Quên Lãng Gió ơi gió ! Đừng ru hồn quan tái
Lạnh lắm rồi đừng thổi nửa gió ơi !
Chiều nay thu, mưa trắng xóa khung trời
Lòng đã lạnh gió ơi đừng thổi nửa.
Bao nhiêu năm cuộc đời thân lá vữa
Giửa dòng đời lạc lõng chỉ riêng ta !
Kiếp đơn côi bóng xế, buổi chiều tà
Buồn năm tháng theo nỗi sầu chia biệt .
Đêm nay đây lặng nhìn vầng thu khuyết
Tiếng đàn ai vọng lại khúc bi sầu ?!
Réo rắt buồn nức nở suốt canh thâu
Ngưng đi nhé , tiếng nguyệt cầm kia hởi.
Trăng chiếu rạng , sao lòng đầy bóng tối
Thân rong rêu bám víu mảnh đời thừa
Hồn lạnh lùng như một buổi thu mưa
Gió thổi loạn căm căm , buồn hoang dại !
Bao giờ nhỉ khép mảnh đời ta lại?
Bỏ thế nhân ta về đất buông xuôi
Trả đớn đau, thương nhớ lẫn ngậm ngùi
Vùng miên viễn ta vùi say quên lãng.
PT.937