Hạnh phúc
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 11 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 153 bài trong đề mục
la boi 22.05.2007 19:58:39 (permalink)
Mười hai giờ, hai giờ, hai giờ ba mươi, bốn giờ...năm giờ sáng.
Thời gian chậm trôi, giấc ngủ bị đánh thức theo từng khắc giây.
Chẳng biết tự lúc nào, khoảnh khắc của hai giờ sáng này thường làm mình thức giấc. Và nhớ.
Trong thinh lặng của đêm. Như có ai đó cũng nghĩ về ta.
Tương giao cách cảm chăng? Anh ở nơi đó đang bình an chứ?
 
Hôm nay mới chợt nhận ra rằng, trên bàn viết của mình có bình hoa, không phải hoa được cắm, mà là cây phát tài nhỏ, nuôi nó đã ba năm rồi. Cây trà mi năm ngoái không chịu đâm chồi, tưởng nó chết. Sao năm nay lại đâm chồi? Cũng đúng 3 năm mình trồng nó. Trà mi trắng mà anh thích. Sao trùng hợp nhỉ?
 
Lòng cảm thấy một chút ấm cúng, xen lẫn chút cảm giác hạnh phúc. Dù anh không hiện diện, những điều khác vẫn luôn nhắc nhở rằng vẫn có anh luôn bên cạnh.
 
 
 
Lá bối.
 
 
#16
    binh yen 22.05.2007 22:41:04 (permalink)
       Đọc, lặng lẽ và buồn. Lẽ nào tình yêu là vậy hả Lá bối? Và hạnh phúc thật khó tìm thấy từ nỗi lặng thầm của người mình yêu. Ai cũng nói tình yêu rất đắng cay. Thế nhưng vẫn cứ vướng bận hệt như "Tình yêu là một tách cà phê không đường biết đắng mà không dứt ra được". Có đúng không? Mình không hiểu về tình yêu. Nhưng không lí giải nỗi, có chút gì đồng điệu và tương giao với những tâm tư nơi trái tim bạn. Lạ lắm không? Có lẽ tình yêu, hạnh phúc, nhớ nhung, chờ đợi, chấp nhận...và cả khắc ghi...yêu một người và quên một người??? Mình chỉ biết chúc cho anh ấy mau tìm thấy được hạnh phúc đích thực và quay trở về bên bạn...như hạnh phúc đã nằm trong tầm tay.
    #17
      la boi 23.05.2007 08:40:47 (permalink)
      Bình yên mến, bạn đã đồng cảm với mình được phần nào, như vậy cũng là tốt lắm rồi.
      Cảm ơn bạn đã đến viếng thăm. Mong rằng bạn sẽ mãi được bình yên tâm hồn như cái tên của bạn.
       
      Có lẽ đã đến lúc Lá bối rời nơi này. Cảm ơn các bằng hữu hoàng sa, tóc mai và bình yên đã đến làm bạn với Lá bối trong thời gian qua. Cảm ơn văn đàn của thư quán đã cho Lá bối mảnh đất để trãi hồn mình nơi đây. Xin đa tạ mọi người.



       
       
      Lá bối
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2007 08:41:52 bởi la boi >
      #18
        binh yen 27.05.2007 18:30:49 (permalink)
           Đồng cảm? Có lẽ chỉ một phần nào đó trong sâu thẳm tâm hồn và trái tim bạn thôi. Tôi cảm thấy buồn khi bạn quyết định bước ra khỏi diễn đàn. Không biết những dòng chữ này có thể chấp cánh vào hạnh phúc của bạn không??? Gặp gỡ và chia tay. Tại sao cái điệp khúc ấy cứ mãi nghìn đời ngân lên trong dàn tiết tấu của cuộc sống. Có thể gọi bạn một tiếng "tri âm" được không? Khi những "hạnh phúc " trong bạn, trong tôi đọng lại thành những "khoảnh khắc" để nhớ có một thời tôi và bạn "tri âm" đồng điệu một màu hạnh phúc giống nhau - màu bảy sắc cầu vòng cho bảy chữ "Friends".
        #19
          la boi 28.05.2007 19:10:00 (permalink)
          Bình yên,
           
          Vâng, lá bối sẽ trở lại vì bạn, dễ hồ mấy ai tìm được tri âm cho trên cõi đời này, phải không bình yên?
           
          Gặp gỡ và chia tay, chia tay rồi lại gặp gỡ - nếu như đó là cái duyên được gặp lại nhau - thì đó là cũng là định luật chung trong cuộc sống rồi bình yên ạ. Lá bối cũng mong cái duyên kết bạn này sẽ được dài lâu. Dài lâu, ai biết trước được mai sau sẽ ra sao, nhưng ngày nào bình yên còn ở lại, ngày ấy hạnh phúc sẽ vẫn còn lá bối.
           
          Bình yên hay nói về mưa, sau cơn mưa đôi khi có cầu vòng xuất hiện nơi chân trời xa tắp. Đời có lúc vui, lúc buồn, như những màu sắc của chiếc cầu vòng ấy. Tình tri âm cũng thế, mong rằng chúng ta sẽ bước qua được những khổ lụy của đời thường để hạnh phúc có thể bước đến và ở mãi trong tình tâm giao đó.
           
          Lá bối phải đi làm rồi, chúc bình yên một ngày mới đầy bình an và vui vẻ.
           
           
           
          Lá bối.
           
           
           
           
           
          #20
            la boi 05.06.2007 18:48:45 (permalink)
            Bình yên khỏe không? Hôm rày lòng mình cũng yên lắm nên không vào thư quán. Hôm qua nghe một câu chuyện, khiến lá bối xúc động và liên tưởng những mảnh đời mà lá bối từng được biết khác, muốn tâm sự cùng bình yên.
             
            Người khách kể rằng, gia đình đó có người con gái độ 20 tuổi, cô bé bị mất trí nhớ khoảng 3-4 năm gần đây. Một lý do thật vô lý nhưng cũng bất ngờ, một người đàn bà Ấn lái xe không cẩn thận đã đâm xầm vô cô bé. Thế là một cô gái với tương lai tươi đẹp trước mắt – sắp sửa vào đại học – trở thành một người tàn phế. Cô không còn nhớ người thân mình là ai, sống như một đứa trẻ nhỏ - được cho ăn thì ăn, được cho mặc thì mặc, ai dẫn đi đâu thì đi đó, không một chút gì của thực tại thuộc về cô nữa cả!
             
            Một trường hợp khác, cũng là một cô gái trẻ, cũng trạc độ 20, năm thứ 2 đại học y khoa. Thế mà bổng dưng cô trở thành một người điên. Bao nhiêu sách vở xé bỏ, không mở miệng nói một câu hay một lời tâm sự với bất cứ một ai – bản chất cô vốn dĩ đã ít nói rồi – cô trở nên dở hơi và dữ dằn. Đời sống của cô cũng là: được cho ăn thì ăn, được cho mặc thì mặc, ai dẫn đi chơi thì đi, không một chút gì của thực tại thuộc về cô nữa cả!
             
            Bà khách với gương mặt hiền lành, dáng người thanh nhã, độ 40 tuổi, lịch sự cám ơn cô thu ngân rồi bình thản đẩy xe hàng về hướng cửa ra vào. Cô thu ngân vội vàng gọi bà lại, lý do duy nhất: bà khách chưa trả tiền. Bà khách đỏ mặt rối rít xin lỗi và móc bóp trả tiền. Tôi tin là bà ta thật sự quên mất việc trả tiền đúng hơn là cố tình quên. Nhìn bà ta, tôi chợt nhớ đến ông tổng thống nổi tiếng của nước Mỹ, một con người giỏi giang và năng động, thế mà tới tuổi về già, ông lại bổng nhiên mất trí nhớ. Mất trí nhớ cho đến ngày rời bỏ thế gian này.
             
            Mất trí nhớ! Ba chữ ấy bắt đầu ám ảnh tôi. Nhìn lại mình, tôi chợt phát hiện ra hình như mình cũng bắt đầu “lẫn”. Lẫn hay tại “lo ra”? cũng không rõ. Nhưng tôi sợ ngày nào đó, một buổi sáng nào đó, khi thức dậy, tự nhiên không nhận ra người thân mình là ai. Tự nhiên trí nhớ sẽ chỉ còn là một khoảng trống, và trắng. Lúc đó, bất cứ hình ảnh gì, dù là người thân yêu hay chính bản thân, ta sẽ không còn một mảy may “nhớ” đến nữa.
             
            Bất hạnh hay là hạnh phúc khi không còn gì tồn tại trong trí nhớ?
             
             
            Lá bối.
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2007 19:03:44 bởi la boi >
            #21
              ngay xua 290595 06.06.2007 01:17:49 (permalink)
              "Ai đó đã nói, hạnh phúc là khi người ta yêu và được yêu. Với tôi, hạnh phúc là cho đi và nhận được. Dù sự nhận được đó như thế nào đi chăng nữa"
              Còn một hạnh phúc nữa là khi tha thứ cho một ai đó và người đó biết lỗi và sửa sai. Hạnh phúc không ở đâu xa mà nó ở ngay bên cạnh bạn, ngay trong con người bạn. Bạn cảm thấy hài lòng với những điều đơn sơ, bình dị nhất đó cũng là hạnh phúc - hạnh phúc vì mình vui. Nhìn thấy những em bé vui đùa làm ta hết buồn phiền- cũng là hạnh phúc. Nhìn thấy cánh hoa mình tự trồng nở - cũng là hạnh phúc vì ta đã làm được một việc thành công. Nhận lời cảm ơn của một bà cụ mình dẫn qua đường- hạnh phúc vì làm được việc tốt. Hạnh phúc vì gia đình mạnh khoẻ. Hạnh phúc vì con cái học giỏi. Không phải lúc nào tình yêu của mình cũng được đáp trả ngọt ngào, chân thật, nếu là cay đắng - thì liệu đó có phải là hạnh phúc. Hạnh phúc hay không do mình đặt ra những quy tắc và làm theo. Hạnh phúc hay không do suy nghĩ của mỗi người. Nhưng hôm nay tôi hạnh phúc vì vui khi đọc những dòng tâm sự của các bạn mà quên đi buồn phiền lo âu của một ngày làm việc mệt nhọc. Cám ơn nhiều.
              #22
                la boi 06.06.2007 18:53:02 (permalink)
                “Ngày xưa”, hai tiếng ấy nghe dễ thương và thân quen lắm. Thuở nhỏ, khi nghe kể chuyện cổ tích, câu chuyện thường được bắt đầu bằng hai tiếng “ngày xưa”.  Lớn rồi, mỗi khi muốn nói về những ngày của quá khứ, tôi cũng thường hay dùng hai tiếng “ngày xưa”. Hai tiếng ấy được xem như một phần đời của mình mỗi khi nhắc về quá khứ. Cám ơn bạn đã ghé thăm, bạn đã tìm được một chút hạnh phúc, một chút thư giản khi đêm về, như thế há chẳng đã là một niềm vui cho chính mình, cũng là niềm vui cho người chung quanh luôn hay sao.
                 
                “Không phải lúc nào tình yêu của mình cũng được đáp trả ngọt ngào, chân thật, nếu là cay đắng - thì liệu đó có phải là hạnh phúc.”
                 
                Trong toán học, đáp số chính xác là điều tất yếu cho câu hỏi. Trong tình yêu, đôi khi, không cần thiết phải có câu trả lời chính xác, bởi lẽ câu trả lời xuất phát tự con tim. Bởi lẽ người mình yêu, tình yêu dành cho người đó chỉ có thể là một. Điều thiết yếu không thể nhìn thấy, không thể sờ mó được, chỉ có thể cảm nhận và ghi khắc mà thôi. Và rồi thời gian qua đi, cái gì mất đi mới chính thức nói lên tiếng nói của nó. Tình yêu được nuôi dưỡng, được trân quý, được vun đắp đã trở nên mạch thở và quan trọng lắm trong tâm hồn. Nó đã trở thành điều tất yếu và bản thân cảm thấy có trách nhiệm với nó lắm.
                 
                Tình yêu ấy có là hạnh phúc hay không cũng không còn là câu hỏi nữa, bởi lẽ nó đã trở nên một phần đời của mình rồi. Hạnh phúc tại tâm là vậy.
                 
                 
                Lá bối.
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2007 19:06:08 bởi la boi >
                #23
                  ngay xua 290595 07.06.2007 01:01:30 (permalink)
                  Có lẻ hạnh phúc của mỗi người cảm nhận và tận hưởng khác nhau. Hạnh phúc hay không là do tự mình. Nếu so tình yêu và toán học thì tình yêu khó bao giờ có đáp số đúng tròn trịa dù cuộc tình đó có kết quả hạnh phúc nhưng ai đâu biết rằng họ cũng phải trải qua bao nhiêu sóng gió mới được như vậy? Tình yêu vẫn đẹp khi cho đi mà không mong nhận lại gì, quả là cay đắng nhưng nếu nói hạnh phúc thì...Ngày xưa, tôi cũng đã cho đi và được nhận lại nhưng lại đau xót lắm khi kết quả chẳng như mong đợi...Đã qua rồi nhắc lại cũng chẳng làm gì khi người ta đang " hạnh phúc" bên vợ con. Nhưng người ta có thật sự "hạnh phúc" đúng nghĩa của nó? Còn tôi giờ lại cảm thấy hạnh phúc vì tâm hồn thanh thản, vứt bỏ mọi lo oan trong cuộc sống để được sống với chính những yêu thích của mình và tâm sự với các bạn cũng là một trong số đó. Mưa...mưa...rơi tí tách mưa rơi...mưa buồn mưa khóc...tôi buồn tôi khóc...
                  #24
                    ngay xua 290595 08.06.2007 03:06:03 (permalink)
                    La bối,
                    Có lẻ mình đã làm phiền bạn? Mình xin lỗi nếu điều đó làm bạn khó chịu. thật tình mình cũng chỉ muốn thêm một người bạn vì mình thấy bạn và mình có điểm giống nhau. Mình xin lỗi. Có lẻ hôm nay bạn không vui. Nếu vậy thì chúng ta cùng tâm sự qua topic này vậy.
                    Ngày xưa...
                    Anh, một người bình thường như bao nhiêu người  không có gì nổi bật ngoài đức tính luôn giúp đỡ mọi người. Nhưng chính điều đó đã làm tôi yêu mến. Tôi và anh cùng làm chung một môi trường sư phạm. Chúng tôi là đồng nghiệp tốt của nhau. Anh lấy vợ rồi có một baby kháu khỉnh. Tôi vẫn một mình đi về. Chúng tôi vẫn mãi là đồng nghiệp tốt của nhau nếu như chúng tôi không cùng có một quyết định - học sau đại học.
                    Tôi không quy kết tội cho quyết định này nhưng chính nó đã làm thay đổi cuộc đời tôi.

                    #25
                      binh yen 15.06.2007 22:08:43 (permalink)
                      Lá bối thân!
                      Lâu rồi bình yên mới ghé qua văn đàn, thấy vui khi lá bối ở lại. Bình yên cứ tưởng màu hạnh phúc chỉ còn sẫm sắc tím của nỗi nhớ và chia li. Giờ có thể chấm phá cho hạnh phúc màu hồng của tình bạn và chút xanh hi vọng.
                      Dạo này bình yên về quê nên không có dịp ghé qua tâm sự cùng lá bối.
                      Hôm nay ghé lại là lúc chạnh lòng, trượt dài trong kỉ niệm, bình yên buồn và thấy sợ, lục lọi mãi trong tiềm thức không biết đánh rơi hạnh phúc ở nơi nào? Tri âm ơi! Ngay cả sự bình yên của tâm hồn vốn có cũng bỏ bình yên mà đi. Thị trấn lại mưa, ướt mềm cả những giấc mơ. Lòng chống chếnh. Biết tìm bình yên ở nơi nào?
                      #26
                        namtuocbongdem_lfo 15.06.2007 23:17:07 (permalink)
                        bình yên là khi mà con tim ngừng đập
                        bình yên là khi bạn cảm thấy trái đất ngừng quay
                        bình yên là khi bạn ở một mình tai nghe thấy nhịp đập con tim đôi mắt nhìn thấy một khoảng không gian bao la vô định
                        bình yên là khi....nào nghĩ ra thì viết tiếp
                        #27
                          la boi 17.06.2007 10:03:17 (permalink)
                          Lá bối đã đăng nhập được, cảm ơn BĐH. Lá bối cảm ơn hai bạn ngay xua 290595 và binh yen đến thăm. Lá bối biết mình sai, sai nhiều lắm. Sai muôn phần. Lòng thấy thẹn lắm. Xin hai bạn thứ lỗi cho lá bối.
                           
                          Có lẽ người sẽ ngạc nhiên khi thấy tâm tư cô ta xoay đổi vòng vòng như chong chóng. Cô thường dọa bỏ đi, nhưng rồi cô lại trở về. Cô thường muốn dứt tình, nhưng lại không thể. Cô đang ở trạng thái phân vân giữa sự sai và đúng, phải và trái, được và mất, bình an và hỗn loạn. Cô đứng ở ngã ba đường. Quay phải, quay trái, đi thẳng, cô không định được mình muốn cái gì. Lý trí và tình cảm đánh nhau dữ dội. Bạn? cô không có bạn. Người yêu? người yêu lấp lững lúc ẩn lúc hiện. Hiu quạnh một mình. Người ta nói kẻ không có bạn là người bất hạnh. Đúng, cô cũng thấy mình bất hạnh, vì cô chỉ có một mình. Thậm chí cô co rút trong cái vỏ ốc tội nghiệp của mình để trốn tránh những mối liên hệ mà cô cảm thấy phiền toái mỗi khi gặp phải.
                           
                          Cô mãi là một cô bé, không thể làm một người lớn được. Cô thấy mình giống như cậu hoàng tử con, sống cô độc trên hành tinh nhỏ bé với hai ống khói lửa, với hoa hồng nhõng nhẽo luôn làm cậu buồn rầu nhưng vẫn cứ yêu cánh hồng đó. Cô thấy mình thừa, thấy mình xấu xí từ tâm hồn, thấy mình vụng về, thấy mình là một cõi không. Những cái "thấy" đó nó xoắn tít lại, làm cô vật vã với nó. Cô ghê sợ chính mình.
                           
                          Những sôi nổi của tình cảm cũng đi qua, những nhức nhối cũng dần lành miệng. Chỉ còn mỗi khoảng không trong cô. Cô thấy chán chán cái gọi là tình yêu, và cô cũng làm người yêu chán chán cái tính vô chừng của mình. Nhưng cô lại không nỡ từ chối lời gọi mời của tình yêu. Cô vẫn còn trong trạng thái tỉnh tỉnh, mê mê. Rút tay thì ngại người ta hờn, nói lên tiếng lòng thì lại là quá đáng. Cô bực bội cất tiếng nói. Thì lại phải hối hận liền sau đó. Người ta có thể nói, mà cô thì không. Người ta có thể làm, mà cô thì không. Cô thấy mình nhu nhược, bất lực, và như đánh mất con người năng động vốn có của mình. Dường như cô mất cả phương hướng. Cô vẫn ăn, vẫn ngủ, vẫn làm công việc hằng ngày, nhưng dường như cô đi trên mây. Cô vẫn còn tỉnh để biết là mình đang đi trên mây. Vẫn mù mờ biết mình vẫn chưa tìm ra câu giải đáp. Ai có thể giúp cô? Có miệng mà không thể nói, cô không thể nói thật tất cả, nên cô chỉ mãi là kẻ đi tìm.
                           
                          Hạnh phúc đã không ở cùng cô.
                           
                           
                          Lá bối.
                           
                          #28
                            la boi 18.06.2007 19:26:37 (permalink)

                            Cơn mưa hạ nặng hạt chợt đổ bất ngờ, làm lòng ngẩn ngơ. Sao nó như cơn mưa ngày nào nơi chốn xưa. Chợt nghĩ tới người. Đọc đôi dòng diễn tả quê anh, tôi muốn biết thêm về người rất nhiều. Tản mạn đâu đó đôi bài, góp nhặt lại để có thể kết nối về tuổi thơ của anh. Xin nói thêm, nói nữa thật nhiều, bởi vì không phải dễ mà tìm được những thương nhớ của tuổi thơ ngày nào trong quay cuồng của cuộc sống hôm nay. Không có hôm qua, làm sao có hôm nay?  Xin đừng để lòng lo ngại vì những chia cách, xin hãy bình tâm mà đừng lo lắng. Người còn đây, đừng để lòng sầu buông khi con tim còn đầy nhiệt huyết.
                             
                            Hôm nay cây tài xanh mướt. Nhìn nó thấy thương lắm, như cái cây nó cũng có hồn vậy. Cây cỏ cũng có hồn đấy chứ, như nó muốn nhắc nhớ về người nơi phương xa. Tôi mong người luôn được bình yên nơi ấy.
                             
                            Xin hạnh phúc trở về với người.
                             
                             
                            Lá bối.
                             
                            #29
                              la boi 21.06.2007 19:47:27 (permalink)
                              Choáng váng khi phải nghe những tiếng khóc than về số phận, về tình yêu hẩm hiu của con người. Những tưởng trên đời này người ta chỉ biết khóc khi đau khổ vì tình yêu. Nhưng mà không, đọc kỷ lại, trong mỗi tâm sự, đều có ẩn chứa một ước muốn nhỏ nhoi, một hy vọng loé sáng, một chờ đợi mong manh...hạnh phúc. Dù sợ hãi, dù cô đơn, dù chong gai...mọi người đều muốn được hạnh phúc.
                               
                              Có quá khó khăn để bắt hái được cái gì đó gọi là "hạnh phúc" không? Dường như là không. Xa xôi mà chi, mộng tưởng làm gì. Hạnh phúc, đơn giản là những gì mình cảm nhận được bằng hơi thở, bằng con tim, bằng lòng với hiện thực. Một chút gió, một chút nắng, một chút mây, một nụ cười, một niềm vui, một nổi sầu...Tất cả những gì đang hiện hữu, bao bọc lấy ta cũng đã là hạnh phúc rồi.
                               
                              Hạnh phúc ơi, chào đón bạn vào buổi mai này.
                               
                               
                              Lá bối.
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2007 19:54:29 bởi la boi >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 11 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 153 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9