Một Thời Để Nhớ
Em Và Ta Em với ta vô tình mình gặp gỡ
Cùng đem buồn trang trải gởi vào thơ
Em bên kia xót xa tình dang dỡ
Ta bên nầy đã lỡ mấy lần duyên .
Em và ta con thuyền không chung chuyến
Hai tâm hồn mang hai nỗi buồn riêng
Nhưng nhiều lúc ta thấy lòng xao xuyến
Đọc thơ em chan chứa những muộn phiền .
Em biết không thuyền tình ta bao chuyến
Nặng khối sầu đưa tiễn kẻ về xuôi
Để từng đêm ta nghe buồn tiếc nuối
Mượn lời thơ chia sẻ những ngậm ngùi .
Em và ta đời chẳng có gì vui
Chỉ còn lại một trời thương tiếc nhớ
Thương kỷ niệm thương tình xưa đã vỡ
Nên lời thơ nức nở tựa mưa chiều .
Em và ta man mác nỗi cô liêu
Lòng nhuốm lạnh như sương chiều vây phủ
Em bên kia một mảnh đời cô phụ
Ta bên nầy hồn ủ một trời sương PT.937
Như Khóm Lục Bình Như khóm lục bình trên một giòng sông
Theo con nước lớn ròng trôi đưa đẩy
Qua những bến hoang vu đầy lau sậy
Cứ bồng bềnh chưa biết sẽ về đâu .
Con cò trắng một lần buông cánh đậu
Trên đám lục bình đứng ngó vu vơ
Một niềm vui ngập tràn lòng hớn hở
Đã có cò làm bạn hết bơ vơ .
Chưa qua hết một giòng sông uốn khúc
Con cò kia đã vội vụt cánh bay
Tìm cho mình một nhánh tình êm ái
Buồn lững lơ theo giòng nước miệt mài .
Đã bao bận trên giòng sông xuôi ngược
Ngày lại qua từng con nước vô tình
Mang sóng vỗ bập bềnh từng nỗi nhớ
Đời lục bình muôn kiếp vẫn bơ vơ .
HL
Ký Ức
Như một dòng sông
chảy xuyên vùng ký ức
Quay ngược về nguồn
đánh thức chuyên xa xưa
Nghe giọt nhớ đong đưa
Giữa trưa buồn nắng vỡ
Đời lạnh buồn như con gió chớm sang thu .
Tóc lá xanh nhạt phai dần héo rủ
Vẫn quay về chốn cũ những đêm mơ
Theo tháng năm sao chưa mòn thương nhớ
Nghe đọng sầu từng giọt mỗi lời thơ .
Con nước chảy xuôi dòng đi mãi miết
Bỏ bến bờ đang tha thiết đợi mong
Bỏ hàng cây chơ vơ buồn hiu quạnh
Một chút gì xưa cũ có còn không .
Sầu trên mắt
nghe buồn rơi lên tóc rối
Theo thời gian từng sợi trắng đi mau
Ngày đi qua tình bạc phai màu áo
Đời còn gì một chút để cho nhau .
Mây trắng lụa hay hồn ta trắng lụa
Sao quanh ta bạc phếch cả tình đời
Cả không gian chừng như đang trống rỗng
Trên lối đời ta lạc nẽo tình ơi ..!
HL
Say
Chiều nay bỗng dưng nghe thèm ly rượu
Một chút nồng chút cay xé đầu môi
Chiều nay bỗng dưng lòng bối rối
Một chút gì len nhẹ ở trong tôi .
Nhớ ..!
Mà hình như không phải
Nhớ gì ? nhớ người hay nhớ thời thơ dại
Trộn lẫn mơ hồ ...ôi ! quái lạ cái tâm tư !
Rót ly rượu nhấp vào môi thả hồn trôi trôi xa ngái
Chẳng chạm bến bờ
cứ lãng đãng như mơ .
Nhớ vu vơ ...ờ ! đời còn chi để nhớ
Tuổi đời thơ nó mất tự bao giờ
Còn tình người nó mỏng tựa sương tơ
Thôi đừng nhớ đừng nghĩ suy vớ vẫn .
Phong trần lận đận
Một kiếp người mấy bận trắng đôi tay
Níu kéo hoài chi cứ để nó xa bay .
Uống nữa đi để quên mình hiện tại
Mà cũng chẳng cần phải biết đến ngày mai
Thả quách cho xong từng nỗi nhớ bềnh bồng
Bay theo gió để chút lòng thanh thản .
Nâng ly một cốc rượu mời
Ta cùng ta uống quên đời quên ta ...
Say thật !
PT.937
Đêm Qua
Đêm qua trăng ngã trên cánh lá
Ướt sũng sương đêm lấp lánh thơ
Gió lay cành động anh cứ ngỡ
Bóng của em về trong cơn mơ.
Đêm qua mây nhẹ trôi bàng bạc
Một nửa vầng trăng buồn lẻ loi
Hàng thông réo rắt hòa sáo gió
Khuya khoắc mình ta chợt nhớ người.
Đêm qua sương lạnh trăng mờ nhạt
Tiếng sói tru vang tận cuối rừng
Một nỗi hoang sơ hồn trống vắng
Nhớ người bên ấy dạ bâng khuâng.
Đêm qua giấc ngủ ươm vàng mộng
Thấy cả mùa xuân nắng tươi hồng
Thấy em e thẹn bừng đôi má
Thấy cả trời yêu đang nở hoa.
Sáng nay thức giấc buồn chi lạ
Vuốt mặt lặng nhìn dòng nước trôi
Soi gương mới thấy đời cằn cỗi
Một tiếng thở dài nghe xót xa. PT.937
Ta Với Em Ta với em hai lối đời xuôi ngược
Trong tình cờ chung bước buổi đầu tiên
Niềm mơ ước có bao giờ hiện thực
Thế sao lòng cứ ray rức không quên .
Ta với em chưa một lời giao ước
chuyện tình cờ ta sợ nó mong manh
Như làn sương như mây chiều bay mất
Để buồn thương khi giấc mộng không thành .
Ta với em hai con đường vời vợi
Thì khó mong sum họp một lối đời
Em kiêu sa ta khó tầm tay với
Mộng chi nhiều để nhận lấy đơn côi .
Sao chiều nay bỗng nhiên trời trở gió
Nghe lạnh buồn từng mỗi bước chân đi
Con đường xưa con đường xưa một thuở
Vừa song hành mà đã thấy chia ly .
Chưa lần hẹn mà sao lòng thương nhớ
Ngày qua ngày nhung nhớ lại nhiều thêm
Em hỡi em người em yêu bé nhỏ
Ta ru hồn bằng giấc mộng buồn êm .... PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2008 10:20:37 bởi Phuongtim937 >
Trăm Năm Trăm năm ta mãi con đò lỡ
Nhìn nước buồn trôi lđến ững lờ
Trăm năm ta mãi bao mùa nhớ
Gom sầu dệt lại mấy vần thơ .
Trăm năm ta khóc tình dang dỡ
Tím cả hồn thương mỗi độ chiều
Trăm năm ta lạnh đời chăn chiếu
Vàng vọt bóng đời đến hắt hiu .
Trăm năm khúc nhạc ta không thiếu
Những nốt đoạn trường những nốt thương
Đêm nghe tiếng gió hoà âm hưởng
Dạo lại đời ta bản đoạn trường .
Trăm năm ta mãi hồn vất vưỡng
Gởi mộng xa xăm một chốn nào
Bao nhiêu giấc mộng bao sầu não
Xót cuộc tình buồn chóng qua mau .
Trăm năm tình đã phai màu áo
Còn lại trong ta một chuổi buồn
Trăm năm tình gởi đi muôn hướng
Để rồi nhận lấy nỗi buồn vương .
PT.937
Dáng Xưa
Ba mươi năm lẻ trong đời
Trong ta tưởng đã quên rồi dáng em
Nhớ xưa tóc xoã lụa mềm
Nón che nghiêng nón êm đềm áo bay .
Đường em phượng đỏ gót hài
Trường tan dáng nhỏ đợi ai ta chờ
Ươm lòng gieo những giấc mơ
Để rồi nhận lấy hững hờ em trao
Ba mươi năm đã phai màu
Tình xưa dáng cũ đi vào lãng quên .
Đời theo mây nỗi bồng bềnh
Ta thân phiêu bạc bấp bênh giữa trời
Tưởng em hạnh phúc một đời
Chiều nay thư đến lòng chơi vơi buồn
Em giờ cũng lại muôn phương
Cũng thân bèo giạt cũng dường như ta
Đường tình cũng lắm phong ba
Tóc xanh xưa cũng sương pha mất rồi
Héo tàn những nụ hoa cười
Đời em cũng nhận một trời thương đau .
Lòng ta bất chợt nghẹn ngào .
PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.02.2008 04:24:45 bởi Viet duong nhan >
Lại Say Bao đêm thức trắng hồn hoang phế
Bên cốc rượu đầy ta lại say
Gác vắng đêm khuya đời mặc kệ
Ta cùng men rượu bạn dêm nay .
Uống đi quên hết buồn nhân thế
Uống để quên ta kẻ lạc loài
Say đi khoả lấp đời dâu bể
Đời nếm đủ rồi vị chua cay .
Đêm nay vàng vọt vầng trăng mỏng
Nghe hắt hiu buồn ngọn gió đông
Gỏ nhịp ta ca bài tình mộng
Mà nghe lệ ứa cả trong lòng .
Bao đêm thức trắng bao chung rượu
Chưa đủ cho ta xoá vết sầu
Bao nhiêu đêm nữa cho ta đủ
Xoá vết ăn năn một lỗi lầm .
Ta đã cố bơi dòng nước ngược
Mong tìm bắt được mộng tương lai
Ráng sức nhưng rồi đành bỏ cuộc
Tiêu phá đời ta đến trắng tay
Một mình cười nói đến ngẩn ngơ
Lảm nhảm trong đầu mấy câu thơ
Đôi lúc cười vang lên sằng sặc
Chẳng lẻ ta say tự bao giờ .
PT.937
Chắc Chắc trong em chẳng bao giờ còn nhớ
Và trong hồn đọng lại chút âm dư
Những lời thương bay vèo như con gió
Cuộn theo dòng nước chảy buổi sau mưa . Riêng trong anh vẫn muôn đời trân quý
Vẫn trong lòng những kỷ niệm như mơ
Dù người xa người xa ngoài vạn lý
Nhưng bóng hình giấu kỷ mỗi lời thơ . Biết tình ta khó lòng mong đợi nữa
Lời tạ từ em nói buổi tiễn đưa
Vầng trăng nguyên ai xẻ đi một nửa
Để đêm buồn khoắc khoải xót xa chưa . Chắc chốn xa em lòng không muốn nhắc
Chút tình thừa chút thân phận nhỏ nhoi
Nhưng tim anh muôn đời luôn ghi khắc
Nhớ về người nướt mắt chợt buồn rơi . Đêm nhớ em anh gục đầu cúi mặt
Tiếng ân tình ngày nọ chẳng tròn câu
Người ra đi anh ôm sầu lây lất
Ngày qua ngày ... chất ngất cả hồn đau . vu vơ PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.02.2008 23:19:50 bởi Phuongtim937 >
Chiều Say 2 Bên những cốc rượu đầy
Nhìn khói thuốc mờ bay
Ta xoay vòng dĩ vãng
Hồn sương khói mơ màng .
Chiều từng chiều trôi qua
Ly rượu nồng mình ta
Uống quên tình cỏ lá
Uống quên đời chia xa .
Sương chiều rơi mong manh
Từng giọt nhỏ trên cành
Làm hồn ta chợt nhớ
Những giọt buồn long lanh .
Ai người qua đời ta
Gieo chi buồn nhân thế
Cho hồn ta dâu bể
Để một đời nhớ nhau .
Say chiều nay lại say
Tay nâng cốc rượu đầy
Mắt mờ vào dĩ vãng
Thôi quên buồn ...ta say ... PT.937
Sợ
Trong nhân gian chuyện đời ai biết trước
Và lòng người ai hiểu được lòng ai
Không chung lối thôi đường ai nấy bước
Đừng đem sầu trói buộc lấy đời nhau .
Cứ xem tình đổi thay như màu áo
Sáng hồng lam chiều ngã sắc tím buồn
Và tình yêu muôn đời ai hiểu được
Sẽ mặn nồng hay dòng lệ rơi tuôn .
Con đường tình rẽ chia về muôn hướng
Thì làm sao chọn đúng một con đường
Một bước lỡ nghe hồn đau khoắc khoải
Một chữ lầm lòng hận mãi còn vương .
Nên nhiều lúc lòng ta thôi mơ tưởng
Sợ rồi đây ôm một khối đoạn trường
Sợ chia cách sợ đến lời chia biệt
Sợ mưa chiều và sợ cả một trời sương ...
PT.937
Cầu Xin một Giấc Miên Trường
Cầu xin giấc ngủ bình thường
Dỗ ta một giấc miên trường về xuôi
Đời không còn những ngậm ngùi
Trên môi hé mở nụ cười vô ưu
Xoá tan những nỗi ân cừu
Hồn ta trống trải vân vu mây ngàn
Không còn một kiếp lang thang
Không còn vướng chút nhân gian muộn phiền
Cầu xin giấc ngủ bình yên
Cho hồn thảnh thoát về miền hư vô
Dù cho một nấm hoang mồ .
PT.937
Có Ai Không Chiều nay buồn chẳng biết viết gì đây
Buồn trống vắng nên hồn thơ đã cạn
Có ai không ban chút giùm lãng mạn
Tôi dựa đầu thiêm thiếp gọi hồn thơ .
Ôi ! chiều buồn nó buồn đến chơ vơ
Nhìn sương khói lặng lờ trôi rời rạc
Có ai không xin dạo giùm nốt nhạc
Tôi thả hồn hát khúc biệt ly hương .
Ôi ! chiều buồn mờ mịt một trời sương
Hàng thông đứng bên đường im tiếng gió
Có ai không cho lòng tôi được ngỏ
Trút tâm tư vơi cạn bớt nỗi buồn .
Ôi ! trống trải hồn tôi đang trống trải
Tìm hồn thơ mà vẫn mãi đâu xa
Có ai không xin chút giùm nắng hạ
Sưởi hồn tôi sương giá buổi chiều đông .
PT.937
Ghé thăm anh 3
Ghé lại thăm anh chiều chúa nhật buồn
Nghe hoang vắng không bóng người cười nói
Có một hồn thơ luôn bên anh sớm tối
Dù lặng thinh nhưng suy nghĩ thật nhiều
Thương anh buồn kiếp đời dòng xe ngựa
Người sánh vai người vô tình bước đi qua
Em cũng như anh ngày đợi ánh dương tà
Tìm mỏi mắt bài thơ ca giữa chợ
Những chiều buồn nghe mảnh đời vụn vỡ
Bước hoang liêu qua cõi mộng ngông cuồng
Để mỗi chiều vào đêm tối lệ tuôn
Dòng nghiệt ngã biển cạn nguồn khô đất
Ghé thăm anh những lần buồn chất ngất
Đưa bàn tay vuốt nhẹ những niềm đau
Em ngồi đây rớt nước mắt nghẹn ngào
Mờ dòng chữ nghe thương đau còn đó
Trương Bảo Ngọc
Anh 937.... lâu quá không gặp anh, anh có khoẻ không ? Tự nhiên hôm nay ghé thăm anh mà cầm lòng không được. Hôm nào thấy anh post bài em cũng vào đọc thơ anh, mong anh bớt buồn nha.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2008 03:15:35 bởi Trương Bảo Ngọc >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: