Hạnh phúc
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 11 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 153 bài trong đề mục
la boi 01.11.2007 21:41:56 (permalink)
[sm=rose1.gif]
 
Lá bối.
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.11.2007 21:43:09 bởi la boi >
#91
    la boi 02.11.2007 19:22:43 (permalink)
    Chiếc xe đang leo dốc. Bầu trời trước mặt tối đen. Có lẽ sẽ có mưa to. Mọi người im bặt, không khí trở nên ngột ngạt vì sự lo lắng khi xe qua đèo, một khúc quanh nguy hiểm. Cơn mưa ào đổ. Những hạt mưa trút xuống, quất mạnh vào kiếng xe tới tấp, trắng xóa.
     
    Qua hết khúc đèo, cơn mưa cũng ngừng bất chợt. Mọi người thở phào. Xe đang qua một vùng trời khác, có nắng không mưa. Có người bổng la lên: “ Nhìn kìa, cầu vòng, đẹp quá!”. Ai nấy đều kéo kiếng xe xuống, thò đầu ngoái nhìn. Xa xa, tít bên ngọn đồi phía sau,  nơi mà họ vừa mới đi qua cơn mưa, một chiếc cầu vòng mọc ngang chân trời. Bầu trời nơi ấy trong vắt, không một gợn mây. Nắng sáng ngời một góc trời. Chiếc cầu vòng với những màu sắc vui nhộn, tươi sáng xuất hiện như ai đó vừa cầm chiếc cọ thần vẽ nó lên nền trời xanh kia. Mọi người trầm trồ, xuýt xoa. Tôi chợt nhớ lời một người bạn đã từng nói về cầu vòng như thế này: “ Bởi vì mình rất thích cầu vòng, nên mình để ý, cầu vòng thường xuất hiện không quá ba cây số đường dài, sau những cơn mưa.”
     
    Có lẽ, chúng ta ai cũng thích có một cầu vòng trong cuộc sống. Khi mà sự u ám, đen tối xuất hiện ở cuối chân trời, chúng ta nên nhìn về phía trước của ngày mai rất gần – không phải của năm tới xa xôi, bởi vì, cầu vòng ấy luôn ở gần ta, rất gần.
     

     
    Lá bối.
     
     

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2007 21:01:38 bởi la boi >
    #92
      la boi 04.11.2007 17:46:15 (permalink)
      Một cánh hoa khô rớt ra từ một cuốn tập khi tôi đang soạn lại thùng sách. Cuốn tập đã cũ, giấy hơi ngã màu, nửa cuốn vẫn còn nhiều giấy trắng. Cuốn tập chép thơ với những cánh hoa, những chiếc lá, những cọng cỏ dại ép khô dán kề bên.
       
      Cuốn tập được hình thành thời còn đi học. Những cánh hoa khô, những chiếc lá khô, tất cả đã ngã màu, có cái rơi rụng vì sự mỏng giòn… Mùi thơm nhẹ nhẹ, dại dại của loài thảo mộc, mùi giấy cũ… tất cả quyện lại, gợi một kỷ niệm xa lắc ùa về. Cuốn tập không được làm đầy tới trang cuối cùng. Lý do đơn giản, bởi vì hết rồi tuổi mộng mơ phiêu lãng, bởi thực tế lôi tuột con người ta vào cơm áo sinh nhai. Hôm nay, bắt gặp lại nó, như chút hoài niệm nhắc nhớ rằng đã có khoảng thời gian nào đó, đã từng có những phút giây thật hạnh phúc vô tư đến trong đời mình.
       
      Ngày xưa, khi thấy tôi dành thời gian cho cuốn tập này, chị đã cười tôi chơi trò con nít, tốn thời gian, vô bổ, là mộng mơ, là vớ vẫn. Phải, cái thơ dại mất thời gian ấy, hôm nay cho tôi biết rằng tôi đã không hề phí phạm nó chút nào. Ít ra, tôi đã sống thật với chính mình trong những phút giây tỉ mỉ ép lá, ép hoa, nắn nót chép thơ, vẽ hình. Chút hương thơm, mật ngọt cho đời mình, cần chi biết đó là dại hay khôn.
       
       
      Lá bối.
      #93
        la boi 05.11.2007 19:32:17 (permalink)
        Một mẫu giấy dán ở cửa ra vào nhà thờ làm tôi chú ý và nó theo tôi suốt ngày hôm qua.
         
        "Hãy nhớ rằng, bất cứ người bạn nào bạn gặp ở đây, họ đang sợ hãi một điều gì đó, đang yêu thương một điều gì đó, và đang mất mát một điều gì đó. Hãy làm bạn với tất cả."
         
        Câu nói có thể sẽ có ý nghĩa rất nhiều cho một ai đó khi đọc nó, chẳng hạn như tôi. Nó nhắc nhớ tôi phải đi thăm mộ một người, nhắc nhớ tôi quay lại với một người, nhắc nhớ tôi mạnh dạn làm một điều mới.
         
        Hôm nay, một ngày mới với những lo toan mới, nhưng tôi đã không còn sợ hãi.
         
         
        Lá bối.
        #94
          Nghiem phu 05.11.2007 22:16:03 (permalink)
          Tiết trời chớm đông, gió vô tình làm tôi co vai rụt cổ và xoải tay ra đóng vội cửa sổ. Bất chợt, một mùi thơm nồng nàn rất quen thuộc lại len lỏi vào căn phòng. Đúng là còn rơi lại mùi hoa sữa trên những chùm hoa cuối cùng của cây sữa bên nhà.
          Tôi đã lãng quên trong một thời gian những thói quen, những tình cảm, những niềm vui của chút hạnh phúc nho nhỏ. Nhưng vẫn còn nguyên vẹn mà tôi không cần phải cố gắng, trong tôi ngan ngát mùi hoa sữa như chính bản thân nó vẫn có trên đời này!!!
          Công việc đã kéo tôi xa, thật xa. Tôi nghĩ là như thế, để có thể quên được người tôi cần phải quên? Nhưng lại trở về, đêm nay, khi cơn gió lạnh đầu tiên đến, nỗi nhớ xót tận đáy lòng???
          Bạn có ấm áp trong căn nhà nhỏ, trên chiếc giường nhỏ, trong niềm vui nhỏ... Hạnh phúc biết bao, nếu có ai trả lời rất nhỏ vào tai tôi:"Có"?
          #95
            la boi 06.11.2007 21:11:16 (permalink)
            Người mình không có thói quen ôm hôn nhau. Tôi vẫn còn lạ lẫm lắm với thói quen này.
             
            Ngày chia tay ông, tôi đã không ngần ngại ôm chầm lấy Ba mình mà xiết chặt, Ba cũng ôm tôi, người hôn lên trán tôi giã từ. Tôi không biết rằng, đó là lần cuối cùng tôi được ông tỏ tình thương dành cho tôi.
             
            Ở phi trường, tôi ngại ngùng nói em cho ôm em trước khi vào sân bay. Em ngập ngừng, rồi để tôi ôm lấy em mà hôn lên má. Về sau, trong một lá thư, em bảo: "Lần đầu tiên chị ôm em, làm em nhớ Má. Truớc khi Má đi, Má cũng ôm em hôn. Rồi em khóc. Em nhớ chị, em nhớ Má!".
             
            Nguời mình có thói quen nắm tay nhau, nhất là nơi chị em nữ. Ở hải ngoại lâu ngày, nguời ta cũng quên mất cái thói quen dễ thương này. Họ nhiễm tính ngoại lai, sợ người ta cho mình bị.... bệnh đồng tình luyến ái.
             
            Gặp lại em sau bao năm xa cách, lần đầu em nắm tay tôi, tôi ngượng nhưng vẫn để yên, được vài phút, tôi tìm cách rút tay ra để em khỏi thắc mắc tôi có ý xa cách. Nhiều lần như thế. Cuối cùng tôi phải giải thích cái thói quen không cầm tay người cùng phái cho em hiểu. Nhưng rồi đến lượt tôi, tôi lại quen nắm tay em. Băng qua đường, tôi nắm chặt tay em mà đi. Và nhiều trường hợp khác nữa. Những khi ấy, một cảm giác ấm áp xen vào lòng. Tôi thấy mình như đuợc chia xẻ với em tình thương mà tôi dành cho em. Một cảm giác bảo vệ em dâng lên trong lòng. Và em sung sướng đuợc tôi nắm tay, hai chị em tay trong tay cười nói không ngượng ngùng, không xa cách.
             
            Hôm nay, tôi lại phải đi xa, không có ai quanh mình để có thể tỏ tình thương yêu ấy. Vài hàng nhắn nhủ vậy, tôi hạnh phúc khi đuợc trao niềm yêu thương và, cũng hạnh phúc lắm khi nhận được sự yêu thương từ nguời.
             
             
            Lá bối.
             
            #96
              HẠ LINH 06.11.2007 23:11:48 (permalink)
              Đọc vài dòng của la boi ,hl lòng buồn buồn như đang nhớ lại.Chẳng được ba hôn lần nào có lẽ vì quá nhỏ kô nhớ mà ba đã ra đi.Bao lâu chưa nắm tay má rồi nhỉ?những tình thương ấy ở gần đây sao mình kô nắm lấy cơ hội thương yêu nhau.Cám ơn la boi.Chúc lá bối thượng lộ bình an.
              Thân.
              #97
                la boi 15.11.2007 21:10:11 (permalink)
                Chào Hạ Linh,
                 
                Lâu quá không thấy Hạ Linh ghé chơi, đuợc HL ghé thăm khi vắng mặt, thật tiếc và cũng thật vui có bạn ghé qua. Cám ơn HL. Xin thành thật chia buồn cùng HL về bác trai. Hãy can đảm lên HL nhé, và chúc bạn một ngày mới tốt lành.
                 
                                                                                                                                      *
                 
                Khoảng thời gian này học đuợc nhiều điều. Cứ ngở mình như một đứa trẻ mới bước vào trường đời, và những bài học không tên do thời gian truyền dạy cứ tới tập về trong tư tuởng.
                 
                Một buổi chiều vắng, lặng. Chợt nhớ tới một câu hỏi trong một buổi thực nghiệm ngày xưa còn đi học. Thử nhìn lại câu hỏi và câu trả lời của mình thuở ấy và bây giờ, dường như không mấy thay đổi.
                 
                Câu hỏi đuợc đặt ra: "Nếu như bạn biết mình còn 3 ngày nữa để sống, bạn sẽ làm gì?". Thử sửa đổi câu hỏi cho rộng thời gian xem nào:
                 
                . "Nếu như còn 5 năm nữa để sống, tôi sẽ làm gì?" 
                - Kéo dài tiếp 5 năm làm việc nơi công sở như hiện tại đang làm. Vì biết đâu không phải 5 năm mà có thể là 10 năm nữa kéo dài thì sao? À không, đang nói về cái móc 5 năm thôi mà. Nếu chỉ còn 5 năm để sống ư? Dĩ nhiên 3 năm đầu vẫn phải hùng hục làm để kiếm tiền. Hai năm cuối còn lại, sẽ trở về lại quê nhà. Về làm cái công việc mà tay trái không biết việc tay phải làm.
                 
                . "Nếu như còn 5 tháng thì sao?"
                - Nếu như chỉ còn 5 tháng, vẫn sẽ phải làm việc trọn 3 tháng đầu, 2 tháng cuối cùng vẫn cái công việc tay phải làm mà tay trái không biết.
                 
                . "Còn nếu như chỉ có 5 ngày thì sao?"
                - Năm ngày ư? Năm ngày thì 3 ngày phải làm nốt những công việc đang làm dở. Hai ngày còn lại, 1 ngày gặp mặt những nguời thân thương để cười, đùa với họ trọn ngày. Ngày cuối cùng sẽ dành cho thiên nhiên mà thôi.
                 
                . "Nếu như chỉ còn 5 tiếng cuối cùng của đời?"
                - Sẽ tìm một chổ thật yên, giữa thiên nhiên, ngắm nhìn thiên nhiên, hít khí trời trong lành và ngắm hoàng hôn xuống - một sở thích không thay đổi từ lâu. Giờ phút cuối cùng, xin đuợc ngủ một giấc bình yên cho đến khi rời bỏ cuộc đời này. Ở giờ phút cuối ấy, không muốn có ai bên cạnh. Không phải không yêu thương nguời thân của mình. Chỉ là vì lòng ích kỷ, chỉ muốn tâm tư thảnh thơi mà đi, không muốn nghe thấy tiếng sụt sùi khóc lóc, không muốn ai bịn rịn mình. Chỉ muốn đời sống của họ bình yên như bao ngày, như mọi ngày không hề bận tâm về một người đã ra đi.
                 
                Trò chơi này, năm xưa đã thử qua một lần. Khi ấy, một cô bạn rất sôi nổi, năng động và thường xuất hiện ở mọi sinh hoạt, đã nói lên ước muốn của mình nếu như cô ta chỉ còn 3 ngày để sống thì cô sẽ làm gì. Cô đã bật khóc và bảo muốn có tất cả người thân ở quanh mình trong giờ phút cuối. Bởi cô rất sợ cô đơn. Một người bạn khác, rất ít nói, thường lặng yên trong các buổi sinh hoạt, lại cho biết muốn tìm về thiên nhiên và ra đi êm ả, một mình.
                 
                Những cái muốn và giả định ấy xem cứ như điều tuyệt vời và đuợc chọn lựa kỷ lưỡng. A, giá như con người đuợc sự chọn lựa đó nhỉ. Có ai biết đuợc mình sẽ ra sao trong những giây phút tới. Thế thì, xin hãy sống chân tình với nhau.
                 
                 
                Lá bối.
                #98
                  la boi 16.11.2007 20:27:15 (permalink)
                   
                   
                  Sailing.

                  I am sailing, I am sailing
                  Home again, ‘cross the sea
                  I am sailing, stormy waters
                  To be near you, to be free
                  I am flying, I am flying
                  Like a birds, ‘cross the sky
                  I am flying passing high clouds
                  To be with you, to be free

                  Can you hear me, can you hear me
                  Through the dark night far away
                  I am dying forever crying
                  To be with you who can say

                  Can you hear me, can you hear me
                  Through the dark night far away
                  I am dying forever crying
                  To be with you who can say

                  We are sailing, we are sailing
                  Home again, ‘cross the sea
                  We are sailing stormy waters
                  Oh, Lord, to be near you, to be free.
                   
                  #99
                    HẠ LINH 16.11.2007 23:57:40 (permalink)
                    Chào la boi!
                    HL cũng có hay vào đọc vài bài của các bạn rồi đi ra.Tâm trạng phức tạp quá nên không biết viết gì.Chúc LB cuối tuần vui vẻ và hạnh phúc nha.
                     
                    Thế thì, xin hãy sống chân tình với nhau.
                     Đúng vậy ,đó cũng là tâm niệm của HL.
                    la boi 17.11.2007 22:53:55 (permalink)
                    Bà cụ dọn vào nhà dưỡng lão, bỏ lại căn nhà với khu vườn nhỏ. Khu vườn vốn tràn ngập hoa thơm, cỏ lạ từ dạo đầu xuân cho đến cuối thu. Thấy cụ đứng trầm ngâm nhìn mảnh vườn.
                    - “Chắc cụ sẽ nhớ khu vườn lắm, hở cụ?”, tôi hỏi.
                    - “Cô sẽ cho là tôi nói dối nếu như tôi nói không, đúng không nào?”, cụ đáp.
                    Bỗng cụ cười, giọng cười giòn tan, luôn trong trẽo như giọng một thiếu nữ yêu đời.
                    - “Nhưng mà cô biết không, trí nhớ của chúng ta mới là cái vườn hoa tuyệt đẹp nhất đấy cô ạ.”
                     
                    Quay vào nhà, câu nói của cụ còn vang động đâu đây, ý nghĩ của cụ thật thâm thúy.
                    Phải, bộ não con người quả là một món quà tặng tuyệt hảo của Thượng Đế. Trí nhớ con người như một kho chứa bất tận cuộc đời con người ta. Đôi khi trí nhớ như ngủ quên, có lúc nó lại bùng cháy mãnh liệt.
                     
                    Những ký ức ngủ quên, tựa như những hạt giống được gieo mầm trong mảnh vườn đầu mùa đông giá buốt. Để suốt khoảng thời gian mà gió rét, tuyết lạnh hay mưa rào tới tấp phủ lên mảnh đất nhỏ bé ấy, hạt mầm vẫn chẳng hề hấn gì. Nó ngủ yên và chờ đợi thì thời tới. Một tuần, vài tuần. Một tháng, suốt mùa đông dài. Có khi vài năm sau không chừng. Nhưng hạt mầm vẫn còn đó. Cho đến một hôm, một ngày không biết trước được, nó sẽ nhú mầm, lớn nhanh như thổi với hoa trái xum xuê ở thời điểm không thể ngờ. Và rồi mảnh đất con đó lại ngát hương thơm lừng cùng hoa muôn sắc màu. Những cánh hoa muôn hương sắc đó, như những ký ức đến lay động và làm con người ta sống lại với những hoài niệm đẹp của đời mình.
                     
                     
                    Thân tặng Hạ Linh loại hoa mà lá bối rất thích, nó luôn nở rộ và ngát hương vào những tháng hạ. Mong rằng bạn lấy lại quân bằng và có một ngày mới tốt lành.
                     

                     
                     
                     
                    Lá bối.
                    la boi 18.11.2007 23:49:18 (permalink)
                    Đã trả lời thư em, nhưng lại sơ ý một điều, mà có lẽ quan trọng đối với em.
                     
                    Ừ, chị sẽ mặc cho ấm khi trời trở lạnh, sẽ không làm việc quá sức để đừng mất sức, sẽ chăm sóc sức khỏe thật tốt để em không phải lo âu cho chị. Chị sẽ thật cẩn thận cho sức khỏe của mình. Cám ơn em đã lo lắng cho chị.
                     
                    Còn em nữa, em cũng giữ gìn sức khỏe đấy. Dường như em ốm đi nhiều. Nhìn hình em, chị nhận không ra, và đau lòng khi thấy em ốm đi. Em bảo chị chăm sóc sức khỏe mình, thì em cũng phải chăm sóc sức khỏe cho cả em nữa, có biết không? Em là cột trụ trong nhà, lỡ đau nằm đó, mẹ sẽ lo lắng, chị không cạnh bên, chị sẽ buồn nhiều, và mọi người sẽ không vui khi nhìn thấy em ốm. Em hiểu không?
                     
                    Một buổi sáng, và một buổi tối. Ngày trôi qua nhanh quá em nhỉ? Còn bao nhiêu phút nữa sẽ kết thúc một ngày sôi động của em. Còn bao nhiêu giờ nữa sẽ kết thúc một ngày yên ắng của chị. Chúc em ngủ ngon, không mộng mị, không trở mình. Và khi một ngày mới đến, xin em đừng làm cố và nhớ ăn trưa, đừng quên, nếu không lại bị đau bao tử và lại ốm đấy.
                     
                    Chúc em một ngày tốt lành.
                     
                     
                    Lá bối.
                     
                     
                    la boi 19.11.2007 19:51:17 (permalink)
                    Cô loay hoay cắt hình, đánh máy, trang hoàng cho vừa ý bài mình vừa viết và đánh máy xong. Gã đàn ông ở đâu xồng xộc bay lại với lấy vật gì đó trên kệ tủ, thấy hình ảnh bắt mắt trên màn ảnh, hắn đứng lại nhìn một lát rồi hỏi:
                    -Đẹp quá ha, mi làm để làm chi đó? Gởi cho mấy "cha, mẹ" trên internet phải không?
                    Câu hỏi làm cô nóng mặt. Ông anh cô luôn ăn nói bặm trợn, thật tức mình. Lẳng lặng không trả lời, cô làm mặt giận cúi xuống viết tiếp mà không ngẩng đầu lên. Hắn biết ý, nhún vai quay lưng bỏ đi.
                     
                    -Anh hai, em tìm được bài nói về đề tài hôm nọ anh nhờ em kiếm cho anh nè.
                    -Đâu, đưa coi. Chà, bài viết lý thú quá há. Tìm được ở đâu mà đầy đủ với nhanh quá vậy? Tưởng phải chờ thêm tuần nữa lận chứ. Cám ơn nha cô nhỏ. Nói xong, hắn thả người nằm dài lên salon, chăm chú đọc bài viết mà cô em vừa đưa.
                    -Anh hai, em muốn nói cái này với anh hai.
                    -Chuyện gì?
                    -Anh ngồi dậy đi, em muốn nói chuyện này một cách nghiêm túc cơ.
                    -Được, nói đi, hắn bật dậy, xích qua nhường chổ khi nhìn thấy nét mặt có vẻ khẩn trương và đăm đăm nhìn mình của cô em gái.
                    -Anh hai à, em nói anh hai nghe xong đừng la em nha. Cái này là em thiệt lòng nói đó.
                    -Biết, nhìn điệu bộ cô là anh biết có chuyện lớn. Anh nghe đây.
                    -... Anh à, cái bài anh đang đọc, em lấy trên internet...
                    -Anh cũng đoán vậy.
                    -Anh có hay vô mấy trang web lấy bài về coi không?
                    -Có, rồi sao?
                    -...Cái bài viết hồi sáng của em , em post vô cái web mà anh đang có bài đọc trên tay đó. Em không đồng ý cách nói chuyện với lối suy nghĩ của anh khi sáng. Em nghĩ, mình vào forum của người ta đọc bài, người ta bỏ công sưu tầm, viết bài, đánh máy, cốt là truyền bá tư tưởng hay cho mình. Ban đầu em cũng coi mấy trang web đó giống như một tờ báo, đọc xong rồi liệng bỏ. Nhưng dần dần, em nhận ra là tuy nó là ảo, nhưng là có những con người đằng sau lưng nó, họ để tâm huyết vào những gì họ làm, mình mở mang kiến thức cũng nhờ họ rất nhiều. Em thấy mình coi xong, đi ra, không góp một tay thì thôi, việc gì phải mạ lỵ người ta. Em không thích cách sống "vô ơn" như thế.
                     
                    Nói xong một hơi, cô ngó thẳng vào mắt người anh trai. Gã đàn ông nhìn lại cô. Không nói một lời. Và cũng từ đó, hắn đổi thái độ. Lâu lâu lại để trên bàn của cô một cuốn sách, một tấm card. Thỉnh thoảng lại lén load vô máy của cô một sofware nào đó mà cô nhờ hắn tìm hộ đã lâu. Những gì cô nhờ vả, hắn đều chịu khó ra tay nghĩa hiệp mà không hề cười nhạo việc cô làm. Dần dần, hắn cũng có thêm vài người bạn, họ hay trao đổi băng, đĩa, nhạc qua bưu điện, đó là những thằng bạn mà hắn làm quen được trên mạng.
                     
                     
                    Lá bối.
                     
                    HẠ LINH 19.11.2007 21:47:27 (permalink)
                                               
                    Cám ơn đóa hoa của la boi ,hình như là hoa quỳnh phải không?HL thành thật không rành về hoa ,chỉ rất thích hoa hồng.HL tặng lại la boi 1 loài hoa hl thích.Chúc lb vui và bình an trong tâm hồn.
                     
                                        
                    la boi 20.11.2007 22:55:15 (permalink)



                                                

                                       

                     
                    Hạ Linh mến,
                    Cám ơn cành Hồng thắm của HL, đẹp và thơm lắm. Cám ơn bạn thật nhiều.
                    Cành hoa của mình, nó không phải là hoa Quỳnh bạn ạ, đó là hoa Mẫu Đơn HL à.
                    Xin mượn cành Hồng của Hạ Linh làm món quà tặng Thầy Cô của mình nhân ngày Lễ Thầy Cô hôm nay nhé.
                    Chúc bạn một ngày mới tốt lành và vui vẻ nha.
                     
                                                                                                                 *
                     
                    Cây sung già sai trái bên hông cây cột cờ không còn nữa. Bốn cây phượng vĩ giữa sân trường cũng chẳng còn. Cái hiên con con là nơi để xe đạp ngày xưa, bây giờ đã được thế bằng một dẫy lớp học bề thế. Duy có cây bông xứ già vẫn còn đó.
                     
                    Lớp học cũ đã không còn được dùng làm lớp học, cửa lớp đóng kín. Nó đã biến thành một cái kho. Có lẽ vì nó ở cuối dãy hành lang, nằm trong góc cuối sân trường nên chẳng ai buồn ngó tới nó. Ở cuối sân trường, nhưng nó chính là nơi có gốc độ lý tưởng để nhìn ra sân vắng những trưa hè, nơi có thể nhìn bốn cây phượng vỹ nở hoa đỏ dễ dàng nhất. Nơi có thể để hồn bay bổng theo những vòng xoáy của những hoa Sao giữa nắng trưa hè, hai hàng cây Sao sừng sững thắng tắp hàng bên hông sân trường.
                      
                    Một bóng dáng ai đó thoáng hiện trên sân vắng trong bóng chiếc áo dài thon thả. Chỉ là mơ! Mơ về một quá khứ xa xăm với những tà áo dài lộng bay trong gió nổi bật giữa sân trường. Mơ về chiếc bảng đen đầy ắp nét chữ với màu phấn trắng của thầy cô vừa viết lên đó. Mơ về giọng nói sang sảng của thầy. Mơ về nụ cười hiền hậu của cô. Mơ về tiếng thì thầm nhỏ to của bạn bè cùng lớp. Mơ về những tiếng nói đùa vui của tuổi thơ.
                     
                    Tường đã được quét lại lớp vôi vàng. Cửa đã được sơn lại màu xanh cây lá. Bạn bè, tứ tán muôn phía trên đường đời. Thầy cô, ơn nghĩa vẫn tràn đầy. Ở nơi nào đó của thời gian, tất cả là một kỷ niệm ấm nồng. Ở đây của không gian, một hồi tưởng quá khứ với lòng biết ơn vô vàn dành cho Thầy, dành cho Cô, dành cho bạn bè.
                     
                    Cám ơn Thầy. Cám ơn cô. Người đã truyền đạt cho em tri thức làm người.
                     
                     
                     
                    Lá bối.
                     
                    Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 11 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 153 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9