:: Một Góc Đời ::
CaLi Chiều Nhạt Nắng. Từ miền Tây Bắc xa xăm. Lái xe hối hả về thăm bạn bè. CaLi đi giữa nắng Hè. Cớ sao cảm thấy lòng se se buồn. Bao nhiêu năm , nỗi đoạn trường. Người Nam , kẻ Bắc cùng vương điệu sầu. Bao nhiêu năm , bạc mái đầu. "Thanh Gươm" "Dũng Tướng" phủ mầu thời gian. Bây giờ gặp lại bạn vàng. Còn bao lâu nữa...đa mang nỗi sầu. Cạn ly đàm đạo đêm thâu. Mai - chia tay nhé ! gạt sầu làm vui. Vui không tránh cảnh bùi ngùi. Người về - kẻ ở...xa xuôi dặm ngàn. Mây thênh thang...người miên man. Biết còn gặp lại bạn vàng hay không? Đường dài dong ruổi mênh mông. Ngậm ngùi giữa buổi trưa nồng...buồn hiu... Hồng Sang r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2007 13:36:16 bởi Huyền Băng >
Cuối Hạ Buồn như giọt nước mắt sầu. Của người lữ khách từ lâu nhớ nhà. Bao lần mùa Hạ đi qua. Tả tơi cánh Phượng quê nhà ngày xưa. Đưa tay hứng lấy giọt mưa. Mà nghe nỗi nhớ cho vừa trong ta. Nhớ lại chiều xưa chiều xa. Phượng hồng trong nắng bóng tà áo bay. Mân mê cánh Phượng trong tay. Và tập lưu bút mang đầy nhớ thương. Xa rồi áo trắng sân trường. Mỗi lần Hạ đến Ve vương tiếng sầu... Hồng Sang
Hai Hình Ảnh Một Cuộc Đời 1) Hai hình ảnh một cuộc đời Xưa sống cùng Mẹ giờ thời cùng con. Khi xưa lội suối trèo non. Nuôi chồng - gánh gạo mỏi mòn đôi vai... Một già - một trẻ miệt mài. Hắt hiu hiu hắt đêm ngày gió sương. Nhớ Cha - lòng Mẹ vấn vương. Thương chồng - con chịu trăm đường đắng cay... Cùng Mẹ chịu đựng tháng ngày. Vui cùng nương lúa vồng khoai luống cà. Ngại gì gió táp mưa sa. Dù nghèo nhưng vẫn chan hòa tình thương... Thế rồi...một sáng tinh sương. Con đi - để lại nhớ thương Mẹ già. Mấy mùa cà đã trổ hoa. Mẹ già đợi mãi con xa chưa về... Bao năm xa cách làng quê. Làm thân lữ thứ tái tê tâm hồn. Xa rồi...xóm vắng làng thôn. Có người viễn xứ thả hồn nhớ quê... 2) "Đến đây thì ở lại đây". "Bao giờ bén rễ xanh cây hảy về" Ca dao đượm thắm tình quê. Muốn về chăng nữa , biết về nơi nao ? Một đời lận đận lao đao. Tóc xanh hờn tủi bạc đầu tủi thân. Xứ này - mình đã dừng chân. Nhìn lại con trẻ muôn phần nhớ xưa... Tóc bạc - Mẹ ngồi đong đưa. Tóc xanh - mình cũng lưa thưa nỗi buồn. Tóc mình giờ đã điểm sương. Nhìn lại con trẻ trăm đường xót xa... Ở đây không có luống cà. Chỉ có tuyết phủ mưa sa mịt mùng. Ngồi chờ đợi trẻ mông lung. Thu đi , Đông lại tàn Đông nữa rồi... Một thân Mẹ quá đơn côi. Nhớ con muôn dặm bùi ngùi lệ rơi... Hai hình ảnh , một cuộc đời... Hồng Sang
Khóc. Tôi khóc một người chẳng nhớ tôi. Tôi yêu một kẻ phụ tôi rồi. Ngàn năm mây vẫn còn vương trắng. Anh hỡi ! vì đâu lỡ thệ rồi... Trọn tình con gái gởi cho anh. Anh nỡ vùi chôn một bóng hình. Anh nỡ mờ phai lời hẹn ước. Bẽ bàng cay đắng nguyện tim trinh... Tôi khổ nhưng nào anh biết đâu. Anh đem tan vỡ gợi thêm sầu. Từng đêm nước mắt nhoè trên gối. Còn gì - khi trắng nghĩa thương đau... Tôi biết rằng tôi chẳng sắc nhan. Không duyên mà cũng chẳng giàu sang. Chỉ còn một trái tim chung thủy. Nên để giờ đây khóc bẽ bàng... Thôi nhé , đủ rồi khóc mãi sao. Hảy cố nhìn nhau để tiếng chào. Không còn bỡ ngỡ không thẹn. Như buổi ban đầu...tay mới trao... Hồng Sang
Thu Mùa Thu sao sớm thế. Ray rức buồn chiều nay. Bóng nắng ngừng trước ngõ. Tình buồn ta trao ai ? Thu về sao sớm thế. Người Thu vẫn miệt mài. Trông Thu chiều thầm lặng. Mắt mơ màng cay cay... Thu ơi ! Thu có hay. Môi ngày xưa hết đỏ. Má ngày xưa thôi hồng. Cuộc đời mãi long đong... Thu nay chiều nhạt nắng. Lại nhớ đến Thu xưa. Thương nhớ mấy cho vừa. Bóng Thu chiều bàng bạt... Cõi lòng buồn man mác. Lê bước mỏi chiều nay. Ôi ! sao thấy quá dài. Đường xưa trên phố vắng... Lời ai ru văng vẳng. Bằng những tiếng thương đau. Xin thời gian qua mau. Cho yên bình giấc ngủ... Đầu nguồn con nước lũ. Thuyền chẽ sóng đôi bờ. Cánh buồm mang nỗi nhớ. Trôi về đâu...bơ vơ... Hồng Sang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.09.2007 11:41:58 bởi hongsang >
Biệt Ly Hôm qua dạo phố cùng anh. Đôi ta chung bước song hành bên nhau. Thái Thanh , giọng hát cất cao. Phòng Trà bao phủ một màu biệt ly. Cà phê - khói thuốc - bờ mi. Giọt buồn len lén anh đi thật rồi. Tim tôi rạn vỡ anh ơi ! Từ ngày cách biệt xa xôi phương nào. Anh đi , dóc núi đèo cao. Anh về , phủ lá cờ màu dấu yêu. Hôm nay thờ thẫn đăm chiêu. Một mình tôi đến buồn hiu phòng trà. Thái Thanh nhạc cũ vẫn ca. Biệt ly - ly biệt vỡ òa lòng tôi. Cà phê - khói thuốc - bờ môi. Bây giờ thì đã xa xôi nghìn trùng... Hồng Sang
Nhớ Nụ Hôn Đầu Khi xưa ta bé ta chơi. Trò chơi đám cưới cô dâu nghèo nàn. Ruột báng , thì giả kiềng vàng. Lá khoai làm lộng, đưa nàng dìa dinh. "Chú Rễ" chân đất lấm sình. "Cô Dâu" tóc rối gắn cành hoa Trang. "Hai Họ" cũng chẳng giàu sang. Đứa , quần thủng đáy , áo quàng rách vai. Giọng khẽ khàng của "Ông Mai" "Chúc bây giai ngẩu tóc mai bạc đầu" "Chú Rễ dám hun Cô Dâu". "Thì tao sẽ đải một chầu đá Me". Cô Dâu mắc cỡ e dè. Chú Rễ nói nhỏ "Sang nè chịu đi". "Nhưng mày phải đòi hai ly". "Ừ đi Sang nhé ! mình đi uống liền". Đấy là nụ hôn đầu tiên. Của đứa con gái thật phiền ham chơi. Áo trắng dính mực mồng tơi. Miệng còn hôi sữa mà đòi nợ duyên. Phải chăng căn kiếp định tiền. Phận nàng bắt phải truân chuyên một đời... Hồng Sang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2007 14:58:17 bởi hongsang >
Cần Thơ Đau Thương "Nhiểu điều phủ lấy giá gương" "Người dân một nước phải thương nhau cùng" Nhìn thảm cảnh thật đau lòng. Xác người tơi tã bên sông bàng hoàng. Nhìn xem lệ đổ hai hàng. Trời ơi ! đất hỡi muôn vàn tang thương. Ai bày ra cảnh đoạn trường. Bao nhiêu nước mắt khóc thương dân lành. Công Nhân-những mái đầu xanh. Hợp sức-hợp lực xây nhanh cây cầu. Chao ơi ! cảm thấy lòng sầu. Trời đất như bỗng mây mù giăng ngang. Dân Việt sao quá gian nan. Bao nhiêu phen chịu trăm ngàn đắng cay. Bây giờ bị sập cầu dài. Làm cho hai Tỉnh chia rày cách ngăn. Hỡi sông-hỡi nước-hỡi trăng. Trung Thu trắng sáng lòng băn khoăn buồn. Làm sao tỏ hết ngọn nguồn. Gục đầu cúi mặt xót thương dân mình... Hồng Sang
Quán Vắng Chiều Buồn. Quán vắng chiều hôm , quán vắng buồn. Mẹ ngồi tựa cửa ngóng các con. Trong bếp thoáng bay mùi bún mắn. Lòng buồn rười rượi lẫn héo hon... Muốn con thưởng thức món quê nhà. Cuối tuần Mẹ đây đã xuống "ca" Ra công , tài nghệ...nồi bún mắn. Nấu rồi...đợi mãi...trẻ không qua... SÁng sớm thức dậy bào rau muống. Bắp chuối - rau thơm - cũng mượt mà. Trụng hai gói bún...e không đủ. Bởi nồi canh mắn...bự bao la... Canh cạn , rau khô , bún cũng khô. Trên bàn đầy những đủa cùng tô. Nào chanh , nào ớt , nào các thứ. Quán buồn không khách...Mẹ cất vô... Tuần sau con hỏi : "có gì ăn" Lại thêm lần nữa , Mẹ lăng xăng. Lấy nồi canh mắn trong ngăn đá. Lật đật...đem ra...dễ quá mà... Đứa chan , đứa húp , đứa mĩm cười. Bỗng dưng con lớn nói khơi khơi. "Mẹ mê đồ cổ...coi chừng đó " "Tào Tháo...đuổi con...chạy thẳng giò"... Hồng Sang
Quán Vắng Chiều Buồn.
Quán vắng chiều hôm , quán vắng buồn.
Mẹ ngồi tựa cửa ngóng các con.
Trong bếp thoáng bay mùi bún mắn.
Lòng buồn rười rượi lẫn héo hon...
Muốn con thưởng thức món quê nhà.
Cuối tuần Mẹ đây đã xuống "ca"
Ra công , tài nghệ...nồi bún mắn.
Nấu rồi...đợi mãi...trẻ không qua...
SÁng sớm thức dậy bào rau muống.
Bắp chuối - rau thơm - cũng mượt mà.
Trụng hai gói bún...e không đủ.
Bởi nồi canh mắn...bự bao la...
Canh cạn , rau khô , bún cũng khô.
Trên bàn đầy những đủa cùng tô.
Nào chanh , nào ớt , nào các thứ.
Quán buồn không khách...Mẹ cất vô...
Tuần sau con hỏi : "có gì ăn"
Lại thêm lần nữa , Mẹ lăng xăng.
Lấy nồi canh mắn trong ngăn đá.
Lật đật...đem ra...dễ quá mà...
Đứa chan , đứa húp , đứa mĩm cười.
Bỗng dưng con lớn nói khơi khơi.
"Mẹ mê đồ cổ...coi chừng đó "
"Tào Tháo...đuổi con...chạy thẳng giò"...
Hồng Sang
TRĂM VẠN NỖI LO. Con không biết tại nỗi lo Hạt sương sợi nắng mẹ vo tháng ngày Bạc pha mái tóc màu mây Xám loang ánh mắt ,nứt đầy làn da. Cơm canh như thể ngọc ngà Nấu song mẹ bỏ...Thêm ra tội trời Có hạt lúa đổi mồ hôi Có nồi bún mắn...Mẹ ngồi còng lưng. Thức ăn muôn vạn vui mừng Người ăn ,người bỏ ,với từng khen chê Con ơi có nhớ tình quê Giàu sang cũng ở cái nghề mà ra. Thương con ,nặng tủi thân già Các con xuất ngoại ,quê xa cuối trời Trông chiều...Mây tím rụng rơi Tiếng chim kêu gió hay lời các con... Trong thư con nhớ mỏi mòn Nồi canh bún mắn ,sợi giòn lại dai Mặt mày lấm tấm sương mai Mồ hôi ăn uống ra ngoài niềm vui. Tàu xe lỡ , bỏ một nồi Mẹ già tiếc của mang mời ...con sơi... Tào Tháo đã đuổi xong rồi Hôm nay mẹ mới làm nồi bún măng. Cây tre trăm đốt ruột tằm Bún măng thịt vịt con ăn ,chớ thèm Ngày mai xa mẹ lại quen Quê hương măng bún...Mãi thèm chờ con. TAM MÃ HỒNG SANG Chúc bạn vui nha /mấy tháng rùi đi chơi đóa....gần 3 tháng đận mừ....chúc bạn hồn thơ mướt mát heng...
Chu choa...
thung thướng na...đi dữ a !....mờ đi đâu dị....dìa guộng...hay biển...hay leo núi dị ??? chúc dzui nha [sm=cooll.gif]
Mây Mùa Thu Mây Thu một nét ngang trời. Không gian tám hướng bời bời mông mênh. Nàng Thu mặc áo buồn tênh. Khiến người lữ thứ bồng bềnh nhớ thương. Bâng khuâng chiều tím vấn vương. Dừng chân đứng lại bên đường xót xa. Ai làm se thắc lòng ta. Hồn thơ rười rượi châu sa lệ buồn. Mây chiều phiêu lãng muôn phương. Lòng đau tê tái niềm thương không lời. Thôi - xin gác lại ngậm ngùi. Hành trang trĩu nặng một đời đau thương... Hồng Sang r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.10.2007 19:04:29 bởi Huyền Băng >
Ngây Thơ Những buổi chiều tan học Tay trong tay nhau về Nắng vàng cuối bờ đê Ngạt ngào thơm hương lúa... Bỗng em không bước nữa Đứng lại giọng dỗi hờn Sau lần nhận nụ hôn Em...muốn làm "người lớn"... Lần đó chơi đám cưới "Em như đã thương anh" Anh cũng vội dỗ dành "Hình như anh cũng thế"... Nụ hôn đầu vội vã Chỉ vì ly đá Me Nụ hôn sau e dè Đang tập làm "người lớn"... Cũng những chiều tan học Hai mái đầu bên nhau Em ngồi trên mo cau Còng lưng anh cố kéo... Thời gian dần trôi mãi Mình đã thương nhau rồi Trong em chút bồi hồi Sợ tình yêu bay mất... Cũng một chiều nhạt nắng Hai đứa trên đồi sim Anh ngắt cành hoa tím Cài lên mái tóc em... Thì thầm em khẽ nói Thương nhau hoài nha anh Nhỡ mai mình không thành Tình tan vỡ thì sao ?... Anh hờn em nói bậy Sao không trọn niềm tin Nếu ngày mai như vậy Không phải tại nơi anh... Cánh hoa xưa cài tóc Úa tàn theo tháng năm Tình yêu không màu sắc Sao cũng nhạt phai dần... Chiều nay trên đồi vắng Lòng cảm thấy bâng khuâng... Hồng Sang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2007 11:27:36 bởi hongsang >
" Người Ấy" "Người ấy" và Lê Hồng Sang Là đôi bạn nhỏ chung làng ấu thơ Cùng nhau đi học i tờ Và cùng dìu đến bến bờ yêu thương. Không may thời buổi nhiễu nhương Hai đứa hai đường cách trở đôi ta Hồng Sang bước lên xe hoa Vui cùng duyên mới phương xa ít về. "Người ấy" lòng dạ não nề Cũng đành quên hết câu thề ngày xưa Quên luôn những buổi chiều mưa Em cùng "người ấy" trốn mưa mĩm cười. "Em xinh quá đổi Sang ơi !" "Làm lòng anh cũng bồi hồi xuyến xao" Thời gian trôi thật là mau Chúng mình hai đứa mái đầu điểm sương. Cầu xin giữ mãi câu thương Dù cho hai đứa hai đường dỡ dang Tình tang...tang tính...tình tang Cây đàn còn đó hồng sang đâu rồi... Hồng Sang
Ngày Xưa Hoa Tím Ngày xưa em hát anh đàn Bây giờ em hát vang vang một mình Lặng nhìn hoa tím lung linh nhắc chuyện chúng mình ngày ấy năm xưa. Hẹn nhau những buổi chiều mưa Dưới giàn hoa tím lúc xưa tan trường Ôi ! thương quá đổi là thương Cùng học chung trường chẳng dám nhìn nhau. Mong cho hồi trống giục mau Chúng mình hai đứa lên đồi hái sim Hoa sim tim tím êm đềm Mong manh tinh khiết như tim học trò. Vắng em buổi học buồn so Một mình anh đứng co ro sân trường Xa rồi hình bóng thân thương Em đi để lại mái trường chơ vơ. Quê Hương - Trường cũ....xa mờ... Thỉnh thoảng hiện đến trong mơ muộn màng.... Hồng Sang
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: