Di Ảnh Mẹ Hiền
Từ Mẹ đi con một mình hiu quạnh
Nhìn giọt mưa rơi...con khóc thật nhiều
Nấm mồ xưa bây giờ rêu xanh phủ
Giữa đất trời mưa nắng bạc tuổi tên
Mười ngón tay con bấu lên vách đá
Gọi Mẹ hiền trong vật vã con tim
Mẹ của con xương trắng có còn nguyên?
Hay lồng đất đã nghiền ra tro bụi !
Đường trăm năm sao có nhiều buồn tủi
Những muộn phiền con biết tỏ cùng ai
Dòng nước mắt con chảy hoài vô tận
Đong cho đầy một bận ở nhân gian
Trên thiên đàng Mẹ có được bình an?
Hay Mẹ vẫn mang tấm lòng lận đận
Ngó xuống đời trần xem con trẻ ra sao
Giọt mưa rơi hay giọt lệ Mẹ trào?
Xuân gần đến con nhìn vào dư ảnh
Vẫn long lanh trên khoé mắt Mẫu từ
Mẹ đang cười, hay đang khóc Mẹ ơi !...
Ôm bóng hình người mà lệ con rơi....