NÀNG LẠ VÀ QUEN thái san
thaisan 26.04.2007 09:02:47 (permalink)
NÀNG QUEN VÀ LẠ
tháisan



Viết để nhớ đến DƯƠNG DIÊN NGHỊ
trong RỪNG KẺ LẠ VÀ ĐỖ QUYÊN(QĐ 3)

Qua mấy cơn bão, trời có vẻ yên thắm, lại càng làm tôi mất ngủ, xứ sở kỳ này yên tĩnh chẳng động dạng gì ngoài mấy chuyện làm đường xá, một vài chuyện hối lộ, và mua bán đất nghĩa địa một cách vô lối. 
Các con nàng đang sống gần nhà tôi, buôn bán có phần dễ chịu, có lẽ do trời phật độ trì.

 
Ngày xưa cũng vào giờ này thường ba giờ sáng, nàng đã ra đường trước tôi để chờ tôi cùng đi dự thánh lễ, với cái áo cố hữu mầu hồng nhạt, gần như là duy nhất. Tôi theo sau nhưng chẳng bao giờ chúng tôi đến thánh đường đúng như ý bao người lớn. Thường chúng tôi đến với nhau và thường ôm chầm lấy nhau như chưa bao giờ gặp lại, (thưở ban đầu) như cần nhau lắm vậy. Riết thành thói quen, thiếu nhau một ngày không được. Nghĩa là ngày nào cũng phải gặp nhau dù chỉ để nói những bâng quơ… như:
-Hôm nay anh có khỏe không hoặc. Hỏi thăm những chuyện đường phố, trăng sao v.v...
-Trời nay tối quá hả anh? Hoặc:
-Em kỳ này ra sao? V.v..

Con đường nhựa đã làm từ thời Pháp nên cũng chẳng bao lớn, chắc chỉ độ vừa một xe tải đi là đủ, thời đó như vậy là tốt lắm rồi, họ dùng để chở mủ cao xu, thuộc vùng miền đông nam bộ.
Nhưng sau khi người theo Mỹ di dân miền bắc vào vùng miền đông đất đỏ đúng như bài ca thường hát. Cuộc chiến tràn lan trên đất nước vì người mỹ tham chiến và tạo dựng lên chính phủ miền nam, tạo lên một cuộc chiến trường tương tàn và khốc liệt nhất, để anh em đối đầu nhau, để cho hai khối siêu cường thử vũ khí và tạo ra hai chiến tranh hai miền.



Tôi và nàng chẳng hề quan tâm đến chuyện đó.
Gần nhau gặp nhau ôm nhau là tha hồ quên hẳn ai mặc ai, gì mặc thây.
Tháng ngày chóng chầy qua mau. Tên nàng là Cúc. Tôi nói hình như lúc tuổi đó chưa hề biết khen nên nói theo cảm tính:
-Hoa cúc vừa bé lại vừa xấu.
Nàng cũng chẳng biết giận tôi bao giờ.
Thời gian này đất nước đang trong cơn khói lửa, nhưng chúng tôi quá nhỏ dại nên chẳng hề biết và lưu tâm. Đời ông chúng tôi đa số đã hy sinh vì chiến tranh lại nối tiếp đời cha và có lẽ còn đến đời chúng tôi, bởi thế thường thì chúng tôi yêu vội kẻo mai ngày chẳng còn thời gian để nghĩ tiến tới chuyện yêu đương được nữa, nên trong anh em chúng tôi thường nói là yêu vội hay là cấp tiến, hoặc hiện sinh, thật suy nghĩ sau này cảm thấy quá tệ.
Nhưng thường các bà vợ lính góa chồng đầy dẫy.
Sau đó trong những ngày tôi phải đi tham chiến theo bắt buộc của vùng, miền mình sống cũng như bao anh em miền bắc chẳng ai muốn lao đầu vào chiến trường cả, nhưng do ý của các con đầu đàn, sự bắt buộc, ai cũng đều ý thức, anh em sẽ giết chóc lẫn nhau. Tôi thường nói:
-Anh ghét lính mỹ nhưng thường yêu đôla, vì chúng ta đói khổ.
Nàng cũng cầu ơ nhìn trời thường chê trách trời mưa hay nắng mà làm đầu câu chuyện, thường nàng chẳng cần hiểu biết chi nhiều. Nàng thường nói với tôi:
-Em chỉ cần trời đừng hại chúng mình thôi anh ạ.
-Sao lại là hại? Trầm ngâm vài giây nàng trả lời:
-Thì anh thấy rõ mà, thí dụ đang yêu đương thì bị ra chiến trường chết, thì không là trời hại ư hả anh? Hoặc chẳng bao giờ gặp nổi nhau nữa.
Kể từ hôm em nghe đến tổng động viên là em thấy mất hẳn anh chồng khờ khạo của em rồi, vì họ bắt đi lính cho đến bốn mươi bốn tuổi, thử hỏi một đời đàn bà chịu được bao nhiêu.
Tuy nhiên em cũng chẳng chê trách được vì em chỉ là một hạt cát trong sa mạc làm sao chống đỡ nổi quyền lực của bọn người cầm quyền, em chỉ như chiếc lá trên dòng sông thả đâu chẳng chảy theo dòng. Nàng ngưng lại lấy hơi thở, ngực nàng phập phồng, dù nay cũng chỉ gần hai chục tuổi, bộ ngực đáng trách hay con người nhìn đáng trách, tôi tự nói với mình như vậy:
-Anh biết không, khi chồng em được đưa từ chiến trường về em khóc hết nước mắt. Em cố gắng nhìn mặt hai đứa con trai còn nhỏ mà lòng xốn xang. Không biết rồi đây dựa vào ai cho để sống. Nhưng suy đi nghĩ lại đã có anh nên em chẳng hề hờn oán ai thêm nữa vì biết chắc có anh bên cạnh là an toàn dù chẳng hề xin anh lấy một đồng, nhưng có chỗ dựa là chính để em cố gắng quên đi ngày tháng sống cho con, vì con. Suy nghĩ hồi lâu tôi cãi lý với nàng:
-Em nghĩ theo thuyết định mệnh phải không em. Nàng không cãi nhưng ầm ừ một lúc lâu.
Em cũng chẳng đòi hỏi anh chi vì ta biết lúc này anh không còn của riêng ai nữa, nhưng anh là thể hiện đất mẹ, có anh là nhìn thấy đất tổ quê nhà miễn là anh đừng phụ bạc ai bất kỳ dù là em hoặc vợ anh, em hứa sẽ để y nguyên ngắm nhìn cho thỏa thuê (có khi hưởng xái) vì em nghĩ trước nào sau vậy vì trước là của em và kể cả bây giờ vẫn là của em, em thí dụ “như một món trò chơi xưa cũ” kia của em bị gẫy vất trong góc vườn, nhưng ai bất kỳ đến nhặt lấy em vẫn đòi lại, và đòi cho bằng được vì là của em thải nay đòi nhận lại khi người khác muốn nhận cũng không được.
Tôi nghĩ nàng cũng buồn cười và chặt chẽ. Một buổi chiều trên đồi nằm với nhau tôi hỏi:
-Thế em có thật lòng yêu Quyên nhiều không?
-Nhiều chứ, tiếc là đừng nên so sánh thì mới tiếc, dù sao hắn hiền hòa hơn anh, dễ thương hơn anh.
-Chắc đâu lựu đạn như anh hả? Tôi hỏi bất tử:
-Đúng quá chứ, ảnh ít ra lệnh mà chỉ nghe lắng trong em muốn cần gì là quá đủ, kể cả chuyện trên giường, còn anh hạch sách này nọ quê cả ra, lên thì lên mẹ nó đi việc gì màu mè hoa lá cành.
-Chắc cả đời hắn chẳng dám cãi nhau với ai, lại chưa đi đóng kịch bao giờ chứ gì?
-Thì đúng vậy!
-Thế còn bây giờ anh tính sao? Nói và đôi mắt quá tình. Tôi cố gắng đương cự với nó xem sao, chắc chắn sẽ bị nó khống chế mất thôi. Vội nói:
-Tối nhé, trên đồi. Cái đuôi mắt xéo dài nhìn theo với cái gật đầu ý nhị.
Chờ mãi tới chiều, xuôi theo nguồn nước mưa vừa xong, tôi ngẫm nghó chắc ướt hết trên đất còn đâu.
Nàng đã chuẩn bị sẵn cả tấm trải bằng vải mưa, kèm theo cái túi xách thay gối……………………

Vài tháng sau nàng theo một anh chàng làm chung cùng lò đường về sống chung trong nhà em trai. Với nàng tôi buồn về cho mình thì ít mà cho nàng thì nhiều. Tôi nói lủm bủm chỉ để mình nghe:
-Đàn bà con gái gì dễ dãi, ham chi quá quắt. Sau này tôi mới biết vì gia đình nàng đói, lại nữa cậu em cũng chẳng thua gì chị.
Vì có lợi, nên cậu em kể cả em dâu chẳng nghĩ ngợi gì lung, quên cả dư luận, nhưng cho qua vì đói, thường thì do con người tạo nên mà thôi.
Quá đau khổ. Một đám con, vợ lính chồng chết khi gần ngày rã ngũ, nheo nhóc. Mẹ bán thân theo cảm tính.
Ngày vẫn qua, và mọi chuyện êm xuôi mặc dư luận, chòm xóm ý kiến với mẹ, với con, nàng mặc kệ chẳng để tâm chi cho rắc rối.
Một hôm tôi chậm rãi đi trên đường đến khu lò đường mới thấy rõ bao chuyện đau lòng thương xót cho nàng vì đi làm trong một lò đường tư nhân bị chúng khuậy đòi tiền hàng thàng, ngày, năm.
Một hôm chúng thấy và gần như quen cái xe yamaha cũ kỹ đến tận nhà hỏi mượn xe. Sau này mới biết chúng lợi dụng số xe và xe để đòi tiền trong một hãng đường.
Tôi bước chân vào trong nhà chủ lò đường. Một bức tranh bằng sơn trộn simăng ném thành (một tranh phong cảnh) trên tường rất tuyệt đã làm tôi hiểu phần nào tính chất chủ nhà có tiền thuê vẽ, gặp nhà nghệ thuật hồi đó như vậy là siêu lắm rồi đó, bên cạnh mụ vợ chủ nhà đang có hai đứa tớ gái ngồi cắt sửa móng chân dưới cái váy sườn xám hở hông không mấy duyên dáng chỉ mang nhiều kích thích, trong nhà cũng nuôi một đứa con lai chuẩn bị xuất ngoại, thường chúng nịnh bà như một thần tượng. Tôi ngẫm nghĩ:
-Nàng không thể so sánh với họ được, tuy nhiên nàng cũng mượn chỗ này hò hẹn với tôi vì thời gian này chưa có phòng trọ hay nhà nghỉ. Cố gắng che dấu nỗi xấu hổ đến. Có đến mấy lần bà chủ nhà nói với tôi:
-Anh cứ tự nhiên nhé và cứ coi như nhà của anh đừng có ngại ngần chi rứa. Từ đó tôi càng làm băng hoại con người mình hơn lên. Tôi tự muốn khống chế bản thân lại.
Tôi thường tự trách mình không biết khống chế bản thân làm băng hoại con người của mình.
Nay chuyện qua rồi nhưng để lại nơi tôi bao kỷ niệm thương nhớ và sai lầm của tuổi.
Đó là kinh nghiệm, là yêu đương một mùa đầu đời non trẻ chắc chẳng ai chê trách. Tôi tự trách chính bản thân không sửa chữa những gì mà tuổi trẻ chưa nên làm mà thôi, có khi còn sa lầy và lúng chúng trong vũng bùn yêu đương làm sau này con tôi chê trách.
Trách kẻ gây nên chiến tranh tương tàn làm cho bao thiếu phụ thiếu vắng chồng, cha, và người trưởng gia đình.
Nay nàng đã đi xa đến nỗi con nhắn tin, tìm khắp chốn vẫn chưa thấy bóng dáng người mẹ đâu.
Có lẽ là từ khi nàng về sống chung trong nhà cậu em vô tình ông bố bắt gặp đã dùng phương pháp cổ truyền độc tài đánh dập hai bó mía. Ông bố sau khi cho con gái một trận nên thân sau vài tuần buồn quá cũng qua đời thiếu vắng bóng nàng.
Từ đó làm nàng xấu hổ và ra đi không bao giờ trở lại. Kể cả khi cha đã ra đi vónh biệt. Tôi nghó nàng quá quắt như thế không nên không được.
Thường ngày tôi nghó có lẽ nàng qua lại với chính ông chú em chồng nhưng hắn ta dấu các cháu nên vì tằng tịu sai lạc và lại chính ông chú thuê nhà gần quanh đây thôi.
Buồn hắn bỏ đi vài ngày lại về vợ cũng chẳng ý kiến gì cả. Hầu như các cháu con đều không biết.
Tại sao tôi dám đặt điều đó cho nàng vì chính mắt tôi thấy nàng và chỉ một lần mà thôi đi chợ người ta thường gọi là chợ chiều, đi rất nhanh và về rất gấp. Cả chính đứa con dâu của nàng cũng được chính mẹ chồng gặp hỏi:
-Thế cháu định lập gia đình với C đó à? bác là mẹ của nó nhưng khi đám cưới chẳng thấy bà mẹ đâu cả. Hôm đó bà dì và chính ông chú đại diện trong đám cưới cho cháu đứa mà chính mình đang cần và thường nằm. Bà còn hỏi thế thằng em thì bao giờ cháu biết không? Cái xấu hổ đi kèm cái cần có. Làm tôi chợt nhớ lại chuyện ngày xưa khi còn trẻ có một người bạn đi lính với tôi thường tuần vợ phải đến ít nhất là một lần. Tôi lẩm nhẩm ngó:
-Có biết bao người đàn bà không biết kềm chế bản thân mang thân đến nơi doanh trại lính đòi hỏi chồng. Đó là sự việc bình thường nếu so sánh riêng việc đó thì nàng giống như thế. Từ đó cho tôi một xác suất chưa chính xác lắm nhưng vẫn có những người đòi hỏi mọi việc đều có thể xẩy ra.

Nay thi văn đoàn Tiếng quê hương qua đi để lại nơi nhau những kỷ niệm đẹp và mãi lưu giữ trong lòng không biết bạn bè nơi nao.
Nguyễn quang Bằng và các bạn còn trên đất nước nhớ đến bạn bè ghi vài hàng ghi nhớ kỷ niệm của thời chúng mình.
Rồi thì tất cả sẻ qua đi nhưng tấm lòng vì nhân bản trong văn học sẽ còn lưulại trong lòng dân tộc. Cho riêng chúng ta kính nhớ Nguyễn Mai người anh em đã khuất. Xin cắm cho hương hồn Nguyễn Mai ngậm cười nơi miền cực lạc hoặc thảnh linh hồn hắn về với chúa trên trời.

Cho tôi vài hàng tưởng nhớ
Những ngày trên đất nước một ngày một khác
Chuyện chúng mình chẳng bao giờ hết
Cho dù năm tháng qua đi
Anh mê cơn bão xuân thì hại thân
Xót xa chi lấy một lần
Nước non xin gửi những tuần rượu qua.


thái san

 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2007 09:15:47 bởi thaisan >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9