Một Thời Để Nhớ
Vu Vơ
Cố Nhân
Quẩn quanh bên mái hiên đời
Ra vô mấy bận đứng ngồi mình ta
Lặng nhì thiên hạ đi qua
Tìm trong số ấy ai là cố nhân.
Thản Nhiên
Mai đem quăng cái nỗi buồn
Ném đi cái nhớ liệng luôn cái sầu
Thản nhiên như nước qua cầu
Cứ trôi trôi mải cần đâu bến bờ .
Trang Đời
Đưa tay lần dỡ trang đời
Coi tìm lại được chút thời xa xưa
Trải qua bao cuộc nắng mưa
Hình như nó đã mới vừa xóa đi.
Hứng Mưa
Đưa tay hứng giọt mưa buồn
Để rơi từng hạt nó luồn kẻ tay
Đi tìm hạnh phúc đời nầy
Cũng như hứng giọt mưa đầy lòng tay.
Mộng
Cứ mong níu được mây trời
Trăng sao mơ hái cả đời cứ mơ
Quên đi thân phận dật dờ
Cứ đem nuôi mộng cứ chờ người thương.
PT.937
Ta Muốn Hỏi Ta muốn hỏi đường đời bao nhiêu ngã
Và lòng người có mấy nẽo chia xa
Trong con tim bao nhiêu mầm gian trá
Còn bao nhiêu chứa một chút thật thà .
Ta muốn hỏi xuân qua rồi hạ đến
Mùa thu tàn lại đến tiết đông sang
Mà lòng người cứ theo mùa thay đổi
Bỏ sau lưng mặc hạ vắng đông tàn .
Ta muốn hỏi chim lìa xa nhánh cũ
Mà một lần say ngủ dưới trăng mơ
Giờ bay xa có chút gì tưởng nhớ
Một cành xưa giá lạnh nhánh sương mờ .
Ta muốn hỏi thuyền người bao nhiêu chuyến
Chở sang sông mấy lược khách qua rồi
Có bao giờ lòng người còn nhớ tới
Người khách buồn lưu luyến buổi chia phôi .
Ta muốn hỏi để rồi ta không hỏi
Có bao giờ ta được tiếng trả lời
Nên có hỏi hay không đều vô vị
Chuyện qua rồi có hỏi chỉ buồn thôi . PT.937
Biết Rồi Cứ Trách Hoài !!!
Đã biết rồi mà cứ hỏi tại sao
Cứ nóng lạnh cứ thất thường như rứa
Đã nói rồi hồn giờ chia phân nửa
Nửa điên điên nửa thì lại dật dờ .
Đã biết rồi sao cứ nói làm ngơ
Cứ choảnh choẹ gọi hoài mà không nói
Tánh khùng điên biết rồi mà cứ hỏi
Lúc vui buồn có lúc nhớ lúc quên .
Biết vậy rồi mà trách cứ mình ên
Trách chi kẻ lúc nửa quên nửa nhớ
Cả tên tuổi nhiều khi còn ngờ ngợ
Tớ hay thầy chẳng biết nó là ai .
Biết vậy rồi ngày tối cứ thở dài
Rồi lại trách yêu lầm tên ba trợn
Đã biết rồi anh khùng điên quá trớn
Lúc lơ lơ láo láo tựa anh hề .
Biết vậy rồi đừng mặt ủ mày ê
Đừng trách móc kẻ khùng không biết nói
Tiếng yêu đương dẽo mềm trên chót lưỡi
Nếu gã yêu môi chỉ nở nụ cười ....là đủ ! PT.937
Quán Bên Đường
Đi quanh quẩn lại lạc vào cốc tửu
Rượu ngon đâu mang cho tạm một bầu
Cô chủ quán ....mời cùng ta đối ẩm
Dưới trăng ngà ta say suốt canh thâu .
Đêm huyền diệu dáng chi Hằng lơi lã
Khúc nguyệt cầm buồn bã vọng đâu đây
Sao không dạo khúc Phượng Cầu réo rắt
Để khúc Tương sầu héo hắt cả trời mây .
Rót nữa đi rót nhiều thêm chút nữa
Lâu lắm rồi ta mới được lần say
Ngồi xuống đây gần ta thêm chút nữa
Cho hương tình đừng theo gió xa bay .
Ta sẽ ngâm những vần thơ u uất
Những bóng hình chìm khuất ở trong ta
Đừng ...đừng nhìn ta bằng cái nhìn rất lạ
Đừng ngại ngùng ta đâu phải yêu ma .
Ta lang thang nửa cuộc đời sương gió
Hành trang đời còm cỏi mấy vần thơ
Người thi tửu còn ta thời thiếu rượu
Chỉ có thơ mà nhạt tựa sương mờ .
Ta cám ơn một đêm say chếnh choáng
Sáng ngày mai xin từ tạ lên đàng
Ta với người rất khó lòng tri kỷ
Tiệc rượu nầy ta nợ suốt đời mang . PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2008 07:19:00 bởi Phuongtim937 >
Quán Bên Đường 2
Xin đa tạ tấm thịnh tình Cốc chủ
Dù đêm nay một tiệc rượu hay trà
Ta cũng nghe ấm áp tình trong dạ
Cũng thấm nồng hương vị của Hoàng Hoa .
Ta không phải kẻ tao nhân mặc khách
Chỉ gã giang hồ rày đó mai đây
Đời dong ruỗi bước thăng trầm khắp nẽo
Sống bềnh bồng phiêu bạt một trời mây .
Ta không dám đề thơ trên giấy lụa
Thơ của ta chất chứa những u hoài
Không mật ngọt hoa thơm đầy hương vị
Mà nhánh sầu tua tủa lắm đầy gai .
Đêm trăng sáng dưới ánh mờ huyền diệu
Lại được nghe Cốc chủ dạo cung đàn
Tiếng réo rắc âm ba vờn nhè nhẹ
Khúc nguyệt cầm làm ta vỡ hồn tan .
Đêm xế bóng tiếng gà đang xao động
Chỉ một đêm xiêu lạc kẻ phiêu bồng
Ta với người chỉ một lần hạnh ngộ
Tấm chân tình cao quý quá mênh mông .
Trời đã sáng ta xin lời từ tạ
Bước đường xa ta tiếp tục đăng trình
Rồi mai nầy dù phương trời vô định
Chén trà xưa khúc Nguyệt bóng giai nhân ..... PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2008 07:20:49 bởi Phuongtim937 >
Quán Bên Đường 3
Kẻ ra đi một bóng người đưa tiễn
Có chút gì quyến luyến phút chia ly
Chỉ một đêm bên chung trà hạnh ngộ
Khách giang hồ đã nặng bước chân đi .
Mai nầy đây trên dặm ngàn thiên lý
Ta không quên một quán nhỏ bên đường
Chung trà ấm và một làn mắt ấm
Lẫn nụ cười in đậm ở trong ta .
Mai nầy đây dù góc trời xa lạ
Nhưng hồn ta nơi quán lá xưa nào
Dưới trăng mơ ta nhớ về chốn ấy
Bên chén trà ai gãy khúc tiêu tao .
Đời gió bụi đã bạc sờn vai áo
Quán bên đường ta mấy dạo dừng chân
Xong tiệc rượu lại lên đường vội vã
Chưa một lần ta cảm thấy phân vân .
Sao hôm nay vừa bước chân mấy bận
Là trong ta lại một thoáng ngập ngừng
Tại hương trà làm hồn ta chao đão
Hay ánh mắt buồn của một giai nhân .
Nhưng mà thôi xin tạ từ nhau nhé
Cho ta thêm lần nữa vẫy tay chào
Mai quán vắng gãy khúc đàn xưa cũ
Người có còn nhớ khách lạ năm nao
PT.937
Quán Bên Đường 4
Đời lang bạt thích rượu nồng đở lạnh
Trong cơn say tìm giấc ngủ quên đời
Manh chiếu đất và lá rừng thay gối
Cũng ấm rồi một thân phận nổi trôi .
Đêm vi vu hàng thông buồn gió thổi
Thả hồn mơ ngỡ tiếng hát ru hời
Ru ta mộng để quên đời cô lữ
Nhịp sương buồn ru giấc ngủ à ơi .
Đâu dám mộng cùng ai đường chung lối
Chỉ nghe lòng tiếc nuối một đêm qua
Bên quán vắng chung trà hương vị ấm
Đã thấy lòng đở lạnh dưới sương sa .
Chẳng thi nhân sao cùng người xướng hoạ
Tiếng thơ ta nức nở một đời buồn
Nó góp nhặt bằng tiếng lòng thổn thức
Bằng đoạn trường bằng uẩn khúc vấn vương .
Ta mến người có dòng thơ trôi chảy
Chút mơ hồ chút phãng phất liêu trai
Người cô lẻ nhưng quán người rồi sẽ
Bao thi nhân diện kiến khách trang đài .
Ta mến người với tâm hồn thi vị
Xem nhân sinh vốn dĩ chốn vô thường
Không phân biệt phận sang hèn chối bỏ
Nên lòng ta cảm thấy chút vấn vương PT.937
Quán Bên Đường 5
Sự vô tình cho chúng mình hạnh ngộ
Khách giang hồ và một bóng giai nhân
Cuộc đời ta đã lắm nỗi phong trần
Những sương gió bụi đường vai áo phủ .
Người giai nhân người lại là Cốc chủ
Ta lỡ đường tạm trú một đêm qua
Được ấm lòng thưởng thức những chung trà
Ta hận hạnh được người trìu mến tặng .
Đôi tay ngọc lướt phím đàn trong đêm vắng
Làm hồn ta chùng xuống đến đê mê
Tiếng đàn ngưng hồn ta chợt quay về
Để cảm thấy nỗi buồn trong thực tại .
Người giai nhân người trang đài diễm lệ
Ta chỉ là người khách trọ qua đêm
Lại được ban những giây phút êm đềm
Bấy nhiêu đó cũng thấy mình quá đủ .
Người giai nhân người lại là Cốc chủ
Ghé quán này bao mặc khách tao nhân
Lắm hào hoa ta chỉ gã phong trần
Ta lang bạt mòn chân đời viễn xứ .
Người hiểu cho một kiếp đời lữ thứ
Khó cho người mộng được chữ vê sau
Mai đi rồi ta cũng thoáng lòng đau
Phút hạnh ngộ đêm nao ta nhớ mãi PT.937
Quán Bên Đường 6
Chiều nắng tắt tiếng chim rừng xao xác
Bước chân đi lòng man mác nỗi buồn
Nghe đâu đây vẫn còn vang âm hưởng
Của tiếng đàn ai khảy khúc tiêu tương.
Đêm nay đây dưới trăng mờ sương lạnh
Dặm đường xa lầm lủi bước độc hành
Người ở lại giữ quán buồn hiu quạnh
Có thấy lòng cô độc giữa đêm thanh.
Môi vẫn ngọt mùi hương trà cốc chủ
Vẫn còn nghe giọt ấm ở trong lòng
Trong gió lạnh sương đêm mờ lối cỏ
Nghe thoáng về mùi hương tóc thơm tho.
Tuy chúng ta chỉ lần đầu gặp gỡ
Mà chừng như hạnh ngộ tự bao giờ
Mai dù xa nhưng lòng luôn vẫn nhớ
Mùi hương trà ánh mắt những vần thơ.
Đêm rơi lạnh ánh trăng treo mờ nhạt
Bước đường xa lòng man mác nỗi buồn
Cho ta gởi chút ân tình để lại
Và nỗi lòng của người khách tha phương. PT.937 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2008 19:40:50 bởi Huyền Băng >
Quán Bên Đường 7
Bước đường xa dặm ngàn dong ruỗi
Lòng chạnh buồn nhớ buổi sơ giao
Một đêm mưa gió xưa nào
Trà thơm khúc nhạc lời trao đượm tình .
Trong cuộc thế phù sinh cõi tạm
Hiếm có người không hám lợi danh
Quán khuya mưa gió xuyên mành
Gặp người tri kỷ không đành lòng đi .
Đã bước lỡ trên đường vạn lý
Thôi đành lòng ta chỉ một đêm
Đủ cho giấc mộng êm đềm
Trà thơm ánh mắt làm mềm nhớ thương .
Chân mãi miết trên đường gió bụi
Chợt bùi ngùi nhớ buổi chia tay
Lòng buông một tiếng thở dài
Nhớ sao ánh mắt u hoài tiễn đưa .
Nghe gió thổi giao mùa chớm lạnh
Giọt sương rơi đẫm mảnh vai gầy
Nỗi buồn quanh quẩn đâu đây
Heo may gợn nhẹ nghe đầy hồn thu .
Mai mỏi gối tìm về chốn cũ
Biết có còn Cốc chủ năm nao
Trà thơm khúc nhạc xưa nào
Hay là tất cả đi vào lãng quên . PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2008 08:55:34 bởi Viet duong nhan >
Quán Bên Đường 8
Đời người tựa bóng câu qua cửa
Và họp tan bèo giữa dòng đời
Nhưng lòng ta mãi ai ơi
Nhớ đêm trăng lạnh nhớ lời đổi trao .
Đêm ngồi ngắm trăng sao bóng lẻ
Buồn rưng rưng gọi khẽ tên người
Sương rừng nhánh bạc chơi vơi
Một đêm tao ngộ cả đời không quên .
Từng nỗi nhớ chông chênh lối mộng
Giữa canh khuya lồng lộng gió về
Chập chùng mấy nẽo sơn khê
Rừng khuya cú gọi tư bề hoang vu .
Nghe chợt dậy hồn thu trong dạ
Lòng u hoài cỏ lá xác xơ
Trăng chênh chếch bóng trăng mờ
Xót xa thân phận bơ vơ giữa đời .
Mai không biết người còn nhớ tới
Khách lỡ đường một tối xa xưa
Quán buồn giữa một đêm mưa
Câu thơ khúc nhạc mình vừa trao nhau .
Hay người đi đã vào quên lãng
Bóng mờ phai dĩ vãng xa rồi
Quán người lại khúc giao bôi
Bên người khách mới quên rồi dáng xưa . PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2008 08:57:00 bởi Viet duong nhan >
Nhớ Quá !
Chao ôi ! Nhớ quá một người
Nhớ sao đến nỗi biếng lười thế ni
Khi không đổi tánh kỳ kỳ
Nhớ chi đến nỗi làm gì quên luôn
Vắng nhau một chút thấy buồn
Gặp rồi hớn hở như tuồng trẻ thơ
Đôi khi ngồi lặng hằng giờ
Nhớ sao đến đổi muốn khờ con tim
Muốn bay đến đó mà tìm
Nhưng mà đâu phải như chim trên trời
Nên đành ngồi nhớ khơi khơi
Đôi khi muốn thét trời ơi ! Nhớ người .
Xin anh với chị đừng cười
Tại tôi nhớ quá coi mòi muốn điên !
HL R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2008 06:27:36 bởi BĂNG NGUYỆT >
Tư Lự
Đời phiêu bạt lấy gió mây làm bạn
Dăm câu thơ cốc rượu để tiêu sầu
Đời bềnh bồng sương gió đã từ lâu
Đường danh lợi công hầu chi thêm nữa .
Có nhiều khi một mình thầm lệ ứa
Đối bóng mình trò chuyện lúc buồn đêm
Nhìn trăng treo chênh chếch bóng qua thềm
Lòng buông thả để hồn bay lơ lửng .
Trót sinh ra ta kiếp đời ngựa chứng
Chạy loạn cuồng muốn dừng lại bến yêu
Cố ghìm cương ta đã cố thật nhiều
Nhưng đối diện thì gặp toàn gian dối .
Những chặng đường đầy gió mưa bão nổi
Mòn mỏi đời sau từng chuyến băng qua
Những đêm buồn ta tự hỏi lòng ta
Tương lai chẳng ...sao lại toàn là quá khứ .
Rồi nhiều khi một mình ngồi tư lự
Thế gian nầy ai ...người hiểu lòng ta . PT.937
Từ thuở Ly Hương
Từ thuở ly hương sầu cố quốc
Một mình đơn lẻ kiếp phong sương
Cơm hàng cháo chợ ngày hai bữa
Lây lất đời qua mỗi chặng đường .
Môi hồng mắt biếc bóng giai nhân
Cũng trải đời qua đã mấy lần
Vui trong ngắn ngủi rồi từ tạ
Tiếp tục lối đời ta với ta .
Hỡi ai những kẻ đã qua đời
Còn có chút nào nhớ đến tôi
Ngày xưa một thuở từng chung gối
Có nhớ tình xưa đã một thời .
Từng bước chân buồn cứ mãi đi
Đá sỏi chông gai có xá gì
Gót đời chai sạm theo năm tháng
Hồn cũng u trầm theo tháng năm .
Nhiều lúc đêm về bên cốc rượu
Đắng nghét vị buồn cố nuốt trôi
Tìm chút hương tình còn sót lại
Để dỗ hồn say giấc ngủ vùi .
Rồi mai tiếp tục cuộc đăng trình
Lối đời vô định chốn phù sinh
Về đâu không biết về đâu nhỉ
Thôi mặc cho đời không nghĩ suy
********
Xứ lạ bao năm phơi bến vắng
Trường giang xuôi mãi một giòng sông
Nhạt nhoà sương lạnh trời xa thẳm
Thôi buộc thuyền yêu...khỏi hận lòng . PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2008 08:58:35 bởi Viet duong nhan >
Sợ 2 !
Nhắc đến yêu là điều ta đáng sợ
Sợ tóc mây trói buộc nỗi oan khiên
Sợ lời yêu sợ mỗi nụ hôn mềm
Đủ trói buộc hồn ta trong nỗi nhớ .
Ta lại sợ mỗi đêm dài trăn trở
Thổn thức hồn từng nỗi nhớ dâng cao
Sợ tiếng mưa sợ tiếng gió thét gào
Lòng thấm lạnh lại nhớ từng hơi ấm .
Ta cũng sợ ánh mắt buồn thăm thẳm
Nhận hồn ta chìm đắm giữa mênh mông
Sợ chiều tan nhìn từng giọt nắng hồng
Buồn lại đến trong lòng vì nhung nhớ .
Ta nghe sợ ngọt ngào từng hơi thở
Nó đam mê quyến rủ cả linh hồn
Sợ nụ cười sợ cả ngón tay thon
Bóp nát vụn trái tim tan từng mảnh .
Ta rất sợ cố tìm đường trốn tránh
Nhưng lời yêu có mảnh lực ghê hồn
Như yêu quái như một loài ma mị
Quyến rủ người vào một cõi đam mê . PT.937
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: