Hạnh phúc

Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 6 trang, bài viết từ 31 đến 60 trên tổng số 153 bài trong đề mục
Tác giả Bài
la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 27.06.2007 19:22:26


Thường thì những việc không vừa ý, một khi xãy ra thì chẳng phải chỉ có một mà là nhiều điều cùng đến một lúc. Ngày hôm qua lọng cọng thế nào mà làm mất hết tất cả các bài viết. Bài tóm tắt câu chuyện đã thực hiện được một phần ba. Dự định hôm nay sẽ đưa cho người bạn viết lời mở đầu như đã hứa, thì lại không thể được. Lại phải ngồi đánh máy lại. Nghĩ đến thời gian mày mò dịch bài và đánh máy bấy lâu nay mà ngán ngẫm. Kệ đi, cứ coi như luyện lại tính kiên nhẫn của mình vậy.
 
Và thường những khi lòng cô quạnh, tôi vẫn thường tìm đến Người để lấy một lời khuyên. Sáng nay lật Cựu Ước ra đọc, hàng chữ “Thiên Chúa là tình yêu” hiện ra trước mặt. Này đây:
 
 “Vì như trời cao hơn đất thế nào,thì ơn
 Người cũng cao vời trên những ai kính sợ Người.
Đông Đoài cách nhau bao nhiêu,
thì Người cũng cất lỗi phạm của ta xa chừng ấy.
 
Như cha xót thương con mình thế nào,
thì Yavê cũng xót thương những ai kính sợ Người như vậy.
Người biết hình hài ta sao,
Người nhớ lắm: Ta là bụi đất.
 
Người phàm, những ngày của nó khá ví như cỏ,
như hoa cỏ ngoài đồng, nó đơm hoa,
trên nó, làn khí chỉ thoảng qua, và nó sẽ không còn,
ngay chỗ nó choán cũng không còn nhận ra được nó.”
 
Và kia là, “Huy hoàng của tạo vật”.
 
Hồn tôi hỡi, hãy chúc tụng Yavê!
Yavê Thiên Chúa tôi, Người thật lớn lao vô ngần,
Người mặc oai phong lẫm liệt,
Người choàng lông bào sự sáng,
Người căng trời làm như màn trướng,
trên nước, Người xây cất lầu gác của Người,
Người gióng án mây làm xa giá,
Người thả bước đi trên cánh gió.
 

 
Tự kho lầu gác, Người đãi nước núi non,
nhờ hoa quả sự nghiệp của Người, đất được thỏa thuê,
Người cho cỏ mọc lên nuôi thú vật,
và rau cho nhân loại dùng,
để chúng sản xuất bánh ăn do tự lòng đất.
để rượu gây hoang lạc nơi lòng phàm nhân,
để cho mặt mày bóng loáng dầu trơn,
và miếng bánh cho người phàm chắc dạ!
 
...
 
Người dựng vầng nguyệt đánh dấu tinh kỳ,
mặt trời cũng biết lúc lặn.
Người dẫn lại tối tăm, thế là đêm đến,
lúc thú rừng tất cả bò ra:
Sư tử gầm rống tìm mồi,
đòi miếng ăn nơi Thiên Chúa.
 
Mặt trời vừa mọc thì chúng rút lui
và chui rúc hang sâu nằm chờ.
nhân loại đi ra làm lụng
mãi miết cho đến chiều tà.
 
Ôi! Lạy Yavê, sự nghiệp của Người nhiều biết là bao!
thay thảy Người làm theo sự khôn ngoan,
trần gian dẫy đầy các vật Người đã tạo ra!
 

 
"Hồn tôi hỡi, hãy chúc tụng Yavê!”, vâng con muốn chúc tụng Ngài liên lỹ, vì Ngài cất đi nỗi sầu muộn trong lòng con. Lòng hân hoan khôn tả. Phải cám ơn cả người. Chính quyết định của người đã cất đi khối đá tản trong lòng tôi. Quyết định ấy đã mở lối cho ánh sáng công chính của Ngài đến ngự trong hồn này.
 
Giọt nước mắt rơi, nước mắt có chảy dài thì có lúc cũng phải ngưng đọng. Tim có se sắt đau khi nước mắt rơi, trời đất có quay cuồng và mọi sự quanh ta có tan biến đi chăng nữa, thì có lúc thực tại cũng phải trở về. Bỏ lại sau lưng những sầu muộn hôm qua. Để lại cho quá khứ những giọt nước mắt yếu đuối. Gạt nước mắt, ngẩn đầu lên và bắt tay vào việc trở lại.
  
Trật tự rồi cũng phải được thiết lập lại trong đời sống. Dù cố tình đi ngược luật định, cố tình làm theo ý mình, rốt cuộc mọi sự đến chỉ là một hổn độn vô lối. Hoang mang, sợ hãi, lẫn lộn, yếu đuối, tự hủy và vô vọng…những yếu tố của tư tưởng bi quan làm chết dần mòn sự sinh động của một tâm hồn vốn trẻ trung, tự tin và bình an. Một tia sáng mong manh bất chợt ẩn hiện thật nhạt nơi cuối đường hầm, xóa đi hết những tư tưởng tiêu cực đó. Tôi quyết đi tới nơi ánh sáng yếu ớt đang chờ mình. Ánh sáng của tự tin, của sự thật, của chia sẻ, của trật tự, của khiêm nhường, của cho đi và của sự trưởng thành. Trực diện với chính bản thân. Nhận ra sự thất bại của chính mình, nhận ra đâu là sự yếu đuối của bản thân. Cần phải đứng lên và tiếp tục bước đi. Nắng bổng rực sáng, xuyên qua mành và rọi thẳng vào chổ ngồi, khi mà sáng nay cơn mưa rào tí tách nhỏ giọt, khi mà trời âm u não nuột buồn khiến lòng thất vọng, nghĩ đến những dự định phải làm hôm nay của mình lại phải bị hủy bỏ vài việc nữa. Nhưng mà không, nắng đã lên, và tôi quyết tiếp tục, dẫu phải làm lại từ đầu những gì mình đang dang dở, đã mất mát.
 
Cỏ có xanh thẳm để mai này ta lại có thể dạo bước với đôi chân trần của mình? Nắng có vàng hanh làm lá thêm xanh ? Gió có về đong đưa đùa nghịch cùng lá? Và trăng đã rằm chưa để cây có thể nép bóng dưới nguyệt? Thế đó, thiên nhiên đang hiện hữu với cả một trời sống động. Sự sống bàng bạt quanh đây. Yêu lắm ta ơi một ngày mới với tinh không của đất trời.
 
 
Lá bối.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 01.07.2007 11:35:54
Ánh trăng chiếu rọi sáng ngập căn phòng. Không gian tĩnh mịch lạ thường. Bước ra lang can, ngước nhìn ánh trăng vàng ngã màu, con trăng méo mó treo lững lơ trên nền trời đen thẩm. Xa xa, ánh sao đêm sáng chiếu, như muốn khoe trương sắc đẹp của nó cùng trăng. Ơi trăng sao, đến làm bạn cùng tôi với. Tiếng dế rúc kêu khe khẻ, ngồi bệt xuống thềm, ôm gối, tôi ngồi ngắm trời đêm. Yên ắng quá. Không gian man mác cái lạnh về đêm.
 
Hồn trống không. Chẳng nghĩ ngợi nhiều. Lòng bình yên. Yên đến lạ lùng. Xin chia sẻ sự bình yên này đến không gian, thời gian nơi ấy.
 
Lá bối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2007 11:38:41 bởi la boi >

ngay xua 290595
  • Số bài : 127
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.04.2007
  • Nơi: Núi Nga My
RE: Hạnh phúc - 04.07.2007 03:22:12
Chúc mừng laboi đã trở lại nơi đây. Còn mình đã lâu có lẻ từ lúc bạn ra đi là mình cũng mất dang. Hôm nay có tâm trạng nên ghé ngang để trải lòng cho vơi nhẹ chút ít thì vô tình biết được bạn đã quay trở lại và vẫn tìm và mong chờ hạnh phúc.
Nếu bàn về hạnh phúc có lẻ phải mất rất nhiều thời gian như nói về tình yêu vậy, có đúng không laboi? Hạnh phúc nhỏ nhoi hay rộng lớn đều phụ thuộc ở mỗi chính chúng ta. bạn đã từng đọc bài thơ "Sóng" của Xuân Quỳnh chưa?
"...Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu ?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau ..."
Laboi thấy không yêu nhau mà không biết từ lúc nào. Vậy thì hạnh phúc cũng vậy nó đang hiện diện bên ta mà ta nào hay? Hạnh phúc đến âm thầm và rồi cũng sẽ dễ đi trong yên lặng mà ta cũng không thể ngờ. Đớn đau là vậy.  Khổ  tâm đến nhường nào khi biết được thì hạnh phúc đã đi xa tận mãi nơi đâu. Giữ lấy những gì mình đang có là một điều hạnh phúc. Hãy luôn nghĩ trong tâm can rằng ta đang hạnh phúc. Nhưng nói sao dễ thế mà chính ta đang buồn vời vợi? Có những nỗi buồn không biết tỏ cùng ai , mà mấy ai hiểu, cảm thông và chia sẻ cùng ta?
@95
Đừng từ bỏ người bạn yêu để đến người bạn thích vì người bạn thích cũng sẽ bỏ bạn để đến người họ yêu.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 04.07.2007 07:05:59
Ngày xưa còn đi học, lá bối thích sưu tập thơ, chép ra tập, tìm hoa ép khô rồi dán vào vở. Còn nhớ một đoạn nhỏ, không nhớ tác giả và tên bài thơ, chỉ còn nhớ như sau:
 
"Làm sao định nghĩa được tình yêu,
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu..." - (nếu có sai sót, xin mọi người thứ lỗi)
 
Tình yêu đó nhẹ nhàng quá phải không, như tâm hồn xuân thì cô gái ở tuổi 18, chưa biết yêu, chỉ biết mơ mộng cùng trăng sao, gió mây.
 
Lá bối thấy nếu mình nhìn tình yêu về phương diện tích cực thì nó làm chan hòa cuộc sống, làm hai kẻ yêu nhau trở nên yêu đời, tin tuởng lẫn nhau và tha thứ cho nhau nhiều hơn. Và với tình yêu đó, họ có được hạnh phúc trong tay. Họ biết và nắm lấy hạnh phúc của mình. Dù chỉ trong phút giây.
 
Ngayxua ơi, đừng tìm đau khổ trong hạnh phúc mà tuởng như mất nhưng thật ra ngayxua đang có trong tay đó thôi, có đuợc không? Sao không mạnh dạn nói ra với bạn lòng những nổi buồn sâu kín đó? Đã yêu nhau thì điều cần thiết nhất vẫn là tỏ cho nhau biết mình muốn gì, nghĩ gì để cả hai cùng thông-hiểu nhau hơn. Đối tượng không thể đọc đuợc ý nghĩ của bạn lòng mình đâu ngayxua ạ.
 
Những ngày tháng qua, lá bối cũng bị rơi vào tâm trạng như ngayxua, nhưng giờ đây, tất cả đều khác cả rồi. Lá bối muốn xây dựng, vun đắp tình yêu của mình bằng hành động, bằng sự chia sẻ, bằng tha thứ, bằng tin tuởng lẫn nhau, bằng khuyên nhủ nhau, bằng cho nhau. Lá bối không muốn than khóc cho tình yêu của mình. Lá bối trân quý nó nên quyết tâm xây dựng lại nó. Lá bối cũng yếu đuối, nhưng vững tin mình sẽ vượt qua. Mong rằng ngayxua cũng tìm đuợc cho mình lối đi trong tình yêu, và hạnh phúc lại về bên ngayxua nhé.
 
Lá bối.
 
 

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 05.07.2007 18:59:38
Đã suy nghĩ thật nhiều về những điều mà người bạn đã lấy hết can đảm để nói ra.
 
Ngẩn ngơ, một câu nói phát ra từ sự giận dữ, sự dồn nén và pha lẫn ghen tương, giờ đây phải hối hận vì câu nói đã ghi đậm nét trên trang giấy trắng.
 
Suy nghĩ, có cần thanh minh không? Một sự hiểu lầm về quan điểm nhìn? Chuyện đã qua, có cần nhắc lại?
 
Viết, viết, viết và xóa, xóa, xóa. Không muốn giải thích. Không muốn thanh minh. Không hờn. Không giận. Một sự trống không. Không nghĩ ra điều gì để viết hay nói cả.
 
Trầm mình trong dòng nước trong. Nước tĩnh quá. Chúi sâu vào lòng nước, nhẹ nhàng bơi trong nước, lòng tĩnh theo con nước. Chậm chậm, từ từ, thả mình và thả lỏng tư tưởng. Thoải mái làm sao khi tìm được câu trả lời cho câu hỏi.
 
Một câu nói: “xin lỗi, xin lỗi ngàn lần, xin lỗi vạn lần. Bạn có thể tha thứ về sự hồ đồ của mình không?”. Vâng, chỉ biết xin lỗi bạn yêu như thế. Không muốn giải thích vì không biết nói sao để bạn có thể gột bỏ được cách suy nghĩ ấy.
 
Và như còn bao vấn đề khác đang chập chờn đâu đây, rồi sẽ xuất hiện các vấn đề ấy. Những điều mà, trong tình bạn, trong tình yêu cần có sự thanh lọc, cần có sự cảm thông, hai tâm hồn mới có thể nhích lại gần nhau hơn chút nữa.
 
Chờ đợi, và chờ đợi, bởi cánh cửa khác đã mở ra.
 
 
 
Lá bối.

binh yen
  • Số bài : 28
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.04.2007
RE: Hạnh phúc - 05.07.2007 21:57:57
Lá Bối thân!
Lâu rồi bình yên không ghé qua văn đàn, chỉ nhờ nhỏ bạn qua comment bài dùm để "Khoảnh khắc" tồn tại và không vụt mất qua ngưỡng cửa thời gian. Cảm ơn lá bối nhiều lắm. Bình yên không biết nên nói gì hơn, có những thứ tự trong lòng người vốn không tên. Không gọi đươc tên - chữ nghĩa cũng không thể viết trọn.
Xin lỗi lá bối nhiều lắm! Vết thương nơi bình yên qúa sâu. Bình yên cần thời gian để xóa bớt nỗi chuếnh choáng, cay đắng trong tim. Bao lâu thì bình yên cũg không biết. Hẳn là đủ dài để mùa xuân ra hoa.
Bình yên sẽ luôn cầu chúc cho lá bối được hạnh phúc.

ngay xua 290595
  • Số bài : 127
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.04.2007
  • Nơi: Núi Nga My
RE: Hạnh phúc - 06.07.2007 04:38:15
Mưa vẫn rơi và nắng vẫn rọi sáng . Mọi việc xung quanh ta vẫn trôi đi lặng lẽ . Và ta vẫn đang cùng hoà vào nhịp sống đó .
Hãy yêu nhau chân thật và cánh cửa hạnh phúc sẽ mở ra. Ta vẫn đang chờ, đang chờ chờ với nỗi khát khao.
Hạnh phúc ơi! Cuộc sống ơi! Tình yêu ơi! Ta vẫn đang mong đợi, đợi mãi nơi này. Nào người có hay chăng trái tim em luôn thổn thức? Tình yêu vội đến rồi cũng vụt bay xa, xa mãi tận chân trời.
Hai tâm hồn cần thông hiểu lẫn nhau thì tình yêu mới ở lại.
Hãy tin nhau, chờ đợi nhau, trao nhau tình yêu trọn vẹn với trọn cả tấm lòng.
Đêm nay nghe tiếng mưa...ngủ đi...rồi sẽ thấy sáng mai anh quay trở về với tấm lòng rộng mở đang chào đón...Hãy lạc quan, tự tin, và chờ đợi...Đừng bi quan, tự ti, và hãy luôn biết tha thứ...
@95
Đừng từ bỏ người bạn yêu để đến người bạn thích vì người bạn thích cũng sẽ bỏ bạn để đến người họ yêu.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 09.07.2007 20:41:06
Em,
 
Như vậy là em đã hiểu vì sao hình hài cô bé Kanaalaq lại biến mất, bỏ lại Charlie cô đơn một mình trên sa mạc tuyết. Cô bé đã chọn sự ra đi hệt như Tanhia và Ghécman em ạ. Cô bé không muốn người thân yêu phải lo lắng, sầu muộn vì sự ra đi của mình. Cô muốn anh ta trở về với thực tại, muốn anh nhận chân ra đuợc đâu là thực, đâu là mộng. Người anh kết nghĩa ấy phải sống tồn, và tiếp tục vai trò và nhiệm vụ mà anh ta đã trót phải mang khi bước vào đời em ạ. Vinh hoa, phú quý có ý nghĩa, có là mục đích cho anh ta trong cuộc sống hay không cũng không có ý nghĩa gì với Kanaalaq cả. Những thứ ấy không phải là mục đích mà cô bé muốn Charlie đạt đuợc. Điều quan trọng, là Charlie phải sống. Charlie phải sống vời chính con người anh. Cô bé không muốn nghĩa huynh buồn khóc vấn vương, dù biết rằng anh là nguời đa sầu, đa cảm. Kanaalaq vẫn muốn đuợc nhìn thấy con người vui vẻ, hài hòa, yêu đời và đầy nhiệt huyết trở về với Charlie như ngày đầu tiên cô quen biết anh. Anh sầu héo, mất niềm tin có lẽ sẽ khiến cho cô ở thế giới bên kia chẳng bao giờ siêu thoát đuợc.
 
Em ạ, Cả thấy dường như em cũng cùng đồng quan điểm với Cả. Dường như em đã hiểu rằng Cả đang cố dọn mình để có thể vươn tới ánh sáng yếu ớt của mình. Mong em cũng tìm đuợc ánh sáng mới trên bước đường của em. Cả tin có một ngày, chúng ta sẽ hội ngộ dưới mái gia đình, trong tình thân ái huynh đệ. Lúc ấy, em và Cả, chúng ta có lẽ sẽ trực diện mà không thẹn lòng mình, em nhỉ. Cả mong được như vậy.
 
Hôm thứ bảy rồi, ở ngoài trời suốt ngày. Chợt nhận ra rằng, trên khắp cánh đồng, cỏ dại vẫn xanh và những bông cỏ mọc đầy. Trắng, vàng, tím... xen lẫn cùng cỏ, điểm tươi nét đẹp thiên nhiên. Nhớ ngày xưa ở nội trú, mấy cô bạn cùng phòng đã từng nói "Tôi thích nụ cười của bạn, vì nó tươi như những cánh hoa ngoài đồng". Hôm nay mới hiểu đuợc câu nói đó.
 
Em ạ, Cả mong hương đồng gió nội sẽ giúp tâm hồn em tìm được bình yên và cuộc sống mới cũng đến với em, em nhé.
 
 
Lá bối.
 
 

Cỏ lau
  • Số bài : 77
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.02.2007
RE: Hạnh phúc - 22.07.2007 00:51:11

Trích đoạn: namtuocbongdem_lfo

bình yên là khi mà con tim ngừng đập
bình yên là khi bạn cảm thấy trái đất ngừng quay
bình yên là khi bạn ở một mình tai nghe thấy nhịp đập con tim đôi mắt nhìn thấy một khoảng không gian bao la vô định
bình yên là khi....nào nghĩ ra thì viết tiếp

Bình yên sẽ đạt được khi người ta nhập thiền định thành công chứ đâu phải tim ngừng đập, trái đất ngừng quay? Thưa Nam Tước.
Khi ta muốn là ta sẽ làm được mà, con đường trước mặt cứ đi là đến.
(Xin phép Lá bối nhé,Cỏ lau mạo muội)
Cuộc sống thật muôn màu muôn vẻ, cuộc sống với ngập tràn những sự khác biệt, với những điều kỳ diệu mong manh, với những bí ẩn và bất ngờ, và như thế, cuộc sống luôn có sức hấp dẫn đặc biệt.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 29.07.2007 12:58:10
Thiên nhiên quả thật tuyệt diệu. Mùa hè nóng bỏng thế nào đi nữa, vẫn được những bóng cây, những nhành lá che rợp ánh nắng chói chang. Đông đến, trời âm u lạnh rét, những tàn cây khô trơ cành, như cố tình cất giấu những lá xanh mùa hè, cho đường đi thêm quang đãng, cho ánh sáng chiếu rọi khắp nơi. Thế còn mùa xuân? Giòng nước lạnh thấm đất của tuyết chảy tan, làm rét run từng hạt bụi đất đen. Làm tê cóng những cọng rễ chôn sâu dưới lòng đất. Là tê tái, là chết lịm. Nhưng cũng chính ở tuyệt cùng ấy mà sự sống lại bắt đầu. Rồi thì cỏ lại xanh, cây nhành lại đâm chồi nảy lộc, cuộc sống mới lại tiếp tục vòng luân hồi. Tình yêu cũng biến chuyển theo nhịp điệu của sự sống ấy.
 
Anh nói về cuộc hạnh ngộ. Em nghĩ về mối lương duyên. Tôi săm soi cuộc hạnh ngô và mối duyên ngộ ấy.  Anh cảm nhận gì? Em cảm nhận gì? Và cả tôi nữa? Tôi chỉ thấy sự lững lờ giữa nóng bỏng và đam mê của yêu thương hôm qua quyện với nỗi trống vắng lẫn an tịnh của hôm nay. Tiếng cười nhường chổ cho giọt nước mắt. Nỗi hoang lạc nhường bước cho lòng sầu bi. Anh bảo cuộc hạnh ngộ sẽ còn nối tiếp khi những vòng tròn không bao giờ khép. Em chọn nụ cười thế cho câu trả lời. Vì em cũng biết rằng vòng tròn ấy đã mở, và cuộc hạnh ngộ đã mở lối cho em.
 
Lá hãy còn thắm xanh vì thu chưa đến. Đông còn xa vời vợi chưa chờ chực nơi ngưỡng cửa mùa hạ. Này anh, anh trông chờ xuân đến đem theo hạnh phúc cho mình? Này em, nụ cười ấy hàm chứa đớn đau hay hạnh phúc hở em? Và tôi nữa, tôi cũng trông chờ một thứ mà xem ra huyễn hoặc và khó với tới. Tôi cũng mong, hạnh phúc ấy không pha trộn nỗi đắng cay cho tất cả chúng ta.
 
 
Lá bối
 

tairuoi12pt2
  • Số bài : 81
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.07.2007
  • Nơi: Bóng tối mịt mờ-Nơi đợi chờ của ánh sáng
RE: Hạnh phúc - 29.07.2007 18:30:44
  la boi nè! em không biết la boi là anh hay là chị nên cứ gọi là la boi nhé.
thật ra thì em mới ra nhập diễn đàn thôi ! và em cũng mong muốn đi tìm được 1 người bạn hợp với minh` , em đã cố gắng đọc gần hết các bài viết của la boi... ko thể hết là vì quá dài và chữ quá nhỏ  nhưng ma` nói chung thi` la boi viết rất hay , có cái gì đó rất tịnh tế , rất nghệ sĩ. Em rất phục vì em không đủ kiên nhẫn ngồi gõ bao nhiêu là bài như thế , em chỉ quen viết thôi. la boi này , em có 1 ước mơ là được làm nhà văn nhưng mà hiện tại em rất lười viết, không biết bao giờ mới có thể hoàn thành một bộ tiểu thuyết  thật hay , chắc còn xa lắm , la boi nhỉ.
  Và quả thật em không biết nên viết về cái gì , tình yêu , về hiện thực hay là về những thế giới trong tưởng tượng. em vẫn hay tưởng tượng mà. la boi khi nào ghé qua xem bài viết của em nhé , em có 1 truyện ngắn tên là : Tự sát. em sắp post lên. mong la boi ghé thăm và cho ý kiến. em cảm ơn nhiều
em rất thích những câu hát này :
 
 phố vắng lang thang mình anh
 Mưa giăng chân trơi` rất xanh
 Em yêu...
 Những phút bên em vội qua
 Em yêu giờ nơi rất xa
.....còn mãi đây...
 Nụ cười xinh làm môi dễ thương
 
.............và gì đó nữa...em không nhớ...........
 cam on mọi người vì đã đọc những dòng này
 
Đứng trong mưa ,em ơi ...hãy quay lại nhìn nhau
một chút thôi ,bằng đôi mắt ngọt
Để tiếng yêu từng giọt...từng giọt
luồn trong tóc em và ướt cánh tay anh

BichPhuong
  • Số bài : 1128
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.05.2007
  • Nơi: Hà Nội !
RE: Hạnh phúc - 29.07.2007 22:24:11
Hạnh phúc là gì ?

Hạnh phúc là gì ?
Câu hỏi muôn đời loài người hằng khắc khoải
Bởi lẽ đôi khi trong dòng trôi miết mải
Ai nhận ra mình hạnh phúc riêng tư ?

Với tuổi thơ,
Hạnh phúc là chiếc áo mới
Là que kem, cục kẹo
Là mật ngọt cuộc đời
Hạnh phúc đến, và đi, cùng nụ cười
Tuổi thơ ai vốn chẳng từng nghịch dại ?

Hạnh phúc là những buổi mai
Cặp sách tung tăng trên đường đi học
Là khi oà khóc
Cô giáo dỗ dành mãi chẳng chịu thôi

Hạnh phúc là khi mẹ trở về
Với gói quà nhỏ thơm lừng hương cốm
Hạnh phúc là mơ được thành người lớn
Nên con trẻ chơi lấy chồng vợ
Nuôi búp bê...


Khi trai trẻ,
Hạnh phúc là lời hẹn
Em gửi lọn tóc thề mãi mãi
Hạnh phúc là bài hát mang theo những tháng ngày
Để những lúc bận lòng ta dừng chân nhớ lại
Hạnh phúc là thất bại
Vấp ngã rồi ta tự mình đứng lên

Hạnh phúc là niềm tin vững bền
Khao khát sống và tràn trề mơ ước
Tưởng chừng mình sẽ luôn luôn đạt được
Những đích đến cuối cùng ta đã tự đặt ra

Hạnh phúc là lúc ở xa
Ta nhận được lá thư bè bạn
Hạnh phúc là khi hoạn nạn
Vẫn thấy xung quanh chẳng riêng lẻ một mình

Hạnh phúc là một mối tình
Phút rung động đầu đời em có nhớ
Là cơn mưa nhỏ giữa một chiều trên phố
Hai người nắm tay lặng lẽ con đường dài

Và đến khi,
Mái tóc dần mờ phai,
Hạnh phúc là ở một nơi tĩnh lặng
Với đất trời
Với cỏ cây
Để ôn lại nỗi lòng sâu nặng
Những vị ngọt, đắng cay mà ta nếm qua
Hạnh phúc là khi thấy tất cả đã qua
Vinh nhục vốn chỉ là cơn gió thoảng
Thói tị hiềm với bao dung làm bạn
Day dứt với đời dẫu có được bao nhiêu ?

Để rồi khi ngày tháng đã ngả chiều,
Hạnh phúc là được mỉm cười nằm xuống
Ta thanh thản với những gì có được
Và cả những gì chưa làm nổi hôm qua...

Để phải phiền xung quanh khóc cho ta
Tức là vẫn còn yêu thương nhiều lắm
Hạnh phúc với đời được trở về cõi vắng
Trong nỗi nhớ mong của những người thân quen...

Hạnh phúc là gì ?
Ai sẽ chỉ cho xem ?
Ai dám tự bảo rằng mình hạnh phúc ?
Ai từng yêu mà được yêu mọi lúc ?
Ai thành công mà chẳng bại đôi lần ?
Nhắn nhủ rằng,
Trong những bài thơ, bài ca, chúng ta đi tìm hạnh phúc
Vẫn cứ ngẩn ngơ với hạnh phúc người đời
Vẫn cứ thấy hạnh phúc trong tiếng cười
(Mà chẳng tự mình biết thương yêu tiếng khóc?)

Hạnh phúc của riêng ai
Trong mỗi người là thế,
Vốn đơn sơ, bình lặng và nhỏ bé
Trong mỗi chúng ta
Ai được thoả nỗi khát khao về hạnh phúc ?

 
ST!
xuantraArq- La vida sigue igual !

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 30.07.2007 05:42:48
 
Cám ơn BichPhuong đã ghé thăm và cho bài sưu tầm về hạnh phúc thật ý nghĩa.
Chúc vui bạn nhé.
 
 

la boi nè! em không biết la boi là anh hay là chị nên cứ gọi là la boi nhé.
thật ra thì em mới ra nhập diễn đàn thôi ! và em cũng mong muốn đi tìm được 1 người bạn hợp với minh` , em đã cố gắng đọc gần hết các bài viết của la boi... ko thể hết là vì quá dài và chữ quá nhỏ nhưng ma` nói chung thi` la boi viết rất hay , có cái gì đó rất tịnh tế , rất nghệ sĩ. Em rất phục vì em không đủ kiên nhẫn ngồi gõ bao nhiêu là bài như thế , em chỉ quen viết thôi. la boi này , em có 1 ước mơ là được làm nhà văn nhưng mà hiện tại em rất lười viết, không biết bao giờ mới có thể hoàn thành một bộ tiểu thuyết thật hay , chắc còn xa lắm , la boi nhỉ.
Và quả thật em không biết nên viết về cái gì , tình yêu , về hiện thực hay là về những thế giới trong tưởng tượng. em vẫn hay tưởng tượng mà. la boi khi nào ghé qua xem bài viết của em nhé , em có 1 truyện ngắn tên là : Tự sát. em sắp post lên. mong la boi ghé thăm và cho ý kiến. em cảm ơn nhiều
em rất thích những câu hát này :

phố vắng lang thang mình anh
Mưa giăng chân trơi` rất xanh
Em yêu...
Những phút bên em vội qua
Em yêu giờ nơi rất xa
.....còn mãi đây...
Nụ cười xinh làm môi dễ thương

.............và gì đó nữa...em không nhớ...........
cam on mọi người vì đã đọc những dòng này


Chào bạn tairuoi12pt2
 
Thơ bạn làm hay và dễ thương lắm. Tiếc là lá bối không biết làm thơ, nếu không mình sẽ họa thơ đáp lại bạn đấy. Bạn khen mình, làm mình xấu hổ, lâu lâu mới gõ được một đoạn ngắn, chỉ là những gì đến từ tình cảm và cảm xúc của mình. Lá bối không có mộng thành văn sĩ đâu. Tairuoi12pt2 mới thật là người có tài, vừa làm thơ, lại viết văn. Mơ trở thành văn sĩ, hay lắm chứ. Như đã có tài thì đừng mơ mà hãy chăm chú vào mục đích và viết liền câu chuyện tiểu thuyết mà bạn muốn hình thành đi. Lá bối thấy hân hạnh lắm khi được bạn tỏ lời tâm sự. Khi nào đăng bài, lá bối sẽ ghé sang thăm. Chúc bạn vui nơi đây. À bài hát bạn nói đó, tên gì thế? Mình sẽ tìm nghe để có thể cảm nhận hơn điều bạn muốn nói.
 
Mến,
Lá bối
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2007 05:45:09 bởi la boi >

BichPhuong
  • Số bài : 1128
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.05.2007
  • Nơi: Hà Nội !
RE: Hạnh phúc - 30.07.2007 10:49:22
Hạnh phúc 
như một điều có thật
 
Văn Ngọc
 
Kể cũng lạ, là một trong những khái niệm lẽ ra phải là quan trọng hàng đầu đối với con người - là khái niệm hạnh phúc - lại ít khi nào được bàn đến một cách trực tiếp, ngoại trừ trong phạm vi giáo lý của các tôn giáo.
Phải chăng vì nó quá phức tạp ? Hay là người ta có một mặc cảm nào đó khi nói đến nó, vì quả thật cũng khó biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là sung sướng thật sự ? Sự đánh giá của mỗi người về mình và người khác trên điểm này chỉ có thể là chủ quan.
Chỉ cần lấy một ví dụ, một đôi lứa đang ở thời kỳ yêu nhau say đắm, người ngoài cuộc cho rằng như thế là họ hạnh phúc (mà họ hạnh phúc thật). Nhưng khi họ bỏ nhau, thì người ta lại cho đó là một điều bất hạnh, nhưng thực ra đối với họ, thì không hẳn là như thế : họ bỏ nhau để mỗi người đi tìm một hạnh phúc mới, phù hợp với mình hơn. Và đó cũng chỉ là một điều lô gích, cũng như thể khi ta đi lầm đường, phải tìm một con đường khác, để đi cho tới đích.
 

Cơ sở của hạnh phúc
Cũng có thể, người ta ít bàn đến vấn đề hạnh phúc vì biết rằng hạnh phúc là cái mục đích cuối cùng, mà muốn đạt được cái mục đích ấy, trước hết phải vượt qua một số cửa ải. Đối với một cá nhân, đó là những điều kiện, như : sức khoẻ, tình bạn, tình yêu, sự hiểu biết, lòng tốt, lòng lương thiện, lòng quảng đại, lòng vị tha, v.v. Đối với một xã hội, thì đó là những điều kiện, như : công bằng, bác ái, tự do, dân chủ, phồn vinh, v.v. Một khi mà một số điều kiện trên còn chưa hội đủ, thì cũng khó mà nói đến hạnh phúc được. Đối với một cá nhân, chỉ cần thiếu một trong những điều kiện đó, cũng đủ khiến cho người đó không sung sướng rồi.
Song, con người ta, ai mà chẳng muốn được sung sướng, dù cho mọi điều kiện chưa hội đủ, dù cho cuộc sống ngày càng buộc họ phải sống vội, sống hối hả, và làm đủ mọi thứ chuyện, không cho phép họ có thời giờ để suy ngẫm về mục đích và hiệu quả của những việc mình làm, cũng như không cho phép họ tự chất vấn mình về những lý tưởng (nếu có) mà mình đang theo đuổi , hoặc đã từng theo đuổi ?
Hạnh phúc trước hết là hạnh phúc cá nhân. Do đó, ở đây chúng ta sẽ chỉ  bàn về khái niệm hạnh phúc ở mức độ cá nhân. Dẫu sao, thì trước sau cũng vẫn chỉ là cùng một vấn đề : cá nhân có hạnh phúc, thì cộng đồng mới hạnh phúc được, và ngược lại, một xã hội phải có đầy đủ những điều kiện cho một cuộc sống hạnh phúc, thì người dân mới sung sướng được.
Để giải thích thế nào là hạnh phúc, người ta thường vận dụng khái niệm ngược lại của nó, là sự bất hạnh. Những nỗi bất hạnh ở trên đời, ngay từ những thời cổ đại xa xưa, đã được các triết gia ví như "những bóng đen trên một bức hoạ : chúng càng làm cho các màu sắcnổi bật "  - các màu sắc ở đây tượng trưng cho hạnh phúc. Những nguyên nhân của chúng có thể là : sự mất mát một người thân (tử biệt), sự đau khổ về tinh thần (sự chia ly) , hoặc về thể xác (bệnh tật), sự nghèo khổ, sự ngu dốt, sự lệ thuộc kẻ khác, sự thù hận, lòng vị kỉ, v.v. Có những nguyên nhân không tuỳ thuộc vào con người, như sự chết, và ở một mức độ thấp hơn, tật bệnh, nhưng tất cả các nguyên nhân khác đều tuỳ thuộc vào con người và nhất là vào quan hệ giữa người này với người khác, bởi vì con người không thể nào sống một mình và sung sướng một mình được. Con người sống trong một xã hội luôn luôn cần đến sự giúp đỡ của những người khác ở xung quanh, về mặt vật chất cũng như tinh thần. Bởi vậy cho nên, con người cần có lòng bác áióc vị tha.
 

Lòng vị tha
Trong tất cả những nguyên nhân khiến cho con người ta có thể sung sướng được, như  đã nêu ở phần trên, lòng vị tha chính là nguyên nhân quan trọng nhất. Nó ngược lại với lòng ích kỉ. Nó là đức tính cho phép con người ta có được một tầm nhìn xa hơn là những quyền lợi trước mắt - đôi khi rất nhỏ bé - của mình, để nghĩ đến quyền lợi của người khác. Cũng nhờ có nó mà con người ta dễ sống chung với nhau hơn, từ trong quan hệ vợ /chồng - nhất là những cặp vợ chồng trẻ - đến quan hệ giữa bố mẹ / con cái, rồi quan hệ giữa hàng xóm, láng giềng,v.v.
Nhưng điều quan trọng hơn cả, là lòng vị tha chính là cái cốt lõi đạo đức thôi thúc chúng ta làm một số công việc vì hạnh phúc của người khác, nó cho phép chúng ta sống có lý tưởng hơn - những lý tưởng đôi khi có một tác dụng tích cực vào đời sống thực tế, song đôi khi cũng chỉ là những ảo ảnh.
 

Lý tưởng và ảo ảnh
Xét cho cùng, cuộc đời của mỗi con người cũng như thể một dự án, có một cái đích dài hạn và một con đường để đi tới cái đích đó. Nếu cái đích đó là để đem đến hạnh phúc cho mình và cho người khác, thì nó cũng chỉ là phù hợp với lòng vị tha, là cái động cơ đã thúc đẩy mình làm những việc "tự nguyện tự giác", và trong điều kiện đó, thì hạnh phúc không phải tìm đâu xa : ta sẽ gặp nó ở mỗi giây lát trên con đường đi tới cái đích, mà ta đã vạch sẵn.
Tuy nhiên, mọi việc không đơn giản như ta tưởng : những lý tưởng trong đó ta đầu tư công sức, thời gian, và nhất là niềm tin, đôi khi trên thực tế lại không đúng như ta hằng mơ ước. Song, nếu phải tính sổ, thì những gì mà ta đã bỏ vào đó không hẳn đã là mất hết, vì chúng không những đã cho ta những phút giây hạnh phúc trên những chặng đường ta đã đi qua, mà còn cho phép ta chiêm nghiệm để nhìn thấy rõ hơn cái đúng, cái sai, của quá khứ, để mà đi tới.
Xem như vậy, đối với một cá nhân, hạnh phúc không phải là một cái gì xa vời, không thể với tới được. Mặc dầu ý niệm về hạnh phúc ở đây cũng chỉ có thể là tương đối, vì nó tuỳ theo điều kiện, hoàn cảnh, của mỗi người. Tuy nhiên, một người sống với lòng vị tha, và một lý tưởng sống cho mình và cho người khác dù cho khiêm tốn đến đâu, cũng có thể còn sung sướng hơn là một người sống không có lý tưởng, và không nghĩ gì đến người khác.
   

Văn Ngọc
xuantraArq- La vida sigue igual !

linh hương
  • Số bài : 9
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.07.2007
RE: Hạnh phúc - 31.07.2007 10:03:53
  Có lẽ cuộc sống muốn chúng ta chọn lầm người trước khi gặp được đúng người để rồi chúng ta mới biết cảm ơn món quà của cuộc sống.
  Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại một cánh cửa khác mở ra nhưng thường người ta chỉ tập trung vào cánh cửa đã đóng mà không để ý cánh cửa kia đã mở ra rồi.
  Đôi khi một cái gì đó tuột khỏi tầm tay rồi chúng ta mới biết mình đã từng có nó và mới cảm nhận được rằng điều đó quan trọng và có ý nghĩa với mình biết bao.
  Hãy yêu một người bằng trọn vẹn trái tim mình mà không cần đáp lại. Đừng vội trông mong tình yêu đến mau chóng mà hãy hãy kiên trì chờ cho tình yêu hiện hữu trong tim họ, nếu không bạn hãy an lòng vì trong tim bạn đã có rồi.

linh hương
  • Số bài : 9
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.07.2007
RE: Hạnh phúc - 01.08.2007 13:56:23
Anh có nghe không những câu chuyện tình yêu
999 bông hồng và 1000 con hạc giấy
Anh có nghe không những bản tình ca ngày ấy
Romeo và Juliet còn đâu
Anh_chàng họa sĩ có phải không?
Em_có được ước mơ là ca sĩ
Để anh yêu em lòng đắm say
Một sớm mai tặng triệu đóa hông
Khi đàn sếu bay qua biết đâu mùa thu chết
Tấm biển treo dọc hai đại lộ
Tránh đừng chạm cây mùa lá rụng
Trong suốt tuổi thơ em đã đi qua
Bao dòng nước mắt trong veo vô cớ
Lăn dài theo trang giấy lật sang trang
Cứ thuơng nhiều cho những mối tình đã qua
Đẹp xiết bao, nhưng là... dở dang.



Linh Hương

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 04.08.2007 00:02:20
Tháng tám, sự chuyển mùa giữa hạ và thu. Ở vài nơi, đã thấy lá vàng rơi rụng lác đác. Hôm nay trời ảm đạm lạ thường. Ngỡ là sẽ có một ngày nóng hực hóa ra lại là một ngày u tối. Trời bổng tối sầm. Ông trời đã gầm gừ vài tiếng rồi. Nhớ đến những cơn mưa với sấm chớp rần rần ngày xưa còn bé. Những lần như thế, lòng nơm nớp lo sợ những tia chớp chói mắt, hãi hùng với những tiếng sét chói tai. Cuối cùng thì cơn mưa nặng hạt bắt đầu lộp độp rơi trên mái tôn. Cơn nóng bức biến mất. Không khí trở nên dễ chịu và dễ thở hơn.
 
Thời gian nhẹ nhàng đi qua. Cơn mưa dần vơi với những tiếng tí tách vẫn đều gỏ nhịp trên mái nhà. Những giận hờn, như những giọt nước trong lăn tròn vội vả của sự giận dữ, rồi nhẹ nhàng rơi vào quên lãng, như những giọt nước thấm tan vào lòng đất, không một dấu tích.
 
Cũng chính là lúc lòng cảm thấy nhẹ hẫng vì không một khúc mắc trong lòng. Áp hai tay vào tách cà phê nóng, ngụm cà phê nhẹ thấm vị đắng vào đầu lưỡi, một cảm giác ấm áp nhẹ tỏa. Tình bạn ấy, cũng giống như vị đắng dịu dàng của cà phê. Dường như chút hạnh phúc thoáng vương khi nghĩ đến tình bạn đang hiện hữu.
 
 
Lá bối.
 
 

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 15.08.2007 16:56:09


Hà Nội, giữa tháng tám, lần đầu đặt chân đến một thành phố với tên gọi quen thuộc nhưng cũng quá xa lạ. Quen thuộc vì đó là một tên gọi mà từ bé đến lớn đã từng nghe nói đến. Quen thuộc vì đó là nơi mà người bạn yêu đang sinh sống. Chỉ có nghe, chưa một lần đặt chân đến, chưa một lần biết mặt 36 phố phường, chưa một lần được trông thấy Hồ Gươm, chưa một lần được ngửi mùi hương hoa sưa, chưa một lần được nếm vị bùi của quả bàng. Bước chân vào thành phố, cơn giông bắt đầu nổi gió. Gió càng lúc càng thổi mạnh, và rồi trận mưa lớn xối xả trút từng khối nước lớn xuống thành phố.
 
Hà Nội chào đón người lữ thứ bằng trận mưa lớn như thế đấy. Bó gối trên giường, lòng không mảy may muốn ra ngoài. Bà chị bảo có địa chỉ của người anh họ, muốn đi tìm gặp, dễ hồ mấy khi ra  Hà Nội. Lòng đang rầu, chẳng muốn đi đâu, chị nhìn sắc mặt héo úa ấy cũng chẳng vui, phải nói gảy lưỡi mới khiến cái mặt lầm lì kia chịu gật đầu rời phòng làm một cuốc làm quen Hà Nội.
 
Hà Nội, người đạp xích lô tốt bụng đưa thêm chiếc áo mưa, bảo hai cô mặc thêm kẻo ướt. Trong khi ông gò lưng đạp xe lên dốc, qua một con đường có hai hàng cây cao, rậm tàng lá. Ơi sao chẳng khác gì những con đường đầy bóng mát hai hàng me xanh của Sàigòn thế kia. Cứ ngỡ như đang trên đường phố Sài thành.
 
Tháng tám làm gì có hoa Sưa, có chăng là cái rét vào thu, là ngẩn ngơ cùng  lá vàng rơi. Thế là vô duyên cùng loài hoa nổi tiếng đất Hà thành.
 
Trọ qua đêm, một buổi sáng, trước khi rời thành phố để trở về chốn cũ, đã được biết đến những điều thật đơn giản và đáng yêu của Hà Nội, mà có lẽ khó có lần được bắt gặp lại nó lần nữa. Này đây quảng trường Ba Đình, rồi thì cũng biết mặt Hồ Gươm, được thăm chùa Trấn Quốc, được nhìn chiếc cầu Thê Húc đỏ duyên dáng dưới rặng liễu bên hồ, được ngửi thấy mùi trái thị để bồi hồi nhớ về câu chuyện Tấm Cám ngày xửa ngày xưa, được nếm cái vị bùi bùi, ngọt ngọt của củ khoai lang đỏ nóng nổi của cụ bà bán hàng rong bên lề, được chứng kiến sự liêm khiết của người nghèo mà thanh sạch không bị đồng tiền làm mảy may xao động. Hà Nội, trong một buổi tối và một buổi sáng. Để lại nhiều thi vị trong tâm khảm.
 
Lần đầu đến Hà Nội với tâm tư hoảng hốt của một kẻ trốn chạy. Mười năm sau trở lại Hà Nội. Với một tâm tư hoàn toàn bình yên. Thời gian đã làm Hà Nội thay đổi khá nhiều. Con lộ chính vào thành phố đã được mở rộng gấp hai, gấp ba. Những căn nhà lụp xụp ven đường vào thành phố đã biến mất. Đất trống, đồng trơ không còn nữa. Những căn nhà hai, ba tầng đã mọc lên san sát nhau. Thế nhưng với thời gian thư thả hơn, Hà Nội hôm nay đem đến một hương vị mới cho người lữ thứ.
 
Cũng vào tháng tám, trở về Hà Nội lần này, chỉ thầm mong được nhìn thấy hoa Sưa, dù biết bây giờ chẳng phải mùa của loài hoa ấy. Thế nhưng ông Trời không ngoảnh mặt làm ngơ. Một nhà hàng với cái tên Hoa Sưa đã được một nhân viên của khách sạn giới thiệu. Hữu tình chăng khi cái tên Hoa Sưa ấy lại xuất hiện dưới một hình thức khác hơn là sự hiện diện của hoa. 
  
Ngồi ở quán ăn, khi đi ngang một trường đại học, lòng nao nao tự hỏi, em đang ở nơi nào? Đâu là trường học của em để tôi được một lần ngắm nhìn. Chẳng có em bên cạnh nói cười để được thấy hạnh phúc giản dị là được gặp em. Năm xưa đến Hà Nội với một tâm tư hoàn toàn trống rỗng. Hôm nay trở lại Hà Nội với đầy ắp những tên gọi thân quen.
 
Phải chi có em, tôi sẽ được biết Hà Nội của em rõ ràng hơn.
 

Lá bối.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2007 16:59:44 bởi la boi >

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 18.08.2007 01:27:40
 
Một buổi sáng, một buổi chiều, một buổi tối.
Một ngày, một tháng, một giờ.
Thời gian, thời khắc, thì thời trôi.
Tâm tư cũng biến chuyển theo thời gian. Những cảm xúc cũng biến thể.
Những nhung nhớ, những bức xúc, những lo lắng, những giận hờn, những yêu ghét.
Ôi, những cái “những” trong cuộc sống vây bủa.
Chắc lọc hết “những” thì còn gì nhỉ?
Cuộc sống có lẽ sẽ trở nên vô nghĩa khi không còn gì để lo toan.
Cuộc sống cũng chẳng ý nghĩa gì khi không có còn gì để thương yêu.
Ôi cuộc sống, dù thế nào đi nữa, con người và cuộc sống đều vẫn đáng yêu.
Người ở xa, xin bình yên luôn ở cùng người. Dù đời có thế nào, xin giữ mãi lòng thanh thản trong tâm. Dù chỉ một chút thanh thản. Đó chẳng phải chút hạnh phúc trong cuộc sống vốn bề bộn của chúng ta sao?
 
 
Lá bối.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 23.08.2007 02:15:24
Quán đông người, một nam và một nữ vừa yên chổ, một cậu bé trờ tới mời mua phong kẹo cao su, vài tấm vé số. Cô gái lắc đầu. Cậu bé chưa đi ngay. Đứng lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông và cô gái. Cậu bé mời một lần nữa. Cả hai lắc đầu, họ không xua đuổi, chỉ cười và tử tế từ chối. Có lẽ thái độ đó khiến cậu bé mạnh dạn. Cậu cất tiếng nói với cô gái: "Sao chị đi với ông này già quá vậy?", rồi cậu ném cái nhìn ác cảm vào hai người, rồi bỏ đi.
 
Sửng sốt, cả hai đưa mắt nhìn nhau. Họ không thốt lên lời nào. Cô gái đỏ mặt, muốn đứng lên rời khỏi quán tức khắc. Nhưng cô vẫn ngồi yên đó không động đậy. Một cảm giác khó chịu. Một cảm giác tội nghiệp. Không biết tội nghiệp ai, tội nghiệp cái gì. Bởi vì, cô và người đàn ông, là hai anh em ruột!
 
.
.
.


Chiếc xe thắng gấp, khiến người ngồi sau xe bị chao đảo. Hai cậu bé khoảng 10-12 tuổi nằm sóng soài bên mép xe. Người tài xế bước xuống, anh ta xăm soi cái kính chiếu hậu. Nó bị đụng mạnh nên cong quẹo. Người tài xế bực mình, bước tới nói gì đó với hai cậu nhỏ. Một cậu phân bua, một cậu vừa đi cà nhắc vừa dựng đứng chiếc xe đạp lên. Cái dè bánh xe đạp cong vèo.
 
Cửa xe mở, một người đàn bà thò đầu ra, câu đầu tiên, bà hỏi cậu bé đi cà nhắc: "Em có sao không?", ánh mắt lo ngại, bà hỏi tới tấp cả hai cậu bé. Cũng ngay lúc ấy, người đàn bà nghe anh tài xế nói: "Tụi bây làm hỏng kính của tao, phải đền tiền...". Cậu bé đang phân bua với người tài xế, ngạc nhiên ngừng nói, ngây người nhìn người đàn bà, như thể câu hỏi han cậu té có bị thương tích gì không là một điều lạ lùng. Thoáng chốc cậu lắc đầu tỏ vẻ không hề hấn gì. Người tài xế ngại ngùng vì người đàn bà không chịu vào xe. Anh bỏ lửng việc làm khó hai cậu nhỏ. Lên xe tiếp tục lái, vẻ khó chịu.
 
Người đàn bà ngở ngàng. Cái kính chiếu hậu của xe bị hỏng đáng giá hơn chuyện một con người bị té sướt tay, chảy máu chân. Mạng người không đáng quý bằng một món đồ vật?!!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.08.2007 01:57:31 bởi la boi >

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 24.08.2007 02:18:02
Con bé xốc nổi, nó dễ nổi giận khi bị anh phạt. Ít khi nó chịu làm thinh không bào chửa nói năng.  Dù yêu anh cách mấy, con bé cũng vẫn cứng đầu cho là mình có lý. Dù lý đúng hay lý sai.
 
Anh dễ bực khi con bé không chìu theo ý anh. Anh cương quyết: phạt. Dù lý của anh không trùng hợp với lối suy nghĩ của con bé.
 
Anh khẳng khái và cứng cỏi. Con bé bướng bỉnh và thẳng thắng. Hai người song hành bên nhau, đôi khi như nước với lửa. Những khi biết mình sai, anh hay nhượng bộ. Những khi thấy mình sai, cô bé thường lấy làm khó chịu và bất an.
 
Họ đôi khi như đôi bạn, đôi khi như cặp tình nhân. Họ bổ sung cho nhau những khiếm khuyết. Họ thêm sức cho nhau những khi khó khăn trong cuộc sống, dù rất âm thầm.
 
Mong họ luôn sóng bước bên nhau, hổ trợ nhau trên bước đường dài eo hẹp của cuộc đời.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 24.08.2007 19:24:14
Thầy hay kể chuyện, và chúng tôi rất yêu mến thầy. Yêu những câu chuyện trên trời, dưới đất, những câu chuyện thật đời thường nhưng đầy triết lý sống hơn môn lý khô khan thầy dạy.
 
Thầy hay nói về khu vườn nhỏ của thầy. Mỗi lần nghe, tôi thường hình dung đến một khu vườn nhỏ bình yên, đầy hoa thơm cỏ lạ, một không gian đầy hương sắc tuyệt vời, và ước ao có ngày được đặt chân đến khu vườn ấy.
 
Rồi một ngày, chúng tôi rủ nhau đến thăm thầy. Hai đứa kéo nhau đi xem "khu vườn địa đàng" hằng đuợc nghe nhắc đến. Và nổi thất vọng ùa đến, trấn ngập nổi hớn hở ban đầu. Cả hai chỉ nhìn thấy một dẻo đất nhỏ khô cằn, cạnh bên là một bức tuờng cao vợi chắn cả tầm nhìn. "Thầy ơi, đây không phải là khu vườn mà thầy thường hay kể cho chúng con nghe chứ?", một đứa hỏi.
 
Thầy đứng đó, nhìn hai đứa dưới ánh mắt thật hiền lành. Mĩm cười, thầy chỉ tay lên bầu trời trong xanh không một gợn mây trắng, thầy bảo: "Các con nhìn xem, có phải bầu trời cao và bao la không?"
 
 
 
Lá bối.
 
 
 
 
 

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 27.08.2007 04:30:30
Sao biển sung sướng lặng lờ bơi trong thế giới của mình. Thế giới ấy tỉnh lặng khôn cùng. Tự do thỏa thích với muôn vạn bạn bè dưới muôn hình thể khác nhau.
 
Sâu thẳm của lòng biển tối đen không ánh sáng mặt trời, nó được truyện trò cùng những vị ẩn cư hiền lành có dáng hình rất mềm mại nhã nhặn phát lân tinh. Hoặc giả, nó có thể làm bạn với từng đám cá theo mùa nước ấm trôi về khu nó ở. Nó cũng có thể làm bạn với những chú tôm hùm cong chiếc lưng xanh đi giật lùi mà nói chuyện. Với ông bạch tuột già nua thích vờn chơi với nó bằng những chiếc vòi bạch nhớp nhúa làm nó sợ hãi. Hay nó làm bạn với chú cá heo xinh xinh, lâu lâu chú lại phát tiếng mời gọi nó ra tận biển xa để chú bay nhảy cho nó xem.
 
Rồi một ngày, sao biển muốn biết thế giới xa lạ. Thế giới trên cạn. Nó nghe lời con sóng bạt đầu dụ dỗ, dập dền trôi lên bờ. Bờ cát nóng, nóng quá đi thôi! Ánh nắng chói chang như muốn thiêu đốt nó. Vài chú sò, chú ốc cũng đã phơi mình chết ngạt tự bao giờ. Nó nhớ biển. Nó nhớ gió. Nó nhớ các bạn. Nó nhớ thế giới quen thuộc của mình. Nó khát. Khát sự sống thường nhật của mình. Nó van nài cơn sóng vừa tấp vào bờ, xin đem nó về lại biển khơi. Sóng lắc đầu, đùa dai, đẩy nó vào sâu thềm bờ. Nó chết điếng. Nó đau khổ. Nó thoi thóp chờ chết. Và sao biển khóc.
 
Ông mặt trời đi ngủ. Chị trăng lên cao làm dáng một góc trời. Những chị sao đã thắp sáng đèn, lấp lánh bầu trời đen. Nó mơ màng thấy người mát lạnh. Vị mặn của biển. Nước biển liếm chân nó. Nó tỉnh hẳn. Nó cựa cậy. Nó trườn mình theo dòng nước vừa trờ tới. Nó vội vàng lặn sâu xuống con nước vừa dâng trào. Nó thoát. Nó trở về nhà. Trở về lòng biển xanh thẳm.
 
Thế giới của sao biển thật tuyệt vời. Các bạn của chú cũng tuyệt không kém. Thế giới của chú hiền lành, giản dị và đẹp vô cùng. Thế giới của chú, thế giới tỉnh lặng của lòng đại dương.
 
 
Lá bối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2007 04:31:45 bởi la boi >

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 30.08.2007 21:41:04
Hối hả, vội vàng, cứ như một chút sơ hở là không còn kịp thời gian để làm cái gì khác. Hối hả ra khỏi nhà cho kịp chuyến xe buýt. Vội vàng rời CLB để kịp vào hãng. Vội vàng xem mail, vội vàng trả lời, vội vàng với muôn thứ chốc chốc xuất hiện trong cuộc sống. Bước vội để kịp chuyến xe về nhà để khỏi phải mất thêm ba mươi phút chờ đợi. Vội cơm nước để được dư một tiếng đồng hồ làm cái gì đó trước khi trèo lên giường làm vài tiếng nghỉ ngơi. Để rồi bắt đầu một ngày mới với những công việc tương tự, xoay vần.
 
Mệt mõi thể xác. Mệt mõi bờ vai. Có ai cho mượn bờ vai để có thể dựa đầu, tìm chút thanh thản, chút mộng mơ để quên đi những hối hả đó không? Mây trời, ngọn gió nhẹ, chút nắng, chút mưa là những bờ vai mỏng manh cho hồn tìm chút an nhiên.
 
Ừ, thì tự hài lòng với những hạnh phúc hiếm hoi ấy, để thấy còn quá hạnh phúc đi chứ.
 
 
Lá bối.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 01.09.2007 14:26:30
Mai nếu như ta lở hẹn, hỏi người có trách hay chăng?
Mai đời nhiều đổi thay, rong ruỗi kiếp nhân sinh, hỏi người, ai là tri kỷ?
Mai lá úa, hoa tàn, em ơi, đời phù du, phải chăng chỉ là mộng ảo ?
Mai tình bay xa, ta ngậm ngùi hỏi: "tình bay nơi đâu?"
Mai ta về phố nhỏ, dưới dàn thiên lý xưa, thầm gọi: "Ơi, người năm xưa cũ!"
Mai còn ai bên ta, một đời hiu quạnh!
Mai ta về với cát bụi, giọt châu rơi, hỏi ai người khóc ta?

 
 
Lá bối.
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2007 14:27:31 bởi la boi >

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 05.09.2007 09:18:05
Hôm qua còn tự hỏi "mai về với cát bụi, hỏi người ai khóc ta?", thì hôm nay đã thấy mất mát đi một nguời quen trong cuộc đời. Hôm qua vừa nhận tin một sinh linh vừa chào đời, chưa kịp thấy mặt để chúc vui, thì một ngôi sao nào đó lặng lẽ đi vào vùng tối của trời cao!
 
Đời phải chăng thật là phù du như thế? Mới đó còn bên ta, thoáng đó, chỉ còn lại khoảng vắng mênh mông. Đời có thật là một bể dâu đầy trầm luân, để con người ta phải bi lụy, khóc cười, là quân tử, làm tiểu nhân, là không cùng của muôn vạn không cùng?
 
Sao rơi, mây tan, nắng nhạt và con người rồi cũng trở về chốn không.  Ôm lòng đất trong tay, đem theo đuợc gì?. Tai vẳng nghe tiếng khóc sụt sùi. Hồn ngậm ngùi hỏi, tiếc thương ta hay tự thương bản thân người? Sao còn lắm mãi mê tìm kiếm?  Sao còn lắm u mê mời gọi?
 
Ta chẳng còn là ta, hóa thân là hạt bụi, để trở về hư không. Người ơi có biết chăng?
 
 
Lá bối.
 
 

Nghiem phu
  • Số bài : 49
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.07.2007
RE: Hạnh phúc - 05.09.2007 11:12:09
Hạnh phúc, một cảm nhận sâu lắng nhất của cả trái tim và lý trí. Rất bình yên bởi nó giản dị chân thành, rất vĩ đại bởi chính  bản thân giá trị của Hạnh phúc.
Từ nhỏ bạn có làm bài văn giải thích câu nói :"Hạnh phúc là đấu tranh" không? Tôi đã tốn rất nhiều suy nghĩ khi đó mà bài văn cũng chẳng được điểm cao!
Đến khi trải nghiệm cuộc đời, tôi mới thấm thía, Hạnh phúc là đấu tranh. Mà đấu tranh để chiến thắng được chính bản thân mình là cuộc đấu tranh khó khăn nhất để giành được một hạnh phúc trọn vẹn nhất.
Có đồng ý với tôi không bạn Lá Bồi?

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 05.09.2007 18:55:21

Mà đấu tranh để chiến thắng được chính bản thân mình là cuộc đấu tranh khó khăn nhất

 
Vâng, đúng vậy bạn Nghiem phu ạ. Mình vốn rất sợ sa ngã, nhưng không phải lúc nào mình cũng thẳng đi mà không ngã. Mỗi lần ngã, lại đuợc thêm một bài học làm người. Điều mình thấy vui là những lần đứng dậy mà đi tiếp con đường, mình thấy tự tin và mạnh dạn hơn. Vui hơn nữa là mình không bị những tình cảm bi quan như sân, si, hận chiếm hữu tâm tư, mà ngược lại, chỉ còn lại cảm giác tha thứ và bỏ qua tất cả những điều xem như bất hạnh hay bất công đến với mình.
 
Hành trình làm người khó thật đó. Con đường của cuộc đời quả thật hẹp lắm, không thênh thang rộng mở như thuở xưa còn bé cứ nghĩ cuộc đời là một con đường dài thẳng tắp. Mà thời gian để thâu lượm những kinh nghiệm sống cho chính bản thân thì vùn vụt trôi, chẳng biết đến khi nào thì mình hoàn thành được sứ mạng làm người của mình.
 
Rồi thì những gì gọi là kinh nghiệm, hay còn gọi là đấu tranh như bạn định nghĩa, hay chính là hạnh phúc, thì cũng đã là vết hằn khiến trái tim trở nên méo mó, xấu xí. Sự bất toàn, có phải cũng là một hạnh phúc? Hạnh phúc ngự trong tiếng cười. Hạnh phúc cả trong tiếng khóc.
 
Hạnh phúc, xin được chạm tay sờ đến. Hạnh phúc, xin chào mi.
 
 
Lá bối.
 
 
 
 
 

Nghiem phu
  • Số bài : 49
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.07.2007
RE: Hạnh phúc - 06.09.2007 00:13:10
[quote]Vui hơn nữa là mình không bị những tình cảm bi quan như sân, si, hận chiếm hữu tâm tư, mà ngược lại, chỉ còn lại cảm giác tha thứ và bỏ qua tất cả những điều xem như bất hạnh hay bất công đến với mình.
Bạn thân mến, những bài viết về hạnh phúc của bạn khiến tôi có cảm giác như đã từng gặp. Cách sống mà bạn muốn sống, hình ảnh mà bạn ưa nhìn, cà những dòng chữ màu xanh bạn dùng để viết... bạn là người yêu cuộc đời này lắm lắm, dù cuộc đời có hơi khó tính với bạn. Và tôi muốn nói với tất cả những trái tim "biết hát "cho mình cho cuộc đời "bể khổ" này như Lá Bồi rằng: Các bạn là những con người hạnh phúc.
Bạn có thể cho rằng tôi mắc tính tò mò, thì quả thật, tôi chỉ là người thích quan sát.
Nếu không có thi sỹ làm sao có trăng và gió, nếu không có người say làm sao có tình?
Và cứ như thế cuộc sống xoay vần, chẳng trừ một ai...
 

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 06.09.2007 20:21:39
Mình bắt gặp trên diễn đàn nhiều tư tưởng có phần đồng điệu, giông giống nhau, chỉ là cách thể hiện khác nhau. Ghé vườn thơ của Thư quán, thi sỹ góp mặt rất nhiều, mỗi dòng thơ là một tâm tình. Mỗi tâm tình là một nét đẹp thật rất đặc biệt. Khác nhau lắm nhưng cũng cùng chung một tâm điểm: hồn thơ.
 
Hẳn bạn là một thi sỹ nên mới nhìn được chữ tình và thiên nhiên trong thơ. Hẳn bạn là một người nhân ái nên mới nhìn cuộc đời một cách nhẹ nhàng và rộng lượng. Thế thì bạn cũng là một người hạnh phúc đấy bạn Nghiêm phu ạ. Chào bạn đến căn nhà hạnh phúc này. Bạn ghé chơi thường nhé.
 
Xin phép được nói về một điều mà hôm nay mình muốn viết....
 
Tản mạn về tháng chín...
 
Bạn rất thích mùa thu. Thu là một trong những biệt danh của bạn. Bạn thích hoa cúc. Cúc cũng là một biệt danh của bạn. Tôi yêu nét đài các và đoan trang của người con gái ấy khi ngồi xem sách. Bạn là người rất tử tế và tốt bụng không chỉ riêng đối với tôi, mà có lẽ với cả mọi người. Bạn đem kiến thức và tình thương đến cho mọi người. Và tôi biết đến mùa thu khi lần đầu bước chân đến miền đất xa lạ ấy.
 
Tháng chín, nơi tôi sinh trưởng chỉ có những chiếc lá dầu xoáy rớt trong gió sớm mai vào những buổi sáng đạp xe đi học trên đường Hùng Vương. Tháng chín, nơi đây trời bắt đầu se lạnh, lá bắt đầu ngã màu, để lòng quay quắt nhớ về chốn cũ. Những chiếc lá là đà rơi trong gió. Những chiếc lá cong queo vàng úa xấu xí nằm chết bên đường dưới con mắt vô tình của kẻ qua, người lại.
 
Tôi nhớ đến những chiếc lá me vàng nhỏ nhắn rớt bên thềm đá xanh của sân trường. Tháng chín, mùa tựu truờng lại đến. Hết rồi thuở cặp sách đến trường. Hết rồi những tháng ngày hồn nhiên áo trắng học trò. Nhớ đến tà áo mềm mại bay trong gió của cô giáo mà tôi yêu mến, chiếc áo xanh màu lá cây mà tôi mê mẫn ngắm chiếc lưng thon mỗi khi cô quay mình viết bài trên bảng đen. Nhớ những mái đầu xanh cắm cúi viết bài trong không khí im lặng vào giờ kiểm tra. Nhớ những trò nghịch ngợm thật đáng ghét cũng như thật đáng yêu của các bạn thời học trò. Nhớ và nhớ!
 
Tháng chín, bên đường đời, tôi dừng chân ngoái nhìn về quá khứ học trò với con mắt thèm thuồng tiếc nuối. Tháng chín, tháng của những ngày đầu bước chân vào đời. Tháng chín, mùa lá rụng, sầu tôi chín vàng.
 
 
Lá bối.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 6 trang, bài viết từ 31 đến 60 trên tổng số 153 bài trong đề mục