Hạnh phúc
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 11 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 153 bài trong đề mục
con thuyền không bến 07.09.2007 19:09:08 (permalink)

Trích đoạn: Nghiem phu

Hạnh phúc, một cảm nhận sâu lắng nhất của cả trái tim và lý trí. Rất bình yên bởi nó giản dị chân thành, rất vĩ đại bởi chính  bản thân giá trị của Hạnh phúc.
Từ nhỏ bạn có làm bài văn giải thích câu nói :"Hạnh phúc là đấu tranh" không? Tôi đã tốn rất nhiều suy nghĩ khi đó mà bài văn cũng chẳng được điểm cao!
Đến khi trải nghiệm cuộc đời, tôi mới thấm thía, Hạnh phúc là đấu tranh. Mà đấu tranh để chiến thắng được chính bản thân mình là cuộc đấu tranh khó khăn nhất để giành được một hạnh phúc trọn vẹn nhất.
Có đồng ý với tôi không bạn Lá Bồi?



                   Hãy hạnh phúc ngay bây giờ!

             Chúng ta luôn tự thuyết phục mình rằng cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn sau khi: kết hôn, có con, có công việc ổn định và có một ngôi nhà mới.  Sau đó, chúng ta lại thất vọng khi những đứa con chậm lớn còn mình thì không đạt được những điều từng mong muốn.

             Sự thật thì: thời gian tốt nhất để tận hưởng hạnh phúc chính là hiện tại chứ không phải tương lai!  Bởi nếu không phải hiện tại thì khi nào?...

              Cuộc sống của bạn luôn luôn đầy ắp những thách thức.  Bạn phải thừa nhận điều này và từ đó chuẩn bị cho mình một cuộc sống hạnh phúc.

            Hãy đánh giá cao mỗi khoảnh khắc bạn có và đánh giá cao hơn nữa bởi vì bạn chia sẽ nó với một số người đặc biệt -đủ đặc biệt để bạn dành thời gian với họ...  Và nhớ rằng thời gian không chờ ai!

             Vì thế mà hãy dừng việc chờ đợi
...cho đến khi bạn có một ngôi nhà
...cho đến khi bạn có một chiếc xe hay một công việc mới
...cho đến khi bạn quay lại trường học
...cho đến khi bạn...giảm đi vài cân
...cho đến khi bạn hoàn thành chương trình học ở trường
...cho đến khi bạn kết hôn
...cho đến khi bạn ly hôn
...cho đến khi bạn có con
...cho đến khi những đứa con của bạn rời khỏi gia đình
...cho đến khi bạn nghỉ hưu
...cho đến mùa hè
...rồi lại mùa thu
...mùa đông
...mùa xuân
...và cho đến khi bạn không còn gì nửa!

 
             Không có thời gian nào tốt hơn bây giờ để hạnh phúc...Hãy tin rằng bạn hạnh phúc vào ngay ngày hôm nay!  Hãy nhìn vào mặt tốt của thế giới qua những đôi mắt và nụ cưới
 
                 (Xin mạn phép có vài lời về hạnh phúc của Nghiêm phu và la boi )






[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/5B04721DCCBC486786A4E646C014BBC8.gif[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2007 19:23:12 bởi con thuyền không bến >
Attached Image(s)
#61
    la boi 07.09.2007 20:14:02 (permalink)
    Chào "con thuyền không bến" đến chơi, bạn nói phải, nếu hôm nay mình không yêu những giây phút đến với mình, thì làm sao có được những phút giây hoài niệm về quá khứ được chứ. Mà con người thường hay quên hiện tại để chỉ quay ngước về hôm qua, thật đáng buồn phải không bạn?
     
    Mình cảm thấy thật sự hạnh phúc lắm, những khi nghĩ đến những người bạn thật đặc biệt của mình. Những người bạn đã cho mình tiếng cười, cho mình niềm vui sống, cho cả nghị lực để tiếp bước con đường đời.
     
    Cám ơn các bạn yêu của tôi.
     
     
    Lá bối.
    #62
      Nghiem phu 08.09.2007 00:53:52 (permalink)
      Tôi rất yêu những bài thơ của Nguyễn Bính, dung dị, sâu lắng mà hàng trăm năm sau không có ai sánh được cùng ông. Tôi không thể nhớ nổi lời một bài hát nhạc trẻ hiện thịnh hành, dù tôi rất yêu giai điệu của bài hát đó.... Bạn cũng biết, đó gọi là "gu".
      Bạn đã luôn có được hạnh phúc để chia thời gian mà tận hưởng, thật hạnh phúc!
      Dù thời gian tận hưởng là ngay phút giây này thì bạn ơi, cũng giản dị như những hạt mưa xuân, như cái dậu mồng tơi,...làm trái tim người con gái trong thơ Nguyễn Bính ngập tràn niềm hạnh phúc!
      Cuộc đời nếu là một sân khấu, mỗi con người là một con rối, thì bạn nghĩ rằng con rối cuộc đời có cảm nhận điều hanh phúc hiện tại như chúng ta đã cảm nhận không?
      Nếu gói gọn trong ba chữ T cho cuộc đời, thì có phải hạnh phúc là chất cho đủ 3 chữ : Tìên, Tài, Tình đó không?
      Bạn Con Thuyền không bến vẫn luôn hạnh phúc dong ruổi đâu cần một bến bờ nào chờ đợi? Bởi "gu" của bạn là năm châu bốn biển đúng không bạn?
      Nhưng tôi vẫn hy vọng có một bến (hai càng tôt) chờ đợi cánh buồm đỏ thắm của cập bến đấy? Khi hạnh phúc nhớ đến chúng tôi nhé!
      #63
        Nghiem phu 08.09.2007 01:13:45 (permalink)
        Chưa bao giờ tôi hài lòng với bản thân, như khi còn học sinh tiểu học, viết chính tả bài này, xem lại bài sau thấy chữ mình xấu thật!
        Khi cảm nhận thiên nhiên, tai và mũi của tôi hoạt động hơn mắt. Khi mùa thu đến tôi rất thích được hít thật sâu vào trong lồng ngực để từng ngón tay, ngón chân cũng cảm thấy không gian mát mẻ trong trẻo đến nhường nào. Tôi lắng nghe lá vàng rơi rất thanh, càng khô héo tiếng thanh càng gọn nét hơn. Và nghe rõ gió thu vờn hàng liễu rủ ven hồ êm ái như hơi thở của người con gái thoang thoảng bên tai. Thế đấy bạn Lá Bồi ạ, cảm nhận về hạnh phúc của tôi cũng na ná vậy.
        Tôi chỉ cảm nhận bằng mắt khi gặp mắt, tôi nhìn thẳng, từ xa. Tôi thích quan sát từ bé, nhất là nhìn những dòng người qua cầu, qua ngã tư đường phố, trong một trận đá bóng... Và nhìn nhận được hạnh phúc cuộc đời là bản lĩnh của một con người, cho ta và cho người, cho cuộc sống này...
        Cám ơn bạn đã cho chúng tôi có những phút giây kiểm nghiệm lại cái điều nhiều khi quên là luôn hiển hiện bên mình
        #64
          la boi 27.09.2007 12:53:18 (permalink)
          Trở về từ nơi của không cùng, để rồi thấy lòng man mác một nổi buồn. Nép bên sân trường, để chỉ có thể nhìn thấy rõ hơn ô cửa sổ xanh lá cây của lớp học xưa. Một bóng cô giáo đang giảng bài. Bóng những mái đầu xanh đang cúi đầu viết bài. Lòng dâng trào nổi sóng. Mắt đã nhoè tự lúc nào. Thấy hình như trái tim đang run rẩy đập nhịp. Tôi hiểu mình đang thổn thức cùng những kỷ niệm tuôn trào. Trường xưa đã đổi thay, con người cũng đã thay đổi. Không thay đổi, phải chăng chỉ là những dư hương của ngày xưa cũ!
           
          Hoài niệm ư? Phải chăng con người chỉ sống cho quá khứ? À không, tôi còn ngày hôm nay, ngày hôm nay chát đắng với những lo toan của cuộc đời. Ngày hôm nay mặn mà với những yêu dấu đan kín trong hồn. Ở đâu đó tận đáy trái tim, hiểu được vì sao những giây phút tĩnh lặng của đêm dài là những giây phút thật hạnh phúc của ai đó. Những giây phút làm dịu lại những tất bật, bức xúc vì cuộc sống của ai đó cũng chỉ là một chút hạnh phúc nhỏ nhoi. Hiểu được vì sao lòng vẫn thấy cuộc đời cần có một tình yêu. Hạnh phúc chỉ cần có thế phải không anh?
           
           
          Lá bối.
          #65
            la boi 01.10.2007 20:30:43 (permalink)
            . Cô bé khoảng 10-12 tuổi, nét mệt mõi, có lẽ đi bộ đã lâu, mõi chân và cần được nghỉ chân chút lát. Em nhỏ bé thu mình trong bóng tối trước thềm một căn nhà đã đóng cửa, tắt đèn, ánh mắt lơ đãng nhìn người qua lại. Chỉ độ vài phút, em đứng lên, tiếp tục cuộc hành trình của mình. Cầm cái rổ nhỏ, bên trong có những gói đậu phọng rang gói nhỏ, vài trái cốc, đôi thừ lặt vặt nhỏ khác. Em không rao, không mời, chỉ lặng lẽ đi bên cuộc đời đang ồn ào đổ nhịp trên thành phố về đêm. Trả tiền cho gói đậu phọng nhỏ, quay lưng bước đi, chỉ vài bước, quay lại, em đã biến mất trong bóng đêm của thành phố đèn màu.
             
            . Ngày ngày cùng bà buôn bán bên sông. Em không ý thức được đời mình sẽ ra sao. Không ai nói cho em biết em sẽ phải làm gì cho đời mình. Em để những ngày tháng của mình lặng lẽ trôi bềnh bồng cùng sông với nước, nơi em ra đời và lớn lên. Ờ một nơi, xem ra là xứ sở của mình, nhưng lại chẳng phải là quê hương của mình. Trong giây lát, chiếc thuyền con chỉ còn là một chấm đen nơi chân trời. Dòng nước đem em trôi xa. Trôi cả một mảng buồn của hồn tôi.
             
            . Con bé nắm áo người đàn bà giựt giựt: "Con chào bà cô. Con chúc bà cô khỏe mạnh".
             - Con bao nhiêu tuổi?
            Con bé dơ bốn ngón tay: "Dạ con bốn tuổi."
             - Ai dạy con chào bà?
            Đáp: "Dạ má con dạy."
             - Con chào bà để làm gì?
            Đáp: "Bà cho con tiền đi"
            - Con xin tiền để làm gì?
            Đáp: "Con đưa cho má mua gạo."
             
            Người đàn bà âu yếm nhìn con bé cười nhưng rồi thản nhiên bước đi không quay đầu. Được vài bước, ngang qua một đám phụ nữ độ 4-5 năm người đang ngồi trước một cổng chùa, bổng có tiếng nói từ trong đám phụ nữa ấy: "Con nhỏ chúc bà cô khỏe mạnh, bà cô cho nó tiền đi. Con tui chào bà cô mà bà cô hổng cho nó tiền. Cho nó tiền đi bà cô." Người đàn bà đẩy đà, ăn mặt thẳng tắp, lành lặng đang tiếp tục nằng nì xin tiền một cách sống sượng, như ép buộc người khác phải trả giá cái chào của con bé con. Bốn tuổi đi xin ăn cho người mẹ vô sĩ. Còn bao nhiêu em bé sẽ phải trả giá đắt cuộc đời mình vì trót sinh ra bởi những bà mẹ vô tâm như thế? Chỉ có tiếng thở dài trả lời cho câu hỏi.
             
             
            Lá bối.
             
             
             
            #66
              la boi 03.10.2007 19:58:32 (permalink)
              Có một lần anh đã hỏi: "Trong tim em, anh có vị trí như thế nào?". Nhìn anh, không có câu trả lời. Cần thiết phải nói ra vị trí của anh ở đâu sao, khi anh biết nó đã ở trong tim?
               
              Có một lần anh đã hỏi: "Ta sẽ là gì của nhau?". Cần thiết phải nói sao khi anh thừa biết câu trả lời.
               
              Có một lần anh trách vu vơ: "Cuộc đời thật nghiệt ngã, để hai ta chỉ có thể song hành mà chẳng cùng một điểm chung!". Anh không cảm nhận được ư? Chúng ta đã có cùng nhịp đập của con tim đấy thôi.
               
              Anh bảo, anh biết nhưng vẫn cứ hỏi, bởi anh sợ chúng ta lạc mất nhau khi cuộc đời trước mắt còn quá hẹp cho cả hai. Anh không thấy em đang nắm chặt tay anh bởi vì em cũng sợ lạc mất anh sao?
               
              Hôm qua anh đã hỏi và em đã trả lời. Cuộc tình mình có lẽ sẽ xoay vần mãi với những câu hỏi cho dù câu trả lời đã quá rõ ràng. Xin đừng hỏi, khi biết rằng đó là tình yêu!
               
               
              Lá bối.
              #67
                Nghiem phu 04.10.2007 00:47:07 (permalink)
                Bão đổ bộ vào Nghệ an, để đêm nay nơi tôi ở bất ngờ mưa ngưng, gió thu lồng lộng thổi. Hàng cây sữa ngay bên cửa ban công nhà tôi vẫn kịp gửi cho tôi hương thơm nồng nàn. Hương thơm phủ trên bờ môi, mơn man trên mái tóc, thật dễ chịu.
                Chỉ có thiên nhiên,  thuỷ chung đến thế , chỉ có trí tưởng tượng mới cởi mở tấm lòng của người.
                Em cũng đã bao giờ tự hỏi nỗi buồn của ai làm mình chợt vui chưa?
                Đêm khuya lắm, mưa lại nặng hạt rồi, mưa rất to, gió nín thở. Hai ly cà phê mà chỉ có một ghế ngồi!!!
                Nhưng trái tim ai đó vẫn muốn hát, nhỏ nhẹ, thì thầm...
                Hạnh phúc thay, những người còn thức đêm nay?
                 
                 
                #68
                  la boi 04.10.2007 20:53:33 (permalink)
                  Cố tình đạp lên những chiếc lá vàng khô uốn cong dưới đất, để được nghe tiếng lạo xạo dưới chân.
                  Mùi thơm của lá khô phảng phất đâu đây. Thu đã về.
                  Mới hôm qua còn đầy lá, hôm nay hàng cây đã thấy trơ thêm vài cành khô, đã thấy lá rụng vàng đầy sân.
                   
                  Những cơn mưa luôn gây những nỗi nhớ. Những chiếc lá đổi màu vẫn luôn làm lòng rung cảm.
                  Cơn gió thoảng kéo vội dĩ vãng về, để một lúc, nhìn lại mình, thấy dường như ta lừa dối chính mình.
                   
                  Một mùa nào ta rộn rã yêu nhau
                  Một hẹn hò nuôi lấy cho nhau
                  Hoa vàng năm cũ giữ hương về sau
                  Ôi mắt xưa em cười
                  Còn trong ý thu gọi mời thương nhớ
                  .
                  .
                  .
                  Tình ngậm ngùi từ lúc xa nhau
                  Hoa vàng năm cũ biết phai về đâu
                  Làm sao tìm được bóng gương xưa
                  Làm sao tìm được mùi hương thưở áo em thơm...
                   
                  Lời nhạc Niệm khúc hoa vàng như nói hộ tôi nỗi lòng mình.
                  Mai này, cuộc đời phiêu lãng có cho ta phút giây nào tìm được nỗi xao xuyến cũ, hay chỉ là dư âm của những rộn rã yêu thương với những ngút ngàn sầu đau khi tất cả cũng chỉ còn là một thoáng hương xưa.
                   
                   
                  Lá bối.
                   
                   
                   
                  #69
                    la boi 05.10.2007 20:00:50 (permalink)
                    Chiếc bóng âm thầm theo nhịp bước chân sát gót không rời. Bóng lặng lẽ ngồi ngắm dáng ai tư lự. Bóng im nghe tiếng thở dài mệt mõi của người bạn đồng hành. Bóng im tiếng khi ai đó dòng lệ rơi. Bóng khắc khoải với dáng dấp bồn chồn đứng ngồi không yên kia. Bóng nằm chờ sáng gọi người thức cùng. Bóng mõi gối chồn chân nhưng sao ai đó vẫn cứ lẫm lũi bước đi. Bóng vẫn cứ bên người. Người có hay?
                     
                    Chân bước vội và lòng còn mãi đang toan tính. Suy tư với thinh lặng một mình ta. Thở dài ngao ngán thói đời bạc đen. Mặn môi, hỏi ai hiểu nỗi lòng? Trông ngóng người nhưng rồi vẫn chỉ mình ta. Nằm chờ sáng, bao giờ đêm thôi dài? Mãi miết đi tìm rồi chỉ thấy cõi đời chỉ là phù vân. Cô đơn, chỉ ta với ta. Ai hay nỗi lòng sầu?
                     
                    Bàn tay chạm nhẹ bàn tay. Chiếc bóng cười. Người cười. Ơ, không phải chỉ mỗi mình ta với ta. Ta với bóng, đôi bạn không rời. Bóng ơi, giờ ta hiểu, hiểu rằng chỉ có bóng mới là bạn đời của ta. 
                     
                     
                    Lá bối.
                     
                    #70
                      Nghiem phu 08.10.2007 17:10:48 (permalink)
                      Tôi cũng có ấn tượng khó phai về cái bóng trong cuộc đời mỏng tanh của mình. Nhưng tôi không thể để mình ở tư thế như Laboi đâu??? Luôn luôn chủ động, nhất là chủ động với chính bản thân mình và chủ động với cái bóng.
                      Thật vậy, khi còn bé có câu chuyện thật về cái bóng làm tôi rất hay suy tư. Sau khi vui chơi say sưa với các bạn ở sân kho đến lúc sực tỉnh, phải về  nhà vì quá khuya. Vậy mà đường về nhà phải qua một quãng đường quanh co với luỹ tre ken dày đặc hai bên. Tôi cứ thế chạy thục mạng khi qua cái đoạn được đặt cho cái tên hãi hùng"Nơi ghé chơi của các bóng ma"!!!Mồ hôi toát ra, tôi không sợ, không sợ... Vậy nhưng cái bóng chợt xuất hiện ngay lập tức bên cạnh tôi thật rõ nét và làm tôi sợ đến mức không thể nói được câu nào "tè" cả ra quần. Cái  bóng của chính mình làm mình sợ cả chính. Thế đấy.
                      Khi lớn hơn, biết yêu, được yêu. Lại cái bóng làm tôi kinh sợ cả tình yêu của con người. Người ta đã khiến tôi hạnh phúc đến muốn reo lên cho cả thế giới biết khi được yêu??? Vậy mà cuối cùng thì ra tôi chỉ là cái bóng hoàn chỉnh nhất, sinh động nhất, của một người trong con tim người ta??? Đau đớn lắm chứ bạn!
                      Bây giờ, trong công việc, cái  bóng cũng vô cùng ghê gớm, bạn cứ thử ngẫm nghĩ mà xem....
                      Vậy nên, đừng gắn bó âm thầm lặng lẽ với bóng của chính mình, không tốt đâu???
                      Hãy biết giữ gìn cái quý giá nhất của cuộc đời con người đó là tình yêu, là sự thanh thản trong suy nghĩ trong tình cảm bạn thân mến nhé?
                      Đấy là hạnh phúc đủ đầy...
                      #71
                        namtuocbongdem_lfo 09.10.2007 09:11:49 (permalink)
                        ờ há ! nghe cũng quen tai phết,có nhiều người đã từng viết về chiếc bóng của cuộc đời mình.Nhưng sự chủ động hay bị động thì cũng có sao đâu khi chiếc bóng vẫn chỉ là chiếc bóng.người bầu bạn cùng ta những lúc cô đơn. nhưng có lẽ nghiem phu nói đúng,chúng ta không nên gắn bó với cái bóng quá mức,nhưng đôi khi trong hoàn cảnh nào đó cái bóng cũng rất có ích đó chứ.và không nên nhìn nhận thái quá về một điều gì đó.tình yêu,sự thanh thản trong tâm hồn,liệu có phải hạnh phúc đủ đầy?khi mà con người còn nhiêu sự ham muốn
                        #72
                          namtuocbongdem_lfo 09.10.2007 09:13:59 (permalink)
                          lâu lâu không online mọi người cho spam một bài nha.Thanks
                          #73
                            la boi 09.10.2007 20:22:04 (permalink)
                            Cám ơn bạn Nghiem phu đã đến làm bạn và cho lời khuyên. Bạn ạ, lá bối không bi quan lắm lắm đâu, mình nhớ hình như bạn có lần nói về sự đấu tranh với chính bản thân, và mình thì luôn phải đấu tranh với chính mình rất nhiều. Bạn Nam tước nói cũng đúng, không hề gì khi ai chủ động cũng được. Bởi dù ở trong hoàn cảnh nào thì lá bối vẫn biết mình vẫn phải tìm con đường đi của lý trí để có thể quân bình tâm hồn mình. Điều không phủ nhận, là chiếc bóng vẫn luôn là người bạn đồng hành trung thành nhất những khi mình cô đơn nhìn lại mình. Nhưng chiếc bóng chỉ là hình bóng và không thực, chiếc bóng không đem cho mình lời khuyên hữu ích như những người bạn mà mình đang tiếp cận. Bóng, chỉ là một phần trong cuộc đời mình thôi bạn ạ.
                             
                            Điều nuôi dưỡng mầm hy vọng và là động lực khiến mình thêm nghị lực sống chính là tình yêu đấy bạn ạ. "Tình yêu" đối với mình, không chỉ đơn thuần là tình yêu của đôi nam nữ yêu nhau. Tình yêu của mình nó bao quát nhiều thành phần. Có lẽ mình tham lam nên không có chuẩn trong tiếng yêu ấy. Một thí dụ nhỏ chút, như lời khuyên của bạn, cũng là một chút tình cảm, một thứ tình nguời, một tình bạn trên diễn đàn, cũng là một động lực nhỏ khiến mình vui vì nhìn thấy trong cuộc đời này, vẫn còn có những tâm hồn nhân hậu, những con người nhiều nghị lực vươn sống, đáng để kết bạn lắm chứ. 
                             
                            Thế đấy bạn Nghiem phu ạ, cám ơn bạn đã quan tâm. Có thể cách suy nghĩ, cách hành văn của mình nó phiến diện, nghiên về tình cảm nhưng bạn mến, nếu không có nghị lực sống, có lẽ mình chẳng thể còn tồn tại đến ngày hôm nay. Mình muốn chia xẻ một bí mật nguồn sống của mình với bạn, bạn biết không, động lực thúc đẩy mình trở nên lạc quan yêu đời mỗi khi mình bi quan hay gặp phải hoàn cảnh khó khăn, đó là nghĩ đến nguời mà mình yêu thương nhiều nhất. Bài học này đến từ một trò chơi tuy rất đơn giản nhưng thật ra, khó mà thực hiện, đối với mình. Nó thế này:
                             
                            Một đêm nọ, mình nhớ đến người mẹ yêu đã mất. Nhớ bà quay quắt. Nhắm mắt lại, hình dung gương mặt của người. Mình bắt đầu dùng trí tưởng tượng lấy tay chạm gương mặt. Rồi từ từ từng nét trên gương mặt ấy hiện ra. Trán, mắt, mũi, miệng, từ gò má, vết thẹo, làn môi, làn da... từng chi tiết một mình vẽ được rõ ràng những chi tiết mà mình tưởng đã quên. Thật xúc cảm, mình đã ôm hình dáng ấy mà khóc. Rồi lại suy nghĩ, bây giờ tưởng tưởng ra chính gương mặt mình xem nào. Đến đây thì mình đã không làm đuợc bài toán khó này. Thử bao nhiêu lần đều thất bại. Cho đến một ngày mình nhận ra rằng, bởi vì mình chưa hề biết yêu thương chính bản thân mình, nên chi mình chưa hề cưu mang hình ảnh của chính mình. Khi ấy, mình lại nhận thức ra được nhiều điều khác, như phương phác ngôi sao sáng tỏa, và điều mình nghiệm được cuối cùng vẫn là cần phải có nghị lực, nghị lực là cứu cánh mạnh mẽ nhất đã giúp mình đi trên con đườnng nhỏ hẹp của mình.
                             
                            Bạn mến, mình rất vui khi tìm được những người bạn đáng mến trên diễn đàn này. Mong rằng mình sẽ học được thêm nhiều điều hay khác từ các bạn.
                             
                             
                            Lá bối
                            #74
                              la boi 18.10.2007 03:46:53 (permalink)
                              Đánh máy cả ngày mỏi cả tay, đọc sách đến phát chán, phim chả muốn coi, nhạc chẳng muốn nghe, vào internet thì lại thấy toàn những tình cảm ướt át, giận hờn lung tung của thiên hạ, sợ quá lại chạy ra.
                               
                              Reng… reng….reng….
                               
                              Ai kêu phone giờ này? Sợ lắm, đừng là hãng kêu là được rồi. Tôi đã giao hết mọi việc lại rồi mà còn kêu ca cái gì nữa?!
                               
                              Long distance…. Điệu này là Việt Nam hay Úc gọi sang rồi. Kêu làm chi cho tốn tiền, ai cũng nghèo xác xơ mà lâu lâu lại cứ gọi sang, cứ như là không nói thì chịu không nổi. Thừa tiền lắm bạc rồi chắc!
                               
                              Blah…blah…blah…
                              nghĩ: nãy giờ nói nửa tiếng rồi mà chưa ngưng!
                              “Thôi cứ nói đi, chị nghe, nghe rõ mà... khi nào muốn cúp thì nói ha”.
                               Chuyện trên trời - dưới đất, hàng xóm, nhà cửa, tiền bạc.
                              Blah… blah…Blah…
                               
                              Tiếp tục đánh máy, chưa được chục hàng, lại... reng…reng… reng…
                               
                              Lại cái phone, nghĩ:  ai nữa đây?...
                              “Em ơi, chị đây…Ờ, nói đi em nghe. Ờ, em rãnh, không làm gì. Ờ, nghe.”
                              Nghĩ:  bốn mươi lăm phút rồi, sao chưa chịu cúp cho người ta nhờ!
                              Cũng chuyện trên trời – dưới đất, nắng - mưa, giận - hờn, hơn – thiệt.
                              Blah… blah…blah….
                               
                              Lại tiếp tục gõ lốc cốc vào cái bàn phím.
                              Reng… reng… reng…
                               
                               
                              Lại ai nữa đây....Unknown name …
                              Nghĩ: ai quan trọng mà dấu tên…khẩn thiết gì đây?
                              “Hello…. Tôi đại diện cho công ty quảng cáo….”
                              Đầu giây bên kia tiếng nói liên tu bất tận, nói không cho người nghe thở!
                              Blah… blah… blah…
                               
                              Reng… reng… reng…
                              Reng… reng… reng…
                              Reng… reng… reng…
                               
                               
                              Nghĩ: may quá, mình không có cell phone!
                               
                               
                              Lá bối.
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.10.2007 03:48:50 bởi la boi >
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 11 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 153 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9