Một Thời Để Nhớ
Buồn buồn quanh quẩn...mà chơi Sao thơ ai lại...rối bời thế kia ! Thu qua...
Ta ngồi nhìn hạt mưa rơi...
Chiếc lá lơ lửng giữa vời nước trôi
Mùa Thu cũng đã qua rồi
Sao ta vẫn mãi bồi hồi trong tim ?
Con đường ngày đó thân quen.
Mắt ai xa vắng thoảng mềm ước mơ ?
Ngẩn ngơ...ta mãi ngẩn ngơ !
Chờ ai...ta mãi đợi chờ tháng năm ?!
Một đời...nỗi nhớ xa xăm !
Một ngày...tiếc nuối âm thầm nhiều thêm !
Dòng sông ơi...hãy trôi êm...
Mùa Thu hoa cúc vàng thềm rêu phong !
Ta nhìn mây trắng mênh mông...
Cứ bay, bay mãi như không chổ dừng !
Thu qua - Đông tới - vào Xuân
Bên thềm...ta lại bâng khuâng nhớ gì ?
Ước chi...Thu mãi đừng đi !
Tú_Yên
Trích đoạn: Tú_Yên
Buồn buồn quanh quẩn...mà chơi
Sao thơ ai lại...rối bời thế kia !
Thu qua...
Ta ngồi nhìn hạt mưa rơi...
Chiếc lá lơ lửng giữa vời nước trôi
Mùa Thu cũng đã qua rồi
Sao ta vẫn mãi bồi hồi trong tim ?
Con đường ngày đó thân quen.
Mắt ai xa vắng thoảng mềm ước mơ ?
Ngẩn ngơ...ta mãi ngẩn ngơ !
Chờ ai...ta mãi đợi chờ tháng năm ?!
Một đời...nỗi nhớ xa xăm !
Một ngày...tiếc nuối âm thầm nhiều thêm !
Dòng sông ơi...hãy trôi êm...
Mùa Thu hoa cúc vàng thềm rêu phong !
Ta nhìn mây trắng mênh mông...
Cứ bay, bay mãi như không chổ dừng !
Thu qua - Đông tới - vào Xuân
Bên thềm...ta lại bâng khuâng nhớ gì ?
Ước chi...Thu mãi đừng đi !
Tú_Yên
Khúc Thu
Thu qua cho vàng - lá úa mầu
Từng chiếc lìa cành nối tiếp nhau
Qua cơn gió thoảng thầm rơi rụng
Lấp che xác thân kiếp ve sầu
Ánh trăng bàng bạc soi ký ức
Như chiếu lại bao khúc phim đời
Niên thiếu yêu đương và kỷ niệm
Thời gian trôi nhanh - nước chân cầu
Từng giọt mưa thu ti tách nhỏ
Đơn côi lữ khách giữa thành sầu
Hồn theo nhạc thu vào rừng nhớ
Láng nghe khúc buồn của thu trôi.
Nghinh Nghinh
Thanks Hai Bạn TuYen và Nghinh Nguyen đã ghé thăm và để lại những đọan thơ hay..
chúc hai bạn luôn vui và sáng tác đều...
Thân , Huyền Lâm
Đêm Trăn Trở
Đêm trăn trở dỡ từng trang quá khứ
Mới thấy đời chỉ một cõi phù hư
Những danh vọng bạc tiền như bọt sóng
Cả ân tình là chiếc bóng của thời gian .
Đã bao năm đắm mê hồn hoang tưởng
Chiếc áo đời ta khoác vội cho mình
Bước dấn thân trong lòng đầy hăm hở
Chiếu rạng ngời một buổi sáng bình minh .
Ta cứ bước chen chân cùng thiên hạ
Con đường nào ta cũng một lần qua
Và không biết bao lần thua tơi tả
Nhưng chưa lần thấy nản chí trong ta .
Cứ ngạo nghễ với đời ta thách thức
Lòng luôn luôn rạo rực những đam mê
Bao đắng cay của đời ta không nệ
Rằng vinh quang chiến thắng sẽ mang về .
Nhưng đâu ngờ lối đời đầy hiểm hóc
Mà cuộc đời chí thoáng chốc qua thôi
Chưa đến đâu đã thấy lòng mòn mỏi
Tay buông xuôi hồn xác lại rã rời .
Những ân tình bạc tiền cùng danh vọng
Đã phai dần như chiếc bóng hoàng hôn
Chút le lói cuối cùng rồi lịm tắt
Kết cuộc rồi chỉ một nấm mồ chôn . PT.937 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2008 04:51:53 bởi Viet duong nhan >
Trích đoạn: Phuongtim937
Đêm Trăn Trở
Đêm trăn trở dỡ từng trang quá khứ
Mới thấy đời chỉ một cõi phù hư
Những danh vọng bạc tiền như bọt sóng
Cả ân tình là chiếc bóng của thời gian .
Đã bao năm đắm mê hồn hoang tưởng
Chiếc áo đời ta khoác vội cho mình
Bước dấn thân trong lòng đầy hăm hở
Chiếu rạng ngời một buổi sáng bình minh .
Ta cứ bước chen chân cùng thiên hạ
Con đường nào ta cũng một lần qua
Và không biết bao lần thua tơi tả
Nhưng chưa lần thấy nản chí trong ta .
Cứ ngạo nghễ với đời ta thách thức
Lòng luôn luôn rạo rực những đam mê
Bao đắng cay của đời ta không nệ
Rằng vinh quang chiến thắng sẽ mang về .
Nhưng đâu ngờ lối đời đầy hiểm hóc
Mà cuộc đời chí thoáng chốc qua thôi
Chưa đến đâu đã thấy lòng mòn mỏi
Tay buông xuôi hồn xác lại rã rời .
Những ân tình bạc tiền cùng danh vọng
Đã phai dần như chiếc bóng hoàng hôn
Chút le lói cuối cùng rồi lịm tắt
Kết cuộc rồi chỉ một nấm mồ chôn .
PT.937
R
Mén cháo PT, qua dòng tâm sự của PT . NN cũng xin đươc chia sẽ những trăn trở cua PT.
Một Thời
Một thời thơ ấu đã xa
Một thời ngây dại chưa qua hết đời
Thời gian một khúc sông trôi
Cuốn trôi theo những mảnh đời phù sinh
Một thời, sướng, khổ, nhục. vinh
Một đời trĩu nặng nghĩa tình vấn vương
Một thời để nhớ để thương
Mõi mòn trông ngắm cuối đường chân mây
Một thời ôm mộng riêng tây
Bao nhiêu khát vọng vơi đầy đi qua
Một thời trôi nổi bôn ba
Buồn, vui, sầu, hận đi qua kiếp người
Hòa mình vào giữa dòng đời
Thấy mình bèo bọt nổi trôi theo dòng
Dễ đâu gạn đục khơi trong
Phù du trần thế theo dòng nước xoay
Một thời ngây ngất đắm say
Để mang sầu khổ đắng cay một thời
Có khi chặng cuối đường đời
Vẫn là lữ khách chơi vơi lối sầu
Vẫn còn tình nặng nghĩa sâu
Vẫn nghe điệp khúc tình sầu nỉ non
Nghĩa gì đâu? những mất còn
Chân tình đâu dễ tìm trong cõi đời
thôi thì thô ! cố khuây nguôi
Đi qua thực, mộng, buồn, vui một thời.
Nghinh Nguyên
Chiều Cô Liêu
Chiều dần trôi ... sương chiều rơi
Giăng giăng khắp lối buồn ơi là buồn !
Sương chiều buông ...nắng còn vương
Vàng thu le lói con đường quạnh hiu
Đời cô liêu ...sầu tịch liêu
Nghe hồn hoang phế dưới chiều mùa thu
Đời hoang vu ..lòng âm u
Ai đem giam giữ ngục tù hồn ta
Ngày dần qua ...đời rồi qua
Tiếc chi giấc mộng nhạt nhòa khói mây
Chiều ngồi đây ...ta tìm say
Buồn ta với cốc rượu đầy sớt chia ... PT.937
Mén cháo PT, qua dòng tâm sự của PT . NN cũng xin đươc chia sẽ những trăn trở cua PT.
Một Thời
Một thời thơ ấu đã xa
Một thời ngây dại chưa qua hết đời
Thời gian một khúc sông trôi
Cuốn trôi theo những mảnh đời phù sinh
Một thời, sướng, khổ, nhục. vinh
Một đời trĩu nặng nghĩa tình vấn vương
Một thời để nhớ để thương
Mõi mòn trông ngắm cuối đường chân mây
Một thời ôm mộng riêng tây
Bao nhiêu khát vọng vơi đầy đi qua
Một thời trôi nổi bôn ba
Buồn, vui, sầu, hận đi qua kiếp người
Hòa mình vào giữa dòng đời
Thấy mình bèo bọt nổi trôi theo dòng
Dễ đâu gạn đục khơi trong
Phù du trần thế theo dòng nước xoay
Một thời ngây ngất đắm say
Để mang sầu khổ đắng cay một thời
Có khi chặng cuối đường đời
Vẫn là lữ khách chơi vơi lối sầu
Vẫn còn tình nặng nghĩa sâu
Vẫn nghe điệp khúc tình sầu nỉ non
Nghĩa gì đâu? những mất còn
Chân tình đâu dễ tìm trong cõi đời
thôi thì thô ! cố khuây nguôi
Đi qua thực, mộng, buồn, vui một thời.
Nghinh Nguyên
_____________________________
Nhìn dòng đời lặng lẽ trôi
Âm thầm đưa tiễn cuộc đời đi qua
Một vùng Dư Ảnh khó nhoà
Từ trong ký ức lắng qua tâm hồn.
thanks nghinhnguyen ghé thăm đểla.i bài thơ hay...chúc luôn vụi
Thân, Huyền Lâm
Đêm Nhớ
Nửa vầng trăng lạnh u buồn
Nửa khuya khoắc nhớ nửa thương đợi chờ
Mờ mờ một dãy sương tơ
Dưới đêm thu lạnh hững hờ giọt rơi .
Ngồi đây gởi mộng bên trời
Nhớ người chốn cũ nhớ thời bên nhau
Xa nhau từ độ thu nào
Tình xưa còn giữ hay vào hư không .
Ngồi buồn lòng lại hỏi lòng
Tình xưa còn đượm nét hồng thời gian
Hay là đã vội phai tàn
Như mùa thu chết buồn man mác buồn
Để rồi hoang lạnh con đường
Một người ngóng đợi dậm trường tình xa .
PT.937
Dáng Thu
Ta ở nơi nầy đã mấy thu
Nhìn chiều giăng phủ lớp sương mù
Bâng khuâng chợt nhớ người phương ấy
Nghe buồn trổi dậy một hồn thu.
Ta vẫn muôn đời thương nhớ thương
Ánh mắt ngày nao mãi vấn vương
Vào tận tim lòng từ độ ấy
Thao thức hồn ta mỗi đêm trường
Ta lại nhớ người xa rất xa
Dù biết người đi bóng nhạt nhòa
Hình như từ độ mùa thu trước
Để sầu từng giọt lệ trong ta.
Chiều nay ta lại đón thu sang
Nghe thóang trong ta chút bẽ bàng
Sao ai nở xóa mùa thu cũ
Cho giấc mộng đầu tan vỡ tan.
Mai nầy có dịp về nơi ấy
Ta đi tìm lại một mùa thu
Cho dù sắc lá phai màu thắm
Vẫn mãi trong lòng một dáng thu . PT.937 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2008 20:34:55 bởi Huyền Băng >
Mùa Thu Cũ Xa Xăm
Đứng ngắm chiều tàn mây trắng bay
Nỗi buồn quanh quẩn ở đâu đây
Như đang len nhẹ từng giây phút
Em hiểu rằng ta ở chốn nầy.
Trên thảo nguyên buồn ta với ta
Những chiều ngồi ngắm ánh dương tà
Hàng thông sáo gió buồn chi lạ
Lòng chợt nhớ người nơi chốn xa.
Em biết thu về trên thảo nguyên
Đã gợi hồn ta nỗi muộn phiền
Ta nhớ đến em lòai cỏ dại
Đôi mắt xoe tròn ngơ ngác nai.
Hình như ta gặp mấy thu xưa
Bỗng chợt em đi đã mấy mùa
Chiếc lá chông chênh trên lối mộng
Như bài thơ nọ thuở xa xưa.
Bây giờ gặp lại nói gì đây
Chỉ chúc cho em lối mộng đầy
Hoa thơm rắc lối như xuân sớm
Quên mùa thu cũ đã xa xăm
******
Lòng ta như buổi chiều thu ấy
Man mác buồn vương tận cuối trời. PT.037
Mười Năm Chưa Đủ Thấm Vị Đời
Người mới mười năm chửa thấm đời
Ba mươi năm lẻ rách tả tơi
Mà ta cũng vẫn cười ngạo nghễ
Oán trách làm chi cũng một đời .
Người mới mười năm còn chưa đủ
Nếm mùi chua chát của nhân gian
Ráng đi đừng vội hờn ai oán
Chưa đủ vị đời khoan khóc than .
Đừng trách ân tình trắng hơn vôi
Đừng đem kết tội bỡi tình đời
Xưa nay vốn biết đời bạc bẽo
Trách hờn oán hận cũng thế thôi .
Nầy nhé bạc tiền ta không thiếu
Nhân tình danh vọng cũng như ai
Giật mình ta vội xoay đầu lại
Chỉ sót trong ta tiếng thở dài .
Ta đã đi qua nửa cuộc đời
Đắng cay chua chát đủ trên môi
Nay ngước nhìn đời cười khinh bạc
Coi thường tất cả chỉ hư không .
PT.937
Nhớ Người Xưa
Ta vẫn cắm sào trên bến sông
Bao mùa tuyết đổ lạnh trời đông
Lòng như lá úa chiều thu chết
Từ dạo tình xưa nhạt nét hồng
Bến cũ ta ngồi đã mấy thu
Biết rằng tình đã khuất xa mù
Mà sao vẫn mãi chờ , mong đợi
Để buồn mỗi độ gió sang thu.
Ta muốn thét lên tận đất trời
Cho vơi được nỗi nhớ thương ơi
Muốn gom ngọn gió từ muôn hướng
Mong tìm lại được một mùi hương .
Mỗi lần ngồi đọc những vần thơ
Ta thấy hình như mắt lệ mờ
Trăm năm dù biết duyên tình lỡ
Sao vẫn còn mang mộng đợi chờ.
Hình như đôi mắt của em xưa
Theo suốt đời ta đã mấy mùa
Mỗi độ thu về trên đất lạ
Ta nhớ em nhiều một dáng xưa.
Nhớ ai đôi mắt buồn rười rượi
Chăm chú lặng nhìn qua bóng đêm
Ngồi đọc vần thơ ta viết gởi
Nhớ ơi ! giây phút thật êm đềm.
Bây giờ cũng viết những vần thơ
Nhưng chẳng còn câu hẹn đợi chờ
Nhưng mang âm hưởng buồn tan vỡ
Cả suối lệ nguồn lên ý thơ. PT.937
Buồn Thu Xứ Lạ .
Thu phong lành lạnh hoa tàn tạ
Chỉ thấy lá buồn lả tả rơi
Lòng sao vui được người ơi
Chiều Đông Bắc lạnh một trời trắng mây .
Trông cánh nhạn lạc bầy đơn lẻ
Cũng như ta một kẻ bơ vơ
Tháng qua ngày lại dật dờ
Náo nương xứ lạ bao giờ nữa đây .
Đời như chiếc thuyền trên sóng dậy
Cứ nổi trôi đưa đẩy bồng bềnh
Những chiều xứ lạ buồn tênh
Nghe sầu chồng chất nặng lên cuộc đời .
Cứ mỗi dạo nhìn mùa thu tới
Mỗi lần nghe gió trổi giao mùa
Là lòng nặng một hồn mưa
Sũng đêm ướt lạnh gối thừa chăn đơn .
Buồn nào hơn nỗi buồn thầm lặng
Nặng nào bằng cái nặng con tim
Đau thương mộng vỡ tan chìm
Rơi vào trũng nhớ nghe mềm hồn đơn . PT.937 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2008 16:57:23 bởi Huyền Băng >
Trích đoạn: Phuongtim937
Đêm Trăn Trở
Đêm trăn trở dỡ từng trang quá khứ
Mới thấy đời chỉ một cõi phù hư
Những danh vọng bạc tiền như bọt sóng
Cả ân tình là chiếc bóng của thời gian .
Đã bao năm đắm mê hồn hoang tưởng
Chiếc áo đời ta khoác vội cho mình
Bước dấn thân trong lòng đầy hăm hở
Chiếu rạng ngời một buổi sáng bình minh .
Ta cứ bước chen chân cùng thiên hạ
Con đường nào ta cũng một lần qua
Và không biết bao lần thua tơi tả
Nhưng chưa lần thấy nản chí trong ta .
Cứ ngạo nghễ với đời ta thách thức
Lòng luôn luôn rạo rực những đam mê
Bao đắng cay của đời ta không nệ
Rằng vinh quang chiến thắng sẽ mang về .
Nhưng đâu ngờ lối đời đầy hiểm hóc
Mà cuộc đời chí thoáng chốc qua thôi
Chưa đến đâu đã thấy lòng mòn mỏi
Tay buông xuôi hồn xác lại rã rời .
Những ân tình bạc tiền cùng danh vọng
Đã phai dần như chiếc bóng hoàng hôn
Chút le lói cuối cùng rồi lịm tắt
Kết cuộc rồi chỉ một nấm mồ chôn .
PT.937
R
Chào PT937
Quỳnh Muội xin mượn trang thơ của PT gởi chút suy nghĩ của mình sau khi đọc bài ĐÊM TRĂN TRỞ của PT , bài thơ đọc QM nghe nhiều xúc cảm.
CỎI TRẦN GIAN
“ Ta cứ ngở trần gian là cỏi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ “
Có đôi khi ta giật mình ngoảnh lại
Bước thời gian chợt thoáng qua mau
Đếm tuổi đời trôi héo úa nhạt màu
Đếm bao giấc mơ đời chẳng bao giờ có thật
Lắm người ngở trần gian là cỏi thật
Quyết tranh đua tất bật chuyện giàu nghèo
Mai về rồi nào có được mang theo
Của thế gian bao ngày đành gởi lại
Lại trở về với đôi tay trống trải
Cuộc trăm năm như gió thoảng qua mành
Nợ thế gian những tất bật đến vây quanh
Về cát bụi mang được gì trong cuộc sống
Mãi lăn xả trong biển đời dài rộng
Bụi trần ai cũng phủi sạch mà thôi
Ai còn nhớ ta đã từng hiện diện
Trong cuộc đời dài rộng nắng mưa
Hãy quan niệm: sống cho vui và sống khỏe
Vì tình thương và một tấm lòng
Cỏi trần ai thật lắm mênh mông
Đời chẳng thật trăm năm nào vĩnh cữu !
Nhật Quỳnh
______________________________________
Đời thêm nhạt...vì son môi không còn thắm
Tình đã phai...vì Mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương...nên đời không bến đợi
Hồn phải bơ vơ...trên vạn nẻo hành trình !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2008 23:26:25 bởi Quỳnh Muội >
“ Ta cứ ngở trần gian là cỏi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ “
Có đôi khi ta giật mình ngoảnh lại
Bước thời gian chợt thoáng qua mau
Đếm tuổi đời trôi héo úa nhạt màu
Đếm bao giấc mơ đời chẳng bao giờ có thật
Lắm người ngở trần gian là cỏi thật
Quyết tranh đua tất bật chuyện giàu nghèo
Mai về rồi nào có được mang theo
Của thế gian bao ngày đành gởi lại
Lại trở về với đôi tay trống trải
Cuộc trăm năm như gió thoảng qua mành
Nợ thế gian những tất bật đến vây quanh
Về cát bụi mang được gì trong cuộc sống
Mãi lăn xả trong biển đời dài rộng
Bụi trần ai cũng phủi sạch mà thôi
Ai còn nhớ ta đã từng hiện diện
Trong cuộc đời dài rộng nắng mưa
Hãy quan niệm: sống cho vui và sống khỏe
Vì tình thương và một tấm lòng
Cỏi trần ai thật lắm mênh mông
Đời chẳng thật trăm năm nào vĩnh cữu !
Nhật Quỳnh
______________________________________
Đời thêm nhạt...vì son môi không còn thắm
Tình đã phai...vì Mắt biếc chẳng còn xanh
Tóc rủ màu sương...nên đời không bến đợi
Hồn phải bơ vơ...trên vạn nẻo hành trình !
Thanls Quỳnh Muội ghé tha)m để lạ/i bài thơ hay...chúc luôn vui nhé.
Thân Huyền Lâm
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: