Một Thời Để Nhớ
Ghé thăm anh 3
Ghé lại thăm anh chiều chúa nhật buồn
Nghe hoang vắng không bóng người cười nói
Có một hồn thơ luôn bên anh sớm tối
Dù lặng thinh nhưng suy nghĩ thật nhiều
Thương anh buồn kiếp đời dòng xe ngựa
Người sánh vai người vô tình bước đi qua
Em cũng như anh ngày đợi ánh dương tà
Tìm mỏi mắt bài thơ ca giữa chợ
Những chiều buồn nghe mảnh đời vụn vỡ
Bước hoang liêu qua cõi mộng ngông cuồng
Để mỗi chiều vào đêm tối lệ tuôn
Dòng nghiệt ngã biển cạn nguồn khô đất
Ghé thăm anh những lần buồn chất ngất
Đưa bàn tay vuốt nhẹ những niềm đau
Em ngồi đây rớt nước mắt nghẹn ngào
Mờ dòng chữ nghe thương đau còn đó
Trương Bảo Ngọc
Anh 937.... lâu quá không gặp anh, anh có khoẻ không ? Tự nhiên hôm nay ghé thăm anh mà cầm lòng không được. Hôm nào thấy anh post bài em cũng vào đọc thơ anh, mong anh bớt buồn nha.
< Sửa đổi bởi: Trương Bảo Ngọc -- 25.2.2008 3:15:35 >
Bài thơ buồn quá em !...em vẫngkhoẻ?..sao mấy hôm nay không thấy em vào bến?
Chúc em vui...
Mình Về Nhe Em
Mai anh sẽ đưa em về sông Hậu
Một giòng sông thời thơ ấu của anh
Con nước chảy hàng bần xanh gió hát
Chiều lục bình theo sóng giạt trôi xa .
Anh sẽ đưa em thăm miền đất lạ
Mà trong đời em chưa một lần qua
Thăm vườn Nội hàng cây xanh màu lá
Chiều thơm nồng hương buởi nớ đầy hoa .
Nếu em về đúng vào mùa nắng hạ
Chiều đốt đồng làn khói toả lên không
Nghe hăng hắt mùi hương nồng trong gió
Dưới chiều quê nhè nhẹ tiếng ai hò .
Mai em về vào một mùa chướng gió
Anh đưa em qua những chuyến phà đêm
Nghe gió lộng nhìn trăng rơi trên sóng
Mà thấy lòng man mác nỗi buồn êm .
Mai anh kể em nghe từng kỷ niệm
Tuổi đời anh thời niên thiếu học trò
Đã bắt đầu thả hồn ru theo gió
Chiều qua phà sông Hậu tập làm thơ .
Mai em nhé mai mình về em nhé
Anh dìu em đi lại những con đường
Lâu lắm rồi lòng anh như cứ tưởng
Mất hết rồi những kỷ niệm thân thương . PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2008 05:13:18 bởi Viet duong nhan >
không ? Tự nhiên hôm nay ghé thăm anh mà cầm lòng không được. Hôm nào thấy anh post bài em cũng vào đọc thơ anh, mong anh bớt buồn nha.
< Sửa đổi bởi: Trương Bảo Ngọc -- 25.2.2008 3:15:35 >
Bài thơ buồn quá em !...em vẫngkhoẻ?..sao mấy hôm nay không thấy em vào bến?
Em Đừng Hỏi ...
Em biết không khi mỗi lúc chiều buông
Ngồi tư lự lòng buồn không muốn nói
Có nhiều khi một mình trong bóng tối
Ngồi âm thầm khơi nhớ chuyện xa xưa .
Đời chung quanh dập dìu bao xe ngựa
Cứ vô tình lần lược chuyến băng qua
Để mình ta đứng bên lề mệt lã
Giữa chợ đời buồn lạc lõng riêng ta .
Nên nhiều khi mắt nhìn đời rất lạ
Và khi say đôi lúc lại hoá cuồng
Muốn đập vỡ muốn phá tan tất cả
Một cuộc đời nghiệt ngã đã trao ta .
Ngoài mặt vui nhưng trong lòng buồn bã
Bỡi hồn ta đang chứa cả khối sầu
Em đừng hỏi vì sao ta rất lạ
Lúc đang xuân khi lại ngã màu thu . PT.937
Mình Về Nhe Em
Mai anh sẽ đưa em về sông Hậu
Một giòng sông thời thơ ấu của anh
Con nước chảy hàng bần xanh gió hát
Chiều lục bình theo sóng giạt trôi xa .
Anh sẽ đưa em thăm miền đất lạ
Mà trong đời em chưa một lần qua
Thăm vườn Nội hàng cây xanh màu lá
Chiều thơm nồng hương buởi nớ đầy hoa .
Nếu em về đúng vào mùa nắng hạ
Chiều đốt đồng làn khói toả lên không
Nghe hăng hắt mùi hương nồng trong gió
Dưới chiều quê nhè nhẹ tiếng ai hò .
Mai em về vào một mùa chướng gió
Anh đưa em qua những chuyến phà đêm
Nghe gió lộng nhìn trăng rơi trên sóng
Mà thấy lòng man mác nỗi buồn êm .
Mai anh kể em nghe từng kỷ niệm
Tuổi đời anh thời niên thiếu học trò
Đã bắt đầu thả hồn ru theo gió
Chiều qua phà sông Hậu tập làm thơ .
Mai em nhé mai mình về em nhé
Anh dìu em đi lại những con đường
Lâu lắm rồi lòng anh như cứ tưởng
Mất hết rồi những kỷ niệm thân thương . PT.937 R Thương quá quê mình
Em thương quá quê mình dòng sông Hậu
Một thuở nào thơ ấu đã qua nhanh
Nước lớn nước ròng phù sa chia nhiều nhánh
Sông rạch bờ kinh chèo mái đẩy câu hò...
Nếu có một ngày anh về xuôi chân gió
Chợ Bình Minh em chưa ghé lần nào
Bên nhà anh hoa cỏ nắng lao xao
Về xóm cũ anh nhớ mời em gái
Nếu một lần trở về thăm quê mình xa ngái
Mệt mỏi thời gian lùa góc hạ vàng
Nghe khói đốt cỏ chiều mùi rơm rạ
Lẫn tiếng hò bên hàng lá vang vang...
Mai anh nhé về quê hương vui năm tháng
Chiều trên sông mây tím đợi mùa trăng
Chuyến phà đêm người lữ khách về thăm
Thả sóng nước hồn thảnh thơi bay bổng
Mai bình yên để tâm hồn buông thõng
Em ngồi nghe anh kể chuyện ngày xưa
Trưa trời nắng tàng cây dưới bóng dừa
Thơm mực tím bài thơ anh vừa viết
Mai đi về lòng vui mừng khôn siết
Tìm kỷ niệm xưa bóng dáng của hôm nào
Cứ ngỡ xa theo ngày tháng xanh xao
Nhưng còn đó in đậm màu thương mến...
Cám ơn bài thơ tả chiều quê của anh hay quá. Mấy ngày nay em ngưng bài ở Bến vì có chút việc bận phải làm nên không tham gia nhiều diễn đàn được anh ơi. Em bị cảm một tuần nhưng giờ đở rồi, chúc vui nha anh....
Trương Bảo Ngọc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2008 06:42:12 bởi Trương Bảo Ngọc >
Cám ơn bài thơ tả chiều quê của anh hay quá. Mấy ngày nay em ngưng bài ở Bến vì có chút việc bận phải làm nên không tham gia nhiều diễn đàn được anh ơi. Em bị cảm một tuần nhưng giờ đở rồi, chúc vui nha anh....
Trương Bảo Ngọc
< Sửa đổi bởi: Trương Bảo Ngọc -- 26.2.2008 6:42:12 >
sao hôm nay em đã khoẻ chưa?... em họa hay và nhanh lắm...chừng vào bến bỏ bài thơ cho anh rãnh đọc nhé...chúc em mau lành bệnh
Chuổi Thời Gian Không muốn Nhắc
Một chuổi thời gian không muốn nhắc
Hư ảo phù vân một kiếp đời
Họp tan tan họp vầng mây nổi
Khóc cười mấy bận lệ đà vơi .
Phú quý công danh đời mấy bận
Tình trường khóc hận cũng nhiều phen
Không ngon giấc ngủ nhiều đêm thức
Soi lại đời ta dưới ánh đèn .
Chẳng lẻ nghiệp duyên từ kiếp trước
Trả mãi chưa xong một kiếp người
Những buổi chiều say chiều rất nhẹ
Mơ màng mong hoá một kiếp ve .
Mười năm ngủ ẩn trong lòng đất
Chẳng màng thế sự ở chung quanh
Mai kia nắng ấm hè vừa chớm
Dạo lại khúc buồn ta ru ta .
Hạ tàn thoát xác về lòng đất
Ta lại nằm yên giấc miên trường
Mặc kệ dòng đời luôn tất bật
Trả lại cho đời bao vấn vương . PT.937
Đêm Không Ngủ
Không ngủ được thấy đêm dài vô tận
Trời tối đen mưa rả rít bên ngoài
Vài cơn gió thổi lùa song cửa lạnh
Ơi ! nỗi buồn buồn rủ cả đôi vai .
Đêm tha hương đêm lạnh lùng căn gác
Lục túi sầu ghép lại mấy vần thơ
Đêm không ngủ ôi đêm buồn trăn trở
Heo hắt buồn một bóng nhỏ mờ soi .
Tiếng réo gọi vọng về từ quá khứ
Từng âm vang xói buốt cả linh hồn
Tưởng đã quên từ khi đời lữ thứ
Huyệt mộ lòng tình tự đã vùi chôn .
Tháng ngày qua lê thân đời khắp chốn
Cứ ngỡ lòng chai sạn với thời gian
Đêm mưa bão mà sao lòng thắp sáng
Từng nỗi buồn chiếu rọi mảnh hồn tan .
Đêm mất ngủ hay lòng ta không ngủ
Cứ trở trăn tìm nhớ lại một thời
Ngày cứ qua mộng xa tầm tay với
Trắng đêm buồn ngồi nhìn hạt mưa rơi .
PT.937
Nghêu Ngao
Nghêu ngao ta hát với đời
Ngỡ vui mà lại tiếng cười vỡ tan
Thắp lên một nén hương tàn
Khấn lên lời nguyện đá vàng nơi đâu
Lung linh khói quyện nhiệm mầu
Đá vàng hai chữ là câu trêu người
Hé môi ta nở nụ cười
Cám ơn ta hiểu chữ đời có ...không ! .
PT.937
Đuổi Mộng
Chạy theo đuổi mộng bên trời
Trợt chân mấy lượt rã rời hồn đau
Thì thôi đành vẫy tay chào
Tạ từ nhau nhé đi vào lãng quên
Đắm say giấc mộng bồng bềnh
Vui chưa kịp đến sầu lên chất chồng
Từ nay lòng dặn lấy lòng
Xoá đi tất cả bóng hồng trong tim ...
PT.937
Vui với thơ
Vui đi anh hát vần thơ
Nghêu ngao vần chữ tô màu thời gian
Xuân nào cũng có hoa vàng
Bốn mùa về mãi chạm vàng giấc mơ
Gởi sầu cuối nẻo thờ ơ
Chạy mưa rượt nắng mộng hờ che thân
Bao lâu một cuộc dương trần
Thả vào vần chữ nhạc ngân tiếng lòng
Đuổi làm chi chút mộng ngông
Không thua lỗ vốn lòng vòng mây bay
Nhẹ lòng một cánh hoa cài
Nghe hương trong gió tháng ngày còn xuân...
Trương Bảo Ngọc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2008 06:04:31 bởi Trương Bảo Ngọc >
MộT Sài Gòn Xa Lạ Sài gòn với anh vâng ... bây giờ xa lạ
Lạ tên đường lạ tiếng nói xa xưa
Sài Gòn trong anh giờ chỉ còn một nửa
Một nửa kia khoả lấp giữa bụi mờ . Sài gòn với anh giờ hoàn toàn xa lạ
Một dòng người hối hả sống bon chen
Đâu vẽ đẹp của một thời hoa lệ
Tình người xưa cũng xoá dưới ánh đèn . Mấy mươi năm một Sài gòn xa lạ
Những con đường đâu xác lá xưa bay
Xe cộ đông một dòng người quá tải
Hối hả đời và chỉ biết có hôm nay . Đừng trách anh sao làm người xa lạ
Dấu tích xưa mờ xoá với thời gian. Hỏi ai nhớ đến một Sài gòn xưa cũ
Lòng không buồn khi nhìn lại ngày nay . Sài gòn xưa không bao giờ sống lại Giữa bụi mờ mờ mịt cả tương lai .... PT.937
Quên Đi Nhé 2 Cứ rượt đuổi chụp hoài chi ảo mộng
Để đêm đêm thổn thức chuyện tình buồn
Giọt lệ sầu như những hạt mưa tuôn
Đang tan vỡ lạnh buồn trên phiến đá .
Nuối tiếc chi một mảnh tình xa lạ
Biết người còn chút thương nhớ về ta
Mộng bay xa có bao giờ trở lại
Sao vẫn lòng nức nở gọi tên ai .
Quên đi nhé để tình qua qua mãi
Mộng tương phùng chắc khó ở ngày mai
Hãy quên đi để sống đời hiện tại
Đừng ôm sầu níu mộng đợi tương lai .
Ánh mắt biếc làm hồn ai mệt rã
Nụ môi nào thương nhớ đã chìm sâu
Cố vùi đi một bóng hình yêu dấu
Lẽ nào đâu đây là mối duyên đầu .
Đừng nhớ mãi ôm niềm đau tê dại
Biết dã tràng sao cứ mãi mơ xây
Trên triền cát cho mình cung điện ảo
Để sóng vùi mang hận mãi về sau ... PT.937
Nhớ Làm Chi
Nhớ làm chi kẻ giang hồ phiêu bạt
Gánh trên vai toàn trái đắng cuộc đời
Mớ hành trang là tâm hồn mục nát
Giữa cuộc đời đầy gió trải mưa phơi .
Nhớ làm chi gốc thông già cằn cỗi
Đứng bên triền một bóng lẻ đơn côi
Sương chiều thu hay mùa đông tuyết đổ
Vẫn âm thầm hứng chịu phận lẻ loi .
Nhớ làm chi một tâm hồn khô cạn
Sầu chưa vơi lại nhận lấy đau buồn
Trên mái tóc xanh xưa sầu đã nhuộm
Môi héo tàn hồn bạc một màu sương .
Nhớ làm chi một góc đời buồn bã
Nỗi hắt hiu như một buổi thu tà
Đời không vẹn lấy chi tròn mơ ước
Chiều đông tàn sao có được màu hoa .
Nhớ chi ta một kiếp đời tàn tạ
Mối tình qua ta trả lại cho người
Mai lỡ gặp xin gục đầu cúi mặt
Bước qua nhanh đừng ngoảnh lại người ơi .
PT.937
Đừng Trách Dăm câu hát tự tình không đủ để
Mớm cho ta một chút nhớ về em
Em trên cao lung linh đời mặc kệ
Nguyệt hay rằm ta như thể lãng quên .
Em kiêu sa em trang đài dáng lụa
Kiêu hãnh đi diêm dúa với người đời
Trong mắt ta em không là chi nữa
Sông qua rồi sang bến một lần thôi .
Đừng bảo ta sao vô tình đến thế
Chuyện một lần sao quá dễ quên nhau
Ai đã gieo đời ta đầy mưa bão
Thì bây giờ đừng hỏi tại vì sao .
Ừ ! ta lạnh lòng ta giờ đang lạnh
Có ấm nồng đâu mắc mớ chi em
Ta tàn nhẩn ta con người chai đá
Thử hỏi lòng ai đã tạo cho ta .
Đừng nhắc nữa nói rồi ta không nhớ
Cứ kêu rêu ta một kẻ hững hờ
Cứ quay lại cứ vạch tìm dĩ vãng
Ai là người bóp nát những vần thơ .
Ta đã bảo ta quên rồi tất cả
Vầng Thu xưa ta đã xoá trong hồn
Mang lời thơ ra đời mà lãng mạn
Còn riêng ta dĩ vãng sẽ vùi chôn .
PT.937
Em Đi Mang Cả Hồn Thơ Cũ
Em đi mang cả hồn thơ cũ
Bỏ lại đời ta một góc buồn
Đêm nhìn sương lạnh trăng mờ phủ
Nhớ vần thơ cũ nhớ người thương .
Bên em chắc hẳn đang mùa ấm
Ta ở phương nầy buốt lạnh căm
Dõi mắt buồn trông về xa thẳm
Hạt sầu rụng xuống đã xanh mầm .
Em đi ta nhặt tình dang dỡ
Kết lại từng dòng lên ý thơ
Để nghe kỷ niệm xanh màu nhớ
Dù biết tình em đã hững hờ .
Em như con nước xuôi dòng chảy
Ta mộng trăm năm một bến bờ
Con nước về xuôi đâu trở lại
Mà bờ khoắc khoải đợi trông ai .
Em đi đã giết hồn thơ chết
Cả nụ tình xưa cũng héo tàn
Chiều ngồi nhặt lá gom tình cũ
Chép lại vần thơ còn dỡ dang . PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.03.2008 16:41:12 bởi Viet duong nhan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: