Một Thời Để Nhớ
Chừng như !!
Bỗng dưng tim lại lao xao
Như rừng lay động rì rào gió lên
Chừng như em đứng một bên
Thầm thì tiếng gọi rơi mềm tim anh.
Chừng như chim nọ trên cành
Bỗng dưng cất tiếng hót xanh nụ tình
Chừng như bất chợt thình lình
Dáng ai thoáng hiện để mình ngẫn ngơ !
Chừng như trong mỗi lời thơ
Rơi từng giọt nhớ ,giọt chờ ,giọt mong
Chừng như mây trắng bềnh bồng
Cũng đang hiểu được nỗi lòng riêng mang.
Chừng như cơn gió vừa sang
Đã mang theo cả muôn ngàn nhớ thương
Chừng như em đứng bên đường
Hay thương nhớ quá nên mường tượng thôi.!
Chừng như từng hạt mưa rơi
Cũng nghe thảnh thót những lời dấu yêu
Chừng như gió quyện mây chiều
Mang theo nỗi nhớ rất nhiều em ơi
PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2007 07:31:53 bởi phuongtim >
Rừng chiều !! Rừng chiều nắng đỗ tịch liêu
Nghe trong nỗi nhớ thoáng đìu hiu lan
Vàng rơi vài giọt chiều tàn
Nhớ em bên ấy buồn man mác buồn ! Rừng nghe suối gọi trên nguồn
Âm vang nức nở buồn vương lũng sầu
Chim chiều xoãi cánh về đâu ?
Bơ vơ một cánh trên đầu mãi mê. Rừng vang tiếng gió gọi về
Bâng khuâng nỗi nhớ tóc thề ai bay
Trăng khuya đọng giọt sương cài
Yêu em từ độ những ngày quen nhau. Rừng khua tiếng lá xạc xào
Như lời ai đó thì thào bên anh
Sương chiều đọng giọt long lanh
Nhỏ từng giọt nhớ trên cành buồn rơi. Nhớ thương, thương nhớ đầy vơi
Anh đem kết lại những lời thơ yêu
Rừng bay gió lộng muôn chiều
Anh gom lá mộng trải đều nhớ nhung. PT. 937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2007 07:32:46 bởi phuongtim >
Hạ Về Gieo Nhớ !! Hỏi con đường xưa nọ lá còn xanh
Ve còn hát trên những cành phượng đỏ
Còn áo trắng mỗi chiều loang theo gió
Tóc còn bay chiều lối nhỏ em về.
Khúc hạ buồn ve trỗi giọng say mê
Gió còn thổi chiều về trên sông rộng
Con đò xưa còn bập bềnh trên sóng
Đưa người thương sau những buổi tan trường.
Mùa hạ nào một thưở mãi vấn vương
Bao kỷ niệm bao đoạn đường đưa tiễn
Con sông rộng ,bến đò xưa chứng kiến
Một cuộc tình đẹp quá tuổi vào thơ.
Mùa hạ về nghe nỗi nhớ chơ vơ
Nhớ áo trắng chợt hồn thơ sống dậy
Nhớ thơ tình còn thơm lừng trang giấy
Nhớ phượng buồn từng cánh nhỏ bay bay.
Dòng đời trôi theo năm tháng đổi thay
Bao kỷ niệm xa bay từ dạo đó
Tuổi mộng mơ tan đi thành cơn gió
Cuốn vào đời bao bao nỗi nhớ xót xa.
Hạ lại về rồi mùa hạ sẽ qua
Sao vẫn mãi trong lòng ta nỗi nhớ
Vẫn luyến tiếc người tình xa một thưở
Vẫn ve buồn màu phượng nở khôn nguôi.
PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2007 07:47:41 bởi phuongtim >
Ngủ Đi Em...
Ngủ đi em , ngủ cho ngoan em nhé !
Giấc mộng tình dìu nhẹ lối em qua
Đưa hồn em về tận một trời xa
Nơi bến hẹn đang chờ em chốn đó. Ngủ đi em , mặc ngoài trời mưa gió
Dù bão giông cứ say giấc mơ nồng
Hảy thả hồn vào cõi mộng mênh mông
Hương hoa thắm đường tình đang mở lối. Ngủ đi em, ngủ quên đời tăm tối
Đã một lần phủ chặt lấy đời em
Hảy lau đi dòng lệ ứa mi rèm
Còn vướng đọng vào hồn em một thưở. Em ngủ đi , quên chuyện tình dang dỡ
Mà một lần em lỡ bước chân qua
Hảy vùi chôn những kỷ miệm mù xa
Quên em nhé ! Nhũng ân tình bội bạc. Em ngủ đi, anh nhẹ ru tiếng hát
Tiếng à ơi ! dỗ nhẹ cõi hồn em
Ngoài kia mưa đang nhỏ giọt bên thềm
Hòa tiếng hát đưa hồn em vào mộng. Hát rằng... Gió lộng trên sông
Tình xa một thưở chờ mong chi người.
Chiều buông mây tím khung trời
Tím hồn đơn lạnh tím đời...à ơi !!!
PT.037
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2007 23:20:52 bởi phuongtim >
Một Lần Tiễn Đưa !! Cúi mặt xuống lặng nghe hồn rạn vỡ
Có phải chăng đã lỡ một chặng đường
Tách bến rồi đứng tiễn chuyến đò thương
Chiều nghiêng nắng giọt buồn ngân ngấn lệ. Nghe trống vắng lòng lạnh buồn hoang phế
Bến sông nào chiều đó một lần đưa
Tiễn người đi , vàng vọt nắng sau mưa
Dòng sông lặng hàng cây buồn rũ bóng. Sông nước lặng , sao lòng ta gió lộng
Sóng xôn xao từng đợt dậy trong lòng
Ngước mắt nhìn vào khoảng vắng mênh mông
Nghe cô quạnh một nỗi buồn lau , sậy.
Thương nhớ lắm một chiều xưa năm ấy
Ta tiễn người trên bến một lần đi
Cũng là lần tan vỡ mộng xuân thì
Để năm tháng mang nỗi buồn ủ rũ. Chiều hạ nào tiễn người tình năm cũ
Đứng trên bờ lưu luyến phút chia tay
Dưới nắng vàng tà áo phất phơ bay
Như vẫy gọi nói thay lời từ giã. Rồi từ đó đò em sang bến lạ
Áo trắng nào ta đã một thời yêu
Nắng lung linh từng giọt dưới hạ chiều
Nghe nhớ quá ! chuyến đò yêu vĩnh biệt ! PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2007 07:31:35 bởi Viet duong nhan >
Chào anh HL. NH xin được đến thăm trang thơ của anh và gởi anh bài thơ đọc cho vui. Chúc anh vui khoẻ.
Thân ái
CHÀO NGÀI ĐẠI ÚY
Cô lính trẻ binh nhì
Vừa xin vào quân đội
Xin chào Ngài đại úy
Giao nhiệm vụ cho tôi
Ngài đại úy mỉm cười
Này cô em binh nhì
Cô biết làm việc chi
Và đang mộng ước gì
Em chỉ biết làm thơ
Thả tâm hồn vu vơ
Vào bầu trời xanh ngát
Cùng với những ước mơ
Trên vọng gác em chờ
một vì sao băng rơi
Trong đêm sâu huyền thoại
Thầm nguyện cầu cho đời
Không còn những khổ đau
Mọi người thương yêu nhau
Cho tuổi thơ rạng rỡ
Dưới mái trường thân yêu
Bên nương khoai sớm chiều
Mẹ quê hết đăm chiêu
Dõi mắt về nơi ấy
mong bóng người con yêu
Nhật Hạ
Mai Anh Về
Mai anh về dòng nước có còn xanh
Con đường cũ có còn cành hoa dại
Mà ngày xưa anh thường đưa tay hái
Rồi nhẹ cài lên tóc một màu hoa. Mai anh về vào ngày đầu tháng hạ
Con đường xưa chắc lạ lối anh về
Cánh diều còn lộng gió buổi chiều quê
Ve còn có tỉ tê chiều khoan nhặt. Mai anh về mang nỗi buồn se sắt
Ngôi trường xưa chắc lạ lẫm đi nhiều
Đâu có còn bóng dáng của em yêu
Đâu còn có tóc bay chiều lộng gió . Mai anh về bước chậm buồn qua ngõ
Đường vắng tênh lối nhỏ khác xưa rồi
Mấy mươi năm cuộc đời luôn biến đổi
Xoáy theo dòng xa tít tận mù khơi ! Mai anh về nhạt nhòa màu sương khói
Cố nhân xưa người hỡi tận phương nào !
Áo trắng nào ,nhân ảnh lạc phương nao
Giữa hạ nắng sao lòng anh nghe lạnh ! Mai anh về chỉ còn trăng nửa mảnh
Nửa mảnh buồn đang lạc lối xa xôi
Không đủ sáng khi lòng anh tăm tối
Kể từ ngày tan vỡ cuộc chia phôi. HL
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2007 23:21:29 bởi phuongtim >
Ngậm Ngùi..
Tôi đã từ lâu mất nụ cười
Mất mùa Xuân đẹp ý thơ vui
Cho nên thơ đọng như dòng lệ
Nhỏ xuống lời thơ những ngậm ngùi. Tôi đã bao lần trên bến mơ
Đã đem mộng đẹp ướp vào thơ
Nhưng rồi chỉ nhận toàn dang dở
Bến hẹn thề xưa lỡ mộng chờ
Tôi đã từng là kẻ tiễn đưa
Đã từng quay gót dưới chiều mưa
Trở về nghe lạnh hồn hoang phế
Vài giọt sầu rơi trên lối xưa.
Tôi đã từng đêm nhỏ lệ thầm
Buồn đời đen bạc nghĩa trăm năm
Từng đêm tiếng gọi hồn khoắc khoải
Những cuộc tình buồn đã biệt tăm.
Tôi sợ mỗi khi bóng ngã chiều
Đêm về vắng vẻ nỗi cô liêu
Cho nên muốn kéo hoàng hôn lại
Dù chút nắng tàn cũng đáng yêu. PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2007 23:21:53 bởi phuongtim >
Em Hiểu Cho Ta...
Ta không thể
Kéo thời gian quay ngược lại.
Khi dòng đời mãi miết tháng ngày trôi
Ta không thể giử mùa xuân mãi mãi
Khi Hạ tàn, Thu chớm đến Đông rơi.
Ta đánh mất tuổi Xuân từ lâu lắm
Nay tuổi đời chóp tóc bạc màu sương
Cuộc đời ta con thuyền không định hướng
Thì làm sao chung lối một con đường.! Em như nụ hoa hồng đang chớm nở
Nét băng trinh nguyên vẹn tuổi vào yêu
Đường em đi dập dìu hoa bướm lượn
Còn riêng ta đời đã ngã bóng chiều ! Đừng nhìn ta ánh mắt buồn rười rượi
Đừng trách ta một kẻ quá lạnh lòng
Ta thương em nhiều lắm ,biết hay không?
Nên tránh né những gì em mở lối. Ta không muốn đời em vương tăm tối
Vì yêu ta ,em bỏ lỡ cuộc đời
Tàn héo dần, hiu hắt nhạt son môi
Rồi đau khổ âm thầm trong hối tiếc.
Ta thương em, riêng nổi lòng ta biết
Chỉ âm thầm nuối tiếc của riêng ta
Sao chúng mình hai thế hệ quá xa !
Nên đành phải chối từ lời em ngõ. Biết em buồn khi lòng anh bày tỏ
Nhưng thời gian sẽ mờ nhạt em ơi !
Rồi mai đây em xây mộng bên đời
Em sẽ hiểu và thương ta hơn nữa. PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2007 23:22:18 bởi phuongtim >
Chú ơi !
Chú không biết, Chú vô tình ghê lắm !
Bé ngày xưa giờ đã lớn khôn rồi
Không có còn những khi hờn , giận dỗi
Bé biết buồn khi ngồi ngắm mây trôi. Chú đi xa về phương trời xứ lạ
Chú đâu còn nhớ bé những ngày qua !
Nay tóc bé trải dài màu thương nhớ
Đã biết thầm thương nhớ Chú phương xa ! Cứ mỗi chiều hoàng hôn nhàn nhạt nắng
Bé thẩn thờ trên lối cũ ngày xưa
Nơi mà Chú vẫn thường hay đứng lặng
Mắt xa xăm nhìn vạt nắng cuối mùa. Hôm qua nghe Chú về thăm quê cũ
Bé hân hoan lòng rộn rã vui mừng
Nhưng bất chợt cơn buồn đâu ập đến
Mắt bé trào từng giọt lệ rưng rưng ! Ngồi bên song lặng nhìn theo bước Chú
Mái đầu xưa giờ lấm tấm giọt sương rơi !
Muốn chạy đến. Bé ôm ghì thật chặt,
Nhưng sợ rồi sẽ hụt hẫng chơi vơi ! Vẫn mái tóc bồng bềnh trong màu nắng
Dù thời gian đã nhuộm trắng đi rồi !
Vẫn ánh mắt đăm chiêu buồn xa vắng
Bé nghe lòng nghèn nghẹn mãi không thôi ! Chú đâu biết từng đêm dài thương nhớ
Nhìn trăng lên hồn bé chợt rã rời !
Tên Chú đó. Bé gọi thầm trong thổn thức
Chú vô tình. Tội bé lắm Chú ơi !!!
PT.937
<viết theo tâm sự một cô bé>
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2007 23:22:42 bởi phuongtim >
Để Anh Lau Dòng Lệ...
Hạt lệ nào long lanh mắt đỏ
Đêm từng đêm tuôn nhỏ...giọt buồn !
Nhìn Em dòng lệ rơi tuôn
Lòng Anh rối tựa trăm cuồn chỉ tơ. Nay người đã hững hờ duyên cũ
Em ôm sầu ủ rũ...xót xa
Nhìn em mắt lệ nhạt nhòa
Lòng Anh tím tựa chiều tà hắt hiu. Má ướt đẩm rơi mềm chăn chiếu
Nhưng người nào có hiểu...buồn Em !
Vẫn vui mộng đẹp êm đềm
Đâu hay ngấn lệ hoen rèm đỏ mi. Tình đã lỡ còn gì mong đợi
Có còn chăng vời vợi...niềm đau
Thôi Em ngăn giọt nghẹn ngào
Dìm cơn hận tủi đi vào lãng quên . Con thuyền xưa hững hờ tách bến
Em buồn trông biết đến...bao giờ
Đâu còn nối lại đường tơ
Khi người bỏ lại một bờ đơn côi. Thôi em nhé ! Em đừng nhắc tới
Để cho lòng vơi bớt...ưu sầu
Duyên xưa đã lỡ nhịp cầu
Gió mưa thêm nửa cho mầu mắt hoen. Người ta đã quên đèn theo bóng
Nguyệt lung linh xây mộng...dài lâu
Thì thôi tình đã nhạt mầu
Nín đi hãy để giọt sầu Anh lau . PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2007 23:23:04 bởi phuongtim >
Ngủ Đi Em...2
Ngủ đi em , ngủ đi đừng thao thức
Trăn trở hoài càng ray rức lòng thêm
Ngủ đi em đưa vào mộng êm đềm
Ngủ đi nhé , ngủ ngoan đi em nhé.! Anh sẽ ru những lời ru khe khẻ
Vuốt tóc hờ hôn nhẹ nét mi ngoan
Nhắm mắt đi cho tình mộng thênh thang
Đang chờ đón hồn em trong giấc điệp. Đêm nay lạnh hạt sương buồn gõ nhịp
Ngủ đi em cho kịp bóng trăng tà
Hảy đưa hồn vào một giấc mơ hoa
Quên tất cả những muộn phiền em nhé ! Gió vào khuya đang thổi về nhè nhẹ
Lá ru cành khe khẻ hát vào đêm
Con dế mèn rã rít giọng buồn êm
Như dạo khúc nhạc sầu ru em ngủ. Đây vành môi anh trao em một nụ
Chiếc hôn nồng lên mắt phủ buồn vương
Ngủ đi em đêm quá nửa canh trường
Đừng thao thức đừng vương thêm mắt lệ. PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2007 23:23:28 bởi phuongtim >
Em Là Ai....?
Em là ai ? Rực như ngàn tình tú
Sóng mắt cười vũ trụ tưởng ngừng quay
Em là ai ? một dáng dấp trang đài
Cái liếc mắt làm hồn ta tan nát ! Em là ai ? như sóng cuồn ào ạt
Cuốn phăng hồn ta mãi tận xa khơi
Nụ xuân hồng chim chím ở bờ môi
Cái nhếch mép hồn ơi ! Ta chao đảo. Em là ai ? lọan cuồng như giông bão
Thổi tung mù vỡ thốc cả tim ta
Cứ đưa hồn theo gió , gió bay xa
Trôi lạc mãi giữa phong ba cuồng vũ. Em là ai ? Bờ mi ngoan giấc ngủ
Ta đứng nhìn môi nở nụ chiêm bao
Sóng lòng dâng từng đợt , đợt rạt rào
Đang cuồn cuộn đưa ta vào lối mộng.
Em là ai ? Như vầng trăng lồng lộng
Soi xuống đời một bóng huyễn say mơ
Em là ai ? Mà đẹp tựa bài thơ
Ru ta mộng bên bờ hương tình ái. Em là ai ? Cứ trói hồn ta mãi
Phút vắng xa lòng lại thấy u buồn
Cứ thẩn thờ khi mỗi độ chiều buông
Cứ nhung nhớ, cứ vấn vương trong dạ. Chiều nay gió xôn xao ngàn hoa lá
Nhớ về em ta nhớ quá em ơi !
Nhớ tiếng "Anh" vừa thoát tự bờ môi
Hồn trống rỗng "Em ơi" ta nhớ lắm ! PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2007 23:24:02 bởi phuongtim >
Hạt Nắng..
Từng hạt nắng vỡ tan chiều Xuân muộn
Ôm nỗi buồn muốn bày tỏ cùng mây
Gió hắt hiu nghe hồn như chìm xuống
Bên góc đời buồn hát với cỏ cây. Muốn xé vỡ cả không gian tỉnh lặng
Để đi tìm chút kỷ niệm xa bay
Núi hoang vu rừng âm u trống vắng
Làm sao tìm cho trọn một vòng tay. Mây bay xa gió chừng như cũng lạ
Chỉ thoáng qua phút chốc đã nhạt nhòa
Sao chẵng chịu ngồi đây nghe ta kể
Kể chuyện lòng , nhân thế chuyện đời qua. Nhìn nắng sót nghe hồn đang vỡ vụn
Tan theo từng , từng hạt nắng chiều rơi
Còn le lói cuối cùng ngày sắp tắt
Đưa nỗi buồn , buồn tận cõi xa khơi. Trong tỉnh lặng nhìn mây chiều qua núi
Ta thì thầm trò chuyện với hư không
Như nhắn gởi lời thương về bến mộng
Trao giùm ta những nhung nhớ của lòng. PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2007 23:24:24 bởi phuongtim >
Mai Ta Chết
Mai ta chết , xác thân tan vào đất
Trả bon chen phố chật lại cho đời
Ân oán , tình theo dòng nước trôi xuôi
Vùng miên viễn chôn vùi đi tất cả.
Mai ta chết , cuộc đời đâu chi lạ
Vẫn nghìn năm lãng đãng áng mây bay
Dòng sông xưa con nước vẫn miệt mài
Theo lớp lớp xuôi dòng ra biển rộng.
Cuộc đời người nào khác chi giấc mộng
Mới bình minh là lại chớm hoàng hôn
Tóc đang xanh đã chớm bạc trong hồn
Chân chưa mõi mồ chôn đang kề cận.
Mai ta chết , đời không gì vướng bận
Những đau thương oán hận cũng không còn
Những cuộc tình theo nấm mộ con con
Vùi lấp cả thời vàng son một thuở.
Mai ta chết , đã coi như sạch nợ
Những gì vay tạm bợ ở cõi đời
Mắt nhắm nghiền đôi tay thỏng buông lơi
Những vay mượn ở đời xin trả lại.
PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2007 23:24:51 bởi phuongtim >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: