Một Thời Để Nhớ
Con Đò Chều
Con đò chiều nằm chơ vơ dưới bến
Nước lững lờ vắng lặng đến mênh mông
Ông lái buồn lặng nhìn dòng nước chảy
Con đò tình đưa mấy chuyến sang sông. Ông nhớ lại quảng đời còn xuân sắc
Con đò ông bao khách lạ ước mơ
Ông lúc nào cũng vòng tay rộng mở
Nhưng người qua có ngoảnh lại bao giờ. Ông chỉ mong con đò yên bến đổ
Thả neo thuyền để ngồi ngắm trăng mơ
Trong khoang lặng có ai ngồi đối ẩm
Cùng bên nhau xướng họa một vần thơ. Khách xuống đò chỉ tìm nơi trú ẩn
Một trận mưa , hay cơn bão của lòng
Trời quang đãng khách đi không từ tạ
Bỏ con đò trơ trọi giữa dòng sông. Nhưng ông vẫn cứ một lòng hăm hở
Ai gọi đò tiếng vọng phía bên kia
Dù sóng gió con đò ông không ngại
Sang rước người mặc kệ sớm hay khuya. Chiều hôm nay đưa xong người khách cuối
Ông thấm buồn , nghe buồn nặng trong tim
Khách xuống đò hẹn hò khi sang bến
Sẽ cùng ông đối ẩm rượu môi mềm. Rồi cũng như bao nhiêu người khách trước
Bến vừa sang đã vội vẫy tay chào
Chiều lặng buồn nhìn gió thổi lao xao
Dòng nước chảy mà lòng ông gợn sóng. PT.937
Góc Riêng Ta
Mớ hành trang là một tâm hồn rỗng tuếch
Chốn quê người nơi xứ lạ tha phương
Bao hoài bão ước mơ thời son trẻ
Đã vùi chôn khi tàn cuộc chiến trường. Tuổi thanh xuân đốt mình trong lửa đạn
Nhưng chưa lần lòng lại chút buồn vương
Vẫn cười vui giỡn đùa cùng sinh tử
Mắt chưa lần biết nhỏ lệ sầu thương. Những tháng năm giữa ngục tù lao lý
Vẫn an nhiên tự tại một linh hồn
Chẵng than thở chẵng gục đầu bi lụy
Không van cầu hay khép nép một điều chi. Trót sinh ra một tâm hồn chai đá
Ta nhìn đời qua lối của riêng ta
Ai đó bảo ta sông đời lập dị
Góc riêng ta người hiểu để làm gì. Nhân tình hử ? Cái vòng đời lẩn quẩn
Cứ dối gian cứ ngọt lịm đầu môi
Đã nếm nhiều nên không cần phải nói
Bao chua cay ta đã trải qua rồi. Giờ ta sống một góc đời riêng rẽ
Thu mình vào cái vỏ ốc khô khan
Ta chẵng cần người ban vài giọt nước
Và cũng đừng thêm một tiếng xót thương. PT.937 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2007 20:10:51 bởi Huyền Băng >
Biệt Ly
Từ khi em nói lời từ tạ
Nghe cả mùa thu lá rụng vàng
Dưới chiều ảm đạm mầu sương khói
Nỗi buồn hiu quạnh bóng chiều tan. Nếu xưa đừng đến gieo sầu nhớ
Đừng gợi cho lòng một tiếng yêu
Thì nay đâu có sầu dang dở
Đâu thấy cô đơn buổi hạ chiều . Nhung nhớ làm sao mầu mắc biếc
Một chút buồn vương giữa mi sầu
Đã chiếm hồn ta từ dạo ấy
Đã làm thổn thức những đêm thâu. Mai nầy giữa chốn đời gió bụi
Ta vẫn không quên một bóng hình
Vẫn giữ trong tim tình một thuở
Vẫn người còn đọng mãi trong thơ. Người đến gieo ta từng giọt nhớ
Để rồi vội vã bước ra đi
Cho ta mang nặng đời tình lỡ
Thêm đoạn thơ buồn khóc biệt ly. PG.937 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2007 20:46:59 bởi Huyền Băng >
Dư Âm
Ta về tìm lại dấu chân
Thuở xa xưa đó một lần đã qua
Đi tìm kỷ niệm mù xa
Dư âm ngày cũ bóng tà trăng xưa.
Ta về giữa buổi giao mùa
Chiều thu nhè nhẹ nắng vừa hanh hanh
Lối buồn một bước độc hành
Mà nghe sương phủ vây quanh cõi hồn
Mộng đầu ngỡ đã vui chôn
Mà dư âm cũ vẫn còn đâu đây
Quẩn quanh trên lối xưa nầy
Len vào nỗi nhớ buồn lây lất buồn.
Người đi như nước xa nguồn
Trôi về biển rộng muôn phương khó tìm
Tình buồn heo hút cánh chim
Bay đi biền biệt bóng chìm hư vô.
Buồn như một nấm hoang mồ.! PT.937 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2007 20:46:04 bởi Huyền Băng >
Nhớ Người
Sao chiều nay lòng buồn như lá úa
Người xa ơi ! ta đang nhớ nhung người
Lời tạ từ người thốt ở đầu môi
Đau thương lắm cả một trời tan vỡ. Ta với người biết khó tròn duyên nợ
Đời hẩm hiu thân phận của riêng ta
Một chiều đông bóng đã ngã xế tà
Thì đâu thể nụ hoa kia ươm nở. Không trách người cũng chẵng hờn duyên số
Chỉ trách ta sao quá vội mà thôi
Tình của người như gió thoảng mây trôi
Mà ta lại mộng đòi tay nhốt gió. Chiều nay thu chớm buồn qua phố nhỏ
Chút lạnh về theo cơn gió đầu thu
Buồn nhớ người giờ phương trời xa đó
Bên ngoài kia lá cỏ cũng buồn tênh. Người xa ơi ! làm sao để lãng quên
Mắt môi đó đã in hình sâu đậm
Mai nầy đây dù nghìn trùng xa thẳm
Suốt cuộc đời tim chỉ bóng người thôi. Pt.937
Ghé thăm " một thời để nhớ" và cũng có vài dòng một thời để nhớ cùng PT nha....Chúc sức khỏe niềm vui và sáng tác đều nè...
Sao chiều nay lòng buồn như lá úa
Người xa ơi ! ta đang nhớ nhung người
Lời tạ từ người thốt ở đầu môi
Đau thương lắm cả một trời tan vỡ.
Chiều Giọt sầu rơi xuống áng thơ Một lần hạnh ngộ tình cờ mà yêu Bây giờ buồn biết bao nhiêu Người đi xa ngái...bỏ chiều mình em Chớm thu hơi lạnh lạnh thêm Riêng ta vẫn cứ dõi tìm người thơ Tửu sầu đốt những hoang sơ Hong ngày tri ngộ ầu ơ ơ ầu.. Người giờ biết đã ở đâu.. Nơi nào giữa những mùa ngâu ru này... Chiều ơi chiều ở nơi đây Từng cành phượng tím bay bay não nuồng Ta nghe còn thức yêu thương Còn nguyên y những vấn vương ban đầu Chiều nay nổi nhớ về mau Cuộc đời lặng lẽ chìm sâu trong chiều...
Trích đoạn: phuongtim
Nhớ Người
Sao chiều nay lòng buồn như lá úa
Người xa ơi ! ta đang nhớ nhung người
Lời tạ từ người thốt ở đầu môi
Đau thương lắm cả một trời tan vỡ.
Ta với người biết khó tròn duyên nợ
Đời hẩm hiu thân phận của riêng ta
Một chiều đông bóng đã ngã xế tà
Thì đâu thể nụ hoa kia ươm nở.
Không trách người cũng chẵng hờn duyên số
Chỉ trách ta sao quá vội mà thôi
Tình của người như gió thoảng mây trôi
Mà ta lại mộng đòi tay nhốt gió.
Chiều nay thu chớm buồn qua phố nhỏ
Chút lạnh về theo cơn gió đầu thu
Buồn nhớ người giờ phương trời xa đó
Bên ngoài kia lá cỏ cũng buồn tênh.
Người xa ơi ! làm sao để lãng quên
Mắt môi đó đã in hình sâu đậm
Mai nầy đây dù nghìn trùng xa thẳm
Suốt cuộc đời tim chỉ bóng người thôi.
Pt.937
Thơ của pt.937 hay lắm, chúc huynh vui, khoẻ và nhiều sáng tác .
Giọt nhớ trên cung tơ
Giọt sầu rơi đi tìm khung trời hạ
Gót hạ chiều nét chấm phá mùa xưa
Lời thu đưa về muôn lối nắng thưa
Sương nức nở rơi sầu lên ngọn cỏ
Người chùng chân nghe lời ru của gió
Nghe hôn mê rã rượi áng thu sầu
Vườn địa đàng mù ngõ biết về đâu
Hoa xếp cánh gói hương dâu vào nhớ
Lần dấu chân đếm thời gian bỡ ngỡ
Chiều lạnh dần rung nhung nhớ dâng cao
Thu về chậm xin thu chậm đổi màu
Ngưng lời gió cho lá trao tình cuối
Ngược dòng đời cho xuân đừng đếm tuổi
Vẻ màu xanh tô năm tháng vờn xanh
Mộng trở về treo mơ ước trên cành
Chiều thu nắng hanh hanh vàng mây mộng
Người xa ơi ! chiều vàng bay gió lộng
Chút hương xưa còn bay bổng xa gần
Dừng chân bên thềm cỏ lắng bâng khuâng
Nhặt phượng tím ép trang đời hương nhớ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2007 06:30:25 bởi Trương Bảo Ngọc >
chào cuội phu nhân nì , Cuội đâu để phu nhân lang thang không sợ bị bắt cóc sao?....Thanks ghé thăm để lại bài thơ hay.
Than pt.937
thanks , Bảo Ngọc đã dến thăm và để lại bài thơ hay , chúc vui và sáng tác nhiều.
Than , pt.937
Tan Vỡ
Bước lặng lẽ nghe hồn hoang trống vắng
Chiều rơi buồn theo con nắng dần tan
Gió mênh mang quyện ngàn mây tím phủ
Người xa rồi ấp ủ mộng lòng chi. Bao ngày qua ôm ghì từng nỗi nhớ
Tiếng ai cười môi nở nụ cười xinh
Đêm từng đêm mơ tưởng một bóng hình
Nghe đau nhói con tim mình tan vỡ. Kể từ khi em lạnh lùng duyên nợ
Ta thấy đời đã trở một mùa đông
Tàn đi rồi những giấc mơ hồng
Trên lối mộng sẽ cùng ai chung bóng. Còn lại đây một nỗi buồn cô đọng
Nhỏ vào lòng từng giọt nhớ em ơi !
Bao ước mơ tan vỡ giấc mộng đời
Sương lạnh phủ một trời buồn cô độc ! PT.937
Chào Huynh pt.937. Bài thơ mới hay lắm huynh.
Lâu quá không có gặp huynh, huynh khoẻ không? ,
Bên em mấy ngày nay mưa tầm tã, Mấy thuở mới mưa vào tháng 8, chợt nhớ tới Huynh hay than không có bắt được con nhái nào hết. Ngoài sân cỏ nước ăm ắp muội chạy ra sân bắt được con nhái bỏ vào nhà của huynh. Bửa nay thì bắt không được con nhái nào vì bận suốt ngày, giờ hết thấy đường mà cũng hết thấy nhái luôn
Nhái của huynh hôm nay tuy là "Tan vỡ" nhưng không có buồn như trước. Chúc huynh vui và sáng tác nhiều!!
Chào Bảo Ngọc đã ghé nhà....cám ơn BN..buồn bắt nhái vu vơ.....chúc BN luôn vui sáng tác nhiều.
Thân
Yên Nghĩ
Ta đã bước qua rôi bờ bể ái
Những ân tình ta bỏ lại sau lưng
Thôi nhé em , thôi nhé ! Hãy xin đừng
Đừng réo gọi níu đòi chi thêm nữa. Mùa thu qua , đông về bao lá vữa
Thì đời người nào khác lá thu phai
Xuân đâm chồi , hạ nắng được bao ngày
Rồi lại phải lìa cành bay theo gió. Ân tình xưa xanh màu như lá cỏ
Rồi héo tàn khi một chớm thu sang
Dù tiếc lòng níu gọi khóc than van
Cũng không thể xanh đời kia trở lại. Ta giờ đây trống không lòng thư thái
Hồn phiêu du theo từng áng mây bay
Cứ bềnh bồng ngày nối tiếp qua ngày
Tâm lắng đọng , chuyện ngày xưa không nhớ ! Để ta yên , bao giờ ngưng nhịp thở
Nấm mộ buồn ta ước giữa rừng hoang
Nghe chim kêu nghe suối chảy trên ngàn
Cho thanh thảng một linh hồn tục lụy. PT.937 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2007 20:44:55 bởi Huyền Băng >
Quên em nhé..2
Thương em lắm , một cuộc đời dâu bể
Xót xa nào , dòng lệ mãi tuôn rơi
Gió mưa nào , vùi dập mộng xuân thời
Để đêm đến lặng rơi từng hạt nhớ. Nín đi em , chuyện tình xưa đã lỡ
Chuyến đò tình duyên nợ một lần qua
Xóa đi em từng kỷ niệm nhạt nhòa
Đừng khóc nữa để ta lau dòng lệ. Thôi đừng trách , cũng đừng hờn nhân thế
Cứ xem đời như thể áng mây trôi
Chuyện hợp tan bèo nước giữa dòng đời
Người bước vội , thì thôi quên đi nhé. Em không thể chôn vùi đời son trẻ
Đắm hồn chìm vào ký ức xa xưa
Để lòng buồn như những buổi sau mưa
Đừng đánh mất tuổi xuân vào tiếc nhớ.
Duyên đã lỡ , cứ coi như duyên nợ
Đã an bài vào định nghiệp đời em
Đừng trở trăn đừng thao thức đêm đêm
Rơi giọt nhớ càng nặng sầu thêm nữa ! Đây lòng ta sẵng sàng cho em tựa
Ta vỗ về ru nhẹ giấc em say
Quên đi em , để nhìn thấy ngày mai
Tương lai đón , lối tình đang rộng mở PT.937
Cứ Đi Đi
Ta đâu khóc sao bảo đầy ngấn lệ
Ta cười mà , cười nhân thế tình đời
Coi chừng lầm đó chỉ hạt mưa rơi
Còn vướng đọng chút thôi trên vành mắt. Ta đâu buồn sao bảo lại không vui
Ta hớn hở tại người không chịu thấy
Có gì đâu mà phải cần che đậy
Buồn hay vui nào có nghĩa chi đâu. Người sợ ta vương thêm nỗi ưu sầu
Nên an ủi lòng ta kia có phải
Cứ đi đi người ơi ! đừng có ngại
Đến rồi đi tan hợp lẽ thường tình. Tim chai đá đã bị người phá vỡ
Tại vì ta quá ngạo mạng kiêu căng
Đi thách người để nhận lấy vết hằn
Ta thua cuộc nhận lấy phần dâu bể Cứ đi đi cất tiếng cười ngạo nghễ
Khoe vinh quang chiến thắng đã về mình
Ta đã từng làm cho gã phải điêu linh
Làm tan rã một trái tim băng lạnh. PT.937
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: