Một Thời Để Nhớ
Đọc Lại Những Vần Thơ Cũ Ngồi đọc lại những vần thơ cũ
Mà nghe lòng buồn rũ tơ vương
Ngày nao mơ mộng chung đường
Mà nay mỗi kẻ một phương lặng nhìn . Đã biết trước cuộc tình mộng ảo
Mà vẫn đeo phiền não vào hồn
Để rồi mỗi lúc hoàng hôn
Lòng nghe gió dập sóng dồn thương đau . Tình phai nhạt tựa như tấm áo
Khoác vào thu vàng úa một màu
Những vần thơ cũ hôm nao
Còn nguyên nét chữ người trao ân tình . Lòng mãi nhớ bóng hình ai đó
Dù biết rằng mình khó chung đôi
Thì thôi chỉ giữ riêng tôi
Những vần thơ cũ một thời yêu em PT.937
Từ Em Từ em, đổ lệ khơi nguồn
Để ta vướng đọng nét buồn vào thơ
Như làn khói phủ sương mơ
Như mây tím lạnh hững hờ chiều buông. Từ em, ta lạc con đường
Tình yêu sóng cả đoạn trường lòng ta
Buồn đêm dưới ánh trăng tà
Sương đêm rơi lạnh ướt nhòa bờ vai. Từ em, ta thấy lạc loài
Bão giông phủ chặt tháng ngày đẩy đưa
Nặng sầu một mối ,hồn mưa
Lê thân rời rã cho vừa lòng yêu. Từ em, đời ngã bóng chiều
Tím màu hoang dại cô liêu lối về
Hồn xanh rêu phủ tư bề
Lối về mất ngỏ sơn khê chập chùng. Từ em, ta biết lạnh lùng
Chẵng còn tha thiết những cung bậc sầu
Chẵng còn bến đợi giang đầu
Từ em ta hiểu sắc màu nhân gian ! PT.937
Mộng Đào Nguyên Có nhiều lúc muốn ném sầu qua cửa
Nhấp rượu nồng ta hát khúc cuồng ca
Rồi đắm say bên thân thể lụa là
Cười man rợ trong vòng tay ngọc nữ . Quên tất cả những vết buồn quá khứ
Mượn xiêm y che lấp nỗi muộn phiền
Cứ thả lòng tận hưởng cõi Đào Nguyên
Bên người ngọc mắt mi tình diễm lệ . Muốn gác bỏ mọi chuyện lòng nhân thế
Lãng quên đời dâu bể để tìm vui
Rượu say sưa chôn dấu những ngậm ngùi
Hồn lả lướt đắm chìm trong khoái lạc Miệng ngân nga tay vỗ đều nhịp hát
Trước mắt ta kìa điệu múa Nghê Thường
Ồ ! Đúng rồi ta là đấng Quân vương
Bên Hoàng hậu giữa cung son rực rỡ . Kìa ! Tiệc chưa tan mà sao nàng lại nỡ
Bỏ mình ta trơ trọi giữa canh tàn
Trả ta về khổ lụy chốn nhân gian
Bước chập choạng giữa tâm hồn lảo đảo . PT.937
Xin Tạ Lỗi Có nhiều lúc ta thấy mình tàn nhẫn
Giận tình đời đem ném cả vào thơ
Nàng vô tư cứ thản nhiên đón nhận
Nhũng điên cuồng oán hận ở trong ta . Có nhiều lúc ta thấy mình nông nổi
Bỡi nàng thơ đâu có lỗi lầm gì
Cứ gom đời bao những chuyện thị phi
Mà chất mãi lên thân nàng vô tội . Đời đanh đá nàng thơ đâu có lỗi
Nàng thản nhiên mang vị ngọt cho đời
Những sắc hồng hương toả tựa hoa tươi
Sao ta nỡ trao cho nàng vị đắng . Có đôi lúc ta mang lời trách mắng
Và thản nhiên coi như đó chuyện thường
Cứ buông lời chẳng một chút xót thương
Nàng hứng chịu , ta thật người có tội Nàng Thơ ơi ! ta có lòng xám hối
Cũng tại đời mà suốt mấy năm qua
Đày đoạ nàng từng chút chẳng buông tha
Bao lầm lỡ ta xin nàng tha thứ PT.937
Kiếp Hoa Tàn ! Hoa một đoá cả bao người muốn hái
Đôi mắt tình nhiều kẻ đắm mê say
Một mùi hương bao tâm hồn ngây dại
Giam hồn trong mộng mị suốt đêm dài . Ai chịu nghĩ màu hoa đang rực rỡ
Nhụy thơm nồng theo gió thoảng hương đưa
Rồi ngày kia hoa tàn hương nhụy rữa
Rũ cánh sầu tan tác buổi sau mưa . Buồn ủ rũ những dáng hoa tàn tạ
Đâu tình xuân đâu khách lạ đón chào
Xưa thanh sắc kiêu kỳ khoe màu áo
Khách tình xuân mấy lược phấn hương trao . Ôi ! hương sắc một thời đâu còn nữa
Đâu những ngày đầy bướm lượn ong đưa
Có còn chăng một nỗi buồn chan chứa
Bên góc đời cô quạnh xót xa chưa ! Trời ban em được vẹn tròn nhan sắc
Nhưng đừng đem khoé mắt lẫn nụ cười
Gieo cho đời khổ lụy nữa em ơi !
Mai tàn tạ góc đời em hối tiếc . PT.937
Ơi Người Ơi ! Ơi người ơi ! lòng tôi như hoang đảo
Chiều biển xanh con sóng vỗ trên ghềnh
Nghe gió hát giữa muôn trùng sóng nước
Điệu ru sầu một khúc nhạc buồn tênh . Ơi người ơi ! lòng tôi như sa mạc
Cát khô cằn cơn gió rát thịt da
Ngày thiêu đốt đêm rơi hồn buốt giá
Đợi trông chờ ốc đảo vẫn mù xa . Ơi người ơi ! lòng tôi như nắng hạ
Giữ trưa nồng thiêu đốt đất khô khan
Cây trơ trụi không đủ hồn râm mát
Nên nhạc lòng toàn những khúc ly tan . Ơi người ơi ! lòng tôi như thu chín
Vàng lá rơi đang phủ kín trong hồn
Buồn lá úa khi mỗi chiều thu lạnh
Lòng sương chiều cô quạnh mỗi hoàng hôn . Ơi người ơi ! lòng tôi như đông xám
Chiều lạnh căm cơn bão nhỏ đưa về
Màu tuyết trắng , để tang hồn tôi đó
Lạnh nỗi buồn hồn ngủ thiếp cơn mê . Ơi người ơi ! làm sao tôi có được
Những chiều xuân đầy nắng ấm mây trời
Khi hồn đã phủ đầy màu tăm tối
Góc đời buồn tôi lạc lõng trong tôi . PT.937
Đêm Trở Giấc Đêm trở giấc ngoài kia trăng đã xế
Lá trên cành lấp lánh hạt sương khuya
Trăng ẻo lả vắt ngang hàng thông gió
Vạc kêu sương một tiếng vọng đưa về .
Ngồi tựa cửa nhìn mây trôi rời rạc
Nghe buồn tênh đời quạnh quẻ cô phòng
Sương lấp lánh chói loà trên lá bạc
Ôi ! sao lòng trống vắng đến mênh mông .
Em bên đó chắc ngày hồng nắng ấm
Ta phương nầy lạnh lẽo một đêm đông
Nghe rời rả một linh hồn uể oải
Tàn canh khuya gió rét lạnh tê lòng .
Đêm trở giấc nghe ngập tràn thương nhớ
Trời bên kia một thuở bước chung đôi
Từng con đường mang kỷ niệm một thời
Từng ánh mắt từng nụ môi êm ái .
Đêm trở giấc ta nhớ người tê dại
Hồn bâng khuâng nhớ mãi nụ cười xinh
Trong một thoáng quanh mình nghe thơm ngát
Hương lòng ta đang nở một đoá Quỳnh . PT.937
Tìm Bắt Hư Không Ngày tháng qua bên dốc đời đã mỏi
Chạy theo đòi níu bắt cái hư không
Để giờ đây thấm đau hồn đá sỏi
Đời còn gì ngoài cõi vắng mênh mông .
Tháng ngày qua chạy theo vùng hư ảnh
Gom sương tàn tay ủ giọt mưa rơi
Mơ hái những sao trời trong đêm tối
Lòng tưởng mong nhốt được áng mây trời .
Thả lối mộng theo thơ đi muôn hướng
Đời ước mong xây đắp một lầu hoa
Nhưng con bướm vờn qua đâu chịu đáp
Chỉ lững lờ rồi vụt cánh bay xa .
Giờ còn lại mình ta trên gác vắng
Mang nỗi buồn thầm lặng trút vào thơ
Nghe trong dạ xanh xao từng nỗi nhớ
Một góc đời buồn tẻ đến hoang sơ .
PT.937
Hòai Thương Buồn năm tháng theo dòng đời nghiêng ngửa
Dù trăm năm chưa nói hết cuộc tình buồn
Bút mực nào tả hết nỗi hoài thương
Tình áo trắng sân trường thời hoa mộng .
Chiều Đại lộ thước tha tà áo mỏng
Mà một lần ta đã gói vào thơ
Buổi trường tan một thuở hẹn mong chờ
Mình đắm đuối bên nhau chiều rất ngọt .
Rồi từ đó dòng đời con bão rót
Đời sông hồ đành khép lại con tim
Bỏ người thương giữa sân trường áo tím
Bỏ tình thơ chết lịm tuổi học trò .
Mấy mươi năm đường đời qua bao ngõ
Nhưng trong lòng còn đó dáng em xưa
Hoài thương ơi ! muốn nói nói sao vừa
Đời đã rẽ tình sang về nhánh khác . PT.937
Miệt Mài Chú còng gió mãi loanh quanh trên bải
Mặc trời chiều đã rủ bóng hoàng hôn
Muôn cảnh vật đang chìm dần vào tối
Vài vì sao le lói giữa ngân hà .
Mặc gió rì rào đùa sóng biển xa xa
Cố xe nốt hạt cát tròn như tuyết
Dù có người lai bảo chú đang điên
Nhưng lòng vẫn không ưu phiền một chút .
Bờ biển vắng một mình thân côi cúc
Chú lặng nhìn làn sóng vỗ xa xa
Đang thì thầm khơi lại tháng ngày qua
Dù đôi lúc buồn lòng không muốn nhớ .
Như hạt cán xe hoài rồi lại vỡ
Theo tháng ngày mòn mỏi cả tay chân
Nhưng vẫn xe lòng chú chẳng ngại ngần
Dù đêm xuống một mình trên biển lạnh .
Có nhiều đêm vầng trăng treo nửa mảnh
Chú nhìn trăng rồi tự hỏi lấy lòng
Cát xe hoài rồi cũng vẫn hư không
Buồn thân phận chỉ hòai công vô ích . PT.937
Cứ Mơ Đi Cứ mơ đi cho lòng thôi xao động
Cứ mơ đi tròn giấc ngủ đêm đông
Cứ mơ đi mơ cho tròn cơn mộng
Hãy mơ đi ngoan giấc ngủ say nồng .
Cứ mơ đi cứ say hồn theo mộng
Trên cuộc đời ai hiểu được ngày mai
Thả hồn đi theo những giấc mộng dài
Đừng đánh thức để hồn mơ tan vỡ . Cứ mơ đi để nghe từng hơi thở Theo gió loang ngan ngát vị hương nồng Cho nhịp đập con tim bừng sức sống Và thấy đời lồng lộng ánh trăng mơ. Cứ mơ đi dù cuộc tình xưa đã lỡ Giữ lại đi chớ để nó phai nhòa
Cứ thả hồn theo một giấc mơ hoa
Đừng trăn trở bâng khuâng rồi quên lãng . PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2008 07:16:51 bởi Phuongtim937 >
Buồn cho Một Kiếp Hoa Ong bướm lượn cố tìm hoa hút mật
Rồi bay xa bỏ lại nụ hoa buồn
Dưới một chiều tầm tả hạt mưa tuôn
Hoa rũ cánh héo tàn đời xuân mộng .
Đâu mất rồi những chiều vàng soi bóng
Còn lại đây sương phủ một màu tang
Lòng úa sầu từng nỗi nhớ giăng ngang
Buồn thân phận bẽ bàng cành hoa dại .
Đến mà chi gieo cho đời dấu ái
Rồi bay xa bỏ lại cánh hoa sầu
Hỏi cuộc đời đâu có được bao lâu
Bình minh đó đã vội chiều nắng tắt .
Tội cánh hoa đã một thời hương sắc
Ong bướm vờn bỏ lại cánh bơ vơ
Mặc hoa tàn héo rũ những lời thơ
Khép cánh mộng còn trông chờ chi nữa .
PT.937
Từ Ngày Từ ngày cởi bỏ màu áo trắng
Bỏ tuối thư sinh bỏ bạn bè
Bỏ lại chiếc xe chiều cọc cạch
Đạp vòng phố thị kiếm người thương .
Từ ngày thôi hái cành phượng đỏ
Trao vội cho ai trước cỗng trường
Thôi viết thư tình bằng giấy trắng
Nắn nót từng dòng thương nhớ thương .
Từ ngày rời bỏ xa thành phố
Khoác áo chinh nhân mộng sông hồ
Những buổi dừng quân chiều loang lổ
Tập tành uống rượu tập làm thơ .
Từ ngày chân bước đời nặng nợ
Áo đã sờn vai bạc phếch màu
Chiến trường mấy độ loang màu máu
Thấy đời cằn cổi sớm đi mau .
Từ ngày vứt súng bên lòng phố
Đã biết đời ta vội chóng tàn
Chỉ biết gục đầu buồn áo não
Đâu còn một thuở bước hiên ngang .
Từ ngày lưu lạc đời viễn khách
Mái tóc xanh xưa đã bạc màu
Mà tình cũng bạc theo màu tóc
Đời tựa dòng sông nước chảy mau .
Chiều bên ly rượu mình ta uống
Uống từng nỗi nhớ ở trong ta
Một vòng quay lại vùng ký ức
Để nhớ một thời qua đã qua .
PT.937
Thêm Mùa Xuân Xa Xứ ! Đêm nay trăng khuyết còn e ấp
Chỉ nửa mảnh gầy nấp sau mây
Bâng khuâng đứng lặng bên song cửa
Lòng buồn biết tỏ với ai đây .
Gió hắt hiu buồn gió lướt qua
Vài chòm mây nhẹ trôi xa xa
Vài ánh sao mờ trông tẻ lạnh
bất chợt hồn đau nỗi nhớ nhà .
Chỉ một mùa trăng nầy nữa thôi
Tiễn đưa năm cũ sắp qua rồi
Sao ta vẫn mãi đời lữ thứ
Bao giờ đón được ánh Xuân tươi .
Mười mấy năm rồi chẵng biết Xuân
Chẳng được cạn nhau chung rượu mừng
Đón Xuân mừng Tết nơi xứ lạ
Giao thừa độc ẩm lệ rưng rưng .
Đêm nay trăng lạnh một trời đông
Chắc ở quê ta nắng đang hồng
Gió về lồng lộng mùa gió chướng
Con nước chiều lên trên bến sông .
Mấy mùa biền biệt cách xa quê
Những mong có được một ngày về
Nhìn lại Xuân hồng nơi xóm cũ
Mối mối tình xưa một nẻo quê . PT.937
Mơ Xuân Quê Mẹ . Mười mấy năm chẳng thấy một mùa Xuân
Mà chỉ gặp một màu tang tuyết trắng !
Vẫn xám bạc một khung trời vắng lặng
Vẫn hàng cây trơ trọi lá khô cành .
Xuân nơi nầy chẳng có một màu xanh
Tuyết trắng phủ cả một trời đông lạnh
Đến bao lâu cuộc đời ta hẳn tạnh
Về quê xưa để thấy được mùa Xuân .
Nhìn đàn em nô nức đón reo mừng
Chiếc áo mới ngày đầu Xuân tươi thắm
Được nhìn thấy bầu trời xanh thăm thẳm
Đàn én chao đẹp quá bóng chiều quê .
Đến bao lâu ta mới được quay về
Vui tận hưởng mùa Xuân bên quê Mẹ
Lòng ta mở như những ngày tươi trẻ
Vứt buồn đau vào quá khứ cuộc đời .
Nhìn mai vàng nở rộ khắp nơi nơi
Nghe lồng lộng mùa chướng rơi bến gió
Cho ta được thấy lòng mình mở ngõ
Và thấy đời còn lại chút gì Xuân . PT.937
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: