:: Một Góc Đời ::
Thay đổi trang: << < 313233 > >> | Trang 32 của 51 trang, bài viết từ 466 đến 480 trên tổng số 754 bài trong đề mục
ichnguyen 21.06.2009 18:33:09 (permalink)
0
DUYÊN NỢ.
Những áng mây bay khắp nẻo đường.
Gió về gởi vội chút tơ vương.
Đêm buồn cô tịch nằm thao thức
Ước mãi cùng ai sống vạn đường.,.
                 ichnguyen
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2009 18:34:24 bởi ichnguyen >
ichnguyen 21.06.2009 18:40:13 (permalink)
0
HỒI TƯỞNG.
Ngày về thăm lại quê hương.
Bóng người xưa vắng trên đường thuở nao.
Nghe lòng trống...nhớ hôm nào
Bây giờ biết đến chốn nao gặp nàng
                                 in
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2009 18:42:55 bởi ichnguyen >
hongsang 22.06.2009 03:57:25 (permalink)
0
NGÀY LỄ TỪ PHỤ NGHĨ VỀ

NHỮNG NGƯỜI CHA CÔ ĐƠN



Trên một tờ báo điện tử, người ta đọc thấy một câu chuyện xúc cảm đầy nước mắt, tuy không hề nghe thấy một tiếng khóc. Một nhân viên người Việt còn trong giai đoạn tập sự tại một tỉnh trên miền Bắc xa khuất, nhận lời đến giúp một nhà hưu dưỡng hẻo lánh ít người thăm nom. Con đường đi vào căn nhà hưu dưỡng này quanh co và khúc khuỷu, chỉ có tiếng than van rền rĩ của rặng thông già âm u và cằn cỗi. Khi anh thanh niên này đến nơi và bắt tay vào việc, anh nhận ra có một ông già cứ ngồi trên xe lăn mà quay lưng vào trong, với một thái độ im lặng buồn bã. Anh đã đến gần và nhận ra đó là một người Việt Nam đã bước vào tuổi lão niên. Nhận ra anh là người Việt, ông già đó mừng rỡ lắm. Có lẽ không có sự mừng rỡ nào lớn hơn nữa, vì bao nhiêu năm, ông cụ không có dịp nói chuyện với ai. Cụ không rành tiếng Anh, mà chung quanh cả chục dặm cũng không có một người Việt nào lui tới. Sau khi hàn huyên và làm quen nhau, anh thanh niên hứa hẹn sẽ đến thăm cụ hoài. Anh đã giữ lời hứa trong một thời gian dài. Từ đó, anh mới biết tâm sự của cụ là một người cha đã hy sinh trọn cuộc đời cho một đứa con trai duy nhất.

Khi bà vợ đã khuất núi, cụ ở với đứa con trai và bao nhiêu thương yêu, cụ đã dành cho con hết cả. May mắn, cụ đã dựng được một cơ nghiệp đàng hoàng trên xứ Mỹ, có nhà đẹp, có xe tốt và có cả một tương lai thênh thang, hạnh phúc, không thiếu thốn điều chi. Hai cha con êm ấm sống chung với nhau cho đến khi cậu con trai đòi di chuyển đến thành phố lớn để theo đuổi việc học ở một trường danh tiếng hơn. Suy đi nghĩ lại mãi, cụ ông quyết định chiều ý con, mà bán hết cơ ngơi sự nghiệp của mình để đi theo cậu đến một nơi xa lạ. Ở đấy, vì không quen chỗ, cụ cứ phải từ từ tiêu dần tài sản dành dụm của mình cho sự học của cậu con mà không có cơ hội làm lại cuộc đời chi nữa, những mong cho con học thành tài là cụ vui sướng rồi. Điều cụ mong muốn đã đến. Sau nhiều năm học hành, cậu con ra trường, có việc làm tốt. Nhưng chỉ một thời gian ngắn, cậu đi theo tiếng gọi của con tim, bỏ cụ lại một mình, bỏ lại người cha hy sinh suốt đời cho con, bỏ lại bao kỷ niệm buồn vui giữa hai cha con, những ngày tháng xưa cũ đó. Cụ đau buốt tâm can. Nhất là tin tức của cậu dần dần biệt tăm. Quá đau khổ, cụ đã té ngã và bị liệt. Người ta đưa cụ vào nơi hẻo lánh này để chờ chết. Từ đó đến khi anh thanh niên tập sự kia gặp cụ, cũng đã mười năm…

Mười năm cô đơn, mười năm không có dịp nói tiếng quê hương, mười năm không thân nhân, thăm hỏi, mười năm đợi chờ trong tuyệt vọng... Mười năm hay mười thế kỷ?

Thời gian đằng đẵng trôi qua, mọi thứ hy vọng đã tàn lụi, cụ chỉ có một thèm khát duy nhất là một bát bún riêu nóng hổi. Chiều ý cụ, anh thanh niên kia đã lui cui tìm mọi cách để mang đến cho cụ một bát bún riêu theo như ý cụ mong muốn. Cụ đã vui mừng chầm chậm cho một tí mắm tôm vào tô bún, chầm chậm thưởng thức hương vị của bát bún riêu, như thưởng thức một phần đời người đang chết dở mà được sống lại.

Anh thanh niên không quen biết kia đã trở lại vài lần rồi vì công việc mới phải đi xa, nhưng anh hứa sẽ đến thăm cụ bất cứ khi nào tiện dịp. Rồi một ngày, anh nhận được tin báo của nhà hưu dưỡng: ông cụ đã qua đời, đúng ra là đã may mắn chấm dứt được cuộc sống đau khổ, buồn bã, cô đơn mà cụ đã phải gánh chịu nhọc nhằn trong nhiều năm qua. Thằng con trai của cụ, không biết lúc ấy ở đâu, nếu có vợ con, thì đứa bé cũng trên mười tuổi, và mỗi khi đến ngày Từ Phụ, chắc thằng con bất hiếu bất mục, vô ơn, khốn nạn ấy, lại nâng ly rượu đầy ắp, cười đùa vui vẻ khi nghe đứa bé nào đó chúc mừng “Happy Father Day, Dad!”

Hình ảnh người cha bất hạnh không phải là thiếu ở đâu đây. Hãy đến nhà hưu dưỡng ở Garden Grove, gần Trung Tâm Thủ Đô Tị Nạn này, sẽ thấy ngay một cụ ông trên 70 tuổi, còn nhanh miệng lắm, nhưng ngồi trên xe lăn mà nếu thấy ai có lòng, thì thế nào cũng nhờ “Ông ơi! Ông đẩy xe tôi ra bến xe Cần Thơ đi ông! Thằng con tôi nó đang đợi ở đó!” Rồi ông cụ giục “Nhanh lên! Nhanh lên! Kẻo nó không chờ nữa!” Và sau khi được đẩy ra tới cửa, thì ông cụ giơ tay, ngừng lại. “Đây rồi! Bến xe Cần Thơ đây rồi! Ông chờ tôi một tí nhé!” Người đẩy xe thế nào cũng nghẹn ngào, nghe nước mắt trong lòng đang chẩy xuống lặng lẽ. Con của cụ đâu cả rồi? Những đứa trẻ ngày xưa mà ông bồng bế, xi ỉa, tắm rửa, lau mặt, dậy cho nó đánh răng, dậy cho ngồi bô, ngồi cầu tiêu, dắt tay đi học… Những đứa trẻ hớn hở nhìn những quần áo mới mà bố chúng mới mua cho, ngày lễ, ngày Tết, bố con tung tăng trên đường phố Cần Thơ, hay ra bến Ninh Kiều hóng gió, mua cho con một quả bong bóng, một cây kem… Những đứa trẻ mà khi vượt biên còn đỏ hỏn, hay đã bắt đầu lớn, nhưng sợ hãi lo lắng thì nhiều, chỉ biết bám vào tay bố như một chỗ tựa nương duy nhất trong đời. Chúng nó bây giờ ở đâu? Bố chúng vẫn đợi chúng ở bến xe Cần Thơ ngay tại thủ đô tị nạn đấy…

Hãy vào trong nhà già này, thấy một cụ già ngồi trên xe lăn, không còn nói được, chỉ còn ánh mắt và hai bàn tay xếp những chữ A, B,C thành câu: “Ông bà đến chơi, tôi vui lắm!”

Cụ ông ngày xưa cũng đã một thời thanh niên bay nhẩy tung tăng, đi học, đi chơi với đào, rồi lấy vợ vui vẻ, hạnh phúc, nhìn những đứa con lớn lên với tất cả sự thoả mãn của một người cha trọn vẹn hy sinh. Giờ đây, những đứa con ấy ở đâu? Phương trời xa xôi nào? Có một lần nhớ đến người cha đã từng ẵm bồng chúng không?

Hãy đi thêm một bước nữa, để gặp một cụ chưa tới 80, nhưng chiều nào cũng thế, nhờ người đẩy xe lăn ra cửa, ngồi đó nhìn ra ngoài đường cho đến khi mặt trời lặn sau những mái nhà trước mặt, bóng tối phủ xuống âm u rồi mới chịu cho người đẩy xe vào phòng, nơi những kỷ niệm không bóng không hình chìm chìm ngập ngập, lãng đãng xa gần, những bóng hình thân yêu, người vợ tận tuỵ, mấy đứa con tung tăng chạy nhẩy, đấm đá um nhà…

Hãy đi khắp các nhà hưu dưỡng hay “nhà già” này để thấy đâu đâu cũng có những người cha cô đơn, những tâm hồn kiệt quệ, mà nỗi chết gần kề không đáng sợ bằng ngày tắt hơi không người thân vuốt mắt, không có tiếng khóc nức nở nỉ non, chỉ có âm thầm vài người áo trắng, lăng xăng thu dọn cho lẹ, cho nhanh, gói ghém phủ liệm chỉ trong giây phút, rồi tống ra dàn thiêu…

Thế là hết những người cha, đã có một thời oanh liệt, hoặc thương gia, hoặc quân đội.

Có thể họ đã từng xông pha mũi tên hòn đạn, đã từng gào lên hai tiếng “xung phong!” rồi băng mình về phía trước. Có thế họ đã là những thầy giáo, đứng trên bục giảng, hướng dẫn tương lai cho lớp trẻ lên đường. Có thể họ là những người thợ máy, công nhân, ngày ngày đi làm đổ mồ hôi, chỉ mong về đến nhà trông thấy thằng cu Tý, cu Tèo đùa đùa giỡn giỡn, tung con lên cao và nở những nụ cười hạnh phúc…

Giờ đây, chúng đang ở nơi nào? Trong những căn phòng ấm cúng, có thể chúng cũng lặp lại y hệt những cử chỉ của cha chúng ngày xưa, cũng tung con lên, đùa đùa giỡn giỡn..

Hỡi những người con còn có trái tim, hãy đi và hãy đến những nơi gọi là “nhà già”, nơi chỉ có cặp mắt là sáng còn mọi vật đều tối đen…

Ngày Từ Phụ đang đến.





Chu Tất Tiến
______________________
hongsang 22.06.2009 04:33:44 (permalink)
0






----VỊ  MỤC  SƯ  ĐÁNG  MẾN ----
 
      Ở  Nhà  Thờ  BÌNH  AN , từ  lúc  ban  sơ...mọi  người  tụ  về ,  như  chim  chiều  về  tổ ...trong  buổi  ban  sơ  đó  rất  là  thưa  thớt , rồi  nhiều  dần...
      Ở  đây  tôi  muốn  nói  Nhà  Thờ  BÌNH  AN.  Không  giống  như  những  Nhà  Thờ  khác ,  không  có  khuôn  viên rộng  lớn...không  có  cây  cối...vườn  tược...không  có  trăm hoa  đua  nở...không  có  những  cây  Phong  già  cho  lá  vào  mùa  Thu...và  cũng  không  có  chim  hót  líu  lo  trên  cành.......
 
       Nhưng  có  một  Vị  Mục  Sư  trẻ ,  mang  đến  trong  mổi  chúng  ta , và  tất  cả  những  ai , trong  lòng  mọi  người , mổi  người  một  cành  Hồng  Nhung  tươi  thắm.....
 
       Lúc  trước  tôi  có  nghe  một  vài  người  nói :
-Ông  Mục  Sư  người  Mỹ  mà  nói  tiếng  Việt  hay  lắm...
Thoạt  đầu  tôi  cứ  nghĩ ,  là  một  Vị  Mục  Sư  già...đứng  tuổi...và  nghiêm  nghị...nhưng   mà  trái  lại...Vị  Mục  Sư  này  rất  trẻ...rất  vui  vẽ  với  mọi  người , trên  môi  Ông  luôn  luôn  nở  nụ  cười....
 
     Xe  cộ  vẫn  ầm  ì  xuôi  ngược , lướt  qua  vùn  vụt  trên  đường...thế  giới  bon  chen , tranh  đua....chỉ  cách  1  khoảng  trống , thụt  sâu  vào  lề  đường....Đây  là  nơi  trở  về  ĐẠO....Đây  là  nơi  trở  về  ngơi  nghỉ  cho  những  ai  sau  những  giờ , những  ngày , những  năm  tháng  tìm  kiếm  mỏi  mê , vất  vã  nhọc  nhằn ,  hoặc  bị  đọa  đày, lạc lõng...bi  thương  và  hờn  tủi....
 
        Trong  tất  cả  những  người  đến  đây ,  có  những  người  hằn  lên  những  nét  già  nua  trước  tuổi , có  những người  ưu  tư...trầm  ngâm...và  cũng  có  những  đứa  trẻ  thật  ngây  thơ  trong sáng...........
 
        Tiếng  đàn  vang  lên  nhịp  nhàng.  Bài  Thánh  Ca  vừa  dứt ,  tiếng  nói  Vị  Mục  Sư  với  giọng  lơ  lớ  nghe  thật  dễ  thương.  Ông  nói  toàn  tiếng  Việt. Và  nhất  là  vào  giờ  học ,  học  Anh  Ngữ ,  học  thi  Quốc Tịch.
 
         Trên  trán  kia  mồ  hôi  tuôn  chảy  ướt  mem ,  trên  chiếc  áo  sơmi   trắng  cũng  ướt  đẩm  cả  mồ  hôi.  Ông  tận  tâm  tận  lực , dạy  từng  người  một....những  người  đến  rồi  đi....nhưng  với  riêng  Ông  lúc  nào , giờ  nào...vẫn  là  cánh  cửa  mở  rộng......
 
        Có  một  dạo  ở  lớp  học  thưa  dần....võn  vẹn  có  5  người , con  gái  tôi  Thanh  Mai  thấy  ngại  quá ,  phone  về  nói  với  tôi :
- Mẹ !....đi  học  lại  đi....cho  đông  người...lớp  vắng  quá  Ông  Mục  Sư  rất  buồn.
khiến  tôi  nhớ  lại  4  câu  thơ "Ông  Lái  Đò"  ngày  xưa....

           " Tôi  đã  gặp  một  chiều  trên  bến  nước "
           " Ông  Lái  Đò  ngồi  đợi  khách  sang  sông "
           " Gió  đưa  thoãng  bên  hàng  lau  lã  lướt "
           " Ông  Lái  buồn  đưa  mắt  mỏi  mòn  trông "
 
      Thật  đúng  vậy.  Ông  giúp  đở  tất  cả  mọi  người  Dân  Việt  chúng  tôi , hầu  như  tất  cả  mọi  người..... những  lúc  nhàn  rổi  Ông  dở  từng  trang  Kinh , mần  mò  giáo  lý , trong  tâm  nguyện  của  Ông. Ông  cố  gắng  giúp  Đạo , giúp  Đời...làm  đẹp  nơi  này  an  lành  nơi  đây. Ông  mang  đến  bông  Hồng  cho  tất  cả  những  ai...........
 
      Có  một  lúc  nào  đó  tôi  ngồi  tâm  sự  với  Ông  thật  lâu ,  Ông  hỏi  tôi  một  ít về  đời  sống  và  sinh  hoạt , phong  tục  tập  quán  của  người  Việt.  Ông  nghe  trong  yên  lặng...Ông  nghe  trong  say  sưa....
       Ông  nói  là  Ông  rất  thích  những  món  ăn  của  người   Việt  và  rất  thích  những  phong  tục  tập  quán  của  người  Việt  Nam....
        Tôi  thủ  thỉ  tâm  sự :
        Những  năm  tháng  đi  qua.  Tôi  cũng  có  đời  sống  vui  buồn  như  những  người  khác...Có  lẽ  tâm  sự  của  người  Việt  tha  hương  chúng  tôi  có  nhiều  điểm  giống  nhau....Đời  sống  của  chúng  tôi  đã  từng  bị  nghiệt  ngã  đau  thương........
        Quê  Hương  đau  thương  kia  nằm  bên  bờ  Đại  Dương  xa  diệu  vợi ....Nỗi  nhớ  nhung  ngút  ngàn...... ngày  xưa  nơi  Lầu  Hoàng  Lạc  Ông  Thôi  Hiệu  cũng  đã  mơ  về  Quê  Hương :
         " Quê  Hương  khuất  bóng  hoàng  hôn "
         " Trên  sông  khói  sóng  cho  buồn  lòng  ai "
 
          Quê  Hương  tôi  đã  bao  năm  đi  qua , giờ  còn  lại  những  gì....có  chăng...chỉ  còn  là  dĩ  vãng.....
          Bao  nhiêu  năm  lưu  lạc  xứ  người , chúng  tôi  thầm   cám  ơn  những  ai  đã  giúp  đở,  cưu  mang  chúng  tôi  trên  Quê  Hương  thứ  2  trong  những  lúc  khó  khăn  và  trong  lúc  té  ngã.
            " Quê  Hương  tôi  nước  mặn  đồng  chua"
            " Làng  tôi  nghèo  đất  cày  lên  sỏi  đá " 
  
           






















Hơn  50  năm  từ  khi  tôi  được  sinh  ra  đời...tang  tóc  trên  Quê  Hương  cứ  tiếp  diễn , hết  ngoại  xăm...đến  nội  thù...thế  hệ  tôi . Ông  Cha , Bà  Mẹ  cứ  mãi  bồng  bế  dắt  dìu  nhau  chạy  loạn....chiến  tranh...nước  mắt...đói  nghèo...đau  thương...thiếu  học....tất  cả  mọi  thứ  đó  như  là  chất  liệu  trong  đời  sống  người  Dân.....mùi  khói  đạn  đã  loang  vào  hơi  thở , nước  mắt  chan  lấy  chén  cơm.....và  tôi  cũng  đã  nói  với  Ông :
 
       Quê  Hương  tôi  từ :  SaiGon -  Hà Nội  -  Huế  -  Bạc  Liêu - Cà Mau - Năm  Căn..v...v...tất  cả  cùng  1  màu  da...1  màu  tóc...1  tiếng  nói.....tất  cả  những  đứa  trẻ  thơ  ra  đời  đều  bập  bẹ  một  ngôn  ngữ....1  thứ  tiếng  VIỆT  NAM.....
 
        Có  những  đứa  trẻ  phải  bú  bằng  nước  cháo....lớn  lên  bằng  miếng  cơm  manh  áo  của  người  hàng  xóm...lớn  lên  trong  èo  uột  xanh  xao....học  được  vài  chữ ...rồi  lại  phải  quay  cuồng  vào  hận  thù...vào  chiến  tranh....
"Gia  tài  của  Mẹ  để  lại  cho  con  là  những  hận  thù "
"Gia  tài  của  Mẹ  để  lại  cho  con  là  Quê  Hương  ngàn  dặm"
NHững  nhớ  thương  dằn  dặt....ngôn  ngữ  bây  giờ  thật  là  xa  lạ 
 
Còn  một  tấm  lòng  hướng  về  Chúa...thì  chúng  ta  cảm  thấy  thanh  thản  hơn  bao  giờ  hết...bình  an  hơn  bao  giờ  hết...
sau  đây  tôi  có  bài  thơ  xin  tặng  Mục  Sư :
 
      -----TỔ  CHIM  VÀ  MỤC  SƯ -----
 
Vị  Mục  Sư  thẩn  thơ  trên  đồi  vắng.
Mãi  mê  nhìn  ánh  nắng  buổi  chiều  hôm.
Đôi  chân  ung  dung  dạo  bước  đường  mòn.
Nắng  nhợt  nhạt  của  cuối  ngày  còn  lại.
 
Dọc  bên  đường  cạnh  lùm  hoa  cỏ  dại.
Có  tổ  chim  bị  nạn  rất  thảm  thương.
Mục  Sư  dừng  chân  xem  xét  tận  tường.
Chim  bị  nạn  đau  thương  kêu  chíp  chíp.
 
Ồ !  may  quá  có  thể  còn  cứu  kịp.
Đem  chim  về  băng  bó  lại  vết  thương.
Thời  gian  trôi  qua  bày  chim  lành  mạnh.
Xoãi  cánh  bay  về  nơi  chốn  rừng  xa...
 
Chiều  hôm  nay  cũng  một  buổi  chiều  tà.
Vị  Mục  Sư  ngắm  bày  chim  bay  mãi.
Ngài  chợt  nghĩ...đời  không  gì  tồn  tại.
Chuyện  họp  tan  tan  họp  tự  ngàn  xưa.
 
Chiều  hôm  nay  cây  rụng  lá  lưa  thưa.
Vị  Mục  Sư  thẩn  thơ  trên  đồi  vắng.....
 
Boise  vào  Đông.
 
=hongsang=      










(Xin  bấm  vào  hình  để  nghe)

<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2009 04:48:25 bởi hongsang >
hongsang 22.06.2009 04:50:48 (permalink)
0
-----THU  VÀ  MẸ ------
 
Con  viết  lá  thư  này  trong  mùa  VU  LAN , con  biết  mùa  VU  LAN  là  một  mùa  báo  hiếu , bao  nhiêu  năm  đơn  độc  trong  đời  con , với  tấm  lòng  ngậm  ngùi , con  không  thể  nào  thấu  hiểu  hết  những  nỗi  đau  thương  và  nỗi  bất  hạnh  của  Mẹ.  Mẹ  đã  nuôi  dưỡng  và  dạy  dỗ  chúng  con  từ  lúc  thơ  ấu...cho  đến  tuổi  trưởng  thành , chưa  xong  niềm  ao  ước  của  Mẹ . Mẹ  chưa  từng  hưởng  một  ngày  yên  vui....
 
     Mẹ  thường  dạy  các  con  rằng : " hạnh  phúc  của  Mẹ  là  được  thấy  các  con  trưởng  thành , nên  người  và  hạnh  phúc "...Con  chỉ  biết  rằng  trong  giây  phút  đó  nước  mắt  hòa  trong  tiếng  nấc  nghẹn  ngào  của  con ,con  đã  kêu  lên  hai  tiếng : " Mẹ  ơi ! ".
 
     Con  còn  nhớ  ngày  đó ,con  còn  bé  quá...lúc  đó  con  chỉ  có  mỗi  mình  Mẹ  thôi...khi  đi  học  về  ngoài  trời  mưa  tầm  tã  lạnh  quá...con  vội  vã  chạy  xông  vào  trong  vòng  tay  Mẹ. Con thấy  như  có  hơi  ấm  từ  nơi  Mẹ  truyền  sang ,  khi  con  đau  bịnh  con  rất  sợ  uống  thuốc  Mẹ  hiền  lành  bảo : " uống  thuốc  đi  con...thuốc  đắng  dã  tật "...khi  con  lười  ăn...Mẹ  ân  cần  khuyên  bảo : " này !  ăn  cho  mau  lớn , học  cho  giỏi  cho  ngoan  Mẹ  cưng "
 
     Cách  đây  nhiều  năm ,  Mẹ  con  ta  sang  định  cư  trên  nước  Mỹ  xa  lạ  này ,  đất  nước  và  con  người  không  cùng  tiếng  nói  giống  ta , một  Mẹ  cùng  bốn  đứa  con  bắt  đầu  lại  cuộc  sống  mới  trong  những  ngày  đầy  hoang  mang  lo  âu...và  sợ  hãi....
 
      Có  những  đêm  con  ngồi  trong  phòng  học , có  tiếng  đóng  cửa  xe...con  nhìn  ra...bóng  của  Mẹ  đang  đi  trong  tuyết , tuyết  rơi  rơi  phủ  xuống  tóc  Mẹ...phủ  xuống  người  của  Mẹ .  Mẹ  bước  vào  nhà  có  phảng  phất  mùi
dầu  mỡ  của  nhà  Hàng. Ôi !  Mẹ  cả  đời  tần  tảo  vì  các con...Con  hỏi  Mẹ : " Sao  Mẹ  về  trễ  quá  vậy  Mẹ ? "  Mẹ  bảo : " Tuyết  hôm  nay  rơi  nhiều  quá....Mẹ  không  dám  lái  xe  nhanh ! Thôi  con  vào  mà  ngủ  cho  sớm  đi , ngày
mai  còn  phải  đi  học  nữa  đó ".
     Thì  ra  Mẹ  cứ  lo  cho  các  con. Còn  riêng  thân  Mẹ  Mẹ  không  bao  giờ  nghĩ  đến....
     Sáng  sớm  Mẹ  thức  dậy  lúc  4 - 5  giờ  sáng...ra  đi  khi  các  con  chưa  thức....khuya  Mẹ  về  thì  các  con  đã  ngủ  say...suốt  bao  nhiêu  năm   Mẹ  vò  võ  một  bóng...như  cánh  Cò  lặn  lội  bên  sông....


  
     Qua  vài  năm  sau  đó ,  một  buổi  chiều  trong  một  gian  phòng  mà  con  chỉ  có  nghe  tiếng  tíc  tắc  tíc  tắc  của  chiếc  đồng  hồ  treo  tường  qua  từng  giây  từng  giây  Mẹ  nắm  tay  con  thật  chặt...Mẹ  bấu  tay  con  thật  chặt  Mẹ  như  sợ  bị  vuột  mất  con  ra  khỏi  đời  Mẹ...Con  thấy  một  dòng  nước  mắt  lăn  xuống  từ  đôi  má  trũng  sâu  của  Mẹ...Như  có  điều  gì  muốn  nói  với  con  rằng  Mẹ  còn  nuối  tiếc  cái  điều  gì  đó...và  bàn  tay  Mẹ  từ  từ  buông  lõng  nơi  con , sự  buông  lõng  bàn  tay  của  Mẹ  ra  khỏi  đời  con  nay  đã  bao  năm....hình  ảnh  của  Mẹ  và  lời  nói  của  Mẹ  vẫn  còn  vang  vang  nơi  con...xin  những  hình  ảnh  và  lời  nói  ấy  hảy  bay  xa  đến  một  nơi  nào  con  tín  ngưỡng , như  một  lời  cầu  nguyện  của  con...
 
     Nhân  một  ngày  nghỉ , một  mình  con  trong  căn  phòng  đối  diện  với  bức  ảnh  thờ  của  Mẹ. Con  cố  gắng  sống  hết  ý  nghĩa  cho  tình  Mẹ....Những  lời  con  viết  ra  đây  sẽ  chuyên  chở  hết  tâm  tư  đời  con...Con  muốn  ý  tưởng  này  của  con  sẽ  tan  vào  không  gian....để  Mẹ  nghe   được...như  nghe  được  từng  hơi  thở  trong  con...
 
     Thưa  Mẹ !  Đại  Lễ  VU  LAN  thường  rơi  vào  mùa  Thu ,lòng  con  chợt  như  có  chút  gì  buồn  buồn  khi  mà  những  chiếc  lá  úa  vàng  ngoài  kia  lao  đao  rơi  xuống...
      Con biết  con  đã  mất  Mẹ  từ  bao  lâu  nay...bên  cạnh  con  có  những  người  còn  Mẹ  còn  Cha , con  thấy  họ  hạnh  phúc  quá...Con  ước  ao  thèm  muốn...ước  muốn  1 chút  gì  đầm  ấm  nơi  lòng  con...một  nơi  nương  tựa  cho
con  khi  mà  mai  sau  đời  sống  vắp  phải  những  bất  hạnh - khổ  đau, con  biết  lấy  ai  xẻ  chia  ngọt-bùi-cay-đắng. 
 

     Mùa  Thu  năm  nay  lại  về , con  thấy  một  màu  mây  ảm  đạm , gió  hiu  hiu  thổi  làm  se  lạnh  lòng  con , khi  bước  chân  ra  khỏi  nơi  làm  việc.  Gió  mùa  Thu  đây  rồi !  Man  mác  và  buồn  tênh...Có  phải  Thu  và  Mẹ  cùng  một  nỗi  lòng ?  khi  mà  con  nhớ  ngày  xưa  Mẹ  thường hát  ru : 
                    " Gió  mùa  Thu  Mẹ  ru  con  ngủ"
                " Năm  canh  chày  thức  đủ  năm  canh "
Hai  câu  ca  dao  này  thực  sự  hôm  nay.  không  còn  Mẹ , con  mới  hiểu  ra....chỉ  có  gió  mùa  Thu  mới  chuyên  chở  hết  tiếng  lòng  của  Mẹ. Mang  theo  nỗi  lạnh  lẽo , cô  đơn  quạnh  vắng  suốt  năm  canh  trường...để  cầu  cho  con  giấc  ngủ  bình  an...Con  cũng  đã  từng  trằn  trọc  suốt  đêm ....có  những  đêm  con  không  ngủ  được , con  mới  cảm  thấy  được  nỗi  quạnh  vắng  mênh  mông  của  màn  đêm  vô  tận...Con  mới  cảm  thấy  được  lòng  Mẹ  bao  la  vô  tận....



     Nay  ngồi  đây  với  những  tiện  nghi vật  chất  mà  con  có   được  ngày  hôm  nay  con  nghĩ  nó  cũng  đánh  đổi  nước  mắt  hòa  cùng  chén  cơm  trong  Mẹ...
Có  những  ngày  nghỉ  lòng  buồn  vô  hạn , con  lang  thang  đến  những  Mall  nhìn  ngắm  người  qua  kẻ  lại , con  cảm  thấy  cô  đơn  quá  đỗi , xung quanh  con  không  một  người  thân...không  một  đồng  bào...Con  lên  tưởng  đến  nỗi  quạnh  vắng  cùng  cực ,nỗi  đơn  độc  của  một  kiếp  người ....
 
     Mùa  Lễ  VU  LAN  năm  nay  con  biết  sự  tích  Bồ  Tát  Đại  Hiếu  Mục  Kiền  Liên  đi  tìm  Mẹ. Ngài  quán  chiếu  trong  nhiều  cõi  và  thấy  được  Mẹ  Ngài  đang  thọ  báo... Hạnh Nguyện  của  Ngài  và  mười  phương  Hạnh Nguyện Bồ  Tát  đã  giải  thoát  cho  Mẹ  Ngài  hết  tội  trầm  luân...
 
    Nhiều  năm  nay  con  cũng  đi  tìm  Mẹ. Con  lục  tìm  trong  ký  ức  tuổi  thơ  của  con, con  chỉ  thấy  hình  ảnh  người  Mẹ  nhọc  nhằn  lao  khổ  âm  vang  đâu  đây  như  những  tiếng  ru  con  trong  đêm  khuya  khoắc  của  Mẹ...
    Con  còn  nhớ  Mẹ  thường  kể  rằng :  Thời  gian  1975...khi  Cha  con  vào  tù, 3  tháng  sau  Mẹ  mới  sanh  con. Mẹ  già  đi  nhiều  so  với  tuổi  đời  của  Mẹ. Mẹ  ra  đi  từ  sáng  sớm  tinh  sương  đến  chiều  tối. Mẹ  như con  chim  có  đôi  cánh  hạc , bay  vào  giông  tố...xoãi  cánh  ngàn  phương,giữa  trời  đất  mông  lung , để  tìm  kiếm  cho  bằng  được  miếng  mồi  tha  về  cho  chúng  con, khi  về  đến  nhà  Mẹ  mang  về  những  thức  ăn  đôi  khi  là  những  củ  khoai  củ  sắn , đôi  khi  là  những  hạt  bo  bo...
 
     Tất  cả  những  buồn  thương  đã  hiện  lên  đôi  mắt  đó  của  Mẹ...nỗi  nhớ  xa  xăm  về  Cha, nỗi  lo  lắng  cho  đời  sống  chúng  con  như  bóng  đêm  mịt  mù  xa  thẳm. Con  còn  nhớ  1  câu  trong  bài  hát  nào  đó " Đau  thương  này  con  biết  trả  lại  cho  ai "... Con  biết  nước  mắt  con  chỉ  làm  giàu  chất  mặn  cho  biển  mà  thôi...
 
     Con  được  Mẹ  sinh  ra  vào  mùa  Thu 1975-Mẹ  kể  rằng "Ngày  xưa  Mẹ  là  một  Thiếu  Nữ  ở  quê. Mẹ  như  một  bông  hoa  đồng  nội , gặp  Cha  con  trong  môi  trường  chinh  chiến  lúc  đi  đi  lúc  về  về , ít  khi  đoàn  tụ  chiến  trường  miền  Nam  dữ  dội  quá  Mẹ  thầm  lo  như  nỗi  lòng  người  chinh  phụ. Biến  cố  75  trước  ngày  sanh  ra  con  thì  Cha  con  đã  vào  tù. Cha  ra  đi  chưa  được  thấy  mặt  con. Cha  chưa  nói  với  con  lời  nào...Lúc  đó  Cha  đã  nói  gì  với  Mẹ...Rồi  thôi ! Cha  không  trở  về  Cha  vĩnh  viễn  ở  lại  núi  rừng  Việt  Bắc. Để  Mẹ  phải  đối  diện  với  biển  đời  mênh  mông  sợ  hãi  tang  tóc  của  những  
năm  tháng  đó...30  năm  hôm  nay  của  con  cũng  là  30  năm  con  vẫn  hằng  nghĩ  rằng  Cha  con  vẫn  thường  có  mặt  trong  con , cho  nên  thường  đêm  đứng  nhìn  về  hướng  sao  khuya  lòng  con  như  ngọn  đèn  đốt  lên.
                       " Mỗi  đêm  mỗi  đốt  đèn  trời"
                  " Cầu  cho  Cha  Mẹ  sống  đời  với  con"
 
    Một  lần  con  được  xem  30  năm  nhìn  lại  của  Trung  Tâm  ASIA  phát  hành , con  không  cầm  được  nước  mắt ,
con  thấy  sự  hy  sinh  to  lớn  của  Ông  Cha  Bà  Mẹ. Sự  thầm  lặng  hy  sinh  đó  như  những  giọt  nước  rĩ  rã  từ  mạch  nguồn  qua  bao  ghềnh  thác , rồi  kết  tụ  về  Biển  Đông....Giọt  nước  mắt  của  người  Cha....Giọt  nước  mắt  của  người  Mẹ...đã  thấm  vào  lòng  đất  vượt  qua  muôn  trùng  ngại  chướng  để  nuôi  dưỡng  cho  muôn  loài....
 
     Con  đã  thấy  những  đứa  trẻ  không  còn  Cha...không  còn  Mẹ. Bơ  vơ  như  chim  non  lạc  loài  giữa  hư  không...
Mẹ  và  Cha  của  những  đứa  trẻ  này  cũng  là  những  người  Dân  Việt...cùng  một  ngôn  ngữ...cùng  một  màu  da...
 
    Con  đã  thấy  trên  Biển  Đông....đồng  bào  mình  vượt  bão  tố....đi  tìm  TỰ  DO....kẻ  còn  người  mất....
 
     Con  đã  thấy  trong  trại  tỵ  nạn.....
 
      Con  đã  thấy  nơi  rừng  sâu...những  ngục  tù. Có  linh  hồn  Cha  con  ở  đó....
 
       Con  đã  thấy  khi  Ông  Cha  Bà  Mẹ  dắt  dìu  những  đứa  con  bước  vào  thế  giới  mới  hoang  mang  đầy  lo  sợ ....và  con  cũng  thấy  TÌNH  CHA  NGHĨA  MẸ...
 
         Thay  lời  này  con  xin  nguyện  đến :
 
   " HẠNH  PHÚC  CHO  NHỮNG  AI  CÒN  CHA  CÒN  MẸ"
 
Mùa  VU  LAN  2007.
 (viết  cho  con  trai  út  joey Do)
 
 
 
 
 
 Chớm  Thu...
-hongsang- 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2009 04:45:38 bởi hongsang >
ichnguyen 22.06.2009 07:28:12 (permalink)
0
VU LAN.
Con còn nhớ cũng vào mùa thu ấy.
Mẹ đưa con sang lễ Phật Chùa Hang.
Lội mấy dòng sông qua những con đường
Con mới hiểu niềm tin là mảnh liệt.
Rồi chiến tranh lan tràn trên đất việt.
Xa quê ngèo con mẹ phải ra đi.
Năm tháng xa quê bất cứ việc gì.
Khi bán báo ,khi đi tìm việc khác.
Thuở ấy còn thơ nên thường nhút nhác.
Mẹ phải đi làm để con được vui chơi
Nay về thăm mẹ đâu nữa mẹ ơi!
Con ân hận cả một đời con trẻ.
Nay lớn nên người ,mỗi lần cậu kể.
Về mẹ yêu con không thể nào yên
Chỉ ước linh hồn mẹ lên cõi bề trên.
Con chẳng được đáp đền ân hật quá.,.
                         ichnguyen



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/65422/6097321B660249C0A32D6C5C3744B1C9.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2009 07:30:16 bởi ichnguyen >
Attached Image(s)
hongsang 23.06.2009 03:27:22 (permalink)
0

Lẻ  Loi
 
"Chim  xa  rừng  thương  cây  nhớ  cội"
Mi  nhớ  ai  mà  tội  thế  kia ?
Nằm  ì  dưới  đất  hổng  dìa
Bạn  Mi...chờ  mãi  từ  khuya  đến  giờ [sm=mecry.gif]
 
-HS-

hongsang 23.06.2009 03:32:49 (permalink)
0

Mưa  Xứ  Người
 
Cuối  tuần  mưa  cứ  mãi  rơi
Như  đau  nỗi  nhớ  như  khơi  nỗi  sầu
Gió  ơi !  tan  tác  gì  đâu
Mưa  ơi !  sao  để  giọt  sầu  cho  ta.
 
Bụi  hồng  lấm  chiếc  áo  hoa
Vì  đâu  để  cả  đời  ta  đượm  buồn
Mưa  rơi  từng  giọt  tuôn  tuôn
Mưa  ơi !  Gió  hỡi ! ướt  luôn  chiều  này.
 
Ngước  lên  tìm  một  áng  mây
Mây  trời  u  ám  bao  vây  cuộc  đời
Xin  thương  chút  phận  bèo  trôi
Đừng  mưa  ướt  nữa...mảnh  đời  thương  đau...
 
-HS-
 
r

Đính kèm (1)

< Sửa đổi bởi: Huyền Băng -- 9.3.2008 19:15:44 >

TrinhTuan 23.06.2009 03:39:53 (permalink)
0
Bấy lâu tín bặt vô âm
Chẳng hay bạn cũ đồng tâm hẵng còn?
Tôi dan díu cuộc vuông-tròn
Về đây xin được lại bon chen lời...


hongsang 23.06.2009 03:51:39 (permalink)
0
Trích đoạn: TrinhTuan

Bấy lâu tín bặt vô âm
Chẳng hay bạn cũ đồng tâm hẵng còn?
Tôi dan díu cuộc vuông-tròn
Về đây xin được lại bon chen lời...

Gió  rên  rỉ  qua  rừng  chồi
Như  ta  mong  ước  cuộc  đời  sớm  hôm
Một  ly  trà  nóng  hương  thơm
Mời  nhau  trong  gió  nắng  hồng  nhẹ  bay...
 
hs
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2009 04:33:58 bởi hongsang >
TrinhTuan 23.06.2009 04:07:19 (permalink)
0
Gió  rên  rỉ  qua  rừng  chồi
Như  ta  mong  ước  cuộc  đời  sớm  hôm
Một  ly  trà  nóng  hương  thơm
Mời  nhau  trong  gió  nắng  hồng  nhẹ  bay...


Thơ xưa người cũ là đây
Cội thi nguyên đoá xuân đầy chửa tan
Trộm vui trong cuộc bầy đàn
Khúc tương tri tấu miên man cõi lòng...
Lê Thị Như Hằng 23.06.2009 04:23:36 (permalink)
0

Trích đoạn: hongsang


Mưa  Xứ  Người
 
Cuối  tuần  mưa  cứ  mãi  rơi
Như  đau  nỗi  nhớ  như  khơi  nỗi  sầu
Gió  ơi !  tan  tác  gì  đâu
Mưa  ơi !  sao  để  giọt  sầu  cho  ta.
 
Bụi  hồng  lấm  chiếc  áo  hoa
Vì  đâu  để  cả  đời  ta  đượm  buồn
Mưa  rơi  từng  giọt  tuôn  tuôn
Mưa  ơi !  Gió  hỡi ! ướt  luôn  chiều  này.
 
Ngước  lên  tìm  một  áng  mây
Mây  trời  u  ám  bao  vây  cuộc  đời
Xin  thương  chút  phận  bèo  trôi
Đừng  mưa  ướt  nữa...mảnh  đời  thương  đau...
 
-HS-
 
r

Đính kèm (1)

< Sửa đổi bởi: Huyền Băng -- 9.3.2008 19:15:44 >


 
 
Mưa trời viễn xứ 
 
 
o0o
Hôm nay mưa giả rít
Giữa xứ người cô đơn
Tâm trạng bỗng bồn chồn
Thôi mưa ơi! Đừng đến.
 
Hôm nay mưa trong nhớ
Bóng quê _ của ngày xưa
Gợi về giữa trời trưa
Trong mưa phồng bong bóng...
 
Mưa rơi... lẫn mưa... lòng
Trong lẻ loi sầu khắc
Xa nhà ... " ta phiêu lạc..."
Buồn giữa trời tha hương...
 
Như Hằng
21/06/09
 
 
 
 
 
 
hongsang 23.06.2009 04:29:07 (permalink)
0
Trích đoạn: TrinhTuan

Gió  rên  rỉ  qua  rừng  chồi
Như  ta  mong  ước  cuộc  đời  sớm  hôm
Một  ly  trà  nóng  hương  thơm
Mời  nhau  trong  gió  nắng  hồng  nhẹ  bay...


Thơ xưa người cũ là đây
Cội thi nguyên đoá xuân đầy chửa tan
Trộm vui trong cuộc bầy đàn
Khúc tương tri tấu miên man cõi lòng...

Kéo  chăn  ngủ  muộn  ngày  Đông
Nhạc  mềm  ru  giấc  thinh  không  cơ  đồ
Bồng  bềnh  hạnh  phúc  hư  vô
Cỏ  non  làm  gối  mộng  hồ  hồ  say...
 
hs


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/32818/D2DF3F4B91FB4A148FA019B359B07865.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2009 04:35:11 bởi hongsang >
Attached Image(s)
hongsang 23.06.2009 04:49:41 (permalink)
0
Trích đoạn: ichnguyen

VU LAN.
Con còn nhớ cũng vào mùa thu ấy.
Mẹ đưa con sang lễ Phật Chùa Hang.
Lội mấy dòng sông qua những con đường
Con mới hiểu niềm tin là mảnh liệt.
Rồi chiến tranh lan tràn trên đất việt.
Xa quê ngèo con mẹ phải ra đi.
Năm tháng xa quê bất cứ việc gì.
Khi bán báo ,khi đi tìm việc khác.
Thuở ấy còn thơ nên thường nhút nhác.
Mẹ phải đi làm để con được vui chơi
Nay về thăm mẹ đâu nữa mẹ ơi!
Con ân hận cả một đời con trẻ.
Nay lớn nên người ,mỗi lần cậu kể.
Về mẹ yêu con không thể nào yên
Chỉ ước linh hồn mẹ lên cõi bề trên.
Con chẳng được đáp đền ân hật quá.,.
                         ichnguyen



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/65422/6097321B660249C0A32D6C5C3744B1C9.jpg[/image]

Ngày  xưa  theo  Mẹ  đi  Chùa
Thắp  nhang  lạy  Phật  xin  bùa  bình  an
Bởi  xưa  khấn  chẳng  rỏ  ràng
Bình  an  thì  có , lỡ  làng  duyên  tơ
Từ  con  cất  bước  đến  giờ
Đời  con  là  những  bài  thơ  thật  buồn
Cũng  đành  kiếp  sống  bi  thương
Cũng  đành  phận  bạc  má  hường  mà  thôi ...
 
"Kiếp  sau  xin  chớ  làm  người"
Làm  cây , làm  cỏ  cho  đời  thêm  xanh...
 
HS  
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2009 04:55:51 bởi hongsang >
ichnguyen 24.06.2009 10:52:20 (permalink)
0

Trích đoạn: hongsang

Trích đoạn: ichnguyen

VU LAN.
Con còn nhớ cũng vào mùa thu ấy.
Mẹ đưa con sang lễ Phật Chùa Hang.
Lội mấy dòng sông qua những con đường
Con mới hiểu niềm tin là mảnh liệt.
Rồi chiến tranh lan tràn trên đất việt.
Xa quê ngèo con mẹ phải ra đi.
Năm tháng xa quê bất cứ việc gì.
Khi bán báo ,khi đi tìm việc khác.
Thuở ấy còn thơ nên thường nhút nhác.
Mẹ phải đi làm để con được vui chơi
Nay về thăm mẹ đâu nữa mẹ ơi!
Con ân hận cả một đời con trẻ.
Nay lớn nên người ,mỗi lần cậu kể.
Về mẹ yêu con không thể nào yên
Chỉ ước linh hồn mẹ lên cõi bề trên.
Con chẳng được đáp đền ân hật quá.,.
                         ichnguyen



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/65422/6097321B660249C0A32D6C5C3744B1C9.jpg[/image]

Ngày  xưa  theo  Mẹ  đi  Chùa
Thắp  nhang  lạy  Phật  xin  bùa  bình  an
Bởi  xưa  khấn  chẳng  rỏ  ràng
Bình  an  thì  có , lỡ  làng  duyên  tơ
Từ  con  cất  bước  đến  giờ
Đời  con  là  những  bài  thơ  thật  buồn
Cũng  đành  kiếp  sống  bi  thương
Cũng  đành  phận  bạc  má  hường  mà  thôi ...
 
"Kiếp  sau  xin  chớ  làm  người"
Làm  cây , làm  cỏ  cho  đời  thêm  xanh...
 
HS  
Thay đổi trang: << < 313233 > >> | Trang 32 của 51 trang, bài viết từ 466 đến 480 trên tổng số 754 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9