Chưa bao giờ tôi hài lòng với bản thân, như khi còn học sinh tiểu học, viết chính tả bài này, xem lại bài sau thấy chữ mình xấu thật!
Khi cảm nhận thiên nhiên, tai và mũi của tôi hoạt động hơn mắt. Khi mùa thu đến tôi rất thích được hít thật sâu vào trong lồng ngực để từng ngón tay, ngón chân cũng cảm thấy không gian mát mẻ trong trẻo đến nhường nào. Tôi lắng nghe lá vàng rơi rất thanh, càng khô héo tiếng thanh càng gọn nét hơn. Và nghe rõ gió thu vờn hàng liễu rủ ven hồ êm ái như hơi thở của người con gái thoang thoảng bên tai. Thế đấy bạn Lá Bồi ạ, cảm nhận về hạnh phúc của tôi cũng na ná vậy.
Tôi chỉ cảm nhận bằng mắt khi gặp mắt, tôi nhìn thẳng, từ xa. Tôi thích quan sát từ bé, nhất là nhìn những dòng người qua cầu, qua ngã tư đường phố, trong một trận đá bóng... Và nhìn nhận được hạnh phúc cuộc đời là bản lĩnh của một con người, cho ta và cho người, cho cuộc sống này...
Cám ơn bạn đã cho chúng tôi có những phút giây kiểm nghiệm lại cái điều nhiều khi quên là luôn hiển hiện bên mình