Một Thời Để Nhớ
MỘT THỜI ĐỂ NHỚ Một thời dễ nhớ sao quên Những trang lưu bút ghi bên sân trường Tình đầu còn vấn còn vương Làm sao quên được người thương năm nào Một thời vui vẻ bên nhau Trắng trong một thưở vàng thau biết gì Qua rồi nhưng phút cuồng si Để lại hiện tại người đi có về? Xa rồi khoảng lặng đê mê Dù sầu chất chứa vỗ về từng đêm Sao quên được tiếng êm đềm Ngày xưa xa quá bên thềm tương lai Ước gì chẳng có chia tay Mùa hè không đến chẳng phai tình đầu Dù rằng đặt dấu chấm câu Nhưng còn muốn viết cho sầu vơi đi Xin múa bút cùng phuongtim vài dòng, mạn phép!
Thanks James Jee da vao thăm , để lại bài thơ hay...
Chúc luôn vui.
Giấc Mộng Ngoan Hiền ...
Em bên kia chắc giờ ngoan giấc ngủ
Mùa trăng về có rũ giấc chiêm bao
Tóc lơi vai hương nồng thơm cánh áo
Giấc ngoan hiền có thả mộng tìm nhau .
Đêm chênh chếch trăng treo màu huyền ảo
Vầng trăng non chưa đủ sáng xuyên mành
Gió về khuya đang thổi về lành lạnh
Mộng say vùi em có đến tìm anh .
Đêm khuya khoắc một mình ôm gối lẻ
Ta thương em buồn tẻ chốn cô phòng
Mùa hạ trước ta em còn chung bóng
Còn đưa tình cao vút tận trời không .
Trời bên ấy đêm nay sương có lạnh
Nhớ nhe em chăn phủ ấm đôi bờ
Kẻo gió thổi lạnh bờ vai thon nhỏ
Gía lạnh hồn làm tan vỡ giấc mơ .
Ngủ nhe em ngủ ngoan đêm trăng hạ
Ngủ say vùi như hoa lá ngoài kia
Giấc nồng say trong lối mộng tìm về
Hương tình tự của mùa trăng năm trước .
PT.937
Nỗi Buồn Viễn Xứ !
Viễn xứ ơi buồn - viễn xứ ơi !
Chiều rơi vàng nhuộm sắc mây trời
Vi vu sáo gió sầu hiu quạnh
Dáng đứng nghiêng buồn lắm thông ơi !
Viễn xứ - quê nhà ôi quá xa !
Nhiều đêm bóng ngã ánh trăng tà
Lạc lõng cô đơn trời xứ lạ
Đối bóng ôm sầu ta với ta .
Ai hiểu nỗi lòng kẽ viễn phương
Những chiều thu lạnh đẫm mờ sương
Hay những đêm treo vầng nguyệt hạ
Là thấm hồn ta một nỗi buồn .
Một đời chắng lẻ kiếp tha hương
Vất vưỡng muôn năm gió bụi đường
Lạc lõng bơ vơ trên đất khách
Xứ lạ chôn vùi một nắm xương .
Mơ ước một ngày trên bến quê
Nhìn gió chiều lên sóng vỗ về
Bìm Bịp kêu vang con nước lớn
Để hồn sống lại với tình quê .
PT.937
Trăng Hồ Mị ..
Nhìn trăng đêm chiếu ngang cánh lá
Lấp lánh sương trăng quá mượt mà
Ngọn gió đu đưa vờn ẻo lả
Như dáng hình ai thấp thoáng xa .
Trăng rọi xuyên mành trăng thước tha
Trăng làm xao động cõi lòng ta
Hương trăng mùa cũ còn thơm ngát
Của một giai nhân dáng ngọc ngà .
Đã mấy mùa trăng chưa ngủ yên
Nhìn trăng trong dạ chợt ưu phiền
Hồ Ly ẩn hiện từng đêm đến
Khuấy động cho hồn không giấc yên .
Cứ độ trăng về khuya khoắc đêm
Chờ ai cứ đứng lặng bên thềm
Bảo rằng sợ bóng nàng Hồ Mị
Mà vẫn trông chờ đêm lại đêm .
Có lẽ ta yêu mất đi rồi
Yêu mùa hạ cũ bóng trăng vơi
Yêu từng tiếng gió vừa thoảng đến
Yêu nàng Hồ Mị của trăng ơi .
PT.937
Nhờ Gió Chiều Nay ...
Ơi ! con gió chiều nay quay trở lại
Nhớ mang về chút hương phấn tình xưa
Mang luôn cả mùi hương trên mái tóc
Cả nụ cười e thẹn buổi sơ giao .
Để hồn ta quay về từng kỷ niệm
Bờ môi nồng tóc xoã dáng nghiêng nghiêng
Mà một buổi chiều nao trên bến hẹn
Liếc nhìn ta bằng ánh mắt ngoan hiền .
Gió cũng mang mùi café xưa nhé
Vị ngọt ngào buổi ấy khó mà quên
Hương café lẫn mùi hương của tóc
Làm hồn ta ngây ngất đến bồng bềnh .
Và cũng nhớ mang giùm mưa tháng hạ
Mà một lần đẫm ướt tóc em thương
Mang theo cả làn hơi em thở ấm
Của một chiều trên bến lạnh mù sương .
Nhớ mang hết những gì ta nhắn gởi
Đừng bỏ quên cho ta lại thêm buồn
Nơi chốn xa chỉ chút niềm ao ước
Nhờ gió chiều giúp hộ kẽ viễn phương . PT.937
Bến Mộng Tìm Nhau
Ngủ đi em cho tròn cơn mộng nhỏ
Trời ngoài kia gió hát khúc giao mùa
Nửa vầng trăng đang nghiêng mình lấp ló
Lén trộm nhìn em ngủ giấc ngoan chưa .
Ngủ đi em giấc ngoan hiền em nhé
Bên song thưa gió nhẹ thoảng qua rèm
Như ve vuốt cho em tròn giấc mộng
Cả trăng tà cũng đứng tựa bên song .
Ngủ đi em cứ say nồng giấc điệp
Mộng xa xưa theo lối cũ tìm về
Nên ôm lấy giữ gìn từng nỗi nhớ
Đừng đánh rơi rồi chợt tỉnh cơn mơ .
Ngủ đi em ấm nồng từng hơi thở
Bờ môi xinh hãy thắm nở nụ cười
Cứ đưa hồn lên lên cao vời vợi
Để trở về giây phút nhớ thương ơi .
Ngủ đi em ngủ cho tròn thương nhớ
Ta nơi nầy bến mộng đợi chờ em
Ngủ ngoan đi cho say giấc êm đềm
Nơi bến mộng ta chờ em chốn ấy PT.937
Mưa Đêm
Giọt mưa đêm nhỏ đều khung cửa nhỏ
Bên kia sông hàng dừa nước đứng u buồn
Tàu lá sầu dầm mình trong mưa lạnh
Giọng côn trùng rả rít đến thê lương .
Màn mưa mỏng che mờ trăng bàng bạc
Hàng bần xanh vài cánh đóm lập loè
Tiếng mưa đêm ôi gợi buồn quạnh quẽ
Tí tách đều nhè nhẹ ttrước thềm hiên .
Bên song cửa hàng giờ em tỉnh lặng
Ánh mắt buồn xa vắng gởi về đâu
Trời bên ngoài mưa đêm buồn ảm đạm
Chắc lòng em đang chợt dậy cơn sầu .
Đêm ngoại ô một mình căn gác vắng
Từng nỗi buồn thầm lặng chảy vào tim
Tiếng mưa rơi làm chạnh lòng cô phụ
Bóng đơn côi sầu rủ xuống vai mềm .
Em ngồi nhìn từng giọt mưa rơi nhẹ
Mặc gió lùa mưa thấm lạnh đôi vai
Trông chờ ai mà lòng em khoắc khoải
Nhớ thương người hay tại tiếng mưa đêm . PT.937
Cùng Một Kiếp Người ...
Mỗi lời thơ buồn rơi như dòng lệ
Thương phù sinh cõi thế một kiếp người
Đêm từng đêm dầm sương trong bóng tối
Ngày dãi dầu mặc nắng trải mưa phơi .
Cứ lây lất kiếm tìm cho cuộc sống
Gánh chè khuya hay một thúng xôi vò
Mang vị ngọt cho người ta thưởng ngoạn
Tấm thân mình lây lất bữa đói no .
Làm sao được sự công bằng trong lẽ sống
Bao bích chương biểu ngữ cứ giặng đầy
Một xã hội đang phồn vinh hạnh phúc
Người gánh chè kẻ nhặt rác họ ai đây ? .
Trên tầng cao nhạc du dương sàn nhảy
Đang loạn cuồng theo khúc nhac Samba
Tiền vung tay rượu beer tràn xối xả
Dưới lòng đường cách họ có đâu xa .
Hai đứa bé co ro ngồi bó gối
Một cụ già tóc bạc má hom hem
Lòng đường khuya dưới ngọn đèn heo hắt
Nép sát vào cố tránh giọt mưa đêm .
Môi run run phải chăng vì gió lạnh
Hay cả ngày chưa miếng để no lòng
Cũng kiếp người sinh ra trong cõi tạm
Ta thấy buồn tạo hoá lại bất công .
Buồn bã quá nhiều khi không dám nghĩ
Mà nói ra thiên hạ bảo cuộc đời
Có giai cấp mới thành nên xã hội
Họ sẵn sàng nói được ở đầu môi ... HL
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2008 07:48:26 bởi Phuongtim937 >
Hạ Chiều Nay
Chiều nay chợt nhớ về nơi ấy
Nhớ tóc dài buông phủ vai gầy
Nhớ buổi tan trường mùa hạ đỏ
Nhớ tà áo quyện gió loang bay .
Chiều nay lại nhớ chuyện xa xưa
Nhớ lắm làm sao nói cho vừa
Nhớ đường đại lộ chiều chung bóng
Vai gầy , áo trận nón che mưa .
Chiều nay gió nhẹ thoảng qua song
Mang cả hè sang nắng oi nồng
Nhớ tiếng ve rung buồn cánh gió
Nhớ màu phượng đỏ nhớ mênh mông .
Chiều nay chợt nhớ nắng quê hương
Nhớ cả người xưa nhớ sân trường
Nhớ lại tuổi đời ngày thơ dại
Một thời mãi mãi quá thân thương .
Hạ đã về rồi có phải không ?
Nơi đây không có phượng rơi hồng
Chỉ cánh phượng buồn màu tím ngắt
Tím cả chiều rơi rụng bên song .
PT.937
MƯA
Mưa rơi là giọt mưa rơi Giọt hờ hững - giọt chơi vơi nỗi lòng Giọt buồn dài vắn chạnh lòng Giọt hờ hững..cũng nặng lòng giọt rơi.
Bạn mới
Bài viết đã đăng: 3
Gia nhập ngày: 22.4.2008
Hiện trạng: offline MƯA
Mưa rơi là giọt mưa rơi
Giọt hờ hững - giọt chơi vơi nỗi lòng
Giọt buồn dài vắn chạnh lòng
Giọt hờ hững..cũng nặng lòng giọt rơi.
_____________________________
Ko có j là bình thường trong cưộc sống này!
Thanks Bình Thường đã ghé thăm để lại đọan thơ hay đầy ý nghĩa...chúc Bình Thường luôn vui và sáng tác nhiều..
Thân, PT.937
Mười Năm
Mười năm ta mỏi đời cung kiếm
Bên cốc rượu nồng mấy áng thơ
Vỗ bầu rượu ấm nghêu ngao hát
Hề / giấc Nam Kha một giấc / hề .
Mười năm tiêu phí đời trai tráng
Một thuở tung hoành cứ dọc ngang
Đốt tuổi xuân xanh không thấy tiếc
Hề / đấng nam nhi sĩ khí / hề .
Mười năm ôm mộng xây lầu cát
Để rồi sụp đổ mọi ước mơ
Nhìn lại tuổi đời đầu chớm bạc
Hề / mộng công danh một chữ / hề .
Mười năm nhìn lại mười năm lẻ
Một giấc Hoàng Lương đủ thấm đời
Công danh phú quý tuồng mây nổi
Hề / mộng phù du ảo ảnh / hề .
Mười năm tay trắng hoàn tay trắng
Hồ cừu áo mão vứt bên đường
Khập khểnh bước đời quay trở lại
Ta / hề / vất vưỡng tựa mù sương . PT.937
Trông Chờ
Một phút vắng xa nghìn nỗi nhớ
Người mãi mê vui kẻ đợi chờ
Phòng vắng đơn côi buồn trống trải
Nhặt bút gom sầu kết ý thơ .
Lá sớm trên cành đọng sương tơ
Gió vờn ve vuốt cánh hoa mơ
Chao ôi ! sao thấy tràn nhung nhớ
Đứng tựa thềm hiên mãi ngóng chờ .
Từng nốt nhạc buồn đến chơi vơi
Xao xuyến hồn ta nhớ lắm người
Sáng mai nắng ấm hồn ta lạnh
Một góc hiên nhà mãi quẩn quanh .
Nghe chim ríu rít mừng nắng mới
Bất chợt hồn ta thấy lẻ loi
Người vui chốn ấy lòng có thấu
Cảnh vật vì ai đã nhuộm sầu . PT.937
Mưa Tháng Hạ
Có những buổi chiều mưa
Chợt về trên xứ lạ
Gió đùa tung xác lá
Chợt thoáng buồn trong ta .
Nhớ lại tháng năm qua
Cũng chiều mưa tháng hạ
Che nghiêng vành nón lá
Em về trên lối xưa
Sau những giờ tan học
Mưa phất bay ướt tóc
Mưa hôn má em hồng
Gió lồng bay áo thổi
Giữa đường chiều mênh mông .
Ta nhìn em gót nhẹ
Đi dưới chiều mưa xưa
Nghe như lòng mình đã
Thấm ướt từng giọt mưa .
Rồi từng ngày trôi qua
Biết bao nhiêu mùa hạ
Hai nẻo đời chia xa .
Bây giờ trên xứ lạ
Tháng hạ cũng chiều mưa
Nhìn con đường hiu quạnh
Chợt nhớ tà áo xưa .
PT.937
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: