Niềm thương và lòng trắc ẩn
-
03.05.2007 01:09:44
Tôi lang thang trên đường Hà Nội!
Ngẩn ngơ buồn, ngẩn ngơ vui, những nỗi buồn không tên, những niềm vui chẳng thể gọi... Chẳng phải vu vơ, nhưng lại và vu vơ, những nỗi niềm...
Ngu ngơ nhìn ngắm những dòng người lạc trong phố, những dáng gầy khắc khổ bao dung của những cụ già, những bước chân lạc lõng nhỏ nhoi của những em bé. Có một điểm chung giữa họ: Ăn xin...
Một bước chân đi là xa tít tắp, một cái nhìn khinh khi, những phỉ nhổ, tôi lặng im không nói được gì, không phải vì tôi không thể nói mà tôi không dám nói. NHững bước chân lặng lẽ khắc khổ đi qua, những dáng người đầy ắp đau thuơng. Chữ đầy, sao mà yêu đến thế, sao lại phải dùng cho chữ đau thuơng.
Bà ơi, gia đình bà ở đâu? Con cái bà thế nào? Rồi cháu bà nữa. Bà phải có những đứa cháu lớn rồi, vậy mà lang thang ở đây, bà làm một vệt còng những khắc khổ, trên những con đường ghi dấu thời gian, bà đã khắc vào cuộc sống, những vệt yêu thuơng, những vệt hy sinh, và những vệt đau đớn...
Ông ơi, làm sao đây khi giọt nước mắt rơi trên đôi mắt già nua đang dần khép. Làm sao khi những con đường tưởng như đã kết thúc lại mở ra cho những nỗi đau. Ôi bao nhiêu là niềm thuơng, niềm khắc khoải, lòng trắc ẩn hư không.
Em bé ơi, những bước chân nhỏ bé về đâu, khi những tiếng hát vô hồn, giống những vết dao cứa vào da thịt. Cha mẹ em hay kẻ xấu nào đã dạy em bài hát ăn xin, chị biết. Cha mẹ đâu nỡ để em bước chân ra đường, dấn thân vào một vòng luẩn quẩn của những kiếp lầm than. Cha mẹ đâu nỡ để em hát những bài hát ai oán đau thuơng kể về cuộc đời ngắn ngủi đầy sóng gió của em - hỡi em bé tha hương.
Tôi ơi, những ngày dài khó khăn vất vả. Học hành với những tình thuơng không tên, lòng trắc ẩn chả nói nên lời, và cũng chả đến đâu. Kiến thức vỡ oà dần theo những thứ không tên, tan vào cuộc sống. Tôi ơi, sao tôi sợ những lo toan, những tính toán... Niềm tin ơi, sao lai bị vứt bỏ giữa cuộc đời.
Tôi ơi...
Tôi chưa đủ lớn. Tôi còn bé nhỏ. Một hạt cát giữa biển trời mênh mông, tít tắp...
Tôi phải lớn dần lên, thành viên sỏi, thành viên đá, để không bị cuốn theo gió, mà lại rơi vào hư không, rơi vào những vơi đầy của cuộc sống...
Tôi cố, để vươn lên...
Bao nhiêu yêu thương dồn vào thành nỗi nhớ
Bao nhiêu trăn trở dồn về những yêu thương
Rồi năm tháng... và mỗi đứa một phương
Bao nhiêu tri âm để rồi thành xa lạ...