đến quán uống cà phê một mình vào mỗi buổi tối nữa vì hắn sợ phải bị cô đơn khi hắn đến quán mà lại không có ai hiểu hắn mà chỉ toàn là những ánh mắt xa lạ không thôi!... Hắn muốn tận hưởng, muốn hít một hơi thật sâu vào lòng ngực cái khung cảnh bình lặng của đêm khuya bên cạnh một người bạn hiểu mình ở quán này trước khi bước chân ra về rời khỏi cái đêm khuya và khỏi cái quán nhỏ này!...
            Tiếng quả lắc của đồng hồ vẫn kêu tích tắc, tích tắc đều đều, khi cái kim giây ở trong cái đồng hồ treo tường nhích sang một giây mới. Hắn nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình thì hắn thấy cũng đã 1 giờ khuya rồi. Giờ thì hắn đã nhờ ra cái đề của bài hát do ca sĩ Quang Dũng trình bày mà lúc nảy trên đường từ quán về nhà hắn không thể nào nhớ ra nổi là bài gì rồi. Đó là bài Anh Sẽ Đến… “Nên anh sẽ đến dù chúng ta không còn nhau. Anh sẽ đến dù biết ra sao ngày sau? Anh sẽ đến dù nói lên câu biệt ly. Anh sẽ đến dù nước mắt hoen bờ mi!...”....
Ngày mai, hắn sẽ lại hoà mình vào cuộc sống đời thường như mọi ngày để làm tất cả những gì mà với khả năng của hắn có thể làm để giúp cho người khác được hạnh phúc trước khi 2 mắt của hắn vào một ngày nào đó sẽ thực sự không còn nhìn thấy được đường nữa. Vì tất cả những gì mà hắn cần tìm cho câu hỏi “Như thế nào mới thượ sự là một người bạn tốt?” thì hắn cũng đã tự tìm được rồi.
 
18 – 4 - 2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2007 07:28:37 bởi yêu em chân tình >
#1
    spiderkien 20.04.2007 18:31:03 (permalink)
    Mình không thích truyện này. Truyện u ám quá. Chỉ toàn một màu đen. Màu đen của đêm tối, màu đen của ly cà phê, và nhất là đôi mắt của người khiếm thị này cũng chỉ lờ mờ một màu đen.
    Chỉ vì 200 ngàn mà Thoa phải đi lừa 1 người khiếm thị như vậy sao. Có những cuộc đời đen tối như vậy sao?
    #2
      Ct.Ly 20.04.2007 19:01:19 (permalink)
      #3
        yêu em chân tình 21.04.2007 00:03:22 (permalink)
        Mình cảm ơn bạn Ct.Ly vì bạn có sự thương cảm của bạn khi đọc truyện ngắn này của mình. Vậy cảm nghĩ của bạn như thế nào về nhân vật Sáng trong truyện của mình?!...
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9