Lá bối đã đăng nhập được, cảm ơn BĐH. Lá bối cảm ơn hai bạn ngay xua 290595 và binh yen đến thăm. Lá bối biết mình sai, sai nhiều lắm. Sai muôn phần. Lòng thấy thẹn lắm. Xin hai bạn thứ lỗi cho lá bối.
Có lẽ người sẽ ngạc nhiên khi thấy tâm tư cô ta xoay đổi vòng vòng như chong chóng. Cô thường dọa bỏ đi, nhưng rồi cô lại trở về. Cô thường muốn dứt tình, nhưng lại không thể. Cô đang ở trạng thái phân vân giữa sự sai và đúng, phải và trái, được và mất, bình an và hỗn loạn. Cô đứng ở ngã ba đường. Quay phải, quay trái, đi thẳng, cô không định được mình muốn cái gì. Lý trí và tình cảm đánh nhau dữ dội. Bạn? cô không có bạn. Người yêu? người yêu lấp lững lúc ẩn lúc hiện. Hiu quạnh một mình. Người ta nói kẻ không có bạn là người bất hạnh. Đúng, cô cũng thấy mình bất hạnh, vì cô chỉ có một mình. Thậm chí cô co rút trong cái vỏ ốc tội nghiệp của mình để trốn tránh những mối liên hệ mà cô cảm thấy phiền toái mỗi khi gặp phải.
Cô mãi là một cô bé, không thể làm một người lớn được. Cô thấy mình giống như cậu hoàng tử con, sống cô độc trên hành tinh nhỏ bé với hai ống khói lửa, với hoa hồng nhõng nhẽo luôn làm cậu buồn rầu nhưng vẫn cứ yêu cánh hồng đó. Cô thấy mình thừa, thấy mình xấu xí từ tâm hồn, thấy mình vụng về, thấy mình là một cõi không. Những cái "thấy" đó nó xoắn tít lại, làm cô vật vã với nó. Cô ghê sợ chính mình.
Những sôi nổi của tình cảm cũng đi qua, những nhức nhối cũng dần lành miệng. Chỉ còn mỗi khoảng không trong cô. Cô thấy chán chán cái gọi là tình yêu, và cô cũng làm người yêu chán chán cái tính vô chừng của mình. Nhưng cô lại không nỡ từ chối lời gọi mời của tình yêu. Cô vẫn còn trong trạng thái tỉnh tỉnh, mê mê. Rút tay thì ngại người ta hờn, nói lên tiếng lòng thì lại là quá đáng. Cô bực bội cất tiếng nói. Thì lại phải hối hận liền sau đó. Người ta có thể nói, mà cô thì không. Người ta có thể làm, mà cô thì không. Cô thấy mình nhu nhược, bất lực, và như đánh mất con người năng động vốn có của mình. Dường như cô mất cả phương hướng. Cô vẫn ăn, vẫn ngủ, vẫn làm công việc hằng ngày, nhưng dường như cô đi trên mây. Cô vẫn còn tỉnh để biết là mình đang đi trên mây. Vẫn mù mờ biết mình vẫn chưa tìm ra câu giải đáp. Ai có thể giúp cô? Có miệng mà không thể nói, cô không thể nói thật tất cả, nên cô chỉ mãi là kẻ đi tìm.
Hạnh phúc đã không ở cùng cô.
Lá bối.