Tiết trời chớm đông, gió vô tình làm tôi co vai rụt cổ và xoải tay ra đóng vội cửa sổ. Bất chợt, một mùi thơm nồng nàn rất quen thuộc lại len lỏi vào căn phòng. Đúng là còn rơi lại mùi hoa sữa trên những chùm hoa cuối cùng của cây sữa bên nhà.
Tôi đã lãng quên trong một thời gian những thói quen, những tình cảm, những niềm vui của chút hạnh phúc nho nhỏ. Nhưng vẫn còn nguyên vẹn mà tôi không cần phải cố gắng, trong tôi ngan ngát mùi hoa sữa như chính bản thân nó vẫn có trên đời này!!!
Công việc đã kéo tôi xa, thật xa. Tôi nghĩ là như thế, để có thể quên được người tôi cần phải quên? Nhưng lại trở về, đêm nay, khi cơn gió lạnh đầu tiên đến, nỗi nhớ xót tận đáy lòng???
Bạn có ấm áp trong căn nhà nhỏ, trên chiếc giường nhỏ, trong niềm vui nhỏ... Hạnh phúc biết bao, nếu có ai trả lời rất nhỏ vào tai tôi:"Có"?