Hạnh phúc
Thay đổi trang: << < 1011 > | Trang 10 của 11 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 153 bài trong đề mục
la boi 22.04.2008 01:08:58 (permalink)
Vẫn như những mùa xuân trước, những bụi hoa Đổng Thảo đã bắt đầu trổ những cánh hoa tim tím nho nhỏ khép nép trong những vòng lá xanh xuất hiện dưới hàng rào cây nhà người hàng xóm. Đó là những chùm hoa đầu tiên của mùa xuân nơi đây. Đi ngang qua công viên, nơi dành cho trẻ em đến chơi đá banh vào những tháng hè, màu xanh của cỏ đã hiện dưới đường chân trời, giới hạn giữa màu xanh của nền trời và đất. Những nụ non của những loài Uất Kim Hương đã nhú mầm trồi lên khỏi mặt đất. Những chồi non đỏ tía của lá phong đã bắt đầu đong đưa trong gió xuân. Mùa xuân đã thật sự về trên miền đất lạnh nơi đây. Một sức sống mới tỏa ra từ vạn vật, thiên nhiên. Trong không gian, nắng vàng hanh dường như cũng thay đổi nồng độ ấm. Chỉ có gió là như còn luyến tiếc chút gì đó của mùa Đông lạnh lẽo, cho nên, người ta vẫn còn thấy tê tái  mỗi khi ngọn gió lướt qua thân mình.
 
Dù sao, xuân cũng đã về. Dù sao mọi sự rồi cũng phải lột xác để nhường bước cho sức sống mới. Cho dù vạn vật có đổi mới, đem lại một tâm tình mới đến trong tâm tư. Nhưng khi nhìn những cánh hoa khiêm nhường kia, một chút nhói đau trong hồn. Cứ mỗi năm loài hoa ấy đều xuất hiện, như một nhắc nhớ chẳng thể chối bỏ, quả thật, quá khứ không thể chối bỏ. Bởi quá khứ đã là một phần đời rồi. Dù vui, dù buồn , dù đau khổ, dù hạnh phúc, thì phần đời còn lại của con người vẫn phải trỗi dậy và, bước đi những bước kiên cường hơn từ bài học của quá khứ. Cám ơn quá khứ. Cám ơn phần đời ấy.
 
 
Lá bối.
la boi 23.04.2008 10:23:51 (permalink)
Một bài thơ vô danh chép từ một cuốn sách cũ:
 
 
Trên chuyến xe buýt sáng nay
Tôi gặp em, người con gái tóc huyền
Tôi thấy thích em
Cô gái nở nụ cười tươi thắm
Em chúc tôi mọi sự tốt lành
Nhưng khi em đứng lên rời hàng ghế
Những bước chân khập khểnh trên lối nhỏ
Em chỉ có một chân
Cùng chiếc chân gỗ em mang
Nhưng khi em lướt ngang tôi
Nụ cười xinh vẫn nở trên môi  
 
Ôi, lạy Chúa, xin tha thứ những khi con than vãn
Đây đôi chân này…. Cả thế giới thuộc về con!
 
Và khi tôi ngừng trên đường để ghé mua vài thỏi kẹo ngọt
Cậu bé tiếp tôi cách hồn nhiên đáng yêu
Tôi yêu cách em nói chuyện
Cậu bé đáp: “Thật hân hạnh được nói chuyện với người tốt lành như chị.
Chị xem, em bị mù chị ạ.”
 
Ôi, lạy Chúa, xin tha thứ những khi con than vãn
Đây đôi mắt này… Cả thế giới thuộc về con!
 
Đôi chân dẫn tôi đi đến tận cùng chân trời
Đôi mắt cho tôi ngắm mặt trời lúc rạng đông
 
Ôi, lạy Chúa, xin tha thứ những khi con than vãn
Với hồng ân đầy tràn người ban… Cả thế giới là của con!
 

 
Lá bối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2008 10:27:29 bởi la boi >
la boi 24.04.2008 10:23:26 (permalink)
Là phụ nữ, không ai không thích nữ trang. Người thích bạc vàng, người thích kim cương, người thích ngọc thạch, người thích đá quý, và tôi, tôi rất thích ngọc trai.
 
Sự hình thành viên ngọc nước là cả một quá trình đầy thương đau và kiên nhẫn khôn cùng của con trai biển. Hãy tưởng tượng nỗi đau đớn, khó chịu  biết dường nào của nó khi bị một hạt cát vô tình rơi vào lòng đôi vỏ sò cứng rắn kia. Con trai không biết kêu cứu, không có tay, không có lưỡi để tự lấy vật lạ xâm nhập thân thể. Nó phải ngậm đắng nuốt cay với nỗi khó chịu của sự bất bình thường đến trong đời nó. Rồi từ từ, thời gian là thước đo cho sự kiên nhẫn của con vật nhỏ bé của lòng đại dương. Với tất cả sự thận trọng, con trai đã tự bảo vệ mình bằng cách tiết ra một loại sữa trắng để bọc lấy hạt cát kia. Để rồi, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, hạt cát càng ngày càng phát triển hình thể theo một dạng lạ lùng bởi chất dịch trong đục lạ kia. Trong sự chậm rãi và thầm lặng, hạt ngọc trai được tạo hình. Con trai biển đã biết biến sự bất hạnh của mình thành một việc làm hữu ích và tuyệt vời.
 
Điều này cho tôi bài học, đó là những gì phức tạp, phiền não, thất vọng, nếu được thay đổi bằng thái độ kiên nhẫn và khẳng định của tinh thần lạc quan, thì tâm hồn sẽ tìm thấy một niềm vui an hòa. Niềm vui sẽ lây lan và tạo niềm phấn khởi, tin yêu cho chính mình và mọi người chung quanh. Thể như hạt ngọc trai vô giá kia vậy.
 
 
 
Lá bối.
la boi 25.04.2008 18:46:15 (permalink)
Con tim đã được người ta nhìn và định nghĩa theo nhiều chiều hướng khác nhau. Người thì bảo, “mọi người đều có trái tim như nhau và nó chỉ lớn lên theo sự phát triển riêng biệt của từng người”. Người thì nói, “một con tim nhân lành sẽ tốt hơn gấp bội những cái đầu chụm lại trên thế gian này”. Thế nhưng lại có người lại cho rằng, “chẳng có ai trên thế gian này mà chẳng có trái tim, có điều, rất nhiều người đã quên xử dụng con tim mình như thế nào cho phải lẽ”.
 
Cách nhìn nào cũng có lý lẽ hay của nó, vậy thì, hãy có trái tim trước đã!
 
 
Lá bối.
la boi 26.04.2008 20:46:47 (permalink)
 
-         Này, tối qua chị có coi chương trình “Big Brother” không?
-         Không.
-         Ủa vậy chị làm gì sau giờ cơm tối?
-         Coi tivi.
-         Coi cái gì?
-         Coi phim bộ.
-         Vậy à? Còn chị, chị làm gì, chị có coi truyền hình không?
-         Không, tôi không coi tivi, tôi vào internet.
-         Còn chị?
-         Tôi đọc sách.
-         Còn chị?
-         Tôi chơi với con gái tôi.
-         Ồ, không ai coi tivi cả.Chương trình rất hay, tôi muốn tìm người có xem chương trình đó để có bạn mà bàn luận cùng một đề tài. Tiếc nhỉ!
-         …..
 
Cô bạn đồng nghiệp bất chợt hỏi, rồi cô đi hỏi từng người một xem họ làm gì sau giờ cơm tối, sau một ngày mệt nhọc làm việc. Cùng làm việc chung, nhưng sở thích và tính tình của mỗi người đều mỗi khác. Trừ cô là người sôi nổi, bộc lộ cá tính rất rõ những khi cô vui, buồn, bực dọc hay hài lòng một điều gì đó. Cô vô tư và không hay câu nệ những chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt. Còn mọi người khác đều thâm trầm, ít nói. Mọi người đều khoác lên mình chiếc áo đạo mạo, nghiêm túc ít nói,  ít cười. Không khí trong phòng làm việc đôi khi trở nên dễ thở và sôi động nhờ cái lối bất ngờ đánh tan không gian yên tĩnh bằng những câu hỏi bắt chuyện như thế. Có đôi khi cô bật cười giòn tan về một câu chuyện nào đó, rồi không ngần ngại san xẻ câu chuyện cùng đồng nghiệp. Một tiếng cười thật hiệu nghiệm, nó xóa tan nỗi phiền muộn trong lòng những ai đang cưu mang những nỗi niềm phiền muộn riêng tư. Tôi cảm thấy cô bạn đồng nghiệp của mình thật đáng yêu biết là bao.
 
 
Lá bối.
la boi 03.05.2008 12:54:53 (permalink)


Nắng chiều
 
 
Nắng đã lên quá nửa bên liếp song
Ngọn gió trưa rì rào cùng lá biếc
Lững lờ trôi cụm lục bình sóng đưa
Đò xuôi dòng, xuôi mãi theo con nước
Biết về đâu, về đâu hởi sông hời
Dáng chim gầy lướt nhẹ mặt sông lặng
Sông vô tình thảng hay nước vô tình ?
Bóng chim cá nước cũng vô tình ư?
Buồn chân đứng lại thoảng một bóng mây
Mây ơi mây hỡi bay về nơi mô
Dừng chân đứng lại ta gởi chút tình
Tình trong thoáng chút thiên thu ngút ngàn
Biết gởi cùng ai nỗi đoạn trường này
Hoàng hôn tím đậu chốn chân mây vắng
Về thôi nhé bóng tà dương lãng đãng 
Ta ở nơi này khuất bóng chim bay
Về đi nhé bóng mây cuối trời hôm
Ta để hồn thơ thẩn tìm vần thơ
Vần thơ vụn dại biết gởi cùng ai
Đành để mây ngàn gió cuốn hồn ta
Chút hồn thơ dại riêng nỗi tơ vương.
 
 

Lá bối.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2008 12:56:06 bởi la boi >
la boi 28.05.2008 18:30:08 (permalink)
Đám cưới được tổ chức linh đình. Đôi trái gái xuất hiện trước họ hàng hai bên và bạn bè thật tươi vui và trông xứng đôi ghê lắm. Trên gương mặt của tân lang và tân nương, dường như là cả một trời hạnh phúc toát ra trong ánh mắt, trên môi cười của họ.
 
Sợi chỉ hồng buộc vào ngón tay hai người hôm nào làm lễ dạm hỏi đã được thay thế vào bằng chiếc nhẫn cưới nơi ngón áp út. Họ ân cần trao nhẫn cho nhau. Họ trân trọng nói lên lời thệ ước trước mặt chứng nhân của lễ cưới.
 
Lời thệ ước: “Tôi … nhận anh/em…. làm vợ/chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh/em khi thịnh vượng, cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng anh/em mọi ngày suốt đời tôi.”
 
Buổi lễ tan. Tiệc cưới tan. Khách đã ra về. Đôi vợ chồng ra về trong nỗi hân hoan với hạnh phúc vô biên. Một chân trời mới mở ra với bao toan tính cho một mái ấm gia đình, nơi ấy có hai kẻ yêu nhau đang bắt đầu xây dựng một đời sống lứa đôi, với ước mơ xa bằng sự hiện diện của những đứa con trong tương lai. Nhân chứng thứ hai cho tình yêu của họ.
 
Trong dòng đời, trên sóng gió của biển đời, làm thế nào để giữ mãi hạnh phúc lứa đôi khỏi bị sức mẻ? Phong ba của tiền, tài, danh vọng, tự ái, lòng ích kỷ, tới tấp táp vào cuộc đời đôi trẻ. Làm thế nào để có thể chống chỏi qua cơn thử thách ác nghiệt này? Câu trả lời không dễ như khi người ta nói lời thệ ước!
 
Những tranh chấp xuất hiện. Những bức tường ngăn cách lộ diện. Ta chẳng hiểu nhau nhiều như đã tưởng. Tình chẳng còn trong nhau như đã ngỡ. Có chăng, chỉ còn những đứa con, nhân chứng của một thời yêu nhau.
 
Hôm nay trong quán lạ, gặp lại nhau cũng là chút duyên hội ngộ. Anh đã khác, phong thái trầm tĩnh, tự tại và an nhiên, như con thú ẩn mình dấu kín nỗi đau. Chị cũng đổi thay, mắt chẳng còn long lanh, môi chẳng còn thắm tươi nụ cười, như cánh hoa rũ gục sau cơn bão tố.
 
Ly dị. Chia xa. Bước đường nào cho kẻ lỡ đường ngả rẽ hôm nay? Hạnh phúc ở nơi nào cho những trái tim đơn côi tìm kiếm một góc nhỏ cho chính mình?
 
 
 
Lá bối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2008 18:31:16 bởi la boi >
Trần Hồng Châu 29.05.2008 07:08:42 (permalink)
Tất cả những cuộc ly dị, sự chia xa sau một khoảng đời mà họ đã từng có nhau, cho dù là sai hay cho dù là đúng, nó vẫn luôn là những vết thương lòng nằm đó mãi mãi, vì lẽ con người ai cũng có một trái tim như nhau, là người như nhau nên cái đau cũng không khác nhau bao nhiêu. Bài viết rất buồn nhưng nó nằm một phần trong cuộc sống của chúng ta hằng ngày, ở mọi nơi. Có nhiều người họ tự giải thoát được với những suy nghĩ cởi mở, có nhiều người đi đến tệ hại suy vong. Ai qua đươc chặng đường đó đều phải bước lên chong gai để trã một cái giá thật đắt.

la boi 02.06.2008 03:08:04 (permalink)
 
Từng trang, từng trang lật. Màu xanh lá cây vẫn tươi màu. Vòng tròn thời gian đóng kín. Vòng vo trong tìm kiếm một điểm vô định mà cứ ngỡ cố định. Trốn chạy trong công việc, né tránh bằng những mỹ từ khác nhau, rồi chợt hỏi: Tình yêu đến từ hồi nào vậy? Mà có thật là tình yêu chăng? Yêu là nhớ ? Nhớ là yêu ? Thật không? Ai yêu ai? Phì cười, nhưng mà đau quá nơi trái tim đang đập nhịp!
 
Có bao giờ hai đứa cải lộn to tiếng chưa nhỉ? Chưa thì phải!
Có bao giờ hai đứa giận nhau hơn 24 tiếng đồng hồ chưa? Chưa thì phải!
Có bao giờ hai đứa thất hứa với nhau chưa nhỉ? Đứa này quên thì đứa kia nhắc.
Có bao giờ hai đứa ngồi tự hỏi, tự ái ai nhiều hơn ai chưa? Có nghĩ đến mà chả ai tự nhận mình hơn đứa kia.!
 
Tự hỏi, mình trở thành người khách lạ từ hồi nào nhỉ? Chẳng biết!
Tự hỏi, vì sao không có câu trả lời mỗi khi câu hỏi được đặt ra? Cảm thấy mình thừa!
Tự hỏi, sao cứ làm đau lòng nhau vì những suy diễn vớ vẫn? Vớ vẫn thật sao!
Tự hỏi, thời gian qua, ta hiểu được nhau bao nhiêu rồi? Mơ hồ có, mơ hồ không!
 
Chúng mình trở thành bạn thay vì là người yêu nhé. Được không? Không câu trả lời.
Chúng mình song hành bên nhau như đôi bạn nhé? Có tình bạn giữa hai phái sao?
Chúng mình đừng tìm kiếm nữa mà hãy chấp nhận nhau như đã? Tìm kiếm gì thế?
Chúng mình…Gì? Đừng hỏi nữa, cái tôi thật lẩn thẩn.
 
Bây giờ là tháng sáu. Ừ nhỉ, tháng sáu lại đã về. Câu “Tháng sáu mưa ngâu” bỗng đến.
Chàng Ngưu Lang và nàng Chúc Nữ năm nay sẽ ra sao nhỉ?
Chiếc cầu định mệnh dường như vẫn xa thẳm hai biển bờ đại dương Âu-Á.
Tội nghiệp họ. À không, tội nghiệp tôi, kẻ đi tìm tình yêu hư ảo!
 
Gấp lại những trang giấy rời. Hạnh phúc đến đau xót vì yêu!
 
 
 
Lá bối.
la boi 04.06.2008 20:14:26 (permalink)
 
Ngồi kế bên tôi là một cụ bà và một cô bế độ 16-17 tuổi. Cô bé ngồi bìa ngoài, lâu lâu lại trỏ tay chỉ chỏ rồi líu lo giải thích cho cụ nghe đó là cây gì, là hoa gì. Bà cụ trông nhỏ người, tóc búi củ tỏi, ngồi im lặng nghe cô cháu gái làm người hướng dẫn viên cho chuyến thăm vườn hoa thành phố. Cụ chỉ đơn giản trong chiếc áo sơ mi trắng tay dài, gương mặt không son phấn trưng diện. Dáng người mộc mạc hiền lành như bao bà mẹ Việt Nam khắc khổ khác. Xe chở qua một khúc quẹo, một khu đất trống mênh mông cỏ xanh. Cô bé quay lại nói với cụ: “Chổ này người ta không trồng gì hết. Con mà có miếng đất như vầy, con sẽ trồng thiệt nhiều hoa đẹp cho ngoại coi.” Cụ mỉm cười, nhìn đứa cháu ngây thơ phát biểu. Bỗng cụ nghiên người về phía tôi bảo nhỏ: “Phí của giời cô nhỉ, người ta không có của mà ăn, đất bỏ trống sao họ không trồng khoai, trồng bắp có phải hơn không! Ở bên ấy, ruộng vườn lấp sạch, nhà xây như nấm, buynh-đinh khách sạn mọc như rươi. Dân quê đói không có cơm mà ăn, khổ dân mình!”
 
Có lẽ cụ nhớ đến trận đói năm Ất Dậu khi xưa. Tôi bỗng đâm lo ra, lỡ như, nói dại, có một ngày nào đó, hạn hán, ngập lụt, mất mùa, của không có mà ăn, sẽ có biết bao triệu người chết đói nữa đây? Con số sẽ tăng gấp hai, nhân ba, con số hai triệu sẽ thành bốn triệu, hay sáu triệu???? Rùng mình, tôi không tưởng tượng được, lúc đó cảnh tượng sẽ tan thương như thế nào?! Con người lúc ấy sẽ là đói ăn, sẽ là chết vì đói lương thực. Người ta chết đói phần xác. Con người bây giờ dư ăn, dư mặc, nhưng người ta lại đói phần hồn. Những tâm hồn chai cứng bởi tiền bạc, vật chất, danh lợi. Câu nói “Ăn xổi ở thì” được áp dụng triệt để trong thời đại này. Không thiếu những tin án mạng hay lường gạt nhan nhản trên các báo chí hằng ngày. Bởi vì đâu có những hiện tượng đáng buồn như thế? Bởi vì từ đói khổ con người chỉ còn biết nghĩ đến cái bao tử hạn hẹp của mình. Cái túi tham bỗng trở nên khổng lồ và không đáy, lương tâm con người trốn biệt nơi nào!
 
Đói, đói phần xác đã khổ, đói phần hồn càng khốn khổ hơn. Khi người ta đói ăn, một nắm cơm hẩm đã là một hạnh phúc lớn. Khi người ta khát phần hồn, một cử chỉ đẹp, một lời nói chân thành là nguồn suối mát nuôi dưỡng niềm hy vọng cho một con người. Lúc ấy, nguồn hạnh phúc bỗng trở nên bất tận, vô biên.
 
 
 
Lá bối.
la boi 25.09.2008 01:17:39 (permalink)
Đôi khi trong cuộc sống, có nhiều đều chẳng ai có thể mở miệng than thở cùng ai được. Dù rằng với người mà mình thương yêu nhất. Tôi đã nhìn thấy sự thay đổi không phải ít nơi người bạn mà mình thương mến. Có lẽ ấn tượng ban đầu đã khiến đôi khi chúng tôi rụt rè không dám nhìn thẳng rằng mình đã thay đổi, và cứ giữ trong lòng những nỗi phiền muộn cho rằng mình không tốt, không đúng hay gì gì đó. Cũng như cái tính hay hờn của tôi (có thể bạn cho là vậy!) chẳng còn dễ dàng dấy lên trong tôi.


Giận ư? Tôi đã biết đặt mình vào trường hợp của bạn để tự hỏi: tại sao bạn lại làm như vậy? Thật sự, đôi khi tôi cũng có nỗi buồn dâng tràn, nhưng tôi không giận bạn, hay đúng hơn, nuốt cái giận đó xuống, để nghĩ xem mình phải làm gì để tình hình có thể sáng sủa hơn trong mối liên hệ mà, tình bạn cần được nuôi dưỡng và vượt qua mọi thử thách mà cả hai gặp phải. Thế là tôi lại vượt qua phút dây chùng lòng, nghĩ rằng mình có thể, dù một chút xíu thôi, đem lại sự thoải mái, đem lại chút thanh thản, chứng minh cho bạn thấy rằng, tôi vẫn luôn yêu mến người bạn quý của mình, như thế tôi cũng vui lòng rồi.


Quả thật, chung tay xây dựng những gì mà tình bạn chúng tôi đang gắng vun trồng không phải dễ. Dù sao, tôi vẫn muốn bạn ấy hiểu rằng, sẽ chẳng có những hờn giận vẩn vơ trong tôi như bạn ấy nghĩ. Bạn có thể có cả trăm người bạn khác để vui chơi, để tìm thấy hạnh phúc sống của bạn, đó mới chính là điều tôi mong mõi. Tôi chẳng ích kỷ muốn giữ bạn của riêng tôi chút nào. Với tôi, bạn là tất cả.
 
 
Lá bối.
lam xuong 09.10.2008 20:41:26 (permalink)

Đôi khi trong cuộc sống, có nhiều đều chẳng ai có thể mở miệng than thở cùng ai được. Dù rằng với người mà mình thương yêu nhất. Tôi đã nhìn thấy sự thay đổi không phải ít nơi người bạn mà mình thương mến. Có lẽ ấn tượng ban đầu đã khiến đôi khi chúng tôi rụt rè không dám nhìn thẳng rằng mình đã thay đổi, và cứ giữ trong lòng những nỗi phiền muộn cho rằng mình không tốt, không đúng hay gì gì đó. Cũng như cái tính hay hờn của tôi (có thể bạn cho là vậy!) chẳng còn dễ dàng dấy lên trong tôi.

 
Không hiểu đó có phải là lý do chính dẫn đến khoảng cách hay không nhưng thật bức xúc khi không ai nói ra và điều đó khiến cho chúng ta ngày một xa nhau hơn, khiến ta giả dối hơn... Có đôi khi ta chợt nhận thấy mình vô lý nhưng vì cái tính sỹ diện, bảo thủ... đã không cho phép ta cất tiếng nói lên lời xin lỗi!
Tôi không biết mình có thật sự sống tốt hay không nhưng với tôi tôi sẽ sẵn sàng mở lời hòa giải trước nếu biết bạn vẫn còn thương tôi... Vì có một ai đó đã khuyên "khi xẩy ra chuyện bạn phải biết rằng chính bản thân người đó cũng không hề muốn điều đó xẩy ra". Tôi biết chúng ta cần có nhau, cần nhận được lời an ủi, động viên chia sẻ thật lòng nếu một ai đó không may vấp ngã. Tôi biết tôi cần có bạn để hưởng trọn niềm vui... Tôi biết chúng ta cần nắm chặt tay nhau hơn giữa Đại dương bao la rộng lớn... Và tôi biết điều đó là hiển nhiên!
 
LX ghé thăm không biết nói gì, chúc Lá Bối luôn vui!
la boi 13.10.2008 11:39:50 (permalink)
Cám ơn LX ghé thăm, lúc sau này LB không thường về căn nhà hạnh phúc này của mình. Mong rằng những trả lời chậm trễ không làm phiền lòng khách ghé thăm. Cám ơn đã chia xẻ cảm nghĩ của bạn. Bạn có cách hành văn giống một người bạn của LB lắm. Tình cảm của bạn thể hiện trong câu văn thật làm LB cảm động. Mong rằng LX hòa giải được với bạn của mình. Tình thân.
 
 
Có một câu chuyện về đôi bạn đang yêu nhau, LB xin được chia xẻ tình cảm của họ một chút...
 

Gần nửa năm rồi, không nhận được bất cứ một tin tức gì từ hắn. Cô không dám hỏi, sợ lại làm hắn bị chi phối. Cô chỉ biết lo trong lòng. Việc làm ở hãng dĩ nhiên là lúc nào hắn cũng bận mà. Gần đây, cô phất hiện hắn có cá tính sao mà giống người thân của cô lắm. Cái cá tính rất đàn ông, thứ đàn ông đa tài, đa tình và … đa tật ấy.
 
Người thân của cô, đó là một người đàn ông xấu có lẽ chẳng hơn gì anh Trương Chi giỏi tài thổi sáo trong huyền thoại Trương Chi-Mỵ Nương này xửa ngày xưa. Chàng Trương có tài thổi sáo, có giọng hát đấm ấm quyến rũ hồn người. Người thân của cô cũng khiến bao con tim rơi rụng vì tài ăn nói hùng hồn của ông (Hắn chưa biết ông là ai, cô chẳng bao giờ nói cho hắn biết ông là ai). Đối với cô, ông là người cô vừa kính, vừa yêu, vừa hận. Nhưng ông không phải là người yêu của cô.
 
Còn hắn? Cô chẳng biết liệt hắn vào hạng nào bây giờ!  Trong mắt cô, xét nét thì hắn rất có sắc cạnh trên gương mặt. Người ta nói “đàn ông miệng rộng thì sang”, chắc vậy, vì khi hắn cười, cái miệng rộng đã sang (cũng giống người đàn ông của cô). Nhưng chính những chiếc răng khểnh càng làm nụ cười ấy thêm duyên. Nhưng mà không phải vì thế mà cô yêu hắn. Cô yêu hắn cũng không phải vì cái tính ngang phè, yêu chẳng phải vì cái miệng nói năng trơn như bôi mỡ, yêu hắn cũng không nốt cái tính tán hươu tán vượng đùa bỡn bông lơn, càng không phải yêu cái tính nóng như lửa và tự ái to như bánh xe lô của hắn. Cô yêu hắn vì … cái tính rất đàn ông mà có những lúc, khi hắn ra oai khiến cô nễ mặt hơn là sợ hắn. Cô yêu hắn vì bản chất chân thành và cái tính nhạy cảm mà hắn dấu kín tự đáy con tim.
 
Cô bỗng thấy nhớ hắn. Hắn hứa sẽ cho cô biết quyết định đi học trở lại của mình. Thế mà đằng đẳng, vụt một cái, hắn biến mất. Để cô chới với chẳng biết hắn nghĩ gì. Rồi vụt một cái, hắn lại xuất hiện, vui vẻ như chưa hề buông rơi cô. Hắn, lắm khi cứ như một đứa con nít thích quậy phá chọc ghẹo cho cô phát khóc. Đến khi thấy cô giận dỗi thật tình thì hắn vội vàng nghiêm chỉnh vì … sợ cô bỏ đi mất. Hắn thế đó. Tham lam. Ừ phải mà, tham lam vốn là bản tính của con cháu ông A Dông. Đôi khi cô sợ, nghi ngờ những lời chân tình của hắn, cô không biết nó là thật hay giả? Nghĩ oan cho hắn thì cô sợ mắc tội với hắn. Tin thì cô lại sợ hắn cười mình lụy tình vì hắn. Cô tự ái chẳng thua hắn tí nào. Ôi ái tình. Cô không thích đùa với lửa tình yêu. Cô chỉ biết hắn ngự trị trong tim, trong óc, trong mỗi tâm tư cô từng phút, từng giây của cuộc sống. Những hôm tâm tư chán nãn buồn phiền, cô thấy lòng trống rỗng, muốn tìm đến thở than cùng hắn. Nhưng vừa nhắn tin, hắn đã lật đật nói: “Tớ bận lắm, …” Bận, ừ phải, hắn bận suốt. Ở gần hắn, hai đứa chẳng nói được với nhau lấy hơn hai câu. Cô chẳng biết hỏi gì, nói gì để gợi chuyện với hắn. Hắn hình như cũng cùng tâm trạng như cô. Hai người chỉ biết im lặng. Im lặng, thế thôi, mà sao hai tâm hồn ấy biết là họ yêu nhau. Cô biết cô thương hắn nhiều ghê gớm. Hắn cũng biết hắn thương cô ghê đi. Cô thấy cô cần hắn hiện diện trong cô ghê lắm. Chỉ có hắn mới khiến cho ngày của cô đầy đặn và ấm áp niếm tin vui sống. Hắn cũng thế. Một ngày không đến thăm cô, dường như có cái gì đó thiêu thiếu đối với một ngày của hắn. Một ngày cô không ghé thăm hắn, ngày hôm ấy công việc của hắn thật là khô khan.
 
Cuộc tình của hai kẻ yêu nhau đó, tôi chỉ mới biết được có chừng ấy. Mong rằng họ vẫn luôn là đôi yến oanh để tôi có dịp nói thêm về họ cho bạn nghe.
 
 
 
Lá bối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2008 11:49:30 bởi la boi >
la boi 27.10.2008 17:51:47 (permalink)

Đứa bé bốn tháng nằm trong nôi mở mắt nằm im lặng trong không khí ồn ào của căn phòng. Bé nằm yên, chẳng giật mình khóc ré vì những âm thanh chói chang lâu lâu phát ra từ dàn máy karaoke mà những người bạn của bố mẹ đang vui vẻ vô tư hát ca ồn ào cho buổi sinh nhật của anh trưởng.
 
Mẹ bảo bé dữ tính, sao hôm nay lại tử tế không khóc la như mọi hôm. Bế bé lên, con ưỡn người cựa quậy một chút rồi nằm im. Ánh mắt quét vào chốn hư không nào đó. Rồi ánh mắt ấy ngừng trên một khuôn mặt lạ đang chăm chăm nhìn bé. Ánh mắt bé vụt sáng. Một tia sáng lạ. Miệng bé bắt đầu chu ra, rồi toét cười theo vòng chữ O tròn xinh xắn. Bé bắt đầu nói. Những âm thanh ư…ư…ư… không vần điệu, nhưng rõ ràng là lời con trẻ muốn nói điều gì đó. Ánh mắt bé lại lung linh tia nhìn. Bé không nói được bằng ngôn ngữ loài người, bé chỉ mới có bốn tháng tuổi, vậy thì bé nói bằng ngôn ngữ của ánh mắt loài người vậy.
 
Hơi ấm tỏa ra từ người lạ đang bế bé làm bé thấy ấm áp lạ, bé ngất ngây, bé buồn ngủ. Và bé díp mắt lại, thiếp đi trong đôi tay lạ đang nhẹ đung đưa bé, trong hơi ấm lan tỏa dễ chịu kia.
 
Người ta bảo, trẻ con ở lứa tuổi này có thiên thần đến ru ngủ trong giấc mộng của chúng. Có lẽ bé cũng đang được thiên thần hộ mạng ru giấc ngủ ngon sao mà mắt nhắm mà miệng bé vẫn còn mỉm chi cười cười. Ôi nụ cười con trẻ.
 
 
Lá bối. 

la boi 12.12.2008 10:30:15 (permalink)
Điều tệ hại là tôi đã không thể không buồn mỗi khi đi ngang hoặc ghé căn nhà đó. Tự hỏi có gì để mình luyến tiếc khi tất cả đều có kết cuộc của nó. Ờ phải, người ta vẫn ăn, vẫn sống, vẫn sinh hoạt như bao ngày đã qua. Thậm chí cuộc đời vẫn có những cuộc đấu đá tranh dành từng chút một phần thắng lợi cho chính bản thân. Để làm gì? Chỉ là để dành một thắng lợi nhỏ cho chính mình. Con người ta có ai buồn bả làm gì đâu nhỉ? Có gì để buồn cơ chứ? Đời sao mà không có những cuộc chia tay chứ. Vui đó, buồn đó. Hợp đó, tan đó. Lẽ thường thôi mà . Tất cả cũng chỉ là lẽ đương nhiên thôi mà. Nhưng sao tôi vẫn thấy nghẹn nghẹn ở cổ.
 
Rời xa căn nhà. Rời căn phòng làm việc. Khoát áo ra đường. Trời vẫn nhẹ nhẹ trải bụi tuyết xuống không trung. Quỳ bên bờ đường, di ngón tay trên lớp tuyết mỏng, “I miss…” không xong chữ cuối cùng. Xóa. Cất gót bước. Môi cắn nhẹ. Đi trong tuyết. Tuyết lạnh và buồn. Quả thật con người ta đã lỡ mất nhiều thứ trong cuộc đời. Hỏng nhiều thứ. Trật trầy nhiều lần. Thiếu sót cũng lắm. Tôi thèm được khóc.
 
Hôm nay nhận ra một điều, mới cảm giác được một điều. Cô đơn. Thật cô đơn. Có cần nói ra nỗi cô đơn của mình? Có cần tung hê lên không? Đừng khóc, đừng khóc. Nhìn kìa, tuyết lại rơi rồi đó.
 
 
Lá bối.
Thay đổi trang: << < 1011 > | Trang 10 của 11 trang, bài viết từ 136 đến 150 trên tổng số 153 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9