Hạnh phúc

Thay đổi trang: << < 456 > | Trang 5 của 6 trang, bài viết từ 121 đến 150 trên tổng số 153 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Trần Hồng Châu
  • Số bài : 97
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.11.2007
RE: Hạnh phúc - 29.12.2007 05:08:33

Trích đoạn: la boi

Hồi nhỏ, mỗi khi giận ai, tôi hay tìm một góc tối chui vào đó mà ngồi khóc một mình. Nhớ có lần, tôi cuốn mình trong tấm chiếu trốn mọi người rồi ngủ quên lúc nào không hay. Lớn hơn một chút, tới tuổi 12-13, tôi thường bắt cái ghế đẩu ngồi chong hóc trong góc bếp, chẳng ai biết tôi có mặt trong nhà, nhưng chuyện gì trong nhà, ai nói gì tôi đều nghe, đều biết. Và tôi thích được nhìn sinh hoạt của mọi người trong nhà những khi ấy, tôi lại quên buồn, quên giận. Thêm vài tuổi nữa, hễ giận ai, tôi thường lấy xe đạp, chạy vòng vòng ngoài đường đến khi hết giận thì về nhà, lặng lẽ lên gác, trốn ở đó mấy hôm liền. Những khi ấy, cả nhà cứ tưởng tôi đi đâu mất, thật ra tôi quanh quẩn trong nhà, loay hoay làm hết việc này đến việc khác, hễ có ai về nhà thì lại lật đật trốn mất mặt. Còn bây giờ, khi tôi giận thì tôi làm gì? Nhiều khi tôi giận, tôi phải nói, và thường tôi muốn mặt đối mặt để nói cho ra lẽ, để giải quyết vấn đề một cách thẳng thắng cho nhanh gọn, và để cả hai cùng sửa lỗi. Nhưng cũng có những lúc, nhất là những khi thấy mình “đau” quá vì bị oan, tôi thường không muốn nói gì mà chỉ lầm lì làm chuyện của mình hoặc vào phòng đóng cửa nhốt mình trong đó.


Đọc đoạn này của bạn hình như tôi thấy bạn là người rất nhạy cảm và rất dể giận hơn người khác đó. Nếu như người bạn của bạn giận bạn đến mức độ nông nổi như vậy thì tôi nghĩ đương nhiên phải có điều gì đó rất nghiêm trọng, tôi nghĩ 2 người bạn thân thương như thế thì nhất định không cần giải thích nhau cũng vẫn có thể hiểu được lý do. Mỗi người một hoàn cảnh, một vị trí, có khi vị trí của bạn rộng rãi nên bạn không cảm nhận được cái góc nhỏ của bạn mình. Tôi ít khi giận ai ở trên đời mà nhất là những người tôi đã từng thương mến, và gần như chưa có ai giận tôi được bao giờ. Tính của tôi bộc phát và nhất thời nhưng tình của tôi thâm sâu. Thấy bạn buồn trong những ngày lễ lớn như vậy cũng làm tôi đau lòng. Để tôi nhớ lại lúc tôi hồi nhỏ mỗi lần giận ai thì tôi đã làm gì ? ....... Ngồi suy tư một buổi nhớ không ra bạn ơi! chắc là tôi kém trí nhớ hay là không được phép giận ai cả nên không có giận luôn, cứ như thế tôi lớn lên và không có giận ai cả, mãi cho đến bây giờ đã quá lớn rồi cũng không có giận ai hết. Tuy nhiên dù không giận nhưng lòng thì biết buồn, có nhiều lúc buồn kinh khủng cho đến đổi đôi lần tôi nghĩ nếu mình được chết đi thì ổn thỏa và được nằm yên mà ngơi nghỉ, sẽ không còn suy tư, mọi vấn đề sẽ không còn đè nặng ở trong lòng, và cuối cùng thì người ta cũng phải chết như bao nhiêu người trên thế gian này, chỉ là trước và sau thôi còn sự việc cũng giống nhau như một, đó là những lúc tôi nghe tất cả sụp đổ một trái đất vì những tuyệt vọng không lối thoát. Cũng may mắn là vẫn còn vài buổi sáng nắng lên, giữa cái lạnh mùa đông hạt nắng ấm và trong ngần như những hạt thủy tinh chiếu sáng xuyên cánh cửa kiếng thật to, những buổi sáng bắt đầu cho 1 ngày mới, khi nằm ở trên giường chưa ngoi lên mà trong đầu tôi đã nhuốm đầy thi vị, hương thơ và anh bắt đầu làm sống lại ở trong tôi ít nhiều. Tôi nhận ra tôi vẫn tiếc và quí nó hơn một chút. Thôi thì tôi vẫn còn phải sống cho một chút đam mê chưa thành hình để ghi chép lại những ước mơ của một đời mãi mãi còn mơ....

Tôi buồn thì không có đóng cửa trốn mọi người như bạn đâu, nhưng tôi phát giác ra gần đây mỗi khi tôi buồn thì bị cái bao tử nó hành hạ không ngừng. suốt những ngày lễ và những buổi tiệc tôi đã không thể nuốt đồ ăn và không còn uống được dù chỉ một ly rượu. Thậm chí đã bỏ luôn cà phê vì bà bạn của tôi cho rằng cà phê cũng làm cho loét bao tử, từ cái hôm tôi ăn cơm ở nhà bà, uống 1 ly rượu bị ói trở ra. Giáng sinh của tôi năm nay vẫn như mọi năm trước. Sống ở xứ người không thân thuộc bà con nhưng tôi có những người bạn láng giềng thân thiết, tôi không được xum hợp cùng gia đình mình và người thân của mình, nhưng cũng không kém phần đầm ấm với tình thương của những người xung quanh, thật đúng cái câu "Bà con xa không bằng lối xóm ở gần". Tôi thấy bạn buồn mà vẫn còn lo tới bạn của bạn nên tôi rất cảm động, tôi hy vọng là bạn của bạn sẽ hiểu mà không để lòng giận bạn nữa. Nếu như là bạn mà không tìm được sự thoải mái vui vẻ với nhau thì tốt hơn hết mỗi người nên ở lại vị trí của mình, đừng chung đụng vì có thể va chạm nhau và làm tổn thương cho nhau mà thôi. Tình bạn sẽ mãi còn đó, như cuộc đời có mưa rồi có nắng, khi mặt trời làm ấm trái đất thì cây lá mùa xuân sẽ lại trổ xanh, tình bạn sẽ bắt đầu trở lại như những mùa trước.

Chúc bạn một mùa lễ đầm ấm cùng gia đình thân quyến và năm mới an khang hạnh phúc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2008 09:03:54 bởi Trần Hồng Châu >

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 03.01.2008 02:06:24
Chào bạn,
Thật bất ngờ khi đọc những dòng cảm nghĩ của bạn. Cám ơn bạn đã có lòng đến để đọc những dòng suy nghĩ và góp ý cho lb. Lời tâm tình của bạn, dù lần đầu được đọc, được biết đến bạn, nhưng lời tâm sự của bạn dường như không xa lạ mà ngược lại rất gần gũi và chân tình. Lb rất cảm động.
 
Cám ơn bạn đã lưu tâm đến tình bạn của chúng tôi. Bạn ạ, chúng tôi đã không còn giận nhau nữa, hai chúng tôi vẫn là những người bạn thiết, dĩ nhiên chúng tôi vẫn thương yêu nhau, vẫn trân quý tình cảm dành cho nhau. Khi tôi biết rằng tình bạn của mình vẫn còn đó, bởi vì nó thật trong sáng thì tôi không có lý do gì mà vì một lỗi lầm nào đó mà bằng lòng đánh đổi sự mất bạn ấy. Chuyện gì trên thế gian này cũng có vòng tuần hoàn của nó, khi thế này, khi thế khác. Có lẽ những tiếng khóc sẽ làm thi vị hơn những tiếng cười theo sau. Cuộc đời là cả một sự biến thiên, chỉ có lòng mình như thế nào mới quan trọng thôi bạn ạ. Thấy bạn tâm sự về nỗi buồn của bạn, lb cũng chạnh lòng. Nói thật nhé, dù ở một lúc nào đó khổ quá, lb vẫn chưa bao giờ nghĩ mình muốn chết đi để vất nỗi lòng nặng trĩu phiền muộn cả. Trong mình, dù như thế nào thì vẫn luôn có một niềm tin vào cuộc đời, vào ngày mai để lb tiếp tục sống, tiếp tục hiện hữu trên cõi đời này. Ít ra, trong bạn vẫn có một hình bóng nào đó là niềm vui, là niềm tin trong cuộc sống của bạn, như thế cũng tốt lắm chứ, phải không bạn. Mong rằng trong năm tới sức khỏe của bạn sẽ khả quan hơn - bởi vì đối với lb, sức khỏe đứng hàng đầu trong mọi nỗi lo lắng của mình - cũng mến chúc bạn một năm mới đầy hạnh phúc cùng gia đình và đạt mọi ước nguyện.
 
Xin lỗi vì lb đã không vào Thư Quán thường xuyên những lúc sau này nên không trả lời bạn liền, xin thứ lỗi.
 
 
 
Lá bối.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 07.01.2008 19:51:51
Một người nào đó đã nói: “Ở đời, ít khi người ta thực hiện nỗi giấc mộng của mình.” Lật lại trang đời, những ước mơ cứ vụt đi qua. Úơc mơ lại tiếp nối ước mơ. Con đuờng đi qua đã lấm khá nhiều bụi đường và nước mắt. Con dốc cao vời vợi, để những bước chân đi trở nên nhọc nhằn và mõi mệt. Thuở xưa đi học, nhìn ra ngoài cổng truờng, cứ ngỡ truờng đời êm đềm và đẹp đẽ. Ngỡ đời là một biển rộng bình yên và êm ắn. Có biết đâu rằng trường đời đầy dẫy những gai góc. Thế nên, ta cứ phải làm kẻ muôn mặt, cứ phải chui rúc mình trong cái vỏ sên nhỏ bé. Cứ tưởng mặt nạ thì sẽ không khóc mà chỉ biết cuời. Cứ tưởng vỏ sên cứng chẳng đập vỡ được. Giữa cuộc đời đầy nhố nhăng, rời chốn ưu phiền, đi về miền cỏ nội hoa ngàn để tìm cho chút ít hương đồng, gió mát. Để tìm chút thi vị cho cuộc sống, để thấy đời không phải chỉ toàn thiện, toàn ác. Để thấy mình vẫn là kẻ ngu dại ôm thiện chí nhỏ nhoi quá chừng chừng. Dù sao cũng mong là, mộng mơ nghĩ rằng, uớc ao như thế, rằng những ý hướng tốt sẽ sống lâu và rồi sẽ thực hiện được, cho những ai vẫn luôn ôm một hoài bão nào đó. Tôi, con chim én muốn làm lại mùa xuân của mình.
 
 
Lá bối.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 08.01.2008 20:58:10
Sáng nay radio bỗng mở bài "Let it be" của The Beatles, giọng hát quen thuộc trỗi lên, khiến tôi sực nhớ, phải rồi, tháng giêng là tháng dành cho Đức Mẹ Maria. Nhắc đến Đức Mẹ Maria, tôi lại nhớ đến những kỷ niệm đến với mình có liên quan đến Đức Mẹ. Có biết bao lần tôi đuợc người che chở, có biết bao lần Người dẫn dắt tôi khỏi muôn phiền muộn trong đời. Người nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng đi, như làn gió nhẹ, như giọt sương trong, như áng mây trôi, tất cả thoang thoảng và thanh khiết đến và đi từ Nguời.
 
 
 
 
 
Let it be
 
When I find myself in times of trouble
Mother Mary comes to me
Speaking words of wisdom. Let it be
And in my hour of darkness,
She is standing right in front of me.
Speaking words of wisdom. Let it be.
 
Let it be
Whisper words of wisdom. Let it be.
 
And when the broken-hearted people
Living in the world agree,
There will be an answer. Let it be.
For though they may be parted.
There is still a chance that they will see.
There will be an answer. Let it be.
 
Let it be
Whisper words of wisdom. Let it be.
 
And when the night is cloudy
There is still a light that shines on me.
Shine until tomorrow. Let it be.
I wake up to the sound of music.
Mother Mary comes to me.
Speaking words of wisdom.
 
Let it be.
There will be an answer, let it be.
Let it be.
There will be an answer, let it be.
Let it be.
Whisper words of wisdom. Let it be.
 
 
 
 
Lá bối.
 
 


la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 09.01.2008 19:15:43
Người đàn bà ngồi dệt tấm chiếu cói một cách chăm chỉ và miệt mài. Chị luồn dây, sỏ chỉ, cột, cắt thật thành thạo. Nhưng không phải chỉ có chị là người duy nhất làm việc. Quanh chị còn có những người bạn khác, mỗi người một nhiệm vụ và vai trò riêng biệt. Khi chiếc chiếu được hoàn thành, người cai truởng đến cầm chiếc chiếu lật lên, lật xuống xem xét kỷ tấm chiếu, cố tìm xem có vết sai sót khi dệt hay không.
 
Đôi khi, có những tấm tuy đã hoàn thành, nhưng khi xem phần mặt trái, luôn có những mấu nối của cọng chiếu được dấu kín một cách tài tình. Đôi khi nó lòi ra trông xấu khủng khiếp. Có khi những màu, chữ kết bị dệt lệt đi, trông khó nhìn làm sao. Thông thường, những lỗi lầm trong khi dệt thường được người thợ lành tay uốn nắn, sửa lại rất khéo bằng óc thẩm mỹ, óc sáng tạo khiến ta thấy một sự hợp nhất hài hòa đuợc thể hiện trên sản phẩm, khiến tấm chiếu trở nên hoàn mỹ hơn. Nhưng có đôi khi, chẳng thể sửa đổi hay làm khá hơn, sản phẩm hư đành bị quăng liệng vào đống đồ hư hỏng và không ai màng nghĩ đến nó nữa.
 
Chúng ta cũng thế, dù biết rằng chẳng ai hoàn hảo hơn ai, nhưng những khi lầm lỗi, tự bản thân, ta lại là người khó chịu và đau khổ khi nhận thức ra được sai  lầm của mình. Vâng, có người suốt cả đời có thể chẳng có một lỗi lầm nào đáng trách cả. Thế nhưng, lỗi lầm quả thật rất có giá trị. Bởi nhờ nó mà chúng ta nhận chân được giá trị con người thật của mình. Chúng ta nên người nhờ vào bài học của sự sai lầm. Và, nếu như có quyết tâm, dĩ nhiên yếu điểm sẽ trở thành ưu điểm, giúp con người ta toàn thiện bản thân, hoàn thiện đời sống hơn nhiều. Hạnh phúc biết mấy khi biết vất bỏ những điều sai chẳng đáng làm bận tâm ta.
 
 
 
Lá bối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2008 19:19:17 bởi la boi >

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 10.01.2008 19:08:00
"Mỗi khi bước vào năm mới, bằng một cách vô thức, người ta thường hay đếm tuổi của mình. Đếm tuổi để rồi một thoáng bâng khuâng khi thấy con số tuổi này, ngày một chồng chất. Tuổi tác quả là một điều gì đó, đôi khi trở thành một vấn đề. Thế nhưng, nếu như bạn tiếp tục làm việc, tiếp tục nhận chân và thưởng thức những cái hay, cái đẹp trên thế gian này, bạn sẽ thấy tuổi tác không nhất thiết chỉ định sự việc chúng ta già đi theo tuổi. Ít ra trong cách nhìn đơn giản của mình. Cuộc sống đem đến cho chúng ta nhiều điều khác đáng yêu hơn, và đời sống ngày một trở nên quyến rũ hơn."
 
Ý tưởng đọc được từ lời tâm sự của một cụ già 93 tuổi. Thật hạnh phúc khi biết rằng, ta chẳng bao giờ già!
 
 
 
Lá bối.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 11.01.2008 23:14:34
Chiều hôm sợi nắng buông mành
Ngọn đèn khơi tỏ em tôi thoáng buồn
Trời chiều lảng bãng mây trôi
Nắng buồn nắng tắt... em buồn ướt mi
Lệ rơi dám hỏi vì sao
Phải chăng nhung nhớ gây nên nỗi niềm
Màn đêm buông phủ bên thềm
Em còn ngồi đó tơ vương chữ tình
 
Chút tình riêng đó ai mang
Để sầu vương nặng mắt môi tình đầu
Tình đầu một khối chung trinh
Hỏi ai thấu hiểu nỗi lòng em tôi
Hỏi ai gieo gió gieo mưa
Gieo cơn sóng nỗi cho lòng hoài u
Gieo thương gieo cảm gieo tình
Gieo chi ngang trái chữ Yêu ngàn đời.
 
 
 
Lá bối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.01.2008 23:19:23 bởi la boi >

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 14.01.2008 19:53:43
Tôi chợt nhận ra rằng sau cái tính khí khó khăn và cộc lốc của người đàn ông ấy là cả một sự mềm mỏng, dịu dàng và rộng lượng vô cùng. Có lẽ do áp lực rằng nam giới phải thể hiện sự mạnh mẻ nên hiếm khi thấy được sự yếu đuối lộ ra nơi người ấy. Mà cũng phải, tôi thích những nụ cười ý nhị và có duyên trong cách nói, cách thể hiện qua câu thơ, câu văn của anh. Thế nhưng đôi khi, đằng sau những dòng chữ, những nụ cười ấy, tôi vẫn cảm nhận được một chút cô đơn, một chút ngã lòng, một chút yếu đuối của một con người...
 
 
 
Lá bối.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 18.01.2008 20:38:02
- “Chị còn muốn đi đâu nữa không thì nói, em chở chị đi”.
 
Tôi ngại ngừng rồi nói: “Cho chị ra công viên hồ Con Rùa”.
 
Vòng ra Hồ Rùa, em dựng xe trước quán kem dừa nổi tiếng ngày nào, chọn một góc vắng, em gọi một hơi ba ly… cho hai người.
- “Ai nữa mà kêu tới ba ly vậy?”
- “Em kêu cho chị đó, ăn cho đã thèm!”
 
Múc muỗng kem cho vào miệng. Cái lạnh làm giảm đi chút cơn khát cổ, nhưng dường như hương vị thơm tho của ly kem dừa ngày xưa không còn đọng lại trong tôi nữa. Ăn hết hai ly kem mà thấy nhạt nhách, vô vị làm sao!
 
- “Chị muốn chụp hình gì thì chụp đi, em chờ!”
Cô em như hiểu ý bà chị lù khù, chẳng mở miệng hỏi mà em cứ vanh vách đoán trúng ý chị phong phóc. Chụp xong hình công viên, tôi ngẫm nghĩ, cái công viên này xấu xí, chẳng có gì đẹp, xây một cái bục tròn cao ngồng nhìn giống như bó đuốc ngày thế vận hội thể thao, chẳng có rùa trong hồ (nếu có, chắc cũng bị bàn dân thiên hạ vớt lên làm thịt mất rồi còn đâu!), chẳng có hoa hòe hoa sói, chẳng có gì đẹp, ngoài cái tai tiếng năm xưa bị đặt mìn gì nơi đó. Thế mà nó cứ sừng sững bao năm nay…
 
Ra tới nhà thờ Đức Bà, tôi bắt gặp một người đang đẩy thùng kem trên một chiếc xe đạp. Cái tủ kính với những cái bánh tráng mỏng xoắn ống để đựng kem, vài lát bánh mì ngọt, hộp sữa đặc, vài thứ lỉnh kỉnh khác trong cái tủ kính. Người bán hàng lâu lâu lại lắc cái chuông … leng keng…leng keng… Tôi nhìn ông, thấy mà thương. Hình ảnh thuở nhỏ đã từng gặp những người bán kem như thế này. Tới hôm nay, cũng vẫn chẳng có gì thay đổi trên quê hương tôi đối với những người dân lao động đầu tắt mặt tối cho từng bửa ăn như thế. Hôm nay ông có bán được gì không? Tôi tự hỏi. Bổng thấy cô em lẹt đẹt đi về hướng ông, hỏi mua một ổ bánh mì kem, có sữa đặc, có đậu phọng. Em đem đến cho tôi, rồi nói như ra lệnh: “Nè, ăn đi.”. Vừa mới ăn kem Hồ Rùa, bây giờ lại ăn nữa, tôi không phản đối, cầm lấy cái bánh kem, đưa vào miệng cắn, mà sao mắt cay cay.
 
Em lại chở tôi về trường cũ. Ngang qua đường Triệu Quang Phục, em chỉ ngay đầu đường nói:
- “Hồi xưa ở đây có cái xe đậu đỏ bánh lọt, hôm nào tan trường em cũng ghé ăn, ngon lắm, chị có hay ăn ở đó không?”
 
Tôi không trả lời. Liếc mắt nhìn gốc đường. Ở đó chẳng còn xe đậu đỏ nào cả. Chỉ có những người lái xe ôm đang đậu xe chờ khách. Tôi nhớ chứ sao không. Tôi chỉ ăn hàng ở đó đúng có một lần. Tính tôi nhát, không dám ăn hàng quán ngoài đường sảng, sợ chúng bạn bắt gặp thì xấu hổ lắm. Những khi thèm ăn quà vặt, chỉ có nước xách xe đạp ra chợ mua về nhà ăn, dù là chợ gần nhà. Những khi xề vào một quán hàng nào đó ăn hàng với bạn bè là tôi đã mắc cở rồi, đi một mình thì đố tôi dám dừng chân, dù cái bụng đang đói và kêu rào rạo. Em lại dừng xe, biểu tôi chờ. Lát sau, em trở về, lại đưa cái bao ni-lông nhỏ xíu cho tôi, lại bảo: “Nè, ăn đi”. Cái gì nữa đây? Thì ra là kẹo kéo ngọt. Kẹo kéo ngọt, lâu lắm rồi tôi mới thấy lại nó. Những thỏi kẹo kéo màu sữa đục được gói chung với những cọng dừa tươi trắng muốt, pha lẫn trong đó vài hột mè đen cuốn trong tấm bánh tráng sữa nhỏ bằng lòng bàn tay. Ngày xưa, ở xóm tôi có ông già Tàu, lâu lâu lại đạp xe vô xóm, ông không rao, mà cứ cầm cái lon bằng nhôm nhỏ, bỏ cát hay cái gì trong đó, rồi cứ lắc lắc chạy vòng vòng trong xóm. Cứ nghe tiếng ống lắc ấy thì chúng tôi biết ngay là ông đến, thế nào cũng túa ra mua cho mỗi đứa một hai ba thỏi kẹo kéo ngọt này. Chất ngọt của kẹo thấm vào miệng. Thương quá chừng ông già Tàu và thỏi kẹo ngọt ngày xưa của tôi.
 
Cứ thế, em lại đèo tôi đi khắp phố, những nơi thân quen ngày xưa hai chị em thường đạp xe đi rong. Em lại mua, lại ép tôi ăn, như thể tôi là con chết đói, cần phải ăn để khỏi phải chết. Cái xác tôi ăn, cái hồn thơ tôi sống lại. Tuổi thơ tôi cuồn cuộn chạy về. Ầm ập chở về những hình ảnh, những tiếng rao, những món ăn vặt bán rong ngoài đường, những vị ngọt của từng ly chè, từng cây kem, từng vị bùi của trái thị, từng vị chua của trái cốc, vị ngọt của miếng đu đủ ướp đá…Tôi nuốt nước bọt, nắng chan hòa trên đầu, mưa trong lòng tôi bắt đầu nổi giông gió.
 
 
Lá bối.

tigon_buon
  • Số bài : 29
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 21.10.2007
  • Nơi: viet nam
RE: Hạnh phúc - 25.01.2008 22:11:27
tigon_ buồn vì nó mang màu tím.minh thích màu đó.cuộc đời mình là đau thương là bất hạnh.nhưng hạnh phúc là do mình tạo ra nó va do mình biết hài lòng với những gì mình có thì mới có hạnh phúc.bằng ko biết thõa mãn với những thứ đó thì dù có cả thế gian bạn cũng ko hạnh phúc.đúng ko lá_bối
em sẽ trở về nơi bến cũ.
đứng nép mình trong chiếc lá thoi đưa.
ngày lại ngày nhớ về thuở xa xưa.
để ôm ấp một mối tình huyền ảo.
dù biết rằng anh ra đi ko trở lại bao giờ
ở nơi đây em vẫn mong chờ
vẫn biết đó là chờ trong vô vọng

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 26.01.2008 02:01:24
Phải, tigon_buon ạ, nếu không biết thỏa mãn với chính mình, sẽ chẳng bao giờ con người ta thấy hạnh phúc với thực tại cả. Mong rằng hạnh phúc vẫn luôn ở cùng tigon_buồn nhé.
 
 
Hồi tưởng nắng xuân của những cái Tết của tuổi thơ. Hồi tưởng về những ngày xưa thân ái với mắt sáng môi tươi. Những hoài niệm chẳng bao giờ đủ trong ký ức mỗi khi nhớ về mảnh đất thân thương với muôn vàn kỷ niệm yêu dấu.
 
Ngày mới bắt đầu với những công việc quen thuộc đến nhàm chán. Có ai hiểu nỗi cô liêu của kẻ tha hương viễn xứ không nhỉ? Ở một nơi nào đó xa lắc xa lơ nơi cố quê, những mảnh đời ấy đang khát khao tình quê biết mấy. Những đêm không ngủ, nhắm mắt chỉ thấy nắng hanh, lá me vàng trải thảm bên đường, những vòm trời xanh rợp bóng mát, hay một cơn gió nóng không làm dịu mát chút nắng gay gắt phả suốt vào mặt.
 
Những kỷ niệm thường được gợi nhớ nhiều hơn hết vào những năm tháng khốn khó, và cuộc đời như đậm hương vị thương yêu, dễ in dấu ấn trong tâm hồn hơn đời sống đơn điệu và đầy đủ nơi tha phương. Tâm hồn con người ta bỗng trở nên nghèo nàn kỷ niệm ở xứ sở khá đầy đủ này. Ở đây, kỷ niệm trở nên một xa xỉ phẩm mà mõi mòn tìm kiếm, khó mà nhặt nhạnh được những mẫu kỷ niệm làm rơi nước mắt nhưng đầy trân quý như xưa.
 
Nhớ về những dễ thương cũ cũng chỉ để có thể mĩm cười, nhìn đời một cách lạc quan hơn, để tiếp tục yêu cuộc đời khi mà con tim đã khô cằn tự lúc nào. Hơi hướng xuân thấp thoáng đâu đây, xuân trong trí nhớ, xuân trong từng mạch máu cuộn chảy trong tâm thức. Để rồi có những lúc, thấy ngậm ngùi vô cùng khi có những suy nghĩ luôn dằn vặt tâm tư cũng không ít, những khi thấy mình là một con người bất tài, một con người vô dụng mỗi khi nhìn lên.
 
Thêm tuổi thì sao chứ? Chỉ thêm những sợi tóc đổi màu. Thêm những ngày dài nhức nhối nhớ về quá khứ nhạt nhòa. Nói như thế chẳng phải để than phiền về cuộc đời, mà ngược lại, để nói rằng, cám ơn cuộc đời này vô cùng. Bởi, chẳng phải đã là người, dù sống trong bất cứ hoàn cảnh nào, thì cuộc đời cũng vẫn đáng yêu sao? Và chỉ có yêu đời mới thấy mình vẫn hoài hạnh phúc.
 
Hôm nay tôi hạnh phúc. Đã bao lần tôi tự bảo mình như thế rồi nhỉ? Phải, đã nhiều lần rồi. Hôm nay, tôi càng hạnh phúc hơn, khi thấy tóc mình lại thêm một sợi bạc.
 
 
 
Lá bối.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 01.02.2008 19:08:53
Đã có bao giờ bạn cảm thấy chán ngán sự hiện diện của chính mình không? Một cảm giác khiến bạn thấy không có gì làm bạn thích thú nữa, và bạn cảm thấy mình như có lỗi với chính bản thân? Có lẽ chúng ta, không ít thì nhiều đã có một lần rớt vào tâm trạng này rồi bạn nhỉ. Những lần như thế, tôi lại ngước nhìn tấm lịch treo trên tường, nhận thấy rằng quả thật thời gian trôi nhanh quá!
 
Lật cuốn sổ tay ghi những câu châm ngôn, tôi bắt gặp câu nói này: “Carpe diem”, đó là câu nói của ngừơi La Mã vào những thế kỷ trước. Nó có nghĩa là “Hãy nắm bắt lấy hôm nay”. A, một câu nói ngắn ngủi và đầy ý nghĩa. Tôi nghĩ mình phải học làm mới cuộc sống của mình, mỗi ngày.
 
Trong vô thức, tôi vói tay mở nhạc nghe mà không nhận ra rằng mình đang nghe nhạc, cho tới lúc nhận ra rằng điệu nhạc sao du dương quá. Nghe một bảng nhạc hay, làm tôi thấy phấn khởi hơn một chút. Điện thọai reng, một giọng nói quen thuộc, nhờ tôi làm một việc, sẵn sàng ngay, vì tôi cũng đang rất rảnh rỗi, một niềm vui nho nhỏ len vào hồn.
 
Tôi lại nhớ đến một chuyện nhỏ. Hôm qua đi lang thang trong một tiệm sách cũ, một cuốn sách ghi những lời nguyện đâp vào mắt tôi. Có những lời nguyện thật hay, cách trình bày của cuốn sách đơn sơ nhưng thật mỹ thuật. Tính mua nó, bỗng một hàng chữ viết bằng bút chì ghi dưới cuối trang nhất: “Không có gì làm cho chúng ta yêu mến một người nhiều bằng cầu nguyện cho họ.” Ý nghĩ này khiến tôi nhớ đến những người thân, quen biết của mình. Những buổi tối, trước khi ngủ, tôi thường nhớ về họ. Buổi sáng, tôi cầu nguyện cho họ. Cầu nguyện cho phần hồn, cầu nguyện cho phần xác những người mà tôi thật thương yêu. Cầu nguyện cho cả mẹ Việt Nam yêu dấu của tôi. Tôi không cần thiết là một người nổi tiếng, không cần thiết có danh vọng cao xa, chỉ cần thấy mình trở nên hữu ích trong cuộc sống, từng phút giây cũng mãn nguyện rồi.   
 
 
Lá bối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.02.2008 19:10:59 bởi la boi >

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 13.02.2008 19:58:40
Đêm qua tuyết lại rơi. Năm nay đã có nhiều trận bão tuyết. Mọi người nói, có tuyết nhiều thì trong năm, cây cối hoa quả sẽ được mùa. Mùa xuân chưa đến nơi đây. Tuyết thì vẫn cứ phủ trắng muôn bề. Những hạt tuyết nhẹ như bông vẫn cứ tiếp tục rơi. Và rồi gió, và rồi những cơn mưa đá lại từng chập lại thổi lên. Những bông tuyết đẹp, những hạt mưa đá nhỏ, những đợt gió rét, thế đó, tôi lại thấy một ngày mới đẹp làm sao.
 
Niềm đau và nỗi buồn cũng cứ thế mà đến. Nó giống như nước mắt và nụ cười. Cuộc sống vẫn cứ diễn tiếp như một tấn tuồng. Và ngày rồi cũng qua đi. Và nếu như đời sống là một nỗi cực hình bởi những dằn vặt ray rức, thì nỗi buồn tự trong tim, xin hãy như những bông tuyết mỏng manh kia, lạnh băng và rồi sẽ tan rữa theo gió và mưa.
 
 
 
Lá bối.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 24.02.2008 10:49:21
 
 
Diễm Quỳnh
 
 
Nhụy vàng cánh trắng
Một hồn hoa tươi
Trắng trong mộng đời
Diễm tuyệt đưa hương
Một cánh Quỳnh xinh
Diễm Quỳnh Diễm Quỳnh
 
Mỏng manh tinh khiết
Em đến bên đời
Trong đêm thanh vắng
Một cỏi hồn mơ
Một đời mộng mị
Chỉ là thoáng giây
 
Em đến trong đời
Cho ta chút tình
Ngát hương tình nồng
Hơi thở em nhẹ
Như hương em tỏa
Hởi cánh Quỳnh xinh
 
Vào đêm thanh vắng
Cho hồn ta khát
Cho lòng ta mơ
Mơ một cánh Quỳnh
Diễm tuyệt vô chừng
 
Đêm ngắn mộng lành
Vương dài tay với
Kéo mộng vào xuân
Cho xuân còn mãi
Với hồn em mơ
Diễm Quỳnh, Diễm Quỳnh.
 
 
                             Lá bối
 
 
 

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 16.04.2008 21:30:14
Con chim lạ đã trở về. Nó không còn gióng những tiếng kêu lẻ loi trong đêm khuya, như những năm trước, để báo hiệu mùa xuân đã về. Tiếng kêu của nó ríu rít mừng vui hòa trong nắng ấm buổi sớm mai, tiếng kêu của nó rộn rã vui nhộn, như cố gắng truyền niềm vui sống mới trên bước đường tôi đi làm, như sáng hôm nay.
 
Tôi vui vẻ nhìn bóng mình ngả bóng trên thềm đường. Vui vẻ đón nhận một ngày xuân tới với hồn thanh thản nhẹ nhàng. Như hôm nào, tôi đón nhận hạnh phúc mới lại đến với mình. Chào hạnh phúc của tôi!
 
 
 
Lá bối.
 

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 22.04.2008 01:08:58
Vẫn như những mùa xuân trước, những bụi hoa Đổng Thảo đã bắt đầu trổ những cánh hoa tim tím nho nhỏ khép nép trong những vòng lá xanh xuất hiện dưới hàng rào cây nhà người hàng xóm. Đó là những chùm hoa đầu tiên của mùa xuân nơi đây. Đi ngang qua công viên, nơi dành cho trẻ em đến chơi đá banh vào những tháng hè, màu xanh của cỏ đã hiện dưới đường chân trời, giới hạn giữa màu xanh của nền trời và đất. Những nụ non của những loài Uất Kim Hương đã nhú mầm trồi lên khỏi mặt đất. Những chồi non đỏ tía của lá phong đã bắt đầu đong đưa trong gió xuân. Mùa xuân đã thật sự về trên miền đất lạnh nơi đây. Một sức sống mới tỏa ra từ vạn vật, thiên nhiên. Trong không gian, nắng vàng hanh dường như cũng thay đổi nồng độ ấm. Chỉ có gió là như còn luyến tiếc chút gì đó của mùa Đông lạnh lẽo, cho nên, người ta vẫn còn thấy tê tái  mỗi khi ngọn gió lướt qua thân mình.
 
Dù sao, xuân cũng đã về. Dù sao mọi sự rồi cũng phải lột xác để nhường bước cho sức sống mới. Cho dù vạn vật có đổi mới, đem lại một tâm tình mới đến trong tâm tư. Nhưng khi nhìn những cánh hoa khiêm nhường kia, một chút nhói đau trong hồn. Cứ mỗi năm loài hoa ấy đều xuất hiện, như một nhắc nhớ chẳng thể chối bỏ, quả thật, quá khứ không thể chối bỏ. Bởi quá khứ đã là một phần đời rồi. Dù vui, dù buồn , dù đau khổ, dù hạnh phúc, thì phần đời còn lại của con người vẫn phải trỗi dậy và, bước đi những bước kiên cường hơn từ bài học của quá khứ. Cám ơn quá khứ. Cám ơn phần đời ấy.
 
 
Lá bối.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 23.04.2008 10:23:51
Một bài thơ vô danh chép từ một cuốn sách cũ:
 
 
Trên chuyến xe buýt sáng nay
Tôi gặp em, người con gái tóc huyền
Tôi thấy thích em
Cô gái nở nụ cười tươi thắm
Em chúc tôi mọi sự tốt lành
Nhưng khi em đứng lên rời hàng ghế
Những bước chân khập khểnh trên lối nhỏ
Em chỉ có một chân
Cùng chiếc chân gỗ em mang
Nhưng khi em lướt ngang tôi
Nụ cười xinh vẫn nở trên môi  
 
Ôi, lạy Chúa, xin tha thứ những khi con than vãn
Đây đôi chân này…. Cả thế giới thuộc về con!
 
Và khi tôi ngừng trên đường để ghé mua vài thỏi kẹo ngọt
Cậu bé tiếp tôi cách hồn nhiên đáng yêu
Tôi yêu cách em nói chuyện
Cậu bé đáp: “Thật hân hạnh được nói chuyện với người tốt lành như chị.
Chị xem, em bị mù chị ạ.”
 
Ôi, lạy Chúa, xin tha thứ những khi con than vãn
Đây đôi mắt này… Cả thế giới thuộc về con!
 
Đôi chân dẫn tôi đi đến tận cùng chân trời
Đôi mắt cho tôi ngắm mặt trời lúc rạng đông
 
Ôi, lạy Chúa, xin tha thứ những khi con than vãn
Với hồng ân đầy tràn người ban… Cả thế giới là của con!
 

 
Lá bối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2008 10:27:29 bởi la boi >

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 24.04.2008 10:23:26
Là phụ nữ, không ai không thích nữ trang. Người thích bạc vàng, người thích kim cương, người thích ngọc thạch, người thích đá quý, và tôi, tôi rất thích ngọc trai.
 
Sự hình thành viên ngọc nước là cả một quá trình đầy thương đau và kiên nhẫn khôn cùng của con trai biển. Hãy tưởng tượng nỗi đau đớn, khó chịu  biết dường nào của nó khi bị một hạt cát vô tình rơi vào lòng đôi vỏ sò cứng rắn kia. Con trai không biết kêu cứu, không có tay, không có lưỡi để tự lấy vật lạ xâm nhập thân thể. Nó phải ngậm đắng nuốt cay với nỗi khó chịu của sự bất bình thường đến trong đời nó. Rồi từ từ, thời gian là thước đo cho sự kiên nhẫn của con vật nhỏ bé của lòng đại dương. Với tất cả sự thận trọng, con trai đã tự bảo vệ mình bằng cách tiết ra một loại sữa trắng để bọc lấy hạt cát kia. Để rồi, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, hạt cát càng ngày càng phát triển hình thể theo một dạng lạ lùng bởi chất dịch trong đục lạ kia. Trong sự chậm rãi và thầm lặng, hạt ngọc trai được tạo hình. Con trai biển đã biết biến sự bất hạnh của mình thành một việc làm hữu ích và tuyệt vời.
 
Điều này cho tôi bài học, đó là những gì phức tạp, phiền não, thất vọng, nếu được thay đổi bằng thái độ kiên nhẫn và khẳng định của tinh thần lạc quan, thì tâm hồn sẽ tìm thấy một niềm vui an hòa. Niềm vui sẽ lây lan và tạo niềm phấn khởi, tin yêu cho chính mình và mọi người chung quanh. Thể như hạt ngọc trai vô giá kia vậy.
 
 
 
Lá bối.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 25.04.2008 18:46:15
Con tim đã được người ta nhìn và định nghĩa theo nhiều chiều hướng khác nhau. Người thì bảo, “mọi người đều có trái tim như nhau và nó chỉ lớn lên theo sự phát triển riêng biệt của từng người”. Người thì nói, “một con tim nhân lành sẽ tốt hơn gấp bội những cái đầu chụm lại trên thế gian này”. Thế nhưng lại có người lại cho rằng, “chẳng có ai trên thế gian này mà chẳng có trái tim, có điều, rất nhiều người đã quên xử dụng con tim mình như thế nào cho phải lẽ”.
 
Cách nhìn nào cũng có lý lẽ hay của nó, vậy thì, hãy có trái tim trước đã!
 
 
Lá bối.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 26.04.2008 20:46:47
 
-         Này, tối qua chị có coi chương trình “Big Brother” không?
-         Không.
-         Ủa vậy chị làm gì sau giờ cơm tối?
-         Coi tivi.
-         Coi cái gì?
-         Coi phim bộ.
-         Vậy à? Còn chị, chị làm gì, chị có coi truyền hình không?
-         Không, tôi không coi tivi, tôi vào internet.
-         Còn chị?
-         Tôi đọc sách.
-         Còn chị?
-         Tôi chơi với con gái tôi.
-         Ồ, không ai coi tivi cả.Chương trình rất hay, tôi muốn tìm người có xem chương trình đó để có bạn mà bàn luận cùng một đề tài. Tiếc nhỉ!
-         …..
 
Cô bạn đồng nghiệp bất chợt hỏi, rồi cô đi hỏi từng người một xem họ làm gì sau giờ cơm tối, sau một ngày mệt nhọc làm việc. Cùng làm việc chung, nhưng sở thích và tính tình của mỗi người đều mỗi khác. Trừ cô là người sôi nổi, bộc lộ cá tính rất rõ những khi cô vui, buồn, bực dọc hay hài lòng một điều gì đó. Cô vô tư và không hay câu nệ những chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt. Còn mọi người khác đều thâm trầm, ít nói. Mọi người đều khoác lên mình chiếc áo đạo mạo, nghiêm túc ít nói,  ít cười. Không khí trong phòng làm việc đôi khi trở nên dễ thở và sôi động nhờ cái lối bất ngờ đánh tan không gian yên tĩnh bằng những câu hỏi bắt chuyện như thế. Có đôi khi cô bật cười giòn tan về một câu chuyện nào đó, rồi không ngần ngại san xẻ câu chuyện cùng đồng nghiệp. Một tiếng cười thật hiệu nghiệm, nó xóa tan nỗi phiền muộn trong lòng những ai đang cưu mang những nỗi niềm phiền muộn riêng tư. Tôi cảm thấy cô bạn đồng nghiệp của mình thật đáng yêu biết là bao.
 
 
Lá bối.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 03.05.2008 12:54:53


Nắng chiều
 
 
Nắng đã lên quá nửa bên liếp song
Ngọn gió trưa rì rào cùng lá biếc
Lững lờ trôi cụm lục bình sóng đưa
Đò xuôi dòng, xuôi mãi theo con nước
Biết về đâu, về đâu hởi sông hời
Dáng chim gầy lướt nhẹ mặt sông lặng
Sông vô tình thảng hay nước vô tình ?
Bóng chim cá nước cũng vô tình ư?
Buồn chân đứng lại thoảng một bóng mây
Mây ơi mây hỡi bay về nơi mô
Dừng chân đứng lại ta gởi chút tình
Tình trong thoáng chút thiên thu ngút ngàn
Biết gởi cùng ai nỗi đoạn trường này
Hoàng hôn tím đậu chốn chân mây vắng
Về thôi nhé bóng tà dương lãng đãng 
Ta ở nơi này khuất bóng chim bay
Về đi nhé bóng mây cuối trời hôm
Ta để hồn thơ thẩn tìm vần thơ
Vần thơ vụn dại biết gởi cùng ai
Đành để mây ngàn gió cuốn hồn ta
Chút hồn thơ dại riêng nỗi tơ vương.
 
 

Lá bối.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2008 12:56:06 bởi la boi >

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 28.05.2008 18:30:08
Đám cưới được tổ chức linh đình. Đôi trái gái xuất hiện trước họ hàng hai bên và bạn bè thật tươi vui và trông xứng đôi ghê lắm. Trên gương mặt của tân lang và tân nương, dường như là cả một trời hạnh phúc toát ra trong ánh mắt, trên môi cười của họ.
 
Sợi chỉ hồng buộc vào ngón tay hai người hôm nào làm lễ dạm hỏi đã được thay thế vào bằng chiếc nhẫn cưới nơi ngón áp út. Họ ân cần trao nhẫn cho nhau. Họ trân trọng nói lên lời thệ ước trước mặt chứng nhân của lễ cưới.
 
Lời thệ ước: “Tôi … nhận anh/em…. làm vợ/chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh/em khi thịnh vượng, cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng anh/em mọi ngày suốt đời tôi.”
 
Buổi lễ tan. Tiệc cưới tan. Khách đã ra về. Đôi vợ chồng ra về trong nỗi hân hoan với hạnh phúc vô biên. Một chân trời mới mở ra với bao toan tính cho một mái ấm gia đình, nơi ấy có hai kẻ yêu nhau đang bắt đầu xây dựng một đời sống lứa đôi, với ước mơ xa bằng sự hiện diện của những đứa con trong tương lai. Nhân chứng thứ hai cho tình yêu của họ.
 
Trong dòng đời, trên sóng gió của biển đời, làm thế nào để giữ mãi hạnh phúc lứa đôi khỏi bị sức mẻ? Phong ba của tiền, tài, danh vọng, tự ái, lòng ích kỷ, tới tấp táp vào cuộc đời đôi trẻ. Làm thế nào để có thể chống chỏi qua cơn thử thách ác nghiệt này? Câu trả lời không dễ như khi người ta nói lời thệ ước!
 
Những tranh chấp xuất hiện. Những bức tường ngăn cách lộ diện. Ta chẳng hiểu nhau nhiều như đã tưởng. Tình chẳng còn trong nhau như đã ngỡ. Có chăng, chỉ còn những đứa con, nhân chứng của một thời yêu nhau.
 
Hôm nay trong quán lạ, gặp lại nhau cũng là chút duyên hội ngộ. Anh đã khác, phong thái trầm tĩnh, tự tại và an nhiên, như con thú ẩn mình dấu kín nỗi đau. Chị cũng đổi thay, mắt chẳng còn long lanh, môi chẳng còn thắm tươi nụ cười, như cánh hoa rũ gục sau cơn bão tố.
 
Ly dị. Chia xa. Bước đường nào cho kẻ lỡ đường ngả rẽ hôm nay? Hạnh phúc ở nơi nào cho những trái tim đơn côi tìm kiếm một góc nhỏ cho chính mình?
 
 
 
Lá bối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2008 18:31:16 bởi la boi >

Trần Hồng Châu
  • Số bài : 97
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.11.2007
RE: Hạnh phúc - 29.05.2008 07:08:42
Tất cả những cuộc ly dị, sự chia xa sau một khoảng đời mà họ đã từng có nhau, cho dù là sai hay cho dù là đúng, nó vẫn luôn là những vết thương lòng nằm đó mãi mãi, vì lẽ con người ai cũng có một trái tim như nhau, là người như nhau nên cái đau cũng không khác nhau bao nhiêu. Bài viết rất buồn nhưng nó nằm một phần trong cuộc sống của chúng ta hằng ngày, ở mọi nơi. Có nhiều người họ tự giải thoát được với những suy nghĩ cởi mở, có nhiều người đi đến tệ hại suy vong. Ai qua đươc chặng đường đó đều phải bước lên chong gai để trã một cái giá thật đắt.


la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 02.06.2008 03:08:04
 
Từng trang, từng trang lật. Màu xanh lá cây vẫn tươi màu. Vòng tròn thời gian đóng kín. Vòng vo trong tìm kiếm một điểm vô định mà cứ ngỡ cố định. Trốn chạy trong công việc, né tránh bằng những mỹ từ khác nhau, rồi chợt hỏi: Tình yêu đến từ hồi nào vậy? Mà có thật là tình yêu chăng? Yêu là nhớ ? Nhớ là yêu ? Thật không? Ai yêu ai? Phì cười, nhưng mà đau quá nơi trái tim đang đập nhịp!
 
Có bao giờ hai đứa cải lộn to tiếng chưa nhỉ? Chưa thì phải!
Có bao giờ hai đứa giận nhau hơn 24 tiếng đồng hồ chưa? Chưa thì phải!
Có bao giờ hai đứa thất hứa với nhau chưa nhỉ? Đứa này quên thì đứa kia nhắc.
Có bao giờ hai đứa ngồi tự hỏi, tự ái ai nhiều hơn ai chưa? Có nghĩ đến mà chả ai tự nhận mình hơn đứa kia.!
 
Tự hỏi, mình trở thành người khách lạ từ hồi nào nhỉ? Chẳng biết!
Tự hỏi, vì sao không có câu trả lời mỗi khi câu hỏi được đặt ra? Cảm thấy mình thừa!
Tự hỏi, sao cứ làm đau lòng nhau vì những suy diễn vớ vẫn? Vớ vẫn thật sao!
Tự hỏi, thời gian qua, ta hiểu được nhau bao nhiêu rồi? Mơ hồ có, mơ hồ không!
 
Chúng mình trở thành bạn thay vì là người yêu nhé. Được không? Không câu trả lời.
Chúng mình song hành bên nhau như đôi bạn nhé? Có tình bạn giữa hai phái sao?
Chúng mình đừng tìm kiếm nữa mà hãy chấp nhận nhau như đã? Tìm kiếm gì thế?
Chúng mình…Gì? Đừng hỏi nữa, cái tôi thật lẩn thẩn.
 
Bây giờ là tháng sáu. Ừ nhỉ, tháng sáu lại đã về. Câu “Tháng sáu mưa ngâu” bỗng đến.
Chàng Ngưu Lang và nàng Chúc Nữ năm nay sẽ ra sao nhỉ?
Chiếc cầu định mệnh dường như vẫn xa thẳm hai biển bờ đại dương Âu-Á.
Tội nghiệp họ. À không, tội nghiệp tôi, kẻ đi tìm tình yêu hư ảo!
 
Gấp lại những trang giấy rời. Hạnh phúc đến đau xót vì yêu!
 
 
 
Lá bối.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 04.06.2008 20:14:26
 
Ngồi kế bên tôi là một cụ bà và một cô bế độ 16-17 tuổi. Cô bé ngồi bìa ngoài, lâu lâu lại trỏ tay chỉ chỏ rồi líu lo giải thích cho cụ nghe đó là cây gì, là hoa gì. Bà cụ trông nhỏ người, tóc búi củ tỏi, ngồi im lặng nghe cô cháu gái làm người hướng dẫn viên cho chuyến thăm vườn hoa thành phố. Cụ chỉ đơn giản trong chiếc áo sơ mi trắng tay dài, gương mặt không son phấn trưng diện. Dáng người mộc mạc hiền lành như bao bà mẹ Việt Nam khắc khổ khác. Xe chở qua một khúc quẹo, một khu đất trống mênh mông cỏ xanh. Cô bé quay lại nói với cụ: “Chổ này người ta không trồng gì hết. Con mà có miếng đất như vầy, con sẽ trồng thiệt nhiều hoa đẹp cho ngoại coi.” Cụ mỉm cười, nhìn đứa cháu ngây thơ phát biểu. Bỗng cụ nghiên người về phía tôi bảo nhỏ: “Phí của giời cô nhỉ, người ta không có của mà ăn, đất bỏ trống sao họ không trồng khoai, trồng bắp có phải hơn không! Ở bên ấy, ruộng vườn lấp sạch, nhà xây như nấm, buynh-đinh khách sạn mọc như rươi. Dân quê đói không có cơm mà ăn, khổ dân mình!”
 
Có lẽ cụ nhớ đến trận đói năm Ất Dậu khi xưa. Tôi bỗng đâm lo ra, lỡ như, nói dại, có một ngày nào đó, hạn hán, ngập lụt, mất mùa, của không có mà ăn, sẽ có biết bao triệu người chết đói nữa đây? Con số sẽ tăng gấp hai, nhân ba, con số hai triệu sẽ thành bốn triệu, hay sáu triệu???? Rùng mình, tôi không tưởng tượng được, lúc đó cảnh tượng sẽ tan thương như thế nào?! Con người lúc ấy sẽ là đói ăn, sẽ là chết vì đói lương thực. Người ta chết đói phần xác. Con người bây giờ dư ăn, dư mặc, nhưng người ta lại đói phần hồn. Những tâm hồn chai cứng bởi tiền bạc, vật chất, danh lợi. Câu nói “Ăn xổi ở thì” được áp dụng triệt để trong thời đại này. Không thiếu những tin án mạng hay lường gạt nhan nhản trên các báo chí hằng ngày. Bởi vì đâu có những hiện tượng đáng buồn như thế? Bởi vì từ đói khổ con người chỉ còn biết nghĩ đến cái bao tử hạn hẹp của mình. Cái túi tham bỗng trở nên khổng lồ và không đáy, lương tâm con người trốn biệt nơi nào!
 
Đói, đói phần xác đã khổ, đói phần hồn càng khốn khổ hơn. Khi người ta đói ăn, một nắm cơm hẩm đã là một hạnh phúc lớn. Khi người ta khát phần hồn, một cử chỉ đẹp, một lời nói chân thành là nguồn suối mát nuôi dưỡng niềm hy vọng cho một con người. Lúc ấy, nguồn hạnh phúc bỗng trở nên bất tận, vô biên.
 
 
 
Lá bối.

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 25.09.2008 01:17:39
Đôi khi trong cuộc sống, có nhiều đều chẳng ai có thể mở miệng than thở cùng ai được. Dù rằng với người mà mình thương yêu nhất. Tôi đã nhìn thấy sự thay đổi không phải ít nơi người bạn mà mình thương mến. Có lẽ ấn tượng ban đầu đã khiến đôi khi chúng tôi rụt rè không dám nhìn thẳng rằng mình đã thay đổi, và cứ giữ trong lòng những nỗi phiền muộn cho rằng mình không tốt, không đúng hay gì gì đó. Cũng như cái tính hay hờn của tôi (có thể bạn cho là vậy!) chẳng còn dễ dàng dấy lên trong tôi.


Giận ư? Tôi đã biết đặt mình vào trường hợp của bạn để tự hỏi: tại sao bạn lại làm như vậy? Thật sự, đôi khi tôi cũng có nỗi buồn dâng tràn, nhưng tôi không giận bạn, hay đúng hơn, nuốt cái giận đó xuống, để nghĩ xem mình phải làm gì để tình hình có thể sáng sủa hơn trong mối liên hệ mà, tình bạn cần được nuôi dưỡng và vượt qua mọi thử thách mà cả hai gặp phải. Thế là tôi lại vượt qua phút dây chùng lòng, nghĩ rằng mình có thể, dù một chút xíu thôi, đem lại sự thoải mái, đem lại chút thanh thản, chứng minh cho bạn thấy rằng, tôi vẫn luôn yêu mến người bạn quý của mình, như thế tôi cũng vui lòng rồi.


Quả thật, chung tay xây dựng những gì mà tình bạn chúng tôi đang gắng vun trồng không phải dễ. Dù sao, tôi vẫn muốn bạn ấy hiểu rằng, sẽ chẳng có những hờn giận vẩn vơ trong tôi như bạn ấy nghĩ. Bạn có thể có cả trăm người bạn khác để vui chơi, để tìm thấy hạnh phúc sống của bạn, đó mới chính là điều tôi mong mõi. Tôi chẳng ích kỷ muốn giữ bạn của riêng tôi chút nào. Với tôi, bạn là tất cả.
 
 
Lá bối.

lam xuong
  • Số bài : 296
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.12.2005
RE: Hạnh phúc - 09.10.2008 20:41:26

Đôi khi trong cuộc sống, có nhiều đều chẳng ai có thể mở miệng than thở cùng ai được. Dù rằng với người mà mình thương yêu nhất. Tôi đã nhìn thấy sự thay đổi không phải ít nơi người bạn mà mình thương mến. Có lẽ ấn tượng ban đầu đã khiến đôi khi chúng tôi rụt rè không dám nhìn thẳng rằng mình đã thay đổi, và cứ giữ trong lòng những nỗi phiền muộn cho rằng mình không tốt, không đúng hay gì gì đó. Cũng như cái tính hay hờn của tôi (có thể bạn cho là vậy!) chẳng còn dễ dàng dấy lên trong tôi.

 
Không hiểu đó có phải là lý do chính dẫn đến khoảng cách hay không nhưng thật bức xúc khi không ai nói ra và điều đó khiến cho chúng ta ngày một xa nhau hơn, khiến ta giả dối hơn... Có đôi khi ta chợt nhận thấy mình vô lý nhưng vì cái tính sỹ diện, bảo thủ... đã không cho phép ta cất tiếng nói lên lời xin lỗi!
Tôi không biết mình có thật sự sống tốt hay không nhưng với tôi tôi sẽ sẵn sàng mở lời hòa giải trước nếu biết bạn vẫn còn thương tôi... Vì có một ai đó đã khuyên "khi xẩy ra chuyện bạn phải biết rằng chính bản thân người đó cũng không hề muốn điều đó xẩy ra". Tôi biết chúng ta cần có nhau, cần nhận được lời an ủi, động viên chia sẻ thật lòng nếu một ai đó không may vấp ngã. Tôi biết tôi cần có bạn để hưởng trọn niềm vui... Tôi biết chúng ta cần nắm chặt tay nhau hơn giữa Đại dương bao la rộng lớn... Và tôi biết điều đó là hiển nhiên!
 
LX ghé thăm không biết nói gì, chúc Lá Bối luôn vui!
Gió bốn mùa vẫn thổi

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 13.10.2008 11:39:50
Cám ơn LX ghé thăm, lúc sau này LB không thường về căn nhà hạnh phúc này của mình. Mong rằng những trả lời chậm trễ không làm phiền lòng khách ghé thăm. Cám ơn đã chia xẻ cảm nghĩ của bạn. Bạn có cách hành văn giống một người bạn của LB lắm. Tình cảm của bạn thể hiện trong câu văn thật làm LB cảm động. Mong rằng LX hòa giải được với bạn của mình. Tình thân.
 
 
Có một câu chuyện về đôi bạn đang yêu nhau, LB xin được chia xẻ tình cảm của họ một chút...
 

Gần nửa năm rồi, không nhận được bất cứ một tin tức gì từ hắn. Cô không dám hỏi, sợ lại làm hắn bị chi phối. Cô chỉ biết lo trong lòng. Việc làm ở hãng dĩ nhiên là lúc nào hắn cũng bận mà. Gần đây, cô phất hiện hắn có cá tính sao mà giống người thân của cô lắm. Cái cá tính rất đàn ông, thứ đàn ông đa tài, đa tình và … đa tật ấy.
 
Người thân của cô, đó là một người đàn ông xấu có lẽ chẳng hơn gì anh Trương Chi giỏi tài thổi sáo trong huyền thoại Trương Chi-Mỵ Nương này xửa ngày xưa. Chàng Trương có tài thổi sáo, có giọng hát đấm ấm quyến rũ hồn người. Người thân của cô cũng khiến bao con tim rơi rụng vì tài ăn nói hùng hồn của ông (Hắn chưa biết ông là ai, cô chẳng bao giờ nói cho hắn biết ông là ai). Đối với cô, ông là người cô vừa kính, vừa yêu, vừa hận. Nhưng ông không phải là người yêu của cô.
 
Còn hắn? Cô chẳng biết liệt hắn vào hạng nào bây giờ!  Trong mắt cô, xét nét thì hắn rất có sắc cạnh trên gương mặt. Người ta nói “đàn ông miệng rộng thì sang”, chắc vậy, vì khi hắn cười, cái miệng rộng đã sang (cũng giống người đàn ông của cô). Nhưng chính những chiếc răng khểnh càng làm nụ cười ấy thêm duyên. Nhưng mà không phải vì thế mà cô yêu hắn. Cô yêu hắn cũng không phải vì cái tính ngang phè, yêu chẳng phải vì cái miệng nói năng trơn như bôi mỡ, yêu hắn cũng không nốt cái tính tán hươu tán vượng đùa bỡn bông lơn, càng không phải yêu cái tính nóng như lửa và tự ái to như bánh xe lô của hắn. Cô yêu hắn vì … cái tính rất đàn ông mà có những lúc, khi hắn ra oai khiến cô nễ mặt hơn là sợ hắn. Cô yêu hắn vì bản chất chân thành và cái tính nhạy cảm mà hắn dấu kín tự đáy con tim.
 
Cô bỗng thấy nhớ hắn. Hắn hứa sẽ cho cô biết quyết định đi học trở lại của mình. Thế mà đằng đẳng, vụt một cái, hắn biến mất. Để cô chới với chẳng biết hắn nghĩ gì. Rồi vụt một cái, hắn lại xuất hiện, vui vẻ như chưa hề buông rơi cô. Hắn, lắm khi cứ như một đứa con nít thích quậy phá chọc ghẹo cho cô phát khóc. Đến khi thấy cô giận dỗi thật tình thì hắn vội vàng nghiêm chỉnh vì … sợ cô bỏ đi mất. Hắn thế đó. Tham lam. Ừ phải mà, tham lam vốn là bản tính của con cháu ông A Dông. Đôi khi cô sợ, nghi ngờ những lời chân tình của hắn, cô không biết nó là thật hay giả? Nghĩ oan cho hắn thì cô sợ mắc tội với hắn. Tin thì cô lại sợ hắn cười mình lụy tình vì hắn. Cô tự ái chẳng thua hắn tí nào. Ôi ái tình. Cô không thích đùa với lửa tình yêu. Cô chỉ biết hắn ngự trị trong tim, trong óc, trong mỗi tâm tư cô từng phút, từng giây của cuộc sống. Những hôm tâm tư chán nãn buồn phiền, cô thấy lòng trống rỗng, muốn tìm đến thở than cùng hắn. Nhưng vừa nhắn tin, hắn đã lật đật nói: “Tớ bận lắm, …” Bận, ừ phải, hắn bận suốt. Ở gần hắn, hai đứa chẳng nói được với nhau lấy hơn hai câu. Cô chẳng biết hỏi gì, nói gì để gợi chuyện với hắn. Hắn hình như cũng cùng tâm trạng như cô. Hai người chỉ biết im lặng. Im lặng, thế thôi, mà sao hai tâm hồn ấy biết là họ yêu nhau. Cô biết cô thương hắn nhiều ghê gớm. Hắn cũng biết hắn thương cô ghê đi. Cô thấy cô cần hắn hiện diện trong cô ghê lắm. Chỉ có hắn mới khiến cho ngày của cô đầy đặn và ấm áp niếm tin vui sống. Hắn cũng thế. Một ngày không đến thăm cô, dường như có cái gì đó thiêu thiếu đối với một ngày của hắn. Một ngày cô không ghé thăm hắn, ngày hôm ấy công việc của hắn thật là khô khan.
 
Cuộc tình của hai kẻ yêu nhau đó, tôi chỉ mới biết được có chừng ấy. Mong rằng họ vẫn luôn là đôi yến oanh để tôi có dịp nói thêm về họ cho bạn nghe.
 
 
 
Lá bối.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2008 11:49:30 bởi la boi >

la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 27.10.2008 17:51:47

Đứa bé bốn tháng nằm trong nôi mở mắt nằm im lặng trong không khí ồn ào của căn phòng. Bé nằm yên, chẳng giật mình khóc ré vì những âm thanh chói chang lâu lâu phát ra từ dàn máy karaoke mà những người bạn của bố mẹ đang vui vẻ vô tư hát ca ồn ào cho buổi sinh nhật của anh trưởng.
 
Mẹ bảo bé dữ tính, sao hôm nay lại tử tế không khóc la như mọi hôm. Bế bé lên, con ưỡn người cựa quậy một chút rồi nằm im. Ánh mắt quét vào chốn hư không nào đó. Rồi ánh mắt ấy ngừng trên một khuôn mặt lạ đang chăm chăm nhìn bé. Ánh mắt bé vụt sáng. Một tia sáng lạ. Miệng bé bắt đầu chu ra, rồi toét cười theo vòng chữ O tròn xinh xắn. Bé bắt đầu nói. Những âm thanh ư…ư…ư… không vần điệu, nhưng rõ ràng là lời con trẻ muốn nói điều gì đó. Ánh mắt bé lại lung linh tia nhìn. Bé không nói được bằng ngôn ngữ loài người, bé chỉ mới có bốn tháng tuổi, vậy thì bé nói bằng ngôn ngữ của ánh mắt loài người vậy.
 
Hơi ấm tỏa ra từ người lạ đang bế bé làm bé thấy ấm áp lạ, bé ngất ngây, bé buồn ngủ. Và bé díp mắt lại, thiếp đi trong đôi tay lạ đang nhẹ đung đưa bé, trong hơi ấm lan tỏa dễ chịu kia.
 
Người ta bảo, trẻ con ở lứa tuổi này có thiên thần đến ru ngủ trong giấc mộng của chúng. Có lẽ bé cũng đang được thiên thần hộ mạng ru giấc ngủ ngon sao mà mắt nhắm mà miệng bé vẫn còn mỉm chi cười cười. Ôi nụ cười con trẻ.
 
 
Lá bối. 


la boi
  • Số bài : 125
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.05.2007
RE: Hạnh phúc - 12.12.2008 10:30:15
Điều tệ hại là tôi đã không thể không buồn mỗi khi đi ngang hoặc ghé căn nhà đó. Tự hỏi có gì để mình luyến tiếc khi tất cả đều có kết cuộc của nó. Ờ phải, người ta vẫn ăn, vẫn sống, vẫn sinh hoạt như bao ngày đã qua. Thậm chí cuộc đời vẫn có những cuộc đấu đá tranh dành từng chút một phần thắng lợi cho chính bản thân. Để làm gì? Chỉ là để dành một thắng lợi nhỏ cho chính mình. Con người ta có ai buồn bả làm gì đâu nhỉ? Có gì để buồn cơ chứ? Đời sao mà không có những cuộc chia tay chứ. Vui đó, buồn đó. Hợp đó, tan đó. Lẽ thường thôi mà . Tất cả cũng chỉ là lẽ đương nhiên thôi mà. Nhưng sao tôi vẫn thấy nghẹn nghẹn ở cổ.
 
Rời xa căn nhà. Rời căn phòng làm việc. Khoát áo ra đường. Trời vẫn nhẹ nhẹ trải bụi tuyết xuống không trung. Quỳ bên bờ đường, di ngón tay trên lớp tuyết mỏng, “I miss…” không xong chữ cuối cùng. Xóa. Cất gót bước. Môi cắn nhẹ. Đi trong tuyết. Tuyết lạnh và buồn. Quả thật con người ta đã lỡ mất nhiều thứ trong cuộc đời. Hỏng nhiều thứ. Trật trầy nhiều lần. Thiếu sót cũng lắm. Tôi thèm được khóc.
 
Hôm nay nhận ra một điều, mới cảm giác được một điều. Cô đơn. Thật cô đơn. Có cần nói ra nỗi cô đơn của mình? Có cần tung hê lên không? Đừng khóc, đừng khóc. Nhìn kìa, tuyết lại rơi rồi đó.
 
 
Lá bối.

Thay đổi trang: << < 456 > | Trang 5 của 6 trang, bài viết từ 121 đến 150 trên tổng số 153 bài trong đề mục