Một Thời Để Nhớ
Chiều trên Biển Vắng ...!
Ta đứng lặng bên triền nhìn sóng vỗ
Chiều dần buông hàng liễu rũ đong đưa
Trên bãi cát dã tràng còn mải miết
Hạt cát tròn xe mãi tự nghìn xưa .
Từng hạt cát long lanh như hạt lệ
Vỡ tan theo con sóng vỗ xô bờ
Buồn một thoáng thương dã tràng khó nhọc
Bao công trình xây đắp hóa hư vô .
Chiều nắng tắt màu hoàng hôn tím sẫm
Cánh hải âu bay lượn giữa lưng trời
Thủy triều lên lao xao con sóng nổi
Hạt cát tròn theo sóng cuốn xa khơi .
Bên triền đá ta thấy mình cô độc
Nhìn trùng dương rào rạc sóng xa xa
Ta cảm nhận một linh hồn nhỏ bé
Giữa đất trời trải rộng quá bao la .
Hàng liễu rũ vẫn đong đưa theo gió
Tiếng vi vu ru khúc nhạc chiều buồn
Cơn gió thổi mang làn hơi biển lạnh
Nghe thấm hồn chua chát vị cô đơn .
PT.937 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.05.2008 17:18:42 bởi Huyền Băng >
Trời Hạ Bên Kia
Sao tĩnh mịch sao mà yên lặng quá
Chiều chói chang con nắng hạ đưa về
Gió đi đâu không thấy đùa cánh lá
Cả không gian buồn bã đến tái tê
Bên vệ đường chơ vơ chòm hoa dại
Nở lẻ loi tim tím sắc u buồn
Chiều lang thang một mình ta đếm bước
Dưới hạ chiều nơi xứ lạ tha hương
Hạ nơi đây không ve sầu phượng đỏ
Chỉ khô khan con nắng cháy da người
Vài chú sóc trên cành nhìn ngơ ngác
Hàng thông buồn đứng lặng đón chiều rơi
Nghe nhớ quá bên kia khung trời hạ
Nhớ phượng buồn nhớ cả tiếng ve ru
Nhớ vườn sau khoan nhặt tiếng chim cu
Nghe len nhẹ một nỗi buồn êm ái
Mùa hạ ơi ! khi nào ta quay lại
Sẽ nhặt từng mảnh vụn tuổi đời thơ
Đem vá víu một tâm hồn tan vỡ
Ép vào lòng ru giấc ngủ say mơ PT.937 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.05.2008 17:22:39 bởi Huyền Băng >
Con Đường Cũ
Hôm nay đi lại con đường cũ
Một thoáng bâng khuâng chút ngậm ngùi
Kỷ niệm ngày xưa từng chung lối
Nay bước quay về tôi với tôi .
Hoa dại bên đường vẫn nhởn nhơ
Đùa cùng cánh gió với sương mơ
Vẫn mang sắc tím buồn muôn thuở
Vẫn cánh chuồn kim ngủ hững hờ .
Một cội khế già theo tháng năm
Soi mình trên nước bóng âm thầm
Rơi rơi cánh nhỏ màu hoa khế
Tím cả hồn tôi tím tái tê .
Trên cành khúc nhạc mãi ngân vang
Đón chào mùa hạ trở mình sang
Nghìn năm ru mãi mùa hạ nắng
Khúc nhạc chia buồn chuyện hợp tan .
Mấy ai đi lại con đường cũ
Chẳng chút bâng khuâng chẳng chút sầu
Khi mà kỷ niệm còn in dấu
Chuyện lòng muôn thuở khó vùi sâu . PT.937
Tìm Lại Tuổi Thơ Ngây
Mai trở về chốn ấy
Dưới chiều mây trắng bay
Bên dòng sông xưa cũ
Tìm lại tuổi thơ ngây.
Mai nầy ta trở lại
Qua những chuyến phà đêm
Nhìn dòng sông tỉnh lặng
Gió thổi về êm êm.
Mai về trên lối cũ
Tìm hái nụ hoa mua
Mang sắc buồn tím nhẹ
Cài lên tóc người xưa.
Mai về thăm đồng lúa
Giữa mùa chín vàng thơm
Nghe mùa chim cu gáy
Bên đồng chiều hương bay.
Mai về ngang trường cũ
Thăm gốc phượng bên đường
Coi có còn dấu khắc
Kỷ niệm đầu yêu thương.
Ôi thời gian nhanh quá
Tuổi đời sao chóng qua
Xưa tóc xanh như lá
Nay nhuốm màu sương pha.
PT.937
Tình Đơn Phương
Em đi cho nắng hạ buồn
Tiếng ve rời rã khơi nguồn nhớ xưa
Chiều nay gió gọi giao mùa
Bao năm chờ đợi sao vừa nhớ thương .
Phượng rơi thắm đỏ con đường
Xác hoa tơi tả buồn vương lối về
Nhớ ai xưa mái tóc thề
Buông theo gió lộng tư bề nên thơ .
Chiều nao ta cũng đợi chờ
Nhìn em gót nhỏ ơ thờ ngang qua
Đơn phương tình nọ riêng ta
Ôm trong mộng tưởng thiết tha bóng hình
Nhưng người cứ mãi vô tình
Còn ta ấp ủ cho mình giấc mơ
Đêm về gối mộng làm thơ
Tự xây nối nhịp đôi bờ với nhau
Những lời thơ đượm ngọt ngào
Nhưng rồi chẳng dám đem trao đến người
Để rồi mỗi kẻ phương trời
Đơn phương tình nọ một đời ta mang .
vu vơ
PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2008 19:56:24 bởi Phuongtim937 >
Em Có Nhớ
Có những chiều mưa về bất chợt
Em chạy xe ngang những con đường
Mà ta chung bóng từ hạ trước
Có thấy trong lòng chút vấn vương .
Những ngày mưa bão kéo lê thê
Một thoáng hồn em có quay về
Quán Chiêu hai đứa ngồi lặng lẽ
Đếm từng giọt nhỏ tách café .
Những chiều gió nhẹ em có nhớ
Ta lại đèo nhau những con đường
Sài gòn mình thấy hình như chật
Chưa đủ gói tròn chữ yêu thương .
Chiều nhìn mây trắng trôi rời rạc
Em nhớ dòng sông một con đò
Trên bến Phù Sa chiều quán Gió
Mình đã trao nhau tiếng hẹn hò .
Những chiều nắng tắt trên hè phố
Em có nhớ chăng một dáng người
Nhìn em trên chuyến xe chiều cuối
Quay mặt che đi nỗi ngậm ngùi .
Ta ở phương nầy không thể quên
Những ngày mưa bão hoặc chiều lên
Là lòng tưởng nhớ về nơi ấy
Kỷ niệm trong ta réo gọi rền .
PT.937
Chiều Phô Lạ
Trời bên kia chắc đang vào hạ
Làm lòng ta nhớ quá một thời
Nhớ màu cánh phượng rơi rơi
Nhớ trang sách nhỏ một đời dấu yêu .
Hạ bên nây hạ chiều phố lạ
Nghe trong hồn buồn bã tha hương
Nhớ xưa áo trắng sân trường
Nhớ loang tóc xoã con đường em đi
Giờ làm cánh chim di biền biệt
Nhìn lại đời ta tiếc tuổi xanh
chiều nay một bước độc hành
Buồn ơi ! giấc mộng tan thành khói sương .
Chiều xưa bóng nhỏ con đường
Nghìn năm lòng mãi vấn vương một người .
PT.937
Lỗi Hẹn
Anh hẹn ngày mai anh sẽ về
Cùng em thăm lại nhánh sông quê
Thăm con đò cũ chiều bến đợi
Mà mấy mùa trăng vẫn chưa về .
Anh hẹn với em từ hạ trước
Anh sẽ quay về lúc hạ sang
Nhưng rồi cứ mãi trời phiêu lãng
Để lại người trông dạ bẽ bàng .
Anh hẹn quay về vui với em
Bên dòng sông cũ nắng chiều êm
Ngồi nghe gió hát từ sông rộng
Ôn lại tình ta một thuở hồng .
Anh hẹn mai về ta bên nhau
Tìm lại dấu yêu một dạo nào
Nhìn nắng trên sông chiều quán Gió
Tìm lại ngày xưa một chuyến đò .
Anh hẹn mai về trên lối xưa
Ta cùng đi lại dưới chiều mưa
Nhặt từng kỷ niệm mùa thương nhớ
Gởi trọn tình mình lên ý thơ .
Hôm nay nắng hạ trở mùa sang
Anh vẫn xa xăm vẫn biệt ngàn
Biết em thầm trách người lỗi hẹn
Khi nhìn phượng đỏ nắng hè sang . PT.937
Dưới Chiều Phố Lạ ...
Chiều một mình lang thang trên phố lạ
Nghe lòng ơi sao nhớ quá một người
Nhớ tóc dài nhớ từng nụ cười tươi
Tiếng nũng nịu lòng ơi sao nhớ quá !
Nhớ sài gòn những đêm mưa tầm tã
Nhớ con đường chiều xác lá bay bay
Nhớ bàn tay em ngón nhỏ thon dài
Đan từng ngón dìu nhau qua mấy phố
Nhớ sài gòn từng con đường đại lộ
Em chở anh dạo phố dưới mưa đêm
Hạt mưa rơi ướt lạnh cả vai mềm
Mà lòng lại ấm êm từng giây phút
Từng cơn gió thổi lùa mưa trắng đục
Vẫn đèo nhau rong ruổi những con đường
Hình như lòng tràn ngập nỗi yêu thương
Mặc gió thổi mưa lùa quên cả lạnh
Nhớ café nhỏ giọt đều lóng lánh
Nhớ bàn tay thon mảnh đến mỹ miều
Chiếc muỗng dài quậy nhẹ rất đáng yêu
Đôi mắt chớp một chiều bên quán vắng
Ôi ! nỗi nhớ đang chảy về thầm lặng
Phố lạ chiều trống vắng chỉ mình ta
Giờ nầy em đang say giấc ngọc ngà
Trong giấc ngủ có biết ta đang nhớ .
PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2008 00:03:16 bởi Phuongtim937 >
Trăng Thiếu Phụ
Gì buồn hơn khi nhìn trăng thiếu phụ
Bóng đơn côi treo nửa mảnh hao gầy
Em có biết lòng ta từ dạo ấy
Nhung nhớ nào buồn nát tựa cỏ cây .
Nhìn trăng treo bóng tà qua khung cửa
Ta thả hồn nhờ ngọn gió xa đưa
Về bên em từ một khung trời nọ
Kỷ niệm nào của những tối xa xưa .
Em biết không lòng ta thương nhớ quá
Khi nhìn trăng mùa hạ đã quay về
Ta với em đêm trăng mùa hạ trước
Bên nhau tình hai đứa đắm say mê .
Rồi ta đi một phương trời biền biệt
Bỏ lại em những đêm lạnh u buồn
Mỗi lần trăng là lòng ta lại nhớ
Dáng người em gái nhỏ ở quê hương .
Đêm nay nhìn vầng trăng treo nửa mảnh
Trăng cô đơn trăng thiếu phụ u hoài
Ta nhớ em nhớ đến hồn tê dại
Từng nụ cười ánh mắt tóc lơi vai .
PT.937
Ta Gặp Em
Ta gặp em giữa mùa tình đã lỡ
Bóng tà huy dần rụng xuống chân đời
Bụi thời gian tóc nhuộm màu sương bạc
Cơn lốc đời quật nát tháng ngày xanh .
Ta gặp em như chim chiều mỏi cánh
Dậm trường xa ta cứ mãi lạc loài
Mộng chông chênh nhánh tình xưa đổ gãy
Suốt cuộc đời cứ mãi một đường bay .
Ta gặp em như chiều vàng le lói
Sợ sương chiều bối rối nụ hoa xinh
Em là hoa mới vừa đơm cánh nụ
Nụ hoa đầu chỉ hứng giọt sương trinh .
Ta gặp em vết thương lòng loang lổ
Đời đã ban từng vết khắc vào hồn
Sợ làm đau một con tim non trẻ
Sợ em buồn khi chạm nắng hoàng hôn .
Ta gặp em phải chăng đời quá muộn
Từng tiếng yêu ta nghe nhói trong lòng
Ta lại sợ một ngày em vỡ mộng
Chạm cuộc đời em tiếc chuổi ngày không .
Ta gặp em rồi thấy mình khang khác
Càng thương yêu càng lại thấy dầy vò
Sợ hoa em sẽ mau tàn cánh rủ
Dưới bóng chiều buồn phủ cuộc đời thơ .
Ta càng nghĩ càng yêu em tha thiết
Và trong ta thấy hối tiếc cho đời
Hai thế hệ hai quảng đời cách biệt
Sợ em thành thiếu phụ lệ đầy vơi . PT.937
Thu Nhớ ...nhớ vu vơ ...
Một thoáng bâng khuâng
Đưa hồn bến mộng
Nghe đời biển động
Lộng sóng trong ta
Ngọn gió thu qua
Thổi hồn lạnh giá
Buồn thân cô lữ
Dưới nắng thu tà .
Một thoáng mây bay
Dưới chiều nhẹ gió
Buồn thân lá cỏ
Sớm vội phai màu
Đã mấy thu qua
Rừng bao lá đỏ
Hỡi người còn đó
Hay lạc phương nào .
Giọt nắng hư hao
Dưới chiều mây phủ
Con đường xưa cũ
Ngập lá vàng bay
Em hỡi có hay
Nỗi buồn ly biệt
Chiều thu tha thiết
Mong dáng em về .
Ta đứng đêm nay
Nhìn vầng thu khuyết
Người ơi có biết
Ta nhớ em không
Trời sắp sang đông
Tình xa biền biệt
Buồn ta đơn chiếc
Lạnh lắm trong lòng .
Ôi nhớ mênh mông
Hỡi người xưa cũ
Một đời phủ dụ
Ta đến với nhau
Nay đã hanh hao
Vàng thêm nỗi nhớ
Một đời tình lỡ
Muôn thuở khó nhoà .
vu vơ ...từ một ngàn chín trăm hồi đó ... PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.06.2008 05:58:29 bởi Phuongtim937 >
Kỷ Niệm Dấu Yêu
Người ơi ta lại nhớ người
Nhớ từng ánh mắt nụ cười xinh xinh
Chiều nay ta lại riêng mình
Ngồi ôn tưởng nhớ chuyện tình đôi ta
Nhớ bao kỷ niệm ngọc ngà
Nhớ chiều mưa đổ nhạt nhoà bên nhau
Nhớ đêm hạ cũ xưa nào
Vòng tay ân ái mình trao nhau tình .
Nhớ café giọt lung linh
Ta em góc nhỏ chúng mình xây mơ
Nhớ người trong mỗi lời thơ
Nhớ từng hơi thở những giờ bên em
Nụ môi ngọt mật êm đềm
Chiều nay nỗi nhớ chảy mềm trong ta
Nhớ chiều quán Gió Phù Sa
Nhớ từng giây phút chan hoà dấu yêu .
Người ơi ta nhớ thật nhiều . PT.937
Hồ Mị ...
Em ...
Có phải là Hồ Mị
Đã hớp mất hồn tôi
Nên từng đêm thao thức
Thương nhớ người khôn nguôi .
Em ...
Người con gái Hồ Ly
Chập chờn màu sương khói
Làm lạc mất hồn tôi
Cho nẽo về quên lối .
Em ...
Hiện thân loài ma quái
Ẩn hiện tựa liêu trai
Mái tóc dài quấn chặt
Nhốt hồn tôi trong ai .
Em ...
Ánh mắt đầy ma mị
Sao không xoáy giữa đời
Lại xoáy vào hồn tôi
Làm con tim vụn vỡ
Em ...
Giờ thì ta đã hiểu
Mang tên loài hoa đêm
Chỉ mùi hương quyến rũ
Đủ hồn ta tan mềm .
PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2008 04:04:21 bởi Phuongtim937 >
Chiều Trên Dòng Mississipy
Chiều lặng nhìn khói mờ trên sóng nước
Nhớ bài thơ Thôi Hiệu viết trên lầu
Hoàng Hạc xưa tự hàng nghìn năm trước
Đến bây giờ nào có khác chi đâu .
Đứng trên bờ dòng Mississipy
Lòng ta lại nhớ về dòng sông Hậu
Nhớ kỷ niệm một chiều mưa yêu dấu
Ta cùng em trên một chuyến đò chiều .
Cũng sóng mờ sương phủ gió hiu hiu
Mình trao nhau biết bao là kỷ niệm
Giọt yêu thương chảy vào hồn ngọt lịm
Chiều dòng sông bến cũ một con đò .
Rồi ta lại chia tay từ dạo đó
Chốn viễn phương ta lại bước riêng mình
Bỏ em lại bỏ dòng sông êm chảy
Ta u hoài từ dạo buổi chia tay .
Từng mảnh chiều tan vỡ rớt trên sông
Hoà khói sóng làm chạnh lòng thương nhớ
Sông Hậu ơi chiều nao ta một thuở
Cùng người thương lặng ngắm sóng chiều buồn .
"Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sữ nhân sầu * "
Trường giang khói sóng bạc mầu
Hồn ta bất chợt dâng sầu nhớ em .
* ..2..câu thơ Thôi Hiệu ...Hoàng Hạc Lâu .
PT.937
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: