Một Thời Để Nhớ
Thanks Bích Phượng đã vào thăm , để lại bài thơ hay , chúc vui và sáng tác nhiều nì ,
Thân , PT.937
Bước Chân Đời
Một góc đường một lối về mệt mỏi
Chân bước lê nhịp chậm sỏi đá buồn !
Lá bay bay chiều sắc tím buồn vương
Đường hoang vắng hàng thông già ủ rũ Cô độc quá ,góc đời rêu bám phủ !
Chút hương xưa lối cũ nhạt phai mờ
Đời lạnh buồn khô héo một vần thơ
Mây xám ngắt phủ mờ âm u tối. Nẻo đường ơi ! Chừng như ta lạc lối
Nắng không hồng mây cũng đã buồn trôi
Từ ngày thu tiển biệt lá xa khơi
Đông trở lạnh, lạnh nổi buồn băng giá. Con thuyền xưa tách buồm sang bến lạ
Ta lạc bờ nên chẵng biết về đâu ?
Chẵng còn chi nơi bến hẹn giang đầu
Sương khói phủ mây chiều buồn bến vắng. Vẫn miệt mài gót chân đời thầm lặng
Chầm chậm buồn qua lối cũ đường xưa
Lê nổi sầu từng bước dưới cơn mưa
Nghe hoang lạnh , hồn rơi từng giọt nhớ ! Một con tim đã bao mùa tan vỡ
Một góc đời duyên nợ xót xa đau
Từng nét buồn nối tiếp chất lên nhau
Làm trĩu nặng bước chân đời cô lữ. PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2007 01:44:25 bởi Viet duong nhan >
Miền Nhớ
Rã rít mưa rơi chiều cuối hạ
Giọt buồn tí tách nhỏ bên hiên
Cơn gió thổi qua miền đất nhớ
Vài giọt sầu rơi trên lối thơ. Khi biết mình xa tầm tay với
Là biết tình bay như gió đưa
Sao cứ ôm ghì cơn ảo mộng
Chờ bước ai về trên lối xưa.
Ngồi dưới chiều mưa , chiều rất lạ
Giữ mùa hạ trắng lại sầu đông
Nghe như tiếng vọng từ xa lắm
Vang dội từng cơn réo gọi lòng.
Phố cũ nếu người quay trở lại
Lối mòn cỏ dại phủ rêu phong
Áo mỏng tình xưa nhoà bóng nhạt
Ai thả tình trôi theo nhánh sông. Bất chợt người về mình tao ngộ
Biết còn nói được chút gì nhau
Từ khi tình lỡ phai màu áo
Giọt buồn năm tháng đã hư hao. PT.937
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2007 01:51:13 bởi Viet duong nhan >
Giọt Nhớ !
Ta tự hỏi lòng ta
Đã từ lâu băng giá
Sao hôm nay bỗng nghe hồn rất lạ
Có phải rằng ta đã vướng sợi thương ?!
Để lòng nghe khoắc khoải mỗi đêm trường.
Nghe nỗi nhớ ,nỗi thương sầu lên mắt.
Nghe trống vắng con tim buồn se sắc
Cõi hồn ơi ! Có phải vậy hay không ?
Có phải chăng tình dậy sóng trong lòng
Nên trăn trở từng đêm buồn mất ngủ. Em đến chi để hồn ta ấp ủ
Giọt nhớ nào ?Từng giọt nhỏ rơi rơi
Mềm hồn ta nhung nhớ lắm em ơi !
Vắng một bửa cả đêm dài thao thức. Đôi mắt em như nắng hè đỏ rực
Đốt hồn ta tan rã khối băng hàn
Đôi bờ môi tươi mọng giọt chứa chan
Xao xuyến quá bờ vai loang tóc xõa. Ta tự nhủ... Ồ! nghe lòng lạ quá
Có phải chăng mình đã vướng tơ yêu
Nên thẩn thơ ngơ ngẫn mỗi độ chiều
Cứ nhung nhớ ,cứ đìu hiu trong dạ. Đêm thao thức
Từng đêm dài buồn bã !
Gởi hồn ta về bến mộng xa xôi
Đến người đang cách biệt một phương trời
Để nghe nặng hồn rơi từng giọt nhớ ! PT.937
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2007 01:47:57 bởi Viet duong nhan >
Chiều Buồn.. 3 !
Buồn ! vắng lặng thinh không
Chiều nhìn mây hồng qua phố
Sao lòng buồn như ngôi cổ mộ
Giữa phố đông người mà lạc lõng riêng ta.
Trời ! chiều nay chừng như chiều rất lạ
Nắng nhạt nhòa gió cũng đâu xa
Để oi bức hồn buổi chiều cuối hạ
Tại đất trời hay hoang phế lòng ta. Cười ! một nụ cười nửa miệng
Nghe xót xa nghe chua chát trào dâng
Sờ mái tóc khô cằn mầu nhuốm bạc
Sờ con tim lỗi nhịp đã bao lần. Chút ! hối tiếc ngày xanh qua quá vội
Để gốc đời sớm cằn cổi hoang sơ
Nghe vắng tênh mỗi khi chiều vào tối
Bãi biển buồn cô độc chỉ mình thôi. Chơi ! với lửa bao lần tay bị phỏng
Cháy nát hồn mà lòng cứ ước mơ
Đã bao lần nghe con tim vụn vỡ
Bao lệ sầu nhỏ ngập những vần thơ. PT.937
Anh Sẽ...
Anh sẽ nhặt từng cánh hoa xuân nở
Chút nắng mơ rơi rụng bóng lưng chiều
Anh gom lại trong hồn từng giọt nhớ
Kết vần thơ hầu gởi đến em yêu.
Anh sẽ ngắt cánh phượng hồng tháng hạ
Ép vào tim thắm đỏ một tình ta
Anh mong có một ngày mình tao ngộ
Cho thời gian không còn mãi chia xa.
Anh sẽ đợi thu về vàng xác lá
Nhặt đề thơ lên lá đỏ tương tư
Dưới chiều buông mờ nhạt áng sương mù
Đem ấp ủ từng đêm trong nổi nhớ. Anh đón đợi khi mùa đông đang tới
Nhìn tuyết rơi để nhớ một tình em
Đã trao anh từng nụ, nụ môi êm
Ngoài kia lạnh nhừng lòng anh ấm mãi.
Anh sẽ níu mây chiều bay chậm lại
Níu vầng trăng đứng mãi suốt canh thâu
Anh cột chặt tình anh trao cho gió
Gởi về em bên đó một giang đầu. PT.937
Bức Họa Của Anh...
Em cho anh mượn hộp màu...Em nhé !
Anh thả hồn để vẽ dáng em yêu
Vẽ mắt em thăm thẳm dưới thu chiều
Tà áo trắng thước tha chiều lộng gió.
Anh sẽ tô môi em rừng rực đỏ
Tóc nhung huyền lộng xõa dưới chiều thu
Anh phớt thêm, thêm một chút sương mù
Vài tia nắng trên cành rung theo gió.
Anh sẽ vẽ bên đường từng vạt cỏ
Đã úa màu theo ngọn gió heo may
Vẽ chân em bước nhẹ gót vân hài
Giẩm trên lá thu rơi từng bước nhẹ.
Anh sẽ vẽ chiều thu buồn quạnh quẽ
Có một người lặng lẻ đứng nhìn theo !
Dáng thước tha hòa lẩn dưới sương chiều
Đôi mắt ngó đăm chiêu buồn xa vắng !
Anh sẽ vẽ rừng thu buồn vắng lặng
Có con chim cô độc đứng trên cành
Lòng cũng buồn man mác tựa như anh
Đang im lặng gục đầu, ngưng tiếng hót.
PT.937
Người Đi
Buồn rơi nắng hạ chiều đưa tiễn
Giọt nhớ đong đầy trên lối xưa
Chưa chớm thu sang sầu đã phất
Theo từng cơn gió chuyễn sang mùa. Em bước đi qua còn bỏ lại
Một ánh mắt sầu trong tim ta
Nhìn tà áo vẫy buồn tê dại
Mỗi bước người đi mỗi cách xa. Nắng rớt bên đường , nắng hắt hiu
Vàng rơi thảm cỏ buổi hạ chiều
Bóng nhỏ mờ dần trong sương khuất
Con đường trống lạnh đến cô liêu. Dáng nhỏ tình xưa đã tan rồi
Gót buồn cô độc chỉ mình thôi
Lối về lạnh lẽo con đường vắng
Giọt sầu nào đọng giữa tim côi. PT.937 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2007 17:30:59 bởi Huyền Băng >
Vườn Hoa Xưa.
Vườn hoa xưa bây giờ thay chủ mới
Con đò tình đưa người cũ sang sông
Cây sầu đưa cuối chiều nghiêng bóng ngã
Gốc đời buồn trống vắng chỉ mình ta. Còn sót lại chút tình xa ảo ảnh
Như sương mờ mỏng mảnh buổi chiều thu
Bay lảng đảng vào hồn gieo nỗi nhớ
Cho nỗi sầu cô đọng giũa lời thơ. Vạt sương chiều quấn quanh trên cỏ lá
Nắng mong manh cuối hạ đón thu về
Ai đã bỏ lời thề xưa dạo nọ
Nhìn vườn xưa trong dạ chợt tái tê. Chiều đứng sửng , chiều hư hao vạt nắng
Bóng hoàng hôn đè nặng cả linh hồn
Nghe tím ngắt con tim buồn vụn vỡ
Nghe đời buồn , buồn tợ khói sương tơ. Hoa có đẹp từ khi thay chủ mới
Lá còn xanh như một thuở xưa nào
Hay lại phải xanh xao tàn cánh rũ
Ong , bướm tình hút nhụy lại bay cao. PT.937 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2007 21:30:14 bởi Huyền Băng >
Nếu Lỡ
Nếu lỡ mai nầy gặp lại nhau
Còn giữ cho ta giọt lệ nào
Để khóc tình xưa mười năm cũ
Giọt buồn rơi nhẹ những lời ru. Nếu lỡ mai nầy trên lối xưa
Ta cùng đi lại dưới chiều mưa
Có nghe sống lại trời thương nhớ
Mười năm mòn mỏi nói sao vừa. Nếu lỡ mai nầy dưới bóng đêm
Nhìn trăng nhè nhẹ rớt bên thềm
Em có nép vào bờ vai cũ
Tìm lại ngày xưa mộng ấm êm. Nếu lỡ mai nầy một chiều thu
Em về xóa hết những mây mù
Con đường lại thắm vàng cúc nở
Những chuyện buồn qua như giấc mơ. Nếu lỡ...Chỉ là ao ước thôi
Người đi như cánh gió phương trời
Một giấc mơ tan vào gió bụi
Lối tình nay đã cách ngăn đôi. PT.937
Nhớ Quê 2
Có con chim nhỏ trong cành lá
Nghe tiếng chim kêu chợt nhớ nhà
Chiu chít tiếng kêu sao buồn bã !
Gợi hồn sống lại tháng ngày xa. Tựa cửa nhìn trời mây trắng bay
Bất chợt hồn dâng nỗi u hoài
Nhìn mây dõi hướng về phương ấy
Gió thoảng qua cành hoa lắc lay. Chiều buông lất phất giọt mưa thưa
Một chút buồn dâng theo gió đưa
Rêu phong phủ kín xanh hồn đá
Nghe lòng trỉu nặng nổi buồn mưa. Một kiếp phong trần đời gió sương
Bàn chân chai sạm khắp nẻo đường
Vẫn mong dừng bước trời quê Mẹ
Ấp ủ trong lòng bao nhớ thương. Đã mấy mùa Xuân ta xa quê
Biết còn một chốn để quay về?
Biết còn gặp lại khung trời cũ
Hay đời còn mãi lạc cơn mê ! Gió thổi qua thềm ,gió hắt hiu
Nắng buông từng vạt tím loang chiều
Xa quê mới thấy đời cô lữ
Mới thấy lòng hoang ,buồn cô liêu.! PT.937 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2007 21:31:12 bởi Huyền Băng >
Làm Sao.?
Làm sao tìm được ý thơ vui
Khi cõi lòng ta luống ngậm ngùi
Không có chút màu tươi trong ấy
Như chiếc lá tàn dưới thu rơi. Làm sao tìm được ý thơ hay
Trong khi lòng cạn đã bao ngày
Khô khan nắng cháy bao mùa hạ
Một giọt mưa đời cũng quá xa. Làm sao tìm được ý thơ êm
Như gió heo may thoảng qua thềm
Khi hồn đông giá từng cơn lạnh
Thổi tạt qua đời càng lạnh thêm. Làm sao tìm được áng thơ yêu
Khi cõi lòng ta tựa buổi chiều
Sầu dâng tím ngắt buồn đơn lạnh
Chỉ đọng trong hồn nổi cô liêu. Vì thế cho nên thơ của ta
Lạnh buồn tuyết đổ gió đông pha
Hương nồng mật ngọt không còn nữa
Thơ đọng nổi sầu ,buồn xót xa .! PT.937
Đếm
Chiều buông lơi lần tay buồn đếm tuổi
Coi đường đời ta đã vượt bao xa
Núi rừng sâu đèo cao hay biển cả
Bao thác ghềnh ta đã bước chân qua. Đếm ký ức coi cái gì sót lại
Còn nằm trong một góc của ngăn tim
Nếu thấy như đã phai mờ vụn vỡ
Ta lau chùi cho sạch nợ trần duyên. Cất giữ mãi những ân tình vô vọng
Chỉ nặng lòng thêm mỗi bước chân đi
Chặng đường đời coi như gần sắp cuối
Cõng trên vai sầu khổ nữa mà chi. Một , hai , ba đếm hoài sao thấy lạ !
Cứ quay về từ một chổ khởi đầu
Không lẻ ta đã quên nhiều hơn nhớ
Trí hao mòn ký ức đã vùi sâu. Cố lần nữa lục từ ngăn ngách nhỏ
Moi tận cùng từ đáy vực linh hồn
Coi cái gì đã thuộc về dỉ vãng
Đào huyệt lòng cố lấp một lần chôn. PT.937
Tan Vỡ
Bước lặng lẽ nghe hồn hoang trống vắng
Chiều rơi buồn theo con nắng dần tan
Gió mênh mang quyện ngàn mây tím phủ
Người xa rồi ấp ủ mộng lòng chi. Bao ngày qua ôm ghì từng nỗi nhớ
Tiếng ai cười môi nở nụ cười xinh
Đêm từng đêm mơ tưởng một bóng hình
Nghe đau nhói con tim mình tan vỡ. Kể từ khi em lạnh lùng duyên nợ
Ta thấy đời đã trở một mùa đông
Tàn đi rồi những giấc mơ hồng
Trên lối mộng sẽ cùng ai chung bóng. Còn lại đây một nỗi buồn cô đọng
Nhỏ vào lòng từng giọt nhớ em ơi !
Bao ước mơ tan vỡ giấc mộng đời
Sương lạnh phủ một trời buồn cô độc ! PT.937
Đoạn Tình Buồn !
Chừng như lịm tắt một lời thơ
Có phải vì em đã hững hờ
Nên thơ không đậm mầu nhung nhớ
Nhàn nhạt như chiều sương khói tơ. Có phải tình ta mang đến em
Như sương mỏng mảnh đọng bên thềm
Phủi tay em bước không nhìn lại
Mặc áng thơ sầu buồn nhớ em. Có phải lối đời ta quá xa
Em tươi sắc thắm một mầu hoa
Còn ta bóng ngã chiều nghiêng nắng
Lối mộng cùng em vời vợi xa. Có phải chuyến đò ta đã đưa
Em người khách lạ một chiều mưa
Quá giang qua bến rồi biền biệt
Bỏ mặc con đò nhớ dáng xưa
Ta là quán vắng dưới chiều sương
Lỡ buổi chiều về chốn viễn phương
Nên em ghé lại chờ đêm hết
Bình Minh hé bóng lại lên đường. Em là con bướm thích tung bay
Nhởn nhơ đùa gió với hương say
Tung tăng dạo khắp vườn hoa mộng
Đâu chịu dừng chân ở chốn nầy. Chiều nay lặng ngắm áng mây bay
Ôn lại tình xưa những tháng ngày
Em đến ngỡ ngàng , đi vội vã
Hụt hẫng đời ta em có hay ! PT.937 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2007 21:32:18 bởi Huyền Băng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: