Hạnh phúc
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 11 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 153 bài trong đề mục
la boi 03.05.2007 19:47:37 (permalink)
Ai đó đã nói, hạnh phúc là khi người ta yêu và được yêu. Với tôi, hạnh phúc là cho đi và nhận được. Dù sự nhận được đó như thế nào đi chăng nữa.
Há tôi đã chẳng hạnh phúc lắm sao khi đang thư thả trãi lòng mình nơi đây.
Hạnh phúc được định nghĩa theo từng phút giây của tâm tư.

Tâm bình yên, và lòng bình yên. 

Hôm nay, tôi hạnh phúc!
 




Lá bối.

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2007 23:09:36 bởi la boi >
#1
    hoang_sa 04.05.2007 08:32:11 (permalink)
    Chúc mừng một người hạnh phúc.
    Xin được tặng thêm cho Lá Bối một tí tẹo hạnh phúc nữa
     
    #2
      binh yen 04.05.2007 16:25:22 (permalink)
      Còn bé, người ta chỉ biết nhận về những yêu thương của gia đình và những ước mơ từ lời ru cổ tích. Mình đã từng học được cách bình yên ngay cả khi nhịp sống bắt đầu quay cuồng và chật vật hơn dù rằng không phải là tất cả. "Đừng bao giờ cho rằng những điều bạn cho đi là lớn lao và những điều bạn nhận được là nhỏ bé". Hôm nay có thể xem là một mảnh ghép hạnh phúc không nhỉ khi mình tìm thấy một người bạn để đồng cảm. Chúc bạn vui vẻ và hạnh phúc thật nhiều nhé...hi vọng nắng cũng sẽ trãi vào lòng ai đó.Rất đỗi bình yên.
      #3
        Tóc mai 04.05.2007 17:41:06 (permalink)

        Trích đoạn: la boi

        Ai đó đã nói, hạnh phúc là khi người ta yêu và được yêu. Với tôi, hạnh phúc là cho đi và nhận được. Dù sự nhận được đó như thế nào đi chăng nữa.
        Há tôi đã chẳng hạnh phúc lắm sao khi đang thư thả trãi lòng mình nơi đây.
        Hạnh phúc được định nghĩa theo từng phút giây của tâm tư.

        Tâm bình yên, và lòng bình yên. 

        Hôm nay, tôi hạnh phúc!
         




        Lá bối.

         

         
        ...Hanh phúc nào không tả tơi không đắng cay...
         
        (lời một bài hát)
        #4
          la boi 04.05.2007 19:33:45 (permalink)
          Hôm qua nhận được một món quà lớn. Cảm ơn bạn tri âm.
           
          Tôi biết, tôi chỉ là chất xúc tác để tạo nguồn cảm hứng của bạn. Tài năng của bạn sẽ không mai một bởi tâm hồn bạn nhạy cảm lắm. Tâm hồn bạn rộng lớn và cao thượng như thế, mong rằng bạn vẫn luôn mãi là mình và vẫn luôn tử tế với đời - dù đời thế nào chăng nữa - bạn nhé.
           
          Cảm ơn Thượng Đế đã cho con có được những người bạn hảo tâm. Không tìm mà thấy, không dưng mà có, chẳng phải Ngài cũng thương yêu con nhiều lắm, nên đã ban cho con những tâm hồn đáng yêu như thế. Cảm ơn Cha với hết lòng tri ân của con Cha ơi.
           
          Những cánh hoa crocuses đã nở những nụ hoa vàng nhỏ nhắn. Cỏ đã xanh màu khắp nơi. Mùa xuân thật sự đã đến. Một mùa xuân mới, xóa đi nét u ám của mùa đông âm u và lạnh cóng.
           
          Cảm ơn mùa xuân mới. Tôi thấy hạnh phúc vì biết mình đang có gì.
           
           
           
          Lá bối.
           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2007 10:35:58 bởi la boi >
          #5
            Tóc mai 05.05.2007 12:55:53 (permalink)
            Khi mình đang cho đi một niềm vui , một hạnh phúc nhỏ nhoi cho ai..có khi mình lại nhận về một nỗi đau...nhưng trong nỗi đau đó vẫn có những giọt nước mắt của một niềm vui khốn khổ
            Khi mình nói...ai đó có thể là chất xúc tác...có khi mình vô tình tổn thương nặng nề đến một con người, một tâm hồn...có chất xúc tác nào có thể viết được nên những lời khiến trái tim nhỏ lệ? xin đừng cho nhau những niềm đau cái mà cuộc sống vốn rất dư thừa...

            #6
              la boi 05.05.2007 19:01:31 (permalink)
              Tôi chưa hề thấy mình cho đi bao giờ. Chỉ thấy mình đã nhận được, rất nhiều.
              Để thấy mình mang nợ nhiều quá mà chẳng biết làm sao trả được.
              Ơn đời, ơn người thì nhiều, lòng này chỉ biết trân trọng những gì nhận được.
               
              Tri âm ơi, khi nói tôi là chất xúc tác, điều đó có xúc phạm bạn không? Mình là chất xúc tác để bạn thấy đời thăng hoa hơn, yêu đời, yêu người và yêu cả tôi hơn nữa. Có được không?
               
              Có ai muốn tri âm của mình bị tổn thương bao giờ? Có ai muốn làm đau lòng bạn tâm giao không nhỉ?
              Nếu có, cũng chỉ do vô tình gây nên, không phải là cố ý. Vô tình vẫn có thể được tha thứ phải không?
               
              Hạnh phúc là có được người hiểu mình, tha thứ cho mình.
               
               
               
              Lá bối.
              #7
                la boi 06.05.2007 18:25:40 (permalink)
                ..
                 
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2008 23:13:58 bởi la boi >
                #8
                  la boi 08.05.2007 18:41:08 (permalink)
                  Nhớ HB, nhớ KL, nhớ bé út, nhớ cậu ấm, và nhớ người ta.
                   
                  HB, dù chẳng nói nhiều với nhau, nhưng không hiểu sao hai đứa mình như tâm đầu ý hợp, và hiểu lòng nhau nhiều lắm vậy.  Mỗi điều bạn nói, cũng giống như mình cảm nhận vậy. Bạn còn nói lên được điều bạn nghĩ, còn mình, không nói được HB ơi. Mình thấy như có một điều gì đó thật lạ, như chúng ta đã được chọn từ muôn kiếp trước.

                  Đừng nhắc mình nữa, mình chịu không thấu. Cho mình thời gian đi. Mình cần thời gian nhiều lắm. Ở đây cô đơn lắm. Biết không?
                   
                  Nhớ nhà quá, muốn khóc. Nhớ vườn xưa, muốn khóc. Nhớ bạn hiền, muốn khóc.
                  Nhớ người yêu, không khóc được.
                   
                  Nhưng mà không cầm nước mắt được. Mình đang khóc.
                   
                  Hạnh phúc ơi, khóc nhớ người thân thương cũng là một hạnh phúc vì biết mình còn trái tim.
                   
                   
                   
                   
                   
                   
                  Nhớ
                   
                  Đêm qua Phạm Thái nhớ Quỳnh Như,
                  Đồng mạ xanh non nhớ vũng hồ,
                  Chiêm nữ bâng khuâng ngôì nhớ bạn,
                  Ngũ Hành Sơn có nhớ Tây Du?

                  Trọng Thủy lên đường nhớ Mỵ Châu,
                  Ngưu Lang, Chức Nừ nhớ nhau sầu,
                  Cô Tô buồn nhớ Hàn Sơn Tự,
                  Bến nước Tầm Dương nhớ thủơ nào ?

                  Biết rôì Phạm Lãi nhớ Tây Thi,
                  Chim nhớ cành đa muốn trở về.
                  Đêm cũ xa xưa đèn nhớ bóng.
                  Đường Minh Hoàng nhớ Dương Qúi Phi.

                  Khắc Chung dong ruổi nhớ Huyền Trân,
                  Kim Trọng thương Kiều nhớ Thúy Vân,
                  Trăm năm bến nhớ con đò cũ,
                  Biết Tấn rôì đây có nhớ Tần.

                  Lưu Bình trở giấc nhớ Châu Long.
                  Lạc nẻo ai kia nhớ giống dòng.
                  Nguyễn Huệ, Trưng Vương mình nhớ mãi,
                  Con Hồng cháu Lạc nhớ non sông.

                  Bạch mã lên đường nhớ trạng nguyên,
                  Chế Bồng Nga nhớ gót chinh nguyên,
                  Mỵ Nương nhớ sáo Trương Chi lắm,
                  Trăng nhớ hoàng hôn, anh nhớ em.

                   
                   
                  Tố Như – Châu Kỳ
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2007 18:48:32 bởi la boi >
                  #9
                    la boi 10.05.2007 02:21:34 (permalink)
                    Địa điểm mới, nóng như cái lò. Mọi thứ đều xa lạ, phải bắt đầu lại từ đầu. Không khí ngột ngạt. Văn phòng ồn hơn cái chợ. Cái đầu đã chông chênh, chưa ngồi yên, lại nhận được cái message. Đau điếng. Hôm qua đã khóc một một trận. Hôm nay không khóc được nữa. Khó thở quá. Mà sao thấy lạnh quá. Hai tay run, chân run, người lạnh run, lạnh từ trong lạnh ra. Cái gì đây. Bao giờ trò chơi trốn bắt này mới chấm dứt? Sao hai đứa lại ngu ngốc đến thế nhỉ. Chẳng biết cái gì đã làm khoảng cách khiến hai đứa càng cách xa nhau. Cả hai đều biết đứa này yêu đứa kia mà sao không trực diện nói ra với nhau đi? Tự ái hay sợ đối phương chối từ và làm bẻ mặt nhau lần nữa? Không chịu được nữa, phải rời khỏi căn phòng này ngay tức khắc. Mặc kệ sự ngơ ngác của mấy cô bạn đồng nghiệp. Có đứa bảo: “Sao mặt mày đỏ rần vậy?”, bà chủ bảo: “Chuyện gì xãy ra cho mày thế?”. Không nói được, chỉ biết run giọng xin phép nghỉ nửa buổi. Cả tuần nay đã khốn khổ nhiều lắm rồi. Hôm nay thì không kìm được nữa. Làm ơn, làm ơn đổi giờ dùm, sáng nào nhận message, vô hãng chẳng làm nên chuyện gì. Cuối tháng report về, mất việc như chơi.
                     
                    Đồ ngốc, ai đi chơi với người khác hồi nào. Bà chị ruột của người ta. Không lẽ phải kể từng chút hoàng cảnh ra đây sao?  Không lẽ chỉ có một người đau? Cả hai cùng đau mà. Sao không quay lại, tay nắm tay, châm đầy thêm thương yêu và trìu mến thay vì nuối tiếc, đau khổ ôm một mối tình mà cả hai cùng đồng điệu trong nhịp tim của nhau? Tôi muốn được nắm tay anh. Đi bên anh, và nghe thấy thương yêu làm ấm lại trái tim mình. Làm sao để bắt đầu lại, không biết. Tôi chờ anh đến nắm tay mình. Rồi sẽ đi theo anh tới cuối đường đời….trong ảo mộng của đời mình – phải chăng đây là một lời hứa? không dám hứa – đôi khi tôi đi vào ngỏ cụt, không có câu trả lời cho mình. Tôi lại mở ra một cánh cửa mới, với hy vọng những ngày tháng còn lại là hạnh phúc thật khi chúng tôi có bên nhau. Tôi có ích kỷ không khi chỉ muốn anh hiện hữu bên mình mà không để anh sống trọn và thực cho đời anh? Câu hỏi luôn làm ray rức tim đau. Tôi không có câu trả lời. Chỉ biết không muốn mất anh lần nữa. Những gì của mai sau, xin để định mệnh an bày. Tôi chờ anh đến, còn anh?
                     
                    Hạnh phúc có đến với chúng ta hay không, còn tùy thuộc ở anh.
                     
                     
                    Lá bối.
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2007 09:58:24 bởi la boi >
                    #10
                      la boi 11.05.2007 09:57:24 (permalink)
                       
                      Sống chung dưới một mái nhà, tôi chưa hề tham dự bất cứ một cuộc họp mặt bạn bè nào của anh, chỉ đứng xa mà xem. Người biết nhiều thì bi bô nơi chốn đông người, tôi không biết gì nên đành dựa cột mà nghe. Học cũng được lắm cái hay. Nhưng mà vốn chậm tiêu, nên nhiều khi nghe tai này, lọt tai kia, không nhớ hết, và cũng không nhớ chính xác. Chẳng hề gì, tôi thích tâm tư cứ trắng như tờ giấy, ấy thế mà hay.
                       
                      Những điều cắp nhặt được từ chốn bàn dân thiên hạ đó, cũng giúp tôi chút ít những khi hiểm nguy, đành dùng nó làm thuẫn che thân. Và anh vô tình đã thấy cái thuẫn đó, nhưng có lẽ vì không hề biết đến tôi, nên anh không rõ về tôi lắm mà cho rằng tôi có bản tính hơi ngỗ ngáo của con trai. Tôi không có thói quen bỡn cợt bông đùa, càng không có tài ba trên thi đàn. Chung dưới mái nhà, tôi chưa hề cười cợt với ai, chỉ làm bà chị nghiêm nghị với mấy đứa em. Đôi khi thấy mình cô độc vì cứ phải đứng ở cái thế cao cả mà mình vô tình phạm phải. Nhiều lúc muốn rủ bỏ, chỉ muốn làm một người bình thường. Không muốn đóng khung trong cái vai đạo đức, có lúc chán ghét cả chính mình.
                       
                      Hôm nay thấy anh vui và nói nhiều. Chẳng những tôi vui, mà tôi biết các bằng hữu của anh cũng vui. Lâu nay không thấy anh lý sự nhiều, mọi người mong lắm mà chẳng ai mở miệng thúc anh. Có cậu ấm tham dự, mình thấy họ cũng tương đồng lắm.
                       
                      Anh gọi về, tôi đã muốn về. Nhưng vẫn còn lấn cấn một chút trong lòng. Sao anh vẫn không thể phân định được chân giả nhỉ? Người có lúc cũng giống hình, giống tướng. Lời nói, giọng điệu cũng có lúc giống lời, giống giọng. Nhưng cá tính thì chắc chắn không thể giống được. Có lẽ tôi đã thấm nhuần những gì thuộc về anh nên không thể lẫn lộn. Quen thuộc từng câu nói, cách suy nghĩ, cho nên ở giữa chốn vàng thau, tôi vẫn dễ dàng nhận ra anh. Ngược lại, còn quá ít thời gian để anh có thể thấu hiểu được tôi. Mong rằng một ngày nào đó, anh nhận chân ra người đó không phải là người mà anh muốn tìm để không phải hối hận vì làm tổn thương một người khác.
                       
                      Anh đã chẳng từng nói,hạnh phúc nằm ngay trước mắt mà nhiều khi không biết, đến khi nhận biết thì nó đã cất cánh bay xa. Sao anh còn tìm kiếm hạnh phúc nơi nào hở anh?
                       
                       
                      Lá bối.

                       
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2007 18:32:16 bởi la boi >
                      #11
                        la boi 12.05.2007 19:50:03 (permalink)
                        Có một loài chim, tôi không biết tên, không thấy bóng dáng nó. Nhưng  hằng năm, mỗi khi xuân về, cứ độ 4 giờ sáng thì lại nghe tiếng nó hót. Rất đúng giờ, cứ đến giờ này, tiếng hót lại cất lên lanh lãnh trong sự tĩnh mịch của đêm vắng. Không ngủ được, lò dò dậy, vớ một cuốn sách, đọc mà tâm không nhập, tai còn đang lắng nghe tiếng chim lạ ấy hót.
                         
                        Nhà không trưng hoa, sao lại có mùi hương thoang thoảng đâu đây? Có lạ không chứ, lại nghe tiếng hót phát ra từ bình hoa vải trên bàn thờ. Mình có tưởng tượng không? Tôi đang mơ chăng? Bước lại gần để xem có phải mình tưởng tượng không? Không, không có tiếng chim phát ra từ bình hoa. Bước tới cửa sổ, tiếng hót ấy im bặt. Ấy vậy mà ngồi vào bàn, thì lại nghe tiếng hót đó cất lên.
                         
                        Hề gì, cứ ngồi yên đấy, lắng nghe là được rồi. Lát nữa nắng lên, chim bay xa, còn đâu giây phút thiêng liêng này nữa chứ.
                         
                        Hôm nay, ngày lễ các bà mẹ. Mẹ không còn nữa.
                        Nhưng Mẹ ơi, Mẹ luôn ở trong tim con. Con yêu Mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!
                         
                        Con rất hạnh phúc mỗi khi nghĩ đến Mẹ, Mẹ yêu của con.
                         
                         
                         
                        Lá bối.
                        #12
                          la boi 15.05.2007 12:57:19 (permalink)
                           
                           
                          Trở về, bạn bè vui mừng tiếp đón ân cần. Nhưng không có anh.
                           
                          Hơi bối rối. Tôi cuối đầu lặng thinh. Đã quyết định trở về, tôi chấp nhận câu trả lời, dù như thế nào. Sắp xếp lại sự việc, vỡ lẽ ra nhiều việc. Tôi bắt đầu run. Không phải run vì giận, mà run vì sợ.  Không phải sợ cho tôi, mà sợ cho anh. Tôi đã linh cảm điều gì đó nơi anh từ mấy hôm nay, không biết tại mình nghĩ vớ vẫn hay không, nhưng hôm nay thì rõ ràng về nỗi lo lắng của mình là đúng. Dù bây giờ anh ở nơi nào, dù quyết định của anh có ra sao, tôi cũng vẫn giữ mãi hình ảnh anh trong tim. Lời cầu nguyện hằng ngày của tôi, lại có thêm tên anh.
                           
                          Hãy can đảm lên anh, bởi vì anh sẽ còn phải chiến đấu với những khó khăn về mặt tư tưởng rất nhiều. Ở giữa cái xã hội nhiễu nhương đó, anh cần phải có cái đầu lạnh như đá, trái tim nóng rực lửa và bàn tay sắt mới được. Em có cần nói thêm anh phải mềm và cứng như nước luôn không nhỉ? Có cần phải nói như ông Scott Peck, “The people of peace are indeed going to have to be “as wise as serpents and innocent as doves” luôn không nhỉ?
                           
                          Em mong rằng anh sẽ tìm được hạnh phúc cho chính anh.
                           
                           
                           
                          Lá bối.
                          #13
                            la boi 18.05.2007 13:21:04 (permalink)

                            Cha ơi,
                             
                            Có tặng phẩm nào mà Cha không cho chúng con bằng tất cả tình thương của Cha chứ.
                            Giờ đây, tặng phẩm đầu tay Cha cho con biết nhận chân được, đó chính là Tình Yêu.
                            Cha chẳng đã nói, Cha là Tình Yêu hay sao?
                             
                            Con chỉ là một kẻ tầm thường trong dân gian này. Con chỉ là thỏi bút chì nhỏ trong tay Cha.
                            Con đã từng ước mơ cái mơ ước như anh. Nhưng con lại yếu đuối chỉ biết ôm giữ khư khư cuộc sống bình yên của mình.
                            Con cảm nhận được rằng rồi có một ngày con sẽ phải làm một điều gì đó cho Cha, nhưng vẫn mãi chờ mà không biết mình sẽ phải làm gì.
                            Hôm nay thì con đã hiểu ra rồi Cha ơi.
                             
                            Con đã được Cha yêu thương cho phần thưởng cao cả. Thì đây, con xin dâng cõi lòng này cho Cha.
                            Giờ đây, của lễ dâng Cha cũng là người yêu của con. Sao con không thể dâng tặng Cha được chứ.
                            Của lễ đầu đời của con. Xin Cha chúc phúc cho anh. Xin Cha cho anh thấy đường anh đi mới chính là hạnh phúc.
                             
                             
                            Xin Cha nâng đỡ hai chúng con cho tới cùng trên bước đường thế gian này Cha ơi.
                             
                             
                             
                            Lá bối.
                             
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.05.2007 20:11:59 bởi la boi >
                            #14
                              la boi 21.05.2007 01:46:18 (permalink)
                              Sinh nhật ai đó sao không nói sớm.
                              Sinh nhật đến biết chúc gì đây khi lại thêm tuổi.
                              Tuổi ươm mơ, tuổi trăng tròn, tuổi biết yêu?
                              Hai mươi, ba mươi, bốn mươi...hay sáu mươi tuổi chăng nữa,
                              Tuổi tâm hồn có khác chi đâu.
                              Vui vẻ, khỏe mạnh, bình an, yêu đời, thành đạt, và nhiều thứ khác...
                              Chúc ai đó hưởng trọn tuổi xuân hồng.
                              Một trời bình yên trong hồn,
                              Một chân hạnh phúc trong tâm.
                               
                               
                               
                              Lá bối.
                               
                               
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 11 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 153 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9